27.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THIÊN KIM HÀO MÔN GIẢ NGHÈO

EDITOR BỒ ĐÀO

027.1

—— Bạn của tôi so với tôi còn lợi hại hơn.

—— Bạn của tôi chính là Tang Ny.

Tô Á Thần vừa nói ra hai câu này, giống như là đòn trí mạng.

Doãn Hàn kinh ngạc không thôi, tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng quả thật lại vô cùng hợp lí.

Ngược lại Phùng Chỉ Phù với Hà Nãi Tâm kinh ngạc ngây người tại chỗ, đột nhiên nhìn về phía Tang Ny, mặt không thể nào tin được, hoặc nói đúng hơn là không nguyện ý tin tưởng.

Sao có thể, cô so với Tô Á Thần còn giỏi hơn, kia chẳng phải là....

Hà Nãi Tâm trộm liếc Phùng Chỉ Phù, nghĩ thầm, Tang Ny kia không phải là muốn toàn phương diện nghiền áp Phùng Chỉ Phù chứ?

Phùng Chỉ Phù nắm chặt tay, cố gắng nhịn xuống, giữ cho mình không vì tin tức này mà gây ra hành động thất lễ.

Doãn Hàn kịp thời phản ứng, nhìn bạn thân Tang Ny nói: "Không nghĩ tới, rất chờ mong sau này có thể có cơ hội cùng Tang Ny hợp tác một chút."

Trong lời nói của anh, là che dấu không được thưởng thức cùng tò mò.

Nghe được những lời này của doãn hàn, móng tay của Phùng Chỉ Phù quả thực sắp đâm sâu vào thịt trong lòng bàn tay. Ủy khuất, không cam lòng, căm hận, tức giận...... Đủ loại cảm xúc đan chéo trong lòng.

Hà Nãi Tâm muốn nói chuyện, nhưng Phùng Chỉ Phù trước mắt mới bị thua thiệt, biết Hà Nãi Tâm quá dễ dàng xúc động mang lại tai tiếng, liền kéo tay nãi tâm lại, ý bảo cô ta câm miệng.

Hà Nãi Tâm vốn không có đầu óc, mấy chuyện nhỏ ngày thường còn có thể thay mình lên tiếng, nhưng tình huống này bốn phía đều là địch mạnh, còn không bằng cô ta chính mình tự lên sân khấu.

"Không biết dương cầm của Tang Ny rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc nào rồi?" Phùng Chỉ Phù giả bộ điềm tĩnh mà đem cái vấn đề gấp muốn biết ra hỏi, cô ta thậm chí âm thầm mong đợi, hy vọng Tang Ny trả lời sẽ làm bại lộ sự thật, làm cô lộ nguyên hình nói dối.

Nhưng Tang Ny không có trả lời, tầm mắt cô lướt qua bọn họ, sau đó đến chỗ Tô Á Thần đang đi xuống, cưng chiều lại bất đắc dĩ mà nói với Tô Á Thần một câu: "Tốt lắm, chơi xong liền đi thôi."

Cô nói chính là "Chơi".

Cô là như vậy vốn không để ý cái cuộc so tài nhỏ đã đẫm đạp lòng tự tôn của Phùng Chỉ Phù thành bụi bặm, còn cả thái đôi thản nhiên, tức khắc làm Phùng Chỉ Phù nghiến răng nghiến lợi vô cùng buồn cười.

Có lẽ lúc nãy Phùng Chỉ Phù với Hà Nãi Tâm chế giễu Tang Ny, nói cô biểu hiện thái quá với cuộc thi, thì giờ phút này bọn họ càng là tự vả vào mình hơn.

Việc nhỏ như vậy, Tang Ny căn bản không để vào mắt, bởi vì bản thân cô so với mấy chuyện này càng muốn cao quý hơn.

-

Cửa nhỏ nhà văn hóa.

Lúc Dương văn Đống cùng Doãn Thứ từ phòng nghỉ đi ra, vừa vặn thấy được màn hợp tấu dương cầm hài hòa này, cũng nghe được những lời Tô Á Thần vừa nói.

Dương văn đống cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ: "Thiệt hay giả vậy Tang Ny lợi hại như vậy sao? Cô gái này không thể khinh thường a, hôm nay đã đoạt hết nổi bật, hiện tại bạn thân cô ấy còn ở đây, tôi thương xót Phùng Chỉ Phù ghê, việc xảy ra liên tiếp như vậy, thể diện hoa khôi cũng mất hết nhỉ? Không đúng, sau ngày hôm nay, danh hiệu hoa khôi này có giữ được hay không cũng không thể đảm bảo."

Nói hết lời cuối cùng, Dương Văn Đống thật sự đồng cảm vì khí chất của hoa khôi không giống ngày xưa nữa, âm thầm chịu đựng không thể bộc lộ tức giận.

Doãn Thứ liếc xéo hắn một cái, đem đàn ghi ta đeo lên người, chẳng hề để ý mà nói câu: "Nên mất chỗ nào thì cứ chỗ đó mà mất."

Dương văn đống: "Ý gì vậy?"

Doãn thứ: "Nghĩa đen."

Danh hiệu hoa khôi của Phùng Chỉ Phù, anh vốn dĩ liền khịt mũi coi thường, không hề thừa nhận, hiện tại bây giờ cũng chỉ để cho mọi người hiểu rõ sự thật mà thôi, ai về chỗ người nấy, thì thương xót cái gì chứ.

Dương Văn Đống vẫn như cũ một hai nghĩ không ra, chỉ phải chuyển đề tài: "Nhưng mà bạn của Tang Ny lớn lên thật xinh đẹp, không biết quay đầu lại có thể hay không làm quen với cô ấy một chút. Đến lúc đó, hai huỳnh đệ ta vừa vặn cùng này hai tỷ muội kết duyên cùng nhau, một người một đôi, hắc hắc......"

Doãn Thứ trực tiếp gõ lên đầu hắn: "Đừng vọng tưởng hão huyền."

"Không phải, tôi chỉ vọng tưởng bản của Tang Ny một chút, lại không phải vọng tưởng cậu ấy."

Doãn Thứ vô cùng nghiêm túc: "Cũng không được."

Dương Văn Đống sờ sờ đầu, không phục nhưng lại không dám phản bác, hắn chỉ cho rằng Doãn Thứ dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới suy nghĩ của Doãn Thứ lại vô cùng đơn giản.

Nếu như bạn của Tang Ny lớn tuổi hơn cô ấy, kia anh chẳng phải là sẽ gọi dương văn đống một tiếng anh sao? Mơ đi!

-

Bởi vì Tang Ny cùng bạn thân lâu năm không gặp, cho nên Tang Ny không có trực tiếp về nhà, mà là cùng Tô Á Thần đến một nhà hàng Italy, dùng bữa tối.

Tô Á Thần tuy rằng vừa mới giải quyết bất bình giúp Tang Ny, nhưng vẫn là có điểm canh cánh trong lòng.

"Không phải ngày thường bọn họ cũng bắt nạt cậu như vậy chứ? Nghe tớ nói này, tuy rằng cậu muốn khiêm tốn, nhưng cũng không thể mặc kệ người khác dẫm đi dẫm lại trên đầu mình như thế được!"

"Cũng không phải là vậy, hôm nay là một lần lợi hại nhất."

"Đó chính là nói trước kia cũng có, chỉ là không lợi hại như vậy sao?" Tô Á Thần tức giận lại lập tức điên lên, hối hận vừa rồi sao lại không ác thêm một chút nữa, vì bạn tốt báo thù rửa hận.

Tang Ny cười: "Cậu suy nghĩ lung tung cái gì vậy, lúc trước tớ đều đứng lên đối phó! Hôm nay không phải thấy cậu ở đây, cho cậu cái cơ hội biểu hiện sao."

"Thế thì tốt."

"Đương nhiên rồi, Tang Ny tớ dễ để người khác bắt nạt sao?"

"Cậu không biết đâu, tớ nhưng rất sợ, sợ hiện tại cậu thay đổi tính tình rồi, từ người được nuông chiều trong vinh hoa phú quý trở thành đóa sen nhỏ để người ta bắt nạt."

"Tớ cảm thấy chính mình đã bị xúc phạm, cậu xác định không phải đang mượn cơ hội tổn thương tớ chứ?"

Tô Á Thần trừng nàng liếc mắt một cái: "Cậu làm tớ phát điên mất!"

Đồ ăn rất mau được bưng lên, hai người liền ngừng đề tài bắt đầu ăn uống.

CẬP NHẬT 15-5-2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro