Thỏ và sói( H cao)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản

'Cạch'

"Tiểu Nguyên, tiểu Nguyên của anh, bảo bối tâm can của anh, anh về rồi đấy" Dịch Dương Thiên Tỉ quẳng hoàn tòan vẻ cao lãnh, lạnh lùng của một vị tổng tài chức cao vọng trọng, bày ra khuôn mặt chymte nửa mùa, làm nũng Vương Nguyên.

Vương Nguyên đang nấu ăn bất giác ngẩng đầu, lườm còn bạch tuộc vừa về nhà đã bám dính lấy cậu sống chết gì cũng không chịu buông, lạnh giọng quát:

"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh mấy tuổi rồi còn làm nũng. Không đói sao mà còn ôm lão tử không buông. Tránh ra vướng tay vương chân quá " Nói rồi, Nguyên nâng gối đá nhẹ chân con người đang quấn lấy cậu.

Thiên Tỉ giả vờ đau đớn, nhắn mặt rên rỉ, chu chu cái mỏ nũng nụi với cậu như nũng với mẹ: " Đau nha bảo bối. Sao hôm nay em lạnh lùng với anh với? Cơ mà giờ anh cũng đói lắm rồi "

Thiên Tỉ, mỉm cười sáng lạn , ánh mắt ngập ý tà mị, môi bạc mơn man trên vành tay mẫn cảm cảm của Vương Nguyên, tay cũng không yên phận mà, mò vào trong tạp dề vuốt ve thân hình mảnh mai. Sói già vẵn làm sòi già làm nũng là nghĩ đến với việc ăn hủ thỏ trắng. Chậc chậc.

Dưới sự kích thích nhỏ của anh, cậu khẽ rên rỉ một tiếng, thân hình bị dạy dỗ nhiều trở lên dâm dãng và rất dễ phát hỏa, khó chịu vặn vẹo. Gương mặt thanh tú đã hơi ửng đỏ, huých tay muốn đẩy anh ra, cậu nhẹ giọng: " Hừ cái gì mà anh em chú?. Biến thái. Tránh ra cho em. Không là cho anh nhịn bữa tối luôn ấy". Cúi mặt cố gắng chuyên tâm vào việc nấu nướng, nhưng bất quá bộ dạng xấu hổ đáng yêu của cậu đã vô thức châm ngồi lửa cho dục vọng cho con sói già mặt dày cả thước kia.

Thiên Tỉ cười dâm tà, vươn lưỡi liếm dọc từ tai rồi dùng lại ở chiếc cổ trắng nõn, cắn mút tạo ra nhiều dấu ô mai to nhỏ, tay trong áo không khách khí trêu đùa hai nhũ tiêm nhỏ đã dựng thằng đứng trên ngực Vương Nguyên, tay còn lại thò vào quần vuốt vẻ mông nhỏ qua một lớp vải mỏng :

"Tiểu bảo bối, anh biết em cũng muốn anh mà. Xem kìa, mông nhỏ cũng ướt hết rồi này" Đáy mắt anh càng sâu ý tà khi phát hiện một mảnh ươn ướt dưới lớp quần lót mỏng.

Cả cơ thể nhỏ bé của Vương Nguyên run lên từng đợt. Trong người cậu như có hàng ngàn lường điện nhỏ kích thích, tạo ra một cảm xúc khoan khoái không cưỡng lại. Mông nhỏ vừa bị anh thô bạo nhéo mạnh, vừa đau vừa sướng, miệng bất giác cất lên tiếng rên rỉ ngọt ngào:

"Ư...a....a.....Thiên....ngô....a....a......đừng.....đừng mà.....a....ah.....ư....khó chịu..."

"Rõ ràng tiểu bảo bối rất sung mà đúng không? Sao lại nói chồng em dừng lại."

Thiên Tỉ tà ác hé miệng nhằm sương quai xanh tinh tế cắn nhẹ. Thành thục một động tác, hoàn toàn kéo cả quần dài quần nhỏ của Vương Nguyên xuống mắt cá chân. Cặp mông trắng xinh xinh hiện ra trước anh, một cỗ nóng dưới bụng dâng tràn nên đại não.

Quần bị tụt, khí lạnh đột ngột tràn về dưới chân, Vương Nguyên theo phản xạ kép chặt chân run rẩy:

"Ư....a....lạnh....ư...ư..."

"Thực đáng yêu" Biểu cảm của cậu y như một con thỏ nhỏ bị rét co rum người, từ gò má đến vành tai đã nhuốm một màu hồng phấn trông thực gợi tình.

Anh nhanh chóng ôm cậu đặt lên bàn ăn gần ấy, khẩn trương ngậm lấy đôi môi đào đang hé mở dụ tình kia. Đầu lưỡi như rắn vội vàng xâm thực khoang miệng cậu, mút từng chân răng , cậy răng bắt đầu càng quét mật ngọt trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ đáng yêu của người yêu trêu đùa. Tay cũng không đẩ chưng, lột tạp dề cũng áo phông của cậu, ra sức trêu đùa hai hạt đậu hồng hồng đã cương dựng như thép trên bờ ngực trắng, tay còn lại nắn lấy hạ thể nhỏ đã có chút phản ứng , xoa nắn.

Vương Nguyên bị hôn đến đàu óc trống rỗng không còn nghĩ gì nhiều hơn là thuận theo Thiên Tỉ, đạp trả nụ hôn một cách nồng nhiệt. Lưỡi cũng quấn lấy đầu lưỡi kia mút mạnh tạo ra tiếng chụt chụt dâm mỹ khiến người ngoài nghe cũng đỏ mặt. Đến khi cảm thấy đã hút cạn khí trong phổi nhau, hai người buông nhau, môi vương lại một sợi bạc mỏng.

Vương Nguyên liều mạnh, há miệng híp những hơi thực dài mong muốn lấy lại lượng khí mình đã mất, bộ ngực phẳng nì nổi bật hai khỏa đầu hông hồng phực phồng, làn da trắng mịn màng như con gái dưới sự trêu đùa của Thiên Tỉ mà hửng đỏ quyến rũ mắt nhìn. Thiên Tỉ nuốt khan một ngụm nước bọt, cúi đầu hôn lên bờ ngực, ngậm lấy một hạt đậu nhỏ gặm mút. Tay anh xoa xoa cặp mông tròn, khẽ tách chúng, tìm kiếm tiểu huyệt. Tiểu huyệt nhỏ nhắn dâm đãng chôn sâu dưới song mông, đang chảy ra một thứ dịch trắng dục.

"Ồ!" Thiên Tỉ cười ranh mãnh reo vui như một đứa trẻ vừa tìm được một thứ gì hay ho. " Tiểu huyệt của em đang đói lắm nè. Anh còn nghe thấy nó đáng kêu gào đòi đại kê kê của anh đút đầy này " Thiên Tỉ xấu xa phả từng đợt khí ám muội vào tai Nguyên, rót những lời lưu manh vô liêm sỉ làm cậu xấu hổ chết đi được, mặt lại càng đỏ gay gắt. Giận dỗi cắn mạnh vào bả vai anh

" Hừ sắc lang....biến thái"

"Hà sắc lang? Biến thái? Hà hà để anh cho em thấy thế nào là sắc lang biến thái nha"

Thiên Tỉ cười rộ lên một tiếng khiến Vương Nguyên ngẩn người, và có một dự cảm không lành chút nào.

Anh nhìn cậu chăm chằm, ánh mắt có chút say mê, điêu đổ, còn lại là lửa dục vọng bừng cháy. Vương Nguyên co người, cậu sợ nhất là cái ánh mắt này nó cho cậu biết cậu xác định là bị dày vò đến không đi nổi rồi. Đang suy nghĩ miên mang về các thứ xa lắc xa lơ, Vương Nguyên cảm thấy mặt dưới đang bị một dị vật nào đó xâm thực. Cậu hoảng hốt nhìn xuống. Ôi thân linh ơi, tên háo sắc không biết từ lúc nào đã đưa hai ngón tay vào trong hậu huyệt cậu. Lại còn bắt chước hoạt động dao cấu, nhấn vào rồi rút ra tốc độ chóng mặt khiến Vương Nguyên nhất thời không bắt kịp, thở dốc, miệng rên rỉ lớn

" a...a....ư.....ư....Thiên....ah...ah....ngô.....a...a...."

"Thoải mái chứ bảo bối" Thiên Tỉ nhếch mép cười gian tà, động tác tay tực nhiên dừng lại và chậm dần.

Đã thích ứng với tốc độ nhanh của ngón tay Thiên Tỉ, khi thấy anh dần chậm , nội tràng Vương Nguyên khó chịu như có ngàn con kiến đang bò, lắc lắc mông rên rỉ

" ư....ư...a...Thiên....nhanh....ư....khó chịu.....ư..."

"Vậy ư,?Thế giờ đã tốt hơn chưa" Anh rút hẳn hai ngón tay ra thay vào đó là cự vặt thô to, dài khoảng 20 cm nổi đầy gân xanh đỏ dọa người.

Đột ngột bị mặt dị vật to lớn xâm thực, Vương Nguyên cong người hét chói tai:

"aaaaaa....đừng động...a...a.....a...đau...hức..."

Dù đã làm nhiều, đã quen với thứ kích thước cực khủng của Thiến Tỉ, nhưng mỗi khi anh đi vào trong cậu vẵn còn thấy đau, đau như thân mình bị chia thành hai. Nội bích tràng ấm nóng co rút kẹp chặt cực vặt cũng làm Thiên Tỉ đau đớn không thể di chuyển mạnh. Khóe mắt ngọc ướn ướt ngước mắt càng thêm phần mị hoặc cho cậu thiếu niên.

Nhìn bộ dạng kiêu gợi của cậu anh hận không thể nhanh chóng thao lộng, nhưng lại phải nén dục vọng lại vì bảo bối của anh đau. Anh là một con người cực yêu cái đẹp và không bao giờ trà đạp tàn nhẫn lên cái đẹp, đương nhiên trong lòng anh Vương Nguyên là một cái đẹp mị hồn và quan trong nên không muốn làm cậu đua khổ. Với cái mà anh muốn thấy không phải một Vương Nguyên luôn miệng kêu đau trong khi làm tình với anh mà là một Vương Nguyên dâm loạn, khóc lóc cầu anh đâm chọc. Nên lùi một bước tiên hai bước, Thiên Tỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, không những vậy còn vuốt ve tám lưng nhỏ đang tấm đầu mồ hôi, đặt mô chu du khắp ngực cậu để lại rải rác biết bao nhiêu dấu hôn đỏ chói:

"Bảo bối thả lỏng thả lòng, sẽ nhanh khoan khoái thôi. Thả lỏng nào."

Thân thể Vương Nguyên dẫn thả lỏng, quen thuộc với sự có mặt của dị vật, tiểu huyệt lại cảm thấy khó chịu với sự di chuyên quá dỗi bình thản của Thiên Tỉ, vặn vẹo eo nhỏ, hạ giọng cầu xin:

"ư...ư...ư....aa....Thiên....nhanh....ư...ư.....a...ém khó chiu...ư...ư."

"Tuân lệnh thưa bà xã đại nhân"

Ý tà trong mắt Thiên Tỉ càng đâm, năng chặt éo mền của người y, điên cuồng đâm chọc

"ư....a....a....thoải mái....a...a...nhanh....mạnh chút nữa...a....a...a...giỏi quá.....a....a....."

Cự vật lớn điên cuồng xuyên xỏ tiểu huyệt khiến Vương Nguyên co giật. Một cỗ khoan khoái dâng trào trong người, cơ thể cậu như bay lên mây mỗi khi đấu khuất của Thiên Tỉ chạm vào mẫn cảm nhất. Cậu hưng phấn rên la:

"a...a....Thiên....sướng....lại đừng lực...a...a.... lại đừng lực thao em....a.....a......sướng....của anh thực thô thực dài......a....a....sướng....sướng.....a...a.....a."

Thành thịt ấm nóng bao bọc lấy cự vật, còn co rút không ngừng, gao gắn cắn mút cự vật khiên anh si mê đến điên dại hận không thể nuốt người này vào bụng. Cật lực thúc từng cứ mạnh mẽ vào trong, mê mẩn nghe tiếng khóc cũng tiếng rên mị hoặc của Vương Nguyên, Thiên Tỉ thấy mình hạnh phúc vô ngần. Khẽ hôn lên những giọt người mắt người yêu , anh thì thầm:

"Bảo bối anh yêu em".....

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro