Chương 1 : TRỌNG SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bức màn dày đem ánh sáng ngoài cửa sổ ngăn cách.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có duy nhất hai nguồn sáng - Một cái Tivi LCD màn hình lớn treo ở trên tường cùng một cái di động ở trên sô pha.
Tivi đã bị tắt âm nhưng vẫn đang liên tục phát đi phát lại cùng một tin tức giải trí như là một vở kịch mặc định. Một đôi nam nữ tay nắm tay từ chung cư đi ra, đối mặt màn hình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vội vàng tránh né.
Di động ở trên sô pha đã liên tục rung gần hai tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng hoàn toàn tắt đi vì hết pin . Từ khi tin tức của Hạ Xuyên cùng Lâm Uyển Uyển được phát tán di động của Diệp Noãn liền rung không có ngừng nghỉ. Rất nhiều số điện thoại quen thuộc hay xa lạ liên tiếp gọi tới nhưng một cái Diệp Noãn đều không để ý đến.
Cô biết bọn họ muốn hỏi cái gì.
Hạ Xuyên cùng Lâm Uyển Uyển quay lại, trừ bỏ đương sự, bọn họ còn không gấp gáp muốn biết cảm giác của người vợ trước là cô hay sao?
Chính là cho đến hôm nay cô còn có thể có cái dạng cảm giác gì? Cô đối Hạ Xuyên là yêu, yêu cuồng nhiệt nhưng cũng hận hắn thấu xương. Bọn họ đã từng có những lúc thật ấm áp cùng nhau vượt qua khó khăn nhưng đến cuối cùng vẫn là chia tay trong băng lãnh.
Tình cảm của cô, tuổi xuân của cô , tất cả chẳng còn gì.
"Diệp Noãn! Cô thật ngu xuẩn. Cô như thế nào có thể vì một người đàn ông liền từ bỏ mọi thứ ?" người quản lí của cô - Đàm Phượng đã từng khuyên bảo cô không biết bao nhiêu lần.
Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào.
"Có Hạ Xuyên, tôi chính là có tất cả !"
Lời nói khí thế sắt son cùng với biểu tình khuôn mặt đầy hớn hở. Sau đó cô liền bỏ xuống mọi công việc trên tay, toàn tâm toàn ý gả cho Hạ Xuyên, chuẩn bị sống một cuộc sống giúp chồng dạy con.
Nhắc đến đứa bé DN cảm thấy thật may mắn, cô đã từng rất mong muốn có một đứa bé của hai người, chính là chuyện cho tới bây giờ cô chỉ có thể nói một câu may mắn, may mắn là không có đứa bé. Chính cô cũng là người lớn lên trong một gia đình có cha mẹ ly dị nên thật lòng cô không muốn con của cô lại đi lên vết xe đổ ấy.
Lúc trước DN tùy hứng đuổi đi hai người đại diện của mình cho nên hiện tại bên người đều không có lấy một người thân cận, chỉ có thể một mình cô độc giống như một con rùa nhỏ trốn tránh ở bên trong căn hộ xa hoa mà cô tự mua. Thực xin lỗi những người đã từng yêu quý cô, lại vì cô mà thương tâm. Cuộc sống của cô, nếu nói còn có cái gì tiếc nuối, thì chính là phần tình cảm này.
Quả nhiên. Quá khứ lựa chọn sai lầm, hiện tại liền bất hạnh.
Đầu DN thật đau, đôi mắt đã sắp không mở ra được. Diệp Noãn cố gắng nhìn vào tin tức cô đã nhìn vô số lần kia, bên trong mỗi một biểu tình của nhân vật chính, mỗi một cái bình luận trên màn hình cô đều nhớ rõ. Biên tập viên nói hai người bọn họ đây là gương vỡ lại lành, trong hoạn nạn tìm thấy chân tình. Diệp Noãn liền cười chua xót, cô đại khái là người duy nhất trên thế giới này không có cách nào chúc phúc bọn họ . Hơn nữa, Cô cũng không cần chúc phúc bọn họ!
"Hạ Xuyên! Lâm Uyển Uyển! Các ngươi liền yêu nhau đi, mang trên lưng mạng sống của cô mà yêu nhau đi!"
Cơ thể DN dựa trên ghế sô pha chậm rãi trượt xuống, lọ thuốc ngủ ở trong tay cô vốn nên chứa đầy thuốc lại trống rỗng lăn dài đến tấm thảm nhung thượng hạng gần đó . Lúc ý thức của DN dần dần mất đi cô đột nhiên nghe thấy được tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
" Diệp Noãn! Diệp Noãn! "
Là Đàm Phượng sao?
Diệp Noãn cố sức mở to mắt, thật ngốc, mật mã cô vẫn luôn không có đổi, trực tiếp tiến vào là được.
"Mật mã, thử xem mật mã!" Một giọng nói ôn nhu cũng đồng dạng nôn nóng vang lên. Đây là âm thanh của Quý Thu , một người đại diện khác của cô. Thời điểm DN quyết định rời khỏi giới giải trí trong khi Đàm Phượng hung hăng mắng cô một trận thì Quý Thu chỉ nói với cô một câu : "A Noãn, tôi chờ cô trở về, chờ cô trở về, tôi vẫn sẽ làm người đại diện của cô." Quý Thu là người luôn luôn nhìn xa trông rộng, có lẽ lúc ấy cũng đã nhìn ra được cô dù sớm hay muộn đều phải hối hận.
Chính là thật xin lỗi, A Thu, cô bây giờ, trở về không được.
"Tích tích tích tích" sau vài tiếng ấn mật mã vang lên, hai người liền đẩy cửa ra chạy vào.
"A Noãn!" Các cô lập tức nhìn thấy Diệp Noãn cả người ngã trên sô pha, vội vã chạy qua đỡ lên
" Cô làm sao vậy?"
Cố gắng mở to mắt, Diệp Noãn một chút sức lực đều không có, không có sức lực nói chuyện, không có sức lực tự hỏi, cũng không có sức lực để lần cuối cùng nhìn rõ những người bạn mà cô quý trọng.
"A Noãn" Quý Thu khóc nức nở, "Chúng ta đi bệnh viện...... Chúng ta......"
"A Thu, đừng khóc nữa" đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Diệp Noãn, sau đó chính là cảm giác hoàn toàn bị bóng đen bao phủ.
Bên tai bỗng nhiên có âm thanh vui vẻ của chim nhỏ, có tiếng nước máy ào ào chuyển động, còn có xa xa truyền đến tiếng bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ.
DN nghĩ như thế nào sẽ còn có thính giác, chẳng lẽ cô không có chết sao, là A Thu các nàng cứu được cô sao?  Diệp Noãn chậm rãi mở mắt liền nhìn thấy một căn phòng đơn sơ đang trải đầy ánh sáng mặt trời, có thể thấy rõ những hạt bụi đang nhảy múa, trần nhà thấp bé dán đầy báo vàng cũ kĩ, đồng dạng cũng có tờ báo dán trên tường ẩn ẩn có thể thấy được màu đen của nấm mốc.
"Cô đây là...... Ở nơi nào a?" Diệp Noãn một bên đánh giá căn phòng một bên ngồi dậy, chỗ này bất giác làm cô cảm thấy quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Bên tay trái của cô xếp hai rương đồ làm bằng gỗ đã bị  loang lổ, trên nắp rương trải một tờ báo tạo thành một cái bàn trang điểm đơn giản. Ở trên bàn trang điểm là một cái gương plastic màu xanh kém chất lượng cùng một cái lược màu hồng.
Xanh biếc phối hợp hồng phấn, này là cái tổ hợp gì a -_-
Là một nghệ sĩ thời thời khắc khắc điều chú ý đến dung mạo của mình, Diệp Noãn theo bản năng đi đến trong gương nhìn thoáng qua. Chỉ là liếc mắt một cái, liền làm cô sững sờ tại chỗ. Mặc kệ là tóc xoăn hay tóc thẳng, từ khi vào nghề, cô vẫn luôn để tóc dài nhưng bây giờ ở trong gương cô lại để một đầu tóc ngắn gọn gàng. Diệp Noãn vươn tay, chậm rãi chạm vào gương mặt của mình, đều là cùng một khuôn mặt, ngũ quan cũng không có thay đổi nhiều chỉ là thêm không ít vẻ ngây thơ non nớt, dường như cũng có vẻ có chút không có tinh thần.

Là mơ sao? Nhưng nếu là mơ thì như thế nào lại rõ ràng như vậy? Thính giác? thị giác? khứu giác? đây đều là những cảm giác chỉ khi sống mới có được . Nhưng nếu không phải mơ, kia cô như thế nào sẽ.......Đôi mắt trong gương bất ngờ hiện lên vẻ kinh ngạc cùng không dám tin tưởng, chẳng lẽ cô trọng sinh?
Lúc trước cô cũng có đọc qua một số tiểu thuyết như thế nhưng đây là trong hiện thực, là chính mình phát sinh chuyện như vậy có phải hay không quá vớ vẩn?
Một lần nữa sống lại, hơn nữa còn là về lại khoảng thời gian trước kia.
Là vì cái gì sống lại, vì cái gì trở lại trước kia? Có rất nhiều câu hỏi đang ở trong đầu của cô nhưng Diệp Noãn cảm thấy trước tiên cô nên biết rõ ràng hiện tại là thời điểm cô bao nhiêu tuổi?
Nghiêm túc suy nghĩ lại, 16 tuổi là thời điểm mà cô bị bắt ra khỏi nhà lẻ loi một mình tới Thủ đô tìm việc, chính là không bao lâu liền sinh một hồi bệnh nặng nằm trên giường mấy ngày, không chỉ mất đi công việc vốn có mà tiền trên người không sai biệt lắm cũng dùng hết. Nghĩ đến đây, DN nghiêng đầu nhìn lên tấm ván gỗ thô ráp được đặt ngay đầu giường, bên trên có một cái ly trắng tráng men, một ít thức ăn và nửa phần thuốc trị cảm mà khi nãy cô không chú ý đến.
Đúng rồi, chính là lúc ấy, mười năm trước, lúc cô 18 tuổi, mùa hè năm 2003.
Trong vườn cây bưởi kết quả thời điểm này đương là lúc xanh ngắt sum xuê nhất, Diệp Noãn nhìn chằm chằm những lá cây xanh biếc kia, nhớ lại những việc phát sinh sau này.
Mua thuốc cần rất nhiều tiền, tiền thuê nhà vẫn còn đang nợ, cơm cũng sắp không có ăn. Lúc này bệnh vẫn chưa hết hoàn toàn thì cô liền cố gắng kéo thân thể suy yếu ra phố tìm việc. Nhưng DN dù gì cũng chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, bằng cấp không cao, lại là một bộ dạng xanh xao vì bị bệnh, vừa lúc gặp dịch SARS toàn cầu đang lan tràn nên không có ai dám thuê cô cả . Lúc ấy DN đã không còn nhớ rõ một ngày mình bị từ chối bao nhiêu lần, chỉ nhớ cuối cùng cô chính là ôm một bụng tâm sự lang thang trên đường trở về.
"A Noãn của chúng ta nhất định sẽ không chết đói" thời điểm tuyệt vọng trong đầu DN bất giác lại nhớ tới lời cha dượng đã nói "Chỉ bằng khuôn mặt này, A Noãn của chúng ta cũng nhất định không bị chết đói ." Ngón tay Diệp Noãn đặt ở trên đùi vô thức siết chặt lại, trải qua hai mươi mấy năm cô đã có thể làm được dù vui hay buồn đều không hiện ra trên mặt nhưng mặc dù như thế khi nghĩ đến cha dượng cùng những lời khi ấy ông ta nói ra với biểu tình dâm đãng DN vẫn là có chút không thể bình tĩnh được. "Kia đều là sự tình trước đây", Diệp Noãn thở hắt ra một hơi tự an ủi bản thân mình.
Cô một lần nữa cầm lấy gương nghiêm túc đánh giá lại chính mình, sinh bệnh một hồi làm sắc mặt cô nhợt nhạt đi không ít. Một lúc sau DN đối với chính mình trong gương nở ra một nụ cười, này khuôn mặt thực sự mang cho mình rất nhiều thứ.
Nhưng đáng tiếc.
Cô gái nhỏ ở trong gương, môi cong cong mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ảm đạm.
Đáng tiếc, cho dù có một nhan sắc khuynh thành, thì trái tim người kia cô vẫn không chiếm được.
Diệp Noãn đem gương để lại ở trên bàn, cô hiện tại cũng không lo lắng tương lai của mình. Trọng sinh một lần DN tự nhiên biết, một ngày kia cô thất vọng cô đơn muốn trở lại phòng thuê của mình thì liền ở trên đường trở về gặp trợ lý của một công ty quảng cáo, thành công tiến hành tham gia quay chụp một cái quảng cáo, từ đây cuộc sống của DN cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại cô do dự chính là, nếu trọng sinh như vậy cô rốt cuộc còn muốn hay không đi trên con đường trước kia?
Nếu không tiến vào giới giải trí, có lẽ quá mấy ngày cô cũng có thể tìm được một công việc đơn giản, nghiêm túc kiếm tiền, sau đó tìm một người bình thường kết hôn, bình thản sinh sống.
A, bình thản, Diệp Noãn cười khổ một tiếng. Nếu có được cuộc sống như vậy nói buông cô liền buông tay nhưng trong lòng cô hiện giờ luyến tiếc vài người như thế nào có thể cam tâm tình nguyện bình thản đây?
Kiếp trước sau mười năm vào nghề, khi thoát khỏi danh hiệu bình hoa di động cô cũng có một thân kỹ thuật diễn xuất làm át chủ bài hà tất phải bỏ gần tìm xa đi những nơi xa lạ xin việc. Hơn nữa còn có Đàm Phượng cùng Quý Thu, hai người người đại diện kim bài của cô mặc dù là ở kiếp này hay kiếp trước các cô cũng nhất định đang chờ đợi mình trở về. Nếu trọng sinh vậy hẳn là nên đền bù những thứ mình tiếc nuối. Lúc này đây cô nhất định phải mang họ cùng trở về thời kỳ huy hoàng trước kia, cô sẽ không vứt bỏ họ, cô cũng muốn làm cho các fan hâm mộ mình kiêu ngạo đến cùng.
Còn Hạ Xuyên, DN đã không nghĩ lại yêu hắn. Bây giờ cô sẽ buông tay thành toàn cho hắn cùng Lâm Uyển Uyển kia một mối nhân duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro