Chương1:Mới đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn viên trường đại học vào tháng chín ,cây cối vẫn xanh tươi như trước ,hoa đua nhau nở ,từng khuôn mặt trẻ vẫn cười đến sáng lạn .Hôm nay là ngày trước khai giảng học kì mới ,trường đại học N vừa đưa tiễn một đám người trụ cột quốc gia,lại nghênh đón những bông hoa mới ,sau đó cố gắng đào tạo họ thành tài ,cuối cùng lại rải rác khắp nơi trên thế giới .

Vương Nguyên ngồi gần một tiếng đồng hồ trên xe buýt ,cuối cùng cũng đến trước khu 1111 của trường đại học ,cậu phóng hai bước xuống xe ,sau đó xoay người lấy hai chiếc vali hành lý ,trên lưng còn đeo một cái ba lô thật to ,cậu kéo hai chiếc vali về phía cổng lớn ,bộ dạng giống như trẻ em đang chạy nạn .

Vương Nguyên đi hai bước lại dừng chân ,quay đầu nhìn Lưu Chí Hoành phía sau cậu ,oán hận nói một câu:"Cậu có thể đi nhanh hơn chút có được không?"

Lưu Chí Hoành tháo tai nghe của chiếc máy PSP xuống,cặp lông mày đẹp hơi nhíu,cậu chỉnh lại vị trí của balo một chút,lại đeo tai nghe lên bắt đầu chơi trò chơi .Chính là bước chân rõ ràng nhanh hơn nhiều ,đi song song cùng Vương Nguyên.

Thế nên Vương Nguyên kéo hai cái vali kia,đ i đến tự nhiên,đi đến tự tại ,đi đến yên lòng yên dạ ,không hề để ý có gì bất thường .Cho đến khi nghe được người bên cạnh đang bàn luận ,bọn họ mới dừng bước lại.Bạn nữ nào đó nói :"Wow hai bạn nam kia thật là đẹp trai quá đi".Bước chân của hai người họ liền nhanh hơn .


Cũng may chỗ đón tiếp sinh viên mới cách cửa chính không xa lắm ,rất nhanh đã đi tới .Hai người chia tay và đi theo các bạn học làm thủ tục ,hẹn sau khi thu dọn xong xuôi sẽ tập hợp ở cửa căng tin.

Phụ trách tiếp đãi bạn nam sinh Vương Nguyên là 1 bạn học có mái tóc đen được cắt ngắn rất gọn gàng ,dọc đường bạn học kia giới thiệu cho cậu những tòa nhà đã đi qua,lại còn hay mỉm cười ,Vương Nguyên trong nháy mắt liền bị giết chết.

Đi 1 hồi cuối cùng cũng đến cửa kí túc xá,Vương Nguyên đi theo bạn học đẹp trai lên lầu bốn,cuối cùng đến trước cửa phòng 407,bạn học ấy cúi đầu nhìn thoáng qua nội dung của tờ giấy A4 trên tay sau đó nói:"Tới rồi ,đây là phòng ngủ của cậu .Có vấn đề gì muốn hỏi mình không ?"

Vương Nguyên đẩy cửa ra khẽ nhìn bên trong ,chắc là cậu đến sớm ,trong phòng còn chưa có người nào vào ở ,cậu vừa mới lắc đầu định nói :"Không có" .Nhớ lại đi theo người ta nửa ngày cũng chưa biết tên của cậu bạn này ,vì thế liền nói:"À...cậu tên gì vậy?"

Cậu bạn kia cười nói :"Mình tên Dịch Dương Thiên Tỉ!???"

Vương Nguyên khẽ gật đầu ,cố gắng ghi nhớ cái tên này trong lòng .

Dịch Dương Thiên Tỉ lại hỏi:" Còn chuyện gì nữa không?"

"À..."Vương Nguyên còn muốn hỏi cụ thể hơn một chút ,ví dụ như hỏi cậu học lớp nào?Cậu ở khoa nào học ngành gì?...nhưng lại sợ dọa người ta ,vì thế chỉ hỏi:''Cậu ở phòng nào?"

Dịch Dương Thiên Tỉ vươn ngón trỏ chỉ lên trên:"Trên lầu cậu. Còn vấn đề gì nữa không?"-"A,hết rồi,cảm ơn bạn học."Cuối cùng Vương Nguyên còn ngớ ngẩn cúi thấp đầu một cái .

Khóe miệng Thiên Tỉ giật giật một chút,cậu bạn này,chắc là xem phim hoạt hình Nhật quá nhiều rồi..."Không có gì thì mình đi đây,tạm biệt."

"Bái bai."

.

.

.

Vương Nguyên kéo vali vào phòng ngủ,phòng bốn người sạch sẽ ngăn nắp ,nếu như những người khác còn chưa đến ,vậy cậu phải chọn giường nào mới được đây ?Cậu ngồi trên ghế ở gần cửa chống tay phải nghĩ ,hai giường bên trong gần cửa sổ ,có ánh mặt trời,có không khí trong lành,nhìn qua không tệ ;nhưng mà hai giường bên đây gần cửa,thuận tiện ra vào .A,rốt cuộc chọn cái nào mới được đây ?Suy nghĩ một chút đã suýt ngủ,cuối cùng cậu hạ quyết tâm ,giường này đi,lí do à,chính là gần cửa,thuận tiện đi ngủ,vừa vào cửa là có thể bò lên giường ngay .

Vì thế mở hành lý bắt đầu thu xếp giường ,đang dọn được một nửa,có người mở cửa đi vào ,là một cậu bạn cao cao gầy gầy,cậu bạn kia có làn da thực trắng như da con gái,lúc cười khóe mắt híp lại ,khóe miệng hơi cong cong .Đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Nguyên đối với cậu ấy.

Cậu bạn kia một tay kéo vali ,một tay xách chiếc túi du lịch rất to ,Vương Nguyên thấy thế lập tức từ trên giường nhảy xuống,tiếp nhận cái túi to của cậu ấy đặt trên bàn sau đó mỉm cười nói:"Xin chào,tớ là Vương Nguyên. "

"Tớ là Lí Nam."Lí Nam nói xong đặt vali trong tay xuống ,lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ,vừa nhìn gương vừa chỉnh lại tóc,sau đó vuốt vuốt lại vạt áo ,mới mỉm cười với Vương Nguyên :"Giường nào còn trống vậy?"

Lúc Vương Nguyên đang muốn nói chuyện ,Lí Nam lại cầm cái gương soi soi .Vương Nguyên nghĩ thầm,người này đúng thật là thích làm đẹp mà .Cậu khẽ vỗ cầu thang giường phía sau mình nói:"Trừ giường này đã bị tớ chiếm ra ,những cái khác tùy cậu chọn ."

"Những người khác đều chưa đến sao?" Lí Nam kinh ngạc kêu lên ,"Thật tốt quá ,tớ còn sợ không chọn được chỗ có ánh nắng chứ."

Vương Nguyên khẽ cười:"Tùy cậu chọn,dù sao hiện tại cũng chỉ có hai chúng ta ."Mặc kệ nói như thế nào,Vương Nguyên vẫn ưa người bạn cùng phòng mới gặp lần đầu này ,ừ ,cởi mở rất quan trọng .Cậu nhìn đồng hồ hỏi Lí Nam:"Tớ muốn đi căn tin ăn cơm trưa ,cậu có muốn đi chung không?"Cậu đã hẹn với Lưu Chí Hoành,thiếu chút nữa là quên,may mắn đúng lúc Lí Nam xuất hiện.

"Không."Lí Nam lắc đầu,"Cậu đi ăn trước đi,lát dọn xong đồ mình sẽ đi."

"Ừ,vậy thì mình đi ăn cơm trước nha,buổi tối gặp."

Sau khi nói lời tạm biệt với Lí Nam, liền vui vẻ bước ra khỏi kí túc xá.

Vương Nguyên nhớ lúc nãy trên đường bạn học Thiên Tỉ dẫn cậu đi ngang qua căn tin,cậu đoán chắc hẳn là chỗ kia,nhưng tới rồi cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lưu Chí Hoành .Bình thường luôn là cậu chờ tên đó,chắc lúc này cũng thế ,rốt cuộc đợi hơn mười phút cậu hết kiên nhẫn gọi điện thoại cho Lưu Chí Hoành.

"Cậu đang ở đâu?" 

"Trước cửa căn tin."

"Tớ ở đấy sao lại không thấy cậu?"

"Hả?Không phải chứ,cậu ở căn tin nào?"

"Cái gì mà căn tin nào?Khu bắc không phải chỉ có một cái căn tin này sao?"

"Ngất,ở tòa giảng đường bên này cũng có một cái đó!Hại tớ đợi cậu nửa ngày như vậy."

Vương Nguyên muốn nói:"Tớ cũng đợi cậu hơn mười phút đồng hồ đó."Nhưng nghĩ đến nói như vậy sẽ làm cho bạn Lưu Chí Hoành phát điên ,vì thế đành nói:"Cậu đứng ở đó đừng đi đâu,tớ qua tìm cậu."Cậu nhớ mang máng trên đường đi ,bạn học kia có giới thiệu trường học có bao nhiêu căn tin ,từng cái ở đâu,nhưng cậu bận si mê đến mờ mắt ,hoàn toàn không ghi nhớ trong lòng.

Chờ cậu đến đó,quả nhiên thấy bộ mặt oán giận của Lưu Chí Hoành ,vội vàng đi lên trấn an:"Đi thôi đi thôi."

"Đi đâu?"

"Ăn cơm đó."


"Anh hai,anh coi xem hiện tại mấy giờ rồi?"

Vương Nguyên đưa tay lên,vừa nhìn thấy đồng hồ vẻ mặt liền cứng lại"Ặc...căn tin hết cơm rồi à....."

Lưu Chí Hoành mỉm cười :"Cậu nói xem?"

"A....."Vương Nguyên đang định nói chúng ta đi ra ngoài ăn đi nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Lưu Chí Hoành ,hắn đang nhìn bóng dáng một nam sinh đến xuất thần .

"Nhìn cái gì thế?"Vương Nguyên cũng tò mò nhìn qua,đó cũng chỉ là hình ảnh một nam sinh đang đạp xe ,ở khuôn viên trường đại học này có thể thấy khắp nơi ,cũng không cảm thấy có gì đẹp"Cậu có biết là rất đẹp trai hay không?"Lưu Chí Hoành tiếp tục mờ mắt si mê.

"Đẹp trai chỗ nào ?Chỉ có cái bóng lưng."

"Cậu không biết là rất đặc biệt hay sao?"

"Có cái gì đặc biệt?Đằng kia không phải cũng có người đang đạp xe sao?Bên kia có ,bên đây có,đằng sau cậu cũng có ,sao thế?"

Lưu Chí Hoành khẽ lắc đầu:"Tớ cảm thấy hiện tại không có cách nào làm cho cậu thông suốt ,sao lên tới đại học rồi mà cậu vẫn còn ngốc như vậy ,cậu xem,những tên nam sinh này tuy cũng đang chạy xe nhưng ngồi phía sau là bạn gái của bọn họ ,nhưng mà người lúc nãy không giống ,người đẹp trai như vậy, mà lại không có bạn gái ,cậu không biết là thực làm cho người ta chờ mong hay sao."

Vương Nguyên xem thường nói:"Tớ thật bái phục trí tưởng tượng của bạn Lưu Chí Hoành ,quả thực là phục sát đất..."

"Ai!Thực sự là nói không thông nổi với loại không biết thưởng thức đàn ông này  ."

"Này ."Vương Nguyên nổi giận "Tớ thưởng thức bọn họ để làm gì ."

"Haha.Nói giỡn thôi."Lưu Chí Hoành che miệng cười trộm.

Vương Nguyên túm lấy cánh tay của hắn đi lên phía trước ,"Đi thôi ,ra ngoài ăn."









































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro