Chương 26: Đông Phương Thực vô sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bởi vì có Đông Phương Nhuận thỉnh thoảng giúp ăn gi¬an, cho nên ba người Mộ Dung Cẩm không phải là không có thu hoạch, Mộc Hương càng thêm giữ chặt con mồi không chịu thả, giống như những con vật kia đều là do nàng bắn được.

Ban đêm sau khi săn thú xong, không thể thiếu bữa tiệc bên đống lửa. Tất cả con mồi săn được đều được mang đi xử lý, chỉ chờ tới tối dành cho mọi người thưởng thức mỹ vị.

Đuổi Mộc Hương và Đường Trúc đi, Mộ Dung Cẩm lúc này mới nhìn Mộ Dung Chinh vẫn đang muốn nói lại thôi với nàng: "Phụ thân, có việc gì vậy?"

Mộ Dung Chinh sắc mặt phức tạp, do dự chốc lát rồi mới nói: "Tô tiểu thư tỉnh, muốn gặp con một lần!"

Mộ Dung Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Con sẽ đi thăm nàng một chút!"

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Cẩm rời đi, Mộ Dung Chinh không biết tại sao trong lòng hốt hoảng: "Cẩm nhi......"

Mộ Dung Cẩm xoay người: "Phụ thân còn có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Chinh há miệng, mới phát hiện mình không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ phất tay một cái: "Thôi! Không có, con đi đi!"

Mộ Dung Cẩm hồ nghi nhìn hắn một cái, nhưng không hỏi nhiều, xoay người đi về lều trại phía xa, xa xa nhìn thấy một thân tỏa ánh sáng vàng nhạt. Tôn Phỉ Phỉ và Đông Phương Hiểu đứng chung một chỗ, hai người giương cung bạt kiếm, giống như đang cãi vã cái gì đó. Mộ Dung Cẩm không nhịn được cong môi, thầm nghĩ chri trong thời gi¬an ngắn hai người này mang đến không biết bao nhiêu phiền phức cho nàng rồi!

Vén rèm lên, Tô Diệp Ngâm vẫn nằm trên giường như cũ, bên cạnh là một nha hoàn đoan chính cầm bát thuốc từng chút từng chút đút cho nàng. Thấy Mộ Dung Cẩm đi vào, Tô Diệp Ngâm phất tay bảo nha hoàn kia rời đi, khổ sở cười một tiếng: "Cô tới rồi!"

Mộ Dung Cẩm ngồi vào bên giường của Tô Diệp Ngâm, sắc mặt bình thản nhưng hàm chứa cảm kích: "Cô đã cứu phụ thân ta một mạng, cám ơn!"

Tô Diệp Ngâm cũng không cảm thấy vui mừng bởi vì một câu cảm tạ của Mộ Dung Cẩm, quay đầu sang một bên, giống như nhớ lại: "Sáu năm trước, ta từng theo mấy đường huynh đường muội đến biên cương, bởi vì nơi đó là thảo nguyên rộng rãi nhất cùng với những con ngựa béo tốt. Nhưng khi chúng ta tới, chờ đợi chúng ta không phải là thảo nguyên mà là một đám tặc hung thần sát ác. Bọn họ cướp của giết người, không việc ác nào không làm, vừa xông lên đã chặt một cánh tay của đường huynh ta, sau đó tranh cướp tài sản của chúng ta. Khi đó, mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ta thậm chí sẽ nghĩ chết tại nơi đó. Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung tướng quân và hai vị tướng sĩ đi ngang qua. Ông không chút do dự ra tay tương trợ, ông cũng bị thương, nhưng lại chém chết toàn bộ ác tặc, đã cứu mạng của chúng ta!"

"Khi đó toàn bộ mọi người đều bị dọa đến không dám nhúc nhích, chỉ có ta nhìn ông, nhìn ông không sợ hãi chút nào đánh nhau với ác tặc. Khi đó ta lập tức cảm thấy ông là nam tử dũng cảm nhất thế giới. Khi ông bị thương, ta nghe thấy có người gọi ông là Mộ Dung tướng quân. Sau đó ta mới biết, thì ra ông chính là người được gọi là "chiến thần" tướng quân!"

"Ta đối với Mộ Dung tướng quân là cảm kích và cảm ơn. Hành động hôm qua, tất cả là vì báo đáp ơn cứu mạng ngày đó. Cho nên cô có thể yên tâm!"

Mộ Dung Cẩm thu liễm ánh mắt, Tô Diệp Ngâm mặc dù đơn thuần, nhưng không ngốc. Cho nên nàng ta đều nhìn ra tất cả. Chỉ là nàng ta không có cầu xin, chỉ nói cho Mộ Dung Cẩm biết, nàng ta sẽ chấp nhận, nàng ta sẽ không tranh giành với nàng!

Khi Mộ Dung Cẩm nhìn về phía Tô Diệp Ngâm một lần nữa, ánh mắt không tự chủ có một tia thưởng thức, cũng có một tia giãy dụa, nhưng tia giãy giụa kia được che giấu ở chỗ sâu nhất của con ngươi, không thể thấy bóng dáng: "Ta có thể đồng ý với cô ba điều kiện!"

Tô Diệp Ngâm không nói gì, nàng ta không biết Mộ Dung Cẩm có thể vì nàng ta làm những gì. Nhưng nàng ta biết, có một chuyện, nàng ta tuyệt đối không thể yêu cầu!

Lúc tiệc tối diễn ra, thấy tâm trạng Mộ Dung Cẩm có chút nặng nề, Mộc Hương cắt một khối thịt thỏ mang tới, lấy lòng cười một tiếng: "Tiểu thư, có chuyện gì mà người lại rầu rĩ không vui? Cười đi mà! Có chuyện gì đau lòng có thể nói ra!"

Mộ Dung Cẩm nhận lấy thịt thỏ, nhưng không lên tiếng. Khóe miệng hơi nâng, nhàn nhạt cười. Mộc Hương thấy vậy, cười thật tươi, sau đó lại chiến đấu với thỏ nướng trước mặt mình!

Mộ Dung Cẩm nhìn Mộc Hương một chút, sau đó quay đầu hỏi Đường Trúc: "Ban đầu tại sao ta lại nhận nha đầu Mộc Hương này?"

Đường Trúc giựt giựt khóe miệng, vấn đề của Mộ Dung Cẩm vẫn luôn là dấu hỏi trong lòng nàng, lúc nào nàng cũng muốn hỏi tiểu thư! Nàng được tiểu thư cứu, sau đó một lòng một dạ đi theo tiểu thư. Nàng có võ công, có độc thuật, ám khí càng xuất quỷ nhập thần. Nàng vẫn cho là chính mình mới có tư cách đi theo tiểu thư, nhưng......

Đường Trúc còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Mộc Hương, nàng ta là một tiểu khất nhi lôi thôi lếch thếch. Vì muốn lấp đầy bao tử mà đuổi theo con gà con của người ta. Con gà kia rõ ràng chỉ là một con gà chừng một tháng tuổi, tiện tay có thể bắt được. Nhưng Mộc Hương lại phải đuổi theo nó tới nửa ngày, lông cũng bị rút hết. Nàng dám khẳng định từ khi ra đời đến giờ, lần đầu tiên nhìn thấy có người đần như thế. Cuối cùng nàng không nhịn được, ra tay bắt lấy con gà, sau đó đặt vào tay của nàng ta.

Sau đó......Sau đó nàng ta đi theo bọn họ, sống chết vẫn theo. Cuối cùng Mộ Dung Cẩm cười một tiếng, từ đó nhận Mộc Hương. Sau đó nàng cùng với người ngu nhất thế giới này ở cùng nhau......

Mộ Dung Cẩm hỏi, nàng tự nhiên sẽ không nói như vậy. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc tìm được từ ngữ thích hợp: "Đại khái, là bởi vì nàng ta đơn thuần!" Đần và ngu xuẩn, cùng nghĩa với đơn thuần, nói như vậy chắc là không sai

Mộ Dung Cẩm nghe vậy cũng không nhịn được nâng khóe mắt: "Quả thật đủ đơn thuần......"

"Tiểu thư, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Mộc Hương thấy hai người thần thần bí bí, lập tức vây lại, trong tay còn cầm một cái chân thỏ để gặm......

"Không! Thịt thỏ này rất ngon! Em cảm thấy sao?" Mộ Dung Cẩm rất không tốt bụng lừa dối cô nương "đơn thuần" này. Mộc Hương hoàn toàn không phản ứng kịp, "ha ha" cười một tiếng, nỗ lực nhai vài miếng thịt rồi nuốt xuống: "Vâng, ăn thật ngon!"

Đường Trúc thật sự nhìn không nổi, trực tiếp quay đầu nhìn về hướng khác!

Bữa tiệc đến nửa đêm, Mộ Dung Cẩm thật sự ngồi không yên, xoay người chuẩn bị đi hóng mát một chút. Nhưng vừa mói đi được không xa, nàng đã bị một người ngăn cản. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về người đi tới: "Vương gia, có chuyện gì sao!"

Qua ba tuần rượu, lúc này Đông Phương Thực có chút men say, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh. Điều hắn giấu trong lòng đã lâu rốt cuộc cũng nói ra: "Ngày hôm qua nàng vì bổn vương mạo hiểm, bổn vương thật vui mừng......"

"Vương gia hiểu lầm, ta đã nói qua, ta chỉ là vì báo đáp ân tình Tô tiểu thư cứu phụ thân!" Mộ Dung Cẩm lạnh lùng nói.

Đông Phương Thực lắc đầu một cái, ngẩng đầu muốn sờ mặt Mộ Dung Cẩm: "Chờ bổn vương trở về, phải đi cầu xin phụ hoàng tứ hôn gả nàng cho ta. Ta sẽ cho nàng một hôn lễ rạng rỡ, còn lớn hơn so với chính phi của bổn vương, chỉ cần nàng thật lòng đối với ta, ta nhất định chuyên sủng một mình nàng......"

Mi mắt Mộ Dung Cẩm không nhịn được chớp hai cái, cuối cùng thật sự nghe không vô, vung tay lên, bột trắng bay trong không khí, Đông Phương Thực hét lên một tiếng rồi ngã gục. Mộ Dung Cẩm không nhìn hắn, trực tiếp đi vòng qua. Ngày hôm qua hắn làm phụ thân bị thương nàng, bởi vì thời cơ chưa tới, cho nên nàng tạm thời không ra tay. Nhưng nếu hắn thật sự dám đi cầu xin thánh chỉ, nàng lập tức giết hắn – tuyệt không do dự!   

  Chương 27: Thái y viện

Mấy ngày săn thú trôi qua rất nhanh, bởi vì Mộ Dung Cẩm là người khiêm tốn, hơn nữa lại cố ý thu liễm hơi thở, làm cho người ta không chú ý đến sự tồn tại của mình. Cho nên trong khoảng thời gi¬an này cơ hồ không ai tới quấy rầy nàng!

Vừa mới trở lại phủ tướng quân, lập tức có quan phục được mang tới, là quan phục ngũ phẩm. Bởi vì Mộ Dung Cẩm là nữ nhi, cho nên quan phục cũng thay đổi một chút, cho dù là không tục khí nhưng cũng không tính là đẹp mắt! Ngoại trừ quan phục, còn có thánh chỉ phong bổ và lệnh bài tiến cung!

"Ha ha! Tiểu cô cô thật lợi hại, không ngờ lại làm quan ngũ phẩm. Quả thực tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*!"

*Trước không có ai mà sau này cũng khó có người như vậy.

"Tất nhiên, cũng không nhìn tiểu cô cô của chúng ta là ai!"

"Ha ha!"

Nghe hai người nói lớn như vậy, Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ quay đầu: "Hai vị thúc thúc giễu cợt Cẩm nhi rồi!"

"Ai! Giễu cợt? Chúng ta mừng thay tiểu cô cô không được sao?"

"Đúng vậy! Từ xưa đến nay nữ nhi làm quan rất ít, hôm nay tiểu cô cô được phong quan ngũ phẩm, hơn nữa còn được hoàng thượng đích thân phong. Được viết trong sử sách, đây là một điều rất long trọng!"

Văn Tử Khiêm đi vào, trên tay vẫn là bút lông sói không rời người: "Cẩm nhi ngày mai nhậm chức, mặc dù sẽ không có quá nhiều người bắt nạt con, nhưng con vẫn phải cẩn thận. Quan trường phức tạp, lòng người hiểm ác, nhất là con lại vào hoàng cung, cẩn phải cẩn thận hơn!"

"Nghĩa phụ an tâm. Cẩm nhi hiểu!" Mộ Dung Cẩm gật đầu một cái, ngay sau đó giọng nói trở lên trầm muộn: "Mọi người phải đi rồi sao?"

Lần này, Triệu Thành và Vương Vũ cũng không cười được nữa. Bọn họ cũng không muốn, nhưng đây là sứ mạng của bọn họ: "Hồi triều báo tình tình chiến sự chỉ cần nửa tháng. Hiện tại chúng ta đã ở một tháng có thừa, cũng đã thỏa mãn rồi!"

"Tiểu cô cô cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc tướng quân thật tốt, còn có đám tiểu tử kia!"

Mộ Dung Cẩm khẽ rũ mắt: "Khi nào thì đi?"

"Ngày mai!" Trả lời là Văn Tử Khiêm, hắn vỗ vỗ Mộ Dung Cẩm: "Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, ba năm sau chúng ta sẽ trở lại!"

Ba năm, lại ba năm....... Mộ Dung Cẩm gật đầu một cái: "Con hiểu, con đi phân phó người chuẩn bị đồ!"

Chờ Mộ Dung Cẩm rời đi, Vương Vũ không nhịn được khóc lên: "Hu, ta thật sự không bỏ được! Lần sau gặp tiểu cô cô đã là ba năm sau rồi!"

Triệu Thành cũng khó chịu, đối với bọn họ mà nói, sống chết đã không phải là vấn đề cần quan tâm nữa rồi. Mối quan tâm duy nhất của bọn họ cũng chỉ là ba năm một lần được trở lại nơi ấm áp – Mộ Dung tướng phủ này. Hiện tại đã phải đi, ai muốn đây?

Mộ Dung Cẩm một đường đi tới hậu viện, xa xa có thể thấy được một đám tướng sĩ đang chơi cùng bọn nhỏ. Cưỡi ngựa, nhảy cao, mặc cho những đứa bé kia gây sự trên người mình, nghĩ đến thật sự luyến tiếc. Cho nên đây chính là thời gi¬an hưởng thụ cuối cùng của bọn họ. Hôm nay vài quốc gia biến đổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra chiến tranh. Hôm nay từ biệt, có thể ba năm sau vẫn có thể nhìn một lần nữa, nhưng cũng có thể....... Vĩnh viễn không thấy......

Có lẽ lá rơi mùa thu quá bi thương, làm Mộ Dung Cẩm cũng có một cảm giác phiền muộn, quả nhiên...... Nàng vẫn không cách nào thích được mùa biệt ly này......

Ngày hôm sau, Mộ Dung Cẩm dậy thật sớm, gọi Đường Trúc và Mộc Hương hầu hạ mặc y phục. Từ trên xuống dưới, y phục vừa người, mang đến cho nàng thêm nhiều anh khí. Mộc Hương không nhịn được vây quanh Mộ Dung Cẩm vài vòng, khen: "Thì ra tiểu thư mặc y phục này lại đẹp như vậy!"

Đường Trúc liếc nàng một cái: Tiểu thư mặc gì mà chẳng dễ nhìn!"

Mộc Hương cũng liếc lại một cái, nhưng lại không mạnh miệng với Đường Trúc, coi như đã chấp nhận cách nói này!

Bởi vì đau lòng nữ nhi, cho nên Mộ Dung Chinh tự mình cầu xin hoàng thượng. Chấp thuận Đường Trúc mang kiếm vào cung, dễ dàng bảo vệ Mộ Dung Cẩm. Mà Mộc Hương dĩ nhiên là quấn lấy tiểu thư nhà mình muốn đi theo không rời!

Vừa tới cửa cung lập tức có thái giám hướng dẫn nhận Mộ Dung Cẩm. Thái giám tới đón nàng không tới hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, cười lên mang theo chút xấu hổ: "Quận chúa, nô tài là An Dương, thuộc thái y viện. Về sau trong quá trình ngài nhậm trức ở thái y viện, có chuyện gì tìm nô tài!"

"Tìm ngươi, vậy chúng ta làm gì?" Mộc Hương có chút tức giận nhìn chằm chằm tên thái giám muốn giành chén cơm của mình.

An Dương hiền hòa cười một tiếng: "Tỷ tỷ nói đùa, tỷ tỷ đương nhiên là đi theo bên cạnh quận chúa. Tiểu nhân chính là người chạy việc. Các tỷ tỷ không quen với hoàng cung, có chuyện gì thì phân phó, như vậy dễ dàng hơn!"

"Vậy còn được!" Mộc Hương che miệng cười trộm, nghe nói hoàng cung có rất nhiều món ngon, ha ha ......

Đường Trúc đánh một cái vào đầu của nàng ta, đánh bay¬ hoang tưởng không giới hạn của nàng đi. Gật đầu với An Dương một cái: "Làm phiền ngươi!"

Mộc Hương che đầu, trừng mắt kháng nghị. Đáng tiếc không có người để ý nàng! Mộc Hương nghĩ: hu hu, luôn bị Đường Trúc chèn ép, thật là số mạng bi thảm......

"Không phiền toái!" An Dương xấu hổ cười một tiếng, khom lưng làm dấu tay mời với Mộ Dung Cẩm: "Quận chúa mời theo nô tài!"

Thái y viện nói là ở hoàng cung nhưng cũng không thể hoàn toàn coi là vậy. Hoàng cung chia làm rất nhiều nơi, đại khái cũng coi như là bốn khu: Kim Loan điện dùng để các thần tử vào triều và ngự thư phòng đồng thời cũng là chính điện, là nơi cao nhất trong bốn khu. Khu thứ hai chính là nơi bao vòng ngoài hoàng cung: Ngự lâm quân. Khu thứ ba là các viện phục vụ riêng cho hoàng cung, bao gồm ăn, mặc, ở mà thái y viện nằm trong đó. Nhưng so với những viện khác, thái y viện chính là lớn nhất, hơn nữa tỷ lệ người nhớ đến cũng lớn hơn. Khu thứ tư còn lớn hơn, đó chính là hậu cung của hoàng đế, là nơi ở của phi tử.

Bốn khu mặc dù cùng tồn tại trong hoàng cung, nhưng lại phân biệt rất nghiêm khắc. Nhất là bên ngoài khu vực hậu cung, được phòng thủ rất nghiêm, đương nhiên là sợ Đế vương bị đội nón xanh!

Trừ khu thứ nhất ra, Thái y viện cũng coi như là gần hậu cung nhất. Bởi vì ngộ nhỡ hậu cung có người nào đó ốm đau thì phải ngay lập tức có mặt!

An Dương mặc dù nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết tương đối nhiều. Dọc theo đường đi vẫn giới thiệu công việc Mộ Dung Cẩm nên làm. Thật ra thì rất đơn giản, làm một chút tạp dịch tại Thái y viện, ví dụ như là sửa sang lại dược liệu, quản lý trương mục hàng ngày. Công việc rất dễ dàng!

Khi vừa đến Thái y viện, Mộ Dung Cẩm nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, mười mấy ngự y xếp thành hàng, lấy viện trưởng Ngô đại nhân làm đầu, cười vô cùng "thân thiết" với Mộ Dung Cẩm: "Hoan nghênh quận chúa tới Thái y viện của chúng ta. Ở đây là tất cả thái y trong viện, nếu như quận chúa có gì cần, xin cứ việc phân phó!"

Mộ Dung Cẩm mở tầm mắt: "Ngô viện trưởng, ta chỉ là một chức quan nho nhỏ, ngươi làm như vậy nếu như truyền đi chỉ sợ mọi người lại tưởng rằng ta tự cao tự đại!"

"Quận chúa nói đúng! Vậy chúng ta giải tán!" Ngô viện trưởng vẫn ra vẻ lấy lòng như cũ, quay sang An Dương mặt lập tức sừng lên, giả bộ uy nghiêm: "An Dương! Từ nay về sau ngươi phải hầu hạ quận chúa cho tốt, không thể để có chuyện không may!'

"Dạ!"

"Ừm!" Làm bộ gật đầu một cái, sau đó phất tay kêu mọi người giải tán rồi mới chắp tay cáo từ với Mộ Dung Cẩm rồi rời đi.

Mộ Dung Cẩm im lặng, nghĩ muốn lấy lòng nàng, lại bày uy quan, rõ ràng......

"Viện trưởng, không phải nàng ta chỉ làm một chức quan nho nhỏ thôi hay sao? Mặc dù nàng ta là quận chúa nhưng ở đây là Thái y viện, tại sao chúng ta phải cung kính với nàng ta như vậy?" Một thái y bất mãn nói với Ngô viện trưởng. Theo ý hắn, dù là quận chúa nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu được phong, cũng không phải là công chúa hoàng gia, bọn họ sao phải đối đãi như vậy?

Ngô viện trưởng vuốt râu, bình chân như vại thở dài nói: "Ngươi a! Thật là thiển cận, nàng ta là nữ nhi duy nhất của Mộ Dung Chinh, mà Mộ Dung Chinh là ai? Trong triều đình, ngay cả ba vị quốc công đều phải nể ba phần. Hắn lại chỉ có một nữ nhi bảo bối, hận không thể cưng chiều đến trời được. Nếu như người nào đắc tội với nàng ta thì đồng nghĩa đắc tội với Mộ Dung Chinh. Đến lúc đó Mộ Dung Chinh ở trước mặt nói với hoàng thượng, mất chức quan cũng chỉ là chuyện nhỏ! Hơn nữa hoàng thượng có ý định tứ hôn cho nàng ta, ngươi nhìn nàng ta bây giờ chỉ là một quận chúa, nói không chừng đến lúc đó lại được... E hèm!

Câu nói kế tiếp Ngô viện trưởng không nói, nhưng tất cả cũng hiểu. Mộ Dung Chinh cầm quyền một phương, chỉ cần hắn đầu phục một phái nào, tỷ lệ hoàng tử phái đó làm hoàng đế sẽ tăng gấp đôi. Đến lúc đó nữ nhi của hắn gả đi, đó không phải là...... 

  Chương 28: Bị để ý tới

Một buổi sáng, Mộ Dung Cẩm trừ việc sờ mó chút vật liệu ra thì không hề có việc gì khác. Chỗ tốt của thái y viện chính là vô cùng đầy đủ dược liệu, nhất là những dược liệu trân quý, nàng không tìm được thì nơi này cũng có. Mặc dù nàng kích động muốn lấy đi nhưng dược liệu ở Thái y viện đều được ghi lại, ít đi chút gì liếc mắt cũng có thể phát hiện được. Vì không muốn phiền toái cho bản thân vẫn nên là thôi!

"Dược liệu dược liệu, lại là dược liệu......." Mộc Hương dựa vào một cái ki đông dược liệu, lần thứ n chán than thở. Trước kia theo tiểu thư ở trong núi, ngày ngày đều vò dược liệu, cứ tưởng rằng tiểu thư làm quan khẳng định sẽ được chơi nhiều, kết quả vẫn phải giày vò những dược liệu này. Ai, đoán chừng chơi đùa một chút trên người nàng cũng có thể lấy được ra dược liệu rồi!

Đường Trúc: ngươi xác định thứ lấy ra không phải nấm?

"Hồng cô cô xin......" Một thái giám dẫn một nữ nhân mặc cung trang đi vào, nhìn dáng dấp chắc là một cung nữ, nhưng cấp bậc cao, nhìn vẻ mặt thái giám dẫn đường là biết.

Nữ nhân được gọi là Hồng cô cô đi tới, vẻ mặt cao ngạo, giống như những tần phi kia, không biết còn tưởng nàng ta là chủ tử!

"Ngươi...... Phó ngự y Mộ Dung, công chúa chúng ta không thoải mái, sai người quan chẩn!" Hồng cô cô đi tới trước mặt Mộ Dung Cẩm ngẩng cao đầu nói.

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu: "Nhìn chẩn là chuyện của thái y, thế nào cũng không tới phiên phó ngự y ta, công chúa các ngươi tìm lộn người!"

Hồng cô cô khinh miệt liếc mắt: "Coi như không chẩn được, công chúa triệu kiến, ngươi có thể không đi sao. Nhanh lên chuẩn bị một chút rồi đi với ta, nếu để công chúa sốt ruột chờ, ngươi cũng không được dễ chịu đâu!"

"Hắc!" Mộc Hương nằm trên bàn cười, nữ nhân này thật ngu xuẩn, lại còn dám nói chuyện như vậy với tiểu thư, quả thật chính là không muốn sống!

Mặc dù Mộc Hương không nói gì, nhưng Đường Trúc lại nhìn ra được nàng ta đang nghĩ cái gì, nhất thời có cảm giác như thiên lôi giáng, với chỉ số thông minh của Mộc Hương cũng nhìn ra được người ngu xuẩn...... Sợ rằng người này không phải là ngu xuẩn bình thường......

"Ngươi cười cái gì? Dã nha đầu kia ở đâu ra, không có quy củ!" Hồng cô cô tức giận mắng.

Mộc Hương trừng lại: "Ta là nha đầu của tiểu thư nhà ta, thế nào? Không phục à?"

"Ngươi......' Hồng cô cô vừa định mắng, lại bị Mộ Dung Cẩm cắt đứt: "Nàng ta là nha đầu của ta, không thuộc về trong cung, muốn dạy dỗ cũng không tới phiên ngươi. Còn nữa, trở về nói với công chúa nhà các ngươi, ta hiện tại là quan viên triều đình, theo luật lệ, công chúa không có quyền triệu kiến ta!"

"Lớn mật, ngươi dám bất kính với công chúa!"

"Con mắt nào của ngươi thấy tiểu thư nhà ta lớn mật? Ta cảm thấy được lá gan của ngươi còn lớn hơn, tiểu thư nhà chúng ta đường đường là đại tiểu thư phủ tướng quân, đích thân hoàng thượng phong nhị phẩm quận chúa, một lão cô cô như ngươi cũng dám rống với tiểu thư nhà ta, trong đầu ngươi toàn bộ là não heo hả?" Mộc Hương vô cùng khinh bỉ nhìn Hồng cô cô, hoàn toàn không phát hiện ra nàng ta nói xong câu này cả Mộ Dung Cẩm và Đường Trúc phía sau đều có vẻ mặt như gặp quỷ.

Mộ Dung Cẩm: nha đầu này đã thông suốt?

Đường Trúc: Có thể gặp người ngu xuẩn hơn, cho nên thông minh!

.........

"Ngươi...... Ngươi lại dám mắng ta?" Vẻ mặt Hồng cô cô như không thể tin, bà ta là cô cô thân cận của công chúa Đông Phương Hiểu do thái hậu phân cho, ngày thường đi tới đâu ai cũng phải lấy lòng, ngay cả Liên phi cũng phải nể mặt ba phần. Không ngờ hôm nay lại bị người ta chỉ vào lỗ mũi mắng, bà ta làm sao có thể chịu được?

"Hồng cô cô! Nơi này là Thái y viện, không phải là Hương Liên cung của ngươi, xin ngươi chú ý lời nói!" Đừng xem An Dương còn nhỏ tuổi, nhưng lời nói luôn có bài bản, nghiễm nhiên dáng vẻ lão thành.

"Cút ngay, nơi này không có chuyện của ngươi!" Hồng cô cô giận dữ mắng mỏ, chỉ kém giơ tay cho An Dương một bạt tai.

"Nơi này hình như cũng không có phần của ngươi thì phải!"Một tiếng nói đột ngột vang lên, đáng tiếc Hồng cô cô đang tức giận, hoàn toàn không nghe được, ngược lại nói: "Hồng cô cô ta ở hậu cung nhiều năm, người nào thấy ta cũng phải nhường ta ba phần, ngươi là cái thá gì?"

Người phía sau giận quá thành cười: "Vậy Hồng cô cô nói một chút, bổn điện là cái thá gì?"

"Cái gì?" Nghe vậy, Hồng cô cô cứng đờ người, vẻ mặt khó coi tới cực điểm, máy móc xoay người, nhìn thấy một người mặc minh hoàng áo bào, không biết đã đứng sau lưng bà ta bao lâu, không phải là thái tử điện hạ thì là ai? Còn người bên cạnh hắn toàn thân áo đen, hình như là hoàng đế Sở quốc......

Sở Dạ tà tứ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: "Lần đầu tiên biết, thái tử Thiên Khải ở trong mặt một lão ma ma chưa là thá gì!"

"Ầm!" Nước miếng cũng không kịp nuốt, hai chân bà ta mềm nhũn quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: "Thái tử tha mạng! Thái tử tha mạng! Đều là nha đầu này không có quy củ, nô tỳ chỉ muốn dạy dỗ nàng ta mà thôi, thật không dám bất kính thái tử!"

Sắc mặt Đông Phương Trạch luôn luôn ôn hòa cũng trở nên lạnh lẽo, tiếng nói vẫn thân thiện như cũ, nhưng nghe vào có cảm giác kinh người: "Người tới, kéo nô tỳ xảo quyệt này ra ngoài dìm chết cho bổn điện!"

"Cái gì? Đừng mà! Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng!" Hồng cô cô không ngừng dập đầu, rất nhanh trên đầu có vết máu. Nhưng những thị vệ kia cũng không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp ra tay. Hồng cô cô cực kỳ hoảng sợ, chỉ đành lôi ra kim bài bảo vệ tính mạng: "Nô tỳ là người của Thái hậu, thái tử không thể giết, nô tỳ muốn gặp thái hậu!"

Đông Phương Trạch cười lạnh, ngẩng đầu toát ra khí khái vương giả: "Bổn điện chưa bao giờ biết, đường đường là thái tử mà không xử trí được một nô tỳ!"

Hồng cô cô nhất thời biết mình phạm phải lỗi không nên phạm, khiêu khích uy nghiêm thái tử, lần này thật sự chết rồi. Trong lúc Hồng cô cô còn đang tuyệt vọng, giọng nói kinh ngạc của Đông Phương Hiểu vang lên.

"Hoàng huynh, Sở hoàng, các người cũng ở đây!"

Hồng cô cô dùng cả tay chân bò qua, sắc mặt vui mừng: "Công chúa, công chúa, công chúa làm chủ cho nô tỳ!"

"Hồng cô cô, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Hiểu nhìn thấy bộ dạng này của Hồng cô cô cũng cả kinh. Trong ấn tượng của nàng, kể cả mẫu phi Hồng cô cô cũng không để vào trong mắt. Hôm nay chật vật như vậy, làm sao có thể không làm nàng kinh ngạc được.

"Là Mộ Dung Cẩm, chính là nàng, nô tỳ làm theo lệnh của công chúa truyền nàng. Nàng ta chẳng những ra sức khước từ, còn để cho nha đầu kia vũ nhục nô tỳ, thậm chí còn vũ nhục công chúa. Nói công chúa không sánh bằng đại tiểu thư phủ tướng quân, còn nói công chúa là heo. Nô tỳ tức giận lý luận với nàng ta, không biết thái tử tới, nô tỳ vô ý đụng phải thái tử. Thái tử muốn giết nô tỳ. Công chúa, người phải làm chủ cho nô tỳ!" Nhìn thấy Đông Phương Hiểu, Hồng cô cô lập tức cho là mình không phải chết nữa. Cho nên trút hết tội lên người Mộ Dung Cẩm, nhưng không thấy tất cả mọi người ở đây đều nhìn bà ta với ánh mắt nhìn người ngu ngốc.

Chỉ là, ngoại trừ Mộc Hương, hiện giờ nàng hoàn toàn bị hai mỹ nam tử Đông Phương Trạch và Sở Dạ mê hoặc, lỗ tai tự động bài trừ không nghe gì hết, chỉ có đôi mắt không ngừng tỏa sáng......  

  Chương 29: Nàng ta không có tư cách

"Là Mộ Dung Cẩm, chính là nàng, nô tỳ làm theo lệnh của công chúa truyền nàng. Nàng ta chẳng những ra sức khước từ, còn để cho nha đầu kia vũ nhục nô tỳ, thậm chí còn vũ nhục công chúa. Nói công chúa không sánh bằng đại tiểu thư phủ tướng quân, còn nói công chua là heo. Nô tỳ tức giận lý luận với nàng ta, ai biết thái tử tới, nô tỳ vô ý đụng phải thái tử. Thái tử muốn giết nô tỳ. Công chúa, người phải làm chủ cho nô tỳ!" Nhìn thấy Đông Phương Hiểu, Hồng cô cô lập tức cho là mình không cần chết. Cho nên trút hết tội lên người Mộ Dung Cẩm, nhưng không có nhìn thấy tất cả mọi người nơi này đều nhìn bà ta với ánh mắt nhìn người ngu ngốc.

Chỉ là, ngoại trừ Mộc Hương, hiện giờ nàng hoàn toàn bị hai mỹ nam tử Đông Phương Trạch và Sở Dạ mê hoặc, lỗ tai tự động bài trừ không nghe thấy gì hét, chỉ có đôi mắt không ngừng tỏa sáng......

"Cái gì?" Trong nháy mắt Đông Phương Hiểu lửa giận bừng bừng. Hai ngày nay đã kìm nén đủ, hôm nay lại bị kích thích này, trong lòng lại càng khó chịu. Vốn muốn nổi giận nhưng bởi vì có Sở Dạ, đành cố gắng nhịn, ngược lại nói: "Hồng cô cô, ngươi hồ đồ. Ta chính là công chúa phụ hoàng sủng ái nhất, nàng ta chỉ là nữ nhi của một đại thần, làm sao có thể đánh đồng với bản công chúa. Về phần những ngôn ngữ dơ bẩn kia, Hồng cô cô chớ nói lại!"

Lời này thứ nhất cho thấy nàng ta rộng lượng, thứ nhì là nói cho Sở Dạ biết nàng ta là công chúa, thân phận cao quý, không phải người như Mộ Dung Cẩm có thể so được. Ở đây đều là người thông minh, tự nhiên hiểu được ý của nàng ta.

Hiện tại Hồng cô cô cực hận Mộ Dung Cẩm, biết Đông Phương Hiểu có ý tứ bỏ qua cho Mộ Dung Cẩm nhất thời quýnh lên, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ: "Công chúa! Người là công chúa cao quý, tại sao có thể dễ dàng kẻ bêu xấu người được? Đây chính là đánh vào mặt mũi hoàng gia!"

Liên lụy tới mặt mũi hoàng gia, nàng ta không tin không trị được Mộ Dung Cẩm.

"Im miệng! Còn không mau kéo nô tỳ xảo quyệt này ra ngoài cho bổn điện!" Đông Phương Trạch giận đến cau mày, thật không hiểu bên cạnh thái hậu sao lại có thể nuôi loại người ghê tởm như thế này.

"Hoàng huynh! Hồng cô cô là người Thái hậu cho muội, hoàng huynh không nể mặt muội cũng phải nể mặt hoàng nãi nãi chứ, tạm tha nàng đi!" Đương nhiên Đông Phương Hiểu không để cho người mình chết đi, người Thái hậu ban thưởng, mang theo bên mình sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Đông Phương Trạch trầm mặt, lần đầu tiên cởi bỏ lớp ngụy trang thuộc về uy nghiêm thái tử của hắn: "Bổn điện giết một người bất kính với bổn điện, chẳng lẽ cũng phải nhìn mặt các người? Chẳng lẽ ngươi cho là Thái hậu sẽ bao che một nô tỳ xảo quyệt như vậy?"

"Chuyện này......" Đông Phương Hiểu do dự. Bất kính với thái tử chính là bất kính đối với hoàng gia, Thái hậu sẽ không bảo vệ một nô tỳ như vậy, chỉ là: "Hoàng huynh, đã như vậy có phải hay không cũng nên trừng phạt Mộ Dung Cẩm, nàng ta cũng bất kính với công chúa là ta!"

Sở Dạ nghe vậy, nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, ánh mắt như muốn nói: ngươi chọc phải phiền toái, có cần Cô vương giúp một tay?

Mộ Dung Cẩm trực tiếp dời mắt đi chỗ khác, không nhìn.

"Đúng là như vậy, chính tai nô tỳ nghe nàng ta vũ nhục công chúa. Nếu như thái tử muốn phạt nô tỳ, cũng phải xử phạt nàng, như vậy mới công bằng với công chúa!" Hông cô cô hiểu được bản thân không thoát được cái chết, cho nên dứt khoát kéo theo Mộ Dung Cẩm xuống nước.

Mà một khắc sau, Đường Trúc thật sự không nhịn được, rút đao của thị vệ đối diện đặt lên cổ Hồng cô cô: "Tiểu thư, người này gi¬ao cho em xử lý?"

Mộ Dung Cẩm khoát khoát tay: "Nàng ta không đủ tư cách, không cần dơ bẩn tay em!"

Một câu nói rất cao ngạo, rất tự đại, cứ như Mộ Dung Cẩm nói chuyện hiển nhiên! Mộc Hương khó có dịp nghe được câu nói đó, gật đầu phụ họa. Đường Trúc mặc dù rất đáng ghét, có võ công không nói, lại có danh hiệu nổi tiếng trên gi¬ang hồ, giết một cung tỳ đầu heo như vậy, quả thật mất đi danh tiếng cao thủ!

Khóe miệng Đông Phương Trạch nâng lên. Quả thật cao ngạo. Chỉ là nàng có tư cách, cũng có bản lĩnh! Mà Sở Dạ cũng không ngờ nhíu mày, nhìn về Đường Trúc với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Thân phận thủ hạ này có chút quỷ dị, ngày hôm đó gi¬ao thủ, võ công của nàng hình như xuất thân từ môn phái bị diệt môn không lâu – môn phái độc nhất, Đường Môn!

"Mộ Dung Cẩm!" Đông Phương Hiểu lần này thực sự bị chọc tức: "Ngươi giọng điệu lớn thật, lại dám ở trước mặt Sở hoàng nói như vậy, quả thật chính là quá bất kính!"

"Chẳng lẽ lễ nghi của công chúa chính là do ma ma này dạy?"

"Ngươi có ý gì?" Đông Phương Hiểu đột nhiên bị câu hỏi này của Mộ Dung Cẩm làm cho phản ứng không kịp.

Sở Dạ và Đông Phương Trạch tự nhiên nghe được ý tứ lời nói, không phải là mắng nàng ta không có lễ giáo hay sao? Đông Phương Hiểu còn muốn nói điều gì, Đông Phương Trạch cũng không nhịn được mở miệng quát lớn: "Đường đường là một công chúa của một nước lại làm mất mặt trước Sở hoàng, còn không mau cút về!"

Lời này càng làm cho Đông Phương Hiểu kinh ngạc, nàng ta chợt hồi hồn, mới nhớ tới hình thái vừa rồi của mình, lập tức cảm thấy thật xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào. Len lén nhìn Sở Dạ, thấy hình như hắn có chút không vui, lòng chìm xuống đáy cốc, xấu hổ mang người rời đi.

Mà Hồng cô cô mắt thấy Đông Phương Hiểu rời đi, nhất thời kinh hãi: "Công chúa, công chúa cứu nô tỳ!"

Lần này những thị vệ kia rốt cuộc cũng thông minh một lần, thật nhanh chặn lại miệng của Hồng cô cô, sau đó kéo bà ta đi ra ngoài, hiển nhiên bà ta không thể sống thêm!

Dĩ nhiên Mộ Dung Cẩm biết kết cục của Hồng cô cô, tuy rằng không đáng mất mạng bởi vì mấy câu nói nhưng nàng cũng không lương thiện đến mức cầu cạnh cho người này. Nàng không giết bà ta cũng chỉ bởi vì người như bà ta không có tư cách để nàng ra tay!

Khiến Sở Dạ chê cười, trong lòng Đông Phương Trạch không dễ chịu, nhưng vẫn duy trì ưu nhã của mình: "Sở hoàng hôm nay đã đi thăm Thái y viện, không bằng giờ chúng ta đi về thôi! Chắc hẳn phụ hoàng đã chuẩn bị bàn cờ chờ Sở hoàng rồi!"

Sở Dạ liếc Mộ Dung Cẩm một cái, quau đầu chắp tay rời đi: "Đi thôi!"

Bóng dáng màu vàng sậm, không động tác dư thừa, bên trong lại có một loại khí phách cao quý. Hắn không cần ngụy trang hiền hòa giống như Đông Phương Trạch, nhưng cũng có thể lung lạc lòng người, không cần cố ý uy nghiêm cũng có thể làm cho người ta thần phục, người như vậy quả thật vương giả trời sinh! Mộ Dung Cẩm nhìn bóng lưng Sở Dạ, chẳng biết tại sao mất hồn trong chốc lát.

Đường Trúc ở một bên không chịu nổi bộ dạng hoa si của Mộc Hương, dùng một quyền đánh vào đầu nàng ta. Mộc Hương che đầu đau hô: "Đường Trúc, nữ nhân bạo lực này, có tin cả đời không ai thèm lấy ngươi hay không?"

Đường Trúc giật nhẹ khóe miệng, không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng ta: "Đời của ta đều theo tiểu thư, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả đi. Ngược lại ngươi, nhìn thấy mỹ nam nước miếng lập tức chảy tràn!"

Mộc Hương sờ miệng theo bản năng, có nước miếng ư! Lập tức hiểu được mình bị Đường Trúc lừa, tức giận đến bên miệng nuốt xuống, uất ức nhìn tiểu thư nhà mình: "Hu hu, tiểu thư, Đường Trúc bắt nạt em!"

Mộ Dung Cẩm rút rút mắt, bất đắc dĩ xoay người rời đi......  

Chương 30: Tình phụ tử

Kết thúc một ngày làm việc, Mộ Dung Cẩm, Đường Trúc và Mộc Hương xuất cung, An Dương vẫn như cũ tận trách dẫn đường.

Vừa tới cửa cung, Mộ Dung Cẩm liếc mắt nhìn thấy bóng dáng người chờ ở nơi đó, Mộ Dung Chinh dắt hai con ngựa đứng ở cửa cung, cũng không để ý tới ánh mắt của những đại thần khác, chỉ nhìn phương hướng cửa cung, chờ đợi nữ nhi của mình.

"Phụ thân!" Mộ Dung Cẩm tăng nhanh hai bước đi tới: "Phụ thân đang chờ con sao?"

Mộ Dung Chinh mỉm cười đưa dây cương ngựa trong tay: "Đã bao lâu con không cưỡi ngựa cùng với phụ thân rồi?"

Mộ Dung Cẩm gật đầu một cái, sau đó xoay người nhảy lên ngựa: "Quả thật đã một thời gi¬an rồi!" Nào chỉ một ít thời gi¬an, lần cuối cùng đã là chuyện của sáu năm trước. Khi đó lần đầu tiên Mộ Dung Chinh dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng sau đó lại không có thời gi¬an!

Mộ Dung Chinh cũng xoay người lên ngựa của mình, kéo dây cương: "Vậy để cho ta xem kỹ thuật cưỡi ngựa của con đi!"

Mộ Dung Cẩm nghe vậy, tròng mắt sáng lên, ngay sau đó gật đầu một cái. Sau đó hai người nhìn về phía trước, tâm ý tương thông lẫn nhau, cùng nhau thúc ngựa phi ra ngoài!

Mộc Hương nhìn hai người ở xa, cười khẽ: "Nhất định tiểu thư sẽ rất vui vẻ!"

Đường Trúc tán đồng gật đầu: "Môi khi tướng quân trở lại đều bận tối mặt tối mày, rốt cuộc hiện tại cũng có thể dành ra chút thời gi¬an cho tiểu thư!"

Tiểu thư rất yêu thương tướng quân, cho dù không ai nói, nhưng mọi người đều biết, Mộ Dung Chinh cưng chiều Mộ Dung Cẩm, Mộ Dung Cẩm kính yêu và lệ thuộc vào Mộ Dung Chinh. Trên dưới phủ tướng quân không người nào không hâm mộ.

Ngoại thành, hai người thả chậm tốc độ đi song song, Mộ Dung Chinh nhìn phương xa, cuối cùng nhìn nữ nhi bên cạnh mình, đường cong cương nghị trên mặt cũng trở nên nhu hòa: "Không ngờ chỉ chớp mắt một cái Cẩm nhi của ta đã lớn đến thế này rồi!"

Mộ Dung Cẩm yếu ớt cười một tiếng, không trả lời. Lại nghe thấy Mộ Dung Chinh áy náy nói: "Cẩm nhi, những năm qua phụ thân không thể chăm sóc tốt cho con, thậm chí lại khiến con phải quan tâm ta, thật sự không xứng làm phụ thân!"

Mộ Dung Cẩm khẽ dao động lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Đối với con mà nói, phụ thân là phụ thân tốt nhất, trên thế giới không ai có thể thay thế được. Phụ thân không cần tự trách, huống chi con cũng không phải là đứa bé cần phụ thân làm bạn mỗi ngày!"

Cũng bởi vì nàng như vậy, cho nên ông càng đau lòng hơn! Mộ Dung Chinh trong lòng khổ sở cười một tiếng, ông cũng muốn chăm sóc cho nữ nhi thật tốt, nhưng ông là nam nhân, còn có việc mình không thể không làm, không thể chu toàn hai bên, đúng là ông đã để cho nữ nhi của mình thua thiệt. Mộ Dung Chinh nghĩ vậy, nhưng ông không biết Mộ Dung Cẩm không có cảm giác ông nợ nàng, ít nhất trong lòng nàng, có người phụ thân này là thỏa mãn lớn nhất rồi.

Vì không để cho không khí trầm xuống, Mộ Dung Chinh nói sang chuyện khác: "Cẩm nhi hôm nay cũng đã mười lăm, sang năm là mười sáu rồi, các cô nương khác lúc này đã phải chuẩn bị hôn sự rồi. Không biết Cẩm nhi có để ý thế gia công tử nào không?"

Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ cười khẽ: "Phụ thân đang suy nghĩ gì vậy? Cẩm nhi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuất giá!"

Nghe vậy Mộ Dung Chinh nghiêm túc nói: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây là chuyện lớn cả đời người, Cẩm nhi nên cẩn thận suy nghĩ, chỉ cần Cẩm nhi coi trọng công tử nhà nào, phụ thân ta lập tức xin hoàng thượng tứ hôn. Về sau có phụ thân bảo bọc, hắn tuyệt đối sẽ không dám bắt nạt con!"

Nghe giọng nói của ông, trong lòng nàng ấm áp. Nhưng muốn nàng lập gia đình, tuyệt đối không thể nào, đừng nói những thế gia công tử kia nàng không đặt trong mắt, ngay cả con cháu hoàng thất, cũng phải xem bọn họ có tư cách không đã! Nhưng những thứ này không thể nói cho Mộ Dung Chinh nghe, nàng chỉ uyển chuyển nói: "Cẩm nhi chưa trưởng thành, phụ thân cần gì phải nóng lòng. Huống chi trong khoảng thời gi¬an này Cẩm nhi sẽ không rời khỏi Vân Đô, nếu như có để ý người nào, Cẩm nhi sẽ viết thư cho phụ thân."

Mộ Dung Chinh nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Thật ra hắn cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình gả đi, chỉ là trong khoảng thời gi¬an này hoàng thượng luôn cố tình hay vô ý nhắc tới, hình như có ý tứ gả Cẩm nhi đi. Ông cũng hiểu hôn sự của Cẩm nhi có dính đến quan hệ lợi ích, nếu như Cẩm nhi yêu mến vị hoàng tử nào, ông cũng không để ý mà đón nhận đạo thánh chỉ này. Ngược lại nếu như Cẩm nhi không thích, ông cũng sẽ trả lời hoàng thượng cho tốt, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.

Tránh chuyện hôn sự, hai cha con bắt đầu tán gẫu một số chuyện lý thú, đều là nghe Mộ Dung Chinh nói đến chuyện tình trong quân doanh. Mộ Dung Cẩm mỉm cười nghe, thỉnh thoảng nói đôi câu, không khí vô cùng hài hòa!

Cách đó không xa, Sở Dạ một thân cẩm phục màu đen ngồi trên lưng ngựa, con ngươi như Hắc Diệu Thạnh nhìn cảnh tượng vô cùng ấm áp kia, cuối cùng ngừng trên mặt Mộ Dung Cẩm. Nhẹ nhàng cười, không kiêu căng, không tà mị, lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra nụ cười như vậy, nhàn nhạt, nhàn nhạt nhưng lại phát ra từ nội tâm nàng, so với bất kỳ nụ cười nào đều chân thật hơn.

Hắn đã gặp qua nhiều kiểu cười, mặc kệ đẹp cỡ nào, mê người cỡ nào đều có, tuy nhiên không có nụ cười nào như của nàng làm hắn cảm thấy thư thái. Hắn không biết vì sao hắn không bài xích nữ nhân này, cái tính tình bá đạo đã sớm một bước tuyên bố, nữ nhân này là của hắn!

Đi theo sau Sở Dạ là hai đại thị vệ Dương Hạo và Dương Phong liếc mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao chủ tử của mình vẫn nhìn chằm chằm vào hai phụ tử người ta, nhất là trong khoảng thời gi¬an này, còn sai bọn họ đi điều tra tài liệu về Mộ Dung tiểu thư và Mộ Dung tướng quân. Điều tra Mộ Dung tướng quân thì bọn họ hiểu, Mộ Dung Chinh là chiến thần Thiên Khải, nếu như sau này chống lại Sở quốc cũng tính là biết người biết ta. Nhưng vì sao ngay cả nữ nhi của người ta cũng muốn điều tra?

Hồi tưởng lại hành động có cố tình có vô ý mấy ngày nay của chủ tử, Dương Phong to gan suy đoán: sẽ không phải là chủ tử nhà mình coi trọng Mộ Dung tiểu thư chứ?

Dương Hạo tâm ý tương thông quay đầu, không thể tin được nháy mắt mấy cái: ta và ngươi đều rõ chủ tử vô tình như thế nào, hơn nữa chủ tử chán ghét nhất là nữ nhân, người làm sao có thể để ý một nữ nhân?

Dương Phong nhất thời rối rắm: hình như là vậy, nữ nhân mà các đại thần đưa tới người trước xinh đẹp hơn người sau, dù cởi hết chủ tử cũng không nhìn một cái, làm sao có thể để ý một Mộ Dung Cẩm bộ dáng bình thường kia!

Cuối cùng hai người tổng kết ra một kết quả: tâm tư chủ tử không thể tùy tiện đoán, bởi vì đoán cũng không ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro