Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Một tháng sau, với sự nỗ lực không ngơi nghỉ, tôi đã thành công giành lại được vị trí đầu bảng từ trong tay Tống Yến trong kỳ thi tháng. Tổng điểm của tôi chỉ cách biệt với anh ta vài điểm.

Nhìn vào bảng điểm gần như giống hệt nhau, tôi càng tin vào phỏng đoán trong đầu mình.

"Tống Hoan của chúng ta lần này thi rất tốt, tiếp tục phát huy nhé."

Chủ nhiệm không chút do dự khen ngợi tôi trước mặt cả lớp.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Tôi đứng dậy, hãnh diện nói lời cảm ơn thầy.

Khi tôi quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Tống Yến tối tăm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Ánh mắt của cậu ta quá đáng sợ, dọa cho giáo viên chủ nhiệm phải co rúm người trước sự phẫn nộ của đại thiếu gia nhà họ Tống. Thầy lau mồ hôi, không nhắc đến kết quả thi cử nữa.

Tôi không những không hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.

Tôi thật sự muốn cảm ơn Tống Yến vì tinh thần hiếu chiến của anh ta. Nếu không có âm mưu kế kín kẽ của Tống Yến, chắc có lẽ tôi sẽ không nung nấu ý định trả thù, sôi sục ham muốn đánh bại bọn họ, từng người từng người một.

Tống Dao Dao chỉ chăm chú nghịch bộ móng mới làm. Cô ta không để ý kết quả lắm, dù sao điểm số của Tống Dao Dao vẫn luôn ổn định trong top 30, thế nên cô ta chẳng buồn bận tâm.

Về phần Chu Dã, sau khi tôi và hắn hoàn toàn xé rách mặt, hắn cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp chuyển đến ngồi cùng bàn với Tống Dao Dao.

Nhưng gần đây tôi phát hiện Chu Dã luôn đặc biệt quan tâm đến chuyện của tôi.

Sau lưng Tống Dao Dao, hắn thường xuyên nhắn tin cho tôi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trả lời. Chỉ khi nào tôi cảm thấy hắn ta thật sự quá phiền, tôi mới nén giận ném cho hắn một cái cau mày khó chịu.

Quả nhiên hôm nay tôi lại không có xe về nhà. Không cần nghĩ cũng biết Tống Yến lại ép tài xế lái xe đi mà không có tôi.

Tâm tư nhỏ nhặt này của Tống Yến, tôi chẳng quan tâm.

Vốn dĩ tôi cũng không có ý định về nhà.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu, lại vừa vặn nhìn thấy xe của Chu Dã dừng lại bên cạnh tôi.

Chu Dã ngồi trên xe, vẻ mặt phức tạp, tựa hồ đã quyết đã hạ quyết tâm làm chuyện gì đó mà tôi không biết.

Hắn nặng nề nói.

"Hoan Hoan, em lại bị bọn họ bắt nạt rồi. Mau lên xe với anh đi."

Cái nhìn thương hại của hắn ta khiến tôi ghê tởm.

Giờ đây chỉ cần nhìn thấy Chu Dã là tôi lại buồn nôn.

Thấy tôi không nhúc nhích, hắn ta tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục.

"Anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng anh thấy giữa hai chúng ta không nên tồn tại những chuyện rắc rối như thế này."

Tôi lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó lười biếng hé đôi môi mọng.

"Cút."

Sức phòng thủ của Chu Dã xem vậy mà yếu phết, tôi chỉ cần thở ra một từ thôi cũng đủ khiến nó sụp đổ.

Chiếc mặt nạ giả tạo của Chu Dã bị tôi đấm vỡ, nháy mắt nứt nẻ rồi gãy làm đôi.

Chu Dã bị tôi mắng thì lập tức treo lên lòng tự tôn kém cỏi. Hắn ta nghiến răng, nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai.

"Nực cười, ông đây chỉ thấy cô đáng thương nên mới tiếp cận, vậy mà Tống Hoan cô lại tưởng tôi thích cô thật á? Ông đây cười ch.ế.t."

Nói xong, anh lái xe đi.

Đồ thần kinh.

Tôi không đếm được đây là lần thứ mấy Chu Dã bại trận trong tay tôi.

Loại người như hắn ta, rõ là chỉ có cái mồm.

Thế mà không hiểu sao khi trước tôi lại một mực nghe theo hắn răm rắp, lại còn vì hắn mà cãi nhau với mẹ.

Tôi phẩy tay xua đi uế khí, sau đó tìm một bốt điện thoại sạch sẽ gần đó.

Mười phút sau, một người đàn ông gầy gò với đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt tôi.

"Chào ông Tống."

Tôi đẩy ly cà phê đã gọi cho người đàn ông, cử chỉ ít nhiều tỏa ra được khí chất của thiên kim.

Đúng vậy, đây là cha nuôi của tôi, cũng là cha ruột của Tống Dao Dao.

Thật trùng hợp, cả hai nhà đều mang họ Tống.

Người đàn ông có vẻ mệt mỏi. Nhưng khi thấy tôi giờ đây đã từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cả người đều mang dáng vẻ của người có tiền, mắt ông ta không giấu diếm mà sáng rực lên.

"Tống Hoan à, chúng ta nuôi nấng con lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao." Ông ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi nói tiếp. "Bây giờ con đã thành con gái nhà giàu. Con ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sẽ không quên đi công ơn dưỡng dục của bố mẹ, đúng không?"

Đối mặt với mấy lời ân tình của bố nuôi, tôi không có quá nhiều cảm xúc. Bộ dáng này của ông ta trong quá khứ tôi đã thấy không ít lần.

Chẳng qua thấy tôi hiện tại là con nhà có tiền, thế nên muốn nói chuyện nuôi dưỡng rồi vòi vĩnh tôi, muốn tôi nôn thêm tiền mà thôi.

Lúc tôi được đón về Tống gia, bố mẹ tôi đã đưa cho bọn họ một khoảng tiền không hề nhỏ. Xem ra số tiền vốn có thể để họ sống an nhàn suốt quãng đời còn lại đã bị bọn họ dâng cho ông tổ bài bạc hết rồi.

Trong mắt bọn họ, tiền dưỡng già, tiền trả ơn gì đó thì cũng chỉ là tiền. Bọn họ không nghĩ được gì ngoài việc có thể tha hồ cắm cọc ở các sòng bạc khi có được số tiền lớn trong tay.

Tôi không có ý định nói nhảm với người đàn ông đó, vậy nên tôi trực tiếp từ chối ông ta.

"Bây giờ chúng ta không liên quan gì nhau nữa, một đồng ông cũng đừng hòng lấy."

Đôi mắt đục ngầu của người đàn ông lộ ra vài phần không hài lòng. Nhưng bây giờ ông ta cũng hiểu rõ tôi không phải là con gái ruột của họ.

Trước đây họ đối xử với tôi như vậy, làm gì còn có khả năng tôi sẽ nghĩ đến tình thân trước kia?

"Tiêu hết rồi à?"

Tôi nhấc ly cà phê trước mặt lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.

Người đàn ông cúi đầu không trả lời, tôi xem như đây là ông ta thừa nhận.

"Ông nợ bao nhiêu?" Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi về vấn đề nợ nần, ông ta lại ngẩng đầu lên, trong mắt cũng lấp lánh tia hy vọng.

Ông ta đưa tay ra, cười hiền lành.

"Không nhiều, không nhiều." Sau đó xòe năm ngón tay đầy kiêu hãnh. "Năm triệu."

"Khụ... khụ..."

Tôi lập tức bị sặc cà phê.

Tôi nhớ bọn họ cùng lắm chỉ cược vài chục nghìn là đã quá lớn rồi.

Vậy mà giờ đây ông ta thản nhiên nói con số năm triệu?

Lại còn bảo không nhiều?

Cha mẹ nuôi thật khiến tôi mở mang tầm mắt.

Nhưng cũng đúng, người như bọn họ làm sao biết giới hạn. Tống gia cho bọn họ nhiều tiền, gan bọn họ tất nhiên cũng lớn hơn, bọn họ sẽ không kiêng dè mà đánh nhiều hơn, nhưng sau đó sẽ lại thua thảm hơn.

Cứ như vậy, một vòng lặp luẩn quẩn không có hồi kết.

Tôi vuốt thẳng những nếp gấp nơi góc áo, rồi mỉm cười nhìn cha nuôi.

Ông ta cũng hồi hộp chờ đợi hành động tiếp theo của tôi.

"Chúng ta tất nhiên không có gì để nói với nhau. Có điều, có một người liên quan trực tiếp với ông, nhưng lại nhẫn tâm quên mất sự tồn tại của ông."

Tôi lấy ra một tờ giấy nhớ từ cặp sách rồi đưa cho ông ta.

Trên đó ghi một dãy số điện thoại.

"Đây là..." Ông ta cầm tờ giấy, có chút bối rối.

"Số điện thoại của Tống Dao Dao, con gái ruột của ông." Tôi chống cằm. "Ông là cha mẹ ruột của cô ta. Hiện tại cô ta đang an nhàn hưởng vinh hoa phú quý, mà ông lại bị bọn đòi nợ truy đuổi. Quả thật là một đứa con vô ơn, đúng chứ? Ông thấy lời tôi nói có hợp tình hợp lý không, ông Tống?"

"Ồ!" Người đàn ông giác ngộ, vội vã gật đầu, như thể bắt được cọng rơm cuối cùng. "Ừ nhỉ, sao bố lại không nghĩ ra."

"Nhưng bố phải làm gì để con bé chịu nhả tiền?"

"Nói với Tống Dao Dao, nếu cô ta không đồng ý thì ông sẽ đến công ty nhà họ Tống làm ầm lên. Không phải ông giỏi nhất mấy trò ăn ăn vạ này sao?"

"Ông đứng trước cửa công ty yêu cầu bọn họ trả lại con gái. Nhà họ Tống xưa nay coi trọng danh tiếng. Giờ đây sự việc thiên kim thật thiên kim giả bung bét, Tống Dao Dao nhất định sẽ bị đuổi về với ông."

Tôi kéo khóe môi, ý cười trong mắt càng rộng hơn.

"Nhưng mà, Tống Dao Dao hưởng thụ đãi ngộ thiên kim đã quen, làm sao lại đồng ý rời khỏi Tống gia để trở về với gia đình mấy người, sống một cuộc sống nghèo nàn? Tôi nói đến đây ông đã hiểu rồi chứ?"

Cha Tống ngây người, tròng mắt hơi đảo.

"Lúc đó chỉ cần bố mở miệng đòi tiền, con bé sẽ lập tức đưa cho?"

Tôi cười cười không nói, tận hưởng hương vị cà phê thơm đắng.

Cha Tống như tìm được ánh sáng, kích động đến run người.

"Hoan Hoan, quả nhiên bố nuôi con không uổng công."

Người đàn ông nở một nụ cười trên gương mặt u ám, vội vàng uống mấy ngụm cà phê.

"Uống chậm thôi." Tôi nhắc nhở ông ta.

11.

Khi tôi về đến nhà thì vừa kịp giờ ăn tối.

Vừa vào đã thấy Tống Dao Dao sắc mặt tái nhợt, trên bàn ăn cũng chỉ gắp mấy miếng qua loa.

Cha nuôi của tôi thực sự quá năng suất.

Bởi vì tôi đã kịp thời tỉnh ngộ, quay lại chính đạo, tâm trạng mẹ tôi cũng vui vẻ hơn. Bà liên tục gắp thức ăn cho tôi, hỏi han tình hình gần đây của tôi.

Thấy thời điểm đã đến, tôi liền rút kết quả thi ra đưa cho hai người.

"Bố, bố từng nói nếu con tiếp tục đứng đầu trong kỳ thi, bố sẽ đáp ứng một nguyện vọng của con, phải không ạ?"

"Đúng vậy." Bố tôi gật đầu. "Con muốn cái gì?"

Tôi học theo cha nuôi, chậm rãi xòe bàn tay ra.

"Con muốn năm triệu."

Có lẽ bọn họ không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, lập tức bật cười.

"Cuộc sống của con khi trước vô cùng nghèo khổ, nên giờ con chỉ muốn có thật nhiều tiền. Có tiền trong tay con mới an tâm." Tôi khoa tay múa chân. "Bố mẹ thấy có được không ạ?"

"Được, được."

Mẹ lập tức đồng ý, thậm chí còn không màng ý kiến của bố tôi bên kia.

Tôi biết chỉ cần nhắc về lời hứa lần trước, bố mẹ sẽ đồng ý với tôi vô điều kiện.

Cạch.

Tống Dao Dao thất thần đánh rơi cái bát trong tay.

Âm thanh trò chuyện trong phòng ăn phút chốc tắt ngóm. Mọi người không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía Tống Dao Dao.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, lúng túng cầm bát lên, vội vàng giải thích.

"Xin lỗi, là con trượt tay."

Tôi liếc nhìn cô ta, thu vào mắt cảnh tượng Tống Dao Dao âm thầm run rẩy.

Ban đêm, tôi không ngủ.

Tôi đang chờ một người.

Khoảng 9 giờ đúng, khi biệt thự Tống gia chìm vào tĩnh lặng, trước cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi nhếch khóe môi, con cá nhỏ cuối cùng cũng không chịu được mà chủ động sa lưới.

"Mời vào."

Tống Dao Dao cắn môi đứng trước mặt tôi, vẻ mặt rối rắm. Tôi chỉ cười nhạt đứng sang một bên, tỏ ý mời cô ta vào.

Mới đầu, Tống Dao Dao vẫn còn cứng miệng, cứ ngồi ngây ngốc trong phòng tôi.

Tôi vẫn thong thả tận hưởng cảnh đêm, ung dung chờ phòng tuyến của cô ta sụp đổ.

Có vẻ đã không còn đường lui cho bản thân, Tống Dao Dao khó khăn mở miệng, miêu tả tình huống hiện tại của bản thân, cầu xin tôi hãy giúp đỡ.

Đối với vẻ miễn cưỡng khẩn cầu của Tống Dao Dao, tôi chỉ trưng ra vẻ thờ ơ.

"Vậy cô có thể cho tôi cái gì?"

Vẻ lãnh đạm của tôi khiến Tống Dao Dao hốt hoảng. Cô ta vội vã quỳ phịch xuống đất, tuyệt vọng níu lấy gấu áo tôi.

Tống Dao Dao khóc lóc nức nở, trông đến là đáng thương.

"Cô muốn gì cũng được, tôi có gì cũng sẽ đưa hết cho cô. Làm ơn, Tống Hoan, làm hơn hãy giúp tôi."

"Tôi không muốn đến đó, tôi không muốn đến căn nhà đó. Tôi xin cô. Nếu đến đó tôi không ch.ế.t thì cũng sẽ bị l.ộ.t một lớp da. Tống Hoan, cầu xin cô, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho, chỉ cần đừng để tôi phải rời khỏi Tống gia."

"Tống Hoan, xin cô..."

Tôi hài lòng gật đầu, đây là kết quả tôi muốn

Ngày đầu tiên đến Tống gia, là chính miệng Tống Dao Dao nói có ch.ế.t cũng không muốn bước chân ra khỏi nơi này mà.

Tôi đỡ Tống Dao Dao dậy, giả vờ ân cần lau nước mắt cho cô ta.

"Đừng nói vậy, tôi cũng không phải muốn đẩy cô đến đường cùng. Nhưng Tống Dao Dao, tôi cần cô làm một chuyện."

"Tôi muốn bằng chứng Tống Yến gian lận trong kỳ thi."

Nước mắt trên mặt Tống Dao Dao vẫn còn chưa khô. Cô ta trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi tôi.

"Làm sao cô biết?"

Làm sao tôi không biết?

Tống Yến cũng giống Tống Dao Dao, đều là kẻ thích hưởng thụ cuộc sống xa hoa phù phiếm. Nhưng điểm số của hai người họ có chênh lệch quá lớn. Dù tôi có quan sát Tống Yến nhiều đến mấy cũng không cảm nhận được hắn ta có tố chất thiên tài, không cần học cũng dễ dàng đạt điểm cao.

Nhưng Tống Yến lại là một kẻ hư vinh. Hắn yêu thích cảm giác vượt trội, bị nghiện cảm giác được mọi người ngước nhìn và sùng bái. Lại càng muốn chứng tỏ với bố mẹ Tống rằng hắn là người thích hợp cho vị trí thừa kế sản nghiệp.

Thế nên chỉ có một khả năng: hắn gian lận.

Đã làm thì nhất định phải để lại manh mối.

Và tôi muốn nắm lấy manh mối này thông qua người thân cận nhất với hắn ta.

12.

Hôm sau là cuối tuần, bố mẹ tôi không có ở nhà.

Tống Yến, như thường lệ, đi đến nhà hàng tây yêu thích của hắn.

Tôi nhanh chân đến trước, đợi Tống Yến xuất hiện.

Khi tôi lấy chiếc USB chứa bằng chứng gian lận cho hắn ta xem, Tống Yến đã mất bình tĩnh.

"Tôi đã đánh giá thấp cô." Tống Yến găm con dao vào miếng bít tết, tức giận đến mức bật cười. "Nhưng Tống Hoan à Tống Hoan, cô nghĩ mấy thứ này thực sự có tác dụng sao? Cô đi một vòng lớn như vậy chỉ để bố mẹ thất vọng về tôi? Chưa kể, chắc gì bằng chứng của cô là thật?"

Tôi mỉm cười, tất nhiên thứ tôi muốn còn nhiều hơn thế.

Tôi không để giọng điệu giễu cợt của anh ta vào tai, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.

"Anh trai thân yêu à, anh có muốn đoán thử xem tôi lấy cái USB này từ đâu không? Anh có đoán được là ai đã đưa cho tôi không?"

Nụ cười trên mặt Tống Yến nhất thời cứng đờ. Hắn ta cẩn thận suy nghĩ, sau đó lại không kìm được cơn phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi.

"Con khốn này."

Tống Yến không thèm nhìn tôi một cái, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động cơ dần xa ở bên ngoài, khuôn mặt tươi cười của tôi lập tức sầm xuống.

Dựa vào chút chứng cứ này, đương nhiên không đủ.

Nhưng lợi dụng nó để tạo ra cái bẫy cho hai bọn họ nhảy vào, thì lại đủ.

Tôi mở laptop, truy cập vào camera giám sát trong phòng của Tống Dao Dao.

Đây mới là điều kiện tôi đề cập với Tống Dao Dao vào đêm hôm trước.

"Tống Dao Dao, đồ khốn kiếp."

Tống Yến vừa bước chân về đến nhà liền xông vào phòng của Tống Dao Dao.

Tống Dao Dao còn chưa kịp mở miệng thanh minh, Tống Yến bên này đã vung tay đánh tới. Một bạt tay mạnh đến nỗi khiến cô ta ngã nhào.

Tôi xuýt xoa, âm thanh vang dội đến nỗi tôi đang ngồi ở nhà hàng mà còn nghe.

Tôi không khỏi thở dài, có chút đau lòng giùm Tống Dao Dao.

Khung cảnh anh em tương tàn khiến tôi đây cảm khái thật lâu.

Một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như Tống Yến làm sao có thể buông tha cho kẻ đã phản bội mình?

Mắt thấy Tống Yến trông như thể sắp giết Tống Dao Dao đến nơi, tôi liếc nhìn đồng hồ. Mà trong màn hình máy tính, Tống Yến lại hung ác vung chân đá mạnh vào bụng Tống Dao Dao.

Tôi mở điện thoại di động, bấm gọi vào số của quản gia, thông báo rằng mười phút sau sẽ có người đến nhà.

Mà tôi cũng sẽ có mặt ở Tống gia trong vòng mười phút nữa.

Tống Yến bị vệ sĩ tôi mời đến đẩy ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn ta vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của vệ sĩ, không ngừng rống tên tôi.

"Tống Hoan!"

"Ôi chao." Tôi nhíu mày, bị hai tai lại. "Anh ồn ào quá."

Mắt Tống Yến đỏ lên, sau đó nhìn qua Tống Dao Dao bị anh ta hành hung đến nỗi không nhìn ra nhân dạng. Anh ta nhất thời tỉnh táo, hung ác nhìn về phía hai chúng tôi.

"Mày và nó, hai đứa chúng mày câu kết với nhau hãm hại tao!"

"Nào, Tống Yến, ăn nói cẩn thận, chúng tôi đã hại anh bao giờ?" Tôi chỉ vào Tống Dao Dao bên cạnh. "Chẳng lẽ Tống Dao Dao không phải là do anh đánh ra nông nỗi này hay sao?"

Tôi quay màn hình laptop về phía Tống Yến, phát lại toàn bộ quá trình hắn ta thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Tống Dao Dao. Âm thanh la hét thảm thiết của Tống Dao Dao vang lên một lần, sắc mặt Tống Yến lại càng trắng thêm một chút.

"Tôi cho anh hai lựa chọn: thứ nhất, đoạn phim này sẽ được tung lên mạng và bán cho cánh paparazzi, truyền thông sẽ ngập tràn tin tức Thái tử Tống gia tàn nhẫn bạo hành em gái."

"Thứ hai, cuốn gói cút ra nước ngoài."

Tống Yến hằn học nhìn tôi, trong đôi mắt cuộn trào sự thống hận. Nếu không phải có hai tên vệ sĩ lực lưỡng đè anh ta xuống nền đất thì có lẽ Tống Yến sẽ thật sự lao đến xé x.á.c tôi ra.

Tức không Tống Yến? Hận không? Căm ghét tôi không? Hoặc là, anh có hối hận không?

Sự tình bây giờ đều là do anh chọc đến tôi trước.

"Tôi nhắc anh này Tống Yến. Nếu video bị tiết lộ ra ngoài, anh không chỉ mất đi vị trí người thừa kế Tống gia, mà thanh danh cả đời anh cũng sẽ mãi mãi chôn vùi dưới đống bùn nhơ." Tôi chậm rãi nói. "Anh trai thân yêu, hoặc là anh tự nguyện rút lui, hoặc chính em gái này sẽ thay anh ra tay."

"Cái nào quan trọng hơn, anh hãy nghĩ cho thật kỹ."

Tôi ném cho mấy tên vệ sĩ một ánh mắt, bọn họ thả lỏng tay, từ từ buông Tống Yến.

"Anh à, sự kiên nhẫn của em có giới hạn."

Đây chính là tối hậu thư tôi dành cho anh ta.

Nhìn thấy sự tuyệt vọng và không cam lòng trong mắt Tống Yến khi hắn rời đi, tôi biết mình đã thành công.

Một giờ sau, tôi nhận được ảnh chụp màn hình đặt vé máy bay từ Tống Yên.

Tôi hài lòng đặt điện thoại xuống bàn, sau đó hào phóng xoa đầu Tống Dao Dao.

"Một tháng nữa, chúng ta sẽ đến sân bay tiễn anh trai đi du học."

Tống Dao Dao rụt rè nhìn tôi, gương mặt thanh tú này bị Tống Yến đánh tơi tả, thật sự có chút đáng thương.

Tôi đưa tay, giúp cô ta lau vết máu trên khóe miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng lại dỗ dành.

"Sau này tôi chính là người thừa kế duy nhất của Tống gia."

"Tôi chỉ thích giữ lại chó ngoan biết nghe lời."

"Nếu cô dám làm ra chuyện gì lộn xộn, tôi có thể ném cô quay lại Tống gia nghèo đói đó bây cứ lúc nào."

"Hiểu?"

Tống Dao Dao vội vàng gật đầu.

Tôi khẽ cười, nắm tay cô ta bước ra khỏi nhà họ Tống.

"Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện."

-*-

Quyết định xuất ngoại đột ngột của Tống Yến khiến tất cả mọi người bàng hoàng.

Ngoại trừ tôi và Tống Dao Dao đều hiểu rõ sự tình nên chỉ giả vờ ngạc nhiên, mẹ tôi trái lại thật sự rất đau lòng. Bà đã khóc rất lâu, hai mắt cũng sưng lên.

Mặc kệ mấy lời khuyên nhủ, Tống Yến vẫn kiên định với lựa chọn của mình. Thậm chí hắn còn hảo tâm bịa ra lý do chính đáng cho bản thân, nói rằng ở nước ngoài có ngôi trường mà hắn muốn theo học.

Giải quyết xong Tống Yến và thu phục Tống Dao Dao, tôi như trút được gánh nặng.

Chỉ còn một người.

Một tuần sau khi Tống Yến rời đi, tôi đến Chu thị tìm anh trai của Chu Dã.

Chu Trạch.

Video trích xuất ở cửa hàng tiện lợi được tôi âm thầm gửi cho Chu Trạch. Từ hình ảnh đến âm thanh đều ở mức chất lượng cao, cuộc trò chuyện bẩn thỉu giữa Tống Dao Dao và Chu Dã cũng được thu lại đàng hoàng.

"Xin lỗi Tống tiểu thư, tôi không ngờ được tên tiểu tử bất tài này lại có gan đùa giỡn cô như vậy."

Chu Trạch chỉnh lại chiếc kính gọng vàng, tác phong khiêm tốn lịch sự.

Nhưng đều là doanh nhân sống ở vũng nước đục hào môn, làm gì có ai đơn giản.

"Chúng ta đều là người thừa kế chân chính ở Chu gia và Tống gia, tương lai nhất định có cơ hội làm ăn với nhau. Tôi không muốn vì chuyện cỏn con này mà tổn hại hòa khí giữa hai nhà."

"Chu Tổng, cậu ta chỉ là một đứa con ngoài giá thú, tôi tin tưởng anh sẽ xử lý tốt."

Chu Trạch cong môi cười: "Tất nhiên, xin Tống tiểu thư hãy an tâm."

Sự tồn tại của Chu Dã ở Chu gia là cái gai trong lòng mọi người. Chu Trạch, với tư cách là người thừa kế của Chu gia, tất nhiên chỉ hận không thể ném Chu Dã đi càng sớm càng tốt.

Hiện tại tôi là thiên kim của Tống gia, là người có khả năng lớn nhất ngồi vào ghế thừa kế. Với địa vị như vậy, chỉ cần dựa vào những việc trước kia Chu Dã làm với tôi, Chu Trạch liền có lý do chính đáng để xử lý Chu Dã.

Tôi không cần khiến mình bẩn tay mà vẫn trị được Chu Dã, đồng thời tạo cho Chu Trạch cái cớ để diệt cỏ tận gốc, lại nhân cơ hội này kéo gần mối quan hệ làm ăn giữa hai nhà.

Một mũi tên trúng ba con nhạn, tôi dại gì lại không làm?

Chu Trạch rất năng suất. Ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm báo tin Chu Dã đã chuyển trường.

Sau đó, tôi cũng không còn nhận được tin tức gì về hắn ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro