Chương 15: Tửu Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Chủ nhân, vì sao ngài nói khi người ta dịch dung thì đa phần đều là biến mình thành bộ dạng khó coi?” Cố Tương không hiểu liền hỏi ngay.

Ôn Khách Hành chậm rì rì trả lời: “Con người bất kể đẹp xấu, ngũ quan sẵn có tự nhiên hài hòa. Nếu có người động tay động chân, vô luận thế nào cũng không thể thiên y vô phùng*, tự dưng ngươi hóa đẹp, người khác sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần, chẳng phải sẽ thấy sơ hở ngay sao?”

*Thiên y vô phùng: (ở chương trước mình có đề cập) Áo trời không thấy đường kim, mối chỉ. Ý nói không để lại dấu vết gì. 

Ba người cùng đi trên đường cái. Đường phố lúc chính ngọ* rộn ràng nhốn nháo. Chu Tử Thư kiềm chế tốt, chẳng nói chẳng rằng, giả câm vờ điếc mặc họ thảo luận, mặc cho Ôn Khách Hành thỉnh thoảng lén lút thậm thụt ngắm nghía người y. Nghe đến đoạn người kia giải thích thì không nhịn được sửng sốt, liếc mắt một cái, lòng nói người này hiểu nhiều thật.

*Chính ngọ: 12 giờ trưa. 

Ôn Khách Hành thấy mình được chú ý thì càng như nổi điên, thao thao bất tuyệt: “Thuật dịch dung này mỗi người mỗi thủ đoạn, có kẻ dùng thuốc màu tô vẽ, loại này cần thủ pháp xảo diệu, chỉ cần màu hơi không đều hoặc trông quái dị thì người khác rất dễ nhìn ra, còn có kẻ dán mặt nạ da người, loại này hiệu quả tốt hơn, nếu người dịch dung thủ đoạn cao minh, có thể lấy giả loạn thật.” Nói xong suy tư nhìn Chu Tử Thư một cái.

Cố Tương lập tức có tinh thần thực tiễn, thò móng vuốt sờ mặt Chu Tử Thư, tay nàng mềm mại, tay áo thoảng mùi hương tươi mát của riêng thiếu nữ, Chu Tử Thư không né không tránh, cười khanh khách mặc nàng sờ, cũng chẳng biết là ai đang lợi dụng ai.

Cuối cùng y còn kiên nhẫn mà ôn nhu hỏi: “Có sờ ra cái gì chưa?”

Cố Tương thập phần nghi hoặc lắc đầu, hoài nghi quay đầu nhìn Ôn Khách Hành: “Chủ nhân, ta vẫn cảm thấy y như là thật…”

Ôn Khách Hành nói: “Y không phải đeo mặt nạ da người, thứ đó kín bưng, nếu đeo lâu phải cởi ra để thở, ta theo đuôi y lâu như vậy, chính là để xem y có thay mặt nạ hay không.”

Cố Tương nói với vẻ mặt sùng bái: “Chủ nhân, ngài vì để minh bạch tường tận khuôn mặt của tên quỷ bệnh lao này mà lỡ mất bao nhiêu thời gian để đi lêu lỏng rồi.”

Ôn Khách Hành chỉ Chu Tử Thư nói: “Nếu y thật sự là mỹ nhân thì ta chẳng lãng phí giây lát.”

Chu Tử Thư ngẫm nghĩ, rốt cuộc cảm thấy mình không thể im lặng như vậy nữa, liền hỏi: “Ta lêu lổng với ngươi bao giờ?”

Ôn Khách Hành không nhanh không chậm nói: “Trước kia chưa từng, tương lai nhất định sẽ.”

Nói rồi cũng đưa tay sờ mặt Chu Tử Thư: "Ngày ấy ta đụng bả vai ngươi, cảm giác không giống với da trên mặt, ô…”

Chu Tử Thư trốn ra sau, hất tay y. Ôn Khách Hành nhướng mày, có phần không vui, chỉ Cố Tương hỏi: “Sao nàng sờ thì được?”

Chu Tử Thư vẫn ung dung chỉnh tay áo rách bươm nói: “Nếu ngươi cũng là cô nương trẻ trung xinh đẹp giống nàng, đừng nói một lần, ta cởi hết cho ngươi tùy tiện sờ cũng được.”

Cố Tương vốn cảm thấy Chu Tử Thư là một tên ăn mày đường đường chính chính. Tự dưng đụng phải chủ nhân không biết xấu hổ nhà nàng đã là xúi quẩy tám kiếp rồi. Lúc nào trong lòng nàng cũng thầm cảm thông, tuy nhiên vừa nghe lời này lập tức suy nghĩ lại, cảm thấy cả hai người này quả thực một trâu một chó, cùng một giuộc cả, mẹ kiếp quá hợp.

Rồi từ đây sẽ lêu lổng cùng nhau, rỗi rãi thì nội bộ cấu xé tiêu hao tinh lực, bớt gây tai họa cho nhân gian.

Ôn Khách Hành quay sang, sắc mặt âm trầm đánh giá Cố Tương, sau đó trầm giọng nói: “A Tương, ngươi có thể cút rồi.”

Cố Tương “a” một tiếng, hết sức vô tội chớp chớp mắt: “Chủ nhân muốn ta cút đi đâu?”

Ôn Khách Hành khoanh tay, quả thực không muốn nhìn nàng lấy một lần: “Trời đất bao la, trừ Động Đình ra, ngươi muốn cút đi đâu thì cút.”

Cố Tương ngây ra hồi lâu, bỗng thốt lên một câu: “Chẳng lẽ chủ nhân đang ghen với nô tỳ?”

Ôn Khách Hành liếc nàng, Cố Tương lập tức biết lắng nghe mà tát mình một cái: “Phi phi, cho ngươi nói bậy, cho ngươi lắm lời, cho ngươi nhất định phải nói thật, cho ngươi nhất định phải…”

Ôn Khách Hành nói: “A Tương.”

Cố Tương “ôi” một tiếng, quay người đi ngay, vừa đi vừa nói: “Cút thì cút. Chủ nhân yên tâm, nô tỳ nhất định cút xa tít, trên đời này cóc ba chân thì tìm không ra chứ nam nhân hai chân thì thiếu gì? Nô tỳ ăn hai phần tim hùm mật gấu cũng chẳng dám tranh nam nhân của chủ nhân, hai vị tự nhiên, nhất thiết không cần khách khí…”

Sau đó vừa lải nhải vừa hấp tấp cút đi.

Chu Tử Thư trong lòng cân nhắc câu “trừ Động Đình” hàm ý sâu xa kia, khá hưng trí nhìn đôi chủ tớ om sòm này.

Cố Tương vừa mới đi, Ôn Khách Hành bỗng nhiên đổi khuôn mặt khác, làm bộ làm tịch ho một tiếng, đưa tay mời: “Chẳng biết Chu huynh có thể cùng tại hạ ăn một bữa hay không?”

Chu Tử Thư nghĩ, mình có đáp không được thì người này cũng bám như cao da chó, chi bằng sảng khoái đồng ý, tốt xấu còn có thể bớt tiền cơm một bữa, thế là vui vẻ đáp ứng.

Ôn Khách Hành mặt mày hớn hở dẫn đường phía trước. Chu Tử Thư lặng lẽ kiểm điểm trong lòng, những ngày tháng ra ra vào vào chốn cung đình người không ra người quỷ không ra quỷ đã như chuyện đời trước. Khi đó y một thân cẩm bào, ở trong một sơn trang thần bí nở đầy hoa mai, làm nghề giết người phóng hỏa, tuy là cầm thú nhưng nói cho cùng cũng là một cầm thú đoan chính cao cao tại thượng.

Từ khi nào đã biến thành loại vô sỉ trắng trợn thế này?

Y nhìn bóng lưng Ôn Khách Hành một cái, thầm nghĩ nhất định là gần mực thì đen.

Lúc lên tửu lâu cả hai đã đói móp bụng, đồ ăn bưng lên liền hạ đũa như bay chẳng hề thừa lời, chỉ sợ ăn ít đi một miếng. Ngẫu nhiên đụng phải đũa đối phương liền so vài chiêu nhỏ, ngươi thắng ta một miếng thịt gà, ta thắng ngươi nửa miếng giò.

Hai người này, một kẻ vẫn ôm nhiệt tình to lớn đối với thức ăn, một kẻ ăn chực miễn phí, không tranh thì uổng, thế là biến một bàn ăn đàng hoàng thành võ đài giương cung bạt kiếm, đao quang kiếm ảnh tràn ngập.

Tranh xong một đĩa, đĩa tiếp theo còn chưa bưng lên, Ôn Khách Hành lúc này mới có thời gian cười nói với Chu Tử Thư: “Kỳ phùng địch thủ, quả nhiên ăn cơm cũng thấy ngon.”

Chu Tử Thư khinh thường nhìn y, lòng nói ngươi là gà hay sao mà cứ thích tranh ăn trong một máng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng xôn xao, chỉ nghe tiểu nhị lớn giọng chế nhạo: “Vị công tử này, ta thấy ngươi nói năng ăn vận đàng hoàng mà sao cũng muốn ăn cơm bá vương*? Còn bút mực hồi báo, ngài tám phần là nghe kể chuyện nhiều nhỉ? Xin hỏi ngài là danh gia triều nào đại nào, là Trạng nguyên lang khoa nào hiện nay? Còn mặc bảo…”

*Ăn không trả tiền mọi người ạ. 

Đám người chung quanh cười ồ lên, Ôn Khách Hành ló đầu nhìn xuống, bỗng sờ cằm nói thầm: “Là một mỹ nhân thanh tú sao…”

Chu Tử Thư theo ánh mắt y nhìn xuống, chỉ thấy một thanh niên mặt đỏ tai hồng đứng đó, mặc áo choàng xanh thẫm, hông còn giắt một cây tiêu, y phục thoạt trông không nổi bật nhưng nhìn kỹ là chất liệu thượng hạng, ngọc tiêu bên hông chất ngọc trong suốt, dù không phải người trong nghề cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ. Chu Tử Thư cảm thấy cách ăn mặc của người nọ có vài phần quen thuộc, liền cười khe khẽ.

Ôn Khách Hành hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Chu Tử Thư nói: “Ta thấy trang phục của người này ngoài mặt không muốn gây chú ý, kỳ thật lại giá cả lại rất phô trương, nhớ đến một cố nhân.”

Đang nói thì thấy thanh thanh công tử* kia trong lúc bối rối ngỡ ngàng nhìn quanh quất tìm kiếm cứu viện, ánh mắt vừa vặn quét qua họ. Chu Tử Thư liền lắc đầu, thầm nghĩ cố nhân của y là con nhà quyền quý đệ nhất kinh thành, cả đời ăn uống chơi bời thành thạo, đâu có cái dáng vẻ ngỡ ngàng vô thố như vậy? Liền dùng mũi chân đá Ôn Khách Hành một phát nói: “Ôn đại thiện nhân, cơ hội tích đức hành thiện đến rồi.”

*Công tử mặc áo bào xanh.

Ôn Khách Hành vốn đang nghiên cứu gương mặt y, nghe vậy ngẩn ra, liền thò tay vào ngực: “Ừm, cũng phải, mỹ nhân gặp nạn, ra tay tương trợ cũng nên thôi… Hửm?”

Y sờ soạng trong ngực, bỗng nhiên sắc mặt hết sức cổ quái: “Chu huynh.”

“Hửm?”

“Ta nghĩ, thôi nhường cơ hội tích đức hành thiện này cho ngươi đi?” Ôn Khách Hành cười gượng, “Tại hạ đời này tích đức đã quá nhiều, thật sự không cần thiết đoạt cơ hội của lão huynh ngươi…”

Chu Tử Thư cười tủm tỉm nhìn y.

Giây lát, Ôn Khách Hành thở dài, vai sụp xuống: “Vừa nãy ở trên đường, một nam tử tuấn tú vấp ngã, ta đưa tay đỡ, hắn còn cười cười với ta… Chậc, vốn là giai nhân, vậy mà phí phạm gương mặt đi làm đạo tặc!”

Chu Tử Thư nhướng mày, quyết định mình còn có thể vô sỉ hơn một chút, ít nhất không thể bại người trước mắt. Y nghĩ vậy, liền túm tay áo Ôn Khách Hành lau tay, sau đó lấy một thỏi bạc trong ngực, nhẹ nhàng ném ra, vừa vặn trúng đầu tên tiểu nhị càng nói càng thái quá dưới kia. Tiểu nhị bất ngờ bị ném, mới định mắng nhưng cúi xuống phát hiện cái cục vừa mới hôn lên đầu mình là một thỏi bạc sáng lóa, liền tức thì vui vẻ ngay. 

Chỉ nghe Chu Tử Thư uể oải nói: “Tiền của vị công tử này, ta trả.”

Tiểu nhị lấy bạc, thức thời không nói gì nữa, luôn mồm vâng dạ quay đi. Thanh thanh công tử lập tức cảm kích nhìn Chu Tử Thư một cái rồi tự mình lên lầu tạ ơn.

Chu Tử Thư chỉ chỉ một bàn chén đĩa trống không, nói với Ôn Khách Hành: “Cứu hắn cứ tính vào của ta nhưng bữa ăn này của ngươi, chốc nữa phải ghi lại, ngươi nợ ta ba lượng bạc.”

Ôn Khách Hành nhỏ giọng: “Tại hạ lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Chu Tử Thư cười thong dong: “Xin lỗi, khẩu vị của tại hạ còn chưa tốt như vậy.”

Thanh thanh công tử đã lên lầu, hai tên cầm thú đồng thời thu lại nụ cười thậm thụt xảo trá, bày ra gương mặt y hệt hào kiệt quân tử “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”. Công tử kia vái thật thấp: “Tại hạ Tào Úy Ninh, đa tạ nhị vị trượng nghĩa tương trợ. Xin nhận một lễ của tại hạ.”

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cơ hồ hai miệng một lời: “Không dám không dám, Tào công tử khách khí.”

Nói xong câu này, hai người lập tức liếc nhau ý tứ sâu xa, đều cảm thấy thập phần vi diệu.

Chu Tử Thư ho một tiếng, dời ánh mắt, nói với Tào Úy Ninh: “Mời Tào công tử ngồi, tại hạ Chu Tự, vị này…”

“Ôn Khách Hành.” Ôn Khách Hành mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, y lẳng lặng ngồi ở phía xa, bày ra dáng vẻ công tử ôn nhuận nói khẽ cười tươi, quả thực hệt như một người đứng đắn.

Tào Úy Ninh cảm tạ một phen, chẳng hề khách khí ngồi xuống luôn. Hắn chính là đệ tử quan môn* của Thanh Phong kiếm phái, lần đầu ra giang hồ luyện tập, không khéo tách khỏi sư thúc, lại không rõ gặp trộm lúc nào, mới có chuyện xấu hổ như vậy, đang không biết làm sao cho phải thì vừa vặn được Chu Tử Thư giải vây, chỉ cảm thấy người này rất trượng nghĩa, kể cả khuôn mặt xanh xao vàng vọt hết sức đáng khinh kia cũng trở nên thuận mắt.

*Đệ tử quan môn: Đệ tử cuối cùng, truyền thụ hết mọi võ công, sau này không nhận đệ tử khác nữa. 

Chu Tử Thư có sở trường moi tin, gặp người bình thường ngoại trừ Ôn Khách Hành đều moi tin hết sức thành thạo, dăm ba câu đã khiến Tào Úy Ninh cảm thấy nhất kiến như cố*, chuyện rào rào tuôn ra: “Ta và sư thúc đi Động Đình đại hội, ai ngờ mấy hôm trước đi qua Triệu gia trang nghe nói bên đó xảy ra chuyện, sư thúc ta vốn có giao tình không tồi với Triệu đại hiệp cho nên muốn qua xem, bảo ta đi Động Đình trước, gặp Cao Sùng Cao đại hiệp cáo rõ tội đến muộn…”

*Nhất kiến như cố: Vừa gặp như đã quen lâu. 

“Động Đình đại hội?” Chu Tử Thư sửng sốt.

“Đúng vậy,” Tào Úy Ninh giải thích, “Không biết Chu huynh có từng nghe chuyện Giang Nam Trương gia diệt môn chưa, chẳng những như thế, nghe nói vài ngày trước, chưởng môn phái Thái Sơn chết không rõ ràng trong phòng mình, môn hạ dưới trướng tam đại cao thủ trong một đêm lâm nạn toàn bộ, tử trạng cực giống người Trương gia, tiểu công tử Trương gia may mắn sống sót trước mắt cũng ở Triệu gia trang dưới sự bảo vệ của Triệu đại hiệp, đích thân chỉ tội hung thủ chính là bọn Ác Quỷ chúng của Thanh Trúc lĩnh. Động Đình đại hội là Cao Sùng đại hiệp lấy Sơn Hà lệnh, muốn hợp sức anh hùng thiên hạ diệt trừ Quỷ cốc.”

Chu Tử Thư vô thức nhìn Ôn Khách Hành một cái, chỉ thấy y hưng trí hỏi: “Thật có chuyện này?”

Tào Úy Ninh nói: “Ngàn chính vạn xác, ta và sư thúc là phụng mệnh sư phụ xuống núi tham gia Động Đình đại hội.”

Tiểu tử này quả nhiên lần đầu tiên xuống núi, vừa hỏi đã nói, không hỏi cũng nói.

Ôn Khách Hành bảo: “Chu huynh, không phải ngươi bảo muốn tích đức hành thiện sao, chi bằng cùng vị tiểu huynh đệ này đi một chuyến, việc trừng ác dương thiện*, đại đức đấy.”

*Trừng ác dương thiện: Trừng trị cái ác, nêu cao cái tốt, việc thiện nhân nghĩa. 

Chu Tử Thư cúi đầu nhấp một ngụm rượu trong chén, không rõ Ôn Khách Hành đang tính toán gì. Lại nghe Tào Úy Ninh vỗ tay nói: “Hay cho việc trừng ác dương thiện, đại đức đấy, Ôn huynh nói hay lắm, ta thấy hai vị trượng nghĩa thẳng thắn, cũng rất hợp với tiểu đệ, chi bằng cứ cùng tiểu đệ đến Động Đình đi?”

Ha, tên tiểu tử ngốc này.

Ôn Khách Hành cười nói: “Đấy đúng là cầu còn không được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#priest