Chương 272: Vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Hoàng Thao dặn lão Vương nghỉ ngơi cho tốt, liền cùng Lý Giai đi ra ngoài.
Mới ra cửa phòng bệnh, liền gặp Khổng Khánh Tường, Khổng Ngọc Phân cùng với một cô gái trẻ tuổi vội vàng chạy đến, Lý Giai nhỏ giọng giới thiệu Triệu Chân Chân với Hoàng Thao. Trên mặt ba người thần sắc kinh hoàng giống nhau như đúc, đặc biệt Khổng Khánh Tường sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, bước đi lảo đảo, chắc chắn cả ba đều bị đả kích rất lớn. Hắn vẫn chạy vội tới trước mặt Lý Giai, sốt ruột nói:
- "Sao lại thế này, tôi nghe được Ngọc Long đã xảy ra chuyện, lập tức trở về gấp, hiện tại rốt cuộc là như thế nào?"
Lý Giai khinh bỉ nhìn ông ta, hừ lạnh một tiếng:
- "Khổng tổng, không chỉ là con trai ông xảy ra chuyện, Trường Khanh cũng đã xảy ra chuyện!"
- "Ở trong lòng Khổng tổng sợ là sớm đã không có đứa con gái này." Hoàng Thao ở một bên lạnh giọng nói.
Khổng Khánh Tường ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái:
- "Nay chuyện quá khẩn cấp, tôi cũng không tranh cãi cùng các người!"
Sau đó lại chậm lại thanh âm, trong giọng nói tràn ngập lo âu cùng lo lắng:
-"Các người trước nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Phân cũng không biết rõ ràng!"
Lý Giai thấy sắc mặt lo lắng của ông ta, tuy rằng không phải vì Trường Khanh, nhưng hiện tại cũng không có thời gian so đo, cô đơn giản đem sự tình nói một lượt, cuối cùng, cô chỉ vào Triệu Chân Chân cùng Khổng Ngọc Phân cả giận nói:
-"Đều là lỗi của các người, nếu không phải vì giáo viên không thể liên lạc đến các người, Trường Khanh căn bản là sẽ không đến trường học! Nay bọn cướp rõ ràng là muốn bắt con ông , Trường Khanh là bị các người làm phiền hà! Ông vừa đi, liền hoàn toàn không thấy bóng dáng hai ả, mặc kệ đứa nhỏ, không biết làm những gì, cũng không biết ông quản thúc vợ con thế nào !"
Khổng Khánh Tường quay đầu, vẻ mặt căm tức nhìn Triệu Chân Chân cùng Khổng Ngọc Phân, hai người sắc mặt trắng nhợt, cùng lui về phía sau từng bước.
Khổng Ngọc Phân không muốn Khổng Khánh Tường phát giận lên người mình liền chỉ vào Triệu Chân Chân:
- "Đưa đón Ngọc Long là chuyện của cô ta, con đi thẩm mỹ viện làm spa, nên tắt điện thoại di động. Căn bản là không nhận được điện thoại của giáo viên!"
Triệu Chân Chân đầu tiên là quay đầu trừng mắt liếc nhìn Khổng Ngọc Phân một cái, sau đó nhìn về phía Khổng Khánh Tường vội vàng giải thích:
-"Khánh tường, em thấy không thoải mái, uống thuốc xong liền ở trong phòng ngủ, em không nghe được tiếng điện thoại..."
Khổng Khánh Tường giận dữ, đi qua người Triệu Chân Chân tát một cái, Triệu Chân Chân bụm mặt khóc thành tiếng, Khổng Khánh Tường chỉ vào nàng, lạnh lùng nói:
-"Ả đàn bà này, tao nuôi mày chính là muốn mày trông nom thằng bé. Tao nói cho mày biết, nếu Ngọc Long xảy ra chuyện gì, tao nhất định không tha cho mày !"
Triệu Chân Chân sắc mặt trắng bệch. Bụm mặt nức nở.
"Bớt nói đi, Khổng tiên sinh tính làm sao bây giờ?" Hoàng Thao trầm giọng hỏi.
Khổng Khánh Tường trầm mặc, sắc mặt không ngừng thay đổi, như là lấy không chừng chủ ý, Triệu Chân Chân ở một bên run rẩy xen mồm:
-"Không bằng báo cảnh sát ?"
Hoàng Thao cùng Khổng Khánh Tường đồng thời hét lớn:
- "Không được!" Thanh âm lớn khiến Triệu Chân Chân sợ tới mức cả người run lên.
-"Tuyệt đối không thể báo cảnh sát!" Hoàng Thao kiên quyết nói, anh cố ý thử phản ứng của Khổng Khánh Tường, nhưng thấy Khổng Khánh Tường cũng không có ý định báo công an thì không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu hắn kiên trì báo cảnh sát, sự tình còn khó hơn.
-"Nếu như báo cảnh sát. Vạn nhất bị kẻ bắt cóc phát hiện , chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức giết con tin bỏ chạy." Hoàng Thao nhìn về phía Khổng Khánh Tường, sẳng giọng: "Khổng tổng. Ông hẳn là không muốn nhặt xác con mình!"
Hai chữ "Nhặt xác" làm cho Khổng Khánh Tường khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:
-"Không thể báo cảnh sát, tuyệt đối không thể báo cảnh sát!" Hắn nhìn về phía Hoàng Thao, có lẽ là quá lo lắng. Nhất thời cũng không có chủ ý: "Vậy Hoàng tiên sinh nói nên làm cái gì bây giờ?"
Hoàng Thao nhìn hắn một hồi, mới nói:
-"Nếu là bắt cóc, trước chờ bọn cướp điện thoại, tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ!"
Không biết như thế nào , hiện tại có thể nói là cùng Khổng Khánh Tường ngồi chung một thuyền, nhưng là Hoàng Thao đối với Khổng Khánh Tường hoàn toàn không thể an tâm, cho dù có kế hoạch gì cũng không muốn nói cho hắn.
 Khổng Khánh Tường nghe hắn nói như vậy, làm như vẻ ở trong mộng mới tỉnh, hắn mờ mịt gật gật đầu:
- "Đúng, đúng, trước chờ bọn cướp điện thoại... Mặc kệ là bao nhiêu tiền, tôi đều phải cứu con tôi ra..."
Bên cạnh Lý Giai nhìn thấy trong mắt, trong lòng hắn chỉ có đứa con trai, hoàn toàn không có chút lo lắng đến đứa con gái là Cố Trường Khanh, tức giận đến đỏ mắt, nhưng là nghĩ đến Trường Khanh, vừa lo tâm đứng lên:
- "Nhưng là hiện tại đã trôi qua mười mấy giờ, bọn cướp sao vẫn chưa có tin tức gì?...".
Nhớ tới Trường Khanh hiện tại đang chịu khổ, Lý Giai trong lòng vạn phần dày vò. Cô có thể coi là nhìn Trường Khanh lớn lên, chịu nhiều khổ cực như vậy, bị mệt nhiều như vậy, vất vả từng ngày,vất vả làm ra bao thành tích, như thế nào lại phát sinh loại sự tình này? Nghĩ đến đây, Lý Giai nước mắt lại bất chợt chảy xuống, Jason tới gần ôm cô vào lòng, Lý Giai thuận thế dựa vào anh. Bên cạnh, Hoàng Thao nhìn một màn, trong lòng đau xót. Trường Khanh hiện tại nhất định cũng sẽ rất sợ hãi, kinh hoàng, nhưng là, cô có thể dựa vào ai?
Hoàng Thao chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt. Khổng Ngọc Phân ở bên cạnh nhìn Hoàng Thao lo lắng gương mặt tái nhợt, như bị cái gì đâm vào lòng, Trường Khanh gặp chuyện không may, anh liền lo lắng như vậy, nhưng là đoạn thời gian trước thời điểm anh từ chối cô, anh ngay cả điện thoại của cô cũng không chịu nhận. Khổng Ngọc Phân kìm nén sự tức giận nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng oán hận không thôi. Cố Trường Khanh, mày tốt nhất nên bị giết, tốt nhất nên chết ở bên ngoài! Tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại! Cô bỗng nhiên nghĩ đến muốn báo nguy, làm cho bọn cướp giết con tin, nhưng lại nghĩ đến chính em trai mình đang ở trong tay bọn họ, đành phải đánh tan ý niệm trong đầu.
Ngọc Long về sau sẽ kế thừa sản nghiệp của cha, cũng là trụ cột tương lai để cô dựa vào, vạn nhất xảy ra chuyện, chịu thiệt vẫn là chính mình! Đắc ý cũng là người khác! Nghĩ vậy, cô oán hận nhìn về phía Triệu Chân Chân, thấy cô ta mặc dù mặt đầy nước mắt, nhưng trong mắt lại mang ý cười , Khổng Ngọc Phân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống con dao sắc bén. Khổng Khánh Tường sau lại đi vào phòng bệnh nhìn ông Vương, tỏ vẻ biết ơn, ông Vương âm thanh lạnh lùng nói:
-"Khổng tổng không cần cảm tạ tôi, tôi là vì tiểu thư!"
Khổng Khánh Tường sắc mặt trầm xuống, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tự nhiên. Cùng Hoàng Thao thương lượng vài câu sau, Khổng Khánh Tường mang theo Triệu Chân Chân cùng Khổng Ngọc Phân rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Jason liền quay sang Hoàng Thao nói:
-"Đại thiếu, chẳng lẽ chúng ta thật sự an vị chờ bọn cướp điện thoại?"
Hoàng Thao lạnh lùng liếc mắt một cái:
-"Chẳng lẽ tôi lại chịu ở thế bị động?"
Jason vội vàng nói:
-"Đương nhiên không phải, Đại thiếu lợi hại như vậy, nhất định sẽ có biện pháp."
Nếu bình thường Jason nói như vậy, Hoàng Thao nhất định sẽ cười mắng, nhưng là bây giờ, ở thời khắc này, Hoàng Thao muốn cười đều cười không nổi. Miệng phát khổ, trong lòng can thiệp, một cỗ tích tụ buồn bực trong lòng khó có thể sơ giải...
Bên cạnh Lý Giai bỗng nhiên nói một câu:
-"Tuyết rơi..."
Hoàng Thao ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tuyết bay lả tả, theo trời mà rơi, hắn đi qua đi lại, nhìn ngoài cửa sổ dần dần bị nhiễm màu trắng.
Sau này, thời tiết sẽ càng ngày càng rét lạnh, Trường Khanh luôn sống cuộc sống thoải mái. Nay ở trên tay bọn cướp, có hay không lại chịu đói rách?
Hoàng Thao nắm chặt hai tay, sắc mặt dần dần trở nên kiên nghị. Anh quay đầu nhìn Jason, ánh mắt làm cho Jason có chút kinh hãi, bởi vì ánh mắt này đằng đằng sát khí.
-"Jason, anh lập tức liên lạc với những người có thể tin cậy, bảo bọn họ điều tra việc này!"
Bên kia, Khổng Khánh Tường cùng Triệu Chân Chân, Khổng Ngọc Phân về Khổng gia. Vừa vào cửa, Khổng Khánh Tường liền hỏi Khổng Ngọc Phân:
- "Gần đây mẹ con có liên lạc với con không?"
Khổng Ngọc Phân không dám lừa gạt cha:
- "Từng có hai lần, chỉ là điện thoại liên lạc, không có gặp mặt. Hơn nữa mẹ cũng chỉ hỏi thăm tình hình Khổng Ngọc Long!" Khổng Ngọc Phân không biết cha hỏi như vậy là có dụng ý gì, bất quá hiện tại nàng biết, cha so với mẹ chỉ toàn là ghét bỏ. Cho nên cần phải nói rõ, chính mình cùng mẹ cũng không có cấu kết.
Khổng Khánh Tường gật gật đầu, lại nói:
-"Mẹ con vạn nhất gọi điện thoại đến, con không cần đem chuyện Ngọc Long nói với bà ta, con cũng biết tính khí bà ta. Làm cho bà ta nổi điên sẽ chỉ hại đến Ngọc Long!" Hắn nhìn về phía Khổng Ngọc Phân: "Hiện tại mẹ con tương đương là một phế nhân, con về sau cũng chỉ có thể dựa vào Ngọc Long, con hiểu được ý cha chứ?"
Khổng Ngọc Phân vội vàng gật đầu:
- "Cha, con biết, con sẽ không nói gì hết."
Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn cô một cái, ừ một tiếng, lập tức lên lầu trở về phòng, Triệu Chân Chân đi theo phía sau hắn.
Khổng Ngọc Phân nhìn bọn họ rời đi, trừng mắt nhìn Triệu Chân Chân, lại nhìn về phía cha, thấy hắn ủ rũ, hiển nhiên chuyện này đối với ông ta là đả kích rất lớn, ở trong lòng hắn chỉ có Ngọc Long, chỉ có Ngọc Long mới là con ông ta... Khổng Ngọc Phân khẽ thở dài.
Khổng Khánh Tường vào phòng, Triệu Chân Chân lập tức đi vào theo, xoay người nhìn nhìn ngoài cửa lại đóng chặt cửa phòng.
Nàng bước nhanh vọt tới bên người Khổng Khánh Tường, một phen ôm cổ hắn, dịu dàng nói:
- "Khánh Tường, bọn họ sẽ không báo cảnh sát, sự tình thế là tốt rồi! Chẳng qua..." Triệu Chân Chân liếc mắt nhìn hắn một cái:"Chẳng qua là diễn trò mà thôi, ông cũng không cần đề phòng như vậy..." Nói xong cô xà vào lòng Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường lo cho con, trong lòng phiền chán, một tay đẩy cô ra,
Triệu Chân Chân bĩu môi liếc mắt, sau đó lại thay đổi khuôn mặt tươi cười đón nhận, tay xoa ngực Khổng Khánh Tường:
-"Khánh tường, ông không cần lo lắng, Ngọc Long không có việc gì , bất quá là chịu chút da thịt khổ thôi!"
Nghe được ba chữ " da thịt khổ", Khổng Khánh Tường quay đầu lại cầm cánh tay của nàng, cắn răng nói:
-"Ngọc Long tốt nhất là đừng xảy ra việc gì, nếu không xem tôi như thế nào trừng phạt cô!" Nói xong lại dùng lực đẩy Triệu Chân Chân ra.
Triệu Chân Chân bị hắn đẩy vài bước, trong lòng thầm giận, còn giả bộ cha hiền? Nếu thật sự đau lòng con, chẳng lẽ sẽ thực hiện kế hoạch của cô? Một bên đem con đẩy vào hố lửa, một bên làm ra bộ mặt vô cùng đau đớn.
Hừ, thật đúng là vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ!
Vô sỉ!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám lộ ra một phần, cô không dám gần chút nữa:
-"Khánh Tường, đến lúc đó Lý Giai bọn họ giao tiền chuộc, bọn cướp muốn giết con tin ! Nếu Cố Trường Khanh đã chết, Ngọc Long lại bình yên vô sự, lông tóc vô thương trở về, ai cũng sẽ nghi ngờ! Làm cho hắn chịu chút đau đớn, làm cho hắn chịu chút đau khổ, mới có vẻ chân thật!"
Khổng Khánh Tường sắc mặt hòa hoãn lại, bởi vì hắn biết Triệu Chân Chân nói rất có đạo lý, Cố Trường Khanh có thể tùy tiện bịa đặt một cái lý do để chết, có thể nói nàng muốn chạy trốn, bị bọn bắt cóc đánh chết, nhưng là nếu con trở về lành lặn, quả thật dễ dàng làm người khác hoài nghi.
-"Lại nói tiếp, Cố Trường Khanh nếu đã chết, Khánh Tường ông chính là người hưởng lợi nhiều nhất, hơn nữa trước đây hai người cũng có xích mích, chắc chắn làm cho mọi người hoài nghi đến ông, duy nhất có thể giúp ông..." Triệu Chân Chân đi tới, tiến vào trong lòng hắn, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt lóng lánh: "Duy nhất có thể làm cho mọi người hết hiềm nghi , chính là Ngọc Long !" Nàng nở nụ cười một tiếng, ngón tay xoa xoa trước ngực hắn: "Chờ Cố Trường Khanh vừa chết, ngươi thuận lợi lấy được của nàng hết thảy, lúc đó chẳng phải giúp Ngọc Long sao? Hiện tại ăn một chút đau khổ, có thể đổi lấy ngày sau vinh hoa, chắc chắn về sau cho dù Ngọc Long biết tình hình bây giờ, cũng sẽ không trách ông !"
Triệu Chân Chân nói vậy, Khổng Khánh Tường trong lòng thư thái không ít, hắn nhìn Triệu Chân Chân cười cười, sau đó ôm lấy cô đi đến bên giường .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro