Quyển 4 - Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Chương 6: Giật mình

  Đối với việc thiếu niên nói lời thô tục, Thiên Nguyệt Thần chỉ nhíu mày, không mở miệng, nhưng trên trán biểu hiện sự chán ghét tương đối rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt dùng chân đá đá y, ý bảo y thu liễm một chút.

Nhận được nhắc nhở của Thiên Nguyệt Triệt, dù Thiên Nguyệt Thần có chút thu liễm, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nhi tử bảo bối của mình.

Thiếu niên không để ý Thiên Nguyệt Thần chán ghét hắn, mà còn khá hài lòng.

"Ngươi là người thông minh..." Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, "Nhưng, ngươi nghĩ sai rồi, người mua ngươi là ta, cho nên, dù y chán ghét ngươi cũng vô ích."

Từng chữ từng câu của Thiên Nguyệt Triệt khiến thiếu niên sửng sốt, thế nào cũng không ngờ, người mua hắn cư là thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn hắn.

Hắn vốn cho rằng nam nhân thành thục trước mắt mua hắn, nên chỉ cần nam nhân này chán ghét hắn sẽ không đụng hắn, nhưng lúc này lại đổi thành thiếu niên trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, thật không dám tin.

Cửa lại mở một lần nữa, người tiến vào là Tệ Cự, cả người bị đánh đầy máu, thiếu niên cả kinh, vội vàng đỡ lấy, "Ca, sao ngươi... Ca..." Thiếu niên ôm lấy Tệ Cự, ánh mắt phẫn nộ nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Các ngươi muốn ta, cứ việc thượng, sao lại khi dễ ca ca của ta, còn đánh hắn như vậy?"

Đối với sự chỉ trích của thiếu niên, Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, "Ngươi cho rằng ta có hứng thú với ngươi?"

"Đệ, không liên quan đến bọn họ." Thanh âm của Tệ Cự có chút suy yếu, "Là ca ca vô dụng, không thể cứu ngươi, còn hại ngươi."

"Ca, ngươi đang nói linh tinh gì vậy, huynh đệ không nên so đo, huống chi ca ca luôn chăm sóc ta, từ nhỏ đến lớn luôn tốt với ta, ca ca, không trách ngươi, thật sự không trách ngươi." Thiếu niên rơi nước mắt, ôm lấy ca ca, tay chân có chút luống cuống.

"Hắn vì ngươi mà đến võ đài kiếm tiền, kết quả thua." Thiên Nguyệt Triệt không phải người hảo tâm, liền đổ thêm dầu vào lửa.

"Cái gì? Ca..."

"Là ta vô dụng, làm hỏng kiếm, mới làm hại ngươi..."

"Ca, ta nói, chuyện này không liên quan tới ngươi."

"Triệt nhi, trọng điểm." Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhắc nhở, y không có hứng thú với tiết mục thân tình.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Bây giờ ta mua ngươi, ca ca ngươi bị thương cần tiền xem bệnh, ngươi chỉ cần trả lời ta vài vấn đề, ta chẳng những có thể cho ngươi tiền, còn thả ngươi tự do, muốn giao dịch hay không?"

Nào có chuyện tốt như vậy, thiếu niên không tin, nhưng hắn không còn con đường khác, "Cái gì... Giao dịch gì?"

Thiên Nguyệt Triệt ưu nhã cười một tiếng, "SHIT, là từ ta vừa nghe ngươi mắng, nói cho ta biết, ngươi học được từ đâu, đây là vấn đề thứ nhất."

Nghe từng chữ Thiên Nguyệt Triệt thốt ra, thiếu niên sửng sốt, nhất thời cảnh giác, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Nhận thấy thiếu niên cảnh giác, Thiên Nguyệt Triệt ôn hòa cười nói, "SHIT, là ngôn ngữ của nước ta, hẳn là bạn kết giao của ngươi nói với ngươi, ta và bằng hữu tẩu tán, ta đang tìm hắn."

Này... Thiếu niên lộ vẻ do dự, hắn không biết SHIT là ngôn ngữ của nước nào, nhưng hắn nghe hiểu được, phát âm của Thiên Nguyệt Triệt rất giống người kia, hắn từng cười hỏi người kia, sao lại có ngôn ngữ kì quái như thế, người kia nói từ này dùng để mắng chửi, không ai hiểu được, hơn nữa đó là ngôn ngữ đặc biệt của nước khác.

"Ta... Ta không biết đây là ngôn ngữ của nước nào..." Mặc dù thiếu niên còn phòng bị, nhưng cũng thành thật nótrả lời, "Nhưng hắn nói, hắn tới từ một quốc gia thần bí, tên quốc gia kia là Trung Quốc."

Phanh...

Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi trên ghế, đột nhiên đứng thẳng lên, tâm tình có chút kích động, khiến thiếu niên sợ hãi ngừng lại.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần kéo Thiên Nguyệt Triệt vào trong lòng, "Triệt nhi, ngươi quá kích động ."

Thiên Nguyệt Triệt biết mình kích động, nhưng hắn hưng phấn, thật sự có người từ Trung Quốc tới, ngoài hắn và ca ca, còn có người Trung quốc tới đây, nếu nói cho ca ca biết, nhất định ca ca cũng có hứng thú.

"Không sao, ngươi tiếp tục, ta nghe được tin tức của bằng hữu, có chút hưng phấn." Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía thiếu niên, giải thích, giải thích vốn không cần thiết, hắn cũng chưa từng giải thích với người nào, đương nhiên trừ Thiên Nguyệt Thần, nhưng lúc này hắn muốn nghe thêm tin tức từ miệng thiếu niên.

Thiếu niên cẩn thận nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, đúng như Thiên Nguyệt Triệt nói, vẻ mặt thật là hưng phấn, có lẽ là vui sướng khi nghe tin tức của bằng hữu, thiếu niên nghĩ thầm, cảnh giác cũng mất đi, "Nhưng ta và hắn không quá quen thuộc, lúc ta mới quen hắn, bọn ta đều là hài tử lưu lạc..." Nói tới đây, trong mắt thiếu niên có chút khó xử, "Là khất nhi, bọn ta không có nhà, nhưng ta biết hắn không giống người khác."

Khất nhi? Thiên Nguyệt Triệt nhớ ra cái gì đó, không mở miệng, tiếp tục nghe thiếu niên nói, "Hắn lợi hại hơn chúng ta, trước kia ta và ca ca bị những khất nhi khác trong thành khi dễ, hắn luôn trợ giúp bọn ta, hắn rất lợi hại, đánh nhau hơn hẳn bọn họ, có một ngày hắn nói với chúng ta, hắn phải rời khỏi chúng ta, hắn nói, trên người hắn có sứ mạng rất lớn, hắn muốn hoàn thành sứ mạng của hắn.

Ta đã từng hỏi hắn, là sứ mạng gì, ta có thể giúp, hắn nói không giúp được, khi đó ta rất tức giận, ta nói, ngươi chưa nói sao biết ta không giúp được gì, chẳng lẽ ta vô dụng thế sao? Mặc dù ta biết, hắn không có ý này.

Sau đó hắn nói cho ta biết, hắn có bốn bằng hữu thất lạc, hắn muốn tìm bằng hữu của hắn, nhưng biển người mênh mông, hắn nói hắn không biết làm thế nào để tìm.

Có một buổi tối, bọn ta đang ngủ, trên người của hắn phát ra một loại ánh sáng mãnh liệt, bạch sắc quang mang chiếu rọi toàn thân của hắn, phi thường xinh đẹp, mê hoặc ánh mắt mọi người, thấy tia sáng này, hắn hưng phấn chạy ra ngoài, sau đó bọn ta cũng theo ra.

Kết quả, bọn ta thấy bốn loại quang mang trên không trung, hắc, hồng, thanh, hoàng, lại thêm bạch sắc của hắn, là năm loại màu sắc.

Hắn chỉ vào bầu trời, nói, đó là bằng hữu hắn muốn tìm, ta chưa từng thấy hắn hưng phấn như thế, hắn nói, hắn có thể xác định bằng hữu của hắn cũng ở đây, cho nên hắn phải đi tìm bằng hữu của hắn.

Nhưng đại lục lớn như vậy, không biết đi đâu tìm, sau đó bọn ta có nghe nói, hiệp hội ma pháp có một cái gương thần bí, nó có thể thấy bất kỳ người nào mình muốn gặp.

Cho nên hắn đến hiệp hội ma pháp tìm gương."

Nghe lời thiếu niên, không chỉ Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, ngay cả Thiên Nguyệt Thần cũng rung động, bạch sắc quang mang, tất cả mọi người đều biết, nó đại biểu cho cái gì.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt nắm chặt tay Thiên Nguyệt Thần, tim đập thật nhanh, mà nguyên nhân trong đó ngay cả Thiên Nguyệt Triệt cũng cảm thấy kỳ quái, hắn chưa từng có khát vọng muốn tìm hiểu mãnh liệt như vậy.

Người kia... Người kia...

Cảm giác bàn tay truyền đến nhiệt độ, Thiên Nguyệt Triệt bình tĩnh lại, hỏi tiếp, "Đó là lúc nào?"

"Tám năm trước, khi đó bọn ta mười tuổi."

Tám năm trước, mười tuổi, nói cách khác, bây giờ hắn 18 tuổi, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong lòng ngực ra một chuỗi mã não La Hán, "Vật này, ngươi có biết?"

Nhìn mã não trong tay Thiên Nguyệt Triệt, đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, "Di, sao nó ở chỗ ngươi, ban đầu ta thật sự không có tiền, đem cái này bán đi, đây là hắn cho ta, hắn nói có thể đổi rất nhiều tiền, ân, đại khái là năm năm trước."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Ra khỏi Dục Hương lâu, trở lại hoàng cung, dọc theo đường đi, Thiên Nguyệt Triệt lẳng lặng tựa vào ngực Thiên Nguyệt Thần, không nói gì.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nắm tay của hắn, Thiên Nguyệt Thần hỏi.

Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Đang suy nghĩ, phụ hoàng chưa nói cho ta rất nhiều việc."

Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, sau đó nhớ ra, "Ngươi không hỏi, ta cũng không để ý, hôm nay ngươi nhắc nhở, ta cũng nghĩ đến, Triệt nhi muốn biết chuyện của Thần tộc?"

Hai người đi tới Kim Long điện, vào bên trong, ngồi trên trường tháp, cung nữ lập tức dâng trà và điểm tâm, sau đó Thiên Nguyệt Thần bảo các nàng lui ra.

"Triệt nhi còn nhớ, ta từng nói, ta là Ám Dạ chi chủ?" Thiên Nguyệt Thần rót trà cho hai người.

"Nhớ kỹ, ta biết ngươi là Ám Dạ chi chủ, hơn nữa Nặc Kiệt cũng biết thân phận của ngươi, đúng không?" Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Đúng, Nặc Kiệt biết, Triệt nhi nhớ kỹ lời phụ hoàng, năm tám tuổi đi săn dã thú, kích thích nguyên tố hắc ám trong cơ thể ta, cũng là lúc ma pháp bạo loạn, đồng thời cũng giúp Ám Dạ chi tử tìm được Ám Dạ chi chủ, mang ta và Nặc Kiệt về Ám Dạ chi tộc, khi đó, ta mới biết chuyện giữa Ám Dạ chi tộc, Tinh Linh tộc, Thần tộc và Ma tộc." Thiên Nguyệt Thần bắt đầu nói về chuyện cũ. 



Quyển 4 - Chương 7: Nói ra

  Nghe nói, 300 năm trước, Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu sinh tử trên đỉnh Linh Sơn, quyết đấu 3 ngày 3 đêm, nếu linh lực không gây ra chấn động mãnh liệt, e là không ai phát hiện bọn họ.

Nghe nói, ngày thứ ba, lúc trưởng lão của Ám Dạ chi tộc chạy tới đỉnh Linh Sơn, thì nơi đó đã thành một mảnh hoang tàn, thứ duy nhất có thể thấy là dấu vết đánh nhau cường liệt.

Sau đó, bọn họ thông qua Hắc ám chi châu cảm ứng được Ám Dạ chi chủ chưa chết, cho nên bọn họ mang theo Hắc ám chi châu đi tìm Ám Dạ chi chủ, không ngờ tìm được Ám Dạ chi chủ sống lại là ta.

Triệt nhi nói đến tên mẫu thân ở kiếp trước, còn có Lợi Tư gia tộc, ta đều biết, bởi vì ta từng nhìn thấy danh sách Thần Tộc ghi lại trong ám nguyệt chi tộc."

Nghe Thiên Nguyệt Thần phân tích, Thiên Nguyệt Triệt có chút suy nghĩ, chuyện Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu ở đỉnh Linh Sơn, Thánh Anh cũng đã nói với hắn.

Nhưng lúc này hắn bắt đầu hoài nghi, không hoài nghi Thánh Anh, mà hoài nghi chuyện phía sau.

"Triệt nhi, chuyện Hồng Diệp nói cho ta biết, ngươi có thể là Tinh Linh hoàng chuyển thế, bởi vì Ám Dạ chi tộc nói cho ta biết, lúc Ám Dạ chi chủ biến mất, Tinh Linh hoàng cũng biến mất.

Nhưng Triệt nhi, dù kiếp trước chúng ta đối đầu thế nào cũng không ảnh hưởng tới kiếp này, Triệt nhi là của một mình ta, duy nhất, Triệt nhi cũng nghĩ vậy, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, hai tay nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu sâu thẳm chăm chú nhìn hài tử trước mắt.

Thiên Nguyệt Triệt đứng lên. Dù trong mục mâu kim sắc có chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần cũng kiên định như vậy, "Phụ hoàng, Tinh Linh hoàng là Tinh Linh hoàng, Ám Dạ chi chủ là Ám Dạ chi chủ, bọn họ khác Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, Triệt nhi và phụ hoàng sẽ không vì Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng mà thay đổi. Cho nên, phụ hoàng cũng là của một mình Triệt nhi." Hai tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, kiễng chân hôn lên môi nam nhân.

Đầu lưỡi đưa vào cảm thụ đầu lưỡi của nam nhân.

Toàn thân Thiên Nguyệt Thần bị dòng nước xiết bao phủ, đây là lần đầu tiên Triệt nhi kích động như thế, cũng là lần đầu tiên Triệt nhi chủ động như thế, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần chuyển sang làm chủ.

Nụ hôn vừa hôn kết thúc, khóe môi hai người lưu lại chỉ bạc, vẽ nên một đạo dâm mỹ, Thiên Nguyệt Thần vung tay, cửa tẩm cung nhanh chóng khép lại.

Bên trong gian phòng nổi lên một cỗ kích tình.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người xích lõa nằm trên giường ôm nhau, Thiên Nguyệt Triệt an tâm nằm trong lòng nam nhân, "Phụ hoàng, còn nhớ rõ ta từng hỏi ngươi, trong thiên hạ này không chỉ có một Tinh Linh hoàng phải không?"

"Ý của Triệt nhi là Triệt nhi gặp được... ?" Thiên Nguyệt Thần đùa giỡn mái tóc của Thiên Nguyệt Triệt.

"Ta và hắn đã giao thủ." Lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, thiếu chút nữa hù dọa nam nhân.

"Ngươi nói cái gì?" Thiên Nguyệt Thần dừng tay lại, giọng nói vô thức hiện lên lo lắng.

"Phụ hoàng nghe vô cùng rõ ràng, ta từng gặp một nam tử ở Phỉ Bỉ Na thành lúc ra khỏi nhà lao, nam tử kia... Vô cùng... Phụ hoàng, ta tìm không được từ để hình dung nam tử này, thật sự rất khó tin, hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, không có bất kỳ tỳ vết nào.

Hắn có một mái tóc dài đen nhánh, hắn có một đôi mắt hắc sắc, khó tin hơn nữa, lúc hắn vận dụng linh lực, trong mắt của hắn cũng hiện lên ngũ thải quang mang giống ta, trán của hắn cũng có dấu hiệu hỏa diễm thấu minh.

Hắn còn nói cái gì mà ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ, ta không giải thích được, phụ hoàng, hắn rất mạnh." Thiên Nguyệt Triệt không nói hết, hắn không nói cho Thiên Nguyệt Thần biết, khi đó trong đầu của hắn xuất hiện bóng người mơ mơ hồ hồ kia, bóng người có một đầu bạch phát.

Hắn cũng không nói cho Thiên Nguyệt Thần, nam tử kia nói, hắn không tiếc hủy diệt nguyên thần của mình để bảo vệ người kia.

"Cho nên ngươi thua." Nét mặt Thiên Nguyệt Thần đầy lo lắng, chuyện quan trọng như thế mà bảo bối không nói cho hắn biết, vạn nhất bị thương thì sao?

"Uh, rất thảm." Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu, đồng thời rúc vào lòng nam nhân, biểu hiện đáng thương.

"Hắn đả thương ngươi?" Thanh âm Thiên Nguyệt Thần trầm xuống, sát khí này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, bảo bối lại bị người khác đả thương dưới sự bảo vệ của y. Không thể tha thứ kẻ kia, cũng không thể tha thứ chính mình.

"Uh, hình như bị thương, nhìn ánh mắt của hắn, tựa hồ muốn giết ta, nhưng ta cũng cảm thấy kì lạ, vì sao hắn không giết ta."

"Triệt nhi, không được nói nhảm." Thanh âm Thiên Nguyệt Thần đột nhiên cao lên, giống như muốn phá màng nhĩ của Thiên Nguyệt Triệt, "Không được, ta không cho ngươi nói lời như thế."

Chết tiệt, đột nhiên phát hiện thân thể của mình run rẩy, hài tử này muốn hành hạ y.

Cảm giác được thân thể nam nhân lạnh như băng trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt mới ý thức được mình nói hơi quá, nhanh chóng ôm lấy nam nhân, "Phụ hoàng, ta không sao , không có chuyện gì, phụ hoàng, ta bảo đảm, sẽ không xảy ra chuyện này nữa."

Lời bảo đảm của Thiên Nguyệt Triệt sớm không đáng tin, Thiên Nguyệt Thần chỉ liếc mắt nhìn hắn.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt có chút lắng, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cùng Thiên Nguyệt Thần mắt to trừng mắt nhỏ.

"Triệt nhi, từ nay về sau, ngươi không được rời ta nửa bước." Hung hăng thậm chí là nghiến răng nghiến lợi nói.

Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên biết điều mà đáp ứng, nếu lúc này phản kháng nam nhân, trừ phi hắn chán sống, thật ra hắn muốn nói, hắn định đến hiệp hội ma pháp tìm thiếu niên La Hán kia.

"Sau đó?" Thiên Nguyệt Thần bình tĩnh hỏi tiếp.

"Sau đó, ta cũng không biết, Đàn Thành và Đàn tìm được ta lúc ta đã hôn mê không... Không không... Bọn họ tìm được ta, ta chỉ bị đả thương, nhưng thương thế rất kỳ quái, tự động liền tốt, hơn nữa ngươi xem." Thiên Nguyệt Triệt hạ chăn xuống mấy phần: "Ngươi nhìn, toàn thân không có vết thương, hắc hắc... ."

"Thiên Nguyệt Triệt, ngươi ngu ngốc." Rốt cục nhịn không được, nam nhân nổi giận, "Trên người của ngươi chảy huyết mạch của ta, hiểu không? Là huyết mạch của ta, ngươi cho rằng kế thừa huyết mạch Ám Dạ chi chủ là nói giỡn sao? Ngươi cho rằng lúc đầu trẫm cho ngươi máu là đùa giỡn sao?"

Rống xong, Thiên Nguyệt Thần chưa từng sinh khí như lúc này, hận không thể bóp chết hài tử trước mắt.

Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, có chút ủy khuất, "Nhưng ngươi đâu nói cho ta biết, thì làm sao ta biết được."

"Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Thần lại rống một lần nữa.

"Tốt nha, ta thật sự không biết máu của quỷ hút máu sẽ giúp vết thương chóng lành như vậy."

"Ngươi... Nói thật, sau đó thế nào?" Quyết định không tiếp tục vấn đề này, nếu không Thiên Nguyệt Thần hoài nghi, mình thật sự sẽ lỡ tay bóp chết hắn.

"Sau đó hôn mê, ta rất mơ hồ, nhưng hình như ngũ hành thú đã cứu ta, ta cũng vậy không rõ, nam tử kia rời đi." Ngũ hành thú, hắn có nghiên cứu quá, nhưng không tìm thấy điều gì lạ.

Ngũ hành thú?

Thiên Nguyệt Thần buồn bực, là thứ đồ khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc?

"Phụ hoàng, ngươi nói xem, nam tử kia có phải là Tinh Linh hoàng hay không, nếu hắn là Tinh Linh hoàng, vậy ta là ai?" Lòng hiếu kỳ của Thiên Nguyệt Triệt lại lan tràn, tiểu đông tây đã quên nam tử kia là cấm kỵ của Thiên Nguyệt Thần, mà lúc này, ba chữ Tinh Linh hoàng càng trở thành cấm kỵ của y.

Cảm giác sắc mặt nam nhân càng ngày càng đen, Thiên Nguyệt Triệt biết điều chui vào trong chăn, lôi chăn lên đỉnh đầu giả vờ ngủ, thậm chí không dám phát ra tiếng hô hấp.

Ai.

Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ than thở, vươn tay kéo chăn trên đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt xuống, "Khó chịu như vậy, khiến thân thể không tốt thì sao?"

Tâm, vẫn nghiêng về phía tiểu đông tây trước mắt hơn chính chủ nhân của nó.

Thiên Nguyệt Triệt đau xót kêu, "Phụ hoàng." Cọ cọ Thiên Nguyệt Thần, sau đó nhắm mắt an tâm ngủ, khóe môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần lại than thở một lần nữa, sau đó ôm chặt tiểu đông tây, hai phụ tử cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Đến khi hai người thật sự đói bụng, mới chậm rì rì rời giường.

Trong đại sảnh đã bày món ăn, Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi đi đến chỗ ngồi, nhìn cái này không đói bụng, nhìn cái kia cũng không đói bụng, có lẽ ngày hôm đó thật sự rất thư thái.

"Phụ hoàng, uy ta đi." Tiểu tổ tông lên tiếng, sao có thể không theo, vì thế Nặc Kiệt đứng một bên, cảm thấy ủy khuất thay Thiên Nguyệt Thần, tiểu điện hạ càng ngày càng quá mức, lúc nhỏ để bệ hạ uy còn chưa tính, trưởng thành vẫn lười biếng như vậy.

Quá đáng hơn là tiểu điện hạ học người ta làm tiểu thâu, bóc lột hà thủ ô hắn sai người mang về từ Sắc Vi đế quốc, hắn phải bỏ ra nhân lực, vật lực, sau đó... Hắc hắc... Khấu trừ trong quốc khố.

Đương nhiên chỉ là suy nghĩ, người thành thật như hắn hiển nhiên không dám động vào quốc khố, vì thế trong lòng Nặc Kiệt tự khinh bỉ chính mình.

Thiên Nguyệt Triệt liếc thấy khuôn mặt ủy khuất của Nặc Kiệt, âm thầm cười.



Quyển 4 - Chương 8: Ti chế phòng

Ân...

Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ long sàng hoa lệ truyền ra, sau đó là cái chân dài trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, tiếp theo ra một cánh tay trắng nõn, cuối cùng là cái đầu thủy phấn vươn ra.

Thiên Nguyệt Triệt đưa tay duỗi lưng, mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc muốn tỉnh thật là thoải mái, toàn thân vặn vẹo, mặc dù xương sống thắt lưng có chút mỏi, cũng may phụ hoàng cũng tương đối khắc chế, lại bôi dược, hơn nữa phụ hoàng âm thầm dụng công lực giúp hắn hoạt động gân cốt, cho nên cũng không đau.

Cuối cùng là mở mắt, sau đó Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc.

A...

Tiếng thét chói tai chắc chắn không phong độ chút nào, những chú chim đậu trên cổ thụ ở Kim Long điện đều nhanh chóng mở cánh chạy trốn.

Cung nữ, thị vệ ở Kim Long điện nghe thấy tiếng thét, đều dừng công việc trong tay, rối rít chuẩn bị binh khí, chạy ào vào nội thất.

Mà trong đó nhất nhanh chân nhất là Đàn Thành và Đàn, đi tới nửa đường thì nghe Thiên Nguyệt Triệt hô to 'Nặc Kiệt', tâm vừa nhảy, "Tiểu điện hạ, nô tài tới cứu giá."

Từng tảng bụi mù bay lên, ở chỗ kia không còn bóng dáng Nặc Kiệt.

Ngự thư phòng, Thiên Nguyệt Thần đang cùng đại thần thương lượng vấn đề kiểm duyệt quân đội, đột nhiên nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít bay qua nóc Ngự thư phòng, thoáng chốc suy đoán, chả lẽ chim chóc bắt đầu bay về phương bắc?

Phanh...

Nặc Kiệt rút trường kiếm xông vào nội thất.

Phanh...

Thị vệ rút ra bội kiếm đá văng cửa nội thất.

Rầm rầm rầm...

Bụi đất thổi qua tầm mắt của người, Nặc Kiệt cả người mồ hôi, triển khai tư thế chiến đấu, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

Kết quả, trên đầu mọi người một trận quạ đen bay qua.

Chỉ thấy tiểu điện hạ luôn luôn kiêu ngạo lắc lắc chăn bông, chân đứng trên giường, hai mắt ngập nước nhìn bọn họ, ngón tay chỉ hướng khác "Nó... Nó là vật gì?"

Thanh âm run rẩy kia tuyệt đối không phải giả.

"Tiểu điện hạ, lúc này ngài vừa rời giường nên mơ hồ, nó là Tiểu Bạch a." Nặc Kiệt lấy khăn lụa từ trong lòng ngực ra, vừa lau trứ mồ hôi vừa nói, tiểu điện hạ chưa trưởng thành đã mắc chứng bệnh mất trí của người già, thật đáng thương.

"Câm miệng." Thiên Nguyệt Triệt lập tức lại đổi thành nét mặt hung dữ, nhưng khóe mắt lướt qua Tiểu Bạch vẫn còn run rẩy, "Nó... Nó thật là Tiểu Bạch?"

Chớ trách Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, thật ra lúc này Tiểu Bạch không phải là Tiểu Bạch toàn thân trắng trắng trắng mập mạp ngày thường, mà toàn thân đen sì, nếu hai con mắt không dao động, không ai biết đó là người hay quỷ?

"Hắc hắc." Tiểu Bạch nhếch môi, tạo một độ cong nho nhỏ, "Nhìn... Đẹp... Chứ?" Ở trong mắt Tiểu Bạch, màu đen là phi thường xinh đẹp, nguyên nhân rất đơn giản, nhận lấy ảnh hưởng của Thiên Nguyệt Thần, bởi vì Thiên Nguyệt Thần luôn dùng y phục hắc sắc, mà Thiên Nguyệt Triệt lại thích Thiên Nguyệt Thần như vậy, cho nên Tiểu Bạch đơn thuần cho rằng màu đen là đẹp nhất.

"Đẹp mắt?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ kém không thét chói tai, cái này mà đẹp mắt, hắn ghét nhất ghét nhất màu đen , không, phải nói hắn ghét nhất động vật màu đen, về phần lý do, lòng tự ái quá cao nên không thể nói ra.

Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là kiếp trước Thiên Nguyệt Triệt bị lão gia tử bắt lên đảo đơn độc huấn luyện, đã từng một mình khiêu chiến hai con gấu đen, cái cảm giác sống lại từ vực thẳm còn khắc sâu, cho nên khi Tiểu Bạch toàn thân đen thui xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô thức cho rằng mình trở lại nơi đó.

Tiểu Bạch đơn thuần nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt không để ý, Tiểu Bạch cho rằng hắn khen ngợi nó. Nụ cười trên khuôn mặt tối như mực càng thêm rực rỡ, Thiên Nguyệt Triệt rùng mình.

"Đi ra ngoài, các ngươi đi ra ngoài trước." Đuổi những người đang xem cuộc vui ra ngoài, trong lòng hung hắn mắng Tiểu Bạch một trận, hình tượng của hắn, quang huy, lãnh tuấn đều mất hết.

Tiểu Bạch nhìn mọi người rời đi, nghĩ rằng Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng với nó, bởi vậy cầm lấy y phục của Thiên Nguyệt Triệt, định nhảy lên giường mặc vào cho hắn, kết quả...

"Đừng tới đây." Vươn một tay giữ khoảng cách với Tiểu Bạch, "Sao ngươi biến thành như vậy, ai làm cho ngươi?" Vốn là trắng trắng khả ái cỡ nào, bây giờ, mười phần biến thành tiểu hắc hùng.

Di? Tiểu Bạch mở tay nải, vươn vào bên trong tìm tòi, sau đó lấy ra một lọ đồ, mà thứ đồ này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, chính là tinh dầu hà thủ ô hắn nhuộm tóc lúc trước.

Trán nổi gân xanh, đúng là tiểu bạch si, "Ném y phục tới đây, ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích."

Tiểu Bạch không hiểu giật giật đầu, sau đó vẫn biết điều một chút ném y phục cho Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy y phục mặc trên người, không kịp cột chặt dây lưng, lộ rõ vùng ngực còn tràn đầy hồng ngân, đi nhanh ra bên ngoài.

"Tới đây." Đi tới ôn thất, Tiểu Bạch lập tức đuổi theo. "Nhảy xuống." Chỉ chỉ dục trì, nói với phía Tiểu Bạch, "Đem mình tẩy sạch sẽ."

Tiểu Bạch cho là Thiên Nguyệt Triệt ghét bỏ nó không chịu tắm, thật ra mỗi ngày nó đều tắm sạch sẽ mà, nhưng nhìn bộ dáng hết sức căng thẳng của Thiên Nguyệt Triệt, Tiểu Bạch rụt cổ, theo ý của hắn thì tốt hơn.

Đợi Thiên Nguyệt Triệt ra ngoài lấy trường bào bạch sắc mặc vào rồi trở lại ôn thất, phát hiện Tiểu Bạch đã ngồi ở trên chăn lông, nhưng toàn thân của nó vẫn tối như mực.

Nghĩ tới mái tóc của mình, Thiên Nguyệt Triệt mới biết, hà thủ ô chẳng những có chức năng làm đen tóc mà còn làm đen da."Thôi, đi theo ta." Tuyệt đối không muốn nó đi theo hắn, Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt ra khỏi Kim Long điện.

"Chủ tử." Đàn vừa bưng điểm tâm vào, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, ít nhất lúc người khác bị chủ tử khi dễ, nàng có trò vui để xem.

Ti chế phòng

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt tới ti chế phòng, người chưa bước vào đại môn, liền nghe thanh âm cung kính bên trong, "Cung nghênh tiểu điện hạ quang lâm ti chế phòng."

Ở trong hoàng cung, ai cũng biết, bắt được tâm của tiểu điện hạ tâm còn quan trọng hơn bắt được tâm bệ hạ, hàng năm, cống phẩm ti chế phòng thu về đều đưa đến Kim Long điện đầu tiên để bệ hạ chọn lựa, mà bệ hạ luôn để tiểu điện hạ chọn, những thứ tiểu điện hạ không muốn mới đưa tới các cung, các điện cho tần phi.

Mà nay năm, những cống phẩm tơ tằm thu được, chưa báo lại bệ hạ, tiểu điện hạ đã quang lâm, đối với ti chế phòng mà nói, là vinh hạnh lớn lao.

Thợ thủ công của ti chế phòng là một nam tử phi thường xuất sắc, họ Phỉ, mọi người gọi hắn là Phỉ ti chế.

"Tham kiến tiểu điện hạ." Mặc dù Phỉ ti chế có chút nghi hoặc chuyện tiểu điện hạ đến, nhưng lễ nghi ắt không thể thiếu, mà Thiên Nguyệt Triệt cũng biết Phỉ ti chế, bởi vì mỗi lần đưa vải vóc đến Kim Long điện giúp Thiên Nguyệt Triệt may y phục đều là Phỉ ti chế, "Tiểu điện hạ có gì phân phó chỉ cần sai người đến truyền lời là đủ, đâu phiền tiểu điện hạ tự mình quang lâm."

"Miễn." Thiên Nguyệt Triệt bước lên cách mọi người một khoảng, "Bổn điện muốn làm vài món xiêm y, nơi này có vải vóc gì nhìn thuận mắt."

Nhìn thuận mắt?

Mọi người không rõ, rốt cuộc loại vải vóc nào mới thuận mắt tiểu điện hạ.

Phỉ ty chế khiêm tốn hữu lễ nói, "Ti chế phòng mới thu nhận vải vóc tối hôm qua, hôm nay vẫn chưa sắp xếp tốt, nếu tiểu điện hạ thích, có thể lấy trước, sau đó vi thần sẽ ghi chép lại."

Thiên Nguyệt Triệt thấy lời này nghe lọt tai, chăm chú nhìn Phỉ ti chế một lúc, sau đó kiêu ngạo nói, "Phỉ ti chế là một người thông minh."

Đối với lời khen ngợi của Thiên Nguyệt Triệt, Phỉ ti chế chỉ mỉm cười, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt vào gian phòng chứa vải vóc để lựa chọn.

Ngày thường Thiên Nguyệt Triệt tự mặc y phục đã là quá tốt, hơn nữa đều phụ hoàng trực tiếp giúp hắn chọn lựa, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mới nhìn một cái đã cảm thấy hoa mắt.

Mục mâu tùy ý đảo quanh, tận lực xem vải vóc nào có màu sắc sạch sẽ, đột nhiên một cậy vải đập vào mắt của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào cây vải kia, "Cái này đi." Vải màu trắng sữa, hoa văn giống nhau, nếu người mặc thì điềm đạm đáng yêu ý nhị, nhưng tiểu bạch si kia mặc thì thêm nét hồn nhiên.

"Cái này... ?" Phỉ ti chế lộ vẻ khó xử, "Tiểu điện hạ, loại này chỉ còn một cây, hơn nữa đã được nương nương chọn, gần đây thân thể của vị nương nương kia không thoải mái, cho nên liên tục đặt trước."

"Nương nương? Vị nương nương nào?"

"Bẩm tiểu điện hạ, là Thư phi nương nương." Phỉ ti chế thành thực nói.

Thư phi? Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên sóng ngầm: "Phỉ ti chế, vừa rồi bổn điện mới khen ngươi thông minh, lúc này ngươi lại hồ đồ."

"Thỉnh tiểu điện hạ bớt giận." Phỉ ti chế nhanh chóng khom lưng.

"Bớt giận?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Phỉ ti chế là người hiểu chuyện, trong cung, bổn điện nói một không hai, cây vải này, bổn điện muốn, nếu ngươi không thể ăn nói với Thư phi, bảo nàng bản đến nói với bổn điện, hay là Phỉ ti chế cảm thấy bổn điện phải thỉnh phụ hoàng tới lấy cây vải này mới được?"

"Không không không... Nếu tiểu điện hạ muốn, vi thần phỏng đoán Thư phi nương nương cũng nguyện ý bỏ những thứ yêu thích." Hài tử này... Phỉ ti chế không ngừng thở gấp, đều nói hài tử đế vương gia sớm thành thục, nhưng hắn thấy, hài tử này không thành thục đơn giản.

Xem ra, chờ hài tử này thỏa mãn sẽ nhanh chóng rời đi, ở trong cung nhiều năm, lần đầu tiên hắn thấy một hoàng tử như vậy, mà hoàng tử này lại được đế vương cực kỳ sủng ái.

Phần sủng ái kia, chỉ sợ là ngay cả ba nghìn mỹ nữ chung một chỗ, cũng không cách nào bằng.

Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm Phỉ ti chế đang nghĩ gì, theo hắn thấy, Thư phi kia muốn may y phục đi quyến rũ phụ hoàng, hừ, đừng nói bổn điện nhằm vào ngươi, thật sự là ngươi quá chướng mắt.

Nếu giống như mẫu thân của Thiên Nguyệt Thiên Hâm – Trữ quý phi, mặc dù thích tranh giành, nhưng không có đầu óc, thì hắn cũng không thèm làm khó nàng.

Tìm được vải, Phỉ ti chế hỏi, "Tiểu điện hạ vẫn muốn như trước kia, cùng một màu sắc may hai bộ sao?"

Y phục của nam nhân đơn giản hơn nữ nhân, thân thể Thiên Nguyệt lại mảnh khảnh, cho nên một cây vải có thể làm được hai bộ.

"Không, bổn điện không may cho mình." Thiên Nguyệt Triệt nói, sau đó hướng phía đại môn, trầm giọng hô to, "Còn không đi vào cho ta."

Tiếp theo, trước mắt bao người, Tiểu Bạch từ từ thẹn thùng đi đến, từ từ là vì cảm thấy có lỗi khi để Thiên Nguyệt Triệt may y phục cho nó, còn thẹn thùng là vì bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy.

Đây là vật gì?

Mấy thị nữ tựa vào nhau, tò mò nhìn vật toàn thân đen sì trước mắt, bọn họ chỉ nghe nói, tiểu điện hạ có hai sủng vật, một là Tiểu Bạch trắng trắng mập mạp phi thường khả ái, hai là Thủ Điện Đồng tùy hứng, thích đẹp lại hay làm xằng làm bậy.

Nhưng, cái này là...



Quyển 4 - Chương 9: Tim đập nhanh

  Toàn thân đen sì, giống như than, đây chẳng lẽ là sủng vật tiểu điện hạ mới thu?

Có kẻ can đảm mở to mắt nhìn, muốn nhìn xem nó kỳ quái ở chỗ nào, có kẻ nhát gan cúi đầu, nhưng không che dấu được lòng hiếu kỳ.

Tiểu Bạch ngoài thẹn thùng còn vô cùng kiêu ngạo, rốt cuộc cũng là gia hỏa có lòng tự ái, được nhiều người nhìn chăm chú như vậy, rất thỏa mãn.

Chuyển cước bộ đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, mở to hai mắt sáng ngời nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt hướng Phỉ ti chế mở miệng, "Tới, lượng lượng hình dáng của nó, làm cho nó mấy bộ, bổn điện không muốn nhìn toàn thân đen thui của nó."

"Vâng, vi thần rõ ràng." Thật ra hắn cảm thấy vật đen sì này khả ái, đương nhiên lời này không dám nói trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù giọng nói có chút cứng nhắc, nhưng trong đó vẫn không che dấu được yêu thích với gia hỏa đen thui kia, nếu để Thư phi biết được, cây vải nàng thích bị sủng vật của tiểu điện hạ cướp đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hậu cung quả nhiên an tĩnh quá lâu rồi.

Rời khỏi Ti chế phòng, Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý Tiểu Bạch theo sau hắn, một mình một người tản bộ.

Ngự thư phòng

Sau khi cùng quân chính đại thần thương lượng tốt chuyện kiểm duyệt quân đội, Thiên Nguyệt Thần liền gọi ám Tinh Linh Ám Diễm ra, y phục Ám Diễm lộn xộn, trước ngực lưu lại hồng ngân, nét mặt dâm mỹ còn mang chút mùi vị hoan ái.

"Lúc này ngươi nên ôm bảo bối của ngươi mới phải? Gọi ta tới làm gì?" Thiệt là, cũng không nhìn hoàn cảnh, đem hứng thú thật vất vả mới đến được một nửa của hắn cắt đứt.

Thiên Nguyệt Thần đầy ý cười đánh giá toàn thân cao thấp Ám Diễm một lần, dù mặc y phục, nhưng vẫn có thể thấy rõ là vội vội vàng vàng mặc lên.

"Y phục của ngươi mặc ngược." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở.

Ám Diễm vừa nhìn, quả nhiên.

Tiện tay cởi y phục, thân thể xích lõa hiện hiển, đúng như Thiên Nguyệt Thần đoán, vóc người không tệ, nam nhân tà ác hảo tâm đánh giá, nhưng là... Ánh mắt liếc về hạ khố Ám Diễm, tựa hồ vật kia còn cong lên.

Thiên Nguyệt Thần phá lên cười.

"Hâm mộ cũng không dùng nét mặt như ngươi." Ám Diễm tuyệt không cảm thấy thẹn thùng, tùy ý ngồi xuống ghế,

"Không làm xong, chưa kịp đi vào, đã bị ngươi tìm tới, trong khoảng thời gian ngắn không thể xuống."

Rõ ràng là lời hạ lưu cực kỳ, thốt ra từ miệng nam tử này, còn mang theo một tia quyến rũ.

"Ta còn nghĩ ngươi bị người đi vào kia." Ý cười trong mắt Thiên Nguyệt Thần càng đậm.

"Chó má, ta đường đường ám Tinh Linh tam hoàng tử, ai có lá gan này, ngươi cho rằng ta là bảo bối nhà ngươi." Thanh âm Ám Diễm vừa dứt, một tia sát khí xẹt qua mặt hắn, Ám Diễm vươn tay sờ, trên mặt chảy máu, mẹ kiếp, tốc độ của nam nhân này càng lúc càng nhanh.

"Lần sau nhất định vẽ hoa lên cổ ngươi." Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, uy hiếp, "Ngươi nên may mắn lời này là nói trước mặt ta, nếu như là bảo bối của ta, nhất định róc da, rút gân ngươi, hắn rất có hứng thú mở bụng Tinh Linh, nghiên cứu một chút."

Mặc dù ánh mắt Thiên Nguyệt Thần mang theo ý cười như cũ, nhưng Ám Diễm nhìn ra sự chăm chú trong mắt y, nam nhân này đã thật sự sa vào, tình cảm nồng đậm như vậy, là dành cho hài tử kia?

Nghĩ đến nam nhân này cũng có một ngày như vậy, tâm tình của Ám Diễm theo đó mà tốt lên, "Nói đi, gọi ta ra, có chuyện gì?"

Thiên Nguyệt Thần liền nghiêm túc, "Ngươi biết bao nhiêu về thần tướng và Tinh Linh tộc?"

Ám Diễm chân thành nói, "Nếu như ngươi hỏi ta chuyện Ám Tinh Linh, ta đương nhiên biết rõ ràng, nếu là chuyện Quang Tinh Linh, hiển nhiên không nhiều lắm, tựa như loài người các ngươi có lãnh địa có quốc gia khác nhau, Ám Tinh Linh và Quang Tinh Linh cũng độc lập."

"Được rồi, là ta không nói rõ ràng." Thiên Nguyệt Thần buông tay ra, "Đối với Tinh Linh hoàng và... Ngũ thần tướng, kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi biết bao nhiêu?"

Trong Tinh Linh tộc, thật ra địa vị của Quang Tinh Linh cao hơn Ám Tinh Linh, bởi vì Quang Tinh Linh là quang hệ ma pháp, bọn họ càng dễ tiếp cận với Tinh Linh hoàng.

"Tinh Linh hoàng ở Tinh Linh điện tại thiên hà, nơi đó không phải người bình thường muốn vào là vào, tất cả mọi người đều nói 300 năm trước Tinh Linh hoàng mất tích, nhưng không đúng, Tinh Linh hoàng chỉ bế quan."

"Nói cách khác Tinh Linh hoàng không mất tích?" Nếu như Tinh Linh hoàng không mất tích, ấn kí của Triệt nhi là gì?

"Không sai, bởi vì 200 năm trước, Tinh Linh hoàng triệu Quang Tinh Linh Vương và phụ vương ta vào điện, nói là hắn muốn bế quan. Chuyện Tinh Linh giới giao cho hai người bọn họ quản, chuyện này phụ vương ta có nhắc tới." Ám Diễm cũng khẳng định phụ vương sẽ không lừa gạt bọn họ.

"Vậy ngũ thần tướng đâu?" Đây là một chuyện khiến Thiên Nguyệt Thần hoang mang, thậm chí là vô cùng lo lắng, theo lời Ám Diễm giải thích, Tinh Linh hoàng không chuyển thế, vậy trên đỉnh Linh Sơn năm đó, Tinh Linh hoàng và Ám Dạ chi chủ luận võ, chả lẽ Tinh Linh hoàng thắng?

"Thần tộc là chủng tộc thần bí nhất trong tứ đại thần tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, Thần tộc, đồng thời Thần tộc cũng là sự tồn tại nghiêm mật nhất, hơn nữa chỉ có tướng lĩnh của Thần tộc mới đủ tư cách xưng là thần tướng, ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ, nếu ta nhớ không nhầm, là năm nam tử kia." Ám Diễm đang nhớ lại năm người đó.

"Năm người?" Thiên Nguyệt Thần căng thẳng, chân mày vô thức nhíu lại.

"Bên cạnh Quang Minh thần tử là ngũ thần tướng, lúc ta còn nhỏ đã được tham gia yến hội cử hành ở Tinh Linh điện, đã từng may mắn thấy Quang Minh thần tử đến, mà bên cạnh hắn có năm nam tử theo cùng, cơ hồ là như hình với bóng, phụ vương ta nói với ta, đó chính là ngũ thần tướng, nhưng đã lâu, ta nhớ không rõ lắm. Mà Quang Minh thần tử... ." Ám Diễm nhớ đến nam tử kia, trong mắt không khỏi hiện lên mê hoặc, "Ta chưa gặp qua người như vậy, cao cao tại thượng, rõ ràng là ôn hòa, giống như ánh mặt trời chói mắt, nhưng lại xa tận chân trời, khiến người ta chỉ có thể đứng xa hướng tới, kính ngưỡng, hơn nữa... Hắn mang diện cụ màu bạc mặt, nghe nói dù ở Quang Minh thần giới hắn cũng như thế, người biết chân diện mục của hắn, sợ rằng chỉ có ngũ thần tướng."

"Hắn... Hắn... ." Chết tiệt, chữ hắn phảng phất nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng nói không nên lời, tâm, vì sao lại đau như vậy, giống như bị lợi khí (vật sắc bén) xẹt qua, nhưng không tìm được vết thương, hắn... Ám Diễm nói đến nam tử kia, tại sao khiến y cảm giác quen thuộc, tựa như nam tử đó đã từng đứng trước mặt y.

Nếu nói kiếp trước y là Ám Dạ chi chủ đã thấy nam tử kia, mà bóng dáng của nam tử kia tồn tại trong kí ức ở kiếp sau, có lẽ không kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chính là, loại đau lòng này không giống bình thường, đau thậm chí cả hô hấp cũng khó khăn, xảy ra chuyện gì?

Loại đau này Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ, khi y nhìn thấy Triệt nhi năm tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, khi y cởi y phục Triệt nhi, thấy vết máu thật sâu sau lưng, y hiểu được loại đau này.

Là yêu, chỉ có yêu đến sâu đậm, mới đau như thế.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ y yêu Quang Minh thần tử, không không không... Thiên Nguyệt Thần đột nhiên kinh hoảng, thân thể cũng phát run, cái này không thể nào.

"Uy, ngươi không sao chớ?" Ám Diễm tiến lên, lo lắng nói.

Tiếng gọi của Ám Diễm kéo lý trí Thiên Nguyệt Thần trở về, đưa tay bóp trán của mình, đều là mồ hôi, "Không sao, về Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử. Ngươi có ấn tượng với bề ngoài của bọn hắn không?"

Thanh âm bất đồng vừa rồi, đột nhiên bị đè nén rất nhiều, cảm giác tim đập nhanh còn quanh quẩn trong lồng ngực.

"Ân." Ám Diễm gật đầu.

Một canh giờ sau, Ám Diễm đem hai tờ giấy mở ra, đặt ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần.

Lấy hai tờ giấy, mục mâu của y co rụt lại, cảm giác lòng đau như dao cắt lại tới, hơn nữa sâu như vậy, dày như vậy, nhưng là,...

"Ám Diễm, không phải ta chê cười ngươi, bỏ mặt nạ ra, hai người kia giống nhau như đúc."

Di?

Ám Diễm tiến lên cẩn thận nhìn một chút, cả kinh, "Lúc ấy ta nhớ bề ngoài của Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử mà họa, không ngờ... ." Ám Diễm cũng có chút không tin, thật là giống nhau, nếu như không có mặt nạ, sợ rằng...

"Vẫn còn có chút bất đồng, mặc dù bóng dáng tương tự, nhưng khí chất bất đồng, tượng trưng cho hai người, Tinh Linh hoàng ôn hòa mang theo khiêm tốn, nhưng Quang Minh thần tử thì khác, đó là ôn nhu tận sâu linh hồn, ngươi nhìn ánh mắt của hắn... ." Thiên Nguyệt Thần lại sửng sốt, ánh mắt của hắn sao có thể ôn nhu như vậy, là ai khiến ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu đến thế, mà ánh mắt này y rất quen thuộc, Triệt nhi, là lúc Triệt nhi nhìn y.

Cho nên... Thiên Nguyệt Thần nắm chặt hai tay, tựa hồ đáp án sắp được công bố.

"Ám Diễm, lúc yến hội, ngươi còn nhớ rõ? Ngồi đối diện với Quang Minh thần tử, là ai?" Ám Diễm đứng xem, hắn có thể khắc họa ánh mắt chính diện của Quang Minh thần tử, nói như vậy, người được Quang Minh thần tử nhìn chăm chú, phải ngay đối diện Quang Minh thần tử, ở vị trí ánh mắt của hắn nhìn đến.

"Ân... ." Ám Diễm hoàn hồn một chút, "Nga, là Ám Dạ chi chủ, là một nam nhân phi thường xuất sắc."

Bang bang... Tim đập không giống bình thường, "Nam nhân thế nào?" Hiển nhiên y biết kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng vì xác định trí nhớ của Ám Diễm, nên y mới hỏi.

"Người nọ có một đầu bạch phát, rất cao ngạo, nhưng rất cường đại, một thân hắc y, hắn đặc biệt thích dùng y phục hắc sắc, phụ vương ta nói, trừ người này, thiên hạ không người nào có thể mặc y phục hắc sắc gợi cảm như vậy." Ám Diễm vừa nói vừa thở dài, Ám Tinh Linh cũng thuộc về bóng tối, sao phụ vương có thể khen ngợi một người, tự diệt uy phong của mình.



Quyển 4 - Chương 10: Đã định trước

  Qua chừng hai giờ, người nào đó nhàm chán cực độ, chân đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn đi đến Ngự thư phòng.

Thị vệ ở ngự thư phòng hiển nhiên không cản hắn.

Phanh...

Ở trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, dùng chân đá cửa tương đối dễ dàng, cho nên hắn liền làm.

Không cần phải nghĩ, phương thức thô lỗ như vậy nhất định là nhi tử bảo bối của y, hơn nữa tiếng thị vệ phía ngoài hành lễ cũng truyền vào tai y.

Viết xong chữ cuối cùng, Thiên Nguyệt Thần để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi im trên ghế, "Tới đây." Hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt đi tới, ngồi vào lòng Thiên Nguyệt Thần.

"Sao vậy, nhàm chán?" Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn hứng khởi giờ lại trầm xuống, khiến Thiên Nguyệt Thần không quen, tay ôn nhu xoa đi dấu vết lưu lại lúc ăn điểm tâm của Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt dựa sát vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lắc đầu, ánh mắt đổi tới đổi lui, sau đó thấy được thứ đồ xa lạ.

"Đây là cái gì?" Ngón tay chỉ vào cuộn giấy trong họa khuông (giỏ để trang), trước kia họa khuông này chỉ là vật trang trí, Thiên Nguyệt Thần không có hứng thú vẽ tranh, hôm nay có một bức họa.

"Đây là... ." Thiên Nguyệt Thần chưa kịp nói Thiên Nguyệt Triệt đã cầm lấy bức họa, họa mở ra, người bên trong xuất hiện trước mắt.

Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, bị người hoàn mỹ này hấp dẫn tầm mắt, nhưng, vì sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

"Phụ hoàng, bức họa này từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt hỏi, đồng thời lại không khỏi tò mò nhìn thêm, nam tử không mang mặt nạ thật sự rất quen thuộc.

Thiên Nguyệt Thần không trực tiếp trả lời, chỉ ôm Thiên Nguyệt Triệt chặt hơn, tựa cằm lên vai Thiên Nguyệt Triệt, "Có ấn tượng sao, nam tử này?"

Ân?

Thiên Nguyệt Thần hỏi như vậy chứng tỏ Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua, nhưng nhắm mắt trái, nhìn chằm chằm, sau đó nhắm lại mắt phải, lại nhìn chằm chằm, kết quả, không có ấn tượng.

Thật sao? Thiên Nguyệt Thần cầm lấy bút một bên, ở trên trán nam tử họa đồ hình, "Bây giờ thì sao?"

"Oa." Thiên Nguyệt Triệt thất sắc kêu lên, "Phụ hoàng, hắn... Hắn... Là hắn." Lúc nàu Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới, nam tử này là nam tử đánh nhau với hắn ngày đó, "Phụ hoàng, chính là hắn."

Thiên Nguyệt Triệt còn dùng lực ngón tay chà xát khuôn mặt nam tử trên bức họa, sau đó nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, tại sao có bức họa về hắn?"

"Hắn là phụ hoàng bảo Ám Diễm họa." Thiên Nguyệt Thần phân tích, "Phụ hoàng không bảo Ám Diễm họa hắn. Mà họa Tinh Linh hoàng, nhưng lại họa ra nam tử này."

"Ý của phụ hoàng là, ngày đó Triệt nhi giao thủ với Tinh Linh hoàng?" Dù Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng giọng điệu lộ ra một tia khẳng định.

"Tám chín phần." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Vậy Tinh Linh hoàng không chết, dấu hiệu Tinh Linh hoàng trên trán Triệt nhi đại biểu cho cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ.

"Không có nghĩa gì, Triệt nhi chỉ là Triệt nhi của phụ hoàng." Thiên Nguyệt Thần muốn hài tử trong lòng vĩnh viễn vô ưu vô lự (không buồn không lo).

"Vậy hắn? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ tay vào nam tử mang diện cụ, tâm đột nhiên 'thịch' một cái, nam tử này... Nam tử này có loại quái dị nói không ra lời, hơn nữa, "Phụ hoàng, nếu như ta nói vừa nhìn thấy khiến ta có cảm giác quen thuộc không phải là Tinh Linh hoàng, mà là nam tử mang diện cụ này, phụ hoàng có tin hay không? Phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?"

Không sai, trong nháy mắt nhìn thấy bức họa, hắn có cảm giác rất quen thuộc, là vì nam tử mang diện cụ này, nhưng cảm giác đó dời sang nam tử không mang diện cụ.

Mà khi phụ hoàn họa ấn kí hỏa diễm lên trán nam tử không mang diện cụ, đích thật là người hắn quen, cho nên thị giác bị mơ hồ, cho đến khi hắn nhìn lại nam tử mang diện cụ.

"Tin." Thiên Nguyệt Thần chỉ nói một chữ đơn giản, tầm mắt dừng lại trên mặt nam tử mang diện cụ, giống như y rất quen thuộc nam tử này.

Cho nên y tin cảm giác của Triệt nhi.

"Nhưng phụ hoàng, rõ ràng ta chưa từng nhìn thấy hắn, tại sao... Tại sao... ?" Loại quen thuộc vượt quá tưởng tượng của hắn, không chỉ cảm thấy quen thuộc, phảng phất rất hiểu rõ nam tử này, cẩn thận nói đến thì cái gì cũng không hiểu.

"Đi, theo ta tới một nơi." Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi Ngự thư phòng.

"Tới nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt tùy ý Thiên Nguyệt Thần nắm.

"Một nơi, có liên quan tới lúc Triệt nhi mới ra đời, cũng là lúc Triệt nhi ra đời, nơi đó bị phụ hoàng cấm." Thiên Nguyệt Thần giải thích.

Bắt đầu từ hôm nay Mạn La đế quốc không cần tế ti.

Câu nói kia y nói cách đây mười ba năm lúc Triệt nhi mới ra đời, lời tiên đoán? Y chưa bao giờ tin tưởng, nhưng nó đã trở thành sự thật.

Nơi này vẫn an tĩnh như lúc đầu, mỗi lần đi vào, tâm trạng buồn bực cũng yên ổn lại.

"Phụ hoàng, đây là đâu?" Tò mò nhìn bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ biết hoàng cung còn có viện tử này, sao hắn không phát hiện.

"Nơi này căn cứ theo âm dương ngũ hành mà kiến tạo, Triệt nhi không hiểu kỳ môn chi thuật, không thấy nơi này là đúng, hơn nữa từ lúc Triệt nhi mới ra đời, nơi này đã bị liên phong ." Mà y cũng không ngờ có một ngày sẽ lại bước chân vào đây.

"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, mấy ngày ở hoàng cung quá nhàm chán, hắn càng hồ đồ.

"Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt thâm thúy, "Nơi này có một bí mật, về ngươi và ta."

"Bí mật của phụ hoàng và của ta?"

"Uh, bí mật của Triệt nhi ngay từ đầu đã định trước, nhưng ta cam tâm tình nguyện trầm mê." Thiên Nguyệt Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

"Bây giờ nghĩ lại, từ lúc phát hiện ánh mắt ngươi chuyên chú nhìn ta, rồi phát hiện tình cảm của ta đối với ngươi khác thường, lại cam nguyện tiếp thu, có thể là vì ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị tâm lý."

"Lời phụ hoàng, Triệt nhi một chữ cũng không hiểu, chẳng lẽ phụ hoàng từ đầu đã biết... Đã biết... ." Thiên Nguyệt Triệt nhãn tình nhất mị, nói ra thật sự có chút thẹn thùng, "Đã biết ta sẽ yêu ngươi sao?"

Bởi vì câu 'ta sẽ yêu ngươi', mặt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, mặc dù tình cảm đã xác thực, mặc dù quan hệ của bọn họ đã vượt qua ba chữ 'ta yêu ngươi'.

Nhưng, tâm luôn vì những lời này mà nhảy lên, có lẽ với tình nhân, thân mật, ấm áp hơn nữa, cũng kém những lời này.

Mặt Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt đỏ ửng, luôn khiến Thiên Nguyệt Thần mê luyến, vẻ này mang theo dụ dỗ hồn nhiên đều làm Thiên Nguyệt Thần khó kìm lòng nổi.

"Uh, biết, đã biết."

"Vậy phụ hoàng cũng biết mình sẽ yêu ta sao?" Hỏi ra những lời này, không cần nghĩ, mặt nhất định đỏ rực, như anh đào chín khiến người ta kìm lòng không đậu cắn lên một cái.

Mà Thiên Nguyệt Thần cũng làm như vậy, "Ta thích dùng hành động cho biết." Nói xong, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp chắn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nhi tử bảo bối của y vĩnh viễn không biết, khi hắn dùng nét mặt ngây ngốc hỏi y, đối với y mà nói là dụ dỗ và thử thách đến thế nào.

Hai người yêu nhau khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cứ sững sờ trợn tròn mắt tùy ý đối phương hôn như vậy, cho đến khi cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, mới bừng tỉnh.

"Ngô ngô... Ngô ngô... ." Đẩy lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, đừng dùng phương thức này để trốn tránh, Thiên Nguyệt Triệt phi thường lý trí nghĩ.

Hôn xong, Thiên Nguyệt Thần tiếc nuối rời đi đôi môi, thật ra y còn muốn tiếp tục bước tiếp theo.

"Mau trả lời a." Song, người nào đó chẳng hiểu tình thú, vẫn cố gắng hỏi.

"Chẳng lẽ ta biểu hiện chưa đủ rõ ràng?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mỉm cười hỏi.

"Không đủ." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Ta muốn nghe phụ hoàng chính miệng nói cho ta biết." Người nào đó phi thường kiên trì, vấn đề này đương nhiên phải dùng miệng trả lời, sao có thể dùng miệng làm.

Cho nên bây giờ, Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt nhìn chằm chằm miệng Thiên Nguyệt Thần, trong lòng đang nói 'Trả lời nhanh lên một chút'.

Bị động tác của tiểu đông tây chọc cười, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ ôm vai hắn, "Nghe kỹ, chỉ nói một lần."

"Uh, ta dựng thẳng tai nghe." Hắn đương nhiên sẽ nghe thật kỹ, tỏ tình a, đây là phụ hoàng tỏ tình, nghe bao nhiêu lần cũng không chán.

"Ta không quan tâm lời tiên tri thế nào, hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ yêu ngươi." Nếu như đời này không đủ, đời đời kiếp kiếp ta cũng tìm được ngươi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro