Chương thứ chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua mấy ngày, Trương Hi Vấn đi đến chỗ Nguỵ Quỳnh phục mệnh.

Nguỵ Quỳnh đứng ở trong sân vuốt cánh hoa, nói: "Ta nghe nói gần đây Tô Thanh Triết vẫn luôn xuất nhập nơi thanh sắc khuyển mã, ngày qua ngày thực tiêu dao?"

Trương Hi Vấn nói: "Đích xác như thế, hắn thường thường uống đến say không còn biết gì mới trở về."

Nguỵ Quỳnh vuốt cằm nói: "Uống đến say không còn biết gì? Hẳn là mượn rượu quên sầu. Xem ra hắn tại Đam Châu thật sự là chịu không ít khổ."

Trương Hi Vấn cúi đầu.

Nguỵ Quỳnh hỏi: "Ngươi nói, những man tử đó... Ta là nói người Ô Man tộc, đối xử với hắn như thế nào? Nghe người hầu hạ hắn tắm rửa nói trên người hắn không có vết thương gì, không giống như bộ dáng bị ngược đãi."

Trương Hi Vấn nói: "Thuộc hạ lại không ở Đam Châu, như thế nào hiểu được đâu? Nhưng mà... người Ô Man tộc cùng thế vô tranh, chỉ vì chuyện lúc trước, mới đối với người Hán có thành kiến, đối với các tộc khác vẫn là rất hoà thuận, nếu Tô đại nhân nói dối hắn là người Miêu lừa gạt bọn họ, thuộc hạ cho rằng, Tô đại nhân tại Đam Châu đương nhiên là không bị ngược đãi gì."

Nguỵ Quỳnh buồn bực nói: "Không có chịu khổ, vậy hắn làm sao mà cả ngày uống rượu? Ta hiểu biết hắn, chỉ có thời điểm tâm tình không tốt hắn mới thích uống rượu."

Trương Hi Vấn do dự một chút, nói: "Tô đại nhân ngày thường tính tình như thế nào? Hay là nhớ cố nhân?"

"Nhớ cố nhân?" Nguỵ Quỳnh nói: "Hẳn là rất nhớ cố nhân, ngươi chưa nhìn thấy lúc hắn trở về Huệ Châu, chuyện đầu tiên hắn làm là vì vài tên gia phó gặp nạn trên biển mà vô chùa thắp hương lập bài vị. Cha của hắn từ lúc còn sống đến khi chết, đối hắn cưng chiều quá mức, khiến hắn có khi tính tình kiêu căng chút, bằng không cũng sẽ không bị lưu lạc đến địa phương quỷ quái này. Nhưng mà, mặc dù tính tình hắn kém chút, tâm tính cũng là tốt..."

Trương Hi Vấn nói: "Nếu Tô đại nhân là người như vậy, thuộc hạ ước chừng biết hắn vì sao mượn rượu quên sầu, người Ô Man tộc tâm tính chất phác, cùng thế vô tranh, nếu Tô đại nhân đối bọn họ không có ác ý, bọn họ cũng sẽ không gia hại Tô đại nhân. Tô đại nhân ở trong Ô Man tộc hơn một năm, chỉ sợ là cùng các tộc nhân có tình cảm, bởi vậy sau khi rời đi tâm sinh luyến tiếc."

Nguỵ Quỳnh sửng sốt trong chốc lát, vỗ đùi một cái: "Có đạo lý! Ngươi nói vậy làm ta phát hiện, lúc trước chỉ nghĩ Thanh Triết tâm cao khí ngạo, tất nhiên là nhìn không vừa mắt người dị tộc, lại không nghĩ tới chuyện này. Chậc, đã hơn một năm, cũng không phải là ngắn. Hắn lại đổi tính, trong lòng quanh quanh quẩn quẩn đem bản thân phiền não, khó trách muốn mượn rượu giải sầu!"

Nguỵ Quỳnh dùng móng tay nhẹ nhàng một ngắt, liền hái xuống nụ hoa diễm lệ. Hắn cầm cuống hoa xoay xoay, gợi lên khoé miệng cười: "Nếu đúng là như thế, ngược lại có thể dễ dàng lợi dụng nha..."

Giờ này khắc này, bị người cho rằng ăn chơi đàng điếm tiêu diêu tự tại Tô Ký Minh, đang vô lực mà nằm ở trên giường rên hừ hừ.

Hắn sinh bệnh.

Thời tiết Lĩnh Nam nóng ẩm, mùa hạ lại nhiều chướng khí, không giống trên đảo Hải Nam gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, chướng khí tích tán không thoát ra ngoài, đều bị người hít vào trong bụng. Tô Ký Minh làm sao mà chịu được cái này, hai ngày trước hắn cho rằng chỉ bị đau đầu nhức óc bình thường nên không lưu tâm, hôm nay liền không dậy nổi.

Hắn bị bệnh cũng không nhẹ, đầu nóng đến giống như chậu than, tưởng muốn uống miếng nước đều không có khí lực mà rót, phải nhờ người đỡ hắn ngồi xuống, một người khác đem chén trà đưa đến bên miệng hắn cho hắn uống, hắn mới có thể miễn cưỡng mà uống được một ít.

Tô Nghiễn sắc thuốc cho hắn, uy đến bên miệng hắn, Tô Ký Minh nghe mùi thuốc đắng, vội vàng đẩy ra mọi người bám vào mép giường nôn khan. Trong bụng hắn vốn cũng không có ăn được gì, chỉ phun ra chút nước chua lòm.

Nhóm tôi tớ vội vàng giúp hắn lau sạch sẽ, lại thay chăn sạch. Tô Ký Minh lúc thì kêu nóng lúc thì kêu lạnh, Tô Nghiễn liền tiến vào trong chăn ôm lấy hắn, đem nhiệt độ cơ thể mình truyền cho hắn.

Không bao lâu, Tô Nghiễn phát hiện trên mặt Tô Ký Minh ẩm ướt, hắn kinh ngạc nói: "Công tử ngươi khóc sao?"

Tô Ký Minh không phải muốn khóc, chỉ là hắn bệnh đến không chịu nổi, nước mắt không tự giác mà rơi xuống. Lúc này đây hắn thực sự tưởng niệm Hi Vũ. Thời điểm hắn ở Đam Châu cũng bệnh qua một lần, là lúc hắn cùng với Hi Vũ say rượu xong phát sinh thân mật, không bao lâu sau hắn liền bệnh. Hi Vũ nấu thuốc cho hắn, hắn không muốn uống, Hi Vũ liền ôm hắn đi ngủ. Lúc được Hi Vũ ôm, Tô Ký Minh có thể cảm giác được trên người hắn có lực lượng truyền cho mình, cổ lực lượng kia có thể xua tan ốm đau. Vừa tỉnh dậy sau đó, bệnh đã khỏi hơn phân nửa. Nhưng mà cái cách lấy thân thể chữa bệnh này cũng có đại giới thảm trọng, nam nhân lúc buổi sáng là lúc khó kiềm giữ mình, hắn bệnh nặng mới khỏi, căn bản không có khí lực phản kháng gì, mạc danh kì diệu lại bị Hi Vũ thượng. Hi Vũ cũng thật có năng lực, cư nhiên có thể đem hắn thượng đến toàn thân thoải mái, làm xong cả người đầy mồ hôi, lại cũng sảng khoái. Có lần đầu lại sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba cứ thế thuận lý thành chương mà tới...

Tô Nghiễn cực kỳ đau lòng: "Công tử đừng khóc."

"Ta muốn... Ta muốn..." Tô Ký Minh vô lực mà thì thào.

Tô Nghiễn vội đem lỗ tai dịch sát lại: "Ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn... Trở về kinh thành."

Tô Nghiễn sửng sốt. Hắn cảm thấy tim đều đau nhói lên.

"Ta nhớ tổ mẫu... Ta... Chán ghét cái địa phương quỷ quái này... Ta muốn trở lại kinh thành..." Tô Ký Minh nước mắt rơi rụng càng nhiều.

"Ta... ta đi cầu xin Nguỵ đại nhân! Xin hắn đưa chúng ta trở về!" Tô Nghiễn nói xong liền muốn nhảy xuống giường đi tìm Nguỵ Quỳnh.

Tô Ký Minh cố hết sức mà giữ chặt hắn, cười khổ lắc lắc đầu: "Thôi... Nếu những gì ta muốn... đều được toại nguyện...Thì ta đâu lại lưu lạc đến ngày hôm nay..."

Tô Nghiễn ngây ngốc mà đứng im tại chỗ, tức khắc cũng đau xót mà chảy xuống hai hàng nước mắt.

Tô Nghiễn giúp Tô Ký Minh mời thầy thuốc, nhưng mà thầy thuốc người Hán khám bệnh cho hắn sau lại có chút khó xử: "Bệnh này của Tô đại nhân, ta từng gặp qua, nguyên nhân bệnh này chỉ sợ là do thời gian dài uống rượu vô độ bị thương tính khí, hơn nữa không quen với khí hậu đầy chướng khí dẫn đến trúng độc. Bệnh như vậy không dễ trị."

Tô Nghiễn lo lắng: "Như thế nào không dễ trị? Nguyên nhân bệnh ngươi đều có thể tìm ra mà, mau mau kê thuốc đi!"

Lĩnh Nam chướng khí tràn ngập, Đam Châu lại không có như vậy. Người mới tới đây khó mà thích ứng, lúc trước Tô Nghiễn cũng từng ăn qua chuớng khí đau khổ, nhưng mà chữa trị cũng không khó, hắn không hiểu vì sao đối với Tô Ký Minh lại không dễ trị.

Thầy thuốc nói: "Giải độc chướng khí cũng không khó, nhưng mà y thuật người Hán chúng ta kê thuốc giải độc chướng khí đối với tính khí có điều bất lợi, nếu là người thường thì cũng không có gì, nhưng mà Tô đại nhân hiện tại lại tính khí không điều hoà, nếu lại dùng thuốc, sợ là lại tăng thêm bệnh tình. Từ trước đã có qua trường hợp như vậy."

Tô Nghiễn gấp như kiến bò trên chảo nóng: "Ngươi lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là công tử nhà ta không trị được sao?"

Thầy thuốc nói: "Ta chỉ sợ là không được. Nhưng cũng không phải không có biện pháp, bệnh này của hắn uống Miêu dược là tốt nhất, người bệnh trước kia của ta cũng là do Miêu dược chữa trị, Miêu dược có hiệu quả đối với độc chướng, lại không thương hại tính khí."

Tô Nghiễn liền vội vàng hỏi: "Vị nào Miêu Y có y thật cao nhất?"

Thầy thuốc nói: "Thành nam Hùng Lai y thuật là nổi danh, nhưng nàng tính cách cổ quái, mấy năm nay lại càng quái đến lợi hại, sợ là không chắc mời được. Thành tây còn có một vị..."

Tô Nghiễn nghe được tên Hùng Lai, sững sờ một chút. Nhưng hắn vẫn chưa nói gì, nhớ kỹ thầy thuốc nói vài vị Miêu Y địa chỉ, liền lập tức xuất môn đi tìm người.

Chuyện này cũng thật trùng hợp. Chuyện lần trước, Tô Nghiễn đối với Hùng Lai đã tiêu mất thành kiến, cũng hiểu được cổ thuật của nàng cao minh, có lẽ y thuật cũng sẽ như thầy thuốc nói như vậy cao minh, vốn là định đi mời nàng, nếu mời không được thì mới đi mời người khác, không nghĩ tới mới vừa ra cửa đi chưa bao xa, ngay tại phụ cận quan phủ lại gặp được mặc hắc y Hùng Lai.

Tô Nghiễn đuổi theo, kinh ngạc nói: "Hùng bà bà? Ngươi sao lại ở chỗ này?!"

Mặc hắc y lão phụ nghe tiếng quay đầu lại, đúng là Hùng Lai. Tô Nghiễn rất là giật mình, bởi vì lúc trước hắn nghe nói Hùng Lai thập phần quái gở, vẫn luôn ẩn cư không ra khỏi cửa. Chẳng lẽ là lần trước cùng công tử tán gẫu sau nàng nghĩ thông suốt mà nguyện ý đi ra đi lại?

Hùng Lai nhận ra Tô Nghiễn, sắc mặt khó coi mà nói: "Là ngươi à." Rồi xoay người muốn đi.

Tô Nghiễn nhớ tới Tô Ký Minh đang bệnh nước sôi lửa bỏng, vội ngăn lại nàng, ăn nói khép nép cầu xin: "Hùng bà bà, thiếu gia nhà ta bị bệnh đến không nhẹ, ta nghe nói Miêu dược trị chữa trị chướng khí linh nghiệm nhất, ngươi có thể giúp hắn không?"

Hùng Lai trên mặt nếp nhăn lại càng nhăn đến lợi hại, càng giống con nhện đen: "Công tử nhà ngươi bị bệnh?" Lại nói: "Hắn bệnh thì đã làm sao, ta không có cứu người phụ bạc!"

Tô Nghiễn tâm địa đơn thuần, nghĩ không ra biện pháp gì khác, gấp đến độ quỳ xuống giữa đường mà cầu xin: "Van ngươi đó Hùng bà bà, xin cứu cứu công tử nhà ta, hắn không phải là người phụ bạc, ta cho ngươi dập đầu."

Hùng Lai nhìn hắn trong chốc lát, lắc đầu, đỡ hắn đứng lên: "Thôi, nể tình ngươi trung tâm như thế, ta liền đi xem cái người phụ lòng hán kia một cái."

Tô Nghiễn nhất thời vui sướng ngây ngất, vội nói: "Đa tạ Hùng bà bà, tâm địa ngươi thật tốt!"

Hùng Lai cười lạnh nói: "Lần này lại không sợ ta hạ cổ công tử nhà ngươi sao?"

Tô Nghiễn ngại ngùng gãi đầu: "Lần trước công tử nói, nói bà bà ngươi nhất định không phải là người như thế! Ai, nhanh theo ta đi xem công tử nhà ta đi!"

Tô Nghiễn đem Hùng Lai hướng quý phủ đi tới, Hùng Lai đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lần trước công tử nhà ngươi nói hắn cùng với người Ô Man tộc có lui tới, hắn chính là vị kia quan gia người Hán mới được người tiếp từ Đam Châu trở về?"

Tô Nghiễn vội gật đầu: "Chính là hắn."

Hùng Lai hừ một tiếng: " Nghe nói các đại quan nơi này đều thực coi trọng hắn, hắn còn rất có địa vị?"

"Vâng, công tử nhà ta là bị người hãm hại mới từ kinh thành đến nơi này, chúng ta sớm muộn gì sẽ trở lại kinh thành."

"Không thể tưởng tượng được người thay lòng đổi dạ như hắn lại có mệnh tốt như vậy."

"Ta..." Tô Nghiễn đang có việc cầu xin Hùng Lai, liền nhẫn nhịn không cùng nàng tranh luận.

Hai người tới quý phủ, lão Miêu nữ quan sát một chút bệnh trạng của Tô Ký Minh, liền cho hắn kê đơn thuốc, còn tự tay sắc thuốc cho hắn.

Miêu dược nấu xong đưa đến trước giường Tô Ký Minh, Hùng Lai lạnh lùng nói: "Ta luôn chán ghét bọn quan viên người Hán các ngươi, nếu như thường ngày, ta nhất định là không cứu ngươi. Nhưng nể tình gia phó trung thành của ngươi, ta mới cho ngươi kê thuốc này, uống hết sau chướng khí trong bụng liền tan."

Tô Ký Minh cố sức mà nói tạ ơn, hạ nhân cầm chén thuốc đưa tới trước mặt hắn. Miêu dược có mùi thơm ngát, hương vị cũng không khó nghe, chỉ là nước thuốc màu đen xì, nhìn thực ngán. Tô Ký Minh tận lực không nhìn đến nó, uống một ngụm thuốc, còn chưa kịp nuốt xuống, liền cảm thấy ngực xông lên một cỗ khí nóng, oa một tiếng phun một bãi nước đen.

"Công tử như sao rồi?" Tô Nghiễn vội vội vàng vàng lấy khăn tay giúp Tô Ký Minh lau miệng.

Hùng Lai thấy Tô Ký Minh đem thuốc phun hết, sắc mặt thật là khó coi, nhưng vẫn là lại một lần nữa đem chén thuốc đưa cho hắn.

Tô Ký Minh xin lỗi mỉm cười, lại uống một ngụm, lại giống như vừa rồi, thuốc này hắn căn bản là không nuốt được, trực tiếp mà phun ra.

Hùng Lai trên mặt đều đen kịt: "Ngươi không muốn uống?"

"Xin lỗi, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, thật sự uống không vô được..." Tô Ký Minh thoát lực mà lại nằm xuống giường.

"Ngươi không chịu uống thuốc, ta cũng không có biện pháp khác!"

Nhưng vô luận Tô Ký Minh cố gắng như thế nào, chén Miêu dược kia hắn thực sự là uống không xuống bụng, rõ ràng là muốn nuốt vào, trong ngực lại có đoàn khí nóng xông lên, một miệng nước thuốc cứ thế mà phun ra bên ngoài, cuối cùng một chén dược bị hắn phun hết đầy đất. Có lẽ là dược tính Miêu dược cùng thể chất của hắn tương khắc, thực khó tiếp thu.

Hùng Lai sắc nửa ngày thuốc, Tô Ký Minh lại một ngụm đều không uống đi xuống, mặt nàng đã đen như than, đi đến cạnh bàn cầm ấm trà tự rót cho mình một chén trà uống giảm bớt bực bội.

Tô Nghiễn gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu, cũng muốn uống nước, đôi mắt hắn trông mong ở bên cạnh Hùng Lai chờ nàng uống xong. Hùng Lai phát hiện ý đồ của hắn, có lẽ là do bó tay với Tô Ký Minh làm lòng nàng có thẹn, nàng thế nhưng thực khách khí mà tự tay rót một chén nước cho Tô Nghiễn. Tô Nghiễn cắm đầu uống hết, lau lau miệng: "Bà bà, ngươi còn phương thuốc nào khác hoặc biện pháp nào khác trị bệnh cho công tử nhà ta không?"

Hùng Lai không nói lời nào, chỉ nhìn hắn. Tô Nghiễn cảm thấy bộ dáng Hùng Lai âm âm trầm trầm, không biết có phải là do Tô Ký Minh không phối hợp uống thuốc mà tức giận hay không, hay là do bản thân Hùng Lai chính là như vậy khó gần. Nhưng Hùng Lai quả thật là cố gắng cứu người, không phải tâm địa nàng xấu, Tô Nghiễn cũng không hiểu mấu chôt vấn đề rốt cuộc là ở nơi nào.

Tô Ký Minh bệnh đến vô tri vô giác, khi mê khi tỉnh, vửa mở mắt ra nhìn đến Hùng Lai ngồi ở bên cạnh hắn, kêu lên: "Mẹ..."

"Chuyện gì?"

Tô Ký Minh hỏi: "Tình cổ... Người trúng tình cổ, sẽ như thế nào?"

Ngày ấy hắn nghe chính mình cũng không trúng cổ, chấn kinh không nhỏ, lại quên hỏi ảnh hưởng của tình cổ. Lần này hắn đi, Hi Vũ tự hạ cổ chính mình sẽ như thế nào?

Hùng Lai ngẩn ra, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại nhắc tới việc này, nhưng vẫn là nói: "Bình thường cũng không có việc gì, chỉ là người trúng cổ nếu thay đổi lòng dạ, cổ trùng sẽ ăn mòn lục tạng ngũ phủ hắn, cho nên người trúng cổ cả đời chỉ có thể yêu một người. Vả lại, nếu như cổ chủ chết, người trúng tình cổ cũng không sống được."

Tô Ký Minh lẩm bẩm nói: "Cổ chủ, là ta sao?" Chẳng lẽ ta chết, hắn cũng không sống được?"

Hùng Lai gật đầu: "Đúng, ngươi chết, hắn cũng sẽ chết. Ngươi bệnh đến nửa sống nửa chết như vậy, hắn hẳn là cũng nhận biết được."

Tô Ký Minh không nghĩ tới sẽ như thế này. Ốm đau rất tiêu ma ý chí của hắn, hắn khó chịu đến mức sợ là mình sẽ không sống nổi, mới vừa rồi còn nghĩ, nếu chết thật, vẫn là cảm thấy không cam lòng, rất oan uổng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tranh giành những cái đó có ích lợi gì, hắn lần này nếu không trở về được, người trên thế gian đều cho rằng hắn đã chết, tại khoảng thời gian hắn "chết" kia, ai cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, đại khái sự hiện hữu của hắn cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng hiện tại, nếu hắn chết thật rồi, không chỉ có mình hắn chết, còn phải lôi kéo thêm một người khác, cũng không biết Hi Vũ tự hạ cổ chính mình có thể tự giải cổ được không. Nếu thật sự làm Hi Vũ chết theo hắn... Hắn một mặt cảm thấy hả dạ, một mặt lại vì Hi Vũ cảm thấy không đáng, vẫn mâu thuẫn như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro