Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Không do người
🌸🌼🌸🌼

Bởi vì năm đó người kia đã khiến Diệp Thư đau lòng.
Nếu lúc này nhắc lại, sẽ chỉ làm Diệp Thư càng đau lòng mà thôi.
Lâm Toa Toa rất thích Diệp Chước, sau một thời gian, hai cô gái trẻ đã quen nhau, mặc dù Diệp Chước nhỏ hơn Lâm Toa Toa hai tuổi nhưng Lâm Toa Toa không hề cảm thấy có khoảng cách.
Hai người trò chuyện đặc biệt ăn ý, còn có một loại cảm giác hận vì gặp nhau trễ.
Thật ra ban đầu Lâm Toa Toa còn có chút thấp thỏm, bởi vì trong ấn tượng của cô, những cô gái xinh đẹp đều là đoá hoa cao lãnh.
Ví dụ như Mục Hữu Dung.
Mục Hữu Dung xinh đẹp đẹp, thành tích tốt, cho nên trước nay Mục Hữu Dung đều không thèm nhìn cô.
Sau đó, Lâm Toa Toa thi trượt cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi làm.
Mục Hữu Dung liền càng chướng mắt cô.
Trong tối ngoài sáng không biết đã trào phúng Lâm Toa Toa bao nhiêu lần.
Châm chọc Lâm Toa Toa là đồ thất học, còn châm chọc Lâm Toa Toa cả đời chỉ có thể là người nghèo.
Lâm Toa Toa kéo cánh tay Diệp Chước nói: "Chị còn tưởng rằng máy cô gái xinh đẹp như em, đều không dễ ở chung! Không ngờ Chước Chước là ngoại lệ!"
Diệp Chước nói: "Chị Toa Toa cũng rất xinh đẹp." Lời Diệp Chước nói không phải là nịnh nọt, Lâm Toa Toa thật sự rất đẹp.
Lâm Toa Toa lại ngượng ngùng nói: "Nào có. Nhưng chị nói thật, Chước Chước, em không giống như trong tưởng tượng của chị, hoàn toàn không giống Mục Hữu Dung, trước kia Mục Hữu Dung luôn cao lãnh, chị cũng không dám nói chuyện với cô ta...."
Diệp Chước sờ cằm, nghiêm trang nói: "Cô ta cao lãnh có thể là bởi vì......không xinh đẹp bằng em."
Người bình thường nếu tự luyến nhưng vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm người ta cảm thấy phản cảm.
Nhưng khi Diệp Chước nói lời này, chẳng những không khiến người ta phản cảm, ngược lại làm người ta cảm thấy cô nói rất đúng, cô vốn nên như thế.
Lâm Toa Toa mừng rỡ, đây là đại bảo bối thần kỳ gì thế!
"Chị Toa Toa, chị có Wechat không? Chúng ta thêm WeChat đi!"
"Được." Lâm Toa Toa lấy di động ra.
Hai người thêm WeChat.
Lâm Toa Toa nói tiếp: "Chước Chước, Sao danh sách bạn bè của em lại không có ai thế kia."
Diệp Chước nói: "Đây là Wechat mới của em!"
Lâm Toa Toa chuyển điện thoại sang chế độ selfie: "Chúng ta selfie nhé?"
"Được."
"Hảo a." Diệp Chước chủ động ôm lấy vai Lâm Toa Toa.
Cả hai cùng nhau chụp ảnh.
"Chị Toa Toa, chị gửi ảnh vừa chụp qua cho em đi, em đăng lên wechat."
"Được." Lâm Toa Toa lập tức gửi ảnh cho Diệp Chước.
Nói tiếp: "Chị cũng đăng trên wechat."
Có bạn xinh như Diệp Chước, đương nhiên phải khoe.
Phòng khách.
Chu Nguyệt Liên vui thay cho Diệp Thư có thể nhận lại con gái ruột của mình. "A Thư, tớ thấy Diệp Chước là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không cùng một loại người với Mục Hữu Dung. Cậu cuối cùng cũng khổ tận cam lai."
Từ hành động cử chỉ là có thể nhìn ra được nhân phẩm của một người, trước kia Mục Hữu Dung đều dùng lỗ mũi nhìn người, dáng vẻ cao không thể với tới, giống như không ai bằng ả.
Nhưng Diệp Chước không giống vậy, trên người Diệp Chước hoàn toàn khong có dáng vẻ kiêu ngạo.
Chu Nguyệt Liên liền có ấn tượng vô cùng tốt với Diệp Chước.
Diệp Thư cười nói: "Chước Chước là một đứa trẻ tốt, bọn mình có thể chuyển ra khỏi tầng hầm ngầm cũng đều là công lao của con bé."
Chu Nguyệt Liên vỗ vỗ tay Diệp Thư, lời nói thấm thía: "A Thư, mẹ dơn than không dễ dàng, cậu đừng cố chấp, tìm một người nào đó  ở bên, cuộc sống của cậu sẽ bớt gánh nặng hơn."
Diệp Thư lắc đầu, "Hiện tại tớ rất tốt."
Trải qua chuyện tình khắc cốt minh tâm. Diệp Thư không còn tin vào tình yêu nữa.
Lúc trước, bà và người kia cùng nhau thề non hẹn bể.
Đến cuối cùng, bà nhận lại được cái gì?
Là sự lừa gạt....
Chu Nguyệt Liên thở dài, "A Thư, vì một tên đàn ông như vậy, thật sự đáng giá sao?"
Chu Nguyệt Liên là người chứng kiến chuyện năm đó.
Bà trơ mắt nhìn Diệp Thư từng bước di vào cặm bẫy tình yêu.
Không ai hiểu rõ hơn bà, mấy năm nay Diệp Thư đã sống khổ sở thế nào.
"Không phải bởi vì hắn." Diệp Thư mặt vô biểu tình, nắm tay Chu Nguyệt Liên nói: "Tớ thật sự cảm thấy người này khá tốt."
Chu Nguyệt Liên nói tiếp: "A Thư, năm nay cậu mới 38 tuổi, còn rất trẻ, cậu không thể vì một lần thất bại mà cảm thấy thế giới này không còn đàn ông tốt, cậu nên học cách buông bỏ, đón nhận điều mới."
"Tiểu Liên, tớ biết cậu là vì muốn tốt cho tớ, nhưng hiện tại tớ không có tâm tình nghĩ đến chuyện đó, tớ chỉ muốn chăm sóc cho Chước Chước thật tốt." Đây là lời nói thật lòng.
Đã trải qua nhiều việc như vậy, hiện tại Diệp Thư không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa, bà chỉ muốn chứng kiến Diệp Chước trưởng thành, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Hiện tại thậm chí bà đã không còn hận ý.
Đã là cảnh còn người mất, còn gì để hận nữa?
Mọi thứ đều là số phận, không có gì là tùy thuộc vào bản thân cả.
"Tớ sợ cậu một mình vất vả." Chu Nguyệt Liên nghiêng người, ôm Diệp Thư.
Đều là phụ nữ, bà biết mẹ đơn thân sống khổ cực thế nào.
Diệp Thư vỗ vỗ lưng Chu Nguyệt Liên, "Tiểu Liên, tớ không sao."
Nhiều năm như vậy, Diệp Thư cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ.
Thấy Diệp Thư thật sự là không muốn tìm người mới, Chu Nguyệt Liên cũng liền không lại tiếp tục đề tài này nữa.
Đảo mắt đã đến 10 giờ.
Diệp Thư chuẩn bị nấu cơm.
Diệp Chước đi ra nói: "Mẹ đừng nấu cơm trưa, đẻ con gọi thức ăn ngoài."
"Được." Diệp Thư gật đầu.
Chu Nguyệt Liên oán trách nói: "Đứa nhỏ này, gọi đồ ăn ngoài làm gì cho tốn tiền, nấu vài món đơn giản ăn là được."
Diệp Chước cười nói: "Chỉ cần Liên dì không chê là cơm hàng cháo chợ là được." Diệp Chước vừa lấy được một khoản tiền kha khá, nhà lại có khách, vừa hay nhân cơ hội này chúc mừng một phen.
11 rưỡi, thức ăn được đưa tới.
Nhìn tên nhà hàng trên hộp, Lâm Toa Toa âm thầm líu lưỡi.
Cửa hàng này nổi tiếng về hương vị của các món ăn, giá cũng rất đắt.
Nhà hàng này người thường không ăn nổi.
Diệp Chước quá hào phóng rồi.
Bữa cơm này cả chủ và khách đều vui vẻ.
***
Lý Bác Dương lập tức thấy được tấm ảnh Diệp Chước đăng.
Trên ảnh cô rất đẹp, khuôn mặt lạnh lùng.
Lại nhìn cô gái bên cạnh cô.
Sắc mặt Lý Bác Dương liền thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm, cô gái này tên Lâm Toa Toa...... Cô ấy là bạn cấp hai của chị họ hắn.
Trước kia thường nghe chị họ hắn nhắc đến cô.
Thành tích của Lâm Toa Toa không tốt, khong thi đậu cấp ba, tốt nghiệp cấp hai liền đi làm thuê, là đồ học dốt.
Quar nhiên vật phân theo loài, người phân theo nhóm.
Nếu Diệp Chước tốt, thì đã không chơi với loại người như Lâm Toa Toa.
Diệp Chước thật là......
Đắm mình trụy lạc.
Chạng vạng, Diệp Chước tới tiệm đồ nướng làm.
Lý Bác Dương ngồi ở quầy thu ngân làm bài tập, lần đầu tiên không chủ động chào Diệp Chước.
Điều làm Lý Bác Dương không ngờ là, hắn không chào Diệp Chước, Diệp Chước vậy mà lại làm lơ hắn, cũng không chào hắn.
Cảm giác này.
Có hơi không dễ chịu.
"Lý Bác Dương chung quy vẫn không nhịn được, di qua, "Diệp Chước."
"Sao thế?" Diệp Chước hơi ngước mắt.
Lý Bác Dương hỏi: "Cậu quen Lâm Toa Toa?"
"Đúng vậy!" Diệp Chước gật đầu, "Chị ấy là bạn tốt của tôi, cậu cũng quen chị ấy sao?"
Lý Bác Dương lắc đầu, trên mặt không có gì biểu tình lạ, nhưng đáy mắt lại hiện ra ghét bỏ, "Tôi không quen chị ta, nhưng chị tôi quen chị ta, chị ta là bạn cấp hai của chị họ tôi, tôi nghe nói sau khi học hết cấp hai Lâm Toa Toa liền nghỉ học đi làm thuê.... Đây là sự thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh