chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện thiên kim hào môn giả nghèo

Chương 20

editor Bồ Đào

020

Tiệc tối kết thúc đã là hơn chín giờ, nhiệt độ vào ban đêm chênh lệnh với ban ngày vô cùng lớn, khiến lúc đi ra hội trường, Tang Ny nhịn không được rùng mình một cái.

Học sinh đến xem liền lần lượt rời đi sau khi bữa tiệc kết thúc, còn học sinh biểu diễn cũng ở phía sau sân khấu chào hỏi nhau rồi lần lượt rời đi.

Sầm Yên hỏi Tang Ny có muốn về cùng hay không, Tang Ny lắc đầu từ chối.

Tình huống hôm nay khá đặc biệt, cô gọi tài xế trong nhà tới đón. Cho nên muốn một chút nữa mới đi, không cần bị quá nhiều người gặp được.

Hiện tại, cô thay lại đồng phục học sinh và cầm cái cặp bước ra khỏi hội trường, bên ngoài quả nhiên đã an tĩnh không ít.

Cơn gió lạnh của đêm thu thổi qua, cơ thể Tang Ny run rẩy sờ sờ cánh tay lộ da thịt trắng nõn, liền muốn bước đi thực mau, chạy nhanh đến cổng trường tìm được tài xế để lên xe.

"Trễ như vậy rồi còn chưa về?" Bên phải đột nhiên có thanh âm cùng cô nói chuyện, sạch sẽ và trong trẻo, như một ngôi sao đột nhiên xuất hiện trong bầu trời đêm.

Tang Ny quay đầu, nhìn về phía bóng cây, Doãn Thứ đang đứng dưới cột đèn đường. Thân hình anh thon dài, khoác áo màu đen, vẫn là bộ dáng lưu manh đẹp trai.

Tang Ny sửng sốt một chút, hỏi lại: "Cậu cũng chưa về à?"

Doãn Thứ trả lời: "Chuẩn bị về rồi."

Thực công thức hoá hỏi đáp.

Tang Ny chỉ chỉ về phía sau đường: "vậy thì...... tạm biệt? Tôi cũng về đây."

"Một mình trở về?"

Tang Ny nhìn xuống bên cạnh, nghĩ thầm, này không phải vừa thấy liền rõ ràng sao?

Doãn Thứ lại nói: "Tôi đưa cậu về."

Tang Ny nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó theo bản năng từ chối.

"Không cần đâu không cần đâu."

Doãn Thứ nhíu mày, anh chờ lâu như vậy, chính là sợ cô một mình buổi tối về nhà không an toàn. Tuy rằng anh cũng cảm thấy chính mình quá xen vào việc người khác, nhưng cơ thể vẫn không điều khiển được mà đứng ở ngoài hội trường chờ, liền bọn Đỗ Hổ có hỏi cái gì, đều chỉ là mơ hồ trả lời rồi tống cổ bọn họ đi.

Nhưng mà cái con nhóc trước mặt liền không thèm suy nghĩ ngang nhiên cự tuyệt anh, điều này làm cho Doãn Thứ có điểm không vui.

Doãn Thứ bắt lấy tóc cô, có chút bực bội: "Đừng làm loạn, tôi chỉ là tiện đường. Đã trễ thế này, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn."

Được rồi, mặc kệ là địa chỉ mà mình cho doãn thứ, hay là địa chỉ thực sự của Tang Ny, đều xác thật thực tiện đường.

Nhưng, Tang Ny khẳng định không thể cùng anh đồng hành a.

"Tôi, người trong nhà sẽ đến đón tôi."

"Thật sự?"

Tang Ny gật đầu dữ dội..

"Tôi đưa cậu đến cổng trường, dù sao cũng tiện đường." Doãn Thứ chạy đến trước mặt cô.

"Ách...... Không cần đâu?"

Doãn Thứ nhấp môi, thực mau lại nở nụ cười.

"Ngay cả cổng trường cũng không được à?"

Tang Ny không nói lời nào.

Doãn Thứ nhớ tới cô vẫn luôn kì kì quái quái như này, nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của cô cùng dáng người mỏng mạnh, tức khắc cũng không muốn làm cô khó xử.

Anh khẽ thở dài.

Sau đó Tang Ny liền nghe thấy âm thanh sột soạt cởi áo, và rồi một chiếc áo khoác đen phủ lên người cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn chủ nhân áo khoác, biểu tình kinh ngạc lại mê hoặc.

Doãn Thứ câu môi, tựa hồ rất vừa lòng hình ảnh này, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Tang Ny lại nhanh chóng giương lên nụ cười, đổi bằng giọng ra lệnh.

"Mặc vào."

"Kỳ thật không cần......" Cô nếu là mặc vào, cũng quá kỳ quái, trước mắt mà nói cô cũng chưa tiêu hóa nổi việc mình mặc áo khoác của con trai nha!

"Liền cho cậu mượn cái áo khoác cũng đều bị cự tuyệt?" Doãn Thứ nói, "Hay là chúng ta vẫn nên cùng nhau về nhà đi."

Anh nói đùa như vậy, trong lòng đóan chắc Tang Ny sẽ mặc bộ này.

Quả nhiên, sắc mặt Tang Ny lập tức thay đổi, nhanh chóng đem hai tay đang bên ngoài luồn vào ống tay áo, cuối cùng còn kéo khóa lên.

"Được rồi."

Áo khoác đối với cô có chút lớn, càng lộ ra vóc người mỏng manh, khuôn mặt còn nhỏ nhắn đến mức khó tin.

Nhưng anh thích hình ảnh như vậy.

Doãn Thứ rốt cuộc gật đầu, tỏ vẻ có thể từ biệt.

Tang Ny ở trong bóng đêm đi xa, cho đến cuối cùng biến mất không thấy.

Doãn Thứ đứng ở tại chỗ, nhìn lên bầu trời, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi cho Đỗ Hổ.

Doãn Thứ: "Các cậu đang ở chỗ nào?"

Đỗ Hổ: "KTV mới khai trương trên đường Xương Bình, làm sao vậy?"

Doãn Thứ: "Nói tên."

Đỗ Hổ: "Tinh Quang."

Doãn Thứ: "Tôi hiện tại liền qua."

Đỗ Hổ muốn hỏi anh không phải nói có việc sao, như thế nào đột nhiên thay đổi ý tưởng muốn lại đây? Còn chưa kịp hỏi ra miệng, Doãn Thứ cũng đã cúp điện thoại.

Lúc trước thời điểm đi bộ không có phát hiện, nhưng lúc vào trong xe, Tang Ny phát hiện chính mình một khi cúi đầu là có thể ngửi được một loại hương vị không phải của mình, cô nâng tay áo lên ngửi ngửi, là nhàn nhạt vị linh sam.

Thế nhưng còn phun nước hoa, nhìn không ra cũng vô cùng tinh tế. Tang Ny nghĩ.

Chiếc xe chở đến biệt thự Hồ Lan.

Tang Ny mới vừa mở cửa xe, liền nhớ tới mình khoác áo con trai vào nhà, khả năng sẽ khiến cho hiểu lầm.

Vì thế lại chạy nhanh đóng cửa xe, cởi áo khoác, cũng dùng sức cất vào cặp sách, sau đó mới một lần nữa xuống xe.

Tài xế ngồi ở phía trước, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng đã đem hành động của cô khắc vào trong lòng, chờ sau khi cô xuống xe liền trực tiếp báo cáo Cốc Tuyết Nghênh.

—— Tiểu thư hôm nay khoác áo khoác con trai lên xe, cũng lúc xuống xe liền đem áo cất đi.

Sau khi Tang Ny về nhà cũng như thường lệ rửa mặt, ngủ.

Mà Cốc Tuyết Nghênh, sau khi con gái ngủ, liền lén vào phòng cô, trộm mở cặp sách, quả nhiên, thấy được một áo khoác màu đen.

Bà cúi xuống ngửi một cái, sau đó nhìn chằm chằm kia kiện áo khoác lâm vào trầm tư.

Áo khoác của người con trai nào, không phải con gái biết yêu rồi chứ?

Bà nên là giả vờ không biết, vẫn là cùng chồng thương lượng, hay là trực tiếp hỏi con gái?

Thế nhưng nghĩ đến ông xã sau khi biết khuôn mặt có thể giận dữ ghen tỵ, còn có con gái biết bà tự tiện động vào đồ sẽ vô cùng tức giận khả năng mấy ngày sẽ không thèm để ý đến bà, Cốc Tuyết Nghênh trầm tư một lát, cuối cùng vẫn là đem áo khoác nhét trở lại cặp sách.

Quên đi, lại quan sát thêm một chút.

-

Bởi vì mới vừa thi xong, tTang Ny được nghỉ, liền cho phép bản thân không cần học tập, thẳng đến buổi tối chủ nhật, phải làm bài tập, mới phải đăng nhập app "Học đi".

' Ẩn ' đang online.

Nhớ tới bảng thành tích lúc trước Doãn Hàn đứng thứ 5 toàn khối, Tang Ny cảm thấy chính mình càng thêm xác nhận anh là học thần, cũng quyết định chúc mừng một chút anh.

Tang Ny: "Học thần cậu còn ở đó không?"

Ẩn: còn.

Tang Ny: Tớ nhận được kết quả rồi, tuy rằng so với học thần cậu còn kém rất nhiều, nhưng tớ thực vừa lòng!

Tang Ny : Vạn phần cảm tạ!

Ẩn: Không có việc gì, cảm tạ bằng tiền của cậu là được rồi.

Ngạch......

Tang Ny vẫn là cảm thấy khó để tin được 'Ẩn ' cùng Doãn Hàn là một.

Tang Ny làm bộ như không biết anh là ai, thử một chút.

Tang Ny: Cậu thi như thế nào, cũng không tệ lắm nhỉ?

Ẩn: Vẫn là như vậy.

Tang Ny nghĩ, học thần quả nhiên có cảm giác quen thuộc với thành tích đứng đầu, cả người đều không màng hơn thua.

Tang Ny: Học thần chính là học thần, lợi hại!

Tang Ny: Chúc mừng chúc mừng!

Tang Ny: Chúc mừng chúc mừng!

Chúc mừng? Chúc mừng?

Doãn Thứ nhìn vào tờ giấy kiểm tra trong tay, ở đường lề bài thi, đột nhiên liền nở nụ cười.

Cũng không biết là tự giễu, hay là châm chọc nữa.

Tang Ny đợi thật lâu, cũng chưa thấy học thần đáp lại, nghĩ thầm chính mình có phải hay không vượt qua giới hạn. Rốt cuộc lúc trước, anh đều rất ít đề cập đến tình huống thực tế của mình, chính mình như vậy có tính là dò hỏi việc riêng tư của người khác không nhỉ.

Vì thế cô không dám nhắc lại, ngược lại vùi đầu làm bài tập.

Doãn Thứ trong phòng không có bật đèn.

Anh kéo đèn bàn ra, chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp giống như một đàn đom đóm ấm áp trong ngôi nhà tối lớn.

Doãn Thứ tựa lưng vào ghế ngồi, lâm vào trầm tư.

Anh nhớ cảnh tượng quen thuộc bữa tối hôm nay.

Sau khi Chu Thiến khen Doãn Hàn lần này thi thành tích không tồi, lại thuận tiện an ủi anh một chút lần này đội sổ, nói anh lần sau tiếp tục nỗ lực, một bộ mẹ hiền con hiếu hoà thuận vui vẻ. Bà sẽ không đối với con trai nặng lời, tốt khen, không tốt cổ vũ, luôn là tận lực không để con trai gánh nặng quá lớn.

Cho nên Doãn Thứ thật sự yên tâm thoải mái.

Anh đem bài thi cất vào ngăn kéo, sau đó nhìn phía ngoài cửa sổ, cành cây chặn một nữa ánh trăng, lại có một loại cảm giác thiếu hụt mỹ cảm.

Anh lại nghĩ tới việc lúc chưa quay về doãn gia, sống cùng mẹ nuôi.

Mẹ nuôi trước khi qua đời, còn nói với anh.

Chỉ một câu ——

"Hãy giúp đỡ con trai ruột của mẹ, đừng khiến hắn sau khó sống ở Doãn gia."

Giúp đỡ thế nào đây?

Lúc Doãn Thứ mới trở về nhà, mặc dù cha mẹ doãn gia không được chứng kiến cảnh con ruột bên mình lớn lên, nhưng không hề bị hất hủi, ngược lại bộ dáng tính cách đều cùng cha ruột có vài phần tương tự, cao hứng đối với anh quan tâm săn sóc, anh ngẫu nhiên nhìn thấy bộ dáng mất mát của Doãn Hàn.

Đến sau này, cha mẹ Doãn gia một lòng muốn bù đắp những năm tháng trước kia, cung cấp cho anh càng nhiều tài nguyên học tập, Doãn Hàn thậm chí còn bị lãng quên nhiều hơn, và đôi khi nó có vẻ dư thừa và lạc lõng.

Anh phát hiện người anh trai trên danh nghĩa này vô cùng khổ sở và thất vọng, đồng thời cũng ghi nhớ di huấn của mẹ nuôi, anh nghĩ, không nên bởi vì chính mình đã về mà làm Doãn hàn quá mức khổ sở.

Sau anh lại phát hiện, chính mình nếu có việc làm không giỏi, mà Doãn Hàn làm tốt, cha mẹ liền đặt chú ý lên người Doãn Hàn hơn một chút.

Cho nên anh mới thu liễm phong quang, ở các khía cạnh mà anh cho rằng Doãn Hàn sẽ giỏi.

Lúc anh mười hai tuổi, anh giữ được lời hứa với mẹ nuôi theo cách riêng của mình, để đứa con của bà vẫn có thể nhận được sự quan tâm và chăm sóc tại doãn gia tương tự như trước đây.

Hiện tại nghĩ đến, ý nghĩ với cách làm của mình, thật sự quá ngây thơ.

Chính là đã quen ngần ấy năm, dường như cũng trở thành thói quen, có đôi khi liền chính anh đều đã quên, nếu không ngụy trang, nguyên lai anh sẽ là bộ dáng gì?

Anh nhẹ thở một hơi, nhớ tới bộ dáng mỗi lần Tang Ny sùng bái kêu mình hoc thần trên mạng, cô hình như là người chứng kiến con người chân thật nhất của mình.

Không thể không thừa nhận, cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh hơi suy tư, một lần nữa cầm lấy di động, mở ra "Học đi".

Ẩn: Nếu là chúc mừng, thì tặng tôi một món quà đi.

Tang Ny:?

Ẩn: Giống như trước đây tặng du thuyền.

Tang Ny:......

Tang Ny: Cậu xác định?

Ẩn: Thỉnh thoảng muốn tận hưởng cảm giác được tung hô.

Tang Ny:......

Vẫn là câu nói kia, học thần, thật sự rất tự luyến.

Cập nhật ngày 24-4-2020

Lời kẹo: ôi mẹ ơi dạo này mình một đống bài kiểm tra bận lu bù thế nhưng vì các bạn mình đã chuên tâm dành 1 tiếng rưỡi để làm

Vì vậy cầu đánh giá và để cử cùng cmt nha nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro