Quyển 6 - Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 6 - Chương 1: Lưu thất

  Từ nửa tháng trước trong hoàng cung của Mạn La đế quốc xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Người đó cùng tiểu điện hạ nhà họ một thân đều toát ra vẻ tôn quý như nhau. Sở hữu một mái tóc đen dài, một đôi mắt đồng màu cùng một thân bạch y phiêu diêu, tuấn dật đủ để khiến những cung nữ luôn len lén nhìn phải đỏ mặt. Mà trong số đó, "người" động tình nhất không thể không kể đến đó chính là Thủ Điện Đồng.

Cho nên trong Mạn La các luôn có thể thấy một màn người nọ đi phía trước còn Thủ Điện Đồng bận chạy đuổi theo phía sau.

"Tinh Linh ca ca ... Tinh Linh ca ca .." – Một khô lâu thế nào lại phát ra âm nhu thanh thanh thúy thúy của một thiếu nữ, quái dị thật quái dị.

Tinh Linh Hoàng từ trước đến giờ vốn vẫn luôn một bộ dáng tuấn mã thanh cao lúc này đây cũng không cách nào thừa nhận nổi liền xuất một đạo bạch quang nhằm cản lại một Thủ Điện Đồng đang điên cuồng đuổi đến phía sau. Một thân ảnh thon dài ngay tức khắc bị đá văng ra khỏi Mạn La các : "Thiên Nguyệt Triệt, ngươi rốt cuộc còn dưỡng những thứ kỳ quái nào nữa hả ?"

Mạn La các, bên ngoài là những cây anh đào lay động theo gió, đem đến từng trận từng trận hương hoa mê hoặc nhân tâm còn bên trong thuần một không gian ám sắc được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng của dạ minh châu nhẹ nhàng mà len lỏi khiến cho chung quanh bao phủ hơi thở ấm áp.

Cạnh châu đài là chiếc giường gỗ mộc có trải một tấm thảm màu đen và trên đó có một dáng người mảnh khảnh đang ngon giấc.

Từ trên cổ, nơi yết hầu lộ ra có thể xác nhận, đó là một thiếu niên.

Thiếu niên tóc đen dài, xõa tung bốn phía, cùng màu đen của tấm thảm tạo nên một sự hài hòa khôn tả. Thân ảnh cũng không bởi có kẻ rảnh rỗi xông vào mà miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, vẫn như cũ đều đặn hô hấp.

Tinh Linh hoàng sau khi hống lên một câu trên để "phát tiết" cũng thức thời tại một khắc đó nhanh nhẹn mà dừng lại. Đôi con ngươi sâu thẳm chằm chằm nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nói thật đến nay hắn cũng không hiểu được những ý nghĩ trong đầu Thiên Nguyệt Triệt vậy nên chỉ cẩn thận bước thêm nửa bước, tiến tới gần hơn một chút.

Khuôn mặt này đúng thực là rất tinh sảo nhưng cũng không phải là đẹp nhất, đây là do linh lực của Quang Minh được khôi phục nên màu tóc đại biểu cho linh hồn ấy cũng theo đó mà biến chuyển thành màu đen.

Hẳn không biết tự mình vội vã manh động cái gì mà lại theo Thiên Nguyệt Triệt tới đây, chẳng qua là hắn chỉ cảm thấy ở Thần tộc hay Tinh Linh tộc cuộc sống của hắn thực phiền muộn.

Năm đó, thời điểm hắn sống nhờ trên người Cẩm phi, tại hoàng cung này hắn khẽ than thở nơi đây không có như Tinh Linh tộc vô cùng sạch sẽ cũng không có như Thần tộc luôn luôn ấm áp nhưng là hôm nay cũng tại nơi này, nhận thức được hết thảy mọi thứ, cảm giác thực có chút bất đồng.

Đây là liên quan tới tâm tình sao ?

"Ngươi thật buồn nôn" Vốn là đôi mắt đang chớp nhắm chớp mở kia cũng cùng với hắn đồng dạng một màu đen đại biểu rằng bọn họ là một cặp song sinh cũng tượng trưng cho sự duy nhất chỉ có hai người bọn họ trong đất trời, nhưng giờ đây phần ràng buộc ấy cũng đã hoàn toàn biến mất.

Thiên Nguyệt Triệt lười nhác vặn vẹo cho giãn tứ chi rồi từ trên giường đứng lên, rõ ràng là đôi mắt ấy trong suốt tựa hồ thấy đáy nhưng tại sao lại khiến cho người đối diện hoàn toàn mờ mịt.

Thương Khung không nói gì, chẳng qua là tiến tới chiếc ghế đối diện Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống, cử chỉ ưu nhã, trong nháy mắt lại trở về là một Tinh Linh hoàng độc nhất vô nhị,[ Thương Khung –Tên của Tinh Linh hoàng]

Hắn không nói lời nào, Thiên Nguyệt Triệt cũng lười để ý đến, cứ vậy mà từng ngụm từng ngụm thưởng thức điểm tâm đặt bên cạnh, mỹ vị cực kỳ.

Thương Khungcũng không phải là một người nóng vội những kẻ hắn đụng phải ở đây là Thiên Nguyệt Triệt, hắn có kiên nhẫn cỡ nào chăng nữa cũng sẽ bị lung lay dần. Rốt cuộc đối mặt với Thiên Nguyệt Triệt cũng là chuyển kiếp của song sinh đệ đệ khi trước của hắn, hắn đã phải xin hàng.

"Coi như là ta phục tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi" Thương Khung đưa tay xoa trán, lời này khiến Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được liếc mắt khinh bỉ.

"Ta nói, ngươi chừng nào thì dời đi?" Ngày đó hắn rất không có thể diện mà ngất xỉu, lúc tỉnh thì đã ở trở lại hoàng cung, chẳng qua là như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghĩ tới cái tên nam nhân chướng mắt này cũng sẽ về theo, chướng mắt, đi tới chỗ nào cũng chướng mắt.

"Ngươi chừng nào thì theo ta về lại Thần tộc ?" Thương Khung hắn mới không đi so đo với sự chán ghét lộ rõ trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết đứa bé này không được thoái mải sau khi chính mình khiến cho hắn bị dọa tới ngất, để cho hắn một phen thật mất mặt.

"Nhàm chán" Từ trên giường gỗ bước xuống, cũng lười nhìn Thương Khung nhiều hơn một cái, Thiên Nguyệt Triệt coi hắn so với những thứ cần phải giải quyết khác không kém hơn là mấy.

"Uy" Thân ảnh màu trắng lướt qua, Thương Khung ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt rời đi. "Ngươi là Quang Minh thần tử, việc của Thần tộc ngươi nên đi xử lý đi."

"Nga?" Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy, thú vị khiêu mi " Như vậy, ngươi lại mang thân phận gì chứ?

"Ngươi đừng nói nhảm" Thương Khung nói.

Thiên Nguyệt Triệt khẽ kéo đôi môi mỏng vẽ lên được mấy phần nụ cười: "Cũng may ngươi còn biết thân phận của mình, ngươi nếu là Tinh Linh hoàng của Tinh Linh tộc thì chuyện của Thần tộc ta khi nào thì đến phiên ngươi quản?" Âm thanh thanh nhã mang theo chút non nớt của một thiếu niên mới mười ba tuổi nhưng lại nghiêm nghị dứt khoát mang đủ khí chất vương giả uy nghiêm.

"Đương nhiên là ta muốn xen vào" Thương Khung xấu xa cười " Bởi vì ngươi là...của ta.." Cúi đầu, hai tay đặt lên bả vai của Thiên Nguyệt Triệt nói "là thân ái đệ đệ chuyển kiếp. Ngươi không phải đã nói, ta không hiểu thế nào là yêu sao? Chính bới thế, ta mới chịu đi theo ngươi học tập, đệ đệ chuyển thế à"

"Hừ" Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, lui về phía sau mấy bước nhưng Thương Khung cũng phát hiện ra ý đồ của hắn theo sát mà lên. Trong lầu các không gian có hạn tuy vậy cả hai cũng đã so qua trăm chiêu.

Mà lúc này đây, hai người mỗi người đứng ở một bên các, trên mặt Thương Khung hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có "Ngươi xảy ra chuyện gì rồi?" Hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cái trán đã toát ra mồ hôi lạnh của Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt giơ ống tay áo lên, lau đi mồ hôi trên trán, nét mặt vẫn lộ vẻ không sao cả. "Chính là bây giờ lại cho ngươi thấy bộ dạng này."

Khó có được a, người nam nhân này cũng quan tâm mình, trong mắt hắn thực lộ ra chân tình, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy cực kỳ thú vị. Thương Khung a Thương Khung, ngươi đúng là nhi đồng cá biệt mang bộ dáng trưởng thành a.

"Ta không ở đây nói giỡn với ngươi, tại sao linh lực của ngươi lại dần biến mất?" Thương Khung cố gắng nhớ lại, trừ mấy ngày qua hết thảy lúc trở lại hoàng cung Thiên Nguyệt Triệt trừ việc ngủ cả ngày cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng tại sao ? Thiên Nguyệt Thần có biết không?"

Chuyện lớn như vậy, cái tên hài tử bốc đồng này cư nhiên cũng lừa dối.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu.

"Thời điểm ngươi tới Thần tộc tìm ta, ta có thể cảm giác được trên người của ngươi có một cỗ linh lực dư thừa, cho nên mấy ngày qua đã xảy ra chuyện tình gì hả?" Mấy ngày qua hắn bị Thủ Điện Đồng bám dính muốn chết, không có cơ hội cùng Thiên Nguyệt Triệt so chiêu, mà toàn bộ hoàng cung tự nhiên cũng không có ai có gan dám làm như vậy cho nên cũng không có ai hay biết linh lực trên người Thiên Nguyệt Triệt đang dần mất đi, nếu như không phải hôm nay hắn phát giác ra được.....

"Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, không phải là trôi mất mấy phần linh lực thôi sao, hay là....." Thiên Nguyệt Triệt cười cười tới gần Thương Khung "Ngươi quả thật yêu ta?"

"Thiên Nguyệt Triệt." Thương Khung hô to "Ngươi tùy hứng nên có mức độ thôi, linh lực của ngươi nếu như biến mất, toàn bộ thời không của ánh sáng cùng bóng tối sẽ mất đi cân bằng. Thời điểm ngươi đầu thai tới một thời không khác bóng tối cũng không có phá vỡ ánh sáng, ta liền biết ngươi ắt hẳn còn sống, nhưng là ....."

Âm thanh phẫn nộ của Thương Khung bỗng dưng dừng lại bởi sự xuất hiện đột ngột của một nam nhân tóc trắng ngay bậc cửa.

Thiên Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thiên Nguyệt Triệt một chút rồi quay qua trừng mắt với Thương Khung, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mặt trời hẳn mọc phía tây đi ? Quá khứ bị chọc giận bất đắc dĩ, còn không phải đều là Triệt nhi sao ?

Lời tác giả:

[ Đây là viết đoạn họ sau khi từ Thần tộc trở về có thể tiếp nối Chương thứ 15 – Quyển 5]

[ Bộ 2 rốt cuộc cũng viết được khúc dạo đầu, gần đây vội vàng muốn chết, nếu mọi người muốn có nhiều hơn để đọc thì ủng hộ nga, ủng hộ chính là vote đó, vote đó.] 




Quyển 6 - Chương 2: Nghi ngờ

  Trong không khí lưu động hai luồng hơi thở, nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt đầu nhỏ còn lộ ra vài tia mồ hôi, lại nhìn Thương Khung áo sống có chút xộc xệch, Thiên Nguyệt Thần biết ắt hẳn hai bên đã giao thủ, nhưng là..? Nghi ngờ thoáng vụt qua đáy mắt, hẳn Triệt nhi không phải đã khôi phục lại linh lực của Quang Minh thần tử sao?

Tại sao lại đổ mồ hôi, hơn nữa hắn còn cả thấy một tia hô hấp không yên.

Trong chuyện này có thể hắn đã bỏ sót mất cái gì đó ?

"Phụ hoàng" Thiên Nguyệt Triệt thu hồi bộ dáng vừa nãy, thời điểm dư quang vẫn liếc về phía Thương Khung mà ra sức cảnh cáo.

Thương Khung cười lạnh, nét mặt có chút cau lại, tiểu hài tử xấu xa, với linh lực của ngươi bây giờ còn dám uy hiếp ta ?

Thiên Nguyệt Triệt dùng ánh mắt có ý bảo, Ngươi cứ chờ đó.

Thiên Nguyệt Thần tiếp được thân thể yếu ớt như không xương của Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực tỉ mỉ thay hắn lau mồ hôi. "Thế nào, mệt muốn chết rồi ?" Tiếng nói thật ôn nhu, cũng may sắc mặt tiểu hài tử không tái nhợt nếu không hắn chắc chắn sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn. Quần quần áo áo kéo kéo chỉnh chỉnh.

"Không có" Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, dùng gương mặt cọ cọ vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, mồ hôi trên trán dính vào Kim long bào, đôi tay nhỏ ôm lấy eo Thiên Nguyệt Thần cũng không hiểu là tiểu tử này không được tự nhiên cái gì hay chỉ là muốn làm nũng "Phụ hoàng, Thương Khung thật đáng ghét, bọn ta đem hắn đuổi đi a"

Thanh âm mềm nhũn mang theo âm điệu ngọt ngào lại lộ ra chút phần vô lực.

Thiên Nguyệt Thần đem tiểu tử vẫn chưa cao tới hắn ôm lấy áp vào trong lồng ngực : "Ngã bệnh ?" Đều nói động vật có loài ngủ đông, xem ra tiểu tử hắn hẳn là có thói quen ngủ xuân

"Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt gọi nam nhân, chỉ đơn thuần là muốn gọi như vậy.

"Quả nhiên là bị bệnh, bệnh không nhẹ." Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ôm lấy, hướng Kim Long điện đi tới, một bên phân phó Nặc Kiệt để hắn đem Lôi Á Thư Đặc ( đại y liệu sư) đưa tới.

"Bệ hạ, Lôi Á Thư Đặc đã đi chu du các nước rồi" Nặc Kiệt vừa theo sau cả hai vừa lên tiếng đáp "Bất quá mấy ngày hôm trước trong cung có một vị y liệu sư mới tới, là do Lôi Á Thư Đặc có lời đề cử."

"Hừ , lão nhân kia cũng biết tự giác, còn không mau tuyên." Vào Kim Long điện, đem Thiên Nguyệt Triệt thả trên giường.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt hai tay vòng thật chặt quanh cổ Thiên Nguyệt Thần "Ta muốn tắm rửa." Mới rồi cùng Thương Khung so qua mấy chiêu, toàn thân cũng chảy mồ hôi, hôm nay người có chút dính dính phi thường (vô cùng) không thoải mái.

"Chờ gặp y liệu sư đã rồi tắm rửa." Thiên Nguyệt Thần thái độ tự nhiên rất kiên quyết, mấy ngày qua Triệt nhi ngủ so với lúc tỉnh thực chiếm nhiều hơn, hắn cảm giác đứa bé này lúc trước hẳn là mệt mỏi muốn chết rồi.

Nhưng là, hôm nay nhìn thần sắc hắn cùng Thương Khung xem ra không phải như vậy.

Từ sau khi trở về từ Thần tộc, Da La Phất Lạp cùng Dụ Phi trở về Anh túc đế quốc, Thiên Nguyệt Thiên Hâm bị Liệt Hi * Tư Đốn Phất Lai lừa gạt không biết bị mang đến nơi nào nghỉ phép, Kim cùng Mạc Tà trở về Hiệp hội ma pháp, ở lại bên Thiên Nguyệt Triệt cũng chỉ còn có Thổ cùng Liệt La Đặc.

Cho nên mọi chuyện cũng qua đi được một thời gian, chỉ có điều duy nhất Triệt nhi của hắn có chút khác thường.

"Phụ hoàng, Triệt nhi không có chuyện gì." Dùng sức giữ Thiên Nguyệt Thần lại không cho hắn rời đi, "Phụ hoàng, Triệt nhi không có chuyện gì, Triệt nhi muốn cùng phụ hoàng, cùng nhau tắm rửa." Chẳng qua là tiểu tử muốn kề cận bên người nam nhân này, chẳng qua chỉ là vậy.

"Ngươi cứ luôn như thế khiến ta không thể làm được gì." Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ nói, đem Thiên Nguyệt Triệt ôm đến bên cạnh bồn nước, cởi xuống một thân phục trang bạch sắc có phần trưởng giả, để lộ ra thân thể của một thiếu niên vô cùng mềm lòng bàn tay chạm vào da thịt cảm giác phi thường nhẵn nhụi, đủ khiến Thiên Nguyệt Thần không thể dời đi, trong suy nghĩ chỉ mong một khắc này có thể dừng lại.

Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt: "Cũng chỉ có phụ hoàng mới có thể khiến cho ta có suy nghĩ dựa dẫm như vậy" Trong thiên hạ chỉ có người nam nhân này.

Ôm Thiên Nguyệt Triệt tiến vào trong nước ấm, theo sau Thiên Nguyệt Thần mang tới tinh dầu đàn hương trong suốt thoa lên toàn thân Thiên Nguyệt Triệt. Đây là sản phẩm mới tinh chế được của Sắc Vi đế quốc, dùng tinh dầu đàn hương ngưng tụ lại mà thành, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy mùi hương nhàn nhạt này mới hợp với Triệt nhi nhà hắn.

Trong bồn nước, hai màu tóc một trắng một đen dây dưa cùng một chỗ, mặt nước phản chiếu bóng dáng hai nhân ảnh đang ôm nhau.

"Triệt nhi, nếu có chuyện gì, chớ dấu giếm ta." Đôi tay đang vỗ về da thịt trắng nõn kia hơi ngưng lại, Thiên Nguyệt Thần nói.

"Ân, ta và ngươi cả hai vĩnh viễn không dấu giếm điều gì." Thật ra gần đây chuyện càng ngày ngủ càng say Thiên Nguyệt Triệt trong lòng cũng không quá để ý chẳng qua là mơ hồ có một ý nghĩ, bất quá hắn tự tin rằng sẽ không có gì ngoài ý

"Ân." Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, mút lấy vành tai Thiên Nguyệt Triệt, "Quả nhiên, thơm ngào ngạt, thơm như Triệt nhi vậy, làm cho người ta có một loại suy nghĩ muốn một ngụm mà nuốt vào." Đầu lưỡi ấm áp đưa ra liếm láp lỗ tai Thiên Nguyệt Triệt, cái đầu trườn từ bả vai của Thiên Nguyệt Triệt trượt xuống trước ngực.

"Phụ hoàng, Triệt nhi cũng không phải trái táo hay hương tiêu." Thiên Nguyệt Triệt khúc khích cười, nói, "Có gì ngon lành đâu" Trước ngực hai tiểu điểm bị nắm được kích lên một ngọn lửa vô danh khiên Thiên Nguyệt Triệt bồi hồi. Thiên Nguyệt Thần vẫn đang khắc chế thứ nóng bỏng giữa hai chân mình, "Phụ hoàng lại động đậy ý xấu rồi"

Cái mũi nhỏ hơi chun lại, nhưng thật ra Thiên Nguyệt Triệt không hề chán ghét, thật lâu rồi cũng chưa có làm a.

"Là Triệt nhi câu dẫn, Triệt nhi hẳn phải biết rõ ràng là cùng Triệt nhi tắm rửa, phụ hoàng sẽ động tâm tư khác thường chứ." Tiểu tử chẳng lẽ không biết ? Tuy là cả hai cùng nhau tắm rửa nhưng nói cách khác nó cũng chính là một cuộc khảo cứu định lực không hơn.

Tay lướt qua bụng mềm bằng phẳng của Thiên Nguyệt Triệt, rốn nhỏ khả ái làm sao ....

"Phụ hoàng... ."

Bên trong gian phòng ấm áp từng trận rung động, bên ngoài kia là vị y liệu sư thiếu niên đã tới chờ sẵn, một bộ dáng mặt đỏ bừng bừng.

Sau khi ôn lại tình sự, Thiên Nguyệt Thần ôm một thân có chút chống đỡ không nổi của Thiên Nguyệt triệt đi ra, ánh mắt dừng lại trên người y liệu sư kia gật đầu tỏ ý bảo đối phương đi tới.

Nhấc chăn lên để lộ ra một Thiên Nguyệt Triệt thân thể xích lõa, đương nhiên toàn thân cũng mờ nhạt ẩn hiện những ngân hôn ân ái, mơ hồ chỉ lộ ra ở trên cổ có vài dấu vết mới lưu. Y liệu sư thiếu niên vội dời tầm mắt, mặt lại đỏ thêm một phần.

"Triệt nhi thân thể thế nào?" Thiên Nguyệt Thần thanh âm ôn nhã, mang theo ý cười còn đọng trong đôi mắt sâu chừng không thấy đáy khiến người ngoài lần đầu gặp gỡ chung quy sẽ có cảm giác người này tư thái văn nhã, ôn hòa cũng không biết sau vẻ bề ngoài tuấn dật đó lại là một kẻ vô tâm vô tính vô tình chỉ có thể bởi duy nhất một người nọ mới động chân tình.

Y liệu sư thiếu niên thu hồi lại thần trí, cung kính hướng Thiên Nguyệt Thần hành lễ: "Hồi bệ hạ , điện hạ thân thể không có gì đáng ngại, vi thần xem ra điện hạ hơn phân nửa là vì mệt mỏi mà thể lực có phần chống đỡ không nổi, vi thần sẽ giúp điện hạ điều mấy thang thuốc hẳn sẽ tốt lên nhiều."

Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, vẫn có chút nghi ngờ: "Ngươi cùng Lôi Á Thư Đặc có quan hệ như thế nào?"

"Thưa, là quan hệ thầy trò."

Thiên Nguyệt thần lúc này mới yên tâm, bởi hắn tín nhiệm Lôi Á Thư Đặc.

Đợi y liêu sư thiếu niên rời khỏi, Thiên Nguyệt Triệt mới phát ra âm thanh bất mãn, cũng chỉ vang lên mấy tiếng rồi lại mông lung đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, một mùi thơm từ bên ngoài bay vào làm Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, tựa hồ có cảm giác mình đã ngủ một giấc dài, liền đứng dậy, tùy ý choàng lên một ngoại bào màu trắng ra khỏi nội thất.




Quyển 6 - Chương 3: Thương khung

  "Thơm quá a."

Đang mang thức ăn lên, Liệt La Đặc nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt đi ra, vội vàng thay hắn kéo ra một cái ghế: "Đây là thuốc y liệu sư đưa tới, thuộc hạ lo chủ tử khó tiếp nhận cho nên mới phối vào đồ ăn chẳng ngờ công dụng cũng không sai biệt lắm." Lúc trước Thiên Nguyệt Thần đã phân phó, Thiên Nguyệt Triệt cũng một ngày chưa ăn cơm, chắc hẳn sẽ đói, cho nên Liệt La Đặc nấu như vậy làm nhẹ đi vị thuốc mà dinh dưỡng thì vẫn nguyên vẹn.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Phụ hoàng đâu?" Trước kia nếu như mỗi lần bản thân cảm giác không thoải mái khi thức dậy đã luôn thấy có người kia bồi ở bên, hôm nay tại sao lại không thấy.

"Bệ hạ vừa mới đi ra ngoài, trước đó cũng bồi bên chủ tử thật lâu mà chưa thấy chủ tử tỉnh lại nên người nghĩ thủ tử hẳn là cần nghỉ ngơi, bệ hạ hồi cung để bên này chủ tử tỉnh dậy ăn uống dưỡng sức." Liệt La Đặc nói thật chi tiết, "Cổ chân chủ tử lại đau ?" Nhìn thấy bộ dáng Thiên Nguyệt Triệt bước đi có chút không bình thường, Liệt La Đặc nghĩ, có phải liên quan đến cổ chân hay không.

Chữa bệnh bằng ma pháp cũng không phải là cách trị bệnh toàn năng, Thiên Nguyệt Triệt lúc nhỏ bởi vì băng tằm ám thân mà khi chữa trị phải dùng dao cắt qua cổ chân, mặc dù ma pháp trị liệu đã giúp xóa đi vết sẹo nhưng Thiệt Nguyệt Triệt lúc đó còn quá nhỏ đã phải chịu đả thương cùng tàn dư hàn khí lưu lại trong cơ thể, đem so với viêm khớp thỉnh thoảng phát tác cũng sẽ giống nhau.

"Ân" Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, đôi mày thanh tú hơi hơi khóa lên, phụ hoàng hẳn lúc này đang tìm tới Thương Khung đi.

Trong một căn phòng khác có hai đại nam nhân đang mặt đối mặt, không khí lưu chuyển ở giữa tản ra sự nguy hiểm không ngừng, tình địch gặp mặt hẳn là muốn sát một trận cho hả dạ.

Thương Khung khiêu mi, thanh âm ưu nhã có phần cười nhạo: "Thế nào, ngươi muốn cùng ta tỷ thí ?" Tinh Linh vốn là loài có thanh âm rất dễ nghe, đặc biệt là Tinh Linh hoàng, đó là âm thanh hòa tựu của vạn vật, thanh âm của hắn tự nhiên là dễ chịu nhất. Nhưng ngay lúc này đây, âm thức du dương đó phát ra lại mang theo dư vị khinh thường rõ rệt.

Mặc dù có như thế nam nhân này vẫn không hề mất đi nửa phần ưu nhã.

Thiên Nguyệt Thần lãnh ngạo đưa mắt nhìn tự tiếu phi tiếu, thân ảnh đẹp đẽ sang quý từng bước tiến tới trước mặt Thương Khung, tay phải bắt lấy cằm hắn: "Không, ta không nghĩ sẽ tỷ thí với ngươi"

Nam nhân đột nhiên tới gần khiến cho Thương Khung sửng sốt, thanh âm trầm thấp không hề giống với sự ôn nhã mọi khi, tựa hồ mang theo một tia gợi cảm đầy áp bức, chết tiệt, người nam nhân này muốn làm gì ?

"Ta muốn giết ngươi." Đôi con ngươi Thiên Nguyệt Thần đột nhiên bén nhọn, tay giữ cằm Thương Khung đã xuất vài phần linh lực.

"Ngươi ..." Thương Khung cả kinh, bởi sát ý trong mắt Thiên Nguyệt Thần hoàn toàn rõ ràng, song hắn chưa kịp thấu triệt mọi thứ thì Thiên Nguyệt Thần đã buông lỏng tay ra, đáy mắt thoáng đã hàm chứa sự ôn nhuận như trước, "Cho nên, đừng để cho ta tìm được cơ hội"

"Hừ, ta sẽ sợ ngươi ? Ngàn vạn năm trước ta đã không e sợ ngươi thì ngàn vạn năm sau ta cũng sẽ không đem ngươi đặt vào mắt." Thương Khung thu hồi tầm thái bất cần đời của mình, khiêu khích giương mắt "Ngươi không xứng đáng cùng hắn chung một chỗ, cho tới bây giờ cũng không xứng đáng."

"Ha ha ... ." Thiên Nguyệt Thần đột nhiên phá lên cười, nhìn Thương Khung với ánh mắt chăm chú "Ta cùng hắn, cho tới bây giờ cũng không cần được người khác đồng ý hay là ..." Thiên Nguyệt Thần rũ tầm mắt xuống, "Ta xứng với ngươi ?" Mị thái phong tình toát ra từ ánh mắt mang theo ác ý trêu chọc, âm thanh từ tính phảng phất chút dụ dỗ đen tối.

Phù phù ...

Không biết chuyện gì xảy ra, Thương Khung tự cảm thấy tin mình đập rộn lên: "Ngươi càn rỡ."

"Càn rỡ ?" Thiên Nguyệt Thần cúi người xuống, hai tay đặt ở hai bên tay ghế Thương Khung đang ngồi, "Cho tới bây giờ cũng chưa có người nói cho ta biết cái gì là càn rỡ, vậy thì ngươi có muốn biết ta như thế nào càng thêm càn rỡ không?"

"Ngươi ..."

"Hư" Thiên Nguyệt Thần đưa tay che môi Thương Khung, tiếp xúc với nhiệt độ nơi lòng bàn tay khiến Thương Khung lại sửng sốt, "Ta vẫn luôn tò mò, ngươi vạn năm liên tục đuổi theo hắn, không ngừng thương tổn hắn, rõ ràng là nói cho người khác biết ngươi thương hắn, nhưng là ..." Thiên Nguyệt Thần đưa tay vuốt ve ngực trái Thương Khung – nơi bộc lộ rõ lòng hắn đang nảy lên không dứt "Nhưng là ngươi hận ta, vậy thì tại sao chưa từng có một lần nào chân chính giao đấu mà giết ta, thời điểm ở tại Linh Sơn ngươi kiềm hãm linh lực của ta, bằng công lực của ngươi, đó là lúc ngươi thừa sức khiến ta thần hồn tan nát nhưng ngươi đã giữ lại cho ta một tia hơi thở cuối cùng. Lúc chuyển thế tái sinh, ngươi rõ ràng biết ta là Ám dạ chi chủ, là nam nhân ngươi thấu hận kia nhưng vì sao lại chưa từng đối ta xuất thủ, khi đó một nhân loại như ta cho dù có được Ám dạ chi châu, cùng Triệt nhi bị phong ấn Ám dạ linh lực căn bản chưa hồi phục được, ngươi vì sao lại không động thủ với ta ?"

"Ngươi... ." Thương Khung hô hấp dồn dập, người nam nhân này thật là khủng khiếp, không còn là Ám dạ chi chủ lãnh đạm như xưa, hắn so với Ám dạ chi chủ kia mạnh hơn gấp nhiều lần, cũng càng lúc càng mạnh ... Chết tiệt, Thương Khung lắc đầu, tản ra trong đầu ý nghĩ, hắn thậm chí còn cảm thấy ở người nam nhân này còn có chút gì đó mị lực.

"Nhìn bộ dáng của ngươi là ta hiểu rõ." Thiên Nguyệt Thần lui lại, thân ảnh thon dài phản chiếu lên viên dạ minh châu dưới ánh sáng, bờ môi mỏng khẽ câu lên một nụ cười, "Có đôi khi ta nghĩ, cái mà ngươi vẫn tưởng là thương hắn, có phải hay không thực chất là ghen tị với hắn, ghen tị hắn có được ta, nhưng thật ra ... ."

"Câm miệng." Thương Khung đỏ mặt đứng bật khỏi ghế, "Toàn là nói bậy, thực sự là nói bậy." Gương mặt tuyệt mỹ đỏ lên từng trận, ánh mắt lộ vẻ tàn bạo chăm chăm nhìn thẳng vào Thiên Nguyệt Thần.

"Không sao cả." Thiên Nguyệt Thần xoay người rời đi, vượt qua cánh cửa, âm thanh chầm chậm thả lại phía sau, " Đời đời kiếp kiếp ta chỉ muốn hắn, cho nên đừng có đả thương hắn rồi cho ta lý do để giết ngươi, dù ngươi có là ca ca của hắn đi chăng nữa ta cũng sẽ không bởi vậy mà lưu tình." Dứt lời, thân ảnh người nọ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt Thương Khung.

Trong phòng, Thương Khung thật lâu sau vẫn không cách nào hoàn hồn, cái tên nam nhân chết tiệt kia, tên nam nhân hắn hận thấu xương đó vừa nói cái gì chứ ?

Nói hắn thích y, làm sao có thể, người trước giờ hắn thích chính là Quang a, vẫn luôn là Quang, tên nam nhân kia ..... Tên nam nhân kia .....

Cuối cùng, không chịu được sự đả kích này, Tinh Linh hoàng đành treo trên mặt một màu gan heo mà rời khỏi hoàng cung.

Từ rất xa đã cảm nhận được hơi thở của Thiên Nguyệt Thần, rồi trong nháy mắt thân ảnh nam nhân rơi vào đáy mắt Thiên Nguyệt Triệt, hắn hướng nam nhân vẫy vẫy tay, Thiên Nguyệt Thần tiến lên đem Thiên Nguyệt Triệt từ trên ghế ôm lấy, đặt lên đùi mình.

Thiên Nguyệt Triệt nghe mùi vị trên người y rồi lại nhăn nhăn cái mũi nhỏ: "Phụ hoàng, trên người ngươi có mùi vị của Thương Khung."




Quyển 6 - Chương 4: Phó hồn

  Thiên Nguyệt thần sửng sốt, rồi đưa tay lên nhéo nhéo chóp mũi Thiên Nguyệt Triệt: "Lỗ mũi Triệt nhi thế nào mang so với cẩu còn nhạy bén hơn vậy ?" Chun lại cái mũi nhỏ, Triệt nhi ở trong lòng ngực y lười biếng cọ cọ khiến Thiên Nguyệt Thần cảm thấy có chút giống như đứa trẻ sơ sinh, mềm nhũn, non nớt, khi Triệt nhi còn bé thực sự là một tiểu cừu mềm mại yếu ớt a.

Hôm nay Triệt nhi lười nhác hệt như con heo nhỏ, này thì vuốt vuốt, quả thực là giống đến mấy phần.

"Phụ hoàng không biết Triệt nhi đích thực là cẩu sao ?" Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt trong trẻo mang theo cái phần lười nhác vang lên. "Phụ hoàng ắt hẳn là khiến cho Thương Khung bị một phen khinh bỉ." Thiên Nguyệt Triệt cũng không phải lo lắng cho Thiên Nguyệt Thần bởi vì hắn rất tin tưởng người nam nhân này.

"Oan uổng." Thiên Nguyệt Thần bất mãn dùng sức một chút, vốn là cái mũi nhỏ đồng màu trắng nõn nay bỗng dưng bị nhéo cho ửng đỏ, "Triệt nhi hẳn là nên lo lắng cho ta chứ sao lại quan tâm tới kẻ khác như vậy ?" Y kháng nghị luồn tay vào một thân quần áo đơn bạc của Thiên Nguyệt Triệt đang áp trong lòng mình, cổ áo khẽ buông lỏng, trên da thịt những dấu hôn tim tím lộ ra rơi vào đáy mắt ai đó.

"Phụ hoàng, người biết rõ Triệt nhi với người tựa như nhau, phần lo lắng này không phải thực dư thừa sao? Bất quá ..." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay xoa xoa cái mũi của chính mình "Rất đau" Khóe mắt rưng rưng chực rơi lệ.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nâng nâng ôm sát thêm một chút, để cho tai của hắn dán vào lồng ngực mình, "Triệt nhi muốn nó liên tục nảy lên như vậy ư" Hấp thu âm thanh nồng đậm thâm tình như vậy khiên Thiên Nguyệt Triệt chấn động, hắn biết nam nhân ở trước mắt rốt cuộc vẫn bị mình tác động.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đưa tay vỗ về khuôn mặt Thiên Nguyệt Thần, khuôn mặt tuấn mỹ luôn toát ra vẻ thành thục như vậy, khiến cho tầm mắt hắn ngay từ lúc bắt đầu đã không thể ly khai. "Phụ hoàng, ta thật sự không có chuyện gì, có thể chỉ là cùng với Thánh Anh có quan hệ khế ước, bất quá đây cũng mới chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi".

Thật ra, Thiên Nguyệt Triệt tự bản thân cũng không dám chắc, hắn mặc dù khôi phục lại trí nhớ của Quang minh thần tử nhưng dù sao cũng không phải nguyên bản là Quang minh thần tử của kiếp trước mà đã chuyển linh tại địa cầu, tiếp thu nền giáo dục lý niệm hiện đại nơi đây, bao hàm toàn diện đại thế giới, chuyện gì cũng đều có thế phát sinh.

"Cho nên ?" Thiên Nguyệt Thần bình tĩnh yên lặng chờ đợi Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, y hiểu rõ nếu Triệt nhi không muốn nói cho y biết thì sẽ không nói, còn nếu đã hướng y cất lời ắt sẽ nói hết toàn bộ.

"Lúc trước ta bới vì hoài nghi quan hệ thân phận Thương Khung mà để cho Thánh Anh trở về Tinh Linh giới nhưng phụ hoàng cũng biết Thánh Anh vốn là hoa linh, có lẽ kiếp trước nàng là Quang Tinh Linh công chúa, năm đó thời điểm mang theo ta xuyên qua cánh cửa thời không đi tới Địa cầu thân thể của nàng đã bị phá, linh hồn sống nhờ cây hoa anh đào, sau đó nàng cùng ta ở Địa cầu có khế ước mới có thể lại đem linh hồn ta trở lại nơi đây.

Sau, Thánh Anh trở về Tinh Linh giới, Thương Khung biết được ta hoài nghi hắn, hắn sợ có Thánh Anh sẽ làm hỏng việc liền giữa đường thu hồi linh hồn nàng, chặt đứt trí nhớ của nàng đưa Thánh Anh đi đầu thai. Phụ hoàng nên biết, thời điểm ta khôi phục lại linh lực của Quang Minh thần tử, khế ước giữa ta và Thánh Anh dĩ nhiên sẽ được giải khai."

"Đúng là như thế, Tinh Linh chỉ cùng nhân tộc ma pháp sư, triệu hoán sư ký kết khế ước hay nguyện ý cùng nhân tộc ký kết khế ước đều như vậy, sau khi Triệt nhi khôi phục linh lực, một tia hồn phách thuộc về loài người kia coi như là không còn tồn tại, cho nên khế ước của Thánh Anh cùng Triệt nhi khi đó dĩ nhiên không tồn tại, tựa như ta cùng Ám Diễm giống nhau, nhưng là ... Triệt nhi vì sao nhắc tới cái này ?" Thiên Nguyệt Thần mơ hồ có một loại dự cảm, mà loại dự cảm này khiến hắn phi thường lo lắng.

" Phụ hoàng, Thánh Anh bị Thương Khung đưa đi đầu thai, nhưng là Thương Khung cũng không thi lại linh lực Tinh Linh của nàng cho nên sau này một ngày nào đó nàng sẽ lại biến thành Tinh Linh ... , phụ hoàng, ta chỉ cảm thấy, khế ước của ta cùng Thánh Anh cũng do đó mà không có giải khai." Thiên Nguyệt Triệt cũng không nói rõ đây là cảm giác gì chẳng qua là trong lòng có suy nghĩ như vậy.

"Làm sao có thể, nếu là như vậy, này tóc đen cùng con ngươi màu đen, còn ..." Thiên Nguyệt Thần kéo cổ áo Thiên Nguyệt Triệt để lộ ra nơi ngực trái vẫn lưu những dấu hôn thẫm màu có một chỗ hiện lên dấu hiệu hình ngọn lửa, Thiên Nguyệt Thần dùng ngón tay xoa nhẹ, "Điều này đại biểu dấu hiệu ngọn lửa này đích thực là của Quang Minh thần tử, như vậy là xảy ra chuyện gì?"

Không sai, đại biểu cho Tinh Linh hoàng chính là dấu hiệu bạch sắc hỏa diễm, đồng thời cũng biểu hiện cho Quang Minh thần tử, cho nên sau khi sống lại Quang Minh thần tử tự nhiên cũng sẽ có ấn kí đó. Chính vì vậy khi mới bắt đầu, Thiên Nguyệt Triệt nghe mọi người nhắc tới liền khẳng định quả nhiên bản thân chính là Tinh Linh hoàng chuyển thế, mới khiến mọi thức náo thành hồ đồ.

"Phụ hoàng, người cũng có chủ hồn cùng phó hồn, chúng ta giống nhau." Thiên Nguyệt Triệt nghĩ điều mà bản thân suy diễn cũng mới chỉ là có thể, nhưng ngẫm kĩ hắn cảm thấy khả năng đúng là phi thường cao.

"Tiếp theo ..."

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhu nhu bên cổ Thiên Nguyệt Thần. "Phụ hoàng, chắc là có việc gì đó đã xảy ra, ta mơ hồ cảm thấy phó hồn của ta đã thoát khỏi chủ hồn, mà phó hồn của ta sống ở loài người là sống nhờ thân xác con người cho nên khế ước giữa Thánh Anh và ta vẫn còn tồn tại, hoặc, có thể nói là khế ước cùng với phó hồn của ta vẫn còn tồn tại. Ngày đó,ở thế giới này Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hành linh châu liền thành một đường do đó mà khởi động Thánh linh châu trong cơ thể ta, mặc dù đem linh hồn của ta đến nơi này và có thể đây chính là chủ hồn, còn phó hồn thì biến mất, Thánh Anh đã nói, nàng ở thế giời kia còn lưu lại một tia nguyên linh làm chiếc cầu nối hai thời không, bây giờ nghĩ lại, có lẽ tia nguyên linh ở thế giới kia của nàng cũng không có biến mất đâu." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra quang thải , một tia linh lợi sáng lên nơi ánh mắt.

"Có thể, có lẽ ?" Tiếng nói trầm thấp của nam nhân nha ra bên tai Thiên Nguyệt Triệt, thiếu niên trước giờ vỗn rất nhạy cảm đã đánh hơi được mùi nguy hiểm ở ngay cận kề, nhưng cả thân thể cũng không nghĩ động mà nghịch ngợm mở trừng hai mắt, mặt Thiêm Nguyệt Triệt càng ngày càng tiến sát lồng ngực nam nhân, ở đó mà cọ a cọ.

"Phụ hoàng." Thanh âm thị điểm, nhưng Thiên Nguyệt Thần đã quyết lần này sẽ không để cho tiểu tử kia cố ỹ ngụy trang thành bộ dáng tiểu nhi tử lửa mình, đem hắn nhất quyết từ trong ngực trở mình. Thiên Nguyệt Triệt biết nam nhân muốn làm gì mình, sao có thể để yên mặc y đối mình như vậy được, thân ảnh nhảy lên muốn thoát ra trốn đi nhưng nam nhân động tác lại nhanh hơn hắn một bước vung tay, Ba ...

Một phát vỗ mạnh lên mông nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt thần cảm thấy này vẫn chưa đủ để tha thứ cho tiểu tử lừa gạt y, dứt khoát cởi bỏ luôn tiết khố, mông trần mà phạt, BA ... Lần này thanh âm phát ra càng vang dội.

A ...

Trong Kim Long điện vang lên tiếng Thiên Nguyệt Triệt kêu khóc kinh thiên động địa: "Có ai không, cứu mạng a ... Đại nhân khi dễ tiểu hài tử ..."

Nghe thể loại âm thanh này, ai dám xông vào cứu ?

Sau, Thiên Nguyệt Triệt dùng thảm bọc mông, núp ở góc giường, hai mắt ươn ướt hung hăng tính toán chờ Thiên Nguyệt Thần, cái tên nam nhân đáng giận này cư nhiên thật sự hạ thủ không lưu tình.

"Tới đây." Thiên Nguyệt Thần trong tay cầm thuốc mớ ngồi đầu giường trầm giọng nói.

"Hừ." Đánh chết cũng không đi qua, người nam nhân này cư nhiên lại một lần xâm phạm uy nghiêm của hắn, nếu để cho Thương Khung biết được nhất định sẽ cười chê tới mức hắn không ngóc đầu lên được, đánh nơi nào không đánh cư nhiên lại ở ... Cư nhiên đánh chỗ ...

"Chẳng lẽ ngươi không biết sai?" Thiên Nguyệt Thần dứt khoát khoanh hai tay trước ngực nhìn cái hài tử đang giận dỗi mình.

"Ta sai ở chỗ nào?" Hắn có chỗ nào sai, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng sai, tuyệt đối không có sai.

"Không có ? Triệt nhi cái gọi là có thể, có lẽ nên đổi thành khẳng định, đúng là." Thiên Nguyệt Thần vẫn còn chưa nguôi, đáy mắt hiện lên một tầng lửa giận, "Triệt nhi ngay từ khi bắt đầu cũng biết chuyện phó hồn chưa trở về cơ thể mình, lại cư nhiên dám gạt ta ?" Nghĩ đến đây, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy vừa rồi mình xuống tay vẫn còn chưa đủ nặng


Lời tác giả:[ Xin lỗi, mấy ngày hôm trước không có đổi mới gì, gần đây muốn học xe cho nên có chút vội vàng, nhưng sẽ tận lực giữ vững những biến chuyển mới nga, _, chuyện rằng là, ta ngày hôm qua đi bơi, ở hồ bơi gặp phải sắc lang, kết quả ngẫu nhiên bị sờ soạng, ô ô ô ...]




Quyển 6 - Chương 5: Phó hồn

  "Hừ." Thiên Nguyệt Triệt sao có thể không biết Thiên Nguyệt thần tâm tư có điểm hối hận, hừ lạnh nói, "Đánh a, ngươi đánh chết ta a." Hắn lại không phải cố ý, đầu tiên hắn cũng không dám khẳng định, bây giờ nghĩ lại, ngay lúc bắt đầu phó hồn hẳn phải theo chủ hồn cùng đến cùng đi nhưng là phó hồn tới không hoàn toàn, bây giờ không hiểu được nguyên nhân là do đâu, phó hồn của hắn lại rời khỏi thân thể chủ.

"Ngươi ... " Thiên Nguyệt Thần nhào tới, đem ủy khuất nhìn chằm chằm tiểu hài tử đang bị y trói trong lồng ngực, "Đánh ngươi, ta cũng nghĩ vậy đó, nhưng là ...." Nam nhân thở dài, "Ta thế nào từ bỏ được."

Thế nào từ bỏ được để cho tiểu hài tử nhạy cảm này bị một tia ủy khuất, chuyện của kiếp trước coi như một cuộc thịnh thế phồn hoa đi, ngày hôm nay hắn chỉ nghĩ làm sao giữ chặt đứa bé này.

Thiên Nguyệt Triệt hốc mắt đau xót, khẽ dời đầu đi, mười ba tuổi, đúng là vẫn còn dễ dàng cảm động, bị nam nhân ôm vào ngực tự hắn hiểu rõ bản thân thích nhất là ý nghĩ mình thuộc về nam nhân này: "Nhưng là , phụ hoàng vừa rồi đánh rất nặng". Ý xấu trong mắt vẫn chưa có rời đi a, tựa trong lòng nam nhân không lưu tình ác ý vạch trần ý tứ y tàn nhẫn với hắn.

"Đó là vì Triệt nhi mắc sai lầm" Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, quả nhiên đứa bé này không có điểm nào tiếp thu sự dạy dỗ vừa nãy, "Triệt nhi không nên gạt ta, Triệt nhi cũng biết trong lòng ta sẽ có biết bao lo lắng."

Thiên Nguyệt Triệt chu môi, không tiếp tục oán thán nữa mà ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần xoay xoay, cái mông nhỏ nhếch lên: "Phụ hoàng, buôi thuốc."

Nhìn mặt tiểu tử đỏ rực, Thiên Nguyệt thần cố nén cười toan tính, cởi bỏ quần Thiên Nguyệt Triệt xuống, da thịt trắng nõn lộ ra đỏ hồng, hiển nhiên tiểu tử này không được tự nhiên, nhưng là vòng mông có chút mập mạp, quả nhiên là mình có hơi dùng sức, ngón tay dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa tới.

Ân...

Tiếng rên rỉ khe khẽ từ trên môi Thiên Nguyệt Triệt nhả ra, Thiên Nguyệt Thần dừng tay lại: "Đau không ?"

"Phụ hoàng ôm nhu hơn một chút sẽ không đau." Được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, gia hỏa này Thiên Nguyệt Thần xem ra hắn thập phần hưởng thụ được y phục vụ.

"Ôn nhu a ..." Thiên Nguyệt Thần trong mắt ngập ý cười, tay nâng mái tóc dài đen nhánh của Thiên Nguyệt Triệt lên, hạ thấp thân thể, hơi thở nóng bỏng ở bên tại Thiên Nguyệt Triệt cười khẽ, chậm rãi nói: "Triệt nhi hy vọng, phụ hoàng sẽ ôn nhu theo cách nào ?"

Thiên Nguyệt Triệt xoay người, cùng Thiên Nguyệt thần mặt đối mặt, ngón tay dài nhỏ đồng dạng nâng lên cuốn lấy sợi tóc bạch sắc của Thiên Nguyệt Thần đưa tới bên cánh mũi khẽ lướt qua: "Triệt nhi nói, phụ hoàng sẽ ngầm đồng ý sao?" Đôi con ngươi sáng ngời không che giấu được phần giảo hoạt.

"Hài tử tinh nghịch, ngươi cứ việc thử nhìn một chút." Nam nhân cuồng ngạo chồm lên, không đem sự khiêu khích của Thiên Nguyệt triệt đặt vào mắt.

"Phụ hoàng cứ việc chờ, ta tất có kế hoạch." Thiên Nguyệt Triệt đồng dạng kiêu ngạo không dứt, cằm nhỏ giương lên đủ để nói cho nam nhân kia rằng kế hoạch có hắn có bao nhiêu chắc chắn.

"Nga?" Thiên Nguyệt Thần nắm cằm tiểu tử "Ta đây liền chờ, đợi cho Triệt nhi có đủ năng lực đem ta áp đến."

"Hừ." Lại là tiếng hừ lạnh, có thể thấy tiểu tử thực sự đã quyết định.

"Bất quá Triệt nhi chỉ bởi không có phó hồn mà tạo thành lý do ham ngủ thì không đủ, Triệt nhi vẫn có điều gì gạt phụ hoàng ?" Tiểu tử càng ngày càng ham ngủ dù cho thói quen trước kia vẫn có nhưng hắn vẫn để ý, nếu mở ra đề tài kia liền một lần hỏi cho rõ.

"Cái này ... Cái kia ..." Thiên Nguyệt Triệt chọc chọc ngón tay, "Phụ hoàng, Triệt nhi mệt nhọc, muốn ngủ." Thân thể trong lòng khẽ rục rịch chuyển động, Thiên Nguyệt Triệt cố gắng muốn từ trong ngực Thiên Nguyệt Thần chui ra.

"Không được, triệt nhi ham ngủ như vậy, phụ hoàng rất lo lắng, đêm nay trăng nhô lên cao, Triệt nhi liền theo phụ hoàng, chúng ta đi thưởng đêm, Triệt nhi ban ngày ngủ cũng đủ rồi, tiếp tục như thế sẽ thực sự biến thành heo mập đó." Thiên Nguyệt thần một đường ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt hướng cửa cung bước tới.

"Không được, không được ..." Thiên Nguyệt Triệt quơ quơ hai cái chân hài tử, "Ban ngày ta mệt mỏi cả buổi, căn bản cũng không có ngủ qua, phụ hoàng ... phụ hoàng ... Phụ hoàng tốt ... Thần ..."

Thân thể Thiên Nguyệt Thần run lên: "Gọi lại một lần nữa." Hắn cực kì kinh hỉ khi nghe âm điệu Triệt nhi gọi tên của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần mắng một trận, nhưng ngoài miệng lại nũng nịu kêu: "Thần." Thanh âm mềm nhẹ, khiến cho tim Thiên Nguyệt Thần đập gia tốc.

Hai người trầm mặc một lúc, không khí thật quỷ dị, khiến cho Thiên Nguyệt Triệt cũng khẩn trương lên, xong, xưng hô rất là tình cảm.

"Triệt nhi a." Thiên Nguyệt Thần lại lần nữa ôm Thiên Nguyệt Triệt trở lại bên giường, thanh âm nhẹ nói, "Cũng đừng tưởng như vậy là có thể gạt được ta, hôm nay nhất định phải nói cho ta biết, ban ngày ham ngủ như vậy lý do là gì ?"

"Hồ ly." Thiên Nguyệt Triệt lầm bầm nói, "Bởi vì ta cảm giác phó hồn ly thể, cho nên dùng chủ hồn thần thức lục soát xem vị trí của phó hồn ở nơi đâu, nhưng là ... ."

"Nhưng là ngươi liên tục tìm không được vị trí phó hồn, cho nên vẫn liên tục tìm kiếm ?" Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, "Cho nên thời điểm ngươi cùng Thương khung so chiêu, mới lộ ra bộ dáng khí hư, nguyên do thời điểm ngủ say dùng quá nhiều chủ hồn thần thức khiến linh lực lưu thất ?"

"Phụ hoàng cũng biết, còn muốn hỏi ta làm chi, ta đi ngủ đây." Bò lên giường, vén chăn, chui vào trong, song thân thể không có tiến vào như ý muốn đã bị nam nhân kéo vào trong ngực, "Triệt nhi đang trốn tránh vẫn đề."

"Kia ... nào có ?" Ánh mắt vô tội chớp chớp, chết tiệt, người nam nhân này nhất định phải thông minh như vậy sao ?

"Triệt nhi còn chưa trả lời ta, linh lực lưu thất là bởi vì dùng thần thức quá độ sao ?"

"Cái kia ... Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu."

"Chủ yếu ?" Thanh âm của Thiên Nguyệt Thần trầm xuống vài phần. "Còn thứ yếu, là bởi vì cùng việc phó hồn ly thể có quan hệ?"

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu.

Người linh hồn bị chia ra làm hai, linh lực tự nhiên cũng sẽ bị tách ra, về điểm này cho dù Thiên Nguyệt Triệt nghĩ muốn giấu diếm, Thiên Nguyệt Thần cuối cùng cũng biết, không cần đợi lúc đó hắn lại trừng phạt mình, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy hay là trước khi biết được chi tiết ra sao cũng nên khai ra tương đối một chút.

"Thiên Nguyệt Triệt". Thiên Nguyệt Thần tâm đã đè nén đến vài phần nộ khí.

"Gọi nặng như vậy làm gì sao ?" Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt lỗ tai.

"Chuyện trọng yếu như vậy tại sao không nói cho ta? Lần trước ở tế tư pháp lúc khôi phục lại trí nhớ cùng linh lực của Quang Minh thần tử, có phải phó hồn đã rời đi hay không ?" Khó trách khi đó, linh lực của ngũ thần tướng không đủ, bởi hắn lúc ấy chỉ có chủ hồn, cho dù khởi động thánh linh châu thì năng lực cũng có hạn, mà tự bản thân thậm chí cũng không từng phát hiện.

Thiên Nguyệt Triệt dạ thưa không có phát ra âm thanh nhưng nhìn phản ứng thành thật từ nét mặt hắn, Thiên Nguyệt Thần biết mình đã đoán đúng.

"Giờ phút này nếu như trong tay ta có kiếm, ta nhất định sẽ bổ đầu ngươi ra coi coi ngươi đang nghĩ những cái gì ?" Thiên Nguyệt Thần hung hăng nói.

"Cho dù không có kiếm phụ hoàng cũng thừa sức, chỉ cần giơ tay một cái thôi." Thiên Nguyệt Triệt hảo tâm nhắc nhở, kết quả là ngũ lôi oanh đỉnh,"Thiên — Nguyệt — Triệt." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro