Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Để cô ấy thử xem
🌸🌼🌸🌼

Sắc mặt Lý Văn Như hết xanh lại trắng, giận không thể át.
Hồ nháo!
Thật là quá hồ nháo!
Trần Kiều Diệp thật là quá hồ nháo!
"Bác bình tĩnh trước đã." Lý Thanh Nguyệt nắm tay Lý Văn Như, giọng điệu dịu dàng, "Căn cứ vào sự hiểu biết của cháu về chị dâu, chị ấy không phải loại người hồ đồ, chị ấy mời Diệp tiểu thư đến, nhất định là có lý do, có lẽ, Diệp tiểu thư có thể chữa khỏi bệnh cho anh họ."
Lý Văn Như tận lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, "Có bản lĩnh? Vân Kinh ai không biết giả thiên kim nhà họ Mục là đồ ngu xuẩn nửa chữ không biết? Nếu cô ta có bản lĩnh, thì heo cũng có thể leo cây! Bác thấy Trần Kiều Diệp chính là muốn hại chết Đào Đào!"
"Bác à." Lý Thanh Nguyệt nói: "Người ta nói rằng quân tử không dùng lời nói để nâng đỡ người khác, cũng không dùng lời nói để hủy hoại người khác. Cháu nghĩ có lẽ chúng ta đã có hiểu lầm Diệp tiểu thư rồi, cháu thấy Diệp tiểu thư không xấu như lời đồn."
Lý Văn Như bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh Nguyệt. "Thanh Nguyệt, cháu quá đơn thuần rồi! Thế mà lại đi tin đồ phế vật biết y thuật, nếu Diệp Chước kia là thần y, thanh danh của cô ta ở Vân Kinh sẽ không thối nát như vậy! Mọi người đều có mắt, nếu cô ta thật sự lợi hại như vậy, ai có thể hắt nước bẩn lên người cô ta chứ?"
Phế vật chính là phế vật!
Cho dù đóng gói thế nào, cũng không thể trở thành thiên tài được.
Nghe vậy, Lý Thanh Nguyệt nhíu mày, "Bác nói vậy cũng đúng... Dù sao, quần chúng ánh mắt sáng như tuyết."
Vừa đứt lời, Lý Thanh Nguyệt lại nói: "Nhưng... Cháu nghe chị dâu nói, Diệp tiểu thư là người mà chú hai của chị ấy giới thiệu, đều là người một nhà, chú hai của chị dâu sẽ không hại chị ấy. Bác đừng nghĩ quá phức tạp, nhỡ may có kỳ tích xuất hiện, Diệp tiểu thư thật sự chữa hết bệnh cho anh họ thì sao?"
Lời này của Lý Thanh Nguyệt chẳng những không an ủi được Lý Văn Như, ngược lại còn làm Lý Văn càng thêm tức giận.
Chú hai của Trần Kiều Diệp tên là Trần Đại Phong, ông ta cũng không phải là người đơn giản, ông ta tốt nghiệp đại học y khoa trứ danh, biết rõ dược lý.
Gia đình Trần Đại Phong kinh doanh trung dược đã truyền thừa gần trăm năm.
Một người như vậy, sao có thể giới thiệu một kẻ bỏ đi chữa bệnh cho Dịch Đào chứ?
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là chuyện như thế nào!
Đây rõ ràng là Trần Đại Phong và Trần Kiều Diệp mơ ước tài sản nhà họ Dịch.
Bọn họ muốn hại chết Dịch Đào, sau đó mưu đoạt tài sản nhà họ Dịch!
Thật không biết xấu hổ!
Hai chú cháu nhà này thật không biết xấu hổ!
Lý Văn Như càng nghĩ càng giận, hận không thể trực tiếp bóp chết Trần Kiều Diệp, "Bọn họ muốn hại chết Đào Đào, bá chiếm tài sản nhà họ Dịch chúng ta!"
"A?" Lý Thanh Nguyệt hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, "Không, không thể nào......"
Vẻ mặt Lý Văn Như thay đổi, đều bị Lý Thanh Nguyệt thu hết vào mắt, nói tiếp, "Bác đừng nghĩ lung tung nữa, có lẽ chị dâu và chú hai của chị dâu bị Diệp Chước lừa. Cháu có thể lấy nhân cách của mình ra để bảo đảm, chị dâu không phải là loại người mưu hại chồng con, chị ấy rất yêu anh họ, nếu không năm đó anh họ không lấy cái chết ra dể ép duọc cưới chị ấy vào cửa."
Lời vừa nói ra, lập tức gợi lên một vài ký ức không vui trong lòng Lý Văn Như.
Trần Kiều Diệp xuất thân không cao, cha mẹ chỉ là nguoi bình thường.
Cô ta có thể gả vào nhà họ Dịch, hoàn toàn là trèo cao!
Nếu không phải năm đó Dịch Đào lấy cái chết ra ép, bà sao có thể để Trần Kiều Diệp gả vào đây?
Mấy năm nay, Lý Văn Như vẫn luôn không thế nào thích Trần Kiều Diệp.
Sự thật chứng minh, bà không nhìn lầm người, Trần Kiều Diệp chính là tiện nhân!
Hiện tại cư nhiên muốn hại chết con trai của bà!
Lý Văn Như đột nhiên đứng dậy, giận không thể át đi vào trong phòng.
"Bác ơi!" Lý Thanh Nguyệt lập tức đuổi theo Lý Văn Như.
Trong phòng, Diệp Chước đã rời đi.
Chỉ còn lại Trần Kiều Diệp chà lau thân thể cho Dịch Đào.
Chiếc khăn đã được tẩm thuốc bắc, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
"Tiện nhân!" Lý Văn Như đi đến, trực tiếp cho Trần Kiều Diệp một cái tát.
"Mẹ!" Mặt Trần Kiều Diệp bị đánh lệch về một bên, không thể tưởng tượng nhìn Lý Văn Như.
"Tiện nhân! Độc phụ!" Lý Văn Như phẫn nộ nói: "Cô không có tư cách gọi tôi là mẹ! Đào Đào nhà tôi mù mới yêu độc phụ như cô!"
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Trần Kiều Diệp ôm mặt, toàn thân đều phát run.
Cô biết mẹ chồng luôn chướng mắt mình.
Nhưng mẹ chồng chưa từng đánh cô.
Lý Thanh Nguyệt vuốt vuốt lưng Lý Văn Như, tiến lên một bước, giọng nói dịu dàng, "Chị dâu, chị cũng đừng trách bác tức giận như vậy. Chị biết Diệp tiểu thư là ai không?"
"Ý em là gì?" Trần Kiều Diệp không hiểu.
"Trước đây, Diệp tiểu thư là đại tiểu thư của nhà họ Mục, chắc chị cũng nghe qua vô số lời đồn về đại tiểu thư nhà họ Mục rồi nhỉ." Lý Thanh Nguyệt nói tiếp, "Bệnh của anh họ đến bác sĩ nổi tiếng của nước ngoài cũng đều bó tay, Diệp tiểu thư năm nay mới 18 tuổi, cô ta có thể trị khỏi cho anh họ sao? Hơn nữa em nghe nói...... Diệp tiểu thư đến nay ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết."
Trần Kiều Diệp nói tiếp: "Mẹ, Thanh Nguyệt, hai người hiểu lầm Diêp tiểu thư rồi! Diệp tiểu thư là người rất tài hoa, đây là phương thuốc cô ấy kê cho Dịch Đào, hai người xem đi, người một chũ bẻ đôi cũng không biết có thể viết được thế này sao?"
Là thể chữ Liễu* rất đẹp.
*Thể chữ Liễu dùng để chỉ tên chung của các tác phẩm thư pháp của Liễu Công Quyền (778-865), nhà thư pháp vĩ đại cuối cùng của nhà Đường và là một trong bốn bậc thầy về chữ viết thường.

Bút lực mạnh mẽ, có chút tang thương.
Lý Thanh Nguyệt nheo mắt, nhìn các vị thuốc trong đơn thuốc, không có chút công hiệu đuổi trùng nào, chỉ có công hiệu tẩm bổ.
Xem ra, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Ả còn thật sự cho rằng đồ vô dụng Diệp Chước có chút năng lực cơ.
Lý Văn Như trực tiếp xé rách phương thuốc Trần Kiều Diệp đưa qua, chỉ vào Trần Kiều Diệp nói: "Tôi không cho phép cô cho con trai tôi uống mấy thứ linh tinh này! Mời cô chút khỏi nhà họ Dịch chúng tôi!"
Trần Kiều Diệp run lên, "Mẹ! Mẹ muốn chặt đứt con đường sống duy nhất của Dịch Đào sao?"
"Tiện nhân, cô câm miệng cho tôi!" Lý Văn Như lại tát cô một cái, "Cô cho rằng tôi không biết ý nghĩ bẩn thỉu của cô và Trần Đại Phong sao? Cô muốn giết Đào Đào để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Dịch chúng tôi! Tôi nói cho cô biết, chừng nào tôi còn ở đây! Thì vĩnh viễn không có khả năng! Mưu kế của các người vĩnh viễn không thành sự thật!"
"Không phải...... Con không có......" Trần Kiều Diệp rơi lệ đầy mặt, "Hơn bất kể ai, con hy vọng Dịch Đào sẽ tốt lên. Nếu có thể, con sẵn sàng dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của Dịch Đào."
Đây không phải lời nói dối.
Cô và Dịch Đào kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng vẫn luôn gắn bó keo sơn.
Lý Thanh Nguyệt đứng ở một bên, "Chị dâu, em có thể hiểu tâm trạng của chị, cũng biết có câu khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, thanh danh của Diệp tiểu thư vẫn bày ở đó, chị bảo chúng tôi làm sao có thể tin cô ta?"
"Cút! Cô cút ngay cho tôi!" Lý Văn Như chỉ vào cửa nói.
"Khụ khụ khụ!" Đúng lúc này, Dịch Đào đột nhiên tỉnh, ngồi dậy, nôn ra một ngụm máu, máu tươi nhiễm đỏ chăn trắng.
"Đào Đào!"
"Dịch Đào!"
Lý Văn Như và Trần Kiều Diệp đồng thời nhào qua.
"Kiều Diệp....." Dịch Đào nắm lấy tay Trần Kiều Diệp, suy yếu nói: "Anh xin lỗi, anh không bảo vệ được em...."
Trần Kiều Diệp khóc lóc lắc đầu, "Em không sao, không sao cả...."
Đứt lời, Dịch Đào lại nhìn về phía Lý Văn Như, "Mẹ, con cầu xin mẹ đừng làm khó dễ Kiều Diệp, mẹ như vậy, lòng con.... Thật sự rất khó chịu......"
Lý Văn Như lau nước mắt, "Đứa nhỏ ngốc, tiện nhân này muốn hại chết con! Sao đến tận giờ con vẫn muốn che chở cho cô ta?"
Dịch Đào gian nan mở miệng, "Mẹ hiểu lầm Kiều Diệp rồi, Kiều Diệp không phải loại người như vậy! Hai người đừng vì một người sắp chết như con mà mất hòa khí, mẹ, con hy vọng sau khi con chết, mẹ có thể coi Kiều Diệp nhyw con gái ruột của mình...."
"Con sẽ không chết! Đứa nhỏ ngốc, con sẽ không chết!" Lý Văn Như khóc thành tiếng.
Dịch Đào nói tiếp: "Thân thể con, con hiểu, trái phải cũng không thể thoát khỏi cái chết. Xin hãy để con thử thuốc của Diệp tiểu thư, nếu không, con sẽ không thể yên nghỉ được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh