Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Cháu dâu mẹ chọn
🌸🌼🌸🌼

"Em cảm thấy được đó." Diệp Sâm nói tiếp: tay nghề của Chước Chước tốt như vậy, nếu con bé dạy chị, chúng ta nhất định có thể kiếm được nhiều tiền! Chị, đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ bé của quán ăn vặt. Nếu kinh doanh là tốt, sẽ tốt hơn đi làm thuê nhiều!"
"Cậu nói đúng." Diệp Chước gật đầu.
Diệp Thư vẫn cảm thấy không đáng tin.
Mở quán ăn vặt nói thì dễ nhưng làm không hề dễ dàng.
Mở cửa kinh doanh không chỉ là lời nói suông.
Nếu việc kinh doanh không tốt thì chỉ riêng tiền thuê nhà cũng sẽ không gồng gánh nổi.
Diệp Thư nhăn mày, "Vị trí tốt trong thành phố chúng ta, tiền thuê mặt bằng đều rất đắt, hơn vạn một tháng..."
Chuyện tiền nong mẹ không cần lo, hiện tại con có một khoản tiền, dư để thuê mặt bằng, chờ sau khi chồng của bà Dịch khỏi hẳn, chị ấy sẽ trả con khoản tiền phí chữa bệnh nữa. Lại nói, chúng ta mở của hàng nhất định sẽ không lỗ vốn."
Nói đến Trần Kiều Diệp, đáy mắt Diệp Thư hiện ra lo lắng, "Chước Chước, chồng của bà Dịch thật sự có thể khỏi hẳn trong một tháng sao?"
Lúc trước Diệp Chước tới nhà Dịch Đào tái khám, Diệp Thư cũng đi theo.
Đáng vẻ của Dịch Đào rõ ràng cho thấy anh ta đã đi đến hồi kết.
Diệp Thư vô cùng lo lắng.
Diệp Chước mỉm cười, giống như hoa đào tháng ba: "Mẹ yên tâm, Dịch tiên sinh nhất định sẽ khỏi bệnh."
Không biết tại sao, khi Diệp Thư thấy dáng vẻ tươi cười này, bỗng nhiên liền không lo lắng Dịch Đào nữa.
Nhưng bà vẫn lo lắng chuyện quán ăn vặt.
Diệp Sâm thấy Diệp Thư lo lắng hãi hùng như vậy nói: "Làm ăn buôn bán phải có lá gan lớn! Dám đầu tư! Cái gì chị cũng sợ, thì cả đời sẽ nghèo mãi thôi!"
Diệp Sâm không giống Diệp Thư.
Gan Diệp Sâm rất lớn, cái gì hắn cũng dám xông vào một lần.
Đáng tiếc, hắn không có đầu óc buôn bán.
"Được rồi." Diệp Thư đơn giản cũng không nghĩ nhiều, "Được, vậy nghe hai người."
"Cơm xong con xẽ viết thực đơn cho mẹ, mẹ ở nhà luyện tập, con đi tìm mặt bằng."
"Được." Diệp Thư gật đầu.
Rời khỏi nhà, Diệp Chước đi đến phố đi bộ gần đó để xem có cửa hàng nào đang cho thuê mặt bằng không.
Thật trùng hợp khi cô nhìn thấy một cửa hàng đang muốn chuyển nhượng.
Cửa hàng vắng tanh, chỉ có một bác gái ngồi ở bàn ăn đang chơi Đấu Địa chủ trên điện thoại di động, thậm chí bà còn không phát hiện ra Diệp Chước vào.

*Đấu Địa chủ là một trò chơi bài phổ biến ở Trung Quốc. Miêu tả chi tiết về cuộc đấu tranh giai cấp trong xã hội cũ, Phong trào Cải cách Ruộng đất. Trò chơi poker lần đầu tiên phổ biến ở quận Hán Dương, thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc và dần dần trở nên phổ biến trên toàn thế giới.

"Cháu chào bác."
Cho đến khi Diệp Chước chào, bác gái mới phát hiện có người, vội vàng đứng lên nói: "Cô bé à, cháu muốn ăn gì?"
Diệp Chước khẽ lắc đầu, "Cháu thấy cửa hàng của bác đang muốn chuyển nhượng, đúng không ạ?"
Diệp Chước hỏi tiếp: "Phí chuyển nhượng là bao nhiêu ạ?"
Bác gái không nghĩ tới một cô bé lại có thể có nhiều tiền như vậy, vừa chơi game vừa thờ ơ nói: "Phí chuyển nhượng ở đây là 80.000 tệ, đồ trong cửa hàng cho cháu hết, chúng ta cũng không cần. Sau đó tiền thuê nhà là 3 vạn một tháng . Nếu tiền thuê nhà một năm trả một lần, vẫn còn 6 tháng, nói cách khác, nếu cháu muốn cửa hàng này, cháu sẽ cần trả 260.000 nhân dân tệ."
Trái ngược với những gì bác gái nghĩ, Diệp Chước không hề sợ hãi khi nghe đến 260.000 nhân dân tệ.
Khuôn mặt xinh đẹp không gợn sóng.
Bác gái nheo mắt.
Chẳng lẽ cô bé này là người giàu khiêm tốn?
Nghĩ vậy, thái độ của bác gái liền trở nên nhiệt tình, dẫn Diệp Chước tham quan của hàng, giới thiệu tỉ mỉ tình trạng của hàng cho cô, còn cả con đường nhập hàng.
"Những mặt khác cũng không tệ lắm, nhưng vị trí có hơi không tốt." Diệp Chước hơi hơi nhíu mày.
Bác gái cười nói: "Tuy nơi này có hơi xa, nhưng là rượu thơm không sợ hẻm sâu! Sự thành do người, bác tin là, chỉ cần dụng tâm buôn bán, nhất dịnh sẽ buôn may bán đắt! Nhà bác sắp đi nước ngoài mới nóng lòng chuyển nhượng cửa hàng, nếu không bác cũng không nỡ chuyển nhượng nó! Cháu không biết đâu mấy ngày trước việc kinh doanh tốt thế nào đâu, Không phải vì hai sắp đi nước ngoài và không có ý định kinh doanh, đầu bếp cũng đã rời đi nên mới không có khách."
Làm buôn bán đều là người thông minh, lời nói dối sẽ đến ngay khi mở miệng.
Bác gái biết Diệp Chước tuổi còn nhỏ, rất dễ lừa.
Phải biết rằng, vì nơi này quá xa xôi nên căn bản không có ai đến đây, gia đình họ đã thiệt hại hàng trăm nghìn nhân dân tệ, giờ họ nóng lòng muốn chuyển đi.
Con người ngày nay quá thông minh, không dễ mắc lừa!
"Miễn phí chuyển nhượng, cháu sẽ cân nhắc việc thuê nó." Diệp Chước nói.
Bác gái vừa nghe liền biết, cá cắn câu rồi!
"Cô gái à, cháu đùa bác sao? Mọi thứ trong cửa hàng đều do bác tự mua. Nhìn cách trang trí này xem, thật đẹp đẽ biết bao. Bác mua nguyên liệu tốt nhất! Phí chuyển nhượng 80.000 thực sự không đắt chút nào!"
Diệp Chước cũng không phải đồ đần, cười nói: "Bác à, con nguoi cháu không thích quanh co lòng vòng, nếu bác đồng ý, chúng ta liền ký hợp đồng, nếu bác không muốn, vậy cháu tìm nhà khác!"
"Vậy cháu tìm nhà khác đi!" Bác gái cố ý làm bộ làm tịch.
Đánh giá theo kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của bác gái, Diệp Chước đã thích nó và sẽ không bao giờ từ bỏ chỉ vì 80,000 nhân dân tệ!
Vốn dĩ lỗ 80.000 tệ chẳng là gì, họ đã treo biển chuyển nhượng ba tháng nhưng không có ai đến hỏi, lúc này chỉ cần có người chịu đến hỏi. Tiền thuê nhà là 180.000 nhân dân tệ, họ liền tạ ơn trời đất rồi!
Nhưng ai cũng ích kỷ, nếu có thể kiếm thêm 80.000!
Bọn họ vì cái gì không kiếm chứ?
Diệp Chước cũng không hề nhiều lời, xoay người liền đi.
Bác gái không thèm để ý, bà ta cảm thấy Diệp Chước nhất định sẽ trở về tìm mình, như mắt thấy bóng dáng Diệp Chước sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, cũng không có ý định quay đầu lại.
Bác gái nóng nảy, vội chạy theo Diệp Chước, "Cô gái à, đừng đi! Nhìn xem, cô đúng là một cô gái nóng tính! Bác nghĩ chúng ta có duyên phận với nhau, vậy hãy làm theo lời cháu nói đi! phí 80.000 nhân dân tệ bác không lấy nữa, chúng ta ký hợp đồng đi! Ai bảo bác sốt ruột xuất ngoại cơ chứ!"
"Được." Diệp Chước khẽ gật đầu.
Hai mắt bác gái sáng lên, bà không ngờ Diệp Chước lại dễ lừa như vậy, như vậy liền đồng ý?
Đúng là cô gái nhỏ, có quá ít kinh nghiệm xã hội!
Nghé con mới sinh không sợ cọp, thuê một nơi hẻo lánh như vậy, sau này đừng khóc nhé.
"Đi thôi, chúng ta đã bàn xong, một khi đã ký hợp đồng, liền không thể đổi ý." Bác gái giấu đi sự tự hào nơi đáy mắt.
Diệp Chước cười cười, "Bác yên tâm, bảo đảm không hối hận."
"Được, cháu qua đây với bác."
Một giờ sau, Diệp Chước mang hợp đồng cho thuê rời đi.
Bác gái nhìn bóng dáng Diệp Chước, bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô gái này thật xinh đẹp, đáng tiếc...... Không có đầu óc.
Nếu thuê lại một cửa hàng hẻo lánh như vậy, cô sẽ chỉ chờ lỗ mà thôi!
***
Nhà họ Sầm.
Bà Sầm đưa cho quản gia một phương thuốc, "Lão Trương, ông cứ theo toa thuốc này mà sắc cho tôi đi."
Quản gia nhận lấy, cung kính nói: "Vâng thưa lão phu nhân."
Chu Tương từ bên ngoài đi vào tò mò nói: "Thuốc gì vậy mẹ?"
"Thuốc trị hết bệnh đau đầu cho mẹ." Bà Sầm vô cùng tin tưởng Diệp Chước.
Nghe vậy, Chu Tương kinh ngạc nói: "Thiệt hay giả vậy?" Bệnh đau đầu của bà Sầm đã có mấy chục năm nay, trung y Tây y đều xem qua, thậm chí còn uống qua vài đơn thuốc cổ truyền, nhưng đến nay không có chút hiểu quả nào.
Bà Sầm gật đầu, "Đương nhiên là thật."
Chu Tương nói tiếp: "Mẹ lấy đâu ra phương thuốc này vậy?"
"Cái này là cháu dâu cho mẹ." Bà Sầm ngạo kiều nói.
"Gì?" Chu Tương cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh