Chương 68: Đối nghịch (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hậu duệ của tội thần giết vua, đứa trẻ sống sót thần kì sau án tru di ba họ, cũng là Phong Vân kỳ sĩ uy chấn giang hồ... Tưởng rằng thân thế của Nguyễn Anh Vũ đã đủ li kì, nhưng nếu so với Mạc Viên Nhiên thì hình như vẫn chưa đủ. Không ai biết Mạc Viên Nhiên là con gái của ai, vì sao một đứa trẻ trưởng thành trong dân gian lại có tài mạo xuất chúng đến vậy. Mạc Viên Nhiên chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ của mình. Vĩnh Lạc quận chúa là người thân duy nhất mà Mạc Viên Nhiên tưởng nhớ, và càng điên rồ hơn khi nàng ta tin rằng người em gái thất lạc đó đang ở trong hoàng cung Đại Việt!

"Quận chúa?" Huyên hơi nhíu mày. Đó là lần đầu tiên nàng nghe thấy bốn chữ Vĩnh Lạc quận chúa. "Chẳng lẽ chị Viên Nhiên có liên quan tới hoàng tộc?"

Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng Huyên lại không ngừng nghi hoặc. Cái cảm giác chị em Mạc Viên Nhiên có họ hàng với Tư Thành nghe thật nực cười!

"Anh không nghĩ như vậy! Có thể đó chỉ là câu chuyện để ai dó tiện bề lợi dụng bọn họ." Nguyễn Anh Vũ cũng nghĩ giống Huyên. "Thực ra Viên Nhiên còn bất hạnh hơn anh. Nàng ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chị em nương tựa vào nhau rau cháo qua ngày, đâu đã được sống cuộc sống nhung lụa như hoàng thân quốc thích một ngày nào!"

"Trong ấn tượng của em, chị Viên Nhiên là một tài nữ."

Câu này của Huyên tuyệt đối không phải là cảm thán vu vơ. Một người sống rau cháo qua ngày thì sẽ không thể múa được điệu múa làm người người điên đảo, chơi được khúc đàn khiến Lê Tuyên Kiều hổ thẹn cúi đầu.

Nguyễn Anh Vũ hiểu ý Huyên nên tiếp tục giải thích:

"Năm lên mười tuổi, chị em Viên Nhiên được một người đến đón đi. Hắn cho họ cơm no áo ấm, rồi tìm thầy dạy họ đủ thứ tài nghệ trên đời. Cả hai chị em đều có tố chất nên học thành rất nhanh. Lớn thêm một chút nữa, khi Mạc Viên Nhiên bắt đầu hiểu hoàng tộc là gì thì nàng ấy đã được khoác lên người cái danh xưng Thuận An quận chúa, còn cô em gái thì trở thành Vĩnh Lạc quận chúa. Kẻ kia nói rằng họ chính là hậu duệ của một vị hoàng thân đã mất."

Huyên giật mình nhìn lại phía quan tài. Gần như vô thức, nàng lẩm bẩm ba chữ Quận Ai vương. Vì lời này quá nhỏ nên Nguyễn Anh Vũ không nghe thấy. Chẳng hẹn mà gặp, trong lòng Nguyễn Anh Vũ cũng vừa thoáng qua cái tên Quận Ai vương Lê Tư Tề. Vua Thái Tổ không có nhiều hoàng tử. Người được gọi là quận chúa, chỉ có thể là hậu duệ của vị vương gia bạc phận đó. Nhưng nghĩ lại, dù Lưu Tích Nguyên có nặng lòng báo thù đến đâu thì cũng sẽ không để con cái của ngài ấy phải đương đầu với nguy hiểm, thậm chí đến mức bất chấp luân thường đạo lí. Nói cách khác, nhiều khả năng việc chị em Mạc Viên Nhiên thuộc hoàng tộc là giả.

Y trầm ngâm:

"Có lẽ tất cả chỉ là một trò lừa gạt xảo trá. Từ khi thoát khỏi tay hắn, Mạc Viên Nhiên luôn đau đáu tìm kiếm Vĩnh Lạc. Chỉ cần nghe phong thanh ở đâu có manh mối là nàng ấy lại tìm đến, bất chấp nơi đó có phải hang hùm miệng sói hay không. Hồi ở Thưởng Nguyệt lâu cũng vậy. May là khi ấy Lưu Tích Nguyên không xuất hiện, nếu không, sự liều lĩnh của Viên Nhiên đã phải trả giá đắt rồi..."

Nguyễn Anh Vũ đang nói thì chợt khựng lại. Y biết mình vừa lỡ nhắc đến một cái tên xa lạ. Còn Huyên, nàng ngạc nhiên khi Nguyễn Anh Vũ cũng biết cái tên đó.

Lưu Tích Nguyên rửa hận cho Quận Ai vương...

...

Nguyễn Anh Vũ chưa từng chính diện chạm mặt Lưu Tích Nguyên. Y chỉ biết Lưu Tích Nguyên đã dẫn em gái của Mạc Viên Nhiên đi. Tìm người như mò kim đáy bể, Nguyễn Anh Vũ chưa bao giờ nản lòng, nhưng y thực sự không ngờ nhân duyên lại khéo đến vậy, khi mà Lưu Tích Nguyên cũng liên quan tới những ân oán xưa cũ.

"Cha sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến Lưu Tích Nguyên. Có lẽ ông ấy đã dự liệu được điều gì đó chẳng lành. Quận Ai vương bị bạc bẽo đến chết. Nếu Lưu Tích Nguyên thực sự nuôi ý định trả thù thì còn cơ hội nào thích hợp hơn chuyến tuần du của vua Thái Tông năm đó?"

Nếu thảm án năm đó thực sự có liên quan tới bóng ma Lưu Tích Nguyên thì những người trẻ tuổi như Huyên, như Nguyễn Anh Vũ, như Tư Thành, như Mạc Viên Nhiên, cả cô Vĩnh Lạc quận chúa nào đó nữa... đều không tránh khỏi vòng luẩn quẩn trớ trêu này.

"Lưu Tích Nguyên có lẽ đang ở trong cung." Huyên băn khoăn thở dài. "Chị Viên Nhiên từng được hắn nuôi dưỡng. Giá như..."

Để Mạc Viên Nhiên nhận mặt là một cách giải quyết đơn giản nhất, chỉ tiếc người đã không còn, giờ nói gì cũng vô nghĩa.

Người xưa đã mất, kẻ còn sống thì cứ chờn vờn như bóng ma. Huyên không ngừng tự hỏi khi nào thì nàng và Nguyễn Anh Vũ mới có thể phơi bày chân tướng ra ánh sáng? Khi nào thì nỗi oan khiên của trăm người nhà họ Nguyễn mới được thấu tỏ?

"Sẽ nhanh thôi." Giọng nói của Nguyễn Anh Vũ vô tình nối tiếp suy nghĩ trong nàng, mà tưởng như đang lạc ở nơi xa xôi nào đó. "Xưa là nỗi hận của cha và dòng họ, nay là cái chết của Viên Nhiên, thù cũ hận mới, nhất định sẽ có ngày anh bắt Lưu Tích Nguyên trả lại tất cả!"

Nói rồi, y đến bên quan tài và lặng lẽ gạt những sợi tóc rủ trên trán Mạc Viên Nhiên. Y chỉnh lại vạt áo cho nàng, sau đó cầm tay người yêu và áp nó lên má mình. Huyên đứng lặng ở đằng xa, không dám quấy rầy khoảnh khắc uyên ương chia biệt.

Cửa bỗng hé mở. Nơi này thuộc viện thái y, Huyên sẽ không ngạc nhiên khi thấy Từ Trọng Sinh xuất hiện, nhưng người tới lại là Dương Viễn.

Dương Viễn ngó qua bóng lưng của Nguyễn Anh Vũ rồi lễ phép nói:

"Bẩm Nguyễn sung nghi, bệ hạ phái thần đến đây để lo chuyện hậu sự của tiểu thư Viên Nhiên. Xin công tử Anh Vũ không cần đưa người về nơi xa xôi nữa. Thần sẽ lo liệu hậu sự của tiểu thư Viên Nhiên thật chu toàn."

Nguyễn Anh Vũ đứng đó, chằm chằm nhìn vào quan tài rồi lại nhìn cây trâm trong tay Huyên, vẻ nghi hoặc trong mắt ẩn hiện lẫn lộn. Và rồi, trái ngược với dự tính của Huyên, y gật đầu với Dương Viễn, chấp nhận lùi lại phía sau.

Ngoài kia, gió vẫn rít từng hồi lạnh buốt...

"Cứ tuân theo ý của bệ hạ đi. Ngoài trời đang lạnh lắm. Anh không đành lòng để Viên Nhiên chịu khổ. Hơn nữa, nàng ấy đã cố chấp đến kinh thành, hẳn rằng nơi này có người khiến nàng ấy phải lưu luyến."

Y chỉ nói vậy rồi xoay người bước đi.

Huyên sẽ nhớ rất rõ bóng người trong ráng chiều hôm ấy, mang theo duyên tình đã chết trong tim, lặng lẽ và cô độc lê từng bước dài. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Anh Vũ vội vã đi không một lời từ biệt. Y dấn thân vào bóng tối nặng trĩu, cố chấp và ngang bướng hệt như cá tính của mình. Nhưng y không khóc. Không phải vì Phong Vân kỳ sĩ không được phép rơi lệ, mà bởi rốt cuộc y đã hiểu, sinh li ngày hôm nay chưa hẳn đã là tử biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro