Quyển 2 - Chương 133 : Phải có thành ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nàng đừng nói vậy, ta sẽ rất khó chịu, có lẽ vì sống lâu quá nên ta thành người nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.” Hắn đột nhiên cầm hai vai nàng, sau đó cúi đầu xuống chậm rãi tiến tới gần, hôn lên môi nàng lần nữa, ngón tay mơn trớn da thịt nàng, “Ta xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa! Lần này ta chẳng những nhận lỗi mà ta còn thổ lộ với nàng, ta thích nàng, rất thích nàng.”

Nghe lời thổ lộ của hắn, ánh mắt Tô Mặc gợn sóng như nước, mềm mại mị ý nhàn nhạt, không biết vì sao, tim nàng đột nhiên đập chậm nửa nhịp.

Thời gian hai người ở cùng nhau rõ ràng không dài, nhưng cảm giác của nàng với nam nhân này không giống trước nữa, tựa như đã quen biết hắn từ lâu trước đây, rồi lúc bừng tỉnh đã cách mấy đời. Sau khi nàng chạm vào đá Tam Sinh, mỗi khi thân thiết gần gũi Cơ Bạch hoặc khi hắn tiếp cận, Tô Mặc liền có cảm giác tự nhiên như thế.

Hiện tại nàng bị nam tử đè không thể cử động, cũng không nói được gì.

Cơ Bạch nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng, mũi hắn cọ chóp mũi nàng. Lông mi dày rậm cong cong xinh đẹp, rũ xuống che khuất một nửa đôi mắt mê người của nam tử.

Hắn cẩn thận thưởng thức, một cái, mổ một cái, vừa hôn vừa mút, nàng thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim hắn đập mạnh như trống đánh.

Sau khi hôn, môi hắn ma sát trên cằm nàng, trên chóp mũi, trên trán như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng như vẫn chưa thỏa mãn, nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nhàn nhạt mê ly.

Ánh mắt Tô Mặc trong veo, chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, không có cảm xúc gì.

Sau khi hắn ngồi dậy, khóe môi Tô Mặc đã hơi cong lên, thở nhẹ một hơi, vươn tay vuốt sợi tóc bạc của hắn, dịu dàng nói: “Rồi sao nữa?”

Cơ Bạch cũng cúi đầu thở, giật mình hỏi: “Cái gì sao nữa?”

Tô Mặc nhẹ nhàng bó tóc hắn lại, dịu dàng hỏi lại: “Ngươi nói thích ta, sau đó thổ lộ rồi muốn như thế nào đây?”

“Ta…” Cơ Bạch á khẩu, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

“Ngươi muốn ta cũng thích ngươi sao? Hay là muốn tiếp tục cười nhạo ta? Trêu chọc ta? Ức hiếp ta?” Nàng hơi liếc mắt, nói không chút khách khí.

“Mặc Nhi, ta không có.” Cơ Bạch phủ nhận.

“Như vậy Cơ công tử sẽ lấy ta phải không? Tiểu nữ nguyện lắng tai nghe.” Miệng lưỡi nàng sắc bén.

“Mặc Nhi.”

“Cơ công tử gọi ta thì có ích gì? Bởi vì ngươi vốn không muốn lấy ta, có phải trong lòng cảm thấy ta như gân gà không?” Đôi mắt Tô Mặc xinh đẹp yêu mị chợt lóe, môi cong lên.

“Gân gà? Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc*. Sao nàng lại nói vậy?”

(Chỉ việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì. Ý của Tô Mặc là Cơ Bạch không định thành thân với nàng nhưng lại tiếc không muốn buông tay.)

Lúc này, Tô Mặc chậm rãi ngồi dậy, nửa nằm trên giường, ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ nói: “Vậy để ta nói rõ cho công tử đi! Thật ra Cơ Bạch công tử hiện tại cũng đang mờ mịt, hoàn toàn không rõ nên làm như thế nào, ngươi vừa muốn buông xuống nhưng lại không nỡ. Ngươi không biết bản thân muốn gì, ngươi rất mâu thuẫn, đơn giản là vì ta có bảy khế ước khiến Cơ Bạch công tử chùn bước do dự, ta nói vậy có đúng không.”

“Ừ.” Cơ Bạch xem như thừa nhận.

“Hơn nữa, nữ nhân ngươi thích kiếp trước có lẽ rất giống ta, nhưng thật sự có phải ta hay không ngươi có lẽ cũng không xác định được.” Tô Mặc thở dài buồn phiền, cố ý bóp méo sự thật.

“Là nàng, điều này ta chắc chắn.”

“Là ta?” Tô Mặc cười cười, sau đó khẽ hừ một tiếng.

“Ừ.”

“Coi như là ta, nhưng thế sự luôn thay đổi thất thường, có một số chuyện chúng ta luôn không kịp chuẩn bị, tựa như bảy khế ước này, có từng thề non hẹn biển thì cũng không thể là vĩnh viễn, cho dù các hạ thật lòng thích ta, nhưng có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác, đúng chứ?” Tô Mặc cười quyến rũ như hồ ly.

“….”

“Hôm nay ngươi cõng ta trở về là vì ta lạnh nhạt với ngươi, ngươi đột nhiên sợ khoảng cách giữa ta và ngươi quá xa, tựa như lúc ngươi thấy ta gặp chuyện không hay thì trong lòng sẽ cực kì lo lắng.” Tô Mặc nâng đôi mắt hẹp dài mê hoặc người lên, lạnh nhạt nói: “Nụ hôn và lời thổ lộ lúc nãy của ngươi chẳng lẽ không phải vì ngươi nhất thời xúc động hay sao? Cho dù xuất phát từ thật lòng nhưng ngươi lại chưa suy nghĩ kĩ, ngươi thổ lộ nhưng không nghĩ đến kết quả sau này. Nam nhân các ngươi bình thường rất khôn khéo, nhưng vừa gặp nữ nhân đều biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới dễ bị kích động, cũng là động vật có tâm tình mâu thuẫn, chuyện này ta biết rõ.”

Có lẽ bị nàng nói trúng tim đen, đôi mắt Cơ Bạch buông xuống.

“Ta hỏi ngươi, nếu ngươi thích ta, như vậy ngươi có thể chấp nhận bảy khế ước hay không?”

“Ta…” Cơ Bạch lắc đầu, hắn quả thật khó có thể chấp nhận, hắn cũng đã từng thử thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không được.

Tô Mặc mở to mắt, khóe miệng cong lên diễm lệ, bỗng nhiên vươn tay đẩy hắn. Cơ Bạch không đề phòng, té lăn ra đất, tuy rằng ngã ngồi nhưng tóc bạch kim vẫn phiêu dật, tuyệt thế tao nhã.

“Mặc Nhi.” Hắn không nhịn được khẽ gọi một tiếng.

“Cơ công tử, nếu ngươi nói thích ta, rồi lại không chịu lấy ta, chẳng lẽ ngươi đúng là người nghĩ một đằng nói một nẻo? Nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhiên thổ lộ với ta, ta cảm thấy không khác gì nói mớ hết, cho nên về sau công tử vẫn nên tới tìm ta vào ban ngày thì hơn, hơn nữa kết cục hai người chúng ta sau khi trở về từ Ma giới chỉ có một, vĩnh viễn không gặp nhau, vĩnh viễn quên nhau, như vậy là tốt nhất.” Ánh mắt Tô Mặc lạnh như băng, đã không còn vẻ tức giận nữa.

Cơ Bạch nghe thấy nàng muốn đoạn tuyệt, lập tức nâng mắt nhìn, hắn biết thực chất nàng rất bướng bỉnh, kiều diễm động lòng người trời sinh, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều câu hồn đoạt phách, nhưng cũng là người nói một không nói hai.

Cơ Bạch chợt nhận ra hắn và nàng dù gần trong gang tấc nhưng cũng xa cách tận chân trời.

Lòng hắn không nhịn được hơi buồn bực, khó chịu.

“Mặc Nhi đừng nói lời tuyệt tình như thế.” Cơ Bạch đứng lên đi đến trước mặt nàng, không kìm lòng được vươn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Tô Mặc, tay hắn vì luyện kiếm nên có vết chai mỏng, cuối cùng ngón tay hắn dừng lại trên môi nàng, lẩm bẩm: “Mặc Nhi, ta chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông thôi, ta biết ta không thể cự tuyệt nàng, bởi vì người trong lòng ta bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có mình nàng.”

“Thật sao!” Tô Mặc nhìn hắn, ưu mị cười: “Nhưng ta không có ký ức đó, không còn những hồi ức của chúng ta, chỉ có một mình ngươi chịu đựng tưởng niệm thống khổ lâu như vậy, tuy rằng ta cũng không biết đã bao lâu nhưng với ngươi mà nói thì cũng không công bằng.”

Ánh mắt Cơ Bạch hơi lạnh, tư vị này như ly nước, ấm lạnh chỉ người uống mới biết.

Tô Mặc lại nhàn nhạt nói: “Nhưng ta hiểu loại cảm giác thống khổ này, bởi vì ta cũng đã từng phải chịu đựng, cho nên ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội, thời gian là một tháng, chỉ cần ngươi có thể nghĩ cẩn thận, nghĩ thấu triệt, hơn nữa phải có đủ thành ý làm ta cảm động mới được. Hiện tại thì ta thấy Cơ công tử ngươi không có bao nhiêu thành ý, trong lòng của ngươi chỉ có hình ảnh của người kiếp trước mà không phải ta bây giờ, cho nên ngươi đừng lừa mình dối người.”

“Mặc Nhi, ta biết rồi, ta sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Cơ Bạch ổn định tâm tình, chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, chuyển mắt nói: “Đã muộn, nàng nên nghỉ ngơi đi!”

“Được.” Tô Mặc nhìn bóng lưng nam tử, nhìn ba nghìn sợi tóc bạc trắng kia, kiếm màu đen, như tiên giáng trần.

Cơ Bạch và Sư Anh đều có khí chất tiên nhân, bắc Cơ nam Anh, có thể thấy được năm đó thanh danh hai người lan truyền rất rộng rãi, vang bóng một thời, không biết khiến cho bao nhiêu người say mê. Nhưng nàng biết Cơ Bạch không giống Sư Anh, hắn sẽ không chủ động nếu không có người dồn ép hắn.

Nàng lúc trước đã nếm trải thống khổ của mang trí nhớ một mình, nàng hoàn toàn có thể thông cảm với Cơ Bạch, nên mới nguyện ý cho hắn một cơ hội.

Nếu trong bảy khế ước thật sự có hắn, nàng cảm thấy ít ra mình có thể tiếp nhận được.

Xác định một khế ước đối với nàng là rất khó.

Tô Mặc duỗi lưng, cũng không thể an ổn ngủ được nữa. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, ánh trăng ảm đạm thê lương, nàng chậm rãi thả lỏng tâm tình.

Nàng đi qua bờ sông, xuyên qua núi rừng, bất giác đã đến trước lều của Hoa Tích Dung.

Đêm khuya chim mệt mỏi về tổ, sương trắng bao phủ, dòng sông trong veo, loại cảm giác mênh mông mơ hồ này có chút hoang mang bối rối, như thơ như họa, như ảo như mộng, chậm rãi nhập vào lòng người.

Nâng mắt lên, nàng nhìn thấy một nam tử yêu mị cầm đèn lồng, hắn cũng vừa lúc thấy Tô Mặc, khóe môi lập tức cong lên, mỉm cười mê hoặc lòng người, nốt ruồi son xinh đẹp. Mặc dù dạo này Tô Mặc thường gặp hắn, coi như đã quen biết nửa năm, nhưng vẫn cảm thấy hắn tà khí mị hoặc khác thường, làm người ta không chống cự được.

“Không ngờ … trễ như thế này mà Hoa công tử còn chưa ngủ sao?” Tô Mặc hỏi.

“Ừm, trăn trở không yên, đêm không thể ngủ.” Hoa Tích Dung nhẹ giọng đáp.

“Ồ, thật sao, không biết Hoa công tử sao lại khó ngủ như vậy, Tiểu Mạch nguyện lắng tai nghe.”

“Cô độc tịch mịch, cho nên khó ngủ.” Hoa Tích Dung lười biếng trả lời.

“Nếu khó ngủ, không bằng lấy một nương tử, ban đêm lên giường cùng nhau tạo người, vậy sẽ không tịch mịch nữa.” Tô Mặc khinh thường trả lời.

“Lấy nương tử, không bằng nhận nuôi một đứa con, tương lai già đi cũng có người hiếu kính.” Hoa Tích Dung cười tà mị.

Tô Mặc cười châm chọc.

“Gia cảm thấy gần đây ngươi kiếm được rất nhiều hiệp nghị tốt, gia rất vừa lòng, gia phát hiện thông minh như ngươi thật hiếm thấy, không bằng ngươi làm con nuôi ta đi, thế nào?” Nam nhân yêu nghiệt ngàn năm tiến lên trước, đưa tay vuốt ve sợi tóc của Tô Mặc, cả người phát ra sức quyến rũ mê hoặc không có chừng mực, thậm chí cặp mắt kia còn làm người ta không thể nhìn thẳng, ý cười gian xảo.

Vẻ mặt Tô Mặc hiện vạch đen, khẽ hừ một tiếng: “Gia có phải thấy làm cha nuôi của ta, muội muội ta cũng phải gọi ngươi là cha nuôi, Ngu Nhiễm, Văn Nhân Dịch, Sư Anh cũng vậy, ngươi sẽ có thân phận lớn hơn nhiều đúng không.”

Hoa Tích Dung cười mê hoặc, “Xem ra gia đoán không sai, tiểu tử Sư Anh kia quả nhiên léng phéng với muội muội ngươi rồi.”

Tô Mặc không nhịn được nhíu mày, vậy mà lại bị tên yêu nghiệt bóng gió moi móc thông tin.

“Tiểu Mạch, gia đã sống nghìn năm, muội muội ngươi và Ngu Nhiễm bọn họ làm tôn tử của ta cũng không thiệt, tuy rằng Sư Anh sống cũng lâu bằng ta, nhưng ta rất có hứng thú làm cha nuôi của hắn.” Hoa Tích Dung cười quyến rũ, lấy hộp thức ăn, bày ra mấy món ngon của quý tộc Ma giới, đều được mang đến từ nơi rất xa.

“Con nuôi, chỉ hai chúng ta ăn thôi nha, đừng để Cơ Bạch biết.”

Tô Mặc nhíu mi, “Hoa gia nếu bận rộn nhiều việc, cần gì nhọc công mang đồ ăn đến cho Tiểu Mạch, hơn nữa ta cũng không cần nhiều tiền lắm, chỉ cần tu vi tăng tiến cấp tốc là được.

“Ngươi là con nuôi gia, đương nhiên ta sẽ đối xử với ngươi khác chứ.”

“Hoa gia thật là tâm tư khó đoán, lúc trước cho ta làm sai vặt, sau lại làm quản gia, hiện tại thành con nuôi, Tiểu Mạch không có phúc hưởng thụ đâu.” Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, cười cười nhận đồ ăn không chút khách khí, hương vị quả thật không tồi.

“Làm con nuôi của gia rất tốt, tương lai gia tài bạc vạn đều để lại cho ngươi.”

“Cảm ơn Hoa gia, nhưng Hoa gia ngọc thụ lâm phong như thế, tiêu sái hào phóng, mặt trẻ thọ lâu, vẫn là cô độc thì tốt hơn. Kế thừa gia sản sao, ta sợ mình không sống được đến lúc đó.” Tô Mặc ngồi trước gió, tóc còn chưa kịp buộc lên, gió thổi hơi rối.

“Không sao, gia sẽ làm cho ngươi sống lâu hơn, mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.” Hoa Tích Dung cười khẽ.

Xa xa, trong thôn chợt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Tô Mặc nhíu mi, “Hoa gia, nơi đó lại xảy ra chuyện gì sao?”

“Lão phu nhân có lẽ đã biết ta ẩn náu ở đây, phái rất nhiều thám tử đi tìm ta nhưng lại bị gia phát hiện được, những quý tộc này thích làm trống da người* cho chùa, nếu chúng đã đến, vậy thì cũng lột da bọn chúng làm trống gửi đến Đại Chiêu Tự của lão phu nhân đi, dùng danh nghĩa bà ta đưa qua, ta thật muốn nhìn xem mấy tên tự xưng là cao tăng cả ngày ăn thịt uống rượu mà nói là có thể siêu độ chúng sinh đó có thể cứu sống bọn họ hay không.” Hắn như cười như không nói lời tàn nhẫn đẫm máu.

(*) Trống da người: Là loại trống hai mặt lớn bằng khoảng miệng bát cơm, màu vàng, trên mặt còn đường gân dính vào da. Đánh một cái, trống sẽ phát ra tiếng vang nặng nề. Loại trống này từng có ở trấn huyện An Tây trước giải phóng, do Thanh Thánh Tổ trừng phạt hai cha con tham quan ăn chặn tiền xây cầu, xử tử lột da chế thành, gác ở đầu phố để cảnh cáo quan lại.

Tô Mặc không chớp mắt, tóc đen nhánh buông xuống trước người, khuôn mặt mang ý cười lạnh lùng mị hoặc, nàng gặp biến không loạn, không quan tâm hơn thua, cử trọng nhược khinh, thong dong bình tĩnh, thời điểm cần ra tay tuyệt đối sẽ không chớp mắt, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng thủ đoạn mánh khóe đầy đủ khiến Hoa Tích Dung cực kì tán thưởng, cảm thấy thiếu niên này rất hợp khẩu vị hắn.

Hoa Tích Dung bóp nhẹ tay, hừ một tiếng.

Tô Mặc không có động tĩnh gì, vẫn cúi đầu thưởng thức đồ ăn.

Hoa Tích Dung lại hừ một tiếng.

Tô Mặc mới nâng mắt lên, “Cổ họng Hoa gia không thoải mái sao?”

Hoa Tích Dung mỉm cười lắc đầu, nói với Tô Mặc: “Mấy ngày nay gia rất vất vả, không lẽ ngươi không nhìn ra sao?”

“Cái gì?” Tô Mặc chớp mắt, biết ngay là hắn không dễ hầu hạ vậy mà.

“Xoa bóp cho gia, ăn của gia rồi thì phải báo đáp!” Hoa Tích Dung cởi áo ngoài ra, trung y màu trắng mỏng mặc bên trong, phong thái mị hoặc, nhưng trên khuôn mặt diễm lệ lại lóe có vẻ không kiên nhẫn.

“Gia thật keo kiệt, có chút đồ như thế này mà cũng tiếc rẻ.”

“Gia sẽ cho ngươi thêm mấy viên linh dược có thể kéo dài tuổi thọ, thế nào?”

“Qúa ít!” Tô Mặc lắc đầu, “Ta cũng không phải là người dễ hầu hạ đâu.”

“Toàn bộ Ma giới đều nói Tiểu Mạch ngươi thích sư tử ngoạm, quả nhiên không sai, vậy lại cho ngươi một viên Trú Nhan Đan của Ma giới, có thể bảo trì thanh xuân trong năm mươi năm.”

“Hoa công tử, ta vốn sẽ đạt tới Ngưng Mạch kì, vật đó đối với ta vô dụng.”

“Được rồi, gia sẽ giới thiệu cho ngươi rất nhiều bạn hàng, đều là đại quý tộc, mở rộng buôn bán của ngươi, vậy được chưa?”

“Việc này thì có thể.” Tô Mặc rốt cuộc cũng cười, tùy ý lấy khăn lau tay, ngồi bên cạnh hắn, vén tay áo lên bắt đầu xoa bóp vai, Hoa Tích Dung khẽ hừ một tiếng thoải mái, tay nghề mát xa của Tiểu Mạch này quả thực rất thần kì.

Nghe nói lúc nam nhân động phòng sẽ rất thỏa mãn kích thích, còn lúc mát xa lại là một loại thỏa mãn dễ chịu khác.

“Khoan đã, để gia nằm xuống rồi ngươi từ từ làm tiếp.” Hoa Tích Dung chỉ thoải mái nhất khi nằm trên giường

Tô Mặc liếc xéo hắn, nghĩ thầm hắn ta đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, từ khi thành thuộc hạ của hắn, hắn rõ ràng rất thích nàng xoa bóp, tuy rằng số lần không nhiều nhưng đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai. Tô Mặc nhẹ nhàng ừ, nhìn Hoa Tích Dung lấy dầu hương liệu đã chuẩn bị đầy đủ đặt bên cạnh, quả nhiên là có mưu đồ từ trước.

Nàng vươn tay xoa bóp lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt dọc theo cột sống của hắn.

“Tiểu Mạch, hay là ngươi ở lại đây hầu hạ gia đi, gia thật sự muốn nuôi ngươi luôn mà.” Hoa Tích Dung bỗng nhiên nói.

“Ta là nam nhân, không phải nữ nhân, dù là nữ nhân thì cũng không cần nam nhân nuôi mình.”

“Vì sao?” Hoa Tích Dung yêu mị cười.

“Dựa núi núi đổ, dựa cây cây đổ, dựa người người ngã, nếu dựa vào nam nhân mà sống, nam nhân rồi cũng sẽ ngã, nếu nam nhân không ngã thì cũng sẽ vì sắc mà lơi lỏng, cho nên nữ nhân tuyệt đối không thể dựa vào nam nhân. Người thông minh thời thời khắc khắc đều sẽ luôn suy nghĩ cho bản thân mình.” Tô Mặc đổ dầu ra hai tay, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Hoa Tích Dung, nàng nhéo hai cái, tuy rằng thân thể hắn cực kì thả lỏng nhưng vẫn rắn chắc.

Đôi mắt Hoa Tích Dung hơi khép lại, hưởng thụ Tô Mặc mát xa, cảm nhận bàn tay mềm mại nhẵn bóng vuốt ve ấn nhẹ không ngừng trên tay mình, môi cười nói: “Lên trên một chút, dễ chịu lắm.”

Tô Mặc thầm hừ lạnh, hắn thật biết sai khiến nàng, “Gia có thể tìm người khác xoa bóp cho ngươi.”

“Gia không thích nữ nhân mát xa, chưa bao giờ để nữ nhân làm, còn nam nhân lại tay chân cứng ngắc, chỉ có Tiểu Mạch ngươi là giỏi nhất, cho nên ngươi nếu làm con nuôi của ta, tất nhiên không còn gì tốt hơn.” Hoa Tích Dung cảm thấy tuy rằng Tô Mặc không có kinh nghiệm mát xa gì nhưng thủ pháp rất linh hoạt, không hoàn toàn giống phương pháp chính thống nhưng hắn thích cảm giác đặc biệt mới lạ này hơn, mắt cũng nhắm lại vui sướng hưởng thụ.

Nhìn bộ dáng buồn ngủ của đối phương, Tô Mặc nhíu mi, “Hoa công tử, ngươi quay lưng lại đi, nằm sấp tốt hơn.”

Hoa Tích Dung lập tức làm theo, để cho bàn tay mềm mại linh hoạt của Tô Mặc luồn vào trong áo mình, hắn thoải mái đến nỗi suýt hừ ra tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên bề mặt da thịt như đang gảy một khúc nhạc tuyệt vời, khi ngứa khi đau. Gió đêm cuồn cuộn thổi tóc đen rũ xuống thái dương hắn như vuốt ve hai gò má, thư giãn sảng khoái thỏa mãn.

“Gia, có được không?” Tô Mặc nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, không tồi, nếu Tiểu Mạch cứ ấn như thế, gia chỉ sợ là sẽ ngủ quên mất.” Hoa Tích Dung từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, sau một lúc lâu mới mở ra.

“Nếu đã vậy, ta trở về đây.” Tô Mặc không có hứng ở cùng hắn nữa, nhưng không ngờ hắn để nàng đi nhanh như vậy.

“Ừm.” Hoa Tích Dung nhẹ nhàng lên tiếng.

Tô Mặc đứng lên, than nhẹ một hơi, ánh mắt chậm rãi quét qua lại vài lần trên lưng Hoa Tích Dung.

Từ trước đến giờ, phu thê nghỉ ngơi ban đêm hận nhất là việc đối phương quay lưng lại với mình. Nhưng bình thường chỉ khi tin tưởng mới có thể đưa lưng về phía người ngoài.

Mà hiện tại, Hoa Tích Dung ngủ gục ở đây không hề phòng bị. Được rồi! Hắn ta quả nhiên rất tin tưởng nàng, Tô Mặc bĩu môi, không nghĩ ngợi nhiều.

Nghe thấy tiếng bước chân Tô Mặc rời đi rồi nhưng Hoa Tích Dung vẫn không xoay người lại, bụng dưới của hắn có chút khác thường, trong lòng cũng hơi kì quái, đối phương rõ ràng là nam tử, mặc dù là mĩ thiếu niên tuyệt sắc nhưng hắn vẫn là một nam nhân bình thường, tuyệt đối không có ham mê long dương* gì, cho nên hắn thật sự hơi khó tiếp nhận. Tiểu Mạch chỉ sờ nhẹ trên người hắn mà hắn lại có phản ứng, thậm chí càng lúc càng không thể cứu vãn, hay là hắn thật sự có khuynh hướng đoạn tụ?

(*đoạn tụ)

Sau một lúc lâu, cảm thấy thân thể mình đã khôi phục như bình thường, hắn mới xoay người ngồi dậy.

Hắn liếc qua, thấy Cơ Bạch đang đứng dựa vào thân cây, trong mắt hiện tia sắc lạnh, vẻ mặt thâm trầm, không nói gì hồi lâu.

Hoa Tích Dung cười cười, xinh đẹp bức người, ngáp một cái nói: “Cơ công tử, đã muộn như thế này, ngươi không ngủ mà còn ở đây làm gì?”

Cơ Bạch nhàn nhạt nói: “Không ngủ được giống ngươi.”

Hoa Tích Dung cong môi, “Không ngủ được thì phải đi đếm cừu chứ.”

“Hoa công tử nếu không ngủ được, cũng có thể đi đếm cừu.”

Hoa Tích Dung yêu mị nhìn Cơ Bạch, trêu tức, “Cơ công tử nhất định đã đứng đó lâu rồi, nhìn thấy một số thứ không nên thấy, như vậy nếu vẫn chưa đi, nhất định là có chuyện gì muốn tìm ta đúng không?”

“Không sai.” Cơ Bạch nhàn nhạt, hờ hững nói: “Hiện tại ta đã có tiếng tăm ở Ma giới, các hạ rốt cuộc định lúc nào mang chúng ta đi tìm cơ duyên kia?”

Hoa Tích Dung ồ một tiếng: “Hình như ngươi rất gấp gáp.”

Vẻ mặt Cơ Bạch không chút cảm xúc: “Đã ở đây sáu tháng rồi.”

Lông mi Hoa Tích Dung run nhẹ, khẽ hừ một tiếng, “Sáu tháng này chẳng qua chỉ là sáu ngày ở Nhân giới thôi, ngươi là vì cơ duyên của chính mình hay là vì cơ duyên của Tiểu Mạch, nói ta nghe xem?”

“Đương nhiên là giúp Tô gia tứ thiếu tăng thực lực lên trước.”

Hoa Tích Dung giễu cợt: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, ta cảm thấy ngươi có đam mê đoạn tụ.”

(*Không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp)

Cơ Bạch lạnh nhạt nói: “Người có đam mê đoạn tụ là các hạ, không phải ta.”

Hoa Tích Dung dò xét, thấy đối phương quả nhiên phát hiện ra nhược điểm của mình, đam mê đoạn tụ sao? Thật là đáng sợ, Hoa Tích Dung tuyệt đối không thừa nhận mình có khuynh hướng này, hắn sờ mũi nói: “Được rồi, nếu đã vậy, ta chỉ thấy kì quái vì sao các hạ lại lựa chọn tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước mình?”

“Hiện giờ thanh danh của ta cùng Tiểu Mạch đã rất lớn, nơi đây mỗi ngày đều có quý tộc viết thư mời chúng ta đến. Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mạch quá thấp, sẽ trở thành vật cản, ta đề nghị nên tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước.”

Mắt phượng của Hoa Tích Dung hơi híp lại, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, khác với cái loại yêu mị lười biếng trước kia của hắn, chậm rãi cong môi lên một cái, cười khẽ một tiếng: “Được thôi, Cơ công tử hóa ra cảm thấy Tiểu Mạch là vật cản, gia từ trước đến giờ đã nói là làm, nếu Cơ công tử muốn như thế, ta liền mang các ngươi đi cùng, nhưng đến lúc gặp được muội muội của lão yêu phụ kia, tuyệt đối đừng cảm thấy dễ đối phó.”

Hoa Tích lòng chậm rãi lấy một thiệp mời mạ vàng ra, mặt trên được khảm vô số bảo thạch Ma giới nhỏ vụn, trong suốt óng ánh, mấy ngày nay hễ có danh thiếp đưa tới muốn mời Cơ Bạch chữa trị, cái nào cũng cực kì đẹp đẽ quý giá, đại biểu cho thân phận các quý tộc.

Hắn búng tay, danh thiếp bay về phía Cơ Bạch.

Cơ Bạch lập tức đón lấy, thấy chữ kí ở mặt trên, thản nhiên nói: “Là Thánh nữ giáo kia sao?”

“Đúng vậy! Là Thánh nữ giáo.” Hoa Tích Dung gật đầu, “Nơi tăng thực lực ở ngay bên trong Thánh nữ giáo.”

“Ngày mai ta lập tức đi cùng Tô gia tứ thiếu.” Cơ Bạch nói.

“Ta đã quên nói cho ngươi biết, hai quý tộc một gầy một béo mà các ngươi đã gặp qua kia đều là người của Thánh nữ giáo, hiện tại một chết một bị thương, bất luận thế nào thì đối phương cũng không có hảo cảm với các ngươi, tóm lại sẽ có người ra tay đối phó với các ngươi.” Hoa Tích Dù cố ý dọa dẫm.

“Ta biết, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

“Hơn nữa Thánh nữ kia cùng với lão phu nhân đều có chung sở thích là nam nhân tuyệt sắc, nếu ngươi đi vào đó, phải chuẩn bị tâm lý làm trai lơ bà ta, thủ đoạn của bà ta không thể khinh thường được đâu.” Hoa Tích Dung như cười như không, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Hơi thở quanh thân Cơ Bạch bỗng nhiên trầm xuống, khí lạnh đánh về phía Hoa Tích Dung, lúc hắn thấy Tô Mặc xoa bóp cho Hoa Tích Dung, trong lòng hận không thể tiến lên hung hăng dùng kiếm đâm vào ngực hắn. Hiện giờ, hắn đã biết mình là nhất thời mê muội trốn tránh sự thật, bảy khế ước cũng chỉ có bảy mà thôi, hắn bỗng nhiên hiểu ra điểm này, nếu bỏ lỡ sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.

Hắn đã thấy rõ nội tâm của mình, hắn vẫn thích nàng như xưa.

Một khi bỏ qua, sẽ vĩnh viễn đánh mất.

Nàng cho hắn cơ hội là một tháng, hiện tại hắn muốn khiến Tô Mặc cảm động thì đương nhiên phải có thành ý. Còn việc tiếp nhận khế ước của nàng, trong lòng hắn tuy rằng rất bất đắc dĩ nhưng cơ hội chỉ có một lần, ít ra hiện tại hắn không định hoảng loạn rời đi.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy*, lúc trước hắn đã cùng nàng thề non hẹn biển, cũng đã nói bất luận như thế nào đều không rời khỏi nàng, nhưng mà lúc hắn thấy bảy khế ước này đã định buông tâm tư mình xuống, lời thề non hẹn biển như thế thật sự có chút vớ vẩn.

(*Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ)

Hiện tại, khi chỉ có thời gian một tháng, hắn mới cảm thấy cơ hội nàng cho hắn là cực kì đáng quý.

Hoa Tích Dung nhìn đôi mắt Cơ Bạch ngày càng sâu thẳm, trong đồng tử lóe ra vẻ kiên quyết cường thế.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, môi cười châm chọc khinh thường.

Tiểu tử Cơ Bạch này, hình như cũng có tâm tư với Tiểu Mạch đây!

Hôm sau ba người đã xuất phát, đi về phía Thánh nữ giáo cách năm trăm dặm.

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, du sơn dạo thủy, cả ba đều thoải mái tùy ý.

Một lúc lâu sau khi ba người đi, đường phía trước đã không thấy nữa, xung quanh là một biển hoa, hoa Ma giới nở rộ dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, khoe màu đua sắc, một biển hoa rực rỡ.

Tô Mặc thúc ngựa, hỏi: “Phía dưới nên đi như thế nào?”

Hoa Tích Dung thanh mị cười, “Chúng ta nên xuống ngựa, phải đi trong biển hoa, nơi đây là trận pháp, không cẩn thận sẽ bị lạc đường.”

Cơ Bạch đã xuống ngựa, vẫn khoác áo choàng đen, đội mũ trùm che mái tóc bạc, lạnh băng nói: “Đúng rồi, lần trước chúng ta đã bàn cùng Đinh đại nhân cách thức hợp tác cùng quý tộc, nghe nói nơi đó người ngoài chưa bao giờ vào, nhưng gần đây hình như có rất nhiều người đi xung quanh đường này về phía Thánh nữ giáo.”

Hoa Tích Dung thấp giọng nói: “Bởi vì hàng năm Thánh nữ giáo đều mở yến hội một lần, mừng ngày sinh nhật Thánh nữ, cho nên người xung quanh sẽ đến chúc mừng, đương nhiên nếu muốn kéo quan hệ gần gũi hơn với Thánh nữ không thể tay không mà đến, đây chính là cơ hội vơ vét của cải của chúng.”

Tô Mặc nhìn xung quanh: “Chỗ này thực sự rất dễ lạc đường.”

Hoa Tích Dung lười biếng kéo áo choàng, “Không phải có thiệp mời sao, trên thiệp có vẽ cho chúng ta đường đi, sẽ không phải lo bị lạc đường, hơn nữa cho dù không mang theo quà tặng thì tấm thiếp này cũng là quý thiếp, chúng ta có thể tay không mà vào, gia dù có tiền cũng tuyệt đối không đưa cho bà Thánh nữ kia đâu.”

Tô Mặc đội mũ che đầu cho hắn, cười nói: “Gia nên che mặt lại thì tốt hơn, hiện tại chúng ta vẫn bị người truy nã đấy.”

Hoa Tích Dung đưa tay ra nhéo hai má Tô Mặc, cười: “Vẫn là Tiểu Mạch suy nghĩ chu đáo.”

Sau khi nhéo, hai ngón tay Hoa Tích Dung chậm rãi xoa xoa, trắng trắng mịn mịn, xúc cảm thật không tồi, hắn hơi đê mê, hận không thể nhéo thêm mấy cái.

Vô tình quay đầu, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cơ Bạch.

Hoa Tích Dung dứt khoát mặc kệ.

Trên đường bọn họ gặp ba nhóm quý tộc, mỗi người đều mang theo lễ vật, vừa đi vừa tán chuyện.

“Lễ vật thật phiền phức, khẩu vị Thánh nữ kia ngày càng kinh khủng.”

“Cũng phải thôi, bà ta đã giàu đến chảy mỡ rồi, chê bỏ đồ chúng ta khó coi.”

“Ừ, ngươi nói không sai, quý tộc rất thích vơ vét của cải, bóc lột chúng ta, chúng ta lại bóc lột xuống dưới, nếu nô lệ nào không trồng được hoa màu tốt liền chặt tay bọn chúng.”

“Những người các ngươi không biết phục vụ theo sở thích gì cả, ta nghe nói Thánh nữ thích nhất mỹ nam, hiện tại tam giới liên hệ, Nhân giới chính là nơi có nhiều mỹ nam mỹ nữ nhất, nghe nói sắp tới sẽ có ba nhóm Nhân giới đến đây mở Di Hồng viện, làm ăn phải nói là thịnh vượng.”

“Thật sao, lần sau gia cũng ghé qua nhìn xem, thân thể nữ nhân Ma giới ta đã chơi đùa chán rồi.”

Hoa Tích Dung nghe vậy không nhịn được lắc đầu, thương nhân Nhân giới đến nơi này thật sự là không làm được chuyện gì tốt, vậy mà lại mở Di Hồng Viện đầu tiên.

Nếu Tạ Thiên Dạ biết sau khi hắn lập nhiều khế ước như thế mà bọn chúng lại dẫn mối mại dâm, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

“Sớm biết như vậy thì ta đã đi Nhân giới tìm một thiếu niên xinh đẹp tặng cho Thánh nữ đại nhân rồi, không đáng mấy đồng bạc.” Một nam nhân Ma tộc ba hoa nói, “Đáng tiếc, một ngày ở Nhân giới là một tháng ở Ma giới, chỉ sợ sẽ chậm trễ!”

“Ngươi là tiểu cữu tử* của Thánh nữ, ngươi tặng gì thì Thánh nữ cũng sẽ không để ý đâu.”

(* em vợ)

“Ha ha, đúng rồi nhỉ!” Nam tử kia lớn tiếng cười, vô cùng suồng sã láo xược, quay đầu lại thì thấy Tô Mặc.

Gió Ma giới rất mạnh, thường xuyên có gió lốc xuất hiện, đôi khi đội mũ trùm đầu cũng không thể chắc chắn che được khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Khăn che mặt kia bị gió thổi bay, tiếng cười của nam tử lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Tô Mặc không hề chớp. Tô Mặc nhất thời cảm thấy cực kì buồn bực, lần sau đi ra ngoài nàng hẳn là phải giống Cơ Bạch, khoác áo choàng mới có thể yên thân.

“Ta nói, tiểu nhi kia, vừa thấy là biết không phải người Ma giới.” Nam tử Ma giới lập tức cản trước mặt Tô Mặc, lớn tiếng nói.

“Không sai, tiểu nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là người Nhân giới.” Mọi người bên cạnh ồn ào.

“Nếu đã vậy, tiểu nhi, ta cho ngươi một viên ma thạch, ngươi làm người của ta thì thế nào?” Nam tử Ma giới kia cười không có ý tốt.

“Đừng để ý bọn chúng, chúng ta đi.” Tô Mặc không thèm để ý tới bọn chúng, dứt khoát đi nhanh về phía trước.

“Tiểu mỹ nhân, đừng đi! Để gia yêu thương ngươi đã. Các ngươi bắt hắn lại đây.” Vừa dứt lời, hai hộ vệ Ngưng Mạch kì liền đi tới hướng Tô Mặc, vừa định bắt lấy thì Tô Mặc đã dịch người kéo ngược lại tay bọn hắn, hung hăng bẻ ngược, cả hai bị vặn gãy hai tay nằm vật xuống đất, la hét không dậy nổi.

Tên quý tộc lập tức buồn bực, chỉ là một thiếu niên Tôi Thể kì mà dám đánh người trước mặt hắn. Hắn lập tức chỉ vào Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Tiểu nhi to gan, dám đánh người của ta, ngươi có biết gia là ai không?”

Tô Mặc cười nhạo, “Ta không biết ngươi là ai, chỉ biết là ngươi rất xấu, ta nhìn thấy ngươi đã muốn nôn.”

Sắc mặt tên quý tộc trầm xuống, tay vung lên, bên người lập tức xuất hiện ba hộ vệ Kim Đan kì thực lực cường hãn.

Cơ Bạch rút kiếm ra, vẻ mặt không chút thay đổi, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mọi người, “Cút về, nếu không, chết.”

Tên quý tộc dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Cơ Bạch từ trên xuống dưới: “Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người Nhân giới, Nhân giới các ngươi rất nghèo nàn, hiện tại tam giới liên hệ, lũ nghèo nàn các ngươi ai nấy cũng chen chúc đến đây, giờ trong kinh đô toàn lũ Nhân giới muốn chia một chén canh với bọn này. Ta nói các ngươi sao không ở Nhân giới mà ngẩn ngơ đi, sao cứ muốn chạy qua đây, Ma giới tốt như vậy sao? Chắc hẳn các ngươi cũng vì hai đồng bạc, đã vì tiền thì vấn đề gì cũng giải quyết được, ta cho các ngươi bạc, ngươi bán mĩ thiếu niên này cho gia, gia không truy cứu chuyện ngươi rút kiếm chỉ vào mặt gia nữa.”

“Chậc chậc, khẩu khí của ngươi thật lớn, lại muốn mua người của gia.” Hoa Tích Dung đi ra.

“Thật to gan, ngươi là ai?” Tên quý tộc lập tức quát lớn Hoa Tích Dung.

Hoa Tích Dung đưa tay vén màn đen trên mũ che đầu lên, như cười như không nhìn đám người Ma giới, thấy vẻ mặt bọn chúng biến sắc, đường cong bên môi hắn càng thêm nhu hòa, tao nhã nghiêng người dựa vào thân cây, “Tiểu tử, không biết ta sao?”

Một tên quý tộc trừng mắt lạnh nói: “Hoa Tích Dung! Hiện tại ngươi chính là trọng phạm triều đình, còn dám lớn mật ra mặt!”

Hoa Tích Dung ưu mị cười, “Không sai, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt chúng ta lại sao?”

Thanh âm tên quý tộc bỗng nhiên nâng cao kêu lớn sắc bén: “Là bọn chúng? Bọn chúng là phạm nhân trên cáo thị truy nã, bắt, bắt toàn bộ.”

Tình hình rất căng thẳng, xa xa từ phía biển hoa truyền đến một giọng nữ chậm rãi, “Được rồi, đừng ồn ào nữa, bọn họ là khách quý của bản Thánh nữ.”

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ quý tộc Ma giới đều biến sắc, vội vàng thành thành thật thật đứng ở hai bên.

Một nữ tử mĩ lệ tiêu sái đi ra từ trong biển hoa xinh đẹp, thân hình tựa như một con xà yêu quyến rũ, nàng đánh phấn nhẹ, môi đỏ mọng, y phục lụa mỏng có hoa tường vi hồng phấn, ở viền cổ áo thêu hoa mẫu đơn lớn, móng tay sơn màu đỏ thẫm, cầm một cái quạt tròn mỹ nhân, nhất cử nhất động đều phong tình vô hạn.

Nàng dần dần đi đến, khoác tầng sa mỏng màu vàng kim nhạt, tiếng vải mỏng ma sát vào nhau nhè nhẹ. Dạng nữ tử này ở Nhân giới được xem như trung bình nhưng ở Ma giới lại là đệ nhất mỹ nhân.

Nàng lập tức đi đến trước mặt Cơ Bạch, nhẹ nhàng hành lễ, sóng mắt lưu mị, phong tình vạn chủng nói: “Ngài hẳn là Cơ gia rồi! Nô chờ ngài đã lâu!”

Bọn quý tộc nghe nàng kêu Cơ Bạch là gia, lại tự xưng mình là nô, không nhịn được trố mắt đứng nhìn.

Hoa Tích Dung lập tức cười nhạo, đến gần kề tai Cơ Bạch nói: “Tiểu tử, thật sự bị ta nói trúng mà, bà ta tuyệt đối coi trọng ngươi rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro