Chương 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu còn không đi thì sẽ không thể đi nữa." Lam Túy ánh mắt mông lung xa xăm, ngữ khí lười biếng, giống như chuyện cô đang nói không liên quan đến cô cũng không liên quan đến sống chết.

Nhắm mắt lại, rũ xuống mi mắt, Lam Túy điều chỉnh tư thế ngồi sao cho càng thoải mái hơn. Vết thương đã trải qua đau đớn cùng cực, thền kinh đã sớm chai lỳ không còn cảm giác đau đớn. Lại thêm thân thể mất máu có chút lạnh được lửa nóng bên ngoài mộ sưởi ấm, làm cho cô toàn thân cảm thấy lười biếng.

An yên như vậy, hạnh phúc như vậy.

Mông Tranh im lặng nhìn nụ cười không màng danh lợi của Lam Túy, ánh mắt càng trở nên mờ mịt kỳ quái. Bạch Tố Hà cũng nhìn thấy, mà cô cũng không có biểu hiện muốn bỏ chạy, thần sắc trên mặt ngược lại lộ ra sự giằng xé.

"Bạch... tỷ, chúng ta...?" Mông Tranh mở miệng phá vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị, nàng từ bên ngoài vào trong dĩ nhiên biết thế lửa lớn cỡ nào, nếu cứ trì hoãn thế này chỉ sợ họ sẽ phải táng thân trong biển lửa.

"Lam Túy, ta không tin cô thật sự nghĩ như vậy." Bạch Tố Hà đẩy bàn tay Mông Tranh ra, nói: "Cô không chịu đi bởi vì Quân Y Hoàng không đi được."

"Quan trọng sao?" Lam Túy không mở mắt, thanh âm càng nhẹ.

Bạch Tố Hà ngưng mắt một lúc, đột nhiên thở dài, nói: "Đừng cố sống cố chết như vậy, tôi có cách."

"Cái gì?"

Một lời của Bạch Tố Hà nặng như búa tạ, đem thần trí mê man của Lam Túy đập trở về.

Bạch Tố Hà không nhìn ánh mắt nửa mừng nửa lo của Lam Túy, cũng không nhìn vẻ kinh ngạc của Mông Tranh, một lần nữa ngồi ngay ngắn, hai tay bắt đầu kết ấn.

Pháp ấn trong tay biến hóa kỳ ảo, quang huy từng đợt tỏa ra quấn quanh đầu ngón tay thon dài của Bạch Tố Hà, ánh sáng theo đầu ngón tay hướng dần lên cánh tay lan tới toàn thân, chỉ một lát sau cả người Bạch Tố Hà đều phát ra hào quang.

Mông Tranh nhìn thấy Bạch Tố Hà bấm quyết, vẻ mặt có chút mơ màng, bỗng nhiên cả người nàng run lên, ánh mắt mở lớn, bước lớn lao tới như muốn ngăn cản Bạch Tố Hà lại, nhưng ở bước cuối cùng lại dừng lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn chặt lộ ra một tia máu đỏ.

Lam Túy cũng trợn tròn hai mắt, mất đi vẻ điềm tĩnh vừa có. Lời của Bạch Tố Hà giống như ánh sáng trong đêm đen, tuy không nói rõ có cách gì, nhưng trực giác đoán được là có liên quan đến Quân Y Hoàng.

Cùng lúc Bạch Tố Hà thi triển thuật pháp, Lam Túy lại có chút giận dỗi, đã có cách sao lại không sớm nói ra còn phải chờ đến lúc này, Bạch Tố Hà là muốn cười nhạo cô à?!

Quang huy ngày càng sáng hơn, hiện tại gần như không thể nhìn thấy Bạch Tố Hà nữa. Ánh sáng lan ra bốn phía tường mộ, sau đó giao hòa lại một chỗ, không ngừng cuồn cuộn sôi trào bên trong mộ cây.

"Dĩ ngô vi đăng, thuận ngô chi dẫn, quy nhữ sở quy, hồn tụ trọng sinh."

Pháp ấn trong tay biến hóa kỳ ảo, quang huy từng đợt tỏa ra quấn quanh đầu ngón tay thon dài của Bạch Tố Hà, ánh sáng theo đầu ngón tay hướng dần lên cánh tay lan tới toàn thân, chỉ một lát sau cả người Bạch Tố Hà đều phát ra hào quang.

Mông Tranh nhìn thấy Bạch Tố Hà bấm quyết, vẻ mặt có chút mơ màng, bỗng nhiên cả người nàng run lên, ánh mắt mở lớn, bước lớn lao tới như muốn ngăn cản Bạch Tố Hà lại, nhưng ở bước cuối cùng lại dừng lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, hàm răng cắn chặt lộ ra một tia máu đỏ.

Lam Túy cũng trợn tròn hai mắt, mất đi vẻ điềm tĩnh vừa có. Lời của Bạch Tố Hà giống như ánh sáng trong đêm đen, tuy không nói rõ có cách gì, nhưng trực giác đoán được là có liên quan đến Quân Y Hoàng.

Cùng lúc Bạch Tố Hà thi triển thuật pháp, Lam Túy lại có chút giận dỗi, đã có cách sao lại không sớm nói ra còn phải chờ đến lúc này, Bạch Tố Hà là muốn cười nhạo cô à?!

Quang huy ngày càng sáng hơn, hiện tại gần như không thể nhìn thấy Bạch Tố Hà nữa. Ánh sáng lan ra bốn phía tường mộ, sau đó giao hòa lại một chỗ, không ngừng cuồn cuộn sôi trào bên trong mộ cây.

"Dĩ ngô vi đăng, thuận ngô chi dẫn, quy nhữ sở quy, hồn tụ trọng sinh." Theo từng chú ngữ Bạch Tố Hà niệm ra, hào quang trắng nhưng tụ lại quanh thân cô, một phần tụ lại quanh xác Hạ Lan Phức.

Ở bên ngoài, Du Thần ngồi xổm trên mặt đất, mờ mịt nhìn về phía trước, vừa king ngạc lại vừa tuyệt vọng.

Hắn đã bình an đi được nửa lộ trình, hiện tại đã đứng ở bên rìa hồ ngọc thạch. Mặt hồ phản xạ ánh lửa đỏ thẫm diễm lệ, một bên là biển lửa một bên là hồ ngọc xanh biếc trơn nhẵn, tạo ra hiệu ứng tương phản hiếm có, mà Du Thần lại không lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp này.

Đầu bên kia hồ nước không xa là biển lửa lập lờ chính là chuyện khiến Du Thần thập phần kinh ngạc. Lúc bọn họ đốt lửa bên này cũng không thấy ánh lửa nào, hơn nữa lúc Quân Y Hoàng và kim đậu xuất hiện thì vẫn chưa có đốm lửa nào, vậy mà nháy mắt đã bung lên lửa lớn kinh người, không cần nghĩ cũng đoán được là do ai. Nhưng Lam Túy, Bạch Tố Hà đều ở bên trong mộ cây, xa như vậy làm sao có thể trong thời gian nhắn sang bên đó phóng hỏa.

Kỳ thật hiện tại Du Thần cũng không quan tâm là ai phóng hỏa, giúp mở đường tiết kiệm chút thời gian. Khiến cho hắn tuyệt vọng chính là vị trí ngọn lửa cách hắn tới ba mươi thước, giữa hai đám lửa là một khoảng trống của hồ ngọc thạch đem khoảng cách ba mươi thước giấu vào trong bóng tối tách khỏi hai bên lửa lớn.

Ánh lửa phô bày toàn cảnh của hồ ngọc thạch, bên trái là thác ngọc theo độ cao chảy xuống, bên cạnh là những nữ tử trên tay cầm các loại nhạc khí, thân váy dài phiêu dật, tựa cảnh tiên nữ phi thiên. Xung quanh còn chạm khắc bọt sóng di động, trong cảnh tranh tối tranh sáng càng thêm lung linh huyền ảo.

Không thể không nói thác ngọc này được thiết kế đến tinh diệu tuyệt luân, đem các loại nhạc khí cùng hồ nước kết hợp cùng một chỗ, lại không có một điểm bất hòa nhã nào. Nhưng điểm hoàn mỹ ở thiết kế này là đem hai cỗ hoàng kim cây phân tách, mở ra khoảng trống rộng ba mươi thước.

Trên mặt ngọc có thể thấy rõ một món nhạc khí đã không còn nguyên vẹn, Du Thần không cần nghĩ cũng đoán được là thứ Mông Điền ôm trong ngực lúc bị bắt gặp. Không biết là do hai bên đều phát hỏa, hay do máu của Mông Điền văng ra lúc bị Báo Tử đánh, mà một khoảng trống ngắn như vậy lại dày đặc kim quang. Tuy rằng kim quang dưới ánh lửa có vẻ ảm đạm, nhưng Du Thần biết, mỗi một điểm sáng chính là một con côn trùng. Về phần kim quang có bao nhiêu thì Du Thần cũng không rảnh mà đi đếm.

Hắn chỉ biết, một khi bước ra khỏi hỏa trận, thì hắn sẽ táng thân ở khoảng trống trước mặt.

Du Thần đưa tay vào trong túi, gắt gao nắm chặt hoa chứa lạnh như băng, vẻ mặt vặn vẹo nhìn về phía trước, tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng bàn ây đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rực, khiến hắn giật mình buông tay. Ngay sau đó, Du Thần lập tức đem vật trong túi mang ra, khẩn trương nhìn hoa chứa.

Nương theo ánh sáng của ngọn lửa có thấy quang hoa màu tím bên trong không ngưng lưu chuyển, Không biết có phải ảo giác hay không mà Du Thần cảm thấy mỗi lần quang hoa lại lóe lên một ký hiệu. Du Thần run sợ, chỉ mong là do mắt hắn bị ảo giác do lửa hun, nhưng những ký hiệu kia ngày càng rõ ràng hơn đánh vỡ mộng tưởng của hắn.

Những vết rạn nhỏ như tơ nhện ngày càng nứt rông ra, khiến Du Thần kinh hãi muốn chết, bàn tay cầm hoa chứa đến động cũng không dám động, thế nhưng vết rạn ngược lại càng nứt càng sâu.

Theo ký hiệu hình thành, màn sương tráng theo vết rạn bay lên, ngưng tụ thành hình dáng của Quân Y Hoàng.

Lần này vẻ mặt của Quân Y Hoàng không còn đờ dẫn nữa, mà giống như đang sợ hãi ánh lửa bốn phía, liều mạng muốn lùi vào vê trong hoa chứa, nhưng những ấn ký hiện ra không cho nàng trở về.

Quân Y Hoàng đột ngôt xuất hiện, Du Thần nhât thời không biết nên ném hoa chứa đi hay giữ lại, nhất thời đứng yên tại chỗ không biết làm sao.

Rốt cuộc, Quân Y Hoàng giống như không chịu nổi lửa nóng, phát ra kêu thống khổ, theo ngọc thạch giãy ra.

Thời điểm Quân Y Hoàng hóa thành một bóng trắng biến mất, ấn ký trong ngọc thạch tím văng ra, tầng bạc bao quanh bên ngoài cũng không ngăn được ngọc thạch nứt ra, phá vỡ lớp tơ vàng bên ngoài bắn ra tứ phía.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro