Chương thứ bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguỵ Quỳnh sai người kêu bốn tỳ nữ cùng vài tên thị vệ cho Tô Ký Minh, rồi lại sai người ở địa phương gần chỗ mình dọn một cái nhà trống cho Tô Ký Minh, an bài hắn trước mắt liền trụ nơi đó.

Tô Ký Minh lãnh người xong liền đi, hắn ngồi lên xe ngựa, bọn thị nữ ngồi một chiếc xe khác, bọn thị vệ thì đi theo bên cạnh xe ngựa hắn để bảo hộ. Tô Ký Minh vén lên màn xe, quan sát người Nguỵ Quỳnh mới đưa cho hắn.

Cầm đầu bọn thị vệ là một tên dáng người cao to, màu da ngăm đen, tướng mạo anh tuấn. Ky lạ là, đồng phục thị vệ của hắn cùng những người khác bất đồng, cổ áo cao cao dựng lên, đem cổ che chắn hoàn toàn.

Thị vệ kia phát hiện Tô Ký Minh ánh mắt nhìn trên cổ của mình, liền giải thích: "Cổ thuộc hạ từng bị thương."

Tô Ký Minh vội thu hồi ánh mắt: "Xin lỗi, ta vô ý mạo phạm. Ngươi tên là gì?"

Thị vệ nói: "Trương Hi Vấn."

Tô Ký Minh nói: "Nghe khẩu âm của ngươi, hình như là người Huệ Châu?"

Trương Hi Vấn nói: "Hồi đại nhân, thuộc hạ là dân tộc Lê ở Huệ Châu."

"A," Tô Ký Minh gật đầu, "Khó trách."

Các thị vệ thị nữ khác đều là khẩu âm kinh thành, có lẽ đều là người do Nguỵ Quỳnh mang từ kinh thành tới, chỉ có Trương Hi Vấn này nói tiếng Hán hơi lơ lớ. Nguỵ Quỳnh mới đến Lĩnh Nam không bao lâu, vậy mà chớp mắt đã mướn được người địa phương? Người này có tin được không? Mà thôi, Tô Ký Minh cũng không muốn vòng vòng chuyển chuyển một hồi cuối cùng lại phải dùng người của Đàm Xuân, nghĩ thôi cũng đã thấy xúi quẩy!

Trương Hi Vấn cũng là người tâm địa tinh tế, hiểu được băn khoăn của Tô Ký Minh, giải thích: "Thê tử của thuộc hạ là tỳ nữ của quý phủ Ngụy đại nhân, thuộc hạ hai tháng trước mới vừa lĩnh quan sai. Ngụy đại nhân sai ta bảo hộ đại nhân, là bởi vì ta tương đối quen thuộc Huệ Châu."

Tô Ký Minh nghe hắn nói như vậy, cười nói: "Ngụy đại nhân thực sự là tri kỷ. Ta là người nơi khác, bên người có dân bản xứ đi cùng, quả thực thuận tiện rất nhiều. Vậy liền làm phiền ngươi."

Trương Hi Vấn vội nói: "Đại nhân quá khách khí."

Tô Ký Minh cười cười, đem màng xe buông xuống.

Đảo mắt lại qua một ngày, mới tới thị nữ hầu hạ Tô Ký Minh rửa mặt chải đầu xong, đang định hầu hạ hắn lên giường nghỉ ngơi, Tô Ký Minh nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi, lưu lại một mình Tô Nghiễn được rồi, ta chỉ quen hắn hầu hạ ta đi ngủ, sau này cũng là như thế, buổi tối ta rửa mặt xong các ngươi liền tự trở về đi nghỉ ngơi."

Vài thị nữ nhận lệnh liền ngoan ngoãn lui xuống.

Chờ những người khác rời đi hết, Tô Ký Minh kêu Tô Nghiễn đi nhìn thử, xác định bên ngoài không có người nghe lén.

Tô Nghiễn xem xong trở về, nhỏ giọng nói: "Công tử vì sao phải cẩn thận như thế? Tòa nhà này không là Ngụy đại nhân an trí cho ngươi sao?" Khi Tô Ký Minh ở kinh thành đều có giao hảo với Nguỵ Quỳnh, bởi vậy Tô Nghiễn cũng không nghi ngờ gì Nguỵ Quỳnh, chỉ tưởng Tô Ký Minh đề phòng Đàm Xuân sắp xếp nhãn tuyến ở trong nhà hắn.

Tô Ký Minh thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Tô Nghiễn ngồi.

Tô Nghiễn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, Tô Ký Minh sờ sờ tóc của hắn. Lúc hắn mang Tô Nghiễn rời đi kinh thành, Tô Nghiễn mới mười ba tuổi, hiện giờ đã sắp mười lăm mười sáu, cũng đã sắp cao bằng hắn.

Tô Ký Minh nói: "Bên cạnh ta cũng chỉ có mình ngươi, về sau sợ là vất vả cho ngươi."

Tô Nghiễn ngơ ngác mà nhìn công tử nhà mình: "Vất vả? Hầu hạ công tử như thế nào sẽ vất vả, nhưng mà, Tô Nghiễn không rõ công tử là có ý gì?" Ban ngày Nguỵ Quỳnh không phải mới phái rất nhiều hạ nhân đến sao?

Tô Ký Minh nói: "Nguỵ Quỳnh phái tới những người đó, công việc bọn họ thì cứ để bọn họ làm là được, nhưng mà ta chỉ sợ tâm tư bọn họ không đơn giản như vậy. Thời gian qua, ta đã không còn như xưa, phải đối người khác cảnh giác một chút. Hiện giờ Nguỵ Quỳnh chưa chắc xem ta như người một nhà, hắn an bài những người này bên cạnh ta, không chừng là có ý đồ gì. Bởi vậy có một số việc ta cũng chỉ có thể dùng ngươi."

Tô Nghiễn vẫn là vẻ mặt ngơ ngác. Lời này của công tử ý là nói hắn cùng với Nguỵ Quỳnh trở mặt? Hay chỉ là không thể không đối với người khác cảnh giác?

Tô Ký Minh kiên nhẫn mà giải thích cho hắn nghe: "Ta cảm thấy Nguỵ Quỳnh có việc gạt ta, nhưng đến tột cùng là chuyện gì, ta hiện tại còn chưa biết." Nói đến đây, hắn nhớ tới Nguỵ Quỳnh nhắc tới thánh vật Ô Man tộc cùng tiêu diệt man tộc, trong lòng có chút để ý, nhưng lại chưa thể khẳng định mối liên quan giữa hai chuyện đó, vì tránh cho phiền toái, hắn liền không nói tới.

"Hôm nay hắn tặng người cho ta, không phải là chủ ý nhất thời, hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, gọi những người kia tới gấp như vậy, những người đó cũng hoàn toàn không có kinh ngạc gì, liền ngoan ngoãn đi theo ta, nhất định là bọn họ đã sớm được Nguỵ Quỳnh dặn dò."

Tô Nghiễn cái hiểu cái không mà gật gật đầu. Nhưng mà nếu chỉ là như thế, cũng không nhìn ra Nguỵ Quỳnh đối với công tử có gì ác ý nha? Nguỵ Quỳnh làm việc luôn cẩn thận, Tô Nghiễn hầu hạ Tô Ký Minh lâu như vậy, đối với bè phái xung quanh hắn cũng có chút hiểu biết, giúp Tô Ký Minh chuẩn bị tốt mọi việc, cũng giống như tác phong của Nguỵ Quỳnh mà.

Tô Ký Minh lại nói: "Những người hắn cho ta, đều là do hắn từ trong kinh mang tới, chỉ có đầu lĩnh thị vệ kia, Trương Hi Vấn, hắn là người địa phương. Khi ta ngồi trên xe, nghe khẩu âm của Trương Hi Vấn với người khác bất đồng, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, liền hỏi một câu, Trương Hi Vấn kia liền nói cho ta biết vợ hắn là tỳ nữ của Nguỵ Quỳnh, Nguỵ Quỳnh phái một người địa phương cho ta để thuận tiện cho một số việc."

Tô Nghiễn không lắc cũng không gật đầu. Hắn cảm thấy chính mình thật sự mơ hồ. Lời này của Trương Hi Vấn cũng không có gì sai nha, giải thích thân phận của chính mình, là để Tô Ký Minh yên tâm, cho thấy hắn xác thực là người của Nguỵ Quỳnh, ít ra không phải là người Đàm Xuân đưa cho Nguỵ Quỳnh rồi bị Nguỵ Quỳnh qua tay đưa cho hắn. Nhưng mà nếu công tử nói chuyện này có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề!

Tô Ký Minh cười nói: "Trương Hi Vấn này, giải thích đến quá vội vàng! Ta chỉ hỏi hắn có phải là người Huệ Châu, hắn liền lập tức biết ta đang lo lắng hắn là người của Đàm Xuân, chẳng lẽ hắn là con giun trong bụng ta sao! Chỉ có thể là trước đó Nguỵ Quỳnh đã dạy hắn lí do thoái thác. Nguỵ Quỳnh hiểu biết ta, lúc hắn an bài nhân thủ, nhất định nghĩ tới trong lòng ta sẽ nghi ngờ, cho nên lời giải thích hắn đều chuẩn bị sẵn cho Trương Hi Vấn. Chỉ là Trương Hi Vấn lật tẩy quá nhanh, bại lộ dụng tâm của Nguỵ Quỳnh, lại làm lòng ta càng nghi ngờ bọn họ có việc gạt ta."

Tô Nghiễn vừa nghe như vậy, lập tức khẩn trương lên: "Vậy làm sao bây giờ? Nguỵ Quỳnh sẽ hại công tử sao?" Hiện giờ Tô Ký Minh là người tha hương, bên cạnh lại không có bao nhiêu người, nếu Nguỵ Quỳnh muốn hại Tô Ký Minh, vậy thật là khó lòng mà phòng bị!

Tô Ký Minh lắc đầu: "Ta không nghĩ ra lý do hắn muốn hại ta, đại khái chỉ là muốn giám thị ta, hoặc là... muốn từ chỗ ta tìm hiểu chuyện gì. Bởi vậy, ngươi cũng đừng thân cận với những người đó quá, nếu là bọn họ lén lút muốn hỏi thăm ngươi cái gì, ngươi cứ giả đò cho qua, rồi đến báo lại cho ta."

Tô Nghiễn liên tục gật đầu: "Ta hiểu được!"

Từ sau khi bị biếm trích, tâm tư Tô Ký Minh so với lúc trước thâm trầm hơn rất nhiều, đối người khác cũng cảnh giác hơn. Mà sở dĩ hắn đem tất cả chuyện này đều nói cho Tô Nghiễn nghe, bởi vì hắn tín nhiệm Tô Nghiễn, nếu trên đời này còn có một người đáng giá làm hắn tin tưởng, thì phải là Tô Nghiễn. Thư đồng của hắn là từ nhỏ dưỡng ở bên cạnh hắn, đặc biệt Tô Nghiễn tâm tính đơn thuần nhất cũng trung thành nhất với chủ, trì phi Tô Nghiễn bị người mê hoặc tâm trí, nếu không hắn tuyệt đối không tin Tô Nghiễn sẽ phản bội hắn.

Tô Ký Minh lại vuốt ve tóc hắn: "Đi tắt đèn, rồi ngủ đi."

Bên cạnh giường lớn của Tô Ký Minh có một chiếc giường nhỏ, chuyên môn để cho hạ nhân hầu hạ hắn ngủ, Tô Nghiễn là ngủ ở chỗ này, nếu nửa đêm Tô Ký Minh có yêu cầu gì, gọi hắn cũng dễ dàng.

Tô Nghiễn ngủ cũng không sâu, thường thường có gió thổi cỏ lay gì, hắn đều sẽ lập tức bừng tỉnh. Sau khi hắn ngủ không bao lâu, liền bị Tô Ký Minh đánh thức.

Tô Ký Minh đang nói mớ. Hắn nói hàm hàm hồ hồ, khi thì nói là "Ta là...", khi thì còn nói "Ta không là...", đến tột cùng là cái gì hoặc không là cái gì, Tô Nghiễn đều nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được hình như Tô Ký Minh nói một câu "Ta là người Hán". Tô Nghiễn đau lòng không thôi, nghĩ đến Tô Ký Minh một năm này chịu ngược đãi, hận không thể lấy thân thay hắn chịu tội.

Đột nhiên, từ trong cổ họng Tô Ký Minh phát ra một tiếng cười lạnh: "Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, ngươi thượng ta một hồi, một ngày kia ta sẽ dùng gấp trăm ngàn lần mà đòi lại!"

Tô Nghiễn đang thương cảm, nghe được một câu này, nhất thời hoảng sợ. Công tử mới vừa nói cái gì? Ngươi... thương ta một hồi? Đúng, những man tử chết tiệt đó thương tổn công tử như thế, thật đáng giận! Nếu là năm đó chính mình bị lưu lạc đến hải đảo là tốt rồi, công tử đã không phải ăn nhiều đau khổ như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro