Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Không Xứng
🌸🌼🌸

Diệp Thư là một người mẹ tốt.
Đáng tiếc, Mục Hữu Dung không phải là đứa con tốt.
Ngoại trừ chuyện bán máu, Mục Hữu Dung còn làm rất nhiều việc ích kỷ.
Không lâu trước, Mục Hữu Dung còn yêu cầu Điệp Thư bán thận mua nhà.
Nếu không phải nhà họ Mục đột nhiên tìm tới cửa, Diệp Thư liền thật sự đi bán thận......
Sau đó, Mục Hữu Dung liền càng quá mức.
Ả còn đi tung tin Diệp Thư là tiểu tam, còn đổi trắng thay đen nói Diệp Thư li miêu đổi Thái Tử...... Khong chút bận tâm công ơn dưỡng dịc của Diệp Thư suốt 10 năm qua.
Trước kia Diệp Sâm không rõ vì sao Diệp Thư thiện lương như vậy, sẽ sinh ra đứa con ích kỷ như Hữu Dung, cho đến khi nhà họ Mục tìm tới, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra Mục Hữu Dung không phải con ruột của Diệp Thư.
Chuyện nhầm con này là một đả kích rất lớn đối với Diệp Thư, bà không ngờ đứa con gái mình nuôi mười tám năm qua lại không phải con ruột của mình.
Con nuôi nhận tổ quy tông xong liền cùng bà trở mặt thành thù, con ruột lại không thích bà.... Thậm chí không muốn nhận bà.
Diệp Thư cảm giác sự cố gắng nhiều năm qua của bà thật nực cười, bà thậm chí còn nghĩ muốn tự tử, may mắn Diệp Chước đã trở lại.
Diệp Chước vừa cúi đầu viết phương thuốc, vừa nói: "Mẹ, tí nữa con dẫ mẹ đi xin nghỉ việc ở quán thịt xiên."
Vì sinh kế, Diệp Thư đang làm ở quán thịt xiên nướng.
"Nghỉ việc?" Diệp Thư kinh ngạc nói: "Sao có thể chứ?"
Tuy tiền lương làm ở cửa hàng xiên nướng không cao, nhưng tốt xấu cũng có thể hỗ trợ gia đình!
Nếu bỏ việc, cả nhà họ uống gió Tây Bắc mà sống à?
Viết xong phương thuốc, Diệp Chước buông bút, "Với tình hình thân thể hiện tại của mẹ, mẹ không thể đi làm! Nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe vậy, Diệp Sâm bị hoảng sợ, vội nói: "Chị nghe lời Chước Chước đi! Không gì quan trọng hơn thân thể cả!"
Diệp Chước lập tức khám ra chuyện Diệp Thư bán máu, cho nên, Diệp Sâm rất tin tưởng y thuật của cô.
"Hai người đúng là chuyện bé xé ra to, thân thể của chị vẫn vậy, có thể có vấn đề gì?" Diệp Thư không để bụng.
Diệp Chước nói tiếp: "Nếu mẹ bởi vì vấn đề tài chính nên mới không muốn nghỉ việc, vậy thì mẹ không cần phải lo lắng đâu. Hôm qua con có vay bạn mười nghìn tệ, con định dùng số tiền này mua chút cổ phiếu."
Thật ra tiền này ra cô thắng bạc đưỡc chứ không phải mượn của bạn. Bởi vì Diệp Thư không thích đánh bạc, cho nên cô mới nói như vậy.
Diệp Sâm vội lấy ví ra, "Chị, hôm qua em mới nhận được tiền lương và tiền thưởng. Về sau tiền lương của em đều cho chị giữ."
"Chị không thể cầm tiền của em." Diệp Thư cự tuyệt.
Diệp Sâm nói: "Chúng ta là người một nhà, cái gì mà của chị của em, em chỉ hy vọng chị khoẻ mạnh!"
Diệp Thư cười nói: "Thân thể của ta thật sự không có việc gì."
Là một người chị, là một người mẹ, Diệp Thư không thể không làm gì, không tim không phổi ở nhà dưỡng bệnh.
Diệp Chước thấy Diệp Thư như vậy, nói: "Mẹ, chúng ta mới nhận thân, con không muốn bởi vì chuyện tiền bạc, mà mất đi mẹ mình. Đau dài không bằng đau ngắn, nếu mẹ vẫn xứ muốn đi làm, vậy con sẽ lập tức rời khỏi nhà, coi như chưa từng có mẹ, miễn cho đến lúc đó thương tâm!"
Đứt lời, Diệp Chước xoay người liền đi, không có một tia do dự.
"Cháu gái à, đừng đi mà!" Diệp Sâm vội chạy đến giữ Diệp Chước, lại quay đầu lại nhìn Diệp Thư, "Chị còn không nhanh đồng ý đi!"
Diệp Thư do dự một lúc, sau đó nói: "Chước Chước, mẹ đồng ý."
"Được." Diệp Chước mỉm cười, kéo tay Diệp Thư, "Vậy chúng ta mau đi thôi!"
Hai mẹ con đi qua hành lang thật dài của tầng hầm ngầm, bình thường Diệp Thư rất tốt tính, cho nên rất nhiều người chào hỏi bà, "Diệp Thư, cô ra ngoài à?"
Diệp Thư nhất nhất giới thiệu những người này cho Diệp Chước, "Chước Chước, đây là Vương đại nương, đây là dì Lưu."
Diệp Chước lễ phép chào mọi người.
"Diệp Thư, cô bé này là cháu gái của cô sao?"
Diệp Thư cười nói: "Chị Lưu, đây là con gái em, Diệp Chước."
"Cô bé này vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn! Diệp Thư, sau này cô sẽ có phúc!"
Hai người đi rồi, phía sau nghị luận sôi nổi.
Con gái ruột của Diệp Thư thật xinh đẹp! Giống Diệp Thư!"
"Xinh đẹp là thì xinh đẹp, đáng tiếc lại là đứa con ngoài giá thú."
"Cũng không biết Diệp Thư nghix gì, muốn gả cho ai chả được? Cứ nhất quyết muốn làm tiểu tam! Kết quả là không được gì cả, ngược lại còn phải ở tầng hầm này!"
"Bà nói gì thế, tiểu tam không ở tầng hầm ngầm thì ở chỗ nào? Ai bảo cô ta phá hỏng gia đình người ta chứ?"
"Báo ứng!"
"......"
Chỉ chốc lát sau, Diệp Thư liền đẫn Diệp Chước đi vào tiệm đồ nướng mình đang làm,
Chủ tiện là một người phụ nữ trung niên 40 tuổi, tên Tiền Linh Ngọc.
Nghe Diệp Thư nói muốn nghỉ việc Tiền Linh Ngọc bất mãn nói: "Hiện tại là thời điểm đông khách, cô đột nhiên muốn nghỉ việc, vội như vậy, tôi tìm người thay kiểu gì?"
Diệp Thư ngượng ngùng nói: "Bà chủ, bà xem xem có thể châm chước được không?"
"Tôi mở tiệm đồ nướng, chứ không phải tiệm từ thiện, nếu nhân viên trong tiệm ai cũng giống như cô, tôi buôn bán kiểu gì, cô muốn nghỉ việc thì phải báo trước tôi ít nhất một tháng, tôi còn tìm người, cô nói nghỉ liền nghỉ, tôi đi đâu tìm người? Nghỉ việc cũng được, trừ một tháng tiền lương!"
Diệp Thư vừa nghe, lập tức nói: "Tôi không nghỉ nữa!"
Một tháng tiền lương hơn hai ngàn tệ.
Nếu trừ hết, bà rất đau lòng.
Diệp Chước nhìn Tiền Linh Ngọc, "Dì ơi, sức khoẻ của mẹ cháu không tốt, cần thời gian nghỉ ngơi. Nếu không như vậy đi, cháu làm thay mẹ cháu tháng này, cho đến khi dì tìm được người mới, dì thấy có được không?"
"Cháu?" Tiền Linh Ngọc đánh giá Diệp Chước, "Cô bé, đừng nói giỡn, việc này không dễ làm đâu."
Cô bé này tay chân gầy yếu, làm được công việc này sao?
Diệp Thư kéo tay Diệp Chước, "Chước Chước, nếu không bỏ tiền lương tháng này cũng được...."
Diệp Chước mỉm cười, rồi sau đó nhìn Tiền Linh Ngọc, "Dì cứ để cháu làm thử đi! Nếu làm không được, dì có thể đuổi cháu."
Một tháng tiền lương tuy rằng không nhiều, nhưng Diệp Thư đã trả giá bằng rất nhiều mồ hôi.
Diệp Chước không muốn một tháng nỗ lực này của Diệp Thư, liền biến mất.
Tiền Linh Ngọc cười nói: "Được rồi, thấy cháu hiếu thảo như vậy, dì liền cho cháu một cơ hội! Nhưng dì nói chước, nếu cháu không làm được, thì lập tức rời đi."
"Cảm ơn dì."
"Sáu rưỡi tối đi làm, đừng quên." Tiền Linh Ngọc bổ sung.
Rời khỏi cửa hàng đồ nướng, Diệp Chước lại dẫn Diệp Thư đến cửa hàng trung dược.
Diệp Thư kỳ quái nói: "Chước Chước, chúng ta tới cửa hàng trung dược làm gì?"
Diệp Chước nói: "Mua thuốc! Sức khoẻ của mẹ chỉ dựa vào nghỉ ngơi thì không thể được, còn phải có trung dược điều dưỡng."
**
Bên kia.
Nhà họ Mục.
Quản gia chạy chậm đến phòng khách, hoang mang rối loạn nói: "Tiên sinh, thái thái, người nhà họ Sầm sắp tới rồi."
"Nhanh vậy sao?" Mục Đại Binh sửng sốt.
Sáng hôm nay Mục Đại Binh mới nhận được tin tức nhà họ Sầm trở lại Vân Kinh, cũng biết nhà họ Sầm sắp phá sản.
Nhưng Mục Đại Binh không ngờ, nhà họ Sầm lại tìm tới cửa nhanh như vậy.
Thẩm Dung khẽ nhíu mày, "Nhà họ Sầm về đúng thời điểm mấu chốt này, có phải là về chuyện hôn sự của đứa con thứ năm nhà họ không?"
Mục Đại Binh nói: "Còn phải hỏi sao? Nhất định là vậy! Nhà họ Sầm gặp khủng hoảng tài chính, sắp phá sản, hiện tại bọn họ muốn lợi dụng liên hôn, tới lấp lỗ hổng tài chính."
"Không được!" Thẩm Dung nói: "Hữu Dung nhà chúng ta không thể gả tới nhà họ Sầm."
Trong lòng Thẩm Dung, Mục Hữu Dung là trăng sáng trên trời, là tiên nữ cửu thiên! Ả sao có thể gả cho một kẻ thất thế sắp phá sản chứ?
Không thể được!
"Còn phải nói sao? Anh đương nhiên sẽ không gả Hữu Dung qua đó!" Sắc mặt Mục Đại Binh vô cùng khó coi.
Hôn ước giã hai nhà Mục-Sầm ở Vân Kinh không phải chuyện bí mật.
Nhà họ Mục lại là nhà giàu trăm năm, thế hệ trước còn có người là mệnh quan triều đình, tùy tiện bội ước, không phải là để người ta cười nhạo sao?
Cho nên, phải nghĩ biện pháp đẹp cả đôi đàng mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh