Chương 1: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đằng xa đã thấy một khung cảnh quen thuộc, bóng dáng cô nhóc tay xách tà váy, miệng vẫn không ngừng:

" Mẫu thân con hứa lần sau sẻ học đàng hoàng, người đừng đuổi theo con nữa."

Phu nhân Hàn tay cầm gia pháp , đã giận đến đỏ mặt tía tai:

" Hàn Quý Ninh con đứng lại cho ta, nếu hôm nay con không về đây chịu phạt thì đừng bước về nhà nữa."

Đây đương nhiên là câu chuyện quen thuộc như thường ngày của nàng, chẳng phải là nàng chính là dựa vào mẫu thân rất thương mình.

Chỉ cần đợi cho người hết giận, nàng nhõng nhẽo vài câu thì lại được tha thứ nên càng lúc càng nghịch ngợm.

Hàn Quý Ninh nàng đã mệt tới thở không nổi hét lớn:

" Hoàng ca huynh mau mở cửa cho ta, mẫu thân mà bắt được huynh không còn thấy muội muội đáng yêu lành lặn đâu."

Vị ca ca này cũng rất ăn ý mà mở cửa giúp nàng trốn thoát, một mạch nàng phóng ra cổng thoát khỏi trận đòn của mẫu thân.

Làn da hồng hào cũng đã đỏ lên vì mệt, nàng dựa vào tường lấy lại sức than thở với nha hoàn thân cận:

" Đồng nhi muội nhìn xem hôm nay mẫu thân hung dữ quá, lại còn đem gia pháp ra doạ ta sợ chết khiếp. Hôm nay ta với muội phải chơi lấy lại sức."

Hôm nay là lễ hội hoa đăng nàng còn sợ không kiếm được cớ đi chơi, đã trốn thà rằng chơi một trận cho đã rồi chịu phạt.

Nàng chơi rất vui vẻ , rất nhanh đã đến thời gian nàng thả hoa đăng.

Nàng suy tư một lúc sau đó nhìn qua đồng nhi:

" Ta từng nghe nói nếu thả hoa đăng mà đọc ước nguyện thành tiếng thì mới linh nghiệm, muội xem ta có phải hơi mê tín không?."

Đồng nhi nắm lấy tay nàng , vui vẻ đáp lời:

" Không mê tín đâu ạ, tiểu thư muội cũng từng nghe qua chuyện này chúng ta tìm một nơi tốt cùng ước nguyện."

Nghe câu này của Đồng Nhi nàng lại càng có hứng, rất nhanh đã tìm được một nơi rất thích hợp để ước nguyện.

Nàng chấp tay nghiêm túc đọc ước nguyện của mình:

" Mong tỷ tỷ sau khi được gả làm thái tử phi sống thật tốt, phu thê mặn nồng vô ưu vô lo. Mong mẫu thân khoẻ mạnh, không còn muộn phiền."

" Hơn hết ta mong phụ thân chiến sự bình an, bảo vệ đức nước thái bình,  huynh trưởng an toàn trở về ."

Bên cạnh Đồng nhi cũng âm thầm ước rằng tiểu thư sẻ luôn được là chính mình, tìm được một lang quân tốt che chở nàng suốt phần đời còn lại.

Sau khi đọc xong tâm nguyện , nàng xoay người không cẩn thận đụng trúng nam tử có chút cao lớn.

Quý Ninh biết bản thân mình hậu đậu nên vội vàng nhận lỗi:

" Ca Ca à huynh có sao không, ta có chút bất cẩn huynh thứ lỗi."

Khi mặt nàng ngước lên vô tình chàng trai kia cũng cuối xuống , tạo nên tình huống rất ngại ngùng.

Nàng nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với nam nhân trước mắt. Nhanh chóng xoay người bước đi.

Chàng trai dựa vào cây lớn bên cạnh, nhàn nhã nói lớn:

" Tiểu thư khi đụng trúng người khác xin lỗi qua loa như vậy sao?, bây giờ tay ta có chút đau."

Nàng dừng bước quay lại nhìn hắn , có chút bất đắc dĩ tiếp lời:

" huynh muốn sao?."

Giọng hắn có chút mệt mỏi, gấp chiếc quạt trên tay:
" Một bữa cơm nàng thấy sao?."

Quý Ninh cũng không ngờ hắn nói vậy, suy nghĩ một lúc liền đống ý:

" Lúc nào huynh tiện đến phủ Hàn tướng quân tìm ta, bây giờ ta phải về nhà rồi."

Hắn nhìn sự thông minh trẻ con này của nàng cảm thấy vô cùng thích thú, cũng phải bên cạnh hắn toàn là những toan tính của cáo già.

Một thỏ con đáng yêu lại xù lông răn đe , cũng không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

Nàng rõ ràng cũng biết bản thân là một cô nương da mềm thịt mỏng, đụng vào chỉ sợ nàng bị thương.

Rõ ràng Hàn Quý Ninh nàng đang nhắc nhở hắn đừng càn quấy, một người thường ai có gan dám đòi bữa cơm của tiểu thư của nhà tướng quân.

Lúc này Đồng nhi đang lắc tay nàng , phồng má tức giận:
" Tiểu thư hắn rõ ràng là đang quá đáng, người đụng hắn sẻ đau được sao?."

Nàng đưa tay gõ đầu cô nha hoàn ngốc bên cạnh, tinh nghịch giải thích cho nàng ta:
" Em nghĩ người nào dám đòi bữa cơm của tiểu thư nhà Hàn tướng quân?."

Nàng đang vui vẻ chợt nhớ ra phải dỗ dành mẫu thân, nàng cùng Đồng nhi cấp tốc quay lại phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro