Chương 4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

Trời vừa tảng sáng, Ngụy Ninh liền tỉnh. Sau khi tỉnh lại, hắn luôn cảm thấy bên người hình như có thêm vật gì đó, định thần nhìn lại, là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Từ Nguyên Gia.

Hắn vốn hơi buồn ngủ, giật mình một cái, toàn bộ thân thể lập tức hoàn hồn.

Nhìn gương mặt trẻ trung hơn nhiều so với trong trí nhớ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình cảnh như vậy sau này sẽ còn gặp nhiều, hắn cũng nên nhanh chóng thích ứng mới được.

Đêm qua tuyết rơi liên tục, sáng sớm thức dậy, cả thế giới như được bao phủ bởi một màu trắng tú lệ.

Ngụy Ninh đẩy cửa sổ, bên ngoài trắng xóa một mảnh, phản chiếu vào căn phòng càng thêm sáng loáng.

Gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, rót thẳng lên gương mặt Ngụy Ninh.

Hắn nhíu mày một cái, mặc cho gió lạnh thấu xương thổi cho mình thêm tỉnh táo, chắp tay sau lưng, trầm tĩnh nói: "Nếu tỉnh rồi thì dậy đi."

Vừa tỉnh lại, Ngụy Ninh đã nhận thấy Từ Nguyên Gia cũng thức dậy theo, đối phương là kẻ vô cùng cảnh giác, mặc dù hắn cố ý nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến người ngủ vùi trong lòng mình tỉnh dậy.

Rõ ràng hơi thở đối phương rối loạn, vậy mà vẫn nhắm mắt vờ ngủ, chẳng biết trong lòng lại đang toan tính điều gì.

Giả ngủ bị vạch trần, Từ Thanh Nô ngồi dậy. Sau khi hôm qua Ngụy Ninh nói rõ với y rất nhiều chuyện, thái độ y ngược lại thản nhiên hơn rất nhiều.

Dường như vị thế tử trẻ tuổi này hiểu rất rõ tính tình của mình, bởi vậy y bèn không giả thành bộ dạng nhu nhược như thỏ con kia nữa, kéo chặt chiếc áo khoác dày Ngụy Ninh để lại trên giường, thay đổi thái độ vô cùng lo sợ hôm qua, thoải mái tự nhiên hỏi ngược lại: "Sao thế tử lại dậy sớm vậy?"

Y mập mờ bỏ qua vấn đề mình vờ ngủ, không nói chữ nào.

Lúc bị bán vào chợ đen, cuộc sống của Từ Thanh Nô có vẻ không ổn lắm, cho dù được giải cứu ra cũng không thay đổi được tính cẩn thận của y.

Đặc biệt là y và Ngụy Ninh chưa từng có duyên gặp nhau lần nào, tuy nói hắn là ân nhân cứu mạng, cũng có thể là phu quân tương lai trên danh nghĩa của y, nhưng Từ Thanh Nô vẫn chẳng cách nào tiêu trừ phòng bị với Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh cũng không tự cảm thấy bản thân mình có cái mị lực đó, tùy tiện một hai câu có thể làm đầu óc Từ Nguyên Gia trở nên mê muội. Huống chi, đối phương có thể giữ lòng cảnh giác như thế, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu.

Hắn liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Từ Thanh Nô, dưới ánh tuyết nổi bật, vết thâm đen dưới mắt Từ Nguyên Gia rất rõ ràng, bởi vậy mỹ nhân lại thêm một phần tiều tụy.

Nhớ tới kiếp trước bản thân từng bị Từ Nguyên Gia chọc giận, bụng toàn hỏa khí, miệng trào bọt mép; hiện giờ thấy quầng đen dưới mắt mỹ nhân, trong lòng Ngụy Ninh vui vẻ cực kì.

Đáng đời Từ Thanh Nô, thích suy nghĩ bậy bạ tự làm khổ bản thân. Dù sao, ngủ không yên giấc, kẻ khó chịu cũng chẳng phải Ngụy Ninh hắn.

"Tỉnh rồi thì mau rửa mặt thay đồ, chúng ta phải nhanh chóng lên đường."

Đêm qua, thị nữ thân cận của Ngụy Ninh đã sửa lại vài món đồ của hắn theo yêu cầu từ chủ nhân, dẫu sao vải vóc trên người Từ Thanh Nô quá mỏng, hơn nữa nhìn qua thật đúng là hơi đồi phong bại tục.

Ngụy Ninh nói: "Người thay quần áo xem thử có vừa người hay không."

Hắn nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt tựa bạch ngọc của Từ Thanh Nô hiếm hoi lắm mới hiện lên ráng đỏ. "Hai người chúng ta vẫn chưa thành hôn, xin thế tử gia tránh đi một chút, để Thanh Nô thay quần áo."

Ngụy Ninh: "Vậy ngươi nhanh lên một chút."

Hắn hé miệng, vốn định nói rõ ràng hôm qua chính Từ Thanh Nô tự mình hiến thân, bây giờ còn bày ra bộ dạng ngượng ngùng e ấp này.

Cuối cùng vẫn nhịn được, có câu châm ngôn sao ấy nhỉ? "Lòng đàn ông là giỏi thay đổi nhất."

Nhìn Từ Nguyên Gia không vui đương nhiên sẽ thoải mái, nhưng nếu chọc cho người này thẹn quá thành giận thì sẽ mất nhiều hơn được. Dẫu sao Từ Nguyên Gia vốn nổi danh thù giai.

Hắn quay lưng lại: "Ngươi mau lẹ lên chút, ta không nhìn ngươi là được."

Từ Nguyên Gia nhìn dáng người cao ngất của Ngụy Ninh, cũng biết bản thân không thể được voi đòi tiên chọc cho vị quốc công thế tử gia này khó chịu, nhanh chóng thay quần áo. "Vừa vặn thích hợp, phiền thế tử gia quan tâm ta rồi."

Thật ra đây là do tú nương tinh mắt, tay nghề lại tốt, có điều nếu Ngụy Ninh không ra lệnh, các nàng cũng sẽ không nhiều chuyện làm vậy. Tóm lại, cứ lấy lời khen đổ lên người Ngụy Ninh là được.

Loại trình độ lấy lòng này ấy mà, Ngụy Ninh thản nhiên tiếp nhận.

Quần áo tú nương sửa lại là chọn từ chỗ quần áo của Ngụy Ninh, vải màu đỏ sậm tựa ngọn lửa, Từ Thanh Nô mặc trên người ngược lại còn thêm vài phần xuất trần.

Ngụy Ninh quan sát Từ Thanh Nô hồi lâu, nhìn đến nỗi đối trong lòng đối phương trở nên căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng lập tức cứng lại, thiếu chút nữa bất giác sờ mặt mình một cái, thử xem có phải trên mặt dính thứ gì dơ bẩn hay không. "Thế tử nhìn Thanh Nô như vậy... là Thanh Nô có gì không ổn sao?"

Ngụy Ninh thu hồi tầm mắt: "Không có gì, chẳng qua cảm thấy ngươi mặc màu đỏ lại có chút phong thái khác lạ thôi."

Từ Nguyên Gia trong trí nhớ của hắn hoặc là mặc quan phục màu tím, hoặc là toàn thân bạch y, rất giống tiên nhân trên trời.

Từ Thanh Nô hiện tại mặc quần áo đỏ còn đẹp hơn so với hắn nghĩ một chút, chẳng biết mặc đồ cưới sẽ thành thế nào.

Từ Thanh Nô khẽ mỉm cười: "Thế tử phong tư xuất chúng."

Ngụy Ninh nói: "Còn cần ngươi phải nói những lời này sao. Đó là đương nhiên rồi."

Từ Thanh Nô:... Vinh quốc công thế tử quả thật mặt dày vô sỉ hơn so với y nghĩ nhiều, tự khen bản thân như vậy thật đúng là không biết xấu hổ.

Vinh quốc công thế tử Ngụy Ninh sống trong nhung lụa đã thức dạy, thuộc hạ đương nhiên cũng không thể lười biếng nằm trên giường. Các thị nữ biết nấu ăn mượn phòng bếp của khách sạn dùng một chút, vội vàng chuẩn bị chút đồ ăn vừa đơn giản lại vừa không đơn giản cho Ngụy Ninh.

Lấy tư cách thế tử phu nhân tương lai, Từ Thanh Nô đương nhiên cũng được hưởng sái.

Y xuất thân hèn mọn, cũng chưa từng tiếp xúc với nhân vật lớn, song lại thắng ở tính tình trầm ổn, hơn nữa còn sở hữu gương mặt xuất trần thoát tục, chỗ nào không hiểu liền yên lặng quan sát, bày ra bộ dạng thần bí khó lường, cực kỳ có khả năng dọa người ta phát sợ.

Đoàn người vội vàng lên đường, trừ phi thời tiết tồi tệ, bằng không sẽ chỉ thỉnh thoảng dừng lại mua bổ sung thức ăn và nước uống.

Hoa Thành cách Kinh thành khá xa, vậy mà chỉ tốn chưa hết ba ngày đã về tưới nơi.

Dọc đường đi, Từ Thanh Nô luôn ngồi chung với Ngụy Ninh, y đang mong đợi chốn kinh thành phồn hoa ấy, song khi thuận lợi qua cửa thành lại bất giác căng thẳng. Sắc mặt y ổn định không tỏ vẻ gì, nhưng bàn tay giấu dưới tay áo đã bất tri bất giác nắm lại thành quyền.

Bởi quá nhập tâm nên móng tay trơn nhẵn cũng ghim vào lòng bàn tay, lưu lại hai vệt trăng lưỡi liềm rất sâu.

Ngụy Ninh liếc nhìn thế tử phu nhân tương lai: "Đừng căng thẳng quá, trong phủ ta không có thiếp thất, cũng chẳng có thông phòng. Người làm thế tử phu nhân của ta, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, bản thế tử sẽ bao che cho ngươi."

"Vậy Thanh Nô cảm ơn thế tử trước." Từ Thanh Nô thầm nghĩ: chuyện quá đáng là chuyện gì chứ? Đáng tiếc, gót chân y vẫn chưa đứng vững, hết thảy đều dựa vào Ngụy Ninh, bằng không mấy ngày nay y đã điên cuồng dò xét ranh giới cuối cùng chịu đựng của Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh nói: "Nếu ngươi muốn làm thế tử phu nhân của bản thế tử thì không thể dùng cái tên Thanh Nô này nữa."

Thật ra thì tên Thanh Nô cũng không khó nghe, những mỗi lần hắn nghe Từ Nguyên Gia tự xưng như vậy, toàn thân sẽ nổi da gà.

Huống chi thế tử phu nhân cũng chẳng dễ cưới như vậy. Hắn mặc dù không phải là tông môn hoàng thất, nhưng cũng đường đường là Vinh quốc công thế tử, không thể tùy tiện vơ một người tới cưới được.

Mặc dù trong mắt đám thuộc hạ của hắn, hắn đã làm như vậy, song Ngụy Ninh lại không thể giải thích: đây chính là Từ Nguyên Gia đấy.

Bây giờ ngươi đối xử lạnh nhạt với người ta, sau này người ta sẽ trở thành thừa tướng đại nhân cao đến nỗi ngươi với không tới đâu.

"Ý thế tử là?"

Ngụy Ninh mỉm cười nói: "Thanh Nô nghĩ cho bản thân một cái tên đi, ta sẽ an bài thân phận thứ tử cho ngươi."

Từ Thanh Nô mấp máy môi nói: "Nguyên Gia."

Ngụy Ninh thoáng kinh ngạc: "Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi chọn tên này không?"

Hắn chưa bao giờ nói cái tên Từ Nguyên Gia này trước mặt Từ Thanh Nô, không cách nào dự đoán kết quả vẫn giống kiếp trước như đúc.

Từ Thanh Nô... Bây giờ hẳn nên gọi là Từ Nguyên Gia, y nhàn nhạt đáp: "Chẳng qua cảm thấy dễ nghe thôi."

Người bán y đi không phải cha mẹ ruột, mà là cha nuôi của y. Lúc bị đưa đến gia đình này, trên cổ y đeo một chiếc khóa vàng nhỏ, phía trên khắc hai chữ Nguyên Gia.

Những thứ này đều là bí mật y nghe được trước khi bị bán đi.

Nhưng điều này là bí mật thuộc về Từ Nguyên Gia, y vẫn chưa định nói cho Ngụy Ninh, có thể sau này cũng sẽ không tiết lộ.

Ngụy Ninh không lên tiếng, chỉ đột nhiên đưa tay qua, nhéo tay Từ Nguyên Gia một cái: "Nguyên Gia là cái tên rất hay, sau này ta sẽ gọi ngươi như vậy."

Xe dừng lại, hắn nói: "Người theo Thập Nhị tới Từ phủ, an tâm chờ ta tới đón ngươi."

Từ Nguyên Gia ưng thuận, chia xa nhau đúng lúc sẽ có lợi cho việc tăng tiến tình cảm.

"Thế tử gia hồi phủ!"

Ngụy Ninh vừa hồi phủ, đám nha hoàn sai vặt đều chào đón, ân cần hỏi han, vô cùng nhiệt tình.

Ngụy Ninh không để ý đến bọn họ, chạy thẳng tới chỗ ở của lão phu nhân. Sau khi thỉnh an liền tỏ ý cho những người khác ra hoài, quỳ một gối bên cạnh tổ mẫu.

(Tổ mẫu: Bà nội)

"Tổ mẫu, hài nhi muốn cưới vợ."

Lão phu nhân rất vui vẻ, rốt cuộc cháu trai đã thông suốt.

Ngụy Ninh đã hai mươi hai, sắp hai mươi ba. Nhiều người bằng tuổi hắn đã làm cha, chỉ có ngụy Ninh, ngay cả một người hầu hạ cũng chẳng có.

Bà vui mừng hỏi: "Con coi trọng quý nữ nhà nào, tổ mẫu thay con đi cầu hôn."

Ngụy Ninh nói: "Người tôn nhi nhìn trúng không phải quý nữ, y là thứ xuất, cha y bất quá cũng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm."

(Thứ xuất: Con cháu vợ lẽ)

Gương mặt vui vẻ của lão phu nhân cứng lại: "Thôi, phủ quốc công chúng ta cũng không cần quý nữ đến thêm gấm thêm hoa, con thích là được, thứ xuất thì thứ xuất, là cô nương nhà nào?"

Ngụy Ninh khẽ mỉm cười, mang theo chút ngượng ngùng của thiếu niên lang: "Là thứ tử Từ đại nhân mới tìm về được, Từ Nguyên Gia."

Lão phu nhân ngoẹo đầu một cái, người đổ thẳng xuống đất.

Ngụy Ninh kịp thời đỡ được bà.

Lão phu nhân trợn mắt, che ngực: "Thế tử phu nhân không thể là nam nhân, ta không đồng ý hôn sự này!"

Chương 5

Ngụy Ninh đỡ tổ mẫu đứng dậy khỏi mặt đất, thái độ của hắn so với tổ mẫu còn kiên quyết hơn. "Tôn nhi đặc biệt tới báo cho tổ mẫu, chẳng qua là thông báo với người một tiếng, cầu cái danh chính ngôn thuận mà thôi."

Lão phu nhân vẫn rất yêu đứa cháu này, Ngụy Ninh trước kia không hiểu chuyện, nhưng từ mấy năm trước, bị người hại ngã xuống nước rồi sốt cao, sau khi đi bên bờ sinh tử một lượt, tính cách trở nên chững chạc rất nhiều, cũng càng ngày càng xuất chúng.

Bà là tổ mẫu ruột của Ngụy Ninh, thế nhưng dường như có phần không quản được đứa bé này.

Tuổi bà đã lớn, con trai ruột đã mất, chồng bị bệnh liệt giường, tuổi già sức yếu, phủ Vinh quốc công lớn như vậy, sau này vẫn phải cậy nhờ vào cháu của mình trèo chống.

Huống chi Ngụy Ninh từ nhỏ đến lớn luôn ưa mềm không ưa cứng, chỉ là mấy năm nay tính khí tốt một chút, song tính cách thì vẫn rất kiêu căng tùy hứng.

Vương thị há to miệng, nhớ tới cháu trai mình ưa mềm không ưa cứng, tổ phụ của Ngụy Ninh hiện tại cũng bán thân bất toại nằm trên giường, bà nhớ tới gã nhị thúc hám lợi, miệng mồm không nói tình nghĩa của hắn.

Người Vương thị đề cập tới là thứ tử của Vinh quốc công, mẹ đẻ của đối phương là đại nha hoàn phục vụ bên cạnh mẹ của Vinh quốc công, là một nữ tử nhìn từ dung mao đến tính tình đều hết sức dịu dàng ôn hòa, thừa dịp bà mang thai cha ruột của Ngụy Ninh mà leo giường, trở thành thông phòng của Vinh quốc công.

Vương thị xuất thân huân quý, ở nhà được nuông chiều thành thói quen, ban đầu gả cho Vinh quốc công xuất thân quê mùa hoàn toàn là hạ thấp phẩm giá. Mẹ chồng xuất thân nông thôn của bà thủ tiết nhiều năm, nuôi lớn Vinh quốc công, không ưa tính tiểu thư của Vương thị, khi còn sống vẫn luôn đối đầu làm khó bà, vì muốn chiến đấu với con dâu, ngay khi Lý thị sinh hạ thứ tử của Vinh quốc công liền vịn vào con trai Lý thị, nâng ả lên làm quý thiếp.

Vương Thị vốn là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, song lại vì mẹ chồng hung ác luôn một lòng đối nghịch với mình mà chịu không ít đau khổ.

Vì chồng thiên vị, vào sáng sớm thứ tử ra đời, trái tim bà dành cho Vinh quốc công cũng chết. Một lòng dạy dỗ con trai, cũng may đích tử của bà, cũng chính là cha của Ngụy Ninh, vô cùng xuất chúng, mạnh hơn tên con trai phế vật của Lý thị rất nhiều.

Chỉ tiếc, cha ruột Ngụy Ninh chết trẻ, năm Ngụy Ninh tám tuổi, ông đã chết trận trên sa trường. Còn mẹ Ngụy Ninh lúc nào cũng rầu rĩ không vui, chẳng được vài năm cũng qua đời.

Vương thị yêu thích cháu trai nên mang Ngụy Ninh nuôi bên mình, Ngụy Ninh từ nhỏ muốn gì là cho cái đó, chỉ trừ một việc: Không cho phép Ngụy Ninh ra chiến trường giết địch.

Bản thân Ngụy Ninh vốn lớn gan, bị bà nuôi đến nỗi bản tính có chút kiêu căng, nhưng hắn thiên tư thông minh, việc học hành vẫn rất có thiên phú, mười tuổi đã vào Hàn lâm, gần hai năm sau lại được hoàng đế coi trọng, liên tục lên chức, ngắn ngủi hai năm đã leo đến vị trí Hữu phó xạ tòng nhị phẩm, quyền tể tướng.

Tuy nói trước Hữu phó xạ còn có Tả phó xạ đè ép, chẳng qua là phó tướng, Thượng thư tỉnh cũng không được hoàng đế coi trọng như Trung thư tỉnh. Nhưng cháu trai bà còn trẻ như vậy, tiền đồ đương nhiên vô lượng.

Vương thị đặt tay lên bàn tay trẻ trung mạnh mẽ của Ngụy Ninh, dùng tình cảm lẫn lý lẽ tác động hắn: "Tổ mẫu đã già rồi, sợ chẳng sống được bao năm nữa, cho nên tâm nguyện duy nhất sau này là thấy con kế thừa tước vị, lấy vợ sinh con. Vị trí Vinh quốc công thế tử là cha con để lại cho con, con tuyệt đối không thể để cho nó rơi vào tay đám người ngoài kia được!"

Con trai bà luôn xuất sắc hơn con của ả tiện nhân kia, lại là đích tử duy nhất, đứng lên vị trí thế tử này là danh chính ngôn thuận.

Vinh quốc công đường con cháu ít ỏi, dưới gối cũng chỉ được một đích tử, một thứ tử, ngoài ra còn có ba đích nữ và hai thứ nữ.

Đích tử chết, vị trí thế tử vẫn không rơi vào tay thứ tử, mà vượt qua con trai Lý thị, rơi lên đầu Ngụy Ninh.

Nguyên nhân thứ nhất là mẹ hắn đã về cõi tiên, toàn bộ việc trong phủ đều do Vương thị lo liệu, sẽ không có ai nhảy ra phản đối.

Một nguyên nhân khác là ông áy náy với đích tử mất sớm, cũng áy náy với đứa cháu đích tôn. Lý thị trong lòng ông vẫn chẳng nặng bao nhiêu, rót lời bên gối không nổi, cho nên Ngụy Ninh liền danh chính ngôn thuận trở thành Vinh quốc công thế tử.

Ngụy Ninh cũng biết Vương thị chịu không ít khổ sở, bởi vậy kiếp trước hắn hoàn toàn nghe theo mong muốn của tổ mẫu, cưới người vợ bà an bài cho mình.

Nhưng kiếp này, trong lòng hắn còn có tính toán khác. Hắn vốn không phải Ngụy Ninh hai mươi hai tuổi thàng thật giá thật, mục đích hắn đã quyết định, cho dù là Vương thị hắn vốn kính yêu cũng không cách nào thay đổi được.

Tuy nhiên, lời nên nói vẫn phải nói: "Thế tử đã lập, muốn sửa đổi phải thông qua hoàng gia đồng ý. Xưa nay chưa từng có chuyện để thứ tử kế thừa tước vị. Tôn nhi hiểu tổ mẫu vất vả, thế nhưng trong lòng Tôn Nhi đã sớm có tính toán khác."

Vương thị đã nói hết lời cứng rắn lẫn mềm mỏng, đành lui một bước: "Con muốn cưới nam tử cũng không phải không thể, nhưng không thể là thế tử phu nhân."

Bà suy nghĩ một hồi. "Chẳng qua là con trai của một tên quan quèn, còn là thứ tử, cho kiệu nhỏ rước về, ban danh phận trắc thất là được rồi."

(trắc thất: vợ lẽ)

Theo bà, cho danh phận trắc thất cũng đã cao, ai bảo cháu trai bà thích. Bà bác bỏ ý định của Ngụy Ninh như vậy nhất định khiến hắn buồn bực, vậy nên Vương thị bàn điều kiện khá một chút, tranh thủ dỗ Ngụy Ninh hài lòng.

Kết quả Ngụy Ninh vẫn chưa thỏa mãn: "Tổ mẫu, đã nói là thế tử phu nhân rồi thì chỉ có thể là thế tử phu nhân thôi."

Tuy vẫn chưa gặp mặt, nhưng Vương thị đã thầm ghi nợ Từ Nguyên Gia kia rồi. Thật chẳng biết là thứ hồ li tinh gì lại có thể mê hoặc cháu trai bà đến mụ mị đầu óc, không biết chừng mực là gì.

Từ phủ, hồ ly tinh Từ Nguyên Gia hắt hơi rất mạnh, sau đó lật sách cổ liên quan đến hôn sự, so sánh chế độ lễ nghi tổ tiên lưu lại, đưa vào "Danh sách đồ cưới" của y.

Thân phận Ngụy Ninh an bài cho y là thứ tử Từ gia, một người không thích ra ngoài, một kẻ chẳng ai biết đến. Vốn là mượn thân phận, hơn nữa y còn dùng thân nam tử để gả đi, Từ gia cũng đâu thể thật sự chuẩn bị đồ cưới gì cho y.

Y thực sự quá nghèo túng, bất kể là đồ cưới hay tiền tiết kiệm để cưới hỏi đều không có. May mà Ngụy Ninh đã chuẩn bị cho y một phần "đồ cưới" cực kỳ phong phú, còn cho y một tờ danh sách, ý là muốn cái gì cứ liệt kê ra, Ngụy Ninh sẽ tự an bài người đi mua. Đây là cho y thể diện, cũng là vì thể diện của Ngụy Ninh lẫn phủ Vinh quốc công.

Lúc sắp xếp cho y vào Từ gia, Ngụy Ninh đã quyết định xong ngày lành tháng tốt. Hôm nay là mười ba tháng giêng, Ngụy Ninh cho người hợp bát tự, ngày cưới bèn quyết định vào mùng năm tháng ba, tránh đêm dài lắm mộng.

(Hợp bát tự: phong tục truyền thống trong đám cưới Trung quốc xưa, là bước tương đối quan trọng. Căn cứ ngày tháng năm sinh ra đời của song phương cùng thuộc tính trong mệnh tính ra hai người có tương sinh tương khắc hay không. Còn dùng bát tự để tính ngày cưới hỏi.)

Mấy ngày này, y luôn dỏng tai nghe ngóng tình huống phủ Vinh quốc công, cũng từ miệng người ngoài hỏi cặn kẽ về vị Vinh quốc công thế tử Ngụy Ninh này.

Mặc dù Ngụy Ninh sớm ngày thề thốt muốn cưới y, nhưng từ Nguyên Gia vẫn không coi trọng mối hôn sự này. Y cảm thấy vị Vương lão phu nhân kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện thỏa hiệp.

Nam thê còn có thân phận địa vị, dù thường ngày phải chủ trì việc bếp núc, song vẫn có thể vào triều làm quan. Thế nhưng nếu làm thiếp thị sẽ cắt đứt con đường làm quan.

Từ Nguyên Gia đã nghĩ xong, nếu Ngụy Ninh không thể lay chuyển Vương lão phu nhân, y sẽ tuyệt đối không làm thiếp. Tuy nhiên bắp đùi của Ngụy Ninh thì vẫn phải ôm cho thật chặt. Chẳng qua là trước tiên làm phụ tá bày mưu tính kế, sau đó từ chỗ tối chuyển ra ngoài, mưu cầu vinh hoa phú quý mà y vẫn luôn mong ước.

"Bắp đùi" Ngụy Ninh quỳ một chân xuống, nằm trên gối tổ mẫu như đứa trẻ còn để tóc trái đào, giọng ngập ngừng gian nan: "Tổ mẫu, tôn nhi đâu có gạt người, cũng không phải tôn nhi không muốn nghe lời tổ mẫu lấy vợ sinh con, truyền hương hỏa cho phủ Vinh quốc công. Chẳng qua tôn nhi đối với nữ tử quả thực... quả thực không có thứ hứng thú đó, nếu cưới nữ tử làm vợ..."

Hắn ngừng lại một chút, mặt lộ vẻ thống khổ: "Dù là cưới nữ tử, tôn nhi cũng không thể cho đối phương được một đứa con, đó là hại người ta. Con cưới thứ tử cũng để có người chăm lo việc bếp núc trong phủ, tránh cho hậu viện bốc cháy. Tôn nhi chọn tới chọn lui, chỉ thấy có thân phận của Từ Nguyên Gia kia là thích hợp nhất. Nam tử vốn sẽ không sinh con, y là người không được cưng chiều, tôn nhi lại cho y thân phận chính thê, y nhớ tới cái ơn này, đương nhiên cũng sẽ hiếu thuận với người."

Vương thị suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngụy Ninh, lòng bàn tay bà rất nhiều mồ hôi, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, sắp thở không nổi.

Là nam nhân, ai lại mang chuyện này ra đùa giỡn, bã đã bảo mà, tôn nhi luôn hiếu thuận, trước kia chưa bao giờ tỏ ra thích nam tử, vậy mà đi Hoa Thành một chuyến lại đột nhiên nhất định muốn lấy một gã nam tử, còn là thứ tử của một gã quan thất phẩm tép riu.

Ngụy Ninh vội vuốt lưng thuận khí cho bà, vất vả lắm mới giúp cho tổ mẫu tuổi cao sức yếu dần lấy lại sức. Bà lo lắng nhìn cháu trai, khẩu khí vẫn chưa hòa hoãn: "Con đi ra ngoài đi, để tổ mẫu suy nghĩ một chút, suy nghĩ cẩn thận hơn một chút."

"Tổ mẫu nhất định phải giữ gìn sức khỏe." Ngụy Ninh nói vài câu quan tâm, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Vừa bước ra cửa phòng, vẻ mặt thống khổ của hắn lập tức biến mất sạch sẽ.

Tổ mẫu đương nhiên phải hiếu thuận, mà cưới thì vẫn cứ phải cưới.

Sau khi thành hôn, Từ Nguyên Gia và hắn sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Dĩ nhiên, phủ Vinh quốc công không ít chuyện thối nát, bất quá những việc này hắn định đè xuống trước, chờ Từ Nguyên Gia vào phủ rồi nói sau. Đến lúc đó để cho Từ Nguyên Gia xử lý cũng là rèn luyện năng lực đối nhân xử thế của đối phương.

Ở tòa nhà khác, Từ Nguyên Gia đã liệt kê xong tờ liệt kê đồ cưới theo tập tục cũ, tuy nói Ngụy Ninh là ân nhân cứu mạng trên danh nghĩa của mình, song Từ Nguyên Gia làm thịt tuyệt không có lấy nửa điểm nương tay.

Cưới vợ sao có thể không tiêu tiền, huống chi y ưu tú như vậy, cho dù là diễn trò thì vẫn có lợi cho Ngụy Ninh.

Từ Nguyên Gia hắt xì mấy cái, nghĩ một chút, nhấc bút thêm một chiếc áo lông hồ ly trên tờ danh sách đồ cưới. Kinh thành so với Hoa thành lạnh hơn rất nhiều, y mặc mấy chiếc áo bông dày lên người vẫn lạnh vô cùng.

Món đồ lần trước Ngụy Ninh bọc y rồi ôm vào lòng quả là đồ tốt, có điều sau này món đồ kia sẽ là của y.

Ừm, coi như báo đáp Ngụy Ninh, y sẽ làm một vị chính thê khoan dung độ lương, Ngụy Ninh muốn nuôi ngoại thất, y cũng sẽ hỗ trợ che giấu.

(Ngoại thất: Nhân tình bên ngoài, vợ bé)

Nam nhân mà, y cũng hiểu.

Bị gió lạnh qua đường thổi một cái, Ngụy Ninh cũng hắt xì một cái thật mạnh, chẳng hiểu tại sao, rõ ràng đã lên kế hoạch cẩn thận từ lâu, mọi thứ đều nắm trong bàn tay, hắn lại có loại dự cảm không may mắn.

Ngụy Ninh lạc quan nghĩ: Chắc hẳn là ảo giác của hắn rồi.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Có rất nhiều chức vụ có thể làm Tể tướng, rất nhiều, nhưng sẽ chia ra là không đáng tiền hoặc đáng tiền. Hơn nữa quan cao thường kiêm mấy chức vụ.

Kiếp trước, Từ Nguyên Gia là Trung thư lệnh, tỉnh trung thư chỉ huy trưởng. Ngụy Ninh là thượng thư tỉnh tả phó xạ, có thể nói là bị Tả thừa tướng đè đầu. Sau khi sống lại thì trèo nhanh hơn kiếp trước một chút.

Kịch trường nho nhỏ

Mới đầu

Từ Nguyên Gia: Ta sẽ làm thế tử phu nhân tốt, tuyệt đối giỏi đoán ý người.

Sau này

Từ Nguyên Gia: Đã có người hiểu tâm ý như ta mà còn muốn nuôi ngoại thất? Ta cắt đứt cái chân thứ ba của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro