Chương 30 - Nỗi bất an của Sở Dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nước Sở, tất cả mọi người đều vây ở ngoài cửa của Phụng Hoa Cung, nhưng không ai dám tiến vào, bởi vì bên trong có một ác ma tản ra luồng khí lạnh lẽo đang canh giữ.

Sở Linh Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh thiên sư Bạch Vô Họa: "Bá bá, hoàng tẩu đã ngủ mấy ngày rồi, khi nào mới tỉnh lại ạ?" Nếu như hoàng tẩu cứ tiếp tục hôn mê như thế, nói không chừng bọn họ đều bị đông thành băng hết mất.

Bạch Vô Họa vuốt vuốt râu cười: "Hẳn là lúc nên tỉnh lại rồi, con bé sẽ tự tỉnh lại thôi!"

Trong cung điện xa hoa, Mộ Dung Cẩm một thân áo trắng yên tĩnh nằm trên giường lớn khắc hoa, vẻ mặt điềm tĩnh an yên, phảng phất như đang mơ một giấc mộng đẹp, hơn nữa không có dấu hiệu tỉnh lại! Sắc mặt trắng hồng, mà đóa sen giữa trán lại biến thành chín cánh, yêu mị đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sở Dạ yên tĩnh trông chừng bên giường, đôi mắt sâu thẳm đã vằn tia máu, nhưng hắn lại không muốn đi nghỉ ngơi, hắn sợ chỉ một cái xoay người thì người trên giường sẽ biến mất, hắn đã không thể nào chịu đựng được mùi vị khi mất nàng lần nữa.

Cuối cùng, khi ánh tà dương chiếu rọi cả đại điện, người trên giường rốt cuộc từ từ mở mắt ra, đôi mắt như ngọc lưu ly đen láy trống rỗng nhìn tấm rèm, môi đỏ hơi hé ra, như than nhẹ lại như nỉ non: "Cửu Liên!"

Cảm xúc kích động của Sở Dạ bị hắt một chậu nước rồi tắt mất bởi hai chữ này, hắn khẽ khàng ôm lấy Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại che giấu nỗi đau trong đó: "Cẩm Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!"

Mộ Dung Cẩm hơi thất thần được Sở Dạ ôm vào, cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình đang nhảy lên, cảm nhận vòng ôm của Sở Dạ, yên lòng như thế, ấm áp như thế: "Dạ?"

Sở Dạ siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy tiết lộ tâm tình của hắn: "Cẩm Nhi, đừng rời xa ta nữa!"

Mộ Dung Cẩm sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe Sở Dạ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện, bất lực như thế, không xác định như thế...... Giơ tay vòng qua hông của hắn, tựa đầu vào bờ vai của hắn, cười nhạt: "Sẽ không rời khỏi, sẽ không nữa đâu!"

Dứt lời, dường như là có được đáp án an tâm, Sở Dạ từ từ khép lại đôi mắt đầy tia máu, sau đó ngã xuống giường; Mộ Dung Cẩm nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, có chút dở khóc dở cười, nghiêng mặt nhìn sang gương mặt anh tuấn đã tiều tụy đi nhiều của Sở Dạ, trong lòng khẽ nhói lên, nhưng cũng rất ấm áp, trên đời này đúng là vẫn có người sẽ không bỏ rơi nàng.

Muốn động đậy thân thể, lại phát hiện Sở Dạ sống chết ôm lấy nàng, như sợ nàng sẽ biến mất vậy; Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ cười khẽ, nghiêng người dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi của hắn: "Thiếp sẽ vẫn luôn ở đây, ngủ đi!"

Ngủ một giấc hết một ngày một đêm, Sở Dạ vừa có ý thức lập tức hoảng hốt mở mắt ra, khi hắn nhìn thấy Mộ Dung Cẩm nằm trong lòng nhìn hắn cười, mới yên tâm trở lại, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Cẩm Nhi, Cô Vương ngủ rất lâu rồi phải không? Có đói chưa?"

Mộ Dung Cẩm buồn cười nói: "Chàng đã ngủ một ngày một đêm rồi, chàng nói có đói không hả?"

Sở Dạ chợt áy náy, lập tức phất tay cho người dâng cơm lên, sau đó tự tay thay y phục cho Mộ Dung Cẩm, bế nàng đi về phía phòng ăn.

Mộ Dung Cẩm hết nói nổi: "Thiếp có chân có tay, chàng bế thiếp mãi làm gì?"

Sở Dạ nghe thế lại ôm nàng càng thêm chặt, giọng điệu bá đạo: "Cô Vương cứ muốn bế vậy đấy!"

Mộ Dung Cẩm lười tranh cãi với hắn, dù sao hắn thích thì tùy hắn vậy, chỉ là Mộ Dung Cẩm không để ý, nhưng một đám người lại kinh hãi đến rớt cả cằm!

"Này này này......" Sở Linh Nhi nhìn đến thiếu chút nữa rơi cả con mắt ra, hoàng huynh của nàng ta thế mà lại lộ ra ánh mắt dịu dàng ngọt ngào như thế, quả nhiên sức hút của hoàng tẩu quá mạnh mẽ. Mà biểu cảm của những người khác phần lớn đều như nhau, không ai không cảm thán.

Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, hai người kia dường như không hề trông thấy bọn họ, Sở Dạ bế Mộ Dung Cẩm đến bên bàn ăn, sau đó đặt Mộ Dung Cẩm lên đùi mình, lấy chén đũa tự tay gắp thức ăn đưa đến bên miệng Mộ Dung Cẩm, giọng nói dịu dàng đến nhỏ ra nước: "Thân thể của nàng không tốt, những món này đều bổ cho cơ thể, nàng phải ăn nhiều một chút!"

Mộ Dung Cẩm thấy hắn xem mình như người mang bệnh nặng, thiếu chút nữa bật cười, nhưng ánh mắt ân cần mà đau lòng kia lại làm cho nàng cười không nổi, hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt anh tuấn có chút xanh xao, trong mắt còn có tia máu chưa tan hết, nhìn đến trong lòng nàng bị cảm động, nghiêng người múc một chén canh cá, đưa đến bên miệng hắn: "Tự nói chàng trước đi!"

Sở Dạ nhìn chén canh kia, còn chưa uống vào đã biết đó cực kì ngon miệng, hắn cũng không giơ tay nhận, trực tiếp uống chén canh ở trên tay nàng, uống xong còn liếm nước can¬h ở khoé môi vào trong, mặt đầy thoả mãn.

Mà những người bị coi như không khí ở bên cạnh khoé mắt co giật tập thể, nhìn hai người không coi ai ra gì kia, sau đó rất tự giác biến thành không khí bay ra ngoài, để lại không gi¬an cho hai người.

Ăn một bữa cơm như ngập trong đường ngọt, tâm tình Sở Dạ hớn hở, Mộ Dung Cẩm cũng vui vẻ lên, khó có được giây hưởng thụ thế giới thuộc về hai người bọn họ; mà bọn họ cũng rất ăn ý không nhắc đến cái tên "Cửu Liên!"

Ăn cơm xong, dĩ nhiên là phải xử lí cơ thể, dáng vẻ của Sở Dạ tuy lôi thôi nhưng vẫn anh tuấn như trước, nhưng cũng không thể như thế này mãi được! Mộ Dung Cẩm tự tay cạo râu cho hắn, lau mặt cho hắn, đợi đến lúc nàng vừa muốn xoay người, thì đột nhiên bị người ta kéo một cái, sau đó bùm một tiếng rơi vào trong nước!

"Phụt!" Hơi chật vật nhổ ra một ngụm nước, Mộ Dung Cẩm e thẹn tức tối nhìn kẻ đầu sỏ: "Chàng muốn hại chết thiếp hả?"

Sở Dạ cười xấu xa, trong mắt hắn Mộ Dung Cẩm ướt đẫm sớm đã tạo ra một đợt sóng, ôm lấy nàng, giọng nói khản đặc ẩn chứa tình dục: "Cẩm Nhi, Cô Vương nhớ nàng lắm!"

Giọng nói đó khiến cho lòng Mộ Dung Cẩm run rẩy, thế mới phát hiện tên vô lại này đã cởi hết y phục từ lúc nào rồi, mà bàn tay kia còn không có quy tắc dạo chơi trên người nàng, cởi bỏ từng cái áo của nàng.

Mộ Dung Cẩm lại không giãy giụa, nàng có thể cảm thấy Sở Dạ động tình và cả nỗi bất an của hắn, ngẫm lại hẳn là chuyện của Phệ Thiên làm cho hắn không yên lòng đi! Giơ tay vòng qua gáy của hắn, dâng lên đôi môi của mình: "Dạ! Thiếp cũng rất nhớ chàng!"

Sở Dạ chợt kích động, tình dục chợt vỡ bờ, không thể ngăn lại......

Tình không biết trỗi dậy từ khi nào, nhưng vẫn luôn sâu đậm như thế !

Mộ Dung Cẩm cũng không quên hai kẻ ngốc kia, Sở Dạ không yên lòng để nàng đi một mình, thế nên hai người bọn họ cùng đi!

Biết Mộ Dung Cẩm còn sống, Lạc Anh Cách bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng một thân đầy vết thương và tuyệt vọng làm cho người ta càng thêm đau lòng, Mộ Dung Cẩm đi vào, từng bước từng bước đi đến trước mặt y, sâu sắc nhìn y: "Anh Cách, đứng lên đi !"

Lạc Anh Cách nhìn Mộ Dung Cẩm, hơi thở đó, giọng nói đó nói cho hắn biết, đây là một Mộ Dung Cẩm sống động, trong lòng y kích động đến sắp bùng nổ, bởi vì nàng là hoàng tẩu của y, là người y không thể nào chạm tới được.

Mộ Dung Cẩm vươn tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Anh Cách; Lạc Anh Cách sửng sốt, ánh mắt liếc qua Sở Dạ đang làm mặt lạnh, ngay sau đó mỉm cười, giơ tay đặt vào bàn tay của Mộ Dung Cẩm, cảm xúc mềm mại làm cho lòng y run lên!

Đỡ Lạc Anh Cách dậy, Mộ Dung Cẩm nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trầm lạnh: "Người ta đã nhận định, không nên chán nản như thế! Ta không muốn ta tốn công phí sức đi cứu về lại chỉ là một kẻ như cái xác biết đi!"

Lạc Anh Cách khép mắt che đi nét đau thương, khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo, y cầm lấy tay của Mộ Dung Cẩm, từ từ đặt vào tay Sở Dạ, che giấu nỗi đắng chát trong lòng, khó khăn kêu ra hai từ khiến hắn đau đến không muốn sống nữa: "Hoàng tẩu!"

Y đã kêu ra rồi, chỉ cầu bước được một bước này, thì y nhất định có thể phấn chấn trở lại, y nói thầm trong lòng với chính mình.

Sở Dạ nắm tay Mộ Dung Cẩm, nhìn Lạc Anh Cách một cái, cuối cùng không nói lời nào nâng bước rời đi!

Lạc Anh Cách đứng trong sân viện, chiếc bóng sau lưng dần dần đi mất, cuối cùng chỉ còn lại y lẻ loi một mình.

Bạch Vô Hoạ thở dài, lắc đầu: "Thằng nhóc khờ khạo!"

Lạc Anh Cách lại cười nhạt, trong nháy mắt đó như khiến cho vạn cây hoa nở rộ, y nhìn về phía hai người rời đi: "Sư phụ, con muốn đi chu du bốn bể!"

"Hy vọng con có thể sớm quên nàng đi!"

"Không! Con sẽ không quên nàng ấy!" Lạc Anh Cách kiên định lắc đầu: "Dù cho con và nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng, nhưng...... Từng yêu nàng là chuyện cả đời con đều sẽ không hối hận!"

Bạch Vô Hoạ nhìn dáng vẻ hết thuốc chữa của y, thở dài xoay người rời đi!

Mà Tần Phi Nguyệt vẫn một bộ đồ đỏ như yêu nghiệt như trước, điều duy nhất không giống là hơi thở sát phạt trên người hắn đã tăng lên nhiều, mà trên gương mắt đẹp đến khó tin kia có thêm một vết sẹo hình đao rất nhạt, khiến hắn nhìn qua bớt đi vẻ mềm mại nữ tính, mà thêm vào sự sắc bén của nam nhân!

Hắn cầm lấy Yêu Đao, nhìn Mộ Dung Cẩm không nói câu nào, cuối cùng, hắn cất Yêu Đao vào, một khắc sau quấn tà áo lại, cuốn cả Mộ Dung Cẩm vào trong lòng hắn: "Khanh Khanh, ta vẫn là không nỡ rời xa nàng!"

Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, mà một khắc sau một chưởng của Sở Dạ đã đánh tới, Tần Phi Nguyệt không thể không lui, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Khanh Khanh, nếu như ngày nào đó ngán Sở Dạ rồi, vòng tay của ta mãi mãi cũng sẽ mở rộng vì nàng, lúc nào cũng hoan nghênh nàng hết đó!"

Sở Dạ ôm lấy Mộ Dung Cẩm, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình, mà con ngươi lạnh lẽo kia càng thêm hận không thể trừng ra hai cái lỗ trên người Tần Phi Nguyệt!

Cuối cùng, Tần Phi Nguyệt cũng đi rồi, nhưng trong ngày đại hôn của Sở Dạ và Mộ Dung Cẩm, cả bầu trời đế đô đều rơi xuống vô số cánh hoa bay phất phới, có người bị doạ đến hoang mang lo sợ, nhưng chỉ có Mộ Dung Cẩm biết, đây là Tần Phi Nguyệt đang chúc phúc nàng, lần đầu tiên hắn rải hoa nhưng không phải để giết người!

"Hoàng tẩu, tỷ nói xem đây là con trai hay con gái?"

Sở Linh Nhi mang thai đã sắp tám tháng, đang lớn bụng nhưng nàng ấy vẫn như một đứa trẻ, mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng của mình, trong ánh mắt đều là vẻ mới lạ!

Mộ Dung Cẩm cười khẽ: "Cái này phải sinh ra mới biết chứ, nhưng thường nói nam chua nữ cay, muội ăn cái gì không phải đã có thể tự đoán ra đại khái rồi sao?"

"Nhưng muội ăn ngọt nhiều nhất nha, thế này thì là gì đây?"

Mộ Dung Cẩm hết ý kiến, sao nàng biết được cơ chứ? "Được rồi được rồi, mặc kệ là nam hay nữ, đều là con của muội, khẳng định là rất đáng yêu rồi!"

"Nếu như là nữ hài, muội hy vọng con bé sẽ giống hoàng tẩu vậy, như thế mới gọi là xinh đẹp!"

"Con của muội giống ta, thì lớn chuyện đấy!" Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ: "Được rồi, Nam Cung Triệt đã đợi muội rất lâu rồi đấy, mau trở về đi, nếu không chút nữa hắn ta lại lo lắng!"

"Cứ để cho hắn lo lắng đi!" Lời nói rất hung hăng, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ ngọt ngào, để nha hoàn đỡ dậy, cười tạm biệt Mộ Dung Cẩm rồi đi ra, bước chân kia, rõ ràng là vô cùng muốn gặp rồi!

Sở Dạ không biết từ khi nào đi ra từ chỗ tối, ôm lấy Mộ Dung Cẩm từ phía sau, nhíu mày nhìn chằm chằm bụng của nàng: "Cẩm Nhi, sao cái bụng của nàng còn chưa có động tĩnh gì thế? Lẽ nào là do Cô Vương còn chưa đủ cố gắng!"

Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, hắn không cố gắng? Vậy người ngày nào cũng giày vò nàng là ai? Nhưng, nàng chưa kịp kháng nghị, một khắc sau nàng đã bị hắn bế ngang lên, bóng người chớp một cái đã rơi xuống giường lớn, rèm đỏ buông xuống, một đêm xuân sắc...........

------

Miemei: Haiz... thương Tần Phi Nguyệt quá cơ!!!!! Cẩm tỷ cũng sắp phải tạm biệt mọi người rồi đó!!!!Chương 31 – Đông Phương Cẩm Tú

Năm Thiên Khải thứ mười bảy, Đông Phương Khải chết bất đắc kì tử trong cung, Đông Phương Trạch lấy vị trí thái tử danh chính ngôn thuận lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Thiên Trạch, niên hiệu là Cẩm Tú!

Tân đế đăng cơ, tám phương kính chúc, hôm nay Vân Đô vô cùng náo nhiệt, xe ngựa tới lui đều cực kỳ xa hoa, phần lớn là quan lại quyền quý, hoàng thất và sứ thần các nước!

Trên đài cao, Đông Phương Trạch một thân y phục màu vàng sáng anh tuấn mà tôn quý, hắn trông ra phương hướng bên ngoài đế đô, trong mắt lại lóe lên một tia mong đợi; Đông Phương Nhuận một thân trang phục Vương gia chính thống, trải qua mấy năm tôi luyện, y đã trở nên trưởng thành hơn nhiều, vẻ non nớt trên mặt đã rút bớt, nhiều thêm phần trầm ổn, y đứng bên cạnh Đông Phương Trạch, nhìn theo phương hướng mà hắn đang nhìn, cười khẽ: "Hoàng huynh, nàng ấy đã là hoàng hậu nước Sở rồi, sẽ không đến đâu!"

Đông Phương Trạch không hề thất vọng, chỉ nói: "Ta không phải đang chờ nàng ấy đến, ta đang xem thiên hạ của ta; thiên hạ mà nàng ấy đã từng cùng ta bảo vệ!"

"Hôm nay Tần quốc công lại nhắc đến chuyện muốn hoàng huynh cưới Cơ Lam làm hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng huynh cứ muốn kéo dài mãi sao?"

Đông Phương Trạch tao nhã cười nhạt: "Cửu đệ, tại Thiên Trạch này, không có hoàng hậu, chỉ có quý phi!"

Như thế, sao Đông Phương Nhuận lại không hiểu ý của hắn chứ! Nghĩ đến nữ tử đó, ngay cả y cũng không thể không thừa nhận, nếu như ai thật sự yêu phải người nữ tử như vậy, cả đời này e rằng cũng không thể yêu được người nào khác, nhưng cũng may, giữa bọn họ vẫn chưa đến mức đó.

"Đi thôi hoàng huynh, hôm nay là ngày huynh cho mọi người trong thiên hạ biết, huynh chính là vua của Thiên Trạch chúng ta!"

Đông Phương Trạch vỗ vỗ vai của Đông Phương Nhuận: "Cửu đệ, Thiên Trạch không chỉ là của ta, là của chúng ta, của nhà Đông Phương chúng ta!"

Đông Phương Nhuận mỉm cười không nói, y không biết lời hứa của vị hoàng đế Đông Phương Trạch này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng ít nhất đến giờ phút này, y cảm thấy không ai có thể đảm nhiệm vị trí hoàng đế tốt hơn Đông Phương Trạch.

Kim Loan điện xa hoa, bá quan chúc mừng: "Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Đông Phương Trạch bước lên đài cao trong tiếng hoan hô của mọi người, ở vị trí này hắn có thể thu hết tất cả cảnh tượng dưới kia vào trong mắt, mà bên cạnh hắn, lại không có người có thể sóng vai với hắn ngắm thiên hạ.

"Các khanh bình thân!" Đông Phương Trạch giơ tay, khí chất đế vương được thể hiện trên người hắn.

"Tạ hoàng thượng!"

Sau khi chúc lạy xong, chính là sứ giả của mỗi quốc gia dâng lễ vật, còn có mấy nước nhỏ phụ thuộc Thiên Trạch lên tiến cống, từng người từng người dâng lên tặng quà, từng người từng người lên tiến cống, mãi cho đến cuối cùng cũng có người thấy kì lạ: "Tại sao lần này nước Sở không phái sứ giả đến nhỉ?"

"Không lẽ bị trì hoãn trên đường?"

"Không phải chứ!"

"Đúng vậy, đây là quốc gia đại sự, sao có thể sơ suất như thế chứ?"

Nghe vậy, Đông Phương Trạch cũng không tức giận, ngược lại trong lòng nhiều thêm một sự mong đợi nói không rõ được.

Đột nhiên, một thị vệ xông vào, toàn thân máu tươi be bét: "Báo! Hoàng thượng, Lâm An Vương dẫn binh xông vào cung, hiện tại đang ép về phía này!"

Lại một người chạy vào: "Báo! Lâm An Vương đã công phá cửa cung thứ hai!"

"Này này này....... Lại dám ép vua thoái vị à?"

"Hoàng thượng, phải làm như thế nào ạ?"

Đông Phương Trạch lạnh lẽo liếc qua bọn họ, ngước mắt nhìn về phía xa, cười lạnh lùng, sớm muộn cũng phải đến, vậy thì hôm nay giải quyết một thể vậy!

"Lý tướng quân, lập tức dẫn năm ngàn ngự lâm quân đi ngăn cản!"

"Dạ!"

"Cửu đệ, trẫm gi¬ao hai ngàn thị vệ thân cận cho đệ, đệ có thể nắm chắc xông ra bắt sống Đông Phương Thực không?"

Đông Phương Nhuận khẽ thu ánh mắt lại: "Thần đệ nhất định không phụ sự nhờ cậy của hoàng huynh!"

"Đi đi!" Mắt thấy toàn bộ binh sĩ xung quanh bị phái đi, chúng đại thần có chút hoảng hốt: "Hoàng thượng, thị vệ thân cận thế này sao có thể điều đi được? Lỡ như bọn họ muốn ám sát hoàng thượng, thế thì thật nguy hiểm!"

Đông Phương Trạch ngồi lên ghế rồng, vẻ mặt bình tĩnh, không hề căng thẳng vì chuyện ngoài kia, nghe thế nhìn về phía đại thần kia: "Ai muốn ám sát, có thể tận lực đến thử xem sao!"

Dứt lời, năm mươi ám vệ áo đen từ trên trời hạ xuống, trong tay cầm đao sáng choang, mọi người nhìn đến mức tim cũng bị treo lên!

Thời gi¬an qua từng phút từng giây, đối với tất cả mọi người mà nói đều là đau khổ, mà Hàn quốc công ngược lại rất tự nhiên, nhưng, lúc Đông Phương Thực bị áp giải vào, vẻ mặt tự nhiên của ông ta có chút cứng ngắc!

"Hoàng thượng!" Trường kiếm của Đông Phương Nhuận đặt trên cổ của Đông Phương Thực, y phục của hai người đều lộn xộn, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận đấu kịch liệt, mà một tay của Đông Phương Thực vẫn đang chảy máu, rõ ràng là bị chém bị thương rồi.

Đông Phương Trạch nhìn hắn ta, cười khẽ: "Lâm An Vương muốn đến chúc mừng lễ đăng cơ của trẫm, cũng không cần phải bày trận lớn như vậy chứ?"

Đông Phương Thực hung hăng xùy một tiếng, cười lạnh: "Đông Phương Trạch, ta thua rồi, rơi vào tay ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, nhưng ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng đừng nghĩ có thể ngồi vững!"

"Vậy Lâm An Vương phải nhìn cho kỹ nhé, ngôi vị hoàng đế của trẫm ngồi có vững hay không!"

"Hừ!" Đông Phương Thực quay đầu nhìn Đông Phương Nhuận, quát chói tai: "Còn không ra tay?"

Mặt Hàn quốc công trầm xuống, sau đó chợt vung tay, một khắc sau, mấy chục nữ nhân áo trắng từ chỗ tối bay ra, tốc độ nhanh đến mức những ám vệ ban nãy còn kém xa, mà trên người mỗi người đều mang theo hơi thở lạnh băng, không khí bị đông lại trong nháy mắt; trường kiếm của họ tuốt khỏi vỏ, bay nhanh treo lên cổ của một đám đại thần, sau đó không hề do dự chém xuống.

Máu tươi tuôn như suối, phút chốc nhuộm đỏ cả Kim Loan điện; Hàn quốc công nhìn đến thiếu chút nữa ọc máu, những đại thần bọn họ giết đều là những người ủng hộ Đông Phương Thực, run rẩy chỉ vào bọn họ: "Các ngươi...Các ngươi..."

Một nữ tử áo trắng nhẹ nhàng xuống giữa đại điện, băng giá mà xinh đẹp, chính là Hàn Tĩnh Ngọc, hiện tại là Ngọc La Y, nàng nhìn Hàn quốc công đang tức đến run rẩy, mặt không cảm xúc nói: "Kính Hoa Thuỷ Vực ta không phải thuộc hạ của Đông Phương Thực, chuyện triều soán ngôi, cho dù ta muốn giúp ông, e rằng cũng có người sẽ không đồng ý!"

"Hàn Tĩnh Ngọc!" Đông Phương Thực quát lớn: "Ngươi lại dám phản bội bổn vương?"

Hàn Tĩnh Ngọc cười lạnh: "Ta xưa nay đều không phải người của ngươi, sao lại nói là phản bội, Kính Hoa Thuỷ Vực ta là bang phái gi¬ang hồ, chưa từng liên quan đến chuyện triều chính, hôm nay ta đến đây, chỉ là vì thay bằng hữu của ta tặng một phần lễ vật mà thôi!"

Dứt lời ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Trạch: "Ta sợ ngươi giết từng người một quá phiền phức, giải quyết một lần cho xong, còn lại là chuyện của ngươi!"

Nói xong, lại trực tiếp xoay người mang người rời đi, quả là phóng khoáng, chỉ là máu tanh đầy đất thực sự làm cho người ta sợ hãi!

Không cần Đông Phương Trạch dặn dò, các ám vệ lập tức mang thi thể của các đại thần đều ném ra ngoài, mà Hàn quốc công cũng bị áp giải lên.

Đông Phương Thực sắc mặt nặng nề: "Đông Phương Trạch, ngươi nghĩ như thế thì đã thắng rồi sao? Nói thật cho ngươi biết, ta đã tập hợp khoảng mười vạn đại quân ở ngoài thành, còn có năm mươi vạn đại quân tấn công các thành lớn xung quanh Vân Đô, lúc ta tiến cung bọn họ sớm đã bắt đầu công thành rồi, cả Vân Đô đều nằm trong tay ta, ngươi chờ chết đi!"

Tay nắm chung rượu của Đông Phương Trạch siết chặt, tên đáng chết này lại có nhiều binh lực như thế, không phải nói chỉ có năm vạn thôi sao?

"Báo! Hoàng thượng, hoàng cung bị đại quân bao vây, mắt thấy có chừng ba mươi vạn!"

"Cái gì?" Lần này không chỉ các đại thần kinh ngạc, ngay cả Đông Phương Thực cũng lấy làm lạ, sao khi không lại nhiều thêm hai mươi vạn rồi?

"Nhưng mà.... nhưng mà...."

"Nói mau!"

"Như¬ng mà bọn họ không tấn công, ngược lại xếp hàng ngay ngắn dừng lại rồi, còn tuyên bố muốn gặp hoàng thượng?"

Tất cả mọi người đều bị làm cho mờ mịt, cuối cùng chỉ có thể đi theo Đông Phương Trạch ra ngoài cửa cung!

Hai mươi vạn người, vừa nhìn đã thấy lấp đầy đường phố trong hoàng thành, ngay ngắn thẳng hàng, nhìn qua oai vệ mà hùng vĩ; bọn họ cẩn thận nghiêm túc đứng đó, nhìn qua oai vệ mà hùng vĩ; nhìn thấy một đám người đi ra cũng không có hành động gì.

Đông Phương Thực nhìn những người bên dưới, lắc đầu mãnh liệt: "Không, sao có thể? Đây không phải là lính của ta!"

Đông Phương Nhuận vô cùng kích động: "Hoàng huynh, đó là quân Mộ Dung!"

"Cộc cộc cộc". Tiếng vó ngựa đáp lại hắn rồi, Đông Phương Triệt một thân áo giáp bạc nhẹ nhàng thúc ngựa tới, trên áo giáp còn có máu tươi, hiển nhiên vừa mới chiến đấu kịch liệt dính vào; hắn xoay ngươi xuống ngựa, quỳ một chân trên đất: "Đông Phương Triệt tham kiến ngô hoàng vạn tuế!"

Đông Phương Trạch đích thân lên trước đỡ hắn dậy: "Đứng lên nào! Không phải đệ nói ở biên quan không về sao?"

Đông Phương Triệt bất đắc dĩ cười, ngước mắt nhìn về phía đầu kia của hàng lính: "Hoàng huynh, lễ vật của huynh ở bên kia kìa!"

"Rầm rập!" Tất cả binh lính di chuyển ngay ngắn, trong nháy mắt con phố bị bịt kín lại bị lui ra một con đường lớn rộng năm thước, hai hàng binh sĩ nghiêm cẩn đứng đợi, tựa như đang tiếp đón cái gì.

Một chiếc xe liễn màu đen chậm rãi đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người dừng lại trước cửa cung.

Màn xe vén lên, một người nam nhân lạnh lùng anh tuấn như thần đi ra, Đông Phương Trạch dĩ nhiên nhận ra y chính là Sở Dạ, vậy người trong xe...... Bất chợt hắn bắt đầu kích động, so với lúc hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế còn kích động hơn.

Sở Dạ cúi đầu đưa tay vào trong xe, vẻ mặt khó được lúc lộ ra vẻ dịu dàng: "Cẩn thận chút!"

"Ừm!" Giọng nói nhàn nhạt truyền tới, một bàn tay xinh đẹp đặt lên bàn tay lớn của hắn, hai bàn tay nắm lấy nhau lại hoà hợp đến thế!

Một người mặc áo màu tím nhạt xuất hiện, dung mạo tuyệt đẹp kia thoáng chốc trở thành điểm sáng lộng lẫy nhất trên chiến trường nghiêm túc này, khiến cho người ta kinh diễm không thôi; mà nàng đỡ bụng được Sở Dạ cẩn thận tỉ mỉ dìu xuống, ánh mắt của mọi người lúc này mới rơi lên bụng nàng, chỗ đó hơi nhô lên, hiển nhiên là đã mang thai mấy tháng rồi.

Thân là một hoàng đế, Đông Phương Trạch biết hiện tại hắn nên đi lên đón tiếp, nhưng không biết vì sao, chân của hắn lại một bước cũng không đi nổi!

Sở Dạ cẩn thận đỡ Mộ Dung Cẩm qua, gật đầu với Đông Phương Trạch coi như chào hỏi, ngay sau đó lập tức quay đầu lại, sống chết sợ rằng Mộ Dung Cẩm bị tổn hại gì đó, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ đó khiến người xem líu cả lưỡi. Mà phía sau Đường Trúc dẫn theo mấy chục cô gái ôm lấy một đống đồ tuỳ lúc có thể bảo vệ, chỉ thiếu đưa Mộ Dung Cẩm lên thờ cúng luôn thôi.

"Ta không ngờ hai người lại đích thân đến đây!" Có lẽ đã nhận định Mộ Dung Cẩm là bằng hữu, ngay cả xưng hô của hoàng đế Đông Phương Trạch cũng tiết kiệm luôn.

Mộ Dung Cẩm cười khẽ, nắm lấy tay của Sở Dạ xoay người, nhìn tất cả các binh lính, giọng nói không lớn nhưng lại truyền khắp hoàng thành: "Nói cho ta biết, các ngươi là ai?"

"Quân Mộ Dung!"

"Nhà của các ngươi ở đâu?"

"Thiên Khải"

"Vậy ta là ai?"

"Tiểu cô cô!"

"Thế lời ta nói các ngươi có nghe không?"

"Nghiêm cẩn nghe theo lời tiểu cô cô!"

Mộ Dung Cẩm cười khẽ, trong ánh mắt bất mãn của Sở Dạ cầm lấy tay của Đông Phương Trạch, sau đó giơ qua đỉnh đầu: "Các ngươi nhìn đây, đây là tân đế của Thiên Khải, hoàng đế của Thiên Trạch, là hoàng đế mà Mộ Dung Cẩm ta nhận định; từ hôm nay trở đi, hắn sẽ là vua của các ngươi!"

Trầm mặc trong chốc lát, tiếp theo là từng hàng từng hàng quỳ xuống: "Tham kiến hoàng thượng!"

Tay của Đông Phương Trạch siết lấy tay của Mộ Dung Cẩm, cũng không để ý đến tâm tư kiều diễm kia, mà là kích động: "Cẩm Nhi, nàng đây là?"

Mộ Dung Cẩm buông tay hắn ra, nhìn những binh sĩ đang quỳ: "Bọn họ tất cả đều là tướng sĩ trung thành nhất của nhà Mộ Dung ta, hôm nay ta gi¬ao tất cả bọn họ cho ngươi, hi vọng ngươi đừng phụ lòng hi sinh của bọn họ!"

"Nhưng bọn họ đều là binh lính trung thành với nàng, sao nàng không mang bọn họ đến nước Sở?"

Mộ Dung Cẩm ngước mắt: "Bọn họ là người Thiên Khải, cội nguồn của bọn họ ở Thiên Khải, ta không thể để bọn họ vì ta mà phản bội tổ quốc, ta đã hứa với bọn họ phải để cho quân Mộ Dung quanh minh chính đại xuất hiện trước mặt người trong thiên hạ!"

Đông Phương Trạch lần nữa bị Mộ Dung Cẩm chinh phục, cũng lần nữa sâu sắc hiểu được tại sao những binh sĩ kia nguyện sống chết đi theo nàng rồi.

Xoay người đưa tay ra lại đưa về phía Sở Dạ, một tay đặt ở sau lưng, tự tin nhếch môi, mà Sở Dạ đã hiểu ý của hắn, đôi mắt loé lên, vưa tay ra, hai tay gi¬ao nhau nắm thành quyền giơ qua đỉnh đầu: "Kể từ hôm nay, Thiên Trạch và Sở quốc vĩnh viễn kết làm bạn, hai nước liên minh, mãi không nổi binh!"

"Hoàng thượng vạn tuế! Sở hoàng vạn tuế! Tiểu cô cô vạn tuế!"

"Không....Sao lại thế này.....Sao lại thế này!" Đông Phương Thực nhìn cảnh tượng hài hoà này, rõ ràng hắn đã sắp xếp đâu vào đấy rồi mà, sao lại biến thành kết cục như thế này.

Mộ Dung Cẩm xoay người, dùng nội lực hút một thanh đao, chỉ về phía cổ họng Đông Phương Thực, cười lạnh: "Lâm An Vương, ngươi có còn nhớ đêm hôm đó trên thuyền hoa của thái tử không ?"

Đông Phương Thực nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Dung Cẩm, hiện tại hắn hối hận rằng khi đó không trực tiếp biến nàng thành nữ nhân của hắn, nếu như vậy, có lẽ hôm nay hắn chính là hoàng thượng trên ngai vàng kia rồi.

"Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn như thế nào?"

Mộ Dung Cẩm kề đao sát cổ của hắn, sắc mặt lạnh giá: "Đêm đó ta đã muốn giết ngươi rồi, để ngươi sống đến giờ đã lời cho ngươi lắm rồi!"

Sở Dạ không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại giơ tay cầm lấy đao trong tay Mộ Dung Cẩm qua: "Cẩm Nhi, thái y nói nàng không thể tức giận, tên cặn bã như thế này không đáng để cho nàng vì hắn mà tổn hại thân thể, gi¬ao cho Cô vương xử lý được không?"

Mộ Dung Cẩm cũng không muôn thấy máu, cũng không tranh cãi nữa, mà Đông Phương Thực biết mình không chạy khỏi cái chết rồi, ngược lại bắt đầu ra vẻ bình nứt không sợ bể, cười dâm tà: "Mộ Dung Cẩm, sao ngươi không nói với Sở Dạ đêm đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Nói xem ta vuốt ve ngươi chỗ nào? Hôn ngươi chỗ nào? Ha ha ha ha!"

Sở Dạ vô cùng tức giận, một chưởng đánh vào lồng ngực của hắn, thoáng chốc khiến hắn đau đớn nói không nên lời! Mộ Dung Cẩm dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn: "Ngươi nghĩ ngươi nói như thế thì có thể bôi nhọ ta à? Cả thiên hạ đều biết ta là thiếu cung chủ của Ma Vực, ngươi cho rằng với võ công của ta, ngươi có thể làm gì ta?"

Đông Phương Nhuận cũng có chút tức giận, trực tiếp đâm một kiếm xuyên qua tim của Đông Phương Thực, bịt lại miệng của tất cả mọi người.

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, nhìn sang Đông Phương Nhuận đã thay đổi rất nhiều. "Ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần quà trở về xem đi."

Đông Phương Nhuận bỗng chốc vui mừng, ánh mắt tiễn Mộ Dung Cẩm và mọi người đi vào, hắn lại không thể chờ được quay trở về phủ đệ của mình, nhưng khi hắn nhìn thấy món quà kia, trong chốc lát lại không biết phải nói gì mới tốt; dung mạo giống hắn y đúc, không phải chính là Đông Phương Hiểu vị tỷ tỷ sinh đôi của hắn sao? Chỉ là dường như tỷ tỷ ấy đã điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro