Chương 02: Bừng tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã bao lâu rồi, Bích Kì vẫn ngồi yên đó. Thời gian bị xóa nhòa bằng bóng đêm thuần khiết giá lạnh. Nước mắt nàng nhỏ xuống thành dòng, lan đi thành sông hồ, ao biển xoa dịu nỗi căm phẫn trong lòng Trái Đất. Hơi thở nàng hóa thành gió mùa để giọng hát ngọt ngào vĩnh viễn phong lại trong cuống họng có thể bay xa, xa mãi, đến trái tim một ai kia. Ít lâu sau, nàng hạ sinh một thai long phụng, gọi là Lưỡng Nghi, đẹp hơn cả thiên thần, nhưng vì sinh khó, lại vừa trải qua một khoản thời gian dài u uất, Bích Kì qua đời. Tấm thân ngọc ngà gục xuống thành núi đồi, còn trái tim tan vỡ mãi mãi tìm kiếm một trái tim tan vỡ khác trên những khoảng không trải ra vô tận, thành sao Hôm và sao Mai. Những kẻ yêu nhau vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại nhau, đó dường như đã là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất dành cho những kẻ muốn phá vỡ luật chơi của Tạo Hóa.

~*~

-Dậy đi anh yêu, sắp tới giờ làm rồi!

Hoàng Dương trở mình, vùi đầu vào đống gối chăn ấm áp hòng che đi một nụ cười lơ đãng vừa tự động được giọng nói êm êm như rót mật vào tai của cô vợ trẻ vẽ nên. Thanh My vừa gắng sức một chút, hắn đã đột ngột chồm dậy, kéo ngược nàng xuống, khiến hai vợ chồng ngã lăn ra giường. Cười ngất. Hắn kéo nàng lại gần, hôn lên trán, mặc cho nàng ra sức vùng vẫy. Thanh My ấn vào trán hắn, thì thầm: "Đồ khỉ!".

Chiếc xe lăn bị đẩy ra tận góc phòng.

Hoàng Dương nhỏm dậy, xoải những bước dài, với tay kéo chiếc xe lại gần. Hắn nhẹ nhàng bế Thanh My đặt vào trong xe ngay ngắn, lại cúi xuống hôn nàng. Nàng khẽ đẩy hắn ra, vội vã lăn xe xuống bếp.

...

Chỉ còn lại một mình trong phòng tắm rộng, tráng men, lộng lẫy, Hoàng Dương vừa tắm vừa cảm nhận chất hormone kì lạ đang thấm dần trong từng thớ thịt, xoa dịu mọi giác quan đang căng cứng dưới cái oi nồng mùa mưa. Hắn, 22 tuổi, bảnh trai, trí thức, giám đốc điều hành RAS – Tập đoàn tài chính lớn nhất Châu Á bấy giờ, trên tất cảm hắn lại vừa cưới được Thanh My – Cô nàng họa sĩ hắn đã yêu thầm suốt mấy năm đại học, giờ đây đang là cố vấn phòng Marketing cho công ty hắn. Mặc cho đôi chân tật nguyền vĩnh viễn dán chặt cuộc đời vào chiếc xe lăn vô tri, nàng vẫn là một họa sĩ giỏi, một người bạn trung thành, một người vợ đảm đang, và hắn chẳng muốn đòi hỏi gì hơn.

Dòng nước lạnh giá trôi tuột qua da thịt làm hắn giật bắn. Vì lạnh? Không, hắn sướng. Hình ảnh gương mặt nàng ửng lên e thẹn kích thích thần kinh hắn tiết ra thứ hormone đầy khoái cảm. Hắn rùng mình vì hạnh phúc.

-Anh yêu! – Giọng nói vừa dỗi vừa nũng nịu quen thuộc của nàng làm hắn sướng rơn, hay vốn dĩ hắn đang ngập trong niềm sung sướng nhỉ?

-Xuống liền, xuống liền mà!

Hoàng Dương trượt trên những đường uốn hoàn hảo của tay vịn cầu thang xuống bếp, tay vẫn loay hoay thắt cho xong cái cravat màu vàng quen thuộc. Bữa sáng nóng sốt bao giờ cũng đã sẵn sàng, tỏa làn khói trắng lãng đãng thơm dịu. Nhấp một ngụm cà phê không đường, nghe vị đắng hát lên bài ca ngọt ngào của cuộc sống dù vẫn thầm nhắc mình không nên quá lạm dụng quyền lực của thứ chất lỏng đen tuyền sóng sánh đầy quyến rũ này. Chậm rãi nhấc muỗng, hắn cứ từ từ thưởng thức bữa điểm tâm với thứ cảm giác khó tả đang bộc phát, mặc cho chiếc đồng hồ cũ rích tiếp tục nhích dần về giờ làm.

-Nhanh nào!

Thanh My thúc, hắn chỉ ỡm ờ như một đứa trẻ chẳng muốn đến trường. Hắn thật lòng không muốn xa nàng, dù chỉ một phút giây, nhưng rồi vì một gia đình hạnh phúc, vì tương lai của những đứa con sẽ chào đời, và vì nàng, cuối cùng Hoàng Dương cũng miễn cưỡng xách cặp tài liệu ra xe, đến công sở. Dĩ nhiên, nàng sẽ không thể hiểu những nụ cười chẳng thể tắt trên môi hắn lúc này.

Chẳng phải lần đầu hắn bảo nàng không cần tiễn, nhưng, như một thói quen chẳng thể đổi một sớm một chiều, Thanh My vẫn dõi mắt và vẫy tay theo cho đến khi bóng chiếc xe bạc khuất hẳn sau những dãy nhà lô xô.

Chậm chạp lăn xe vào nhà, nàng nhấc người, thả phịch tấm thân xuống chiếc sopha nhung màu rượu chát. Cơn ác mộng đêm qua thỉnh thoảng vẫn hiện lên chập choạng như một nỗi ám ảnh dai dẳng. Với tay lấy một viên panadon ra uống, viên thuốc khó nhọc trôi xuống thực quản đắng nghét, nàng thấy mắt mình nhòe đi. "Thôi chẳng dọn dẹp gì nữa, chắc là cảm rồi". Nàng cố sức dịch người quay lại chiếc xe lăn, đẩy về phòng riêng.

Mấy tập bản thảo dày cộm nằm ngoan trên bàn như mời gọi. Nàng đẩy xe đến gần, chậm rãi lật giở từng trang, những hình ảnh vui nhộn và những ý tưởng mới mẻ cho mẫu sản phẩm mới làm nàng dậy lên một cảm giác hứng khởi hạnh phúc. Nàng nhắm mắt, tận hưởng cảm giác khoan khoái khi một cơn gió nhẹ từ đâu thoảng đến, vuốt ve mấy sợi tóc gáy lòa xòa.

Thú vị thật!

Đầu óc quả thật có giãn ra đôi chút, nàng mỉm cười, với tay ấn công tắc. Gió từ cây quạt du lịch chỉ nhỏ bằng bàn tay táp vào mặt mát dịu. Nàng cầm cọ chỉnh lại vài nét trên những mảng màu đã thành hình, lòng rộn lên một niềm vui bất chợt. "Nếu thắng được hợp đồng này, không biết "Mập Mập" sẽ vui thế nào nhỉ?". Hình ảnh Hoàng Dương hiện lên đột ngột làm nàng khẽ mỉm cười. "Mập mập", nàng vẫn thích gọi hắn như thế, nũng nịu như cái thưở mới quen, để rồi lại im lặng chờ đợi hai tiếng "Mymy" quen thuộc đáp lại ngại ngùng. Bật cười. "Còn nhỏ nhít gì cho cam."

Một cảm giác như có luồng xung điện chạy vụt qua sống lưng làm nàng quay ngoắt lại. Căn phòng vắng tanh, đóng khung bầu không khí tĩnh lặng. Âm thanh gì như tiếng sợi dây thun bị kéo căng quá mức chợt đứt phựt vang lên kín đáo, nàng thấy nửa đầu trái của mình tê rần, vội vã đưa tay lên day ấn các huyệt đạo như lời bác sĩ dặn. Những cơn giật nhẹ trên đỉnh đầu như muốn báo hiệu điều gì đó không ổn, nàng vội vã nhấc điện thoại. Một cơn đau như có ai nắm tóc mà đập đầu vào tường khiến nàng chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống mặt bàn. Chiếc điện thoại nhỏ lẫn vào đám cọ vẽ vừa được bày ra. Cây cọ còn đẫm mực tàu trượt dài vạch một nét sắc trên mặt kính sáng như li như lau. Mồ hôi nàng túa ra đầy mặt, làm nhoe nhoét những mảng màu đan xen trên tập bản thảo. Tim đập vội một nhịp bất thường trước khi dừng lại như chờ đợi một điều gì sắp ập đến. Mọi thứ chìm dần vào một biển sương khói ngột ngạt mùi trầm hương đặc quánh. Hơi thở chậm lại, chờ đợi một nhịp tim dù biết chắc trái tim ương bướng sẽ không đập thêm một nhịp nào nữa. Tiếng đồng hồ tích tắc trở nên hối hả khi nàng bắt đầu vội vã lần tìm chiếc điện thoại qua màn sương mù đột ngột che kín đôi mắt. Bấm số. Luôn là số khẩn.

Chiếc điện thoại rơi thõng xuống mặt bàn, nhấp nháy.

"Tuuut... số máy quí khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau..."

-Mập Mập, em... em...

Mấy tiếng thều thào đứt quãng nối ghép chẳng thành câu bật ra khỏi cuống họng đang dâng đầy thứ chất lỏng đắng ngắt. Đôi mi nặng trịch sụp xuống quá nhanh, ép hai dòng nước mặn chát trào ra nóng hổi.

~*~

Cái bóng đen vẫn lượn lờ trước mắt Thanh My. Khói lẫn vào nước mắt cay bỏng trào ra lem nhem ở khóe mắt sưng đỏ. Một cảm giác nhói đau ở ổ bụng lan ra xung quanh, thấm vào từng tế bào khiến chúng như hóa đá. Nàng vùng vẫy, quờ quạng tìm vật gì đó để bám vào nhưng hay tay đã bị trói ngược vào đầu giường chẳng thể cử động. Một vật gì đó nhoi nhói chui ra từ bên dưới đẩy cơn đau như dứt từng mảng thịt lên cực điểm làm nàng chợt hiểu ra bao nhiêu cơ sự.

-Nhét khăn vào miệng nó, kẻo đau quá, cắn đứt lưỡi!

Tiếng cái bóng ấy vang vọng trong những tế bào thần kinh đã hóa đá của Thanh My, ngân nga như khích thích cơn đau vượt qua những nhánh xương sườn lao vào thít chặt hai lá phổi. Thanh My bật người dậy, sặc sụa nhưng chiếc khăn tanh tưởi lèn cứng trong vòm họng như đẩy ngược cơn buồn nôn trôi tuột vào cổ họng khô khốc. Những cơ bắp căng cứng nhức nhối, thúc một cảm giác kì lạ chạy lên vùng xương chậu. Đôi chân bất động đang gập lại run run như muốn duỗi thẳng ra bất chợt bị hai cô gái vin chặt. Toàn thân Thanh My bị cố định bởi những bàn tay như vừa rút ra từ tủ đá đó, chỉ còn cái đầu là có thể cử động, đang không ngừng vùng vẫy, đập thình thịch xuống gối.

-Ra rồi. Ra rồi. – Một giọng nữ vang lên the thé đột nhiên câm bặt.

Thanh My lại muốn nhổm dậy nhưng thân thể đã mềm nhũn ra trong những bàn tay đang ra sức ghì chặt xuống. Mớ tóc rối bù sũng mồ hôi và nước mắt nằm bẹp xuống gối, rũ rượi.

-Con... trai. – Giọng của cái bóng lù lù đó bị kéo trì xuống, buông từng tiếng.

-Một con Sói con?

Những tiếng thốt lên khe khẽ vội im bặt.

-Mang nó đi!

Tiếng nói lẫn vào tiếng khóc òa của một đứa trẻ.

"Con tôi. Không! Nó là con tôi mà. Mập Mập! Con chúng ta..." Tiếng thét vô vọng của Thanh My bị giam trong vòm họng lèn giẻ, bật thành hơi dội ngược vào hai lá phổi nóng ran. Lại vùng vẫy. Đôi tay gầy cọ vào những chấn song đầu giường tứa máu. Và, bên dưới, máu cũng đang rỉ ra thành dòng. Đôi chân bất động đổ huỵch xuống, nhơm nhớp thứ chất lỏng đỏ thẫm.

-Cầm máu cho nó!

Giọng nói trầm bổng bất thường ấy vang lên như bổ từng nhát búa xuống đầu Thanh My. Nàng cố nhổm dậy, hớp vội chút không khí, mũi miệng đều bị lèn kín bởi nước mắt, nước mũi và mồ hôi lèm nhèm. Hai lá phổi nóng ran, trơ ra như hóa đá, nhói lên từng cơn, đệm vào trái tim đập từng hồi lạc nhịp. Mọi thứ xung quanh loãng ra như một bức tranh màu nước dưới mưa, tối sầm lại như mẻ chì nguội lạnh, chặn đứng mọi âm thanh quanh tiếng vang vọng đang đập từng hồi vô cảm của cái bóng đó. Từng hồi, từng hồi...
Mắt Thanh My nhắm nghiền và dường như đã bị hàn kín bằng thứ gì đó lạnh băng. Tối! Tối quá! Nàng không nhìn thấy gì nữa! Thanh My cố sức vùng lên, hai cánh tay bị kéo oặt về phía sau nhoi nhói. Những bàn tay rút từ tủ đá nhanh chóng làm nhiệm vụ gì chặt nàng xuống chiếc giường gỗ thô cứng. Nàng không ngừng vùng vẫy giữa rừng tay lạnh giá ghì vào những khớp xương tê dại, cổ họng rên rỉ những âm thanh chẳng thể phát thành tiếng.

Màu xám chì xung quanh đặc lại thành tấm chăn mù mịt phủ chụp lên đầu.

"Mập Mập..."

~*~

-Anh đây, em yêu! Anh ở ngay bên em đây!

Hoàng Dương vin vai vợ, lay nhẹ. Thanh My bật dậy, hắn cũng đưa tay đỡ lấy nàng khiến chiếc khăn lạnh chườm trên trán rơi xuống gối. Nàng thở dốc, đưa mắt nhìn dáo dác.

-Ơn trời...

Nàng đưa tay lên vuốt đám mồ hôi túa ra đây mặt, tay còn lại áp vào ngực như muốn vỗ yên trái tim đang đập vô hồi, vô nhịp.

-Em ổn chứ? Hay để anh đưa em tới bệnh viện?

Hắn đưa nàng một cốc nước cam pha sẵn, nàng chậm chạp đón lấy bằng cả hai tay. Đôi tay trắng bệch, hằn lên những lằn xanh gân guốc nhưng hoàn toàn lành lặn, không có những dấu vết của dây trói, cũng không có bất kì dấu xây xác nào. Thanh My thở dài, tự kéo mình ra khỏi trạng thái bần thần. "Ừ, mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng... chắc dạo này có hơi stress..."

-Mymy ổn mà, Mập Mập đừng lo!

Nàng đặt cốc nước cam đã cạn lên bàn, trả lời hắn bằng chất giọng nũng nịu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, quay sang tựa người vào vai hắn. Cảm giác ấm áp và những nhịp tim lúc nào cũng đều đặn của hắn luôn đem lại cho nàng sự bình yên cần thiết. Cứ giữ yên như thế, nàng thấy mình dần trở lại với hiện tại hạnh phúc của mình nhưng, như chợt nhớ ra điều gì, nàng ngước lên nhìn hắn, vẫn không muốn rời khỏi đôi vai cững chãi, ấm áp.

-Sao anh lại quay về, lại quên thứ gì à?

Hắn riết chặt nàng trong vòng tay ấm áp, vững chãi, chậm rãi buông một câu trả lời bình thản:

-Đã 5g30 rồi mà. Muốn về nhà, muốn Mymy ôm ôm... - Hắn giả vờ vùi đầu vào hõm vai nàng, làm nũng.

-Đã 5g30 rồi á? Trời ạ, anh chờ em chuẩn bị bữa tối nhé, nhanh thôi mà.

-Cứ nằm nghỉ đi, ngoan! Lâu lâu ăn cơm Mập Mập nấu đi! Mymy có lộc ăn lắm á nha!!!

Hoàng Dương đỡ nàng nằm xuống, khẽ hôn nhẹ lên vầng trán đang rịn mồ hôi rồi chầm chậm bước ra ngoài. Tiếng cửa đóng sập lại sau lưng làm hắn rùng mình. Khi cánh cửa kia khép lại, che khuất tầm mắt của nàng, hắn cho phép mình thoát khỏi một vai diễn gượng gạo chỉ kéo dài chưa đầy 10 phút nhưng lại đối với hắn lại là một thử thách: Một người chồng điềm tĩnh và một chỗ dựa vững chắc cho cô gái đang trong cơn hoảng loạn. Cứ phải từ tốn, bình tĩnh nói năng trong khi ngay lúc đó, hắn chỉ muốn kéo nàng vào lòng, ôm riết nàng trong vòng tay vững chãi và cứ để im như thế. Thậm chí những bước chân chậm rãi dẫn hắn ra khỏi vai diễn chán chường đó cũng khiến hắn mệt mỏi, sao hắn không thể cứ ù té chạy ra ngoài như một đứa trẻ vô tâm nhỉ?

Tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

Thân ảnh nhỏ bé vùng vẫy trên giường như đang cố gắng thoát khỏi điều gì đó rất khủng khiếp.

...

Mọi chuyện vừa xảy ra cứ chờn vờn trước mắt hắn như những đoạn phim quay chậm cứ lặp đi lặp lại trong một buổi báo cáo nhạt nhẽo. Hắn tạt qua phòng ngủ, tóm lấy chiếc áo thun tròng vội vào người khi đang bước nhanh xuống những nấc thang dốc, thuận tay ném chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi vào giỏ quần áo dưới chân cầu thang. Cố lèo lái dòng suy nghĩ về những món ăn tối ít ỏi mình có thể nấu, hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi sự ức chế của những chuyện không hay vừa xảy ra. Chỉ có thế, hắn mới có thể tỉnh táo mà nghĩ ra chút manh mối, hay chí ít là một lời giải thích logic nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro