Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Tặng kinh hỷ.
🌸🌼🌸🌼

"Con ra ngay đây." Diệp Chước lên tiếng, lưu số liệu xong, đi ra phòng khách.
Trên sô pha phòng khách, có một nam một nữ ngồi.
Là hai vợ chồng Dịch Đào và Trần Kiều Diệp.
Thấy Diệp Chước ra, hai người đều kích động đứng lên: "Diệp tiểu thư."
Một tháng trôi qua, Dịch Đào đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
Chỉ là trước bị bệnh quá lâu, nên hắn trông còn khá ốm yếu.
Hiện tại, người hắn cảm kích nhất là Diệp Chước và Trần Kiều Diệp.
Nếu không có phương thuốc của Diệp Chước cùng sự kiên trì của Trần Kiều Diệp, hắn sẽ không thể khỏi bệnh.
Cho nên, sau khi khỏi bệnh, thậm chí ngay cả cha mẹ hắn cũng không thông báo mà vội đến cảm tạ Diệp Chước trước.
Biết ban ngày Diệp Chước rất bận, cho nên bọn họ liền chọn chạng vạng tới.
"Dịch tiên sinh, Dịch thái thái." Diệp Chước mỉm cười đi tới.
Đúng lúc này, Dịch Đào và Trần Kiều Diệp đều quỳ xuống trước mặt Diệp Chước.
Tình huống bất thình lình này làm Diệp Chước và Diệp Thư đứng bên cạnh đề ngây người.
"Hai người làm gì vậy? Mau đứng lên đi!"
Hai vợ chồng ai cũng không chịu đứng lên.
Dịch Đào hai mắt đỏ ửng nói: "Đều nói dưới đầu gối nam nhi có vàng, trên lạy cha mẹ quỳ dưới trời đất, là Diệp tiểu thư đã cho tôi sinh mệnh thứ hai, một lạy này của hai vợ chồng chúng tôi, mong ngài nhận cho!"
Những ngày bị bệnh, Dịch Đào cũng cho rằng mình không thể sống nổi.
Thậm chí hắn còn đã viết xong di thư.
Cảm giác đứng trước cái chết này, chỉ người từng trải mới có thể hiểu.
Hơn nữa, tuy Diệp Chước còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất quý tộc ưu nhã này, không giống một cô gái nhỏ.
Tẩy tẫn duyên hoa.
Tuy Dịch Đào lớn hơn Diệp Chước rất nhiều tuổi, nhưng đứng trước mặt Diệp Chước, hắn cảm thấy mình là tiểu bối, không hề cảm thấy khó chịu.
Diệp Chước cười đỡ Dịch Đào và Trần Kiều Diệp đứng dậy, "Giờ không còn là xã hội phong kiến nữa, không thịnh hành việc quỳ này thế này! Lại nói, thân là thầy thuốc, trị bệnh cứu người vốn dĩ là trách nhiệm của tôi!"
Trần Kiều Diệp lấy ra một tấm thẻ ATM, nhét vào tay Diệp Chước, "Diệp tiểu thư, đây là một chút tâm ý của hai vợ chồng chúng tôi, mong ngài nhận lấy!"
Diệp Chước cũng không làm ra vẻ, thoải mái nhận thẻ.
Nhà họ Dịch là phú hộ Vân Kinh.
Nếu cô không nhận, ngược lại đễ bị người ta hiểu lầm là có ý đồ khác.
Ở nhà họ Diệp một lúc, hai vợ chồng liền rời đi.
Diệp Chước và Diệp Thư tiễn hai người tới cửa tiểu lâu.
Ngồi trên xe, Trần Kiều Diệp nhìn Dịch Đào, "Bây giờ chúng ta đến gặp cha mẹ nhé! Nếu họ biết anh đã khoẻ lại, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Dịch Đào gật đầu, "Ba mẹ lo lắng cho anh nhiều năm như vậy, chúng ta đưens cho bọn họ một kinh hỷ. Như vậy đi, chúng ta về chuẩn bị, sáng mai gọi điện cho họ."
"Được." Trần Kiều Diệp gậ đầu, "Nghe anh hết."
Sáng hôm sau, Trần Kiểu Diệp liền gọi điện thoại về nhà cũ.
Người bắt máy chính là quản gia.
Vì muốn tạo kinh hỷ cho hai ông bà, bà cũng không nói gì cả, chỉ nói là bên bà xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, bảo hai vợ chồng già đến đây.
Quản gia vừa cúp máy, "Lý Thanh Nguyệt liền từ bên cạnh bước ra, "Chị dâu họ của tôi gọi đền sao?"
"Đúng vậy." Quản gia gật đầu.
Lý Thanh Nguyệt nheo mắt, "Chị dâu có nói là chuyện gì không?"
Quản gia nghiêm túc nói: "Thiếu phu nhân nói chuyện rất nghiêm trọng, muốn tiên sinh và thái thái qua đó một chuyến, tôi nghĩ, có lẽ....." lời còn lại, không cần nói cũng biết.
Hiện tại đối với nhà họ Dịch mà nói, chuyện nghiêm trọng nhất là chuyện của Dịch Đào.
Nghe vậy, Lý Thanh Nguyệt âm thầm vui sướng.
Nhất định là Dịch Đào đã xảy ra chuyện!
Lần trước ả đã nhìn ra, Dịch Đào không sống nổi một tháng, không ngờ, lại chết nhanh như vậy!
Rất nhanh, trên mặt Lý Thanh Nguyệt liền bao phủ một tầng bi thương, "Anh họ còn trẻ như vậy, sao cô và chú có thể chịu được..."
Dịch Đào trẻ tuổi chính trực, lại còn ưu tú như vậy!
Thật sự quá đáng tiếc!
Quản gia thở dài, "Tôi lên lầu thông báo với tiên sinh và thái thái."
Lý Thanh Nguyệt gật đầu, nhanh chóng trở về phòng mình thay một chiếc đầm đen, tẩy trang.
Dịch Đào chết.
Ả nên tỏ vẻ bi thương một chút.
Chờ khi ả xuống lầu, hai vợ chồng già Lý Văn Như và Dịch Học đã ở đó.
Lý Văn Như dựa vào người Dịch Học khóc không ngừng, "Đào Đào! Con trai đáng thương của mẹ! Đều tại con tiện nhân Trần Kiều Diệp kia! Nếu không do nó cho con tôi ăn mấy thứ thuốc vớ vẩn kia, con trai tôi đâu có chết sớm như vậy.... Đào Đào!"
Cảm xúc của Dịch Học thoạt nhìn tốt hơn Lý Văn Như một chút, nhưng hốc mất cũng đỏ lên, "Vân Như, bà đừng vội, tôi thấy Kiều Diệp không phải loại người này, hơn nữa nó cũng không nói là Dịch Đào xảy ra chuyện! Chúng ta đến đó xem trước đã, đừng không đúng mực như vậy."
Lý Thanh Nguyệt cứng giọng nói: "Bác à, hai người phải nén bi thương! Hiện tại anh họ đã mất, nhà này còn dựa vào hai người. Anh họ chết oan! Anh ấy còn đang chờ hai người báo thù cho anh ấy đó!"
Nghe lời này của Lý Thanh Nguyệt, chính tân của Dịch Học từng chút tan rã, sụp đổ.
Chẳng lẽ.... Dịch Đào thật gặp chuyện?
Lý Văn Như đau lòng đến ngũ quan vặn vẹo, "Nếu Đào Đào xảy ra chuyện, bác sẽ khiến con tiện nhân Trần Kiều Diệp kia đền mạng!"
Lý Thanh Nguyệt khóc vô cùng thương tâm, "Không chỉ Trần Kiều Diệp, còn cả Diệp Chước nữa! Diệp Chước là phế vật? Sao có thể biết y thuật! Là cô ta và Trần Kiều Diệp hại chết anh họ! Hai bác, anh họ chết oan, hai người nhất định phải đòi lại công bằng cho anh họ!"
Nếu hiện tại Diệp Chước có dấu hiệu thay hình đổi dạng, vậy ả sẽ khiến Diệp Chước vĩnh viễn không thể bò dậy.
Dính đến mạng người, có lẽ cả đời này Diệp Chước phải ăn cơm tù rồi.
Mục Hữu Dung không thèm để ý Diệp Chước, không đại biểu Lý Thanh Nguyệt không thèm để ý.
Lý  Thanh Nguyệt là người tâm tư kín đáo, ả sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ ai tương lai có thể uy hiếp đến ả.
Có ả và Mục Hữu Dung, Vân Kinh này, sớm muộn cũng là thiên hại của họ!
"Đúng! Còn cả Diệp Chước! Hai tiện nhân đó! Bác muốn hai ả phải đền mạng cho con trai bác!"
Ba người vội đến nhà Dịch Đào và Trần Kiều Diệp.
Cổng biệt thự đóng chặt, xung quanh không có ai cả.
Cũng không có bảo vệ.
Yên lặng đến quỷ dị.
Điều này càng chứng minh cho suy đoán của Lý Thanh Nguyệt.
Lys Thanh Nguyệt quay lại nhìn Lý Văn Như và Dịch Học, khàn giọng nói, "Hai bác à, không phải là Trần Kiều Diệp chạy trốn rồi chứ?"
"Tiện Nhân này! Uổng cho Đào Đào nhà ta thương yêu ả như vậy! Không phải ả thì không cưới! Ả đối xử với Đào Đào như vậy! Nhất định là cuốn đi không ít thứ tốt!"
Sắc mặt Dịch Học trầm đến biến thành màu đen.
Ông vẫn luôn cảm thấy Trần Kiều Diệp là một cô gái tốt, con dâu thảo, cho nên ở thời điểm Trần Kiều Diệp kiên trì cho Dịch Đào uống thuốc, ông không ra mặt ngăn cản.
Ông cảm thấy, Trần Kiều Diệp nhất định sẽ không hại Dịch Đào.
Không ngờ,  nhiều năm như vậy, cư nhiên nhìn nhầm!
Biết trước như này, lúc trước ông sẽ không cho  Trần Kiều Diệp cho Dịch Đào uống thuốc.
Dịch Học liền đá văng cửa nhà.
Rầm!
Cửa bị đá văng ra.
Thấy người trong nhà, Dịch Học liền ngây người.
Lý Văn Như và Lý Thanh Nguyệt cũng kinh ngạc mở to mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh