Chương 12: Một khi yêu hóa thành chấp niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ôm hắn thật chặt không chịu buông tay, Thiên Tỷ để mặc cậu, lệnh cho Vương Duẫn Chiêu lập tức đi tìm thái y. Cậu thần trí không tỉnh táo gắt gao cuộn mình trong lòng hắn, khẽ rên đau, không kêu gào gọi ai nữa.
Bởi có gọi, cũng đâu người xót thương?
"Vương Nguyên, mẫu phi của ta là Dung Phi." Tiếng hắn như thì thầm bên tai cậu: "Khi ấy người từng được sủng ái hết mực, nhưng lúc ta năm tuổi, phụ hoàng ban cho người một chén rượu độc."
Vương Nguyên đương nhiên đã từng nghe nhắc đến cái tên này. Mọi người đều nói Tiên hoàng ba nghìn mỹ nhân chỉ độc sủng Dung Phi. Nhưng sau khi lập tân hoàng hậu, Dung Phi đã trách móc tiên hoàng ngay trong buổi đại lễ. Dung nhan tuyệt mỹ, ân sủng vô thượng khiến Dung Phi quên mất "gần vua như gần hổ".
Người sáng ban mình vinh hoa, chiều tặng mình phú quý, nói không chừng đến một lúc nào đó sẽ thưởng mình cái chết phũ phàng.
"Đã rất lâu rồi, ta gần như quên hết tất cả, nhưng nụ cười thê lương của mẫu phi lúc nâng chén rượu, ta không sao quên nổi. Khi ấy ta không thể làm gì, nhưng ta đã thề, nữ nhân của Thiên Tỷ, tuyệt đối sẽ không giống như mẫu phi." Hắn ôm cậu vào trong lòng, giọng nói hư ảo: "Cho nên.. Vương Nguyên, cậu đồng ý gả cho ta không?"
Đáp lại hắn, là tiếng than nhẹ Vương Nguyên nhẫn nhịn. Cậu dù có nằm mơ cũng cố kìm nén. Ngón tay cậu đâm thẳng vào xương, máu thịt đầm đìa.
Thiên Tỷ gắng hết sức đỡ cậu, thái y run rẩy bắt mạch, nhỏ giọng: "Tâu hoàng thượng, Vương tướng quân chỉ bị nhiễm phong hàn, cơ thể suy nhược, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi."
Nhưng Thiên Tỷ vẫn thấy có gì đó không đúng. Giọng hắn lạnh lùng tựa hồ băng nghìn năm: "cậu ấy ho ra máu."
"Điều này..." Thái ngập ngừng: "Hoàng thượng, tướng quân chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi hẳn."
Thiên Tỷ cười lớn, có điều tiếng cười của hắn khiến mọi người khiếp sợ: "Vương Duẫn Chiêu."
"Có nô tài."
"Lập tức ra ngoài cung mời Phó đại phu, nếu kết quả chẩn đoán không giống nhau, tru di cửu tộc Lưu Đại Hải."
"Tuân lệnh."
"Hoàng... hoàng thượng, xin hãy để nô tài khám lại một lần, hoàng thượng... hoàng thượng..."
Vương Nam lôi Lưu Đại Hải sang một bên, Vương Nguyên mồ hôi ướt đẫm người, Thiên Tỷ cũng không kém. Lời của Tả Vi Vi như đang vọng bên tai hắn: "Vậy người đã từng nghĩ qua, có một ngày cậu cũng sẽ già, cũng sẽ chết đi?"
Phó đại phu đến rất nhanh, vẫn còn thở hổn hển khi hành lễ với Hắn. Hắn vừa sai người ban trà, vừa ra hiệu cho ông đến chỗ Vương Nguyên.
Ông chăm chú bắt mạch, sắc mặt cứng lại, không hay biết một câu nói của mình can dự đến số mệnh của mấy trăm người: "Hoàng thượng, chứng ho ra máu của Vương tướng quân nếu cứ để tiếp tục, rất có thể sẽ dẫn đến lao phổi."
Lời vừa thốt ra, mặt mày Lưu Đại Hải xám ngóet.
Thiên Tỷ để ông kê đơn, sau đó có cung nữ đến nhận đơn thuốc, Thiên Tỷ ra lệnh cho Vương Duẫn Chiêu đích thân đốc thúc. Phó đại phu giúp Vưing Nguyên băng bó vết thương ở tay, đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng, có phải gần đây Vương tướng quân có xu hướng tự làm tổn thương cơ thể mình?"
Hắn chau mày: "Thế nghĩa là sao?"
"Hoàng thượng, lần đầu tiên Vương tướng quân đến khám tại tệ xá, thảo dân đã có cảm giác, Vương tướng quân từng trải qua huấn luyện vô cùng tàn khốc, trong lúc đau đớn nhất vẫn có thể giữ được ý thức tỉnh táo, nhưng khả năng chịu đựng về mặt tâm lý lại kém vô cùng, rất có thể trong lúc đau đớn cực độ sẽ tự thương tổn chính mình để trốn chạy khỏi những đớn đau đó."
Thiên Tỷ nhìn những vết thương đáng sợ trên tay cậu: "Làm sao để ngăn chặn?"
"Thảo dân có thuốc giảm đau ở đây, có thể giảm bớt phần nào đau đớn, nhưng quan trọng nhất vẫn là Vương tướng quân phải biết yêu quý chính mình. Như tình hình hiện tại của tướng quân, e không được tốt lắm."
Cậu ngủ lại một đêm trên long sàng của hắn, sáng sớm thức giấc không biết mình đang ở đâu, mắt lim dim ngó nghiêng xung quanh. Rất nhanh có cung nữ đưa thuốc tới. Thiên Tỷ chưa từng thấy qua một Vương Nguyên đáng yêu như vậy, bật cười đỡ cậu dậy, còn tự mình đút thuốc cho cậu.
Cậu đưa hai tay đỡ lấy, Thiên Tỷ ngăn lại, dùng thìa bạc múc từng muỗng đưa lên miệng cậu. Vương Nguyên nghiêm túc nói: "Vi thần không dám."
"cậu nhất định phải bức ta nổi giận sao?" Thiên Tỷ không chịu buông: "Được rồi, vậy trẫm ra lệnh cho cậu uống."
Vương Nguyên uống từng ngụm từng ngụm, đắng đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng không nói câu nào. Thiên Tỷ thấy thế vừa yêu vừa thương, đem nước hạnh nhân cho cậu uống, nhưng không chịu bón không công, mà ngậm lấy đút cho cậu.
Hắn giữ chặt vai không cho phép cậu cự tuyệt. Bức tranh diễm lệ tuyệt vời này, khiến cung nữ thái giám cũng phải đỏ ửng mặt mày.
Bên ngoài có tiếng thái giám vọng tới: Hoàng hậu nương nương giá đáo.
Thiên Tỷ hơi do dự, cuối cùng cũng xuống giường, nhưng vẫn nhất định đút thuốc cho cậu. Khương Bích Lan ôm bụng tiến vào, ánh mắt Vương Nguyên ngừng lại trên bụng nàng ta, quay đầu nhận lấy bát thuốc của Thiên Tỷ, một hơi uống sạch.
Sau đó đuổi khách: "Hoàng thượng, nương nương, thần hơi mệt."
Khương Bích Lan mặt biến sắc, nhìn Thiên Tỷ, còn hắn đưa tay đắp chăn cho Vương Nguyên, nhỏ giọng nói cậu ngủ một lúc, sau đó quay người, đỡ Khương Bích Lan ra ngoài.
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn đến thăm Vương Tướng quân."
"Trẫm biết."
"Hoàng thượng không muốn để thiếp và Vương Tướng quân nói chuyện sao?"
"Cậu ấy thật sự rất mệt, để hôm khác đi."
Khương Bích Lan đang tức giận, nàng ta không biết từ lúc nào vị trí của Vương Nguyên đã hơn cả mình.
"Viêm, thiếp không thích chàng đút thuốc cho cậu ấy."
Ở nơi vắng người, Khương Bích Lan vừa giận dỗi, vừa nũng nịu nói. Thiên Tỷ quay đầu nhìn nàng ta: "Cho nên nàng sai cai ngục không đếm xỉa gì tới cậu ấy? Cho nên nàng ra lệnh cho thái y kéo dài bệnh tình của cậu ấy?"
"Thiếp... Thiên, thiếp..."
"Khương Bích Lan, lời hứa với nàng, Thiên Tỷ ta nhất định sẽ tôn trọng, nhưng nàng đừng ở trước mặt ta giở trò vặt vãnh. Còn nữa, sau này không có lệnh của ta, không cho phép đặt chân đến Nam Thanh cung!"
Thiên Tỷ chưa từng nói với Khương Bích Lan bằng giọng điệu thế này bao giờ. Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của nàng ta, có chút không đành lòng. Xong nhớ lại vẻ mặt Vương Nguyên khi nhìn vào bụng Khương Bích Lan, lòng hắn không khỏi thắt lại.
Hắn quay bước rời đi, lần đầu tiên, bỏ mặc Khương Bích Lan lại một mình, nước mắt lưng tròng.
Thiên Tỷ bắt đầu ban thưởng son phấn cho Vương Nguyên, nhưng đa phần cậu chỉ dùng khi Tả Vi Vi ép. Hắn lệnh cho cậu mặc bộ cung trang rườm rà, nàng chậm rãi lướt qua, đã thu hút cái nhìn của biết bao cung nữ, hộ vệ.
Đó là vẻ đẹp không giống với Khương Bích Lan, như ánh mặt trời giữa băng tuyết, như hoa mùa hạ giữa trăng thu.
Vương Nguyên thực sự thay đổi rất nhiều, đến Tả Vi Vi cũng nhận ra được. Thiên Tỷ lệnh cho cậu ở lại Nam Thanh cung, cậu ngoan ngoãn ở lại. Nhưng có gì đó không giống như trước kia.
Tả Vi Vi cũng không rõ rốt cuộc khác trước điểm nào. Nam Thanh cung không còn sáng đèn như trước, Vương Nguyên cũng không còn vì Thiên Tỷ mà đau khổ vui buồn. Lúc nhàn rỗi cậu luyện bắn cung, dù vấn đề xương cốt, lực tay phải có hạn, cậu cũng không để ý, coi đó như thú vui tiêu khiển.
Có lúc Tả Vi Vi đột nhiên cảm thấy, Vương Nguyên tung hoành sa trường trong nháy mắt trở về, giống như phụng hoàng tái sinh, ngày càng điềm tĩnh, ngày càng bình thản.
Thiên Tỷ thường xuyên đến thăm, cũng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của cậu, nhưng không thể kiềm chế bản thân có những hành vi thân mật. Cậu không phải cự tuyệt, vẫn như cũ nghênh hợp, nhưng ánh mắt không còn thấy cảm giác vui sướng khi được hắn sủng ái, ân cần, cũng không còn thấy nỗi bi thương, ai oán như những ngày xưa cũ.
Cậu chỉ cười, nụ cười xa xăm lạnh lẽo.
Thiên Tỷ ra lệnh chuẩn bị vật dụng và người hầu cho Nam Thanh cung dành cho cấp bậc đứng đầu tứ phi. Vương Nguyên cũng chẳng quan tâm. Y phục hắn ban thưởng, cậu mặc, nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng Vi Vi cũng dần được gỡ đi, kỹ thuật trang điểm của nàng ta được phát huy đến đỉnh điểm trên người Vương Nguyên.
Khi thời tiết tốt, Vương Nguyên sẽ ra vườn Thượng Uyển tản bộ, cung nữ hộ vệ xung quanh không dám cản cậu. Trong cung rỗi việc, cậu ngồi trong đình chơi cờ, hâm rượu nói chuyện phiếm với Vi Vi. Có lúc không làm gì hết, chỉ đến bên hồ, ngồi trên hòn giả sơn nghe tiếng gió thổi, ngắm hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn. Cậu thậm chí không để ý tới những sự thay đổi xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#buồn