3: Trừng Trị Cẩu Tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh hiện lên vô cùng đau đớn,Vô Phong và Trúc Anh đứng ở trước cổng làng. Một cảm giác nghẹn ở cổ họng như đang chặn lại những lời nói của Vô Phong và Trúc Anh.

Trong một khắc một thiếu niên và một cô nương như người mất hồn, chỉ biết được là máu chảy thành dòng thây phơi đầy ngõ. Lúc này Trúc Anh tỉnh mộng bàn tay xinh đẹp mềm mại trắng trẻo của một thiếu nữ,đang xách giỏ cá liền buông giỏ cá mà nàng đang cầm trên tay rơi xuống đất. Nàng hét lên ( A.... A... A).

Lúc này nàng như đã phá được cái gì đó chắn ở cổ họng mình làm cho nàng không thể nói được, nàng chạy lại đôi mắt hiền dịu của nàng đỏ lên nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm của nàng.

- "Thúc Thúc người làm ơn tỉnh dậy đi, làm ơn tỉnh dậy đi mà Thúc Thúc" nàng vừa khóc vừa lay xác của một vị Thúc Thúc nào đó hình như là rất thân thiết với nàng.

Lúc này Vô Phong đứng bên người nàng, chàng ngồi xuống cạnh nàng nhìn xác của vị sư thúc kia rồi quay qua nhìn khuôn mặt của nàng. khuôn mặt của nàng khuôn mặt u buồn đầy những dòng lệ, đôi mắt nàng khóc cho đến đỏ lên.

Một bàn tay cứng rắn đang nhè nhẹ vỗ vào vai của một vị cô nương nào đó, chàng trầm giọng nhè nhẹ nói với vị cô nương ấy "đi xem Lão Bà Bà thế nào".

Vị cô nương như là người mất đi đầu óc, nàng nghe vị công tử kia nói mới thật sự... Nước mắt nàng lăn dài trên hai má, bộ y phục trên người nàng có những vết loang lổ của vết máu dính trên y thục nàng.

Nàng không chú ý xung quanh mình nữa lúc này nàng đã mất đi lý trí của nàng, nàng đứng dậy chạy về hướng ngôi nhà nhỏ của mình. Vô Phong vẫn lặng lẽ quan sát xung quanh, người già người trẻ đến trẻ em cũng không tha. Khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của vị công tử ấy tối sầm lại, chàng cảm thấy đôi mắt mình như bị bụi bay vào, khóe mắt chàng cay cay . Một luồng sát khí được tỏa từ người của vị công tử này mà công tử này đó là Vô Phong và vị cô nương ấy là Trúc Anh.

Vô Phong từ từ đi cầm chậm đến ngôi nhà nhỏ của Trúc Anh và Lão Bà Bà. Lúc này Vô Phong đã đi tới căn nhà nhỏ ấy, chàng không nghe thấy tiếng khóc của Trúc Anh nữa chàng hoảng hốt trong đầu chàng hiện lên một suy nghĩ cướp đang ở trong ngôi nhà này.
Không chần chờ Vô Phong đã lao thẳng vào trong nhà, sát khí lúc này của Vô Phong đã đạt đến cực hạn 2 bàn tay Vô Phong nắm chặt lại một giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt tuấn tú của Vô Phong. Chàng quỳ xuống cạnh thi thể của Lão Bà Bà mà Trúc Anh đang ông trong lòng nàng.

Trúc Anh lúc này đã khóc đến độ kiệt sức nàng ôm thi thể của Lão Bà Bà tựa vào vách tường nhà. Đôi bàn tay xinh đẹp của Trúc Anh vuốt vuốt mặt của Lão Bà bà trong miệng lẩm bẩm : " con sẽ trả thù cho bà,  cho mọi người trong làng." cổ họng nàng đã khàn đặc nàng đã gào khóc quá nhiều.

Vô Phong là một người rất trọng tình nghĩ, luôn kính già và người lớn tuổi. Chàng tuy là mới ở đây nhưng tình cảm mà chàng dành cho nơi này rất lớn,như là chàng đã ở đây rất lâu rồi.

...

Bây giờ trời cũng đã tối khung cảnh ngôi làng chìm trong bóng tối, và yên tĩnh mùi máu tanh bay khắp ngôi làng nhỏ. Lúc này Vô Phong đến ngồi cạnh Trúc Anh, cô nàng không ngần ngại mà tứa đầu vào vai của chàng những giọt nước mắt đang chầm chậm rơi lên y phục của chàng.

- " người mất cũng đã mất rồi, Muội không cần quá đau lòng. " Vô Phong an ủi.

-" chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại để tìm kiếm những đồ vật bán được trong ngôi làng. " Vô Phong tiếp lời.

Một tiếng cười dại trên khuôn mặt không có chút sức sống nào trên khuôn mặt của Trúc Anh :" haha,  bà muội chết rồi, dân làng chết rồi, từ giờ muội sống sao đây. "

-" bọn cẩu tặc các người ta thề sẽ giết hết bọn ngươi để lót xác bà ta bà người trong làng. " Trúc Anh bây giờ thật sự là đã mất đi lý trí của mình, sự thật là vậy thử hỏi thế gian xem có ai coi thể vượt qua cơn đau này.

2 người Vô Phong Và Trúc An cứ ngồi như thế cả 2 đều im lặng không nói thêm lời nào. Trúc Anh vẫn cứ tựa vào vai của Vô Phong cho đến khi nghe thấy tiếng chân ngựa và giọng nói của người nào đó đang hét lên chỉ thị : " bọn bay đâu, Lúc soát không trừ lại thứ gì? "
    - "rõ. Thưa ngài."

Nghe thấy được Trúc Anh và Vô Phong đều đã biết bọn cẩu tặc đã quay lại thôn nay để vơ vét.

- " Khốn khiếp các ngươi, các ngươi ta phải giết hết. Không trừ một tên. " Trúc Anh vừa nói vừa đặt bà mìn ngay ngắn ( bà ơi bây giờ ta đi trả thù cho người , cho chúng chết không toàn thây.)

Trúc Anh lấy ra từ trong người mình một con dao đi ra,  Vô Phong biết chắc chắn mìn sẽ không thể khuyên được Trúc Anh chàng quỳ xuống lần nữa lạy một lạy và nói với bà lão " Lão Bà Bà người cứ yên tâm từ giờ ta sẽ bảo vệ nàng. "

Dứt lời chàng đuổi theo Trúc Anh đi hướng về phía bọn cẩu tặc không một chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro