CHƯƠNG 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự phát triển của bờ biển phía đông rất hưng thịnh, và cát biển cũng đã trở thành một thắng cảnh ở Nam Thành. Đến gần tám giờ thì trời tối dần, mặt biển tối đen được bao phủ bởi ánh trăng trắng, ánh đèn ở các quán cà phê và nhà hàng trên bờ sáng như những quả chanh tươi. Cách chúng tôi không xa có một cặp đôi đang tay trong tay. . .Nắm tay nhau cười nhẹ rất êm tai. Dục Hoa cởi giày và đi chân trần nghịch nước, giống như tất cả những đứa trẻ, có lẽ điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt đen luôn long lanh.

Bầu trời đầy sao không thể nhìn thấy ở Bắc Kinh, và tiếng sóng biển càng lúc càng lớn khi màn đêm càng sâu. Dục Hoa mệt mỏi ngồi cạnh tôi, mắt chúng tôi đổ dồn xuống biển. Em ấy bảo tôi kể về cuộc sống của tôi ở đây, vì vậy tôi nói với em ấy rằng khi tôi còn là học sinh lớp 1, tham gia liên hoan văn nghệ có bạn nữ tặng bánh và có nhiều người thích tôi ... Cuối cùng em ấy hỏi tôi câu chuyện của tôi và anh trai em ấy thì sao? Tôi nói:

- Anh trai của cậu! Cậu ấy ghét tôi.

Dục Hoa lắc đầu, lấy trong cặp ra một cây kẹo mút, xoa vào tay mà không ăn. Em ấy nói:

- Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi nhớ anh trai tôi đã nói với tôi ngày mai sẽ trở lại Bắc Kinh và bảo tôi cho anh ấy kẹo nhưng tôi không cho, có lẽ nếu tôi cho anh ấy thì anh ấy sẽ quay lại đúng không?

Dục Hoa không nhận thấy cơ thể đang run rẩy của tôi, em ấy tiếp tục nói:

- Mùa đông năm đó anh tôi về, bị ba quất roi cho tơi tả, lưng bê bết máu, tôi vô tình thấy một tấm ảnh khi tôi đến phòng thăm anh ấy, tôi hỏi anh người con trai còn lại trong bức ảnh có phải là người mà anh ấy thích không. Trời ạ, anh ấy ôm chầm lấy tôi, anh ấy nói rằng chàng thiếu niên ấy là người mà anh không thể nhất, lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, tôi nghĩ do anh trai tôi đã bị ba tôi đánh rất đau, bởi vì sau khi nói xong, anh ấy quay đầu lại và khóc thầm.

Với một tiếng tõm, Dục Hoa ném viên kẹo trên tay xuống biển, sóng nhấp nhô cuốn nó đi em ấy hướng ra biển mà gọi:

- Anh ơi, em mang kẹo cho anh đây.

Cơ thể tôi dường như mất hết sức lực ngay lập tức, và ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.

Nửa đêm trời bắt đầu lạnh, tôi không biết mất bao lâu để có thể nói lại được, tôi cũng chẳng hiểu nổi ý tôi là gì khi tôi hỏi Dục Hoa, em hiểu thế nào là đã ở ngoài tầm với? Hồi lâu em ấy không trả lời, tôi quay lại thì thấy em ấy đã ngủ quên trên bãi biển. Khi tôi đang lái xe trở về, La Đình Tín gọi cho tôi và rủ tôi ra phố đi bộ ăn thịt nướng và nói rằng mọi người đã ở đó, tôi nói không, Dục Hoa đang mệt. Dục Hoa, người đang buồn ngủ ở hàng ghế sau, nói rằng em ấy đang đói.

...........

Không hổ danh là quán nướng Lão Mã, kinh doanh vẫn phát đạt sau bao nhiêu năm, bên ngoài có rất nhiều người chờ đợi, mấy năm rồi tôi không thấy lão Mã với cái bụng bia to hơn nữa. Tiếng hét này khiến người bên cạnh chú ý, có người bắt đầu rút điện thoại di động ra, tôi vội vàng chào hỏi rồi vào phòng riêng, lão Mã còn hét vào mặt tôi: 

- Ôi, đại minh tinh ăn gì, dù cậu có nói gì thì bàn hôm nay tôi cũng sẽ mời, miễn phí cho mấy cậu ! 

Tất cả mọi người ở đây, Xuân Tử, La Đình Tín, Đại Vân, bao gồm  cả gia đình Lâm, những người không thể không có đủ cho đêm tân hôn của họ. Có một bàn bát đĩa, còn có không ít bình rượu, ước chừng mấy ngày nay đều ăn không ngon. Sau khi Lâm Tử Hàng thành khẩn cảm ơn mọi người, mọi người trầm mặc vài lời, rồi lại huyên náo chuyện trò, vừa ăn vừa trò chuyện. Để giữ dáng, Đại Vân, người đã lâu không còn những thứ này, cứ đút cho Dục Hoa ăn, rồi nhìn thằng bé đang ăn với cái miệng nhỏ dính đầy dầu, nói rằng mấy món ăn này rất ngon và ngon hơn mấy món anh trai cậu thích rất nhiều!

  Cuộc sống thật khó nắm bắt và tuyệt vời. La Đình Tín, người có vốn tiếng Anh là cuộc sống của mình, hiện đang vững bước trên con đường đến với phiên dịch viên cao cấp. Đại Vân, một sinh viên thể thao ngực lép, người đã kề vai sát cánh với các chàng trai trong suốt thời niên thiếu, đã chụp ảnh ngay khi còn học đại học. Trong hai năm qua, cô ấy đã trau dồi một cách toàn diện cho người mẫu. Khi đó, Lâm Tử Hàng, người nói rằng anh ấy không thể học đại học, sẽ làm việc gần trường của Lâm Tử Nhã để hỗ trợ cô, và đã thực sự đã làm được. Sự phát triển của du lịch ở Nam Thành cũng đã thúc đẩy công việc kinh doanh của gia đình Xuân Tử, về phần tôi, bây giờ tôi không còn lo lắng về đồ ăn thức uống.

  Mọi người cười khúc khích, bàn tán xôn xao, họ không hề nhắc đến những thăng trầm của mình trong những năm qua, nhưng họ đều biết rằng không có thành công nào là dễ dàng. Cũng giống như Đại Vân, người luôn luôn bị gò bó trong việc giữ dáng, đã lâu không được ăn no, La Đình Tín chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày trong 3 tháng trước kỳ thi. Nhưng ít nhất mọi người đang làm tốt bây giờ, đó là điều rất may mắn.

  Lão Mã bưng một bát hải sản khác vào, lão vẫn dõng dạc chào hỏi mọi người, bảo đồ tươi ngon giao hôm nay ở chỗ khác không ăn được, chúng tôi đứng dậy cảm ơn nhưng bị lão mắng cho nên lời. Nơi này chính là cả tuổi thơ của tôi. Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy những cô cậu nhóc lớn nhỏ mang dáng vẻ của chúng tôi năm ấy, tôi đã trở nên lễ phép với nhân viên và quản lý. Lão Mã hét lên bảo phòng riêng thì phải sôi động hơn, trò chuyện vài câu thì ngựa quen đường cũ chỉ vào Dịch Dương Dục Hoa hỏi đây là ai, tôi nói đó là em trai của bạn tôi. Tôi thở dài, lão vỗ nhẹ lên đầu tôi, rồi như chợ nhớ đến điều gì đó, nhìn tôi hỏi:

- Cậu thanh niên đẹp trai kia, còn cậu ta thì sao? Tại sao cậu ta không đến?

  Chỉ sau khi rời Nam Thành, tôi mới nhận ra mình thật nhỏ bé và thật thiếu hiểu biết về thế giới rộng lớn này. Lúc đó tôi nghĩ tin cậu ấy qua đời sẽ lan truyền khắp Nam Thành, dù sao thì thân phận của cậu ấy cũng không nhỏ, nên tôi vội vã bỏ đi như một con chó sắp chết, vì tôi biết rằng dù có nghe thêm tin tức gì về cậu ấy cũng  sẽ là ... đã chết, tôi sẽ chết vì điều đó mất. Nhưng sau ngày đó, không có tin tức gì của cậu ấy ở Nam Thành, giống như cậu ấy chưa từng tồn tại ở Nam Thành. Vì vậy, khi người mà cô Đàm nhắc đến trên sân khấu, ngoại trừ chúng tôi và một vài giáo viên, những người khác đều nghĩ rằng cậu ấy đã trở về Bắc Kinh. Và công ty của tôi đã rửa sạch tất cả lịch sử của tôi và mang lại cho tôi một nhân cách hoàn hảo. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trước cường quyền thì ai cũng mù và điếc.

  Ăn xong, xe do La Đình Tín  lái vì cậu ta không uống rượu, khi đi bộ đến quảng trường Thiên Ninh, Dục Hoa nói muốn uống gì đó, La Đình Tín bảo chúng tôi đợi trong xe để cậu ta đi mua. Vào mùa hè, ở Quảng trường Thiên Ninh có nhiều người hơn bao giờ hết, và từng lời nói của những người bán hàng rong tràn ngập tình người và pháo hoa. Từ khi còn nhỏ, Dục Hoa, người bán bốn quả dâu tây trong một trung tâm mua sắm có ba chữ số, dựa vào cửa sổ và tò mò nhìn. Tôi hỏi em ấy có muốn xuống xem không. Em ấy hỏi nếu anh trai của mình đã đến thì cậu cũng muốn đến đó. Sau khi tôi ậm ừ, em ấy gật đầu lia lịa.

  Sau khi dẫn đi dẫn lại một hồi lâu, tôi mua cho em ấy một cái mũ lưỡi trai ở quầy hàng, em ấy chọn một chiếc vòng đan nhỏ và một chiếc quạt nhỏ có vẽ con lợn do chính tay em ấy vẽ, trông em ấy rất hài lòng. Khi tôi đang đi bộ về, tôi đi ngang qua một gian hàng trang sức, trên kệ có đầy những chiếc vòng kẹp tóc mà các cô gái nhỏ thích. Dục Hoa dừng lại để nhìn lần nữa, tôi hỏi em ấy mua nó cho ai, em ấy nói là công chúa nhỏ. Tôi không nhịn được cười hỏi công chúa nhỏ là ai thì em ấy trả lời đó là mẹ tôi, tôi nói mẹ của cậu là công chúa nhỏ của cậu? em ấy nói phải, con gái đều là công chúa nhỏ. Vâng, tôi thừa nhận, các cậu là anh em, và cả hai được sinh ra để tán tỉnh.

  Trong lúc thanh toán, bà chủ không có tiền lẻ đi đến cửa kế và yêu cầu tôi đợi. Hai cô gái mặc đồng phục học sinh cấp hai chạy lại hỏi bà chủ xem họ có thể xỏ lỗ tai không. Bà chủ nói có , hai cô gái nhỏ nói rằng cả hai đều đeo tai trái, và phải đeo ở cùng một vị trí. Bà chủ bước đến gần tôi sau khi tìm thấy tiền và hỏi cô gái tại sao với một nụ cười. Tôi đang ôm Dục Hoa và chuẩn bị rời đi. 

- Khuyên tai ở cùng một vị trí sẽ có thể ở kiếp sau, dù trong đám đông cũng có thể nhận ra nhau trong nháy mắt.

  Nơi sâu nhất trong tâm, nơi mà tất cả ký ức tôi buộc phải cố quên hết đi. Cho dù mọi thứ bên ngoài có trật tự đáng ngưỡng mộ đến đâu, nó vẫn là một nơi im lặng và trống rỗng vô hạn. Có vẻ như một đốm sáng đột nhiên được chiếu vào, mờ nhạt nhưng sáng chói. Một thoáng cảm xúc vui buồn lẫn lộn, chua xót và vui sướng khiến đầu óc tôi không thể nghĩ đến thân mình mà không thể kiểm soát được, tôi quay lại và nắm lấy cô gái như một kẻ mất trí:

- Thật vậy sao? Những gì cô nói có đúng không? 

Cô gái nhìn tôi với đôi mắt to tròn. Cô gật đầu và tôi nói lời cảm ơn, toàn thân tôi trở nên vô lực. Dục Hoa dẫn tôi trở lại và tôi nghe thấy tiếng la hét của các cô gái từ phía sau.

  Tôi vừa đi được hai bước thì thấy La Đình Tín đang cầm trà sữa. Cậu ta hỏi làm sao tôi lại cười như một đứa ngốc?

  Tôi ngồi xổm xuống và nhìn Dục Hoa, và tôi nói, chúng ta hãy đi gặp anh trai của cậu, được không? Đôi mắt Dục Hoa sáng lên, tay cầm cốc trà sữa, tôi nói chúng ta hãy đi mua pháo hoa! La Đình Tín nói rằng cậu ta cũng sẽ đi.

  Nửa đêm đã cạn sạch cát vỏ. Chúng tôi mua pháo hoa trong thùng xe. Dục Hoa chạy với cây gậy thần tiên, còn tôi và La Đình Tín thì đốt pháo hoa rực rỡ sắc màu cùng nhau. Bang! Làm cho cả bầu trời và biển cả lộng lẫy. Tôi hỏi La Đình Tín có giống Tết Nguyên đán không, pháo hoa lập lòe phản chiếu trong mắt La Đình Tín, cậu ta gật đầu và nói với giọng khàn khàn, Vương Tuấn Khải, đồ khốn nạn đã quấy rầy giấc ngủ của tôi vào nửa đêm.

  Nó tốt!

  Tôi đứng dậy và hét lên về phía biển ở đằng xa, la Đình Tín đã bị tôi làm cho giật mình và nói, Vương Tuấn Khải, cậu đừng có lên cơn nữa. Tôi nhặt một túi khoai tây chiên và ném xuống biển, Dục Hoa hét lên rằng anh trai tôi không thích khoai tây chiên! Tôi không trả lời, ai đó thích ăn, và người bên cạnh anh trai cậu thích ăn.

  Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể chấp nhận sự thật rằng chúng tôi sẽ không ở bên nhau. Tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm là chăm sóc những người cậu ấy yêu thương bằng sinh mạng mà cậu ấy đã đổi cho tôi. 


Hãy thừa hưởng những phẩm chất mà cậu sở hữu khiến tôi mê mẩn, và hãy sống thật tốt.

  


Cầu mong có một thế giới bên kia.




  Lưu ý: Việc ném thức ăn xuống biển là cần thiết cho cốt truyện và sai hoàn toàn, trẻ em không được bắt chước!

  -Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro