Quyển 4 - Chương: 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Chương 26: Thắng thua

  Nhìn Thiên Nguyệt Triệt thập phần đắc ý, Nặc Kiệt không tin đi tới bên ngựa của Thiên Nguyệt Triệt, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có cái gọi là con mồi mới đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, đánh giá hắn.

Sau đó nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn thắng tới mức phát bệnh.

Nhìn ánh mắt Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt liền biết hắn nghĩ linh tinh, đối với người này Thiên Nguyệt Triệt có chút bất đắc dĩ: "Ngươi nghĩ cái gì? Bổn điện vô cùng bình thường." Thiên Nguyệt Triệt đẩy Nặc Kiệt ra, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, ngươi nghe rõ ràng."

"Ta rửa tai lắng nghe." Thanh âm trầm thấp hàm chứa tiếu ý, đang muốn xem tiểu đông tây định làm gì.

"Phụ hoàng còn nhớ rõ chuyện ở Nam Giang thành chứ?" Thiên Nguyệt Triệt cười hỏi.

"Hiển nhiên, Triệt nhi định nói cho ta biết, Triệt nhi tìm được người trong bức họa sao?" Thiên Nguyệt Thần có chút không dám tin, nào trùng hợp như vậy.

"Không sai, bổn điện tìm được rồi, cho nên, phụ hoàng, ta thắng ngươi nha." Tiểu nhân đắc chí chính là bộ dáng lúc này của Thiên Nguyệt Triệt.

"Thật sao?" Hết lần này tới lần khác nam nhân xấu xa phá hỏng tâm nguyện của hắn: "Chẳng lẽ trí nhớ của Triệt nhi kém đi?" Thiên Nguyệt Thần thương hại nhìn tiểu đông tây, trong mắt là không đành lòng.

"Ngươi có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi, lại còn nói trí nhớ của hắn kém đi, nam nhân này có chủ tâm đối nghịch với hắn, không để hắn thắng.

"Triệt nhi nên nhớ kỹ, chúng ta đánh cuộc ai săn được nhiều thú hơn, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần ôn hòa hỏi.

"Nói nhảm, trí nhớ của bổn điện rất tốt." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo ngẩng đầu.

"Như vậy, người Triệt nhi tìm được không phải là thú."

"Ngươi... ." Hừ, không muốn thừa nhận thua dưới tay ta, phụ hoàng thật hẹp hòi, nhân gia vận khí tốt hơn y là sai sao? Bất mãn trợn mắt nhìn y: "Ai nói người không phải là thú, bổn điện nói được là được."

Hai mắt trừng to, giống như chỉ cần Thiên Nguyệt Thần nói một chữ không, hắn sẽ liều mạng với y.

"Triệt nhi, đây là xảo trá?" Thiên Nguyệt Thần cùng chơi với hắn.

"Hừ, lời nói của bổn điện đáng giá ngàn vàng, phụ hoàng là vua của một nước, nên dũng cảm nhận thua."

"Được rồi, nếu Triệt nhi nói như vậy, trẫm cố mà thừa nhận người cũng là thú, nhưng trẫm vẫn thắng, Triệt nhi có biết tại sao?" Đôi mắt sâu thẳm của Thiên Nguyệt Thần nhìn thẳng vàoThiên Nguyệt Triệt, thanh âm đầy lôi cuốn.

"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt rất muốn nghe y định nói gì, còn cố mà thừa nhận, thật tức chết hắn.

"Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần đến gần hắn, hai tay ôm lấy bờ vai hắn: "Bởi vì con mồi của ta là Triệt nhi a, ta thắng."

Kia... Nào có như vậy, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, tức giận biến mất, ngậm miệng không biết nên nói gì, cúi đầu, xấu hổ nhìn nét mặt ôn nhu của nam nhân.

"Triệt nhi không đồng ý?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tầm mắt nóng rực theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Nguyệt Triệt.

"Vậy... Vậy Triệt nhi cũng thắng." Thiên Nguyệt Triệt vẫn không phải là người phóng khoáng: "Triệt nhi cũng có được phụ hoàng."

Tình cảm là có được lẫn nhau, giữa chúng ta vĩnh viễn không có thắng thua.

"Tiểu đông tây, đầu óc quá lanh lợi." Thiên Nguyệt Thần gõ gõ đầu Thiên Nguyệt Triệt.

"Rất đau." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn đẩy tay của y ra: "Còn có, không cho ngươi gõ đầu ta, ta đường đường là hoàng tử điện hạ, làm trò trước mặt người khác, chẳng phải là mất mặt."

Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, Nặc Kiệt hiểu được, dí dỏm nói: "Tiểu điện hạ yên tâm, nô tài là người thông minh, sẽ làm như không nhìn thấy, không khiến tiểu điện hạ mất mặt."

"Ngươi... Ngươi thông minh cái rắm." Thiên Nguyệt Triệt đảo cặp mắt trắng dã.

Những minh vệ khác cười to.

Ngồi xuống bên đống lửa, thú nướng thơm ngào ngạt: "Thơm quá a." Hóa ra thú chưa qua chế biến mới là mỹ vị nhân gian.

"Muốn ăn không?" Dù Thiên Nguyệt Thần hỏi thế, nhưng tay đã cầm lấy tiểu đao, cắt một miếng thịt lớn: "Nếm thử."

Dù biết Thiên Nguyệt Triệt không thích ăn mặn, nhưng mấy năm qua được Liệt La Đặc dưỡng rất tốt.

Thiên Nguyệt Triệt hé miệng, cẩn thận nhấm nháp: "A, ngon." Nhịn không được ca ngợi: "Hôm nào trở về, chúng ta cũng nướng thú trong cung."

Thiên Nguyệt Triệt vừa ăn vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo.

"Ngươi thích là tốt rồi." Thiên Nguyệt Thần dùng khăn lụa lau đi dầu mỡ chảy ra nơi khóe miệng hắn: "Ngươi gặp được người biết nam tử trên bức họa ở Nam Giang thành sao?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Kỳ thực không rõ." Thiên Nguyệt Triệt nghiền ngẫm.

"Nghĩa là?" Thiên Nguyệt Thần chờ đợi, bởi vì y biết tiểu đông tây sẽ không giấu diếm.

"Tách khỏi phụ hoàng, ta và Đàn Thành đuổi theo gà núi... Sau đó vào nhà một thôn dân." Nói đến gà núi, Thiên Nguyệt Triệt có chút khó xử, hắn đường đường là tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc lại đuổi theo một con gà núi, thật mất thể diện: "Trong nhà đó có một lão phụ nhân và một đại thúc, trưởng tử của lão phụ nhân là thành chủ của Hán Lệ thành, ta muốn nói về thành chủ này. Thành chủ này có bảy phần giống người trên bức họa, tham gia khảo thí tám năm trước dành đệ nhất danh, được cử tới Hán Lệ thành, nhưng sau khi hắn làm thành chủ, lại không đón mẫu thân vể ở, hơn nữa tính cách khác trước rất nhiều. Mà quan trọng là, mảnh ngọc bội chúng ta tìm được ở Nam Giang, lại là ngọc bội gia truyền của nhà thôn dân kia, kỳ quái hơn nữa, ngọc bội người nọ mang theo tám năm trước lên đường khảo thí, trở lại thì không thấy."

"Oa... Ý tiểu điện hạ là người nọ có liên quan tới thi thể ở Nam Giang?" Giết người, hơn nữa giết người kinh khủng như vậy, Nặc Kiệt có cảm giác sợ hãi.

"Ừm, rất đáng sợ." Thiên Nguyệt Triệt thấy vẻ mặt Nặc Kiệt, nhịn không được dọa hắn.

"Tiểu... Tiểu điện hạ... Ngài thực quá đáng." Nặc Kiệt nhích tới gần Minh Nhất, hai tay lặng lẽ nắm tay Minh Nhất, nơi này núi hoang rừng hoang, hắn thật sự sợ hãi.

Thiên Nguyệt Thần nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, ngẫm nghĩ, chuyện này không đơn giản như vậy, một người chết giống một người sống, ngọc bội gia truyền của người sống lại ở trên thân người chết, hai người chắc chắn có liên quan.

"Phụ hoàng... Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt kéo tay y: "Phụ hoàng, ngươi đang nghĩ gì?"

"Hử? Không có." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Đàn Thành đang theo dõi nơi đó?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Ừm, để Đàn Thành chú ý nhất cử nhất động, Thủ Điện Đồng cũng ở đó." Thiên Nguyệt Triệt vừa dứt lời, Thủ Điện Đồng liền xuất hiện trước mắt mọi người: "Thủ Điện Đồng, sao ngươi tới đây? Bảo ngươi canh giữ nơi đó cơ mà?"

"Tiểu Triệt, Đàn Thành bảo ta về, sau khi ngươi rời đi, nam tử kia cũng rời khỏi nhà cỏ, chúng ta thấy hắn hướng tới cửa thành, nhưng bộ dáng của ta không tiện đi vào, nên Đàn Thành bảo ta trở lại." Thủ Điện Đồng đứng phía sau Thiên Nguyệt Triệt, giá y màu đỏ tùy ý tung bay, một bộ xương khô mặc giá y màu đỏ, tuy nhìn nhiều năm, Nặc Kiệt vẫn run rẩy, dù sao vừa rồi mới nói đến người chết.

"Phụ hoàng, nói như vậy... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn về phía Thiên Nguyệt Thần.

"Không sai, hẳn là nam tử kia vào thành." Thiên Nguyệt Thần phụ họa: "Đi, chúng ta tới xem cuộc vui." Ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, hai người phi thân lên ngựa.

Này...

"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Đợi nô tài ... ." Nặc Kiệt nhanh chóng chạy tới ngựa, đáng thương thân thể Nặc Kiệt mập mạp, không leo lên ngựa được, cuối cùng Nặc Kiệt đành vội vàng tới mã xa.

"Tiểu Triệt, chờ ta một chút." Thủ Điện Đồng mở cánh xương khô, nhanh chóng đuổi theo Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, bay phía trên bọn họ.

Này...

Minh vệ hiển nhiên theo sát, cho nên đáng thương vẫn là Nặc Kiệt, mặc dù kéo mã xa là tuấn mã, nhưng đường chật hẹp, không thể nhanh như cưỡi ngựa.

Dọc theo đường đi vang lên tiếng gào đau khổ của Nặc Kiệt.

Sau một canh giờ, cửa Hán Lệ thành hiện ra trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt thu Thủ Điện Đồng vào nhẫnTạp Cơ Tư, Thiên Nguyệt Thần vừa mới dừng lại, phía sau là một trận tro bụi đầy trời.

"Đuổi theo... Đuổi theo ." Nặc Kiệt thở hỗn hển ngồi trên mã xa.

"Phụ hoàng, giờ làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu hỏi nam nhân ngồi sau lưng hắn.

"Tối nay Triệt nhi muốn làm tiểu thâu không?" Thiên Nguyệt Thần trêu chọc.

Tiểu thâu? Thiên Nguyệt Triệt hé miệng: "Cầu còn không được." 




Quyển 4 - Chương 27: Vào thành

  "Phụ hoàng, Hán Lệ thành rất giàu có." Thiên Nguyệt Triệt kéo Thiên Nguyệt Thần đi trên đường, nhìn y phục của những người lui qua lại, dù không phải cái nào cũng là tơ lụa thượng đẳng, nhưng đều mới, hơn nữa phong cách ở đây khác với những thành trấn kia.

"Bởi vì nơi này gần hiệp hội ma pháp, hiệp hội ma pháp nằm giữa Mạn La đế quốc và Sắc Vi đế quốc, mà nhìn khắp Mạn La đế quốc, Hán Lệ thành có nhiều ma pháp sư nhất, thành dân bình thường đi bên cạnh Triệt nhi cũng có thể là ma pháp sư cao cấp." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

"Thật sao?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng, có chút phấn khích.

"Đừng gây chuyện thị phi." Nhìn bộ dáng của hắn, Thiên Nguyệt Thần cũng biết hắn đang nghĩ gì, kéo tai hắn thấp giọng cảnh cáo.

"Ta không gây chuyện thị phi, chỉ muốn luận bàn một chút." Thiên Nguyệt Triệt "Hừ" một tiếng, tránh khỏi tay Thiên Nguyệt Triệt, sải bước về phía trước.

"Các ngươi tìm khách điếm, Minh Nhất, ngươi truyền tin đến đế đô cho Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, bảo hắn điều tra về thân phận người đứng đầu kháo thí tám năm trước, và mọi thứ có liên quan."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Minh Nhất gật đầu, chuyện càng ngày càng hảo ngoạn.

Thiên Nguyệt Triệt tởi một tiểu sạp, tò mò cầm mặt nạ, đùa giỡn một chút, sau đó để xuống, rồi đi tới một hàng mua mứt quả, cầm lấy một chuỗi, há mồm cắn.

Rất ngọt, nhưng hắn thích, Nặc Kiệt ở phía sau vội vàng trả tiền, đột nhiên, có hai người đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, đánh giá Thiên Nguyệt Triệt từ trên xuống dưới một lần.

"Giản, hắn không phải người chúng ta muốn tìm, đi thôi." Một nam tử kéo nam tử kia, nói.

"Nhưng vừa rồi... ." Nam tử được gọi là Giản có chút nghi ngờ: "Ta quả thật cảm thấy trên thân người này một cỗ ma pháp cường đại lưu động."

"Tiểu thiếu gia, đồ quá ngọt, không tốt cho răng." Nặc Kiệt theo bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, mở miệng, bởi vì Nặc Kiệt lên tiếng, tầm mắt hai nam tử tập trung trên người Nặc Kiệt.

"Giản, là hắn." Nam tử chỉ vào Nặc Kiệt nói, hóa ra ma pháp vừa lưu động là do Nặc Kiệt đuổi theo mà hơi thở không yên.

"Nhưng không giống." Giản mở miệng: "Người béo đô đô, thấy thế nào cũng không giống."

Béo đô đô? Phạm vào cấm kỵ của Nặc Kiệt một cách nghiêm trọng, Nặc Kiệt vén tay áo, nắm chặt quả đấm: "Các ngươi nói cái gì đó? Ta là khỏe mạnh, khỏe mạnh có hiểu không."

Dám nói hắn béo đô đô, Nặc Kiệt cảm thấy vô cùng ủy khuất, vạn nhất bệ hạ cũng ngại hắn béo đô đô không muốn hắn hầu hạ thì sao?

"Nói ngươi thì thế nào?" Giản nhìn người đang kích động, thấy Nặc Kiệt vươn quả đấm như muốn đánh nhau, nhất thời hung ác.

"Ngươi... Ngươi... ." Nặc Kiệt không phải người biết cãi nhau, trong hoàng cung có ai dám nói như vậy với Nặc đại tổng quản: "Ngươi thật quá đáng, tiểu thiếu gia, ngài làm chủ cho nô tài a, ngài phải chủ trì công đạo cho nô tài."

Dù Nặc Kiệt đơn thuần nhưng lại là người lý trí, không có Thiên Nguyệt Thần hay Thiên Nguyệt Triệt phân phó, hắn sẽ không tự ý động thủ.

"Nga? Vậy ngươi nghĩ nên làm gì bây giờ?" Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc nhìn Nặc Kiệt: "Đem hắn nấu, kho, hay là chưng thang?"

"Cái này... Cái này có quá tàn nhẫn không?" Nặc Kiệt sợ hãi hỏi.

"Này, tiểu tử, chỉ bằng ngươi?" Giản khinh thường nói: "Chỉ là một oa nhi mà dám nói chuyện như vậy với ta, không nghĩ đây là đâu, bọn ta là người của hiệp hội ma pháp, ngươi cũng dám chọc."

Cư nhiên bị một cái tiểu hài tử xem thường.

"Chỉ bằng tiểu thiếu gia nhà ta." Nặc Kiệt chống eo, có Thiên Nguyệt Triệt hậu thuẫn, nói chuyện thêm can đảm.

"Chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần phân phó minh vệ xong, đi tới, thấy Nặc Kiệt như vậy, thiếu chút nữa cười to.

"Phụ thân, Nặc Kiệt cãi nhau với người nọ." Thiên Nguyệt Triệt như bảo bảo đáng yêu, kéo tay Thiên Nguyệt Thần.

"Bệ... Chủ tử, là bọn hắn ức hiếp ta." Nặc Kiệt khóc lóc kể lể, tại sao kẻ bị ức hiếp luôn là hắn.

"Vậy sao? Ức hiếp ngươi thế nào?" Thiên Nguyệt Thần trêu ghẹo.

"Bọn họ nói ta mập mạp, ức hiếp ta, còn... Ức hiếp tiểu thiếu gia." Lúc này Nặc Kiệt thực thông minh, hắn biết Thiên Nguyệt Triệt mới là người Thiên Nguyệt Thần để ý, cho nên đánh vào điểm trọng yếu.

Quả nhiên Nặc Kiệt vừa nói xong, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần chợt lóe, nhưng chỉ trong chớp mắt, nhanh tới mức người khác nhìn không ra, Triệt nhi của y mà cũng có người dám ức hiếp?

"Bọn họ ức hiếp Triệt nhi thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Bọn họ mắng tiểu thiếu gia là tiểu tử, mắng tiểu thiếu gia là oa nhi." Nặc Kiệt nói mấy chữ này đặc biệt nhấn mạnh, chứng minh độ tin cậy.

"Mập mạp... Ngươi... ." Giản muốn mở miệng lần nữa, bị nam tử bên cạnh kéo.

"Xin lỗi, tính cách sư đệ của ta dễ kích động." Nam tử kia hữu lễ: "Cũng không cố ý mạo phạm hai vị, xin tha thứ."

"Sư huynh." Giản còn muốn mở miệng, bị nam tử kéo ra.

"Hừ, đừng để ta gặp lại các ngươi, nếu không ta đánh cho các ngươi hoa rơi nước chảy." Nặc Kiệt thổ bỉ phun nước bọt.

Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần nhìn nhau cười, "Phụ hoàng, đó gọi là cáo mượn oai hùm."

"Ý của Triệt nhi là ngươi và ta đều thành lão hổ?" Thiên Nguyệt Thần kéo hắn đi về phía trước, như dạo phố bình thường, số lần hai người đi dạo phố thực sự rất ít.

"Miễn cưỡng là như vậy." Thiên Nguyệt Triệt không để ý: "Nhưng hai người kia không đơn giản."

"Triệt nhi cũng cảm thấy?" Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên đồng ý với quan điểm của hắn: "Dù bọn họ mặc như thành dân bình thường, nhưng hơi thở lưu động bị đè nén, bọn họ quên thu liễm bản năng, song hơi thở có thể khống chế dễ dàng, chứng tỏ cấp bậc của bọn họ rất cao."

"Ma pháp sư cấp cao?" Thiên Nguyệt Triệt vẫn không hiểu nhiều về ma pháp.

"Không, hẳn là ở giữa ma pháp sư cấp cao và đại ma pháp sư." Có thể rõ ràng nhận thấy một người là ma pháp sư cấp cao tu vi chưa hoàn thiện, một người đã tới điểm giới hạn.

"Bọn họ rất lợi hại?" Thiên Nguyệt Triệt có chút ngứa tay, muốn lãnh giáo một phen.

"Không lợi hại bằng Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nói thật, không phải nịnh Thiên Nguyệt Triệt.

"Phụ hoàng nói ngọt với ta sao?" Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, dù hắn tin tưởng năng lực của mình, nhưng hắn cũng tin nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

"Triệt nhi của ta là giỏi nhất." Nửa thật nửa giả nói, "Kỳ thật ma pháp sư giống như đại ma đạo sư, rất khó lên cao, đến điểm giới hạn thì dừng, chỉ có ba loại người mới có thể tiếp tục, một là thiên tài, trời sinh thích hợp tu luyện ma pháp, một là người điên, quá chấp niệm với ma pháp, còn một loại là vận khí tốt, nhặt được bảo vật.

Ngoại trừ những ma pháp sư này, còn có ma pháp sư triệu hồi, có lẽ tu vi ma pháp của bọn họ không cao, nhưng bọn họ cũng có thể triệu hồi một số ma thú, còn phần lớn rất khó trèo cao."

"Ví như con cóc?" Thiên Nguyệt Triệt cười nói, nhớ lúc nhỏ, lúc ấy hắn thích xem phim hoạt hình, đối với chuyện hoàng tử cóc còn nhớ một chút.

"Con cóc?" Thiên Nguyệt Thần không nghĩ ra đây là dạng ma thú gì? Hình như nơi này đâu có ma thú tên là con cóc.

"Ồ? Phụ hoàng không biết?" Thực kỳ lạ, lại có thứ phụ hoàng không biết, hắn luôn cho rằng không gì có thể làm khó nam nhân này.

Hóa ra...

Nghĩ đến đây, Thiên Nguyệt Triệt đắc ý.

"Ngươi lại nghĩ loạn thất bát tao gì?" Thiên Nguyệt Thần gõ đầu Nguyệt Triệt: "Đi thôi, đi xung quanh thăm thú."

"Xung quanh có gì đẹp mắt?" Thiên Nguyệt Triệt xoa xoa đầu bị gõ đau.

"Lúc trước ở trong mã xa, ngươi ngại nhàm chán cơ mà? Mới vào một lát, Triệt nhi không phát hiện thành dân đều chạy tới nơi nào đó sao?" Thiên Nguyệt Thần hảo tâm nhắc nhở, đồng thời ý bảo tiểu đông tây có thể đi xem náo nhiệt.

"Di? Đúng thật? Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thiếu gia, nghe nói thủ phủ nơi này ném tú cầu chọn rể." Nặc Kiệt không hổ là bát quái chi vương, nhanh như vậy đã biết nguyên do.

"Ném tú cầu chọn rể có vẻ rất vui." Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ, kéo Thiên Nguyệt Thần chạy vào đám người.

Oa oa...

"Người thật nhiều." Nặc Kiệt thất thanh hô to: "Tiểu thiếu gia, ngài nên chú ý, không cẩn thận bị người dẫm lên."

"Yên tâm, thiếu gia ta có núi dựa, ngươi coi chừng bị giẫm thành bánh thịt." Thiên Nguyệt Triệt mới không sợ, hắn chỉ cần đứng bên cạnh xem là được rồi. "Nhưng đúng là náo nhiệt."

"Phải xem là nhà ai ném tú cầu chứ, Bỉ gia giống như hoàng đế ngầm ở chỗ chúng ta." Đại nương bên cạnh nói.




Quyển 4 - Chương 28: Khoe mẽ

  "Hoàng đế ngầm? Bọn họ rất lợi hại?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, hoàng đế thật vẫn còn đứng đây, đúng là đả kích phụ hoàng, nam nhân bên cạnh miễn cưỡng cũng có thể nói là minh quân, lời đại thẩm này thực không ổn.

"Cư nhiên xưng hoàng đế, bọn họ thật to gan, không muốn sống nữa." Hiển nhiên có người không nghĩ như Thiên Nguyệt Triệt, đứng mũi chịu sào là Nặc Kiệt, ở trong lòng hắn, không cho phép người khác hạ thấp chủ tử của mình.

"Ai... Vị béo đại ca này nói gì đó, hoàng đế ngầm cũng không phải thật sự xưng hoàng đế, chúng ta chỉ so sánh mà thôi, không phải do Bỉ gia lợi hại, không vì Bỉ gia là thủ phủ, mà bọn họ hay bố thí cho người khác, quyên rất nhiều tiền cho người nghèo, a, đúng rồi, hoàng đế bệ hạ của chúng ta còn đề biển công đức cho bọn họ." Đại nương có chút kiêu ngạo, dù sao cùng một thành, thơm lây không ít.

"Nhân đức chi gia." Bốn chữ thốt ra từ miệng Thiên Nguyệt Thần, khiến Thiên Nguyệt Triệt dời tầm mắt về phía y.

"Phụ thân có ấn tượng?" Thiên Nguyệt Triệt hiếu kỳ nói.

"Đúng đúng đúng, chính là nhân đức chi gia, không ngờ vị công tử này cũng nghe qua, khi đó oanh động, phải biết rằng hoàng đế của chúng ta cực kỳ tôn quý, lại tự tay viết bốn chữ này, ta nghe người ta nói, nó còn đáng giá hơn thánh chỉ." Hai mắt đại nương hiện lên kim tệ, đại nương đọc sách không nhiều, không biết hình dung thế nào, ở trong mắt bọn họ kim tệ là tốt nhất, cho nên dùng tiền so sánh thực không sai.

"Nga, hóa ra là nhân đức chi gia." Nói như vậy Nặc Kiệt cũng ấn tượng, nhưng sự thật cũng chỉ có hắn và Thiên Nguyệt Thần biết, năm đó bệ hạ mới mười tuổi, mưa đặc biệt nhiều, rất nhiều nơi lũ lụt, cho nên hắn và bệ hạ cùng nghĩ cách, không cần tốn nhiều sức mà giải quyết tình cảnh cho người nghèo khó, có thể giữ vững quốc khố.

Dù sao với thế nhân chữ của bệ hạ là ngàn vàng khó mua, còn đối với bệ hạ mà nói chẳng có gì tổn thất.

Cho nên năm kia có một chiếu thư.

Nội dung chiếu thư là cả nước quyên tiền, sau đó chọn lựa nhân đức chi gia, hoàng đế ngự bút tứ phong, khen ngợi trước mọi người.

"Vậy tại sao bọn họ ném tú cầu chọn rể, chẳng lẽ tiểu thư Bỉ gia không ai thèm lấy?" Nếu người như thế, số người tới cửa cầu hôn nhân nên rất nhiều mới đúng, trong đó không thiếu người cao quý.

"Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhỏ, dĩ nhiên không hiểu, nghe nói nếu tiểu thư Bỉ gia đồng ý, ngay cả nương nương trong hoàng cung cũng có thể làm, nhưng tiểu thư nhà có tiền, thích làm theo ý mình." Đại nương luôn miệng nói, không biết lời này phạm vào điều tối kỵ của Thiên Nguyệt Triệt.

Mà người khốn đốn dĩ nhiên là Thiên Nguyệt Thần: "Đúng vậy, làm nương nương nhiễm bệnh giang mai, HIV sướng chết nàng, còn muốn làm nương nương." Nắm chặt tay Thiên Nguyệt Thần, lực đạo không nhỏ.

"Triệt nhi, này chuyện không liên quan tới ta." Thiên Nguyệt Thần chỉ có thể tự mình ủy khuất.

"Hừ, quản chuyện của ngươi." Ai bảo y là hoàng đế, chắc chắc là chuyện của y.

"Không sai, nói cũng kỳ quái." Đại nương nói đến nghiện.

"Kỳ quái cái gì?" Nặc Kiệt cực thích tám chuyện.

"Thấy thế nào thì Bỉ gia cũng không nên chọn rể lúc này."

"Tại sao không, chờ thêm vài năm nữa, tiểu thư nhà họ sẽ ế." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng nguyền rủa.

"Các ngươi không biết, trong thành có vẻ thái bình, nhưng thật ra rất không thái bình." Đại nương len lén nhìn bốn phía, "Nhìn bộ dáng của các ngươi là người ngoài tới nên không biết, ở đây đã có rất nhiều tân nương tử mất tích, cho nên tiểu thư trong thành không dám kết hôn, mà Bỉ gia lại kén rể lúc này, cho nên thật kỳ quái đúng không?"

"Nhưng thật ra bọn họ có nguyên nhân." Một phụ nhân bên cạnh chen vào, tò mò nhìn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, "Đó là vì bát tự của Bỉ tiểu thư quá vững, mắt lại cao, nghe nói, tìm thầy tướng số, nếu như không gả Bỉ tiểu thư đi, sau này không ai thèm lấy, cho nên Bỉ gia mới vội vã ném tú cầu chọn rể, ta còn nghe nói, tiểu thư đã sớm có ý trung nhân, nhưng Bỉ gia không thích, cho nên không muốn gả."

"Mau nhìn, tiểu thư Bỉ gia đi ra..." Người xem náo nhiệt hô lên.

"Bỉ tiểu thư nơi này..."

"Bỉ tiểu thư, ta ở chỗ này..."

"Bỉ tiểu thư, nơi này, nơi này..."

Nam nhân chuẩn bị đoạt tú cầu sôi trào, tiểu thư Bỉ gia cũng không che mặt như các tiểu thư khác, mà trực tiếp đối diện.

Diện mạo tiểu thư thanh tú, còn có mấy phần anh khí.

"Hậu cung thiếu hụt loại hình nương nương như thế." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nói một câu.

Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ không tốt, tiểu đông tây còn nhớ kỹ chuyện này, Thiên Nguyệt Thần cười lấy lòng: "Hậu cung chỉ cần có Triệt nhi là tốt rồi."

"Hừ, đừng nói ngọt, bổn điện không đánh đồng với bọn họ." Thiên Nguyệt Triệt phi thường cao ngạo.

"Ta chỉ luận sự." Thiên Nguyệt Thần trợn tròn mắt nói dối.

Điều kiện tham gia đoạt tú cầu thật ra rất đơn giản, chỉ cần đủ tuổi, trong nhà không có thê tử, không có hôn ước, không có lão mẫu, lão phụ bệnh nặng, thân thể khỏe mạnh là được.

Từ điểm này có thể thấy, điều kiện này không hà khắc, nghĩ cho lợi ích hai bên.

Tú cầu rơi xuống, mọi người rối rít tranh đoạt.

"Thiếu gia... Tiểu thiếu gia..." Nặc Kiệt lôi kéo y phục Thiên Nguyệt Triệt, "Ngươi nhìn, là hai nam tử kia." Nặc Kiệt nói hai nam tử chạm trán lúc trước.

Mà hai người kia cũng nhìn thấy Nặc Kiệt, nhưng không kích động như Nặc Kiệt, chỉ liếc hắn một cái.

"Sao bọn họ cũng tới nơi này?" Chẳng lẽ tới tham gia náo nhiệt, bọn họ cách tú cầu rất xa, hơn nữa đứng trong góc nhỏ, hẳn không phải tới tham gia náo nhiệt.

Liên tưởng đến tình hình vừa rồi, Thiên Nguyệt Triệt biết tại sao.

"Bọn họ đang tìm người, hoặc là theo dõi người nào đó?" Thiên Nguyệt Thần đáp lời.

"Không cần ngươi giải thích, bổn điện biết." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nhưng không để ý Thiên Nguyệt Thần, "Còn nữa, bổn điện không cho ngươi mở miệng, ngươi không được mở miệng, Nặc Kiệt tới đây."

Thiên Nguyệt Triệt vẫy vẫy tay với Nặc Kiệt, Nặc Kiệt có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả như vậy Nặc Kiệt cũng không dám quên mất tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, yếu ớt lui về phía sau mấy bước, hắn không dám chen giữa bệ hạ và tiểu điện hạ đâu, người bị hại chắc chắn là hắn, hắn là người thông minh.

Nặc Kiệt thập phần đắc ý nghĩ.

"Nặc Kiệt..." Thiên Nguyệt Triệt nâng cao âm lượng, Nặc Kiệt ngốc nghếch cũng biết nhìn sắc mặt người khác, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng bất mãn.

Mắt phượng củaThiên Nguyệt Thần chỉ thoáng đảo, hiện lên ánh sáng lạnh, Nặc Kiệt không tự chủ lui về phía sau mấy bước.

Xem đi, chuyện tốt tuyệt đối không tới phiên hắn, đây chính là kinh nghiệm nhiều năm qua.

Mà bên kia đoạt tú cầu càng ngày càng kịch liệt, tú cầu nhảy đông nhảy tây, Thiên Nguyệt Triệt còn giận dữ vì Nặc Kiệt, lúc này muốn chơi đùa một phen, thân thể mảnh khảnh chen vào đám người, sau đó nhảy dựng lên đẩy tú cầu tới chỗ Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần nào dám đón, vội vàng đẩy tú cầu ra, một lát Thiên Nguyệt Triệt lại ném cho y, Thiên Nguyệt Thần lại đẩy ra lần nữa, tú cầu trở thành đồ chơi cho bọn họ.

Tiểu thư trên đài khẩn trương nắm y phục, bị hành động của Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần dọa sợ gần chết, đúng là bị hù dọa, nếu có người chú ý tới nàng, sẽ phát hiện nàng sợ hãi.

"Đủ rồi." Thiên Nguyệt Thần ném tú cầu lần nữa, đồng thời tiến lên xách tiểu đông tây nghịch ngợm ra, không sai, là xách ra, dựa vào ưu thế chiều cao.

"A..." Thiên Nguyệt Triệt quát to lên, "Đại nhân khi dễ tiểu hài tử, đại nhân khi dễ tiểu hài tử ..." Vừa nói Thiên Nguyệt Triệt vừa giãy dụa.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần ôm chặt hắn, bên cạnh có rất nhiều ánh mắt nhìn sang, dựa theo tính cách Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên sẽ không giải thích, cũng không cần thiết giải thích, y chưa bao giờ để ý cách nhìn của người khác.

"Hừ, đây chỉ là bài học nho nhỏ, phụ hoàng thú Thư phi ta còn chưa tính đâu, hôm nay nhớ cho kỹ." Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ tóc.

"Rồi rồi..." Lúc này y có thể nói gì, chuyện Thư phi hắn không truy cứu, sao chuyện hôm nay lại đổ lên đầu y?

"Phụ hoàng thấy đó, bổn điện là người tốt." Thiên Nguyệt Triệt tuyệt đối là hạng người chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

Không có Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần ngăn cản, người đoạt tú cầu lại bắt đầu sôi nổi, lúc này một bóng dáng bạch sắc vọt tới, tốc độ rất nhanh, một lát liền chen vào đám người.

Sau đó cùng mọi người đoạt tú cầu.

"Không có gì hay." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nam tử kia không thể cướp được tú cầu, nhìn thân thủ của hắn là biết.

"Chưa chắc." Thiên Nguyệt Thần vỗ vỗ bả vai Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo hắn kiên nhẫn chờ.

"Là sao?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi hỏi.

"Triệt nhi không phát hiện? Vừa rồi tiểu thư Bỉ gia lo lắng nhìn một bên, chính là con đường kia." Thiên Nguyệt Thần chỉ vào lộ khẩu, tiếp tục nói, "Hình như đang chờ người nọ đến, mà người nọ vừa xuất hiện, tiểu thư Bỉ gia liền buông lỏng."




Quyển 4 - Chương 29: Người quen cũ

  "Thiên Nguyệt..."

"Suỵt." Thiên Nguyệt Thần vươn tay phải che miệng Thiên Nguyệt Triệt, "Triệt nhi hỏi ta."

Thiên Nguyệt Triệt hất tay Thiên Nguyệt Thần: "Hừ, ngươi vô cùng chú ý tiểu thư Bỉ gia, chẳng lẽ phụ hoàng thấy nữ nhân hậu cung còn chưa đủ nhiều?"

Nam nhân chết tiệt, cư nhiên chú ý chi tiết nhỏ như vậy, có ý tứ với người ta chứ gì.

"Nhiều lắm, nhưng đang chậm rãi dọn dẹp mà?" Thiên Nguyệt Thần kêu oan, "Huống chi ta không chú ý nàng, phải biết rằng nữ nhân tăng lên, cũng không bằng một sợi tóc của Triệt nhi, ta chỉ khó hiểu, nếu trong thành có nhiều tân nương mất tích như vậy, vì sao tiểu thư Bỉ gia còn muốn ném tú cầu chọn rể?"

"Hừ." Đáp lại Thiên Nguyệt Thần là tiếng hừ lạnh của tiểu đông tây.

Mà sự thật cũng như Thiên Nguyệt Thần nói, ánh mắt của tiểu thư Bỉ gia đều tập trung trên người bạch y nam tử, tú cầu cũng nhanh chóng bị bạch y nam tử cướp được.

"Tránh ra... Tránh ra..." Quản gia dẹp đường, gia đinh đứng hai bên, đi cuối cùng là Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư.

Bạch y nam tử cầm tú cầu tiến lên, ánh mắt chăm chú nhìn Bỉ tiểu thư, Bỉ tiểu thư có chút thẹn thùng cúi đầu.

"Hừ, các ngươi không cần liếc mắt đưa tình, hôn sự này ta không đồng ý." Bỉ lão gia luôn luôn hiền hòa lại phản đối kịch liệt hôn sự.

"Phụ thân nói không giữ lời, rõ ràng đáp ứng nữ nhi, ai đón được tú cầu, hôn sự của nữ nhi sẽ định, phụ thân muốn đổi ý?" Bỉ tiểu thư còn thẹn thùng nhất thời tái mặt, thanh âm run rẩy có mấy phần cường ngạnh.

"Đổi ý thì sao, ta nói rồi, ta không đồng ý gả ngươi cho tiểu tử này, tiểu tử này chỉ là hạ nhân quý phủ, các ngươi không xứng, còn ngươi nữa..." Bỉ lão gia nói với bạch y nam tử, "Ta bảo ngươi ra ngoài thành, sao ngươi trở lại? Hai người các ngươi thông đồng đối phó ta?"

"Phụ thân, vì hắn là hạ nhân, người mới không đồng ý hôn sự này sao? Phụ thân có thể quyên tiền hành thiện, tại sao không thể chấp nhận hắn." Bỉ tiểu thư tiến lên kéo tay bạch y nam tử, thái độ kiên quyết.

"Càn rỡ, ta hành thiện vì cống hiến cho quốc gia, hắn là thứ gì?" Bỉ lão gia không phải người hà khắc, nhưng thái độ với bạch y nam tử rất tệ.

"Ném tú cầu chọn rể là tuyên bố trước toàn thành dân, phụ thân muốn làm người nói không giữ lời sao? Phụ thân chớ quên, nếu hôn sự của nữ nhi không thành, cả đời này không thể tái giá?" Bỉ tiểu thư nóng nảy, trong lời nói có chút uy hiếp.

"Ta nuôi dưỡng ngươi cả đời, tóm lại, tiểu tử này ta không đồng ý." Bỉ lão gia cũng kiên quyết.

"Thật là kỳ quái." Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, thanh âm nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng có thể truyền vào tai mỗi người.

"Tiểu thiếu gia, kỳ quái thế nào, rất rõ ràng cơ mà? Lão đầu này ghét bỏ người ta xuất thân không tốt." Có đôi khi Thiên Nguyệt Triệt phải thừa nhận, Nặc Kiệt là một kẻ dở hơi.

Đại khái, nếu không có Nặc Kiệt tiếp lời, kịch sẽ không thú vị.

"Nói lung tung, hắn có thể bố thí nhiều tiền như vậy, sao lại ghét bỏ xuất thân của người ta, hơn nữa ném tú cầu chọn rể, điều kiện của người đoạt tú cầu không cao, nếu như hắn ghét bỏ xuất thân của người ta, sẽ không tổ chức, nhất định có lý do khác." Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận nói, giống như nói cho người có tâm nghe.

Người nghe gật gù.

Bỉ lão gia nheo mắt đánh giá Thiên Nguyệt Triệt, chỉ là một thiếu niên quá mức xinh đẹp, nhưng...

Chú ý tới Thiên Nguyệt Triệt, chắc chắn sẽ chú ý Thiên Nguyệt Thần bên cạnh hắn, nam nhân này ngoài vẻ cao quý như thiếu niên trước mắt, còn có thêm khí chất duy ngã độc tôn.

Khí chất như vậy, không phải người nào cũng có được, chắc chắn nam nhân này là người có quyền vị cực cao.

"Phụ thân, ngài có lý do gì không thể nói cho ta biết, như tiểu đệ đệ kia nói, nếu phụ thân không quan tâm thân phận của hắn, vì sao không ủng hộ nữ nhi và hắn bên nhau? Phụ thân, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao? Nữ nhi thương hắn." Bỉ tiểu thư nói, hai mắt lưng tròng.

"Lão gia, ta cũng yêu tiểu thư, cầu ngài thành toàn." Bạch y nam tử một thân tố y quỳ xuống.

"Phụ thân, cầu ngươi." Bỉ tiểu thư cũng quỳ xuống.

Bỉ lão gia dời tầm mắt, dứt khoát không nhìn bọn họ.

"Nhân đức, lấy nhân ái và đạo đức đặt lên đầu." Thiên Nguyệt Thần trầm ổn nói, "Nếu tiểu thư là người có tình, sao ngươi lại không thành toàn cho họ?"

Bỉ lão gia chấn động, người này là... Người này là...

Phác thông...

Hai chân quỳ xuống đất, ánh mắt kích động: "Ngài... Ngài là..."

Thiên Nguyệt Thần tiến lên ngăn cản Bỉ lão gia.

Bỉ lão gia nhìn bốn phía, nhất thời hiểu được, nhanh chóng nhường đường để Thiên Nguyệt Thần vào phủ, khiến Thiên Nguyệt Triệt và mọi người khó hiểu, chỉ Nặc Kiệt là ngoại lệ.

Hắn tất nhiên nghênh ngang đi vào.

Trong phủ Bỉ gia

"Tham kiến bệ hạ." Bỉ lão gia quỳ trên mặt đất hành lễ.

Bệ hạ? Trong đại sảnh, Bỉ tiểu thư và bạch y nam tử bất ngờ, nhưng lập tức theo Bỉ lão gia quỳ xuống, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.

"Bình thân, Bỉ lão gia còn nhớ, cũng gần hai mươi năm, vẫn nhận ra trẫm." Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt, thanh nhã nói.

Thanh âm lãnh ngạo không cố ý xa cách, nhưng khí chất cao cao tại thượng của hoàng đế tự nhiên tạo thành khoảng cách.

"Không không, là bệ hạ nâng đỡ, tiểu dân không nhận ra bệ hạ, nhưng câu nói của bệ hạ tiểu dân vẫn nhớ, lúc bệ hạ ban nhân đức chi gia cho tiểu dân, đã nói những lời này." Chỉ một câu mà Bỉ lão gia khẳng định thân phận của Thiên Nguyệt Thần, người có thể nhớ rõ câu nói năm đó đúng là hiếm thấy.

Là nhờ khí chất của Thiên Nguyệt Thần.

"Bỉ lão gia không cần hạ thấp mình, trẫm hiếm khi đi qua nơi này, cũng may mắn nhìn thấy việc vui của Bỉ tiểu thư, rượu mừng này Bỉ lão gia có thể nể mặt không, mời trẫm uống một chén." Dù Thiên Nguyệt Thần nói khách khí, nhưng trên thực tế lời y nói ra, có ai dám cự tuyệt.

Đây giống như hoàng đế tứ hôn.

Ai...

Bỉ lão gia nặng nề thở dài: "Cũng được, hôm nay bệ hạ mở miệng cũng coi như cho tiểu tử này mặt mũi, chuyện ngày xưa để nó qua đi."

Hóa ra năm đó Bỉ lão gia và phụ thân của nam tử là huynh đệ rất tốt, phụ thân nam tử là quản sự của Bỉ gia, tuy hai người là chủ tớ nhưng xem nhau như huynh đệ.

Năm đó Bỉ lão gia nhìn trúng một cô nương, ngượng ngùng không dám mở miệng, liền nhờ phụ thân nam tử bắc cầu, nhưng gặp nhau nhiều, cô nương kia và phụ thân của nam tử vừa mắt nhau, hai người cư nhiên tốt đẹp.

Thật ra Bỉ lão gia không phải quá thích cô nương kia, nhưng cảm thấy bị bằng hữu phản bội, cho nên nhớ kỹ cừu hận, nghiêm khắc mà nói cũng không phải cừu hận.

Ngày hôm nay có những lời của Thiên Nguyệt Thần, đối với Bỉ lão gia mà nói cũng là hãnh diện lớn, nhưng với Thiên Nguyệt Thần mà nói cũng chỉ tiện tay mà thôi. Lại có thể khiến tiểu đông tây của y bớt giận.

Tránh tiểu đông tây thật sự mang thù với y, không tốt.

"Đúng rồi, Bỉ lão gia có biết thành chủ của Hán Lệ thành, nhân phẩm thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"À..." Bỉ lão gia suy tư một chút, có chút khó xử, Bỉ lão gia là người làm làm ăn, việc buôn bán của hắn lớn như thế, hiển nhiên hắn không phải người đơn giản.

Hôm nay Thiên Nguyệt Thần hỏi những lời này, không thể nào là tán gẫu, cho nên hắn có chút khó xử.

"Cứ nói đừng ngại." Thiên Nguyệt Thần hiểu suy nghĩ trong lòng Bỉ lão gia.

"Thành chủ là người thế nào, tiểu dân rất khó nói, nhưng Hán Lệ thành được thành chủ quản lý, quả thật phát triển không ngừng, điểm này thành dân có thể làm chứng." Bỉ lão gia khéo léo trả lời.

Thật ra phẩm chất của thành chủ có thể dựa vào điểm này bình phán, thành dân nhận xét.

Có vẻ, hắn rất được lòng người.

"Được rồi, nghe nói nơi này có tân nương mất tích là sao?" Thanh âm trong trẻo của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên vang lên.

Lúc trước mọi người rất tò mò về hắn, hài tử được hoàng đế cẩn cẩn dực dực ôm ấp như vậy có thân phận gì, giờ thấy hắn chủ động mở miệng, lại càng kinh ngạc.

Dù sao ngắt lời hoàng đế, không mấy người có lá gan này.

"Vị này là... ?" Bỉ lão gia nghi hoặc.

"Tiểu nhi." Thiên Nguyệt Thần giới thiệu.

"Hóa ra là tiểu điện hạ, vừa rồi không biết thân phận tiểu điện hạ, thỉnh tiểu điện hạ thứ tội."

"Thỉnh tiểu điện hạ thứ tội." Thấy Bỉ lão gia quỳ xuống, Bỉ tiểu thư và nam tử cũng quỳ xuống.

"Miễn, miễn, trả lời vấn đề của bổn điện trước." Thiên Nguyệt Triệt không phải người chú trọng lễ tiết, với hắn mà nói, vấn đề hắn hỏi còn quan trọng hơn lễ tiết nhiều.




Quyển 4 - Chương 30: Dấm chua

  Ai...

Bỉ lão gia lại nặng nề than thở: "Nói đến chuyện tân nương tử mất tích, một lời khó nói hết." Giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

"Không sao, bổn điện thích chuyện một lời khó nói hết, càng khó càng tốt." Thiên Nguyệt Triệt nghe đến một lời khó nói hết thời, ánh mắt lập lòe sáng, đầy hứng thú.

Chủ yếu là ở Kiền Đức thành, Thiên Nguyệt Triệt bị uy hiếp, rồi Long quân đột nhiên xuất hiện, không có cơ hội phát huy bản lĩnh của hắn, có chút tiếc nuối.

Vốn mong đợi có chuyện vui trên đường đi, nhưng chuyện mới bắt đầu đã không vui, hiển nhiên nhàm chán.

Cho nên lần này gặp được chuyện có chút khó khăn, dĩ nhiên là hưng phấn.

Tiểu điện hạ thật kỳ quái, người bình thường gặp chuyện này sao có thể cao hứng như vậy? Nhưng mình không có nhìn lầm, tiểu điện hạ vô cùng hưng phấn.

Vì xác định mình không nhìn lầm, Bỉ lão gia nhìn nữ nhi và tiểu tứ, thấy trong mắt hai người đều là nghi hoặc.

Tạm thời không nghĩ, nếu tiểu điện hạ hỏi, hắn nên cung kính trả lời.

"Chuyện này đã xảy ra ở Hán Lệ thành hơn nửa năm, lúc mới bắt đầu mọi người chỉ cho là trùng hợp, không chú ý nhiều, nhưng từng tân nương mất tích mới cẩn thận suy xét." Bỉ lão gia nói.

"Từng người? Mất tích rất nhiều?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Không không, thật ra không quá nhiều, mỗi lần có hỉ sử, tân nương tử đều bị cướp đi, xảy ra nhiều lần, về sau mọi người không dám tổ chức hỉ sự."

"Vậy tại sao Bỉ tiểu thư ném tú cầu chọn rể, chọn rể sẽ phải tổ chức hỉ sự mà?" Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc.

"Ai..." Bỉ lão gia lại than thở, "Bởi vì mọi người không dám tổ chức hỉ sự, cho nên các cô nương đều trì hoãn, tiểu nữ cũng giống vậy, rất nhiều người sợ nữ nhi không thể xuất giá.

Trước đó tiểu nữ gặp thầy tướng, nói nếu như tháng này tiểu nữ không gả, sau này không thể xuất giá, dù tiểu dân lo lắng tân nương tử bị cướp đi, nhưng cũng lo lắng tiểu nữ không ai thèm lấy, hơn nữa chuyện tiểu nữ và tiểu tế, tiểu dân liên tục canh cánh trong lòng, cho nên muốn mạo hiểm tổ chức hôn sự này."

"Phụ thân..." Bỉ lão gia nói tới đây, Bỉ tiểu thư đột nhiên quỳ xuống, "Phụ thân, là nữ nhi không tốt, là nữ nhi không tốt, là nữ nhi khiến phụ thân lo lắng, nhưng thật ra... Nhưng thật ra thầy tướng là nữ nhi nhờ người giả trang."

"Cái gì?" Bỉ lão gia trăm triệu không ngờ, cư nhiên bị nữ nhi của mình lừa, "Này... Đây là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho lão phu."

"Phụ thân đừng giận." Bỉ tiểu thư đứng lên, "Nữ nhi thỉnh ngài tha thứ, vì phụ thân không chịu đáp ứng nữ nhi và tướng công bên nhau, hơn nữa vì chuyện tân nương tử bị cướp, nữ nhi biết phụ thân bắt đầu lo lắng hôn sự sau này của nữ nhi, cho nên nữ nhi cố ý mời thầy tướng, để thầy tướng lừa gạt phụ thân, nói nếu như trong tháng này nữ nhi không gả, cả đời không thể xuất giá, nữ nhi biết phụ thân sẽ không nói giỡn với hạnh phúc của nữ nhi, dù gặp nguy hiểm, phụ thân cũng gả nữ nhi.

Nữ nhi sợ chuyện tân nương tử bị cướp qua đi, sẽ không còn cơ hội, nên thừa lúc sắt còn nóng đưa ra chuyện ném tú cầu chọn rể, mà nữ nhi biết phụ thân không thích tướng công, cho nên cùng tướng công diễn kịch, để tướng công cố ý rời đi rồi trở về, đến lúc đó với khả năng của tướng công, cướp được tú cầu không phải việc khó. Nhưng không ngờ..." Nói tới đây Bỉ tiểu thư quỳ xuống, "Tiểu nữ tạ bệ hạ thành toàn, cám ơn phụ thân thương yêu."

"Thôi thôi." Bỉ lão gia đỡ Bỉ tiểu thư dậy, "Cái gì cũng không quan trong, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là tốt rồi, ta đến tuổi này, nhưng chấp nhất ân oán, là ta hồ đồ, nhìn không rõ tâm ý của ngươi, Cự Nhi ( nam tử danh tự ), ngươi trở về thỉnh phụ mẫu ngươi đến cửa cầu hôn đi, lão phu và phụ mẫu ngươi đã hơn hai mươi năm không gặp, kể từ khi lão phu tức giận đuổi phụ thân ngươi ra khỏi Hán Lệ thành, hai huynh đệ chúng ta chưa gặp nhau.

Chuyện cũ như mây khói, chỉ chớp mắt đã qua 20 năm, không biết phụ mẫu ngươi có để ý hành vi năm đó của lão phu không, ai..."

"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, phụ thân vẫn muốn nhắc tới ngài, tiểu tế trở về thỉnh phụ thân, mẫu thân tới cầu hôn." Nói xong, nam tử hướng phía Thiên Nguyệt Thần hành lễ, rời khỏi đại sảnh.

"Nói tiếp, là ai cướp tân nương tử?" Đây mới là điềuThiên Nguyệt Triệt hứng thú.

"Đúng là kì lạ, mọi người đều nói Âm Quỷ tác quái, bởi vì đội ngũ rước dâu có nhiều người như vậy nhưng không ai nhìn thấy người cướp tân nương tử, nghe mọi người nói, chỉ cảm thấy một luồng gió thổi, sau đó không thấy tân nương tử đâu nữa, chuyện này khiến thành dân bàng hoàng, nhưng chỉ cướp tân nương tử, không quấy rối thành dân, không thành thân sẽ không có việc gì." Ý của Bỉ lão gia, hôn sự của Bỉ tiểu thư cứ định trước, về phần hôn lễ...

"Thành thân, đương nhiên phải thành thân." Thiên Nguyệt Triệt không muốn náo nhiệt biến mất, "Cũng không thể tránh yêu quái kia cả đời, chả nhẽ để Bỉ tiểu thư bảy tám mươi tuổi mới thành thân?"

Nữ nhân thành thân sớm mới xinh đẹp, hơn nữa đó sẽ là kỷ niệm đẹp nhất.

"Thành... Thành thân. Tiểu điện hạ nói thế không sai, nhưng tiểu nữ... Tiểu nữ..." Bỉ lão gia khó xử, hắn chỉ có một nữ nhi, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì sao.

"Ngươi không tin năng lực của bổn điện sao?" Thiên Nguyệt Triệt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười biến thành lạnh lùng, nhìn mà thấy lạnh cả người.

Hài tử hoàng gia nào có ai bình thường, mà nói không bình thường, tiểu điện hạ trước mắt hiển nhiên đứng đầu.

Bách tính Mạn La đế quốc có đồn đãi về tiểu điện hạ, đều nói tiểu điện hạ tính cách quái dị, tò mò cái gì sẽ lấy ra nghiên cứu, lúc tùy hứng cũng không nể mặt bệ hạ.

Mà bệ hạ cưng chiều đã đến vô pháp vô thiên, vừa rồi Bỉ lão gia còn cảm thấy tiểu điện hạ rất hòa khí, lúc này thực muốn vả miệng mình.

Đây là kiểu người biết ngụy trang.

"Nếu ngươi không tin năng lực của bổn điện, chẳng lẽ ngay cả năng lực phụ ngươi cũng không tin sao?" Thiên Nguyệt Triệt không phải người tốt, làm người xấu hiển nhiên rất thành công, "Nặc Kiệt, bổn điện nóng quá, bổn điện muốn băng."

Chén trà trong tay không di động, nhưng tay cầm chén âm thầm dùng sức, nhất thời nước như lụa mỏng bay ra khỏi chén Thiên Nguyệt Triệt, rơi vào chén trên bàn bên cạnh Nặc Kiệt.

"Tiểu điện hạ, chờ một chút." Giờ khắc này Nặc Kiệt đã chờ lâu rồi, cầm lấy ly trà, dùng sức, không khí có chút lạnh lẽo, nước trong ly trà trên tay Nặc bay về phía Thiên Nguyệt Triệt, là chất lỏng trong suốt.

Nhưng lúc này, chất lỏng vừa vào chén Thiên Nguyệt Triệt, lại trở thành băng.

Đây là...

Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư hoa cả mắt.

"Không được uống trà lạnh như vậy." Thiên Nguyệt Thần lấy ly trà trong tay Thiên Nguyệt Triệt, thanh âm trầm thấp bá đạo, mà lúc ly trà rơi vào tay Thiên Nguyệt Thần, miệng chén bốc hơi nóng hổi, chỉ trong chớp mắt.

Thiên Nguyệt Triệt cong khóe môi, có chút bất mãn nhận ly trà, chậm rãi uống.

Vừa xem hiểu ngay, Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư đều thông suốt, Bỉ lão gia phục hồi tinh thần: "Vậy hôn lễ dựa vào tiểu điện hạ rồi."

Màn diễn này, rõ ràng có thể thấy được, tiểu điện hạ mới là người đi cờ, cho nên Bỉ lão gia hợp ý, không hổ là thương nhân khôn khéo, nhìn chuyện quả nhiên thấu đáo.

Chuyện định ra, Bỉ lão gia muốn giữ Thiên Nguyệt Thần ở lại trong phủ, lại bị Thiên Nguyệt Thần cự tuyệt, thứ nhất không muốn người chú ý, thứ hai chuyện thành chủ còn cần điều tra.

"Phụ hoàng thật thủ đoạn." Sau khi đi ra, Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ.

Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng cười, ngửi tới ngửi lui trên người Thiên Nguyệt Triệt.

"Ngươi làm gì đó? Đang trên đường." Thiên Nguyệt Triệt đẩy nam nhân dán sát vào mình.

"Sao ta ngửi được vị chua, lại càng ngày càng đậm, hình như hôm nay Triệt nhi không ăn thức ăn có vị chua mà." Thiên Nguyệt Thần trêu chọc.

"Tiểu điện hạ không ăn thức ăn có vị chua, nhưng tiểu điện hạ ăn dấm." Nặc Kiệt chen vào một câu, Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro