Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Đã xảy ra chuyện?

Diệp Chước gật đầu, "Bởi vì chỉ trang trí đơn giản, cho nên khá nhanh. Đúng rồi mẹ, ngày mai chúng ta còn phải đi bệnh viện làm giấy vệ sinh an toàn thực phẩm."
Dù sao cũng là lĩnh vực ẩm thực, nên cần có giấy vệ sinh an toàn thực phẩm cho nhà hàng.
"Được." Diệp Thư gật đầu.
Bởi vì Diệp Thư và Diệp Sâm đều chưa biết cửa hàng ở đâu, cho nên khi cơm nước xong, Diệp Chước dẫn bọn họ đi xem của hàng.
Cửa hàng rất lớn, cộng cả bếp sau rộng khoảng 80 mét vuông.
Hiện tại thợ trang trí đã tan làm, ba người đứng trong cửa hàng nói chuyện, còn bị vang.
"Chước Chước, tiền thuê nơi này là bao nhiêu tiền một tháng?" Diệp Thư hỏi.
Diệp Sâm trả lời, "Cửa hàng này mặt tiền không nhỏ, tiền thuê ít nhất phải là hai ba vạn một tháng!"
Diệp Chước gật đầu, "Đúng vậy, tiền thuê là ba vạn một tháng."
Tuy rằng đã sớm biết tiền thuê mặt bằng ở Vân Kinh không rẻ, nhưng Diệp Thư vẫn bị hoảng sợ, "Ba vạn một tháng? Vật một năm tốn 36 vạn sao?"
"Vâng ạ!" Diệp Chước vân đạm phong khinh, khóe miệng thậm chí còn nhàn nhạt cười, thật giống như đó không phải 36 vạn, mà là ba đồng sáu.
Diệp Sâm bắt đầu tính toán, "Tiền lương mỗi tháng của cậu là 5200, 36 vạn là tiền lương hơn 5 năm của em đó!" Đúng là không tính không biết, tính xong liền bị dọa nhảy dựng!
Diệp Chước thản nhiên, "Có đầu tư mới có thể thu hoạch."
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên tóc quăn đi vào, tay còn cầm hạt dưa, "Cửa hàng này là mấy người thuê sao?"
Diệp Chước gật đầu, "Đúng vậy."
Người phụ nữ nói tiếp: "Tôi họ Hà, bán đồ ăn vặt ở bên kia. Đó! Các người xem, chính là cửa hàng đồ ăn vặt kia kìa! Tôi nói cho các người biết, đoạn đường của của hàng các người thuê có vấn đề, tới một cái mệt một cái, cửa hàng này đã đổi mười mấy người chủ rồi! Tôi không nói xa, nói gần đi, cái người tên Trương Niệm chuyển nhượng của hàng cho các người cũng lỗ mấy chục vạn!"
Vừa nghe lỗ vốn , mặt Diệp Thư liền trắng bệch, "Thật sao?"
Người phụ nữ tóc quăn cười nói: "Tôi lùa cô làm gì chứ? Đúng rồi có phải tên Trương Niệm kia nói với cô là nhà họ muốn ra nước ngoài không? Thật ra nhà họ không có ra nước ngoài, mà dọn đến cửa hàng cạnh của hàng ăn vặt của tôi! Giò gị là tiệm ăn vặt Trương Niệm!"
Nói đến đây người phụ nữ tóc xoăn lại tức giận!
Vốn dĩ xung quanh chỉ có mỗi của hàng nhà bà ta bán đồ ăn vặt, đột nhien lại mọc ra tiệm ăn vặt Trương Niệm, hơn nữa còn bán rẻ hơn nhà mình, cúng rắt đoạt mất nửa số khách của bà ta!
Bằng không, sao thời điểm đông khách thế này bà ta lại rảnh rỗi ra đây tản bộ?
Sở dĩ người phụ nữ tóc quăn chủ động đến tìm nhà Diệp Chước nói những chuyện này, kỳ thật cũng có giấu tư tâm.
Tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Sau khi Diệp Chước phát hiện mình bị lừa, nhất định sẽ đi tìm Trương Niệm lý luận một phen.
Đến lúc đó cửa hàng đồ ăn vặt Trương Niệm sẽ kinh doanh không tốt, việc kinh doanh của bà ta tự nhiên sẽ tốt lên.
Hiểu được điều này, người phụ nữ tóc xoăn kích động nói: "Cô nói xem, có phải Trương Niệm rất thiếu đạo đức không? Lỗ vốn thì thôi đi, còn lùa các cô là muốn xuất ngoại! Vì tiền cái gì cũng nói đuọc! Phi! Thật là không biết xấu hổ!"
Diệp Thư càng nghe càng hoảng.
Vốn bà đang rất tin tưởng vào tương lai, mà hiện tại lại bị người ta tạt một gáo nước lạnh.
Lạnh từ đầu đến chân.
Tiền thuê nhà trả theo năm, còn chưa khai trương, bọn họ đã lỗ 36 vạn.
Phải làm sao đây?
"Chước Chước?" Diệp Thư ngẩng đầu nhìn Diệp Chước.
Diệp Chước cười nhẹ: "Không sao đâu mẹ, dừng lo nhé. Sự thành do người, con tin chúng ta nhất định sẽ buôn may bán đắt."
Nụ cười của cô giống gió nhẹ tháng ba phất qua hoa đào, giống như hàng băng gặp nắng gắt.
Nhìn sườn mặt của Diệp Chước, Diệp Thư cảm thấy an lòng một cách kỳ lạ.
Nghe vậy, đáy mắt người phụ nữ hiện lên thần sắc cạn lời.
Người trẻ tuổi bây giờ, toàn mơ mộng hão huyền, nói không suy nghĩ.
Cuat hàng như vậy, còn có thể buôn may bán đắt sao?
Quả thực là thiên phương dạ đàm!
"Cô bé à, cháu đừng trách bác nói khó nghe, với vị trí này, cháu muốn khonh doanh tốt, rát khó! Vô cùng khó khăn! Tôi khuyên mấy người nhân lúc còn chua khai trương, mua chuyển nhượng đi! Nếu không sẽ lỗ chổng vó đó!"
Diệp Chước hơi mỉm cười, "Cảm ơn bác đã nhắc nhở, cháu biết bác có ý tốt, nhưng cháu ton rằng, nhất định sẽ buôn may bán đắt."
Nếu người ta không biết tốt xấu như vậy, vậy bà ta cũng không cần khuyên nữa, dù sao cũng không phải bà ta lỗ vốn, "Cô bé tuổi còn nhỏ chưa hiểu nhiều, bác cũng chỉ nói thế thôi, cháu tin hay không thì tuỳ, của hàng của bác bận rộn, không nhiều lời với các cô cậu nữa."
Người phụ nữ tóc xoăn rời đi, Diệp Thư lo lắng nói: "Chước Chước, thật sự không sao à?"
Diệp Sâm ôm bả vai Diệp Thư nói: "Chị à, chúng ta phải tin tưởng Chước Chước! Chước Chước nhà chúng ta lợi hại như vậy! Biết chơi cổ phiếu, biết quản lý tài sản, chỉ là mở một của hàng nhỉ mà thôi, nhất định không thành vấn đề! Chị đừng lo lắng!"
Dù gì hiện tại Diệp Sâm vô cùng tin Diệp Chước.
Cho dù Diệp Chước nói trái đất hình vuông, hắn cũng cảm thấy Diệp Chước nói đúng!
Diệp Chước cười nói: "Cậu nói rất đúng, mẹ hãy tin con, con nhát định có thể kinh doanh tốt! Lại nói, hiện tại chúng ta đã chuẩn bị xong, chẳng lẽ giờ lại rút lui?"
Diệp Thư cười, cũng không nghĩ nhiều nữa: "Được, mẹ nghe con!"
Vạn sự khởi đầu nan, cả nhà họ đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tốt lên từng ngày.
**
Nhà họ Sầm.
Người hầu đưa bát thuốc đã sắc đến trước mặt Sầm lão thái thái.
Thuốc rất dắng.
Còn đắng gấp mười lần trung duọc Sầm lão thái thái uống trước kia, mới uống được một hớp, Sầm lão thái thái liền chịu không nổi mà nôn ra.
"Mẹ sao vậy?" Chu Tương hoảng sợ.
Sầm lão thái thái nhíu mày: "Thuốc này rất đắng!"
Chu Tương nói: "Mẹ, hay là chúng ta mời bác sĩ Lâm về đi, nếu thuốc này đắng quá, vậy mẹ đừng uống nữa."
Thuốc đắng dã tật, con đi lấy mứt hoa quả cho mẹ đi." Sầm lão thái thái nói tiếp.
Chu Tương có chút không yên tâm, "Mẹ, thật sự không cần mời bác sĩ Lâm sao?"
"Không cần." Sầm lão thái thái xua xua tay.
Chu Tương thở dài, đi lấy mứt hoa quả cho Sầm lão thái thái.
Vừa uống sông thuốc, Sầm lão thái thát liền lạp tức ăn mứt hoa quả.
Chu Tương nói tiếp: "Nếu mẹ cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói với con luôn, đừng cố chịu đựng." Bệnh đau đầu của Lão thái thái bình thường đều hải dựa vào thuốc thang, đột nhiên dừng thuốc của bác sĩ Lâm, Chu Tương vô cùng lo lắng.
"Mẹ biết rồi." Sầm lão thái thái gật đầu, "Mẹ lên lầu nghỉ ngơi đây, con cũng nghỉ ngơi sớm nhé!"
"Vâng ạ!"
Sáng hôm sau.
Chu Tương luôn dậy trễ.
Bình thường khi bà thức dậy, Sầm lão thái thái đã sớm thức giấc.
Nhưng sáng hôm nay, vậy nà lại không thấy bóng dáng của Sầm lão thái thái.
Chu Tương khẽ nhíu mày, nhìn người hầu bên cạnh, "Lão thái thái đâu?"
Người hầu nói: "Hình như lão thái thái còn chưa dậy."
"Còn chưa dậy?" Chu Tương nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 9h, cảm thấy không đúng lắm.
Lại nghĩ đến đêm qua lão thái thái uống thuốc lạ.
Trong lòng Chu Tương tràn ngập lo lắng.
Chẳng lẽ...... Lão thái thái đã xảy ra chuyện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh