297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày xét xử Khổng Khánh Tường, Hoàng Thao đi cùng Cố Trường Thanh đến tòa án vì hắn nói muốn tận mắt nhìn thấy số phận của Khổng Khánh Trường

    Cố Trường Thanh có thể rất hiểu tâm tình của hắn, lần trước hắn vì cứu mình mà bị thương, cũng là bởi vì Khổng Khánh, cho nên hắn đương nhiên muốn tận mắt chứng kiến ​​kết cục của mình.

    Hoàng Thao lái xe đến đón cô.

    Trong xe, Cố Trường Thanh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.

    Hoàng Đào quay đầu lại gọi nàng: "Trường Thanh?"

    Cố Trường Thanh quay đầu nhìn hắn, "Hả"

    Hoàng Thao nhìn cô, phát hiện vẻ mặt của cô bình tĩnh, cũng không có bao nhiêu bi thương. Khi biết cô cùng Phùng Tước chia tay, mỗi khi nhìn thấy Cố Trường Thanh lơ đãng, trầm lặng, anh không khỏi thắc mắc, cô ấy có buồn không?

    Nhưng hiện tại xem ra hắn lo lắng quá nhiều, Cố Trường Thanh mà hắn biết cũng không phải là loại nữ nhân có thể buông tay.     Hoàng Thao cười nói: "Không có gì, anh chỉ là tò mò em thích thú cái gì?"

    "Không có gì, mỗi lần ngồi trên xe em đều thích nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ."

Hai tay hắn cầm vô lăng, nhìn về phía trước nói tiếp : "Em cũng nên dành thời gian đi dạo, chơi đùa, thư giãn. Chỉ những người biết nghỉ ngơi mới có thể làm việc. Anh thấy em không phải ở công ty thì sẽ ở nhà." Ở nhà cả ngày, cuộc sống như vậy quá nhàm chán."

    Cố Trường Thanh nhìn xem, hắn khẽ mỉm cười: "Lý Giai cũng nói như vậy, bảo em dành chút thời gian ra ngoài thư giãn."

    Tại sao mọi người lại nói cô nên đi ra ngoài thư giãn? Không lẽ trông cô buồn bã như vậy sao? Cố Trường Thanh nhịn không được xoa xoa mặt .

    Mặc dù cô không vui khi chia tay với Phùng Tước, nhưng cô chấp nhận, trong lòng cô không hề có sự miễn cưỡng hay oán giận.

    Nhưng cô không biết trong khoảng thời gian này mình đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi vết thương bình phục, cô liền đi làm ngay mà không chăm sóc bản thân thật tốt, sắc mặt và tinh thần đều không tốt lắm, nếu không phải thể chất cô tốt thì cô sớm đã gục ngã vì kiệt sức. Vì vậy, những người xung quanh đều lo lắng cho cô, hi vong cô gác lại công việc và nghỉ ngơi thật tốt.

    "Chờ xong việc Khổng Thanh Hương , em dành cho mình vài ngày nghỉ đi, ra ngoài thư giãn một chút." Hoàng Thao cười nói.

    Thấy hắn quan tâm như vậy, Cố Trường Thanh chỉ có thể cười nói: "Được rồi, ra ngoài khuây khỏa chút cũng tốt"

    Hoàng Thao cười không nói thêm gì, nhưng đôi mắt phượng của hắn lại đặc biệt sáng ngời, nếu như Jason nhìn thấy hắn như vậy nhất định sẽ cười lạnh, kế hoạch tà ác của thiếu gia đã thành công!

    Phía trước có đèn đỏ, hắn dừng xe, bên cạnh là bệnh viện Phùng Tước đang ở, hắn nhìn về hướng bệnh viện, trong đầu nhớ lại cảnh tượng mình đến thăm Phùng Tước ngày hôm qua.

    "Thấy cậu bình phục, tôi cũng mừng." Anh nói với Phùng Tước.

    "Cảm ơn anh quan tâm, tôi biết lòng tốt của anh." Phùng Tước nói tiếp:

"Kỳ thực tôi có rất nhiều chuyện muốn cảm ơn anh, mỗi lần Trường Thanh gặp nguy hiểm, anh đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, nếu lần này anh không đến kịp, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

    Hoàng Thao im lặng một lúc rồi nói: "Cậu cũng không kém gì hơn tôi ..."

Phùng Tước khẽ cười : "Có một số điều, tôi tin rằng anh cũng biết ..." Cậu nhìn Hoàng Thoa với vẻ mặt u ám: "Tôi sẽ sớm đến Canada ... Trường Thanh có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng thực ra nhiều lúc khiến người ta đau lòng, tôi biết anh sẽ đối xử tốt với cô ấy..."

    Lúc này Cố Trường Thanh nhắc nhở: "Đèn xanh rồi."

    Hoàng Thao thu hồi suy nghĩ, khởi động xe. Nhìn bệnh viện ngày càng xa qua gương chiếu hậu, giữa họ có mối quan hệ rất sâu sắc, cho dù Phùng Tước rời đi, liệu hắn có thể chiếm được vị trí của anh ta trong trái tim cô?

    Hoàng Đào lại cười, lo được lo mất không phải tính cách của hắn, tính toán cẩn thận, dốc toàn lực mới là nguyên tắc của hắn

Hắn liếc nhìn Cố Trường Thanh, đây là điều hắn muốn có nhất khi lớn lên là mục tiêu cao nhất trong cuộc đời hắn, mục tiêu mà hắn sẵn sàng bất chấp đánh đổi tất cả để có được.

    Cố Trường Thanh nhìn bệnh viện dần nhỏ lại qua gương chiếu, chậm rãi thu hồi tầm mắt, không còn lưu luyến, không còn luyến tiếc.

    Khi tới tòa án, thấy Lý Giai và Jason đang đợi ở đó.

    Bốn người gặp nhau, đang định đi vào thì nhìn thấy Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân từ bên kia đi tới.

    Hai bên vừa vặn chạm mặt nhau ở cửa.

    Khổng Ngọc Phân vẫn là xinh đẹp, cô ta vẻ mặt ủ rũ liếc nhìn Cố Trường Thanh cùng Hoàng Thao bên cạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn Cố Trường Thanh, hừ lạnh một tiếng: "Tự tay đưa cha mình vào ngục,cô cẩn thận, sẽ gặp báo ứng!"

Ánh mắt của Cố Trường Thanh chậm rãi quét qua bọn hắn, lạnh lùng khinh thường: "Nói đến báo ứng, xem ra báo ứng của các ngươi tới sớm hơn? Lưới trời tuy thưa thớt nhưng khó lọt..." Ánh mắt của cô đột nhiên trở nên sắc bén: "Các người bất kể ai đừng hòng trốn thoát. !"

Nói xong, cô đẩy Khổng Ngọc Phân đang chặn đường đi thẳng vào trong. Khổng Ngọc Phân lùi lại vài bước mới dừng lại, mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận. Cô ta tiến lên một bước, muốn nói gì đó nhưng bị Khưu Uyển Di kéo lại, Khưu Uyển Di nhìn theo bóng lưng của cô, chế nhạo: "Đừng lo, cô ta sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!

    " Nhưng bây giờ cha phải ngồi tù, luật sư nói chứng cứ của cảnh sát là chắc chắn cùng lắm chỉ có thể giảm án, nhưng chắc phải 10 năm. Mẹ, sau này chúng ta phải làm sao đây?" Khổng Ngọc Phân lo lắng.

Khưu Uyển Di trừng mắt nhìn cô ta: "Con gấp cái gì?" Sau đó bà ta mỉm cười: "Việc cha con vào tù cũng là cơ hội cho con, bởi vì từ nay trở đi, người duy nhất mà cha con có thể dựa vào chính là con. Một ngày nào đó con có thể diễn võ dương oai trước mặt Cố Trường Thanh!"

    Đôi mắt Khổng Ngọc Phân sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như một con rắn độc.

    Khán phòng được chia thành hai bên, Cố Trường Thanh và Khưu Uyển Di ngồi ở mỗi bên.

    Ngay sau đó, thẩm phán và công tố viên bước vào, sau đó Khổng Khánh Trường và một nhóm côn đồ được cảnh sát áp giải đến.

    Ánh mắt Cố Trường Thanh từ lúc ông ta bước vào vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông ta. Nhưng được một lúc, Khổng Khánh Trường suy sụp, chán nản và xấu hổ, phần lớn tóc đã bạc trắng và nước da tái xám.

Ở kiếp trước, Khổng Khánh Trường là một người đàn ông quyền lực trên thương trường muồn gì có đó, kiêu ngạo, anh tuấn, đầy tự tin, kiếp này ông ta thành tù nhân, thời đại của ông ta đã kết thúc.

    Nhưng Cố Trường Thanh vẫn không hài lòng với kết quả này, mười năm sau, hoặc có lẽ không đến mười năm sau, ông ta sau khi ra ngoài vẫn có thể sống một cuộc sống giàu sang phú quý, cổ phần của ông ta tại Cố thị sẽ cho phép ông ta hưởng thụ cuộc sống tuổi già thoải mái.

    Nhưng ông ta đã giết mẹ, giết chú Văn, suýt nữa giết chết chính mình cùng Phùng Tước, ông ta không xứng đáng có được kết cục tốt đẹp như vậy!

    Mẹ, chú Văn, hai người chờ con, chuyện này không thể kết thúc như vậy, tuy rằng con không thể lấy mạng sống của ông ta để đền cho hai người, nhưng con sẽ để ông ta dùng cái nghèo khó nửa đời còn lại để đền bù cho hai người!

Ánh mắt Cố Trường Thanh lạnh lẽo nhìn ông ta.

    Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Khổng Khánh Trường ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau khi nhìn rõ là Cố Trường Thanh, ông ta đột nhiên dừng lại, thẳng người, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô vừa khắc nghiệt vừa độc ác. Toàn thân ông ta tỏa ra sự nham hiểm .

Cố Trường Thanh trực tiếp nhìn ông ta, sau đó cười khiêu khích , nụ cười kia thành công kích thích Khổng Khánh Tường , Khổng Khánh Tường đột nhiên biến sắc, suýt nữa xông tới đánh nhau với Cố Trường Thanh, cảnh sát phía sau đẩy mạnh ông ta, mắng: "Đi "

Kkổng Khánh Tường trừng mắt nhìn Cố Trường Thanh, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo, hai tay nắm chặt thành quyền, trông rất đáng sợ, nhưng Cố Trường Thanh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn với nụ cười của kẻ chiến thắng.

    Hoàng Thao ở bên cạnh thấp giọng nói: "Em là cố ý chọc tức ông ta sao?" "

    Đây chính là mục đích hôm nay em tới đây !" Cố Trường Thanh trầm giọng trả lời.

    "Trường Thanh, chớ đuổi cùng giết tận." Hoàng Đào lo lắng nói.

    Cố Trường Thanh lạnh lùng nói: "Trong mắt em, ông ta chưa tính là đường cùng, bởi vì ông ta không thảm hại! Em muốn ông ta không còn gì cả!"

    Hoàng Thao trầm ngâm, Cố Trường Thanh cho rằng hắn sẽ khuyên can mình thì đột nhiên cô nghe thấy hắn mỉm cười tươi tắn, "Nếu điều này làm em hạnh phúc hơn, thì đừng ngần ngại." Dù hậu quả có thế nào đi nữa, hắn và cô cùng nhau gánh chịu. Không có gì to tát.

    Cố Trường Thanh sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy khóe miệng hắn nở nụ cười thoải mái.Tim cô giãn ra .

   Khổng Ngọc Phân đau đớn kêu lên ở đó: "Bố, bố,"

    "Khánh Tường , Khánh Tường , ông ổn chứ?"

    Họ bật khóc than thở .

    Lý Giai nhìn bọn họ nói: "Muốn diễn thì ra ngoài, đừng khiến người khác ghê tởm!"

    Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy.

    Một số người che miệng cười.

    Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều ngượng ngùng

    Thẩm phán quát: "Im lặng, im lặng, đừng gây ồn ào!" Ông ta thô lỗ nhìn hai người Khưu Uyển Di phẫn nộ ngồi xuống.

    Tiếp đó công tố viên đưa ra bằng chứng, đội luật sư bào chữa, hai bên tranh cãi kịch liệt , cuối cùng thẩm phán tuyên bố trùm xã hội đen Hùng ca và thuộc hạ của hắn bị kết án tử hình vì liên quan đến nhiều vụ án giết người. Khổng Khánh Tường  bị kết án 10 năm tù. Lập tức chấp hành.

    Sau khi bản án được tuyên, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều tỏ ra lưu luyến không muốn rời đi.

    Nhưng Khổng Khổng Khánh Tường chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh, Cố Trường Thanh không hề yếu thế, trong ánh mắt tràn ngập mỉa mai, khinh thường.

    Khổng Khánh Tường không thể chấp nhận số mệnh của mình, một khi ông ta chấp nhận số mệnh của mình, ông ta sẽ phải tuân theo bản án. Địch bất động cô liền không thể chi phối, cô liền muốn chọc giận ông ta. Con người khi tức giận thường mất trí và sẽ làm một số hành vi thiếu suy nghĩ, chỉ khi như vậy, cô mới có thể tìm cách khiến ông ta mất trắng.

    Khi thẩm phán đi xuống và cảnh sát áp giải tù nhân ra ngoài, Cố Trường Thanh nhân cơ hội đi đến gần Khổng Khánh Tường, cô nhìn ông ta, nhỏ giọng nói: "Khổng Khánh Tường, mười năm, ông cứ từ từ ở trong đó mà hưởng thụ đi!"

    Cô nhướng mày, tỏ vẻ đắc ý . Khổng Thanh Tường tức giận muốn đánh cô nhưng Hoàng Thao đã kéo Cố Trường Thanh ra phía sau bảo vệ . Cảnh sát ở một bên ngăn lại, giận dữ khống chế Khổng Khánh Tường áp giải ra ngoài,

   Khổng Khánh Tường giãy giụa nhìn chằm chằm vào Cố Trường Thanh hung dữ hét lên: "Cố Trường Thanh, tao sẽ không từ bỏ , tôi nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ "

    Cảnh sát tát cho ông ta một cái và giận dữ nói: "Thành thật chút đi, ông gào cái gì".

    Khổng Khánh Tường bị đánh đau, không dám nói, nhưng ánh mắt nhìn Cố Trường Thanh lại càng thêm thâm hiểm.

    Cố Trường Thanh lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Được, tôi chờ ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro