Chương 2: Vạn canh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Móng tay đen dài của Đường Tố đâm vào da thịt Đường Trúc: "Mộ Dung Cẩm, ta không muốn nói nhảm với ngươi, nếu như ngươi không muốn mạng của tiện nhân này nữa, bây giờ ta lập tức bóp chết nàng!"

Mộ Dung Cẩm không trả lời, chỉ kéo Sở Dạ từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi đã bước ngoài trăm thước mới dừng lại: "Khoảng cách một trăm thước, ngươi có thể ở trước mắt ta mà cướp đi Vô Phong, thế nào? Chẳng lẽ chút bản lãnh này ngươi cũng không có?"

Đường Tố liếc nhìn khoảng cách của Mộ Dung Cẩm, lại nhìn cự ly khoảng trống, trong nội tâm khẽ động, nhưng: "Mộ Dung Cẩm, tốt nhất ngươi đừng giở trò với ta!"

Hai tay Mộ Dung Cẩm dang rộng: "Ngươi cho rằng ta có thể giở trò gì?"

Lúc đầu Sở Dạ cũng nghi ngờ, thật sự nàng cam lòng chắp tay nhường thanh kiếm tuyệt thế này sao? Nhưng khi nhìn thấy dây tuyến nhỏ trong suốt trên ngón tay út của nàng, thì trong phút chốc bình thường trở lại."

Gương mặt Đường Tố vẫn đầy nghi ngờ như trước, nhưng không thể phủ nhận, nàng ta động lòng, bảo kiếm tuyệt thế đệ nhất thiên hạ, là thứ mà trong mộng nàng ta cũng không dám nghĩ tới, giờ phút này lại đang ở trước mặt nàng ta, chỉ cần vươn tay là có thể đụng đến.

Đang trong thời khắc Đường Tố chuẩn bị ra tay, một bóng dáng nhanh chóng chạy về phía kiếm Vô Phong, ôm kiếm cười ha hả: "Ha ha, bảo kiếm là của ta......" Một chữ "rồi" cuối cùng cũng không nói tiếp được, đột nhiên hắn trợn to mắt mà chết, thân thể chia năm xẻ bảy, cũng không thể nhìn ra dáng vẻ hoàn chỉnh đâu nữa!

Mà chung quanh bảo kiếm vô số dây tuyến trong suốt vương đầy giọt máu, hiển nhiên người đó chính là hoàng tử Tháp Nạp vừa mới rời khỏi!

"Thiên Tàm Ti!" Đường Tố kinh hãi, ngay sau đó cuồng nộ: "Đáng chết, Mộ Dung Cẩm, ngươi lừa ta!"

Mộ Dung Cẩm thở dài: "Tính kế ả, lại coi thường bản tính con người, sớm biết trước đó làm thịt hắn luôn!"

Sở Dạ nắm vai nàng: "Yên tâm, còn có ta!"

Mộ Dung Cẩm nhìn hắn một cái, giơ tay thu Thiên Tàm Ti lại, cũng thu hồi Vô Phong kiếm, nhìn thanh kiếm tản ra màu xanh nhàn nhạt, Mộ Dung Cẩm trầm mặc!

"Mộ Dung Cẩm!" Đường Tố quát chói tai, ngón tay thoa khắp độc dược bấm thật sâu vào da thịt của Đường Trúc, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng cổ và trước ngực nàng, những con rắn ở phía dưới ngửi được mùi máu tươi, lập tức bắt đầu xao động.

Mộ Dung Cẩm ngẩng mặt nhìn Đường Trúc, trong mắt Đường Trúc chỉ có lo lắng cho nàng, còn có, van xin nàng rời đi, sống chết đã không uy hiếp được nàng, một chút đau đớn kia, đối với nàng mà nói hoàn toàn không còn sợ hãi, hiển nhiên là đã chuẩn bị tốt cho cái chết. Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, cầm tay Sở Dạ sau đó đặt Vô Phong kiếm vào trong tay hắn, mặt không chút thay đổi: "Cảm ơn kiếm của ngươi, hiện tại, trả lại cho ngươi!"

Một câu nói, ba người bọn họ khiếp sợ, Đường Tố không dám tin: "Thanh kiếm này không phải của ngươi?"

Nước mắt Đường Trúc cũng chảy càng thêm mãnh liệt, tiểu thư, người đối với em như thế, Đường Trúc sao có thể báo đáp!

Sở Dạ khiếp sợ trong lòng nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, tự nhiên nhận lấy kiếm: "Nếu như nàng đã mượn kiếm của ta, cũng đừng quên chuyện nàng đồng ý với ta!"

Mộ Dung Cẩm biết hắn muốn diễn trò, gật đầu một cái: "Ừ!"

Sở Dạ nhìn kỹ Mộ Dung Cẩm một cái: "Bảo trọng!"

Mắt thấy Sở Dạ rời khỏi, Đường Tố nóng nảy: "Đứng lại, các ngươi thật sự mặc kệ sống chết của nàng ta?"

Sở Dạ cũng không quay đầu lại rời đi, Mộ Dung Cẩm lẳng lặng đứng tại chỗ: "Không phải ngươi muốn báo thù cho Đường Môn hay sao? Hiện tại ta ở chỗ này rồi, sao lại không động thủ?"

"Ngươi...." Đường Tố giận đến phát run, thế nào cũng không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, điên cuồng hét lên một tiếng, thật nhanh bay xuống từ trên đài cao, song chưởng đồng thời phóng ra độc chưởng. Mộ Dung Cẩm nghiêng người tránh thoát, không dám đối diện nghênh đón, chỉ tránh né. Nhưng mà ở nơi không ai nhìn thấy, nàng cười lạnh, xoay người tung một chưởng ra, không sai không lệch chống lại độc chưởng của Đường Tố.

Đường Tố sững người, ngay sau đó ác độc cười nói: "Hãy để cho ta nhìn thấy "Tà y" ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh!"

Mộ Dung Cẩm cười lạnh: "Hôm nay ta sẽ khiến Đường Môn hoàn toàn diệt môn!"

"Hừ!" Hai người xoay người, Đường Tố ưu nhã thu tay lại, mà thân thể Mộ Dung Cẩm cũng không ngừng lui về sau vài bước mới dừng lại.

Đường Tố thấy vậy, nhất thời hiểu được: "Ngươi đã bị nội thương lại còn dám động thủ với ta, ta sẽ cho ngươi biết được cái giá của cuồng vọng!"

Mộ Dung Cẩm tựa lưng vào cột đá, tuy có chút nhếch nhác, nhưng nàng lại không để ý, ngược lại buông lỏng nở nụ cười: "Chỉ sợ ngươi không đợi được ngày đó!"

"Ngươi lại định giở trò gì?" Đường Tố nghi ngờ, Mộ Dung Cẩm giơ tay lên, tay có chút vô lực, chỉ phía sau của ả.

Đường Tố nửa tin nửa ngờ xoay người, như sau khi nhìn ra phía sau, trong nháy mắt há to miệng, bởi vì Sở Dạ đang cầm Vô Phong kiếm, mặt không biểu cảm đâm vào ngực ả. Trước mắt một màn máu, ả cũng không chịu nổi ngã xuống, thân thể co rúm hai cái rồi mất đi hơi thở.

"Tiểu thư!" Đường Trúc kêu lên, bởi vì Mộ Dung Cẩm lại vô lực trực tiếp lảo đảo ngã xuống mặt đất, Sở Dạ khẽ nheo mắt lại, ném thanh kiếm dính máu ra ngoài, thật nhanh tiếp được Mộ Dung Cẩm, không để ý nâng tay lên, một tay ôm ngang lấy nàng, nhíu chặt chân mày, hiện lên hắn không vui: "Vì sao nàng lại phải liều mạng như vậy?"

Mộ Dung Cẩm không trả lời hắn, chỉ níu lấy y phục của hắn: "Cứu nàng!"

Sở Dạ nghe vậy, một cước đá bay Vô Phong kiếm trên đất, kiếm phong trực tiếp chặt đứt dây thừng trói Đường Trúc, ngay sau đó ôm Mộ Dung Cẩm không quay đầu lại rời đi!

Trở lại trong quân, trại lính vừa mới đánh thắng trận nhưng không có vẻ gì vui sướng, ngược lại bị đè nén bởi một loại hơi thở thâm trầm. Nhìn thấy Sở Dạ ôm Mộ Dung Cẩm trở lại, lập tức có người đi thông báo, rất nhanh Mộ Dung Chinh cùng đám người Văn Tử Khiêm đi ra, mặt nóng nảy: "Cẩm nhi, đây là như thế nào?"

Mộ Dung Cẩm yếu đuối lắc đầu một cái: "Không có việc gì, hơi mất sức một chút, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi!"

Sở Dạ gật đầu một cái với bọn họ: "Trước hết ta đưa nàng đi nghỉ ngơi đã!"

"Ừm! Nhanh đi!"

Trở lại lều lớn, Sở Dạ đặt Mộ Dung Cẩm ngồi trên giường gấm, mình ngồi vào sau lưng chữa thương cho nàng. Mộ Dung Cẩm tiếp thu nội lực của hắn, ánh mắt có chút không rõ nhìn về phía trước, một câu cũng không nói!

Thu nội lực, Sở Dạ ôm Mộ Dung Cẩm vào trong ngực, đặt cằm lên trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu: "Nàng ngủ đi! Ta coi chừng cho nàng!"

Mộ Dung Cẩm không cự tuyệt, nghiêng người tiến sát vào trong ngực của hắn, lần đầu tiên, học cách dựa vào hắn!

Trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ say, mà Sở Dạ cũng không cách nào chợp mắt được. Mặc dù giờ khắc này Mộ Dung Cẩm ở trong ngực hắn, có thể chạm tay đến, nhưng sao hắn lại có cảm giác nàng khiến cho hắn cảm thấy nắm bắt không được. Nàng có dung mạo kinh thế, nàng cố chấp thủ hộ, còn có võ công cao cường, cùng với thần kiếm tuyệt thế này, mỗi một lần hắn cho là mình đã nhích tới gần nàng, cho là mình hiểu rõ nàng, nhưng nàng sẽ lập tức để cho hắn thấy thứ làm hắn khiếp sợ, cả người giống như là nhìn không thấu.  

  Chương 2 (tiếp)

Ngày hôm sau Mộ Dung Cẩm tỉnh lại mới nghe nói hôm qua có công hàm trong cung tới, yêu cầu Mộ Dung Chinh lập tức thu binh, bởi vì một tháng trước thủ lĩnh Man tộc Tháp Nạp Hán vương đã nộp thư cầu hòa cho triều đình, cho nên trận chiến dịch này cứ như vậy mà kết thúc!

"Một tháng trước?" Mộ Dung Cẩm cau mày, công văn một tháng trước, nếu như Đông Phương Khải đồng ý, như vậy công văn đã sớm tới quân doanh, nhưng, hôm nay mới nhận được tin tức!

"Xem ra Đông Phương Khải đã bắt đầu phòng bị phụ thân của nàng rồi!" Sở Dạ đi vào rồi ngồi xuống, cho dù khuôn mặt bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được sự ưu nhã và cao quý bẩm sinh trên người hắn, còn có uy nghi vương giả thấm tận trong xương đã cố gắng thu lại.

"Công văn một tháng trước, nhưng cha nàng tấn công lại là ở một tháng sau, nếu đã ký kết văn kiện cầu hòa cùng với Hán vương, như vậy thì không cần ban thưởng cho nhà Mộ Dung nữa. Nói cách khác, nhà Mộ Dung sẽ không có công huân, nếu như ông ta hung ác hơn một chút, nói không chừng sẽ mượn cơ hội này chèn ép nhà Mộ Dung!"

Mộ Dung Cẩm không nói gì, cho đến buổi tối Mộ Dung Chinh hỏi nàng: "Cẩm nhi, chuyện này con thấy thế nào?"

Mộ Dung Cẩm quay đầu: "Phụ thân, vào hoàn cảnh như vậy, không người nào có thể làm được việc gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Thế lực nhà Mộ Dung lại mỏng manh, không có người phối hợp ở trong cung. Mặc dù có binh quyền cường đại, nhưng quyền lực là một thanh kiếm hai lưỡi, ngay cả khi nó có thể đảm bảo địa vị nhà Mộ Dung, nhưng đồng thời cũng có khả năng trở thành cây to đón gió lớn phá hủy nhà Mộ Dung!"

"Hiện tại hoàng thất tranh đấu, nhà Mộ Dung trở thành một con cờ cực kỳ trọng yếu, hoặc là có nó, hoặc là tiêu diệt!

"Những thứ này phụ thân đều hiểu, chỉ là..."

"Chỉ là phụ thân không muốn tham dự đấu tranh, bởi vì một khi thua, nhà Mộ Dung thật sự là xong rồi!" Mộ Dung Cẩm nói lời kế tiếp thay ông!

"Nhưng mà phụ thân, sự kiện đổi tướng lần này, Đông Phương Trạch đã cột cùng với nhà Mộ Dung, hiện tại không phải là lúc chúng ta nghĩ lựa chọn, mà là chúng ta phải như vậy!"

"Ai!" Mộ Dung Chinh thở dài: "Vậy con cảm thấy thái tử như thế nào?"

"Cá nhân con mà nói, con sẽ chọn thái tử! Hiện tại trong năm vị Vương gia, Cửu vương gia là không thể đoạt vị, bởi vì thế lực phía sau của hắn không đủ để bảo vệ hắn, hơn nữa tính cách của hắn không thích hợp làm Hoàng đế. Đông Phương Thực không cần nói, là người âm hiểm, lòng dạ hẹp hòi, Tam vương gia là người bình thường, ít nhất hiện tại không nhìn ra cái gì, chỉ có Đông Phương Triệt, mới có thể địch nổi với Đông Phương Trạch. Chẳng qua con không có qua lại với hắn, không thể nào lựa chọn hắn, như vậy chỉ còn lại mình thái tử thôi!"

"Hóa ra là như vậy, phụ thân biết nên làm gì rồi!"

"Phụ thân!" Mộ Dung Cẩm kéo tay Mộ Dung Chinh, hết sức chăm chú nhìn ông: "Phụ thân, không phải nữ nhi buộc người lựa chọn, mà người phải giữ được nhà Mộ Dung, chỉ có khi nhà Mộ Dung cường thịnh, mới có cơ hội báo thù cho nhà Mộ Dung, không phải sao?"

"Cẩm nhi!" Mộ Dung Chinh cả kinh, không ngờ Mộ Dung Cẩm lại nói lên mấy câu như vậy.

"Tính đến ngày hôm nay, sợ là có mười năm đi!" Mộ Dung Cẩm nhìn đỉnh màn, vẻ mặt mông lung: "Mười năm này, con chưa từng nghe người nhắc qua, nhưng con biết, người không có một ngày không nghĩ đến báo thù cho nhà Mộ Dung!"

"Cẩm nhi, ta..."

Mộ Dung Cẩm ngăn cản lời ông muốn nói: "Người không cần phải giải thích, con cũng không ngăn người, huyết hải thâm thù của nhà Mộ Dung, nhất định phải báo. Nhưng nếu muốn báo thù nhất định phải có đủ quyền thế và năng lực, quân Mộ Dung là thế lực duy nhất của người, cho nên chúng ta không thể để nó giảm đi, mà con, cũng tuyệt đối không để cho nó xuống dốc!"

"Phụ thân hiểu! Con nghỉ ngơi cho tốt đi! Ngày mai trở lại thăm con!" Đối mặt với nữ nhi lòng dạ sắc bén như vậy, Mộ Dung Chinh không biết mình nên nói cái gì.

Cho đến khi Sở Dạ đi vào, Mộ Dung Cẩm vẫn duy trì biểu tình kia, vẻ mặt hốt hoảng.

"Sao vậy?"

Nghe tiếng, Mộ Dung Cẩm chậm rãi hồi phục tinh thần, ánh mắt rơi vào trên người Sở Dạ, sao đó nhắm mắt: "Sở Dạ, ngươi đi lâu như vậy, không cần trở về xử lý triều chính sao?"

"Nàng đang đuổi Cô vương?" Sở Dạ nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: "Ngươi là Hoàng đế một nước, ở chỗ này là muốn làm chuyện gì?"

"Nếu đã biết Cô vương là Hoàng đế, dĩ nhiên Cô vương muốn như thế nào thì là như thế, cái này có gì không đúng sao?" Bộ dáng của Sở Dạ như đây là chuyện dĩ nhiên, khiến Mộ Dung Cẩm im lặng, đây thật sự là đế vương của một nước hay sao?

Ban đêm, đột nhiên Sở Dạ ôm Mộ Dung Cẩm từ trong chăn ra ngoài, không để ý những ánh mắt khác thường của người khác trực tiếp ra khỏi quân doanh. Những người kia thấy hành động của Sở Dạ với Mộ Dung Cẩm nhưng không thể trách, thậm chí đã nhận định Sở Dạ chính là cô gia tương lai của bọn họ, cho nên đoạn đường này dĩ nhiên là không trở ngại.

"Ngươi dẫn ta đi đâu?" Mắt thấy càng ngày càng cách xa quân doanh, cuối cùng Mộ Dung Cẩm nhịn không được lên tiếng.

Sở Dạ cười khẽ: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không nói chuyện!"

Mộ Dung Cẩm không chút khách khí liếc mắt một cái, nhưng mà ở dưới trăng sao buổi ban đêm ra ngoài cưỡi ngựa, ngửi mùi thơm hoa cỏ, gió thổi nhẹ, đúng là một lựa chọn tốt.

Ngựa dừng ở bên dòng suối nhỏ, ánh trăng chiếu xuống nước, trong suốt đến nỗi đáy nước cũng nhìn thấy rõ ràng, Mộ Dung Cẩm khẽ kinh ngạc: "Sao ngươi biết nơi này có một dòng suối nhỏ?"

Sở Dạ đặt nàng lên tảng đá bên dòng suối: "Mấy ngày trước không phải rời khỏi sao? Ra ngoài giải sầu, thì phát hiện chỗ này! Còn nữa, nơi này nước ấm, rất hợp để tắm, nàng có muốn thử một chút?"

"Đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi?" Mộ Dung Cẩm thật bội phục hắn, trong đầu người này suy nghĩ gì vậy?

Sở Dạ đứng ở trước mặt Mộ Dung Cẩm, cởi giày của nàng ra, lập tức lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn của nàng, nhất thời thấy rất hài lòng: "Đều nói chân nữ tử Thiên Khải khéo léo mỹ lệ, hiện tại coi như là được mở mang tầm mắt!"

Mộ Dung Cẩm đen mặt, không nhịn được chế nhạo: "Sở Hoàng đã được nhìn qua nhiều đôi chân ngọc của nữ tử Thiên Khải khác?"

Vốn tưởng rằng Sở Dạ đáp lại, lại thấy hắn hết sức chăm chú, đặt chân nhỏ của nàng ở lòng bàn tay. Bàn tay của hắn rất rộng, khép lại với nhau rất lớn, chân của nàng đặt ở trong lòng bàn tay hắn càng lộ ra vẻ xinh xắn, làn da màu trắng ở dưới ánh trăng càng thêm trắng như ngọc, giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên Cô vương thấy chân của nữ tử!"

Mộ Dung Cẩm bày tỏ hoài nghi!

Sở Dạ cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của nàng, nhất thời đen mặt: "Nhìn vẻ mặt kia của nàng kìa, Cô vương giống như là người phong lưu lắm ư?"

"Không phải giống, mà chính là đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, tràn đầy hoa đào!"

Sở Dạ lần nữa đen mặt, chỉ là lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức cười lên: "Nghe nói nữ tử Thiên Khải rất bảo thủ, đôi chân chỉ cho phu quân của mình nhìn, hôm nay nàng cho Cô vương nhìn, có phải thừa nhận Cô vương là phu quân của nàng rồi đúng không?"

Mộ Dung Cẩm im lặng: "Sở Dạ, ngươi có thể nghĩ tới thứ khác không?"

Sở Dạ đặt chân ngọc của Mộ Dung Cẩm vào trong nước, nhẹ nhàng tưới nước rửa sạch giúp nàng, nhưng một tay khác cũng không tự chủ xoa lên eo nhỏ của Mộ Dung Cẩm: "Cẩm nhi, nàng còn nhớ lúc gặp nhau ở biệt viện hoàng gia?"

Mộ Dung Cẩm nắm được tay của hắn, giọng nói có chút cắn răng: "Sở Dạ, ngươi có thể đừng nhắc tới chuyện này không?"

Sở Dạ ngước mắt, con ngươi đen nhánh ánh sáng lấp lánh hấp dẫn người hơn cả ánh trăng kia, hắn không dùng dáng vẻ uất ức đáng thương, nói chuyện cũng không có vẻ tà mị không đứng đắn, trái lại nghiêm túc, thâm trầm và hấp dẫn chưa bao giờ có: "Cẩm nhi, Cô vương sẽ không ép buộc nàng, nhưng, đừng để ta chờ quá lâu!"

Mộ Dung Cẩm sững sờ, sau một khắc, đôi môi ấm áp rơi trên bờ môi nàng, không đòi lấy điên cuồng như lần trước, chỉ lướt qua rồi ngưng lại, như cánh chim xẹt qua, nhưng lại để lại trong lòng nàng một loại cảm giác khác thường!

Liên tiếp mười ngày, Sở Dạ không nói gì khác nữa, chỉ là ở cùng với nàng, mỗi ngày mang nàng đi chơi, giục ngựa trên thảo nguyên, ôm nhau bên dòng suối nhỏ, nằm trên cỏ nhìn trời xanh, ngủ ở trên nhánh cây nhìn ánh trăng ở xa, buông lỏng và vui vẻ chưa từng có. Mộ Dung Cẩm luôn đặt nụ cười nhè nhẹ trên khóe miệng, mà Mộ Dung Chinh rất vui khi thấy như vậy, chỉ cần không quá phận, ông cũng sẽ mắt nhắm mắt mở!

"Cô vương phải đi! Trong hoàng cung đã có chuyện!"

"Ừm!'

"Lần này đi có thể rất lâu sẽ không gặp mặt!"

"Ừm!"

"Cô vương sẽ nhớ nàng!"

"Ừm!"

"Vậy nàng sẽ nhớ Cô vương sao?"

"Ừm!"

"......" "Cẩm nhi, nàng có thể dùng lời nói trả lời Cô vương không?"

Mộ Dung Cẩm trầm mặc, chỉ vùi đầu vào vai hắn, hô hấp này nàng vẫn kháng cự, thế nhưng có thể không ngửi được mùi vị quen thuộc này nữa, lúc lâu mới buồn buồn nói: "Ngươi mang Vô Phong kiếm đi đi! Vô Phong kiếm này xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều tranh đoạt, với năng lực hiện tại của ta chỉ có thể mang tai nạn đến cho nhà Mộ Dung!"

Sở Dạ không hỏi lai lịch của Vô Phong, nghe vậy yên lặng gật đầu, ôm lấy tay nàng, co lại, thở dài: "Cẩm nhi, nàng biết đáp án Cô vương muốn nghe không phải là điều này!"

Mộ Dung Cẩm không trả lời, hắn cũng giống vậy, một chữ cũng không nói!

Hồi lâu, Sở Dạ cũng không kiên nhẫn chờ được đáp án nữa, cúi đầu nhìn mới phát hiện nàng đã ngủ, mặc dù nàng vẫn ngụy trang, luôn cho người ta cảm giác một nữ cường nhân luôn luôn nắm mọi thứ trong tay, nhưng giờ phút này nàng chỉ lẳng lặng rúc vào ngực hắn, ngủ say không chút phòng bị, nghiễm nhiên như một đứa bé không lớn lên! Sở Dạ không nhịn được cười, mặc dù không nghe được nàng chính miệng nói, nhưng đáp án đã ở trong lòng, không phải sao?

Sở Dạ từ trong lều Mộ Dung Cẩm đi ra ngoài, Đường Trúc đã chờ hắn ở ngoài. Mấy ngày điều dưỡng đã giúp nàng khôi phục thân thể, trừ phần cổ được băng kín, hiện tại nàng gần như giống trước kia, trịnh trọng đưa Vô Phong kiếm trong tay: "Đây là tiểu thư phân phó ta gi¬ao cho Sở Hoàng!"

Sở Dạ nhìn một chút, hờ hững nhận lấy, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Đường Trúc nhìn bầu trời đêm yên tĩnh: "Chỉ mong ngươi không phụ tiểu thư, nếu không Đường Trúc ta có liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro