Cả đời nhớ nhung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên thiên giới xa hoa lộng lẫy cảnh đẹp không gì diễn tả , có hai vị thần tiên yêu nhau thắm thiết nguyện thề sống chết có nhau, cả đời không chia cắt. 

Một người là võ tướng đã lập được nhiều chiến công tên là Thiên và người kia con hoàng tử tên là Hoành nhi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành tính cách hiền dịu nên được mọi người rất yêu quý. Vốn dĩ hai người muốn xin Thiên Đế lấy nhau, nhưng bất ngờ chiến tranh bùng nổ, Thiên đành phải gạt bỏ tình cảm một bên phải ra chiến trường đánh giặc.

Hoành ở nhà mong nhớ Thiên từng ngày, ngày lại nhớ đêm lại mong. Có những đêm thức trắng vì cơn ác mộng sẽ không được nhìn thấy thiên nữa, lo lắng bất an ngày càng lớn. Đúng lúc đó Hoành nghe cha muốn gả mình cho Tiên Tôn để kết tình hữu nghị. Hoành sốc ngất đi có những lúc nghĩ muốn tự tử. Hoành không muốn mình bị biến thành quân cờ của cha, xem như một món hàng đem trao đổi với người khác, còn Thiên sẽ phải làm sao chàng ấy có phải sẽ hận ta không, nàng suy sụp không ăn cũng không uống chỉ ngồi một góc suy nghĩ liền không chịu được mà rơi nước mắt.

Thiên khi nghe xong tin đó liền vội quay về, vào cung nói tình cảm mình dành cho Hoành, thỉnh cầu thiên đế cho lấy Hoành nhi, ngờ đâu khi nghe xong thiên đế nổi trận lôi đình giam Thiên vào ngục tối.

Hoành nghe tin Vua cha nhốt Thiên vào ngục nửa đêm lẻn khỏi tẩm cung đi đến ngục tối để thăm Thiên. Vừa thấy thiên Hoành liền chạy đến ôm vào lòng "chàng có sao không? ta rất nhớ chàng!! nhớ không thể kiềm chế bản thân mà tự mình đến đây. Ta xin lỗi" nước mắt bỗng lặng lẽ rơi từng giọt xuống áo Thiên. 

Thiên ôm chặt người mà chàng mong nhớ vuốt nhẹ nhàng mái tóc "ngươi đừng khóc, ta thích ngươi cười hơn!!! sao ngươi phải xin lỗi ta chứ, ngươi có làm gì sai đâu!!!"

"Ta không thể giúp gì chàng được, có phải chăng ta rất vô dụng không?" Hoành càng siết chặt vòng tay hơn chỉ sợ lỏng tay một chút là người trước mắt sẽ tan biến thành mây khói

"Ngươi đừng nói vậy!! là ta sai đã bỏ lỡ thời cơ trước đây xin thiên đế ban hôn nên mới vậy!!!" Hoàng kéo tay Hoành đang ôm ra cầm chặt bàn tay mắt nhìn thẳng vào nhau "Ta muốn hỏi ngươi có muốn theo ta chạy trốn đến một nơi nào đó sống một người bình thường không?"

Hoành đôi mắt rưng rưng ngấn lệ "chỉ cần nơi đó có chàng thì nơi nào ta cũng chịu đi" nở một nụ cười hạnh phúc rồi lại ôm chầm lấy Thiên. Hai người suốt đêm đó bàn kế hoạch ngục. Thiên vốn là con dòng  dõi Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Hoành nhi chạy trốn. 

 Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi cùng giết tận. Thiên và Hoành Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có  lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Thiên thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Hoành nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa.  

 Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, nào ngờ lòng dạ Thiên đế hẹp hòi muốn cho đôi tình nhân này vĩnh viễn không được ở bên nhau, cả đời không có được hạnh phúc  bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây." 

Thời gian cứ trôi qua ngày tháng năm trôi qua,   hoa nở không lá, lá mọc không hoa; cùng nhớ cùng thương nhưng không được gặp lại, chỉ có thể một thân một mình ở trên đường cực lạc.Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi hoa và lá không bao giờ nhìn thấy nhau. 

 Thế nhưng, cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước trước ái tình bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.  bọn họ quyết định làm trái quy định của thần,  gặp lại nhau. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử. 

Lời chú mặc dù đã bị bào mòn mà lòng dạ hẹp hòi của thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi biết Mạn Châu Sa đã bừng nở, 2 người bọn họ gặp được lại nhau thì liền sai binh tướng linh đuổi giết bắt về.

 Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.  

Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.

  Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.

Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.  

 Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa.

Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng  bốn người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.  

Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa nơi đó nở hàng loạt, nhìn từ xa có thể thấy nó giống như tấm thảm màu hồng tươi rực rỡ trải dài, vì màu của nó đỏ như lửa, trắng như lau, giống như máu mà được gọi là "con đường rực lửa", hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn. 

Trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của hoa Bỉ Ngạn thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.  

nhưng có lẽ duyên trời đã định bọn họ chỉ cần ở bên nhau thì đã cảm thấy hạnh phúc, dù không được gặp nhau nhưng vẫn biết người đó luôn bên mình che trở yêu thương bảo vệ đó cũng là một loại hạnh phúc mà cả đời người không bao giờ quên.

              Hoa Bỉ Ngạn lúc nở hoa nhìn không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa.

                   Hoa lá không thấy nhau, nhưng chúng đan xen với nhau đời đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro