Quyển 2 - Chương 147: Tự cung tự cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu Mạch, quan hệ của ngươi với Cơ Bạch rất tốt sao?” Hoa Tích Dung nhấc mành lên.

Hắn cố ý ngồi giữa Tô Mặc và Cơ Bạch, cười đến muôn phần lả lơi mị hoặc.

Tô Mặc và Cơ Bạch vẫn ngồi nguyên chỗ của mình, hai người vẫn duy trì khoảng cách, Hoa Tích Dung nhíu mày, như cười như không. Chợt hắn thấy ngọc bội trên thân kiếm Cơ Bạch, lập tức sờ cằm, rất có hứng thú, “Tiểu Mạch, ngọc bội kia nếu gia không đoán nhầm, thì hẳn là làm từ bảo vật của Thánh Địa đúng không, thứ này ở Ma giới cực kì hiếm thấy, có ý nghĩa xu cát tị hung*, ngươi nhặt được ở đâu vậy?”

(*: theo cái lợi tránh cái hại)

“Ừm, gia quả nhiên kiến thức rộng rãi.” Tô Mặc điềm nhiên như không, thứ đó tìm được trong túi càn khôn.

“Ta cũng thích ngọc bội này, vừa nhìn hoa văn gia đã biết là do ngươi làm, ngày đó ta đã tặng ngươi Đào Mộc châu, Nhân giới các ngươi hay nói ăn đào thì phải trả lại mận, ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh được nha.” Hoa Tích Dung điềm đạm đáng yêu nhìn Tô Mặc, cũng không quản đối phương có đồng ý hay không, khoa tay múa chân nói: “Khắc chữ Hoa cho gia.”

Tô Mặc nhất thời không biết nói gì, nếu cũng làm cho hắn một cái, vậy chẳng phải là thay đổi ý nghĩa rồi sao.

Nàng đưa mắt nhìn chỗ khác, mặc kệ hắn.

Cơ Bạch nhướng mày, vung tay áo xanh che ngọc bội trên thanh kiếm, ánh mắt lạnh như băng: “Hoa công tử tới đây, chắc không phải đến chỉ để đòi ngọc bội chứ?”

Hoa Tích Dung lập tức híp mắt cười cười, “Đương nhiên không phải.”

“Vậy Hoa gia đến đây có chuyện gì?” Tô Mặc hỏi.

“Tiểu Mạch, hai vị trưởng lão kia đã tâm phục khẩu phục ngươi rồi, gia có ngươi thật như hổ thêm cánh.” Hoa Tích Dung nói nửa nghiêm túc nửa tâng bốc.

“Rồi sao nữa?” Tô Mặc cười cười như không có việc gì, gác một chân lên, tay phải chống má.

“Gần đây Ma giới có một tin đồn, nói ngươi nhận được truyền thừa của Thánh nữ giáo.”

“Có ý gì?” Cơ Bạch tuy có nghe nói qua tin đồn đó nhưng vẫn không rõ mục đích Hoa Tích Dung đến đây.

“Lời đồn nói rằng Tiểu Mạch là người thừa kế của Thánh nữ thành, cũng chính là Thánh tử đại nhân.” Hoa Tích Dung cười tươi, ý cười chế nhạo.

“Rốt cuộc sao lại như thế?” Giọng nói Cơ Bạch không có chút độ ấm nào.

“Việc này nói ra rất dài dòng.” Mắt phượng của Tô Mặc lóe sáng, nhàn nhạt cười nói, “Ta cũng không phải được truyền thừa cái gì, chỉ là kế thừa một phần năng lực Kim Đan kỳ, sau đó lấy đi một quyển sổ, với túi càn khôn của Thánh nữ đương nhiệm mà thôi.”

Nàng biết mình đã rất lời, bởi vì quyển sổ mà nàng lấy đi có ghi chép lại cách chế tác con rối, hơn nữa thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú chính là ba phương pháp chế tác con rối thế thân.

Sau này, nàng sẽ học làm một con rối cơ quan thật sự, dùng cơ quan thuật kết hợp với rối thuật, không cần dùng thần thức để điều khiển chúng làm những chuyện đơn giản nữa, kể cả người thường cũng có thể sử dụng.

“Hoa công tử nói nhiều như vậy, chính là chuyện nàng không cẩn thận trở thành Thánh tử sao.” Vẻ mặt Cơ Bạch không biểu cảm, nhàn nhạt nói.

“Lời đồn thật đáng sợ.” Thánh tử? Thanh danh này thật khó nghe.

Tô Mặc nhíu mày, không biết vì sao cảm thấy hai từ Thánh nữ hoặc là Thánh tử rất hạ thấp giá trị của nàng.

“Nhưng nàng đã chiếm được rất nhiều.” Cơ Bạch nói.

“Suýt nữa thì quên, lúc ta lấy túi càn khôn của Thánh nữ còn chưa xem qua kĩ, vì thần thức bị giới hạn, ta chỉ có thể nhìn được hơn một nửa, phần còn lại chưa kịp nhìn rõ.” Tô Mặc cầm túi càn khôn lên, đưa thần thức tiến vào bên trong, cảm thấy cực kì hài lòng.

“Là cái gì?” Cơ Bạch nói.

“Thảo dược, thảo dược tốt nhất Thánh Địa đều được giữ trong này.” Tô Mặc chậm rãi lấy ra, đưa cho Cơ Bạch.

“Cho ta sao?” Cơ Bạch nhíu mày.

“Ừ, ta không dùng được thảo dược, chàng chọn một số thứ hữu dụng, còn lại có thể đưa ta.” Nàng và hắn tuy hai mà như một.

“Vì sao thứ tốt đều đưa cho Cơ Bạch? Gia cũng muốn.” Hoa Tích Dung rất bất mãn.

“Nếu có phấn son bột nước thì ta sẽ đưa cho gia đầu tiên.” Tô Mặc châm chọc.

“Được, gia chờ ngươi đưa phấn son bột nước.” Hoa Tích Dung lười biếng đứng dậy, bỗng nhiên cúi đầu nói, “Nhất là son trên môi nữ nhân, gia còn chưa được nếm qua đâu, Tiểu Mạch nhớ cho ta một phần, trên môi… ngươi…” Câu sau cùng hắn nói không nghe rõ lắm.

Dứt lời, hắn đứng lên, chậm rãi sửa sang lại y phục, hơi cong khóe môi, cười câu hồn đoạt phách, “Nếu đã vậy, gia đi về trước, Tiểu Mạch cũng không cần nhàm chán ở lại đây làm gì, nhanh về nghỉ ngơi, gia không thích nhất mấy người ăn khuya trên giường của gia.”

Hoa Tích Dung tiêu sái rời đi, màn che lắc lư, mỗi chuỗi đều được xâu bằng hạt trân châu đen trắng, viên nào viên nấy tròn vo sáng bóng, giá trị xa xỉ.

Cơ Bạch nhìn Tô Mặc, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi cởi bỏ ngoại sam, vỗ vỗ chỗ cạnh mình. Tô Mặc hiểu rõ, đây là tín hiệu Cơ Bạch khát khao thực hiện lễ đôn luân.

Nàng đỡ trán, ngồi xuống cạnh hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nàng, môi đang định hạ xuống, đột nhiên cánh cửa lại mở ra.

Bóng dáng yêu mị của Hoa Tích Dung lại xuất hiện, thò đầu ra khỏi màn che, thật sự là có mỹ nhân dưới đèn lưu ly, như cười như không nhìn hai người: “Tiểu Mạch còn chưa về sao?”

Cơ Bạch tức giận, Tô Mặc lạnh nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì?”

Hoa Tích Dung nâng đầu lên nói: “Gia vẫn cảm thấy ngọc bội kia nhìn đẹp lắm, không bằng ngươi cho gia một cái đi.”

“Hết rồi.” Tô Mặc từ chối không chút suy nghĩ.

“Nếu ngươi không cho gia, gia sẽ không đi.” Hoa Tích Dung liền xoay người dựa vào trụ giường làm từ hoàng kim.

Thấy đối phương vô lại như thế, Tô Mặc nhướng mày, “Không còn dư nữa, chỉ còn lại chất ngọc kém hơn, ngươi có muốn không?”

“Kém hơn sao, thật quá bi ai.” Hoa Tích Dung sờ sờ má, trong lòng rất bất mãn.

“Ngươi không muốn thì thôi.” Tô Mặc lạnh lẽo liếc hắn một cái.

“Muốn, sao lại không muốn?” Hoa Tích Dung than thở nhận khối ngọc kia, ánh mắt lóe lóe, lười biếng ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hắn đi giữa hành lang dài, nhìn mấy chục đốm lửa báo hiệu ở xa, mắt đầy ý lạnh.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua gian phòng của Tô Mặc và Cơ Bạch, trầm thấp nói: “Nếu không phải nơi này của gia thường có đạo tặc lui tới, đêm nay cũng có một nhóm, gia phải tự mình đi chém giết một trận, nếu không đêm nay hai người các ngươi đừng hòng thân thiết.”

Nói xong, ánh mắt hắn lạnh thấu xương, tay mở ra rồi nắm chặt lại, tâm tình dường như thật không tốt.

Xa xa, hễ ai nhìn thấy loại vẻ mặt này của Hoa Tích Dung đều không nhịn được sợ tới mức lạnh run, xem ra đêm nay vị gia này sẽ đại khai sát giới.

May mà bên ngoài có kẻ thù đột kích, nếu không bọn họ sẽ thành nơi cho Hoa gia trút giận!

Đến lúc này, hứng thú của Tô Mặc và Cơ Bạch đã hoàn toàn bị quấy rầy, Tô Mặc tiếp tục thưởng thức đồ ăn khuya mà người hầu mang tới.

Cơ Bạch ngồi thẳng lên, cũng bưng bát nói: “Mặc Nhi, há miệng, ta đút cháo cho nàng.”

“Để ta đút chàng đi.” Tô Mặc nếm một ngụm, hai tay ôm cổ Cơ Bạch, hôn lên môi hắn. Nàng dùng thìa gỗ nhỏ đút cho Cơ Bạch ăn, Cơ Bạch cũng phối hợp, hai người như đang hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương. Nhìn đôi môi Tô Mặc khẽ động, tim Cơ Bạch đập thình thịch, bắt đầu rục rịch. Tô Mặc cười khúc khích, nói nhỏ bên tai hắn: “Tử Ngọc phu quân, quả nhân có phải có bệnh hay không?”

“Ừm, quả nhân có bệnh, nhưng tạm thời không vội.” Cơ Bạch luôn rất biết kiềm chế, “Phu thê ở cùng nhau còn có thể tán gẫu chuyện đời thường, cũng rất có tình cảm.”

Tô Mặc biết hắn có bóng ma tâm lý với việc vào ra của Hoa Tích Dung, nàng cười mỉm, “Tử Ngọc phu quân, ta mới kiểm tra, cửa đã khóa kĩ lại rồi.”

“Nơi này là địa bàn của Hoa Tích Dung, dù có đóng kĩ thì không biết chỗ khác có thể có lối ngầm hay không.”

Tô Mặc liếc xéo hắn một cái, “Đừng quên ta là cơ quan sư, chắc chắn nơi này không có lối ngầm đâu.”

“Ừm, vậy ta an tâm rồi.” Cơ Bạch gật đầu.

“Đúng rồi, Tử Ngọc, lúc trước sao chúng ta lại quen biết nhau?” Tô Mặc cọ nhẹ cằm của hắn, làn da hắn rất tốt, rất dễ chịu.

“Cái gì?” Cơ Bạch híp mắt lại, hưởng thụ như mèo con, nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta nói kiếp trước.” Tô Mặc nhàn nhạt cười.

“Mặc Nhi, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, rồi sẽ có ngày nàng nhớ lại thôi.” Cơ Bạch không trả lời.

Thật ra, chín trăm năm trước, hắn là vương gia, nàng là tiểu thư quý tộc, hai người vô tình gặp nhau trong sân. Mỗi lần Cơ Bạch tinh thần sa sút đều bị Tô Mặc bắt gặp mà mỗi lần Tô Mặc càn rỡ đều bị hắn bắt gặp. Kiếp trước hai người hiểu lầm nhau rất nhiều, nhưng cũng rất thú vị, Tô Mặc vẫn nghĩ rằng hắn là một thư sinh chán nản mà hắn lại lầm tưởng nàng là một nữ nhân không biết liêm sỉ.

Hiểu lầm năm đó nếu nhắc tới một lần nữa, thật sự là cực kì sát phong cảnh, làm trò cười cho thiên hạ.

Không bằng lúc này, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

Phù hương nhiễu khúc ngạn, viên ảnh phú hoa trì.

Thường khủng thu phong tảo, phiêu linh quân bất tri.

(Làn hương thơm phảng phất ở bờ ao cong, cánh hoa tròn che phủ bờ ao. Thường e gió thu tới sớm, làm hoa héo rụng mà bạn không hay. “Khúc trì hà”- Lư Chiếu Lân)

Ngoài thành, Hoa Tích Dung mang theo ba nghìn binh lực, chiếu đấu ác liệt với bọn giả danh đạo tặc.

Mọi người gào thét, liên tục phát động công kích.

“Gia, lần này bọn chúng dường như rất lợi hại, không giống đạo tặc bình thường.” Người chỉ huy bên cạnh nghiêm túc nói.

“Ta đã biết, chúng nhất định là đến để thăm dò, hơn nữa không ngớt, liên tục một đám lại một đám, gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay chờ chết đâu.” Hoa Tích Dung biết Ma giới luôn rất hỗn loạn, thắng làm vua, thua làm giặc, bọn đạo tặc này có lẽ là các thế lực khác đã ham muốn nơi này từ lâu, đương nhiên đã có chuẩn bị rồi mới đến.

Trong lúc vô tình, đôi mắt Hoa Tích Dung đảo qua hướng tòa thành, ánh nến trong phòng Cơ Bạch hơi nhấp nháy, liền nhìn thấy hai bóng người ôm nhau cùng một chỗ, chợt ngọn đèn dầu bị Cơ Bạch thổi tắt.

Chết tiệt, hắn không nhịn được nổi giận, cắn răng, tay gảy huyền cầm, lại là làn điệu Thập Diện Mai Phục, chiến ý mịt mù, khẩn thiết chói tai, hung dữ mạnh mẽ kéo tới.

Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông…

Tô Mặc thả hai chân xuống giường, khẽ thở hổn hển, ngón tay lần sờ bảo giường vô giá, vừa nãy không thèm để tâm, thân mật một hồi mới phát hiện giường này không giống bình thường.

Đây là giường Bách Bảo đẹp nhất Ma giới, phong cách cổ xưa dịu dàng, thấm sắc tự nhiên, toàn bộ thân giường đều được điểm xuyết bằng kỳ trân dị bảo hiếm thấy. Mành trân châu rũ xuống xung quanh, tay vịn ngà voi màu lam của Yêu giới, tấm nệm chồn đen xa xỉ. Đối với sự xa hoa của Hoa Tích Dung, mọi người chỉ được nghe nói, chưa từng được tận mắt thấy bao giờ.

Không thể không nói Hoa Tích Dung quả là nam nhân biết hưởng thụ nhất trên đời, nhưng cái giường lớn này cũng không phải chuẩn bị cho tình địch. Nếu không phải bên ngoài đột nhiên có kẻ địch đến, Hoa Tích Dung lại thông cảm Tô Mặc vất vả, càng không muốn khiến nàng căm hận, hắn đương nhiên sẽ không quấy rầy.

Nam nhân tuy cũng ghen tuông, cũng tranh thủ tình cảm, nhưng nam nhân thông minh tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người ta ghét ngay trước mặt người mình thương.

Hiện giờ Hoa Tích Dung đã hiểu được đại khái tâm tư của mình, nếu không có Cơ Bạch, hắn sẽ không biết được dục vọng chiếm hữu của hắn mạnh bao nhiêu.

Bên kia, Tô Mặc hiếm khi có hứng thú muốn nghe Cơ Bạch kể chuyện cũ, nhưng suy nghĩ của Cơ Bạch giờ không có ở đây, chỉ nói qua loa vài câu cho xong chuyện. Hai phu thê nằm nghiêng trên giường, Cơ Bạch nói câu được câu không, Tô Mặc cong môi, “Tử Ngọc phu quân, thật sự là không nghiêm túc chút nào! Nếu chàng không chịu nói, vậy thôi quên đi!”

Nàng sửa lại tóc, khôi phục lại vẻ thanh nhã như lúc bình thường.

Sau trận mây mưa vừa nãy, hai gò má nàng thấm lớp mồ hôi mỏng, ngũ quan càng thêm xinh đẹp, mái tóc đen nhánh quyến rũ uốn khúc buông rơi theo đường cong cơ thể, da thịt loáng thoáng ẩn hiện, quả là xinh đẹp không gì có thể so sánh được.

Cơ Bạch nhìn, trong lòng mềm mại như nước, hắn đưa tay vén sợi tóc trước mặt nàng ra, si mê ngắm nhìn giai nhân trước mặt.

“Ngủ đi! Mấy ngày nay đã cực khổ rồi, Mặc Nhi.” Cơ Bạch vỗ nhẹ vai nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

“Ừ.” Tô Mặc đã thấy hơi choáng váng, ngáp một cái, chậm rãi khép mắt lại.

Tiếng chém giết liên tục truyền đến từ bên ngoài, ánh lửa rừng rực, Tô Mặc trong mơ cũng không được bình yên.

Nàng loáng thoáng nghe thấy có người hỏi bên tai: “Mặc Nhi, lại một lần nữa được không?”

Nàng cúi đầu líu ríu một tiếng, sau đó bỗng nhiên cảm thấy rất không thoải mái, không biết sao luôn bất an, như mơ thấy một giấc mơ khó chịu, đáng sợ. Đồng thời không khí xung quanh cũng nóng không chịu được, cứ như có con dao găm nóng rực đang tra tấn nàng, trượt xuống từng chút một theo da thịt của nàng, bất giác quần áo đã cởi ra được một nửa. Mơ mơ màng màng, không biết là tỉnh hay là mơ. Vì thế, Tô Mặc không chút suy nghĩ vươn chân đá mạnh xuống một phát, cảm thấy mình đá trúng người nào đó, trong phòng phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ. Tô Mặc vội vàng mở mắt, phát hiện hóa ra người nào đó bị nàng bất ngờ đạp bay xuống giường.

Nàng chấn động mạnh, ngồi dậy nhìn xuống, mái tóc bạc của Cơ Bạch tán loạn đầy đất, đôi mắt hẹp dài híp lại. Nàng khẽ giật mình, bĩu môi, không ngờ đường đường là Thần Sử mà cũng có lúc vừa thê thảm vừa mê người thế này.

“Tử Ngọc phu quân, chàng làm gì ở dưới đất vậy?” Tô Mặc tỏ vẻ vô tội, nhưng khóe mắt lại đắc ý nhướng lên, che miệng cười khẽ.

“Mặc Nhi, nàng được lắm.” Cơ Bạch luôn lạnh lùng lạnh nhạt, cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại đang chật vật ngồi trên đất. Hắn đứng dậy, đi về phía trước hai bước, tay áo nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt, bổ nhào về phía nàng, trên giường nhanh chóng vang lên tiếng xin tha thứ liên tiếp.

Lúc này, Tô Mặc rốt cuộc cũng biết, Thần Sử đại nhân nếu tức giận sẽ không phải là người!

Hôm sau, sau khi vương quốc của Hoa Tích Dung trải qua một đêm tàn sát đẫm máu, mọi người đều bắt đầu trở về tĩnh dưỡng.

Thần Sử Cơ Bạch cũng đã thỏa mãn, tinh thần sáng láng giúp đỡ chăm sóc người bị bệnh. Một khi chiến tranh thì không tránh được việc có người bị thương, cũng không tránh được việc có người ngã xuống, vương quốc của Hoa Tích Dung cần phải có lực lượng phòng thủ cường đại hơn nữa.

Nhưng người mang nhiệm vụ chính bố trí lực lượng canh phòng - đại tiểu thư Tô Mặc - cũng cảm thấy mình là người bệnh, vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích. Đêm qua nàng thật sự rất đau cũng rất vui sướng, giờ lại lười không muốn cử động.

Hoa Tích Dung mệt mỏi một đêm, cũng nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, dần dần khôi phục thực lực.

Một ngày vội vàng bận rộn nhiều việc, cũng tiếp đón rất nhiều khách mời.

Lão quản gia đi từ ngoài vào, nhìn Hoa Tích Dung đang lười biếng nằm, thấp giọng nói: “Hoa gia, hai vị trưởng giả Ma giới thỉnh cầu gặp.”

“Ai? Mặt đen? Mập? Gầy? Lùn?”Hoa Tích Dung nghiêng người vặn thắt lưng, xưa nay hắn vẫn luôn quen dùng biệt danh gọi bọn họ.

“Khụ, là người lùn và người gầy.” Lão quản gia trả lời.

Hoa Tích Dung lập tức cười lạnh, loại người kiêu ngạo mắt cao hơn đầu như họ thích nhất là sĩ diện khoe của, thậm chí chưa bao giờ nhìn người bằng mắt, mắc đủ thói hư tật xấu của quý tộc Ma giới. Nhưng ngẫm lại thì, lần này vì hắn có Yêu Cơ hỗ trợ, lại thêm lời đồn Yêu Cơ trở thành Thánh tử, nhận được truyền thừa của Thánh nữ thành, nơi này tối qua còn phát sinh một vụ tập kích mãnh liệt nhưng bị đánh bại dễ dàng, mấy lão già đó rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, có lẽ là tới để thỉnh cầu hợp tác!

Vô sỉ! Hèn mọn!

Hoa Tích Dung khinh thường bọn họ nhưng lại quên mất mình so với họ chỉ có hơn chứ không kém.

Hắn phong tình vạn chủng đứng lên, nhìn phía xa, bên ngoài đã có rất nhiều khách mời, người người đều ăn vận chỉnh tề hoa lệ, đều là thương nhân quý tộc do hai lão lùn và lão gầy mang tới, tỏ thành ý muốn hợp tác kinh doanh với Hoa Tích Dung.

Nhưng mà, đám người trét đầy phấn son trên mặt đó đã ngồi đợi ngoài sảnh cả buổi lại không có ai ra tiếp. Bọn họ nhịn không được khe khẽ thì thầm, có người nói: “Tiểu Mạch là Thánh tử đại nhân sao? Thánh nữ thành không phải thiên hạ của nữ nhân hay sao? Đột nhiên xuất hiện một nam nhân không phải rất kì quái ư?”

Cũng có người nói: “Đã có người nhìn thấy Thánh nữ giao truyền thừa cho hắn, hơn nữa ngày đó lại xuất hiện dị tượng nên tuyệt đối không phải là giả, các ngươi thấy sao?”

“Ừ, có lẽ thực lực các thế hệ Thánh nữ của Thánh nữ thành không được tốt nên mới phải có tân Thánh tử.”

Tuy các thế hệ Thánh nữ của Thánh nữ thành đều là nữ nhân nhưng truyền thừa không thể nói dối, tất cả mọi người cho rằng Tô Mặc đã kế thừa toàn bộ Thánh nữ thành, dù sao cũng không có ai quy định người thừa kế Thánh nữ thành nhất định phải là nữ nhân.

“Chúng ta đã đợi lâu như vậy, tại sao vẫn chưa có người nào tới đây tiếp đãi?” Nhóm thương nhân đã sắp hết nhẫn nại.

Bỗng nhiên, ánh mắt lão lùn ngẩn ra, “Các ngươi xem, đây không phải là Thánh tử sao?”

Sắc mặt mọi người lập tức biến thành nịnh nọt, ý đồ muốn kết giao.

Tô Mặc vốn là quản gia của Hoa Tích Dung nên mới tới tiếp đãi mọi người. Không ngờ hắn lại chính là Thánh tử trong lời đồn, mọi người huyên náo ồn ào, đương nhiên Tô Mặc cũng không nói gì, nàng biết mình chỉ cần giữ vài phần cảm giác thần bí là được.

Đôi khi thật thật giả giả, giả giả thật thật lại càng khiến người ta tin tưởng hơn.

Nàng đi vài bước, vải thêu hoa văn vàng kim, là trang phục đặc trưng ở Ma giới, diễm lệ muôn phần. Nàng ngồi xuống ghế, không nhịn được phải xoa thắt lưng. Tối qua sau khi đá Thần sử đại nhân từ trên giường xuống, vị đại nhân kia liền hoàn toàn nổi giận, tra tấn nàng rất lâu.

Băng hồ ở dưới chân nhẹ nhàng cọ cọ, từ khi Tô Mặc đạt tới Kim Đan kì, con hồ ly thối kiêu ngạo này cũng không ai bì nổi.

Nàng ngồi đó, thương nhân Ma giới xung quanh thấy vậy thầm nghĩ, mĩ mạo như thế này chẳng trách Thánh nữ đời đầu lại muốn truyền thụ truyền thừa cho hắn.

Tô Mặc đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác có cái gì đó bay tới, hại nàng chưa hiểu gì đã trúng một cái.

Đột nhiên bị đánh trúng, Tô Mặc nghiêng người nhìn, phát hiện một đóa hoa rơi xuống cạnh người, lớn cỡ một chung trà. Nàng nhìn ra xa, Hoa Tích Dung đã đi tới, mặc một bộ y phục giống nàng như đúc, tay kẹp một cành hoa mới nở, khiêu khích nhìn Tô Mặc.

Khiến Tô Mặc càng thêm buồn bực là bên hông Hoa Tích Dung còn đeo một miếng ngọc bội, chính là thứ đêm qua nàng đưa cho hắn. Làm thành ngọc bội nhanh như vậy, lại mô phỏng tương tự đến tám chín phần.

Trên ngọc khắc một chữ “Hoa” rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro