Đoạn cắt tuổi thơ của Shun nhỏ nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng thời gian: Shun lúc 7t, Zen 16t


"Chát"


Âm thanh chát chúa vang lên giữa sân vườn vắng lặng, in rõ dấu bàn tay trên gò mà trắng trẻo non mềm của đứa trẻ mới chỉ tầm 7 tuổi đang cố nhịn khóc.


-Tao đã nói mày bao nhiêu lần rằng không được kết giao với thằng chó Onewa kia hả?!


Người đàn ông ăn vận đàng hoàng, tóc tai chải chuốt đẹp đẽ chuẩn bị đi chơi với bồ nhí đã giáng cho đứa con út một cái tát trời giáng.


Shun bị cái tát mạnh hất ngã, mím môi ngăn nước mắt trào ra, ôm bên má đau rát đứng dậy.-Onewa là bạn thân của con, không phải thằng chó ạ.


-Á à, còn dám mở mồm ra mà cãi tao... - Người đàn ông nhếch mép, bàn tay to bè giáng xuống bên gò má còn lại khiến Shun té huỵch xuống.


Hắn lôi xềnh xệch Shun vào nhà kho, nhanh chóng khóa cửa lại rồi rời đi, vui vẻ tới gặp cô bồ xinh đẹp với vóc dáng nuột nà căng tràn sức sống.


-Thả con ra, cha! Con không có lỗi mà! Thả con ra!! - Đứa trẻ nghẹn ngào đập cửa, lớn tiếng gọi những vị cứu tinh trong vô vọng - Mẹ ơi!... Anh hai!... Ông nội!! Cho con ra khỏi đây đi mà...!Sáng nay Zen lên thành phố học, ông nội bé thì đi câu cá với bạn đến gần chiều mới về, mẹ bé đang tất bật đi chợ làm cơm cho cả nhà nên tên hung thần nhân lúc này hành hạ bé.


Nhà kho vừa tối vừa chật, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chuột kêu và cảm nhận được gián bò qua chân. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nhà kho - chính là nơi trú ẩn của một ổ rắn. Shun không biết tên chúng là gì, chỉ biết là có lẽ chúng không có độc, vì bé đã bị chúng cắn ít nhất 4 lần rồi.


Những sinh vật vừa lạnh vừa nhớt, uốn éo bò trườn lên tay, chân, luồn vào áo Shun thăm dò. Theo kinh nghiệm, bé biết chắc rằng nếu mình cầm chúng lên rồi ném ra xa, hậu quả sẽ là những vết răng nhỏ ghim trên làn da non nớt.


Có lần Shun lục tìm trong nhà kho những món đồ có thể tự vệ trước lũ trắn, vô tình làm đổ chồng đồ chất lên cao. Chiếc ghế gỗ xếp trên cùng rơi xuống đầu Shun, kết quả là vào viện may chục mũi. Nếu lúc đó không có Zen đang tìm kiếm em trai khắp nơi, đi ngang qua chợt nghe tiếng động lớn trong nhà kho rồi hoảng hốt mở cửa ra xem thì Shun đã chầu ông bà vì mất máu từ lâu rồi.


Shun ôm chân cuộn tròn người mình lại hòng quên đi sự tồn tại của những sinh vật nhỏ bé cứ tò mò bò khắp người bé. Hai hàng nước mắt lăn dài, cổ họng nấc nghẹn thỉnh thoảng vang lên những tiếng thút thít kiềm nén.


'Nếu khóc lớn sẽ dọa sợ lũ rắn, và người ăn đủ hàm răng sắc nhọn đó sẽ là mình.'Cứ mỗi lần bị nhốt vào nơi tăm tối này, bé lại nén nỗi sợ chết khiếp lại mà trân mình chịu đựng giày vò, cảm nhận rõ rệt sự chuyển động chậm rãi qua lưng, qua những vết sẹo lớn đang đóng vảy do roi da để lại.


Nỗi sợ hãi của bé lúc này khó có thể diễn tả bằng từ ngữ. Mỗi lần sợ đến sắp ngất đi, Shun lại véo vào tay buộc mình thanh tỉnh, phải dỏng tai nghe ngóng xem có khi nào ông nội, mẹ và anh hai về sớm không để còn kêu cứu. Nếu ngất rồi, đợi đến khi lão cha kia mở cửa thả ra đã là chiều muộn sau những cuộc hoan lạc bất tận cùng hơi men nồng đượm.


Như mọi lần trời không thương bé, chẳng có bất kỳ ai xuất hiện cả. Không có kỳ tích, không ai quan tâm hoặc hay biết bé đang chịu khổ ở đây. Niềm hy vọng mãnh liệt rằng chắc chắn trên đời này có người quan tâm từng hành động, nét mặt, luôn biết bé ở đâu cứ năm lần bảy lượt bị hiện thực tàn nhẫn đạp cho vỡ nát.


Những lúc bị nhốt như vậy, Shun lại tự hỏi tại sao anh hai không thể nghỉ học để bảo vệ bé cả ngày, tại sao ông nội không cắt bớt một chút thời gian đi chơi để thử tìm xem bé đang ở đâu giữa căn nhà chính rộng lớn lạnh lẽo, tại sao mẹ không thể ôm bé 24/24? Những câu hỏi đó nhấn chìm bé vào buồn tủi, mệt nhoài lẫn tuyệt vọng vì sự ích kỷ vô lý của mình...


Trưa. Nắng gắt.


Cánh cửa cũ kỹ của nhà kho mở ra. Shun đã tựa đầu vào mảng tường bong tróc ngủ thiếp đi. Quần áo lấm lem bụi bặm, mùi ngai ngái của nước tiểu oi nồng xộc vào mũi. Ruồi bọ, gián chuột rột roạt lúc gần lúc xa. Người đan ông dùng một tay bóp cổ bé xách ra phía con sông gần đó, không chút lưu tình hất mạnh xuống.


Shun còn chưa tỉnh hẳn, đột nhiên một thế lực nào đó túm lấy cổ khiến bé hít thở không thông, 1 phút sau lại rơi uỳnh xuống nước. Shun hổn hển dùng kỹ thuật bơi nổi nửa mùa của bản thân trồi lên thở, bỗng một dòng nước vàng hôi thối từ hạ bộ của người đàn ông kia bắn vào mặt.


'Lại nữa rồi...'


Shun nín thở lặn xuống. Trong một thoáng, bé nghĩ, nếu mình hít một ngụm nước vào phổi, chìm dần xuống, có lẽ sẽ được giải thoát chăng?... Shun thử thở bình thường, nhanh như cắt, nước tràn vào mũi miệng khiến bé sặc sụa, nhưng không hề có ý định trồi lên thở.


'Không muốn bị hành hạ nữa...'


Rồi cứ thế, thân hình nhỏ bé bị nước đè xuống gần đáy sông, mang hắc ám đến bao trùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro