Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Quỳ trước đại lão
🌸🌼🌸🌼

Bà Sầm chỉ vào hình ảnh trên thực đơn và nói: "Chính là nó."
Diệp Chước nhìn thoáng qua, liền nhận ra Điệp Lạc Hầu là món ve sầu xào, cười nói: "Thì ra là món này!"
Vào đầu hè ở Vân Kinh, món ngon được nhiều người yêu thích là ve sầu xào.
Ve sầu không dễ bắt nên giá bán hơi đắt, mỗi con có giá 5 tệ.
"Bà muốn mười con!" Bà Sầm nói.
"Được ạ." Diệp Chước gật đầu, không đau lòng chút nào cả.
Bà Sầm còn không quên bổ sung: "Tiểu Diệp tử, đừng quên còn có mì tôm hùm mặt nha."
"Bà yên tâm, cháu không quên đâu." Diệp Chước cười ngoái đầu nhìn lại, "Bà chờ một lát nhé."
Bà Sầm gật đầu.
Diệp Chước xoay người đi lấy đồ ăn.
Thấy vậy, chị Lưu tò mò hỏi: "Tiểu Diệp, bà lão kia là người thân của cháu sao?"
Diệp Chước nói: "Hôm qua cháu với bà ấy mới biết nhau, người già neo đơn, sống cũng không dễ dàng gì."
"Không quen biết mà cháu cũng mua đồ ăn cho bà ta? Cháu có ngốc không vậy?"
Chị Lưu nói tiếp: "Giờ có rất nhiều kê muốn lừa ăn lừa uống! Đặc biệt hay lừa những cô gái đơn thuần như cháu!"
Chuyện chị Lưu nói cũng không phải chuyện giật gân.
Thế giới hiện nay, quả thật có rất nhiều kẻ lừa đảo!
Cũng có rất nhiều người bị lừa dên táng gia bại sản.
Diệp Chước cười, "Nếu tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn, vậy thế giới này không phải sẽ chẳng còn chút ấm áp nào sao?" Nếu lúc trước bà cô cũng khoanh tay đứng nhìn, vậy lấy đâu ra cô của hiện tại?
"Nói cũng đúng!" Chị Lưu nói tiếp: "Nhưng cháu phải cẩn thận, ăn uống thì không sao, nhưng nhất định đừng để bị lừa tiền."
Diệp Chước gật đầu, "Vâng ạ."
Chỉ một lát sau, Diệp Chước liền bưng mì tôm hùm và ve sầu xào đến.
Bà Sầm kích động đứng lên, thiếu chút nữa chảy nước miếng, "Mì tôm hùm của mình, ve sầu xào của mình!"
"Bà ăn từ từ nhé, mới nấu nên còn rất nóng."
"Được được."
Một chiếc siêu xe đậu ở ven đường, Mục Hữu Dung ngồi ở ghế sau.
Diệp Chước thay đổi quá lớn.
Làm Mục Hữu Dung cảm thấy nguy cơ.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Chước lúc này đang làm cong việc thấp hèn, cũng không có biến hóa gì khác, Mục Hữu Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là do ả quá lo lắng.
Loại người hạ tiện cấp thấp như Diệp Chước, có thể làm được gì lớn chứ?
Nhưng ả vẫn không thể thả lỏng.
Ả đã sớm lên kế hoạch để Diệp Chước cả đời này chỉ có thể là người thấp hèn!
Mục Hữu Dung cố gắng nhớ lại những chuyện lúc trước, tránh khỏi việc gặp lại người kia, tránh đi tất cả bi kịch, khiến Diệp Chước trở thành ả của kiếp trước!
Mục Hữu Dung híp mắt, tầm mắt rơi trên người Diệp Chước, đột nhiên cảm thấy bà lão đang nói chuyện với Diệp Chước hơi quen, hỏi: "Dó là bà già nhà họ Sầm à?"
Người trợ lý ngồi ở ghế trước nói: "Vâng, thưa cô."
"Nhà họ Sầm quả thục đã xa sút." Mục Hữu Dung cong môi, con ngươi lóe châm chọc, "Mới có mấy ngày mà đã biến thành ăn xin! Quả thật là vạt họp theo loài, người phân theo nhóm."
Ả nói rồi mà, phế vật thì có tiền đồ gì chứ.

"Sầm gia quả thật là nghèo túng," Mục Hữu Dung nhẹ nhàng câu môi, Lúc này mới mấy ngày, liền biến thành cái khất cái bà! Quả thật là người phân theo nhóm, vật họp theo loài!"
Trợ lý lập tức phụ họa nói: "Tiểu thư nói rất đúng, bà lão đáng chết nhà họ Sầm kia mặt dày y như Diệp Chước! Cũng không xem xem mình là ai, lần trước cư nhiên còn không biết xấu hổ tới cửa nói chuyện hôn ước! Nếu tôi là bà ta, tôi sẽ tìm một cái lỗ để chui xuống!"
Mục Hữu Dung thu hồi tầm mắt, "Được rồi, chúng ta trở về đi."
Nghĩ nghĩ, Mục Hữu Dung nói tiếp: "Gần đây bên Lâm Ngũ Nguyệt và Tằng Nhu có động tĩnh gì không?"
Lần trước Diệp Chước làm Lâm Ngũ Nguyệt và Tằng Nhu ăn thiệt như vậy, hai người này không nên một chút động tĩnh đều không có.
Trợ lý quay đầu lại nói nhỏ bên tai Mục Hữu Dung vài câu.
Nghe vậy, Mục Hữu Dung cong khóe môi, "Vậy giúp bọn họ một chút."
Mục Hữu Dung là người thông minh, ả biết có rất nhiều chuyện không thể tự mình ra tay, cho nên chỉ có thể mượn tay Lâm Ngũ Nguyệt và Tằng Nhu.
Như vậy có thẻ duy trì thanh danh tốt của mình, lại có thể đạt được mục đích.
Quả thực chính là một công đôi việc.
......
Bởi vì có dự án CIS, sau khi tan làm về nhà, việc đầu tiên của Diệp Chước là mở máy tính, lên trang web công nghệ.

Như vậy đã có thể duy trì chính mình hảo thanh danh, lại có thể đạt tới mục đích.
Cô hết sức chăm chú ngồi ở trước máy tính, mười ngón lướt trên bàn phím tạo thành tàn ảnh, trong phòng toàn là tiếng gõ bàn phím, màn hình phát ra ánh huỳnh quang chiếu lên gương mặt cô, tăng thêm ba phần thanh lãnh.
Giây lát, cô ấn nút Enter, trên màn hình máy tính lập tức hiện ra dòng chữ: Set, up, successfully!
Đại công cáo thành!
Diệp Chước kiểm tra lần cuối, xác nhận không có vấn đề gì, vào trang web công nghệ, gửi tin nhắn cho đối phương, "Tôi đã làm xong rồi, bây giờ gửi cho cậu nhé?"
Vừa hay Lê Thiên Đông cũng đang onl.
Khi nhận được tin nhắn này, hắn nhíu mày.
Một người mới có thể hoàn thành được hạng mục CIS sao?
Chuyện này tựa hồ không có khả năng, Lê Thiên Đông không để tâm chuyện này, tùy ý trả lời: "Gửi qua đây đi."
Diệp Chước gửi văn kiện qua.
Khi thấy thứ hiện lên trên màn hình máy tính, hắn ngu luôn.
Tay hắn run lên vì phấn khích.
Cmn!
Đại, đại lão?
Lê Thiên Đông nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn không nằm mơ đó chứ?
Lê Thiên Đông hung hăng tát mình một cái.
Au!
Đau quá!
Không phải đang nằm mơ?
Lúc này, đối phương lại gửi tin nhắn: "Nếu xác nhận không có vấn đề gì, mời bấm nút hoàn thành nhiệm vụ."
Chỉ sau khi bên thưởng xác nhận hoàn thành, bên nhiệm vụ mới có thể nhận được hoa hồng và điểm.
Lê Thiên Đông lập tức bấm chuột xác nhận, sau đó gửi tin nhắn: "Đại thần , xin nhận đầu gối của tôi!"
Đây thật sự là đại thần a!
Không đợi đối phương trả lời, Lê Thiên Đông liền gửi tin nhắn: "Đại thần, cầu thêm bạn tốt!"
Bên này Diệp Chước sửng sốt, lần trước không phải bọn họ đã thêm bạn tốt rồi sao?
Nhìn lại, danh sách bạn bè vẫn là con số 0...
Chẳng lẽ là lần trước chưa thêm thành công?
Diệp Chước cũng không có để ý những chi tiết này, ấn đồng ý yêu cầu kết bạn của đối phương.
Lúc trước Lê Thiên Đông chê Nữu Hỗ Lộc là ma mới, không xứng ở trong danh sách bạn bè của hắn, cho nên liền xoá Nữu Hỗ Lộc.
Không ngờ....
Không ngờ ma mới lại là đại thần!
Lần đầu tiên Lê Thiên Đông cảm thấy mặt đau rát!
"Đại thần tên là gì?" Lê Thiên Đông hỏi, "Có thể cho tôi phương thức liên hệ không?"
"Cứ gọi tôi là Nữu Hỗ Lộc là được, không có phương thức liên lạc."
Lê Thiên Đông còn muốn nói thêm, nhưng đối phương đã offline.
Đại thần đúng là đại thần!
Cao lãnh!
Rất có phong cách!
Diệp Chước bên này mới vừa offline, trên trang Web liền hiện thông báo.
[ chúc mừng người dùng Nữu Hỗ Lộc •YC, hoàn thành nhiệm vụ mười sao cấp SSS.]
Một thông báo rất nhẹ nhàng nhưng đã đánh thức vô số đại thần công nghệ.
DA_ Tiểu Đái: [ Á đù! Vị này thật sự là đại lão a! @Ba của hai đứa nhỏ, Tôi là Trần Hạo, còn không mau quỳ xuống kêu ba ba!]
Happy 1985: [Hôm qua có người còn cười nhạo người ta là người mới có tài khoản mới, mặt có đau không?]
Lâu lão bát 00: [ Quỳ trước đại lão!]
Thông cáo:
[ Người dùng Tôi là Trần Hạo đã sửa tên: Nữu Hỗ Lộc • Trần Hạo.]
[Người dùng Ba của hai đứa nhỏ đã sửa tên: Nữu Hỗ Lộc • ba của hai đứa nhỏ.]
[ người dùng DA_ Tiểu Đái đã sửa tên: Nữu Hỗ Lộc • Tiểu Đái. ]
Sau đó chính là một đội hình toàn đổi tên.
Mở đầu đều là Nữu Hỗ Lộc.
Nữu Hỗ Lộc • Tiểu Đái: [Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là Nữu Hỗ Lộc gia tộc!]
Nữu Hỗ Lộc • Lâu Lão Bát: [Từ hôm nay trở đi Nữu Hỗ Lộc • YC chính là ba ba của chúng ta!]
Nữu Hỗ Lộc • Mạnh Oa Oa và Âu Đệ: [ Chào đại ca! Chào bát ca! Em là Úc đệ của các anh!]
Happy 1985: [ vậy... các ngươi muốn làm nòng nọc nhỏ của ba ba sao? 】
Sau khi Diệp Chước offline, cô nhanh chóng nhận được tin nhắn thanh toán, bắt đầu từ số 8, tổng cộng có 6 chữ số.
Có số tiền này, Diệp Chước cảm thấy an tâm hơn rất nhiều!
Bên kia.
Lê Thiên Đông ôm máy tính chạy như điên đến phòng ngủ của Sầm Thiếu Khanh, "Ngũ ca! Ngũ ca!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh