Chương 45: Kỳ Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Tử Thư cau mày nhìn bàn tay mình bị chấn văng. Diệp Bạch Y quay đầu nói lành lạnh: “Không tồi, ngươi đã bức tử nó rồi, vừa lòng chứ?”

Chỉ mình Ôn Khách Hành coi như còn có chút lương tâm, khom lưng “lượm” Trương Thành Lĩnh lên, bàn tay đặt ở hậu tâm, một luồng chân khí mỏng mảnh truyền vào trong thân thể hắn, hồi lâu mới khe khẽ “Ồ” một tiếng nói: “Tiểu tử này… kinh mạch của nó trời sinh rộng hơn người bình thường rất nhiều, lẽ nào lại là một kỳ tài?”

Chu Tử Thư nói: “Không sai, lần đó khi nó bị Mị Khúc Tần Tùng đánh thương, ta đã phát hiện.”

Y đón Trương Thành Lĩnh từ trong tay Ôn Khách Hành. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, ấn đường còn nhíu chặt, ống quần giật lên quá mắt cá, hơi mất tự nhiên, như là trong nửa tháng một tháng ngắn ngủi hắn lại cao hơn một chút. Trương Thành Lĩnh sinh ở Trương gia, là đứa con duy nhất của Trương đại hiệp, nhiều năm như vậy, vốn không nên kém như thế, ngày ấy lúc Chu Tử Thư giúp hắn chữa thương đã phát hiện, căn cơ nội công của đứa nhỏ này hết sức vững chắc, chỉ có điều bản thân hắn không dùng được mà thôi.

Cũng giống như một đứa nhỏ cầm binh khí lợi hại nhưng lại không có sức trói gà.

Diệp Bạch Y thấy thế cũng khá hứng thú, với một tay bóp người Trương Thành Lĩnh trên dưới, ngạc nhiên nói: “Trên thế gian lại có người như vậy, đầu óc thì cực ngốc, gân cốt lại cực tốt, ông trời là muốn tốt cho nó, hay là muốn không tốt cho nó đây?”

Sau đó nhìn Chu Tử Thư một cái nói: “Nó có kinh mạch khoan thuận, là nguồn vốn cực tốt, nhưng ngộ tính quá kém, ngược lại càng khó mà mò được môn lộ hơn người khác… Ừm, ngươi có thể bức chút nữa, dù sao cũng chẳng chết được ngay đâu.”

Vạn hạnh, Trương Thành Lĩnh đã ngất đi.

Bởi vì Trương Thành Lĩnh, ngày hôm ấy không thể đi tiếp nữa, ba người liền quyết định tìm chỗ ở, chờ tiểu quỷ này ổn định một đêm rồi lại lên núi. Nửa đêm Chu Tử Thư theo lệ bị đám đinh trên người giày vò tỉnh giấc, y cuộn tròn mình lại, ngón tay đè trên ngực, không hề điều nội lực áp chế, chỉ mở mắt nằm trên giường, tầm mắt nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, như là ngây ra – dụng tâm cảm thụ những cây đinh trên người.

So với trước kia, hiện tại Thất khiếu tam thu đinh phát tác đã không đơn giản là đau, cảm giác như có người cầm dao khuấy ngực ban đầu ấy giống như đã giảm bớt đôi chút, cũng có thể là y đã chết lặng với nó, mà dần dần sinh ra một cảm giác phảng phất có thứ gì đè trên ngực, hít thở không còn thông thuận, mà nhiều ngày qua giống như ngày càng rõ ràng hơn.

Chu Tử Thư biết đây là báo hiệu – khoảng thời gian ba năm, đã đi mất non nửa.

Rất lâu trước kia, y vẫn cho rằng ba năm này là một ân điển, nhưng hiện tại mới biết được, hóa ra đây là một loại khổ hình khác. 

Chết không hề đáng sợ – hơn hai mươi năm qua, y có thể sống đến bây giờ không hề dễ dàng, tất cả thủ đoạn y bức Trương Thành Lĩnh học công phu đều là hồi nhỏ từng trải qua, thậm chí càng nghiêm khốc hơn, thậm chí y còn chẳng có thiên phú như đứa nhỏ kia, nhận huấn luyện nghiêm khốc như vậy mà nó vẫn không mất cọng tóc nào. Những chuyện y từng trải qua đủ nhiều, nhiều đến mức làm y có thể không e ngại bất cứ ai, bất cứ việc gì trên đời này, sống y còn chẳng sợ, chết có gì đáng sợ đây?

Nhưng mà làm cho y khó chịu là phải đếm ngày chờ chết.

Y đã chịu nhiều như vậy, tâm chí kiên định, chưa bao giờ có tử chí, lại phải chờ chết trong những ngày tự do tự tại nhất, không vướng bận nhất, khoái hoạt tùy ý nhất, chẳng phải rất châm chọc sao?

Chu Tử Thư phát hiện, đây đại khái là một chuyện ngu xuẩn y làm.

Lúc này cửa bị gõ khe khẽ từ bên ngoài, Chu Tử Thư sửng sốt một chút – Ôn Khách Hành và Diệp Bạch Y hai tên kia đều không biết gõ cửa. Y đứng dậy khỏi giường, ngực hơi đau, suýt nữa làm y ngã xuống, Chu Tử Thư vô ý thức dùng một tay nắm chặt khăn trải giường, hít hai hơi thật sâu, miễn cưỡng điều động chân khí ép cảm giác đau đớn như ngạt thở kia, lúc này mới sầm mặt đi mở cửa.

Trương Thành Lĩnh đứng ở bên ngoài, còn do dự giơ một tay như vẫn muốn gõ cửa, cửa mở, vừa thấy Chu Tử Thư sắc mặt không tốt, lập tức như là bản thân đã làm chuyện gì sai trái tày trời, vừa áy náy vừa đau khổ cúi đầu, miệng như muỗi vo ve nói: “Sư phụ.”

Chu Tử Thư nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Trương Thành Lĩnh hơi mếu, vẻ mặt như muốn khóc, nói: “Sư phụ, con vừa tỉnh lại… liền không ngủ được nữa.”

Chu Tử Thư khoanh tay trước ngực, dựa khung cửa, cười lạnh nói: “Vì thế… ý của ngươi là, bảo ta hát ru ngươi ngủ?”

Đầu Trương Thành Lĩnh càng cúi thấp, Chu Tử Thư quả thực lo lắng cho chiếc cổ của hắn. Lúc này đã là mùa đông, cho dù là đất Thục, nửa đêm cũng tương đối lạnh, nội thương trên người phát tác, Chu Tử Thư có phần không chịu được lạnh, chỉ một cơn gió nhẹ thổi tới y cũng phát lạnh, liền xách bầu rượu dốc một ngụm to, bực bội nhìn Trương Thành Lĩnh hỏi: “Ngươi có thể thống khoái chút không, có chuyện mau nói, có rắm mau đánh?”

Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con lại mơ thấy cha và mọi người, cũng đã một thời gian dài như vậy, người nói sao con vẫn chưa quên được? Có phải con không có tiền đồ không?”

Chu Tử Thư ngẩn ra hồi lâu, Trương Thành Lĩnh cho là y không muốn để ý đến mình, trộm ngẩng đầu nhìn y, trong lòng hết sức hối hận vì mình cứ thế tùy tiện chạy đến, lại phát hiện Chu Tử Thư nghiêng người sang bên nhường một bước, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn vào phòng.

Trương Thành Lĩnh như được đại xá, hớn hở theo vào.

Chu Tử Thư đốt đèn, trong phòng không có nước, y liền cầm chén, tháo bầu rượu rót nửa chén đưa cho Trương Thành Lĩnh. Trương Thành Lĩnh không biết rượu của y mạnh, uống một ngụm, liền cảm thấy một ngọn lửa nhỏ đốt từ yết hầu vào bụng, lập tức đỏ mặt, sặc không nói được gì.

Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, khuôn mặt đanh lại không nhịn được thoáng buông lỏng, quay đầu cười khẽ.

Đây là lần đầu tiên Trương Thành Lĩnh thấy vị “nghiêm sư” này dùng mặt của chính mình cười với hắn, quả thực không dám thở mạnh, chỉ ngây ngốc nhìn y.

Lần đầu gặp nhau ở đất Giang Nam, hắn không nơi nương tựa, bên cạnh chỉ còn lại một nam nhân kiệm lời nghiêm khắc với hắn nhưng nói chuyện thao thao bất tuyệt với người khác, thế nhưng hắn như người chết đuối vớ được phao, mặc dù sư phụ nghiêm khắc nhưng hắn biết sư phụ tốt, không nhịn được muốn thân cận, nhưng lại sợ mình làm phiền người – tuy rằng sư phụ thoạt nhìn quả thật vẫn rất phiền vì hắn, sự dè dặt này chậm rãi biến thành kính sợ, mỗi lần nói chuyện với y đều phải nơm nớp lo sợ một phen.

Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần trong lòng thấy khổ sở, hắn lại không nhịn được vẫn tìm đến y – trong lòng Trương Thành Lĩnh, sư phụ và cha thoạt nhìn từ đầu đến chân đều khác biệt, nhưng không biết vì sao mà hắn cứ cảm thấy họ là người giống nhau.

Cao lớn, cường hãn như vậy, và còn… tốt với hắn.

Trương Thành Lĩnh liền nói: “Sư phụ, chúng ta theo Diệp tiền bối đến tìm Khôi Lỗi trang kia, hỏi chuyện Lưu Ly giáp, hỏi cho rõ ràng chuyện nhiều năm trước, có phải sẽ biết vì sao họ giết cha con không?”

Chu Tử Thư nhướng mày, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Ai mà biết.”

Trương Thành Lĩnh cau mày, trầm tư suy nghĩ một hồi lại nói: “Sư phụ, người nói sẽ có kẻ vô duyên vô cớ giết người chứ? Con nghĩ đã rất nhiều, họ muốn giết cha con, có phải là bởi vì cha con đã làm chuyện gì xấu?”

Chu Tử Thư ngẫm nghĩ, vấn đề này quá lớn, làm y nhất thời không biết nên đáp thế nào, cúi đầu nhìn tiểu quỷ kia, vẫn là bộ dáng trăm mối lo chân mày nhíu chặt, liền xách cổ áo ném hắn ra ngoài nói: “Ban ngày ngươi ngủ quá nhiều, bây giờ rảnh đến đau trứng không nhắm nổi mắt, chi bằng chim chậm bay sớm ngoan ngoãn luyện công đi, ta bức ngươi còn chưa đủ hay sao, ngươi còn có tinh lực nghĩ ngợi vớ vẩn?”

Nói rồi nhặt từ dưới đất lên một vốc đá nhỏ, bất ngờ gập tay bắn đến Trương Thành Lĩnh, Trương Thành Lĩnh trốn tránh không kịp, trúng ngay ót, “Ôi” một tiếng, đá lại đến, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể sấp ngửa né tránh, chỉ nghe sư phụ ác ma kia cười giễu: “Trong công phu ta dạy ngươi đâu có chiêu ‘chó ăn cứt’ này.”

Trương Thành Lĩnh lúc này chẳng kịp nghĩ gì, chỉ có thể toàn lực ứng phó mớ đá nhỏ như thiên la địa võng bao phủ, cho đến khi Chu Tử Thư ném hết vốc đá, hắn mới thở phào, còn chưa kịp hoàn toàn thở ra đã nghe Chu Tử Thư nói: “Đó là Lưu vân cửu cung bộ? Nhện cũng bò đẹp hơn ngươi! Mấy thức trước đi còn có chút bộ dáng, mấy thức sau là cái gì thế? Ngươi ở ngay đây, đi một lần từ đầu tới cuối cho ta, còn sai nữa ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”

Trương Thành Lĩnh hết sức lo sợ, quả thực hệt như trẻ con học bước, trước mỗi bước đều phải nghĩ sâu tính kỹ một phen, đi còn cẩn thận hơn cả lão thái thái què chân, như thể chỉ lo giẫm chết con kiến dưới đất. Còn phải thường xuyên liếc trộm Chu Tử Thư, cứ lo lắng y bỗng nhiên khó dễ, thật sự đánh gãy chân chó của mình.

Chu Tử Thư liền ngồi xuống, thầm nghĩ quả nhiên tên nhóc này là kẻ không có tiền đồ, ngực vẫn hơi ngộp, nhất thời không nhịn được quay đầu ho khan, khuôn mặt nghiêng tái nhợt hiện lên một chút huyết sắc bất tường, dưới ánh trăng lại có vẻ ghê người.

Lúc này y chỉ cảm thấy phía sau ấm áp, quay đầu thấy Ôn Khách Hành không biết đã đứng đằng sau từ khi nào, khoác một tấm áo choàng lên người y, cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh, một lát sau Ôn Khách Hành không đầu không đuôi hỏi: “Có đau không?”

Chu Tử Thư mỉm cười nói: “Bằng không huynh cũng thử xem?”

Ôn Khách Hành bỗng nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng vén vạt áo y, không biết vì sao Chu Tử Thư chỉ ngồi đó chẳng hề né tránh, tay lắc lư bầu rượu còn lại một nửa. Ôn Khách Hành liền nhìn thấy lồng ngực gầy trơ xương như ngón tay y, và một cây đinh ghim trên cùng ấy, ánh mắt lóe lóe, bỗng nhiên hít sâu một hơi, một lần nữa khép lại vạt áo.

Hai người ngồi sóng vai, nhìn nhau không nói gì.

Hồi lâu Ôn Khách Hành mới hỏi: “Ngần ấy năm qua, ta khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý vừa mắt như vậy, huynh có thể đừng chết hay không?”

Chu Tử Thư hỏi ngược: “Ta quyết định được sao?”

Ôn Khách Hành không nói nữa, bỗng thở dài dời tầm mắt, giống như chẳng muốn nhìn Chu Tử Thư thêm nữa, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trương Thành Lĩnh đang lắc lư trái phải như trẻ con học đi trong viện, cũng thuận tay nhặt một đống đá dưới đất, bắn một viên trúng ngay mông Trương Thành Lĩnh, sau đó nói: “Tiểu quỷ, cái gọi là công phu khinh thân, xét đến cùng ở một chữ ‘nhanh’, ngươi ở đó lề mề như thêu hoa, là luyện khinh công sao? Bộ pháp gì đó đều không dùng được, đến con tôm không chừng còn có bộ pháp hơn ngươi, ngươi đi thì không sai một bước, nhưng lại chậm rì rì, có thể hữu dụng sao?”

Trương Thành Lĩnh ủy khuất nhìn hai người họ, phát hiện hai người này chẳng những quan điểm về luyện khí bất đồng, ngay cả quan điểm luyện khinh công cũng bất đồng, thời gian này có vẻ không cách nào qua ải được rồi.

Ôn Khách Hành vừa ở bên cạnh nhắc “phải nhanh”, vừa cầm đá đuổi đánh đằng sau, Chu Tử Thư tuy rằng không nói nhưng ánh mắt không rời chân Trương Thành Lĩnh một bước, lom lom mắt hổ chờ xem hắn phạm lỗi để có cớ đánh gãy chân…

Đêm này kinh tâm động phách cực kỳ.

Trương Thành Lĩnh lặng lẽ thở dài trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới nguyện vọng bao lâu nay, chẳng phải làm cao thủ tuyệt thế gì, nếu không phải thảm án Trương gia thình lình xảy ra, kỳ thật hắn chỉ muốn tương lai mở một tiệm bánh sống qua ngày, hiếu kính cha chú, mỗi ngày hòa hợp êm thấm nghênh đến tiễn đi.

Nguyện vọng này hắn chưa bao giờ dám nói với ai, hiện tại ngay cả nghĩ cũng sắp khiếp đảm.

Sáng sớm hôm kế tiếp, Diệp Bạch Y sau khi ăn tám lồng bánh bao, húp hai tô cháo liền, đến lúc đám Chu Tử Thư hết kiên nhẫn chuẩn bị đổi bàn, tuyên bố hôm nay phải lên núi – y đã nghĩ ra cách phá giải trận pháp bên ngoài Khôi Lỗi trang. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#priest