Quyển 1 - Chương 1: Thiên Quan Tứ Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giới Thần quan, có một vị nổi tiếng được xem là trò cười của thiên hạ. 

Được tương truyền rằng tám trăm năm trước, đất Trung Nguyên có một quốc gia cổ đại, nước Tiên Lạc. 

Tiên Lạc cổ quốc, đất rộng của nhiều, dân chúng ấm no. Quốc gia có bốn bảo vật: mỹ nhân như mây, văn chương hoa mỹ, hoàng kim châu báu, đặc biệt nhất là vị Thái tử điện hạ tiếng tăm lẫy lừng.

Vị Thái tử này, phải nói thế này được nhỉ...là một vị nam nhân kỳ lạ. 

Hoàng đế nước Tiên Lạc coi y như viên ngọc quý trên tay, nuôi dưỡng y trong sự sủng ái. Thường hay kiêu ngạo nói với chúng quan lại: "Thái tử con trai ta tương lai sẽ trở thành vị quân vương lưu danh khắp thiên hạ". 

Nhưng đối với vương vị cùng vinh hoa phú quý, Thái tử lại hoàn toàn không có hứng thú. Điều y hứng thú cũng là câu nói y thường tự nhủ, chính là:

"Ta muốn cứu vớt chúng sanh!".

Thái tử một lòng tu hành. Trên đường y tu hành có hai sự kiện nổi tiếng được lưu truyền rộng rãi. 

Đầu tiên chính là chuyện xảy ra khi y 17 tuổi.

Năm đó Tiên Lạc quốc cử hành một buổi đại lễ tế trời Thượng Nguyên. Tuy rằng những lưu truyền về trời Phật đã đến mấy trăm năm, nhưng vẫn còn sót lại những sách cổ cùng những mẩu truyện vụn vặt truyền miệng dân gian. Buổi tế lễ này cũng coi như là một sự kiện trọng đại đáng chúc mừng. 

Ngày diễn ra lễ Thượng Nguyên, tại đường lớn Thần Võ. Hai bên đường cái, người người tấp nập. Các vương công quý tộc ngồi ở trên lầu cao đàm luận, binh lính hoàng thành oai phong hùng dũng một thân giáp bạc uy phong mở đường. Các vị cô nương xinh đẹp uyển chuyển nhảy múa hai bên, tay áo lụa là uyển chuyển nhảy múa, tay áo trắng tuyền tung hoa tạo nên màn mưa hoa thơm đầy trời, không biết rằng người hay hoa bên nào mỹ miều hơn. Quả chuông trên kiệu xe đong đưa tạo nên tiếng vang dội khắp bầu trời Hoàng Thành rộng lớn. Chiếc kiệu xe hình đài hoa đi cuối đoàn tế lễ được mười sáu bạch mã mang cương vàng song song hai hàng kéo. 

Cao cao trên đài hoa, chính là vị Duyệt Thần được người người ngước nhìn. 

Khi diễn ra lễ tế trời, Duyệt Thần đeo một tấm mặt nạ vàng, toàn thân khoác hoa phục,  mang trên tay thanh bảo kiếm đóng vai đệ nhất Võ thần hàng yêu phục ma - Đại Đế Võ Thần Quân Ngô. 

Người được chọn làm Duyệt Thần nhận được niềm vinh danh vô thượng, bởi vậy tiêu chuẩn chọn lựa vô cùng nghiêm ngặt. Năm nay người được chỉ định chính là Thái Tử điện hạ. Thần dân trên dưới đều cho rằng y nhất định sẽ là một Duyệt Thần đặc biệt nhất từ trước đến nay. 

Nhưng ngày đó lại xảy ra một chuyện không ai ngờ đến. 

Trong lúc đoàn lễ tế diễu hành vòng quanh Hoàng Thành đi qua một lầu thành cao đến mười mấy trượng. Lúc đó trên đài hoa, Võ thần đang đem yêu ma trước mắt một nhát kiếm kết liễu. Đây chính là một màn kịch động lòng người, dân chúng như bùng nổ, lầu thành rung động mãnh liệt. Mọi người vì tranh nhau chen lấn để được nhìn kỹ vị Võ Thần đặc biệt mà xô đẩy nhau. 

Lúc này, từ trên lầu thành cao ngút có một cậu bé rơi xuống. 

Có người hét lên. Đúng lúc người người đều cho rằng đứa trẻ này sẽ vấy máu lên đường phố võ thần thì vị Thái Tử đã tung người nhảy lên đón lấy cậu bé đang rơi. 

Đám đông chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh áo trắng vụt qua trước mắt, Thái tử điện hạ đã đón được đứa bé vào lòng và an toàn tiếp đất. Mặt nạ Duyệt Thần rơi xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn động lòng người. 

Một khắc yên lặng, thần dân bắt đầu vỗ tay.

Dân chúng phấn khởi nhưng các đại thần quan và Quốc sư lại vô cùng đau đầu. Vạn lần không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như thế này!

Thật là điềm chẳng lành, chẳng lành!

Hoa đài diễu hành quan Hoàng Thành một vòng chính là tượng trưng cho sự cầu nguyện cho một năm Quốc Thái Dân An, bấy giờ lại bị cắt ngang như vậy...Đây không phải điềm báo cho tai hoạ sắp đến sao...

Quốc sư sầu não đến muốn khóc, suy đi tính lại đành đích thân mời Thái Tử đến, khéo léo biểu thị rằng: "Điện hạ, liệu ngài có thể tới diện bích* một tháng coi như ăn năn hối lỗi không? Hay không cần thật sự diện bích, chỉ cần có thái độ hối lỗi là được rồi". 

( Diện bích nghĩa là hướng mặt vào tường. )

Thái tử mỉm cười nói: "Không được!".

Y nói: "Cứu người cũng không phải chuyện xấu. Trời cao sao có thể vì ta làm đúng mà giáng tội cho ta được?".

Ách...Nếu như trời cao cứ như vậy mà giáng tội thì sao?

"Như vậy thì trời cao sai rồi, tại sao lại phải hướng về điều đúng đắn để ăn năn hối lỗi?".

Quốc sư biểu lộ không biết nói gì...

Vị Thái Tử điện hạ này chính là một người như vậy. Y chưa từng gặp được chuyện y không làm được, cũng chưa từng thấy người y không muốn cứu vớt. Y chính là nhân gian chính đạo là tâm thiện của thế giới. 

Vì lẽ đó nên quốc sư tuy rằng trong lòng vô cùng thống khổ gào lên: "Nguơi thì biết cái gì??" nhưng cuối cùng vẫn không thể nhiều lời mà cũng không dám nhiều lời. Nếu có nói nữa thì y cũng không nghe...

Chuyện thứ hai cũng xảy ra vào năm Thái Tử 17 tuổi. 

Truyền thuyết kể rằng phía Nam sông Hoàng Hà có một cây cầu tên là Nhất Niệm kiều. Trên đó có một quỷ hồn tác oai tác quái nhiều năm. 

Con quỷ hồn này vô cùng hung dữ, trên người mặc tàn giáp*, chân đạp nghiệp hoả, toàn thân dính máu tươi cùng đao thương tên xuyên*, mỗi một bước chân đều lưu lại máu và đốm lửa phía sau. Cách vài năm, nó sẽ đột nhiên xuất hiện ở yên tại đầu cầu, chặn người đi đường hỏi ba cầu:

"Nơi đây là nơi nào?"

"Ngươi là người phương nào?"

"..."

( Tàn giáp: áo giáp bị hư hỏng, tơi tả / đao thương tên xuyên: vết chém bằng đao và mũi tên xuyên qua người ).

Nếu như trả lời không đúng sẽ bị quỷ hồn nuốt chửng, đến giờ cũng không ai biết đáp án chính xác là gì. Vậy nên mấy năm gần đây, con quỷ hồn này đã cắn nuốt vô số người đi đường.

Thái Tử đúng lúc đi trên đường nghe được chuyện này, y tìm đường đến Nhất Niệm kiều, đêm đêm canh giữ ở đầu cầu. Cuối cùng có thể gặp được tênn quỷ hồn ngang tàn đó. 

Tên quỷ hồn hiện thân, quả nhiên so với tin đồn còn kinh hoàng hơn. Nó mở miệng hỏi Thái Tử vấn đề đầu tiên, y mỉm cười trả lời:

"Nơi đây là nhân gian".

Quỷ hồn nói: "Nơi đây không phải vô gián*".

( Vô gián: nơi không có thời gian, một vòng lắp không có hồi kết. Người ta thường bảo Địa Ngục Vô Gián có nghĩa là nơi giam giữ có hình phạt, hành hình khồn hồi kết ).

Mở đầu thuận lợi, câu đầu tiên sai rồi.

Thái Tử nghĩ thầm, hỏi lại ba vấn đề đó kiểu gì cũng sẽ đoán sai, hà tất phải chờ ngươi hỏi xong chứ, liền rút bảo kiếm ra. Trận chiến này đánh tới trời đất mịt mù. Thái Tử võ nghệ cao cường, quỷ hồn kia lại càng dũng mãnh đến doạ người. Một người một quỷ ở trên cầu cơ hồ đánh đến trời đất xoay chuyển. Cuối cùng quỷ hồn bạn trận. Sau khi quỷ hồn biến mất, Thái Tử ở phía đầu cầu gieo xuống một cây hoa nhỏ. Đúng lúc này, một đạo nhân đi ngang qua, thấy y ở trên cầu rãi một nắm cát vàng đưa tiễn quỷ hồn, hỏi: 

"Ngươi làm gì vậy?".

Thái Tử mở miệng nói ra tám chữ nổi danh:

"Thân tại vô gián, tâm tại đào nguyên".

Đạo nhân nọ nghe xong, khẽ mỉm cười rồi hoá thành Thần tướng mặc giáp bạc, chân đạp tường vân, giương trường phong, đạp thiên quang mà bay đi. Lúc này Thái Tử mới biết hoá ra mình gặp được vị Thần tự mình hạ phàm đến phục ma hàng yêu - Thần Võ Đại Đế trong truyền thuyết.

Các vị tiên trên trời nói rằng khi Đại Đế nhìn thấy y ở buổi tế trời ngày lễ Thượng Nguyên, liền lưu ý đến vị nam tử Duyệt Thần võ giả hết sức xuất chúng kia. Lần này khi ở Nhất Niệm kiều trở về, có vị tiên gia hỏi Quân Ngô:

"Người nghĩ vị Thái Tử điện hạ này thế nào?".

Quân Ngô đáp tám chữ:

"Người này tương lai, bất khả hạn lượng*".

( *Tiền đồ vô hạn ).

Đêm đó, phía bầu trời hoàng cung xuất hiện dị tượng, mưa gió dữ dội.

Trong tiếng sấm rầm vang trời đất, Thái Tử điện hạ phi thăng.

Phàm là người phi thăng, thiên giới đều chấn động vô cùng. Vị Thái Tử điện hạ vừa phi thăng, trực tiếp khiến cho cả thiên giới rung lên ba hồi. 

Tu thành chính quả, thật sự không dễ dàng.

Thiên phú, tu luyện, cơ duyên. Muốn phi thăng thành thần chính là phải trải qua hàng trăm khó khăn muôn trùng. Từ trước đến nay chuyện võ hoá phi thăng thiên chi kiêu tử* cũng không hẳn là không có, nhưng phải một đời khổ luyện trăm năm, chờ đợi thiên kiếp cũng không được mấy người. Cho dù chờ được đến thiên kiếp, không qua được cũng chính là chết không toàn thây, cho dù không chết cũng coi như bị phế bỏ. Sống một cuộc đời tầm thường, mãi mãi không bao giờ tìm lại được con đường của chính mình như xưa. 

( *Thiên chỉ kiêu tử: Con cưng của trời ).

Mà vị Thái Tử điện hạ này, không nghi ngờ gì chính là con cưng của Thiên địa. Chuyện y muốn làm không thể không được. Y muốn phi thăng thành thần, vào thời điểm y 17 tuổi thật sự đã phi thăng thành thần. 

Y chính là nơi người dân gửi tâm nguyện, thêm vào Hoàng Đế sau đó cũng nhớ thương y vô cùng, hạ lệnh vì y mà khởi công xây dựng miếu thờ, điện thờ khắp nước. Tín đồ ngày một nhiều, điện thờ mọc lên như nấm, cũng tương đương với pháp lực ngày một tăng. Điện Tiên Lạc của Thái  trong mấy năm ngắn ngủi vô cùng hưng thịnh, đạt đến đỉnh cao. 

Mãi đến ba năm sau, Tiên Lạc quốc đại loạn. 

Nguyên nhân đại loạn chính là quốc chủ bạo chính, quân đội đảo chính. Tuy rằng chiến tranh nhân giới đã nổi lên tứ phía, thế nhưng thần quan thiên giới vẫn không thể tuỳ ý nhúng tay vào. Trừ phi là yêu ma quỷ quái xâm phạm, bằng không nếu là nhân loại tự mình gây chiến thì không có cách nào can dự được. Thử nghĩ mà xem, nhân gian khắp nơi đều là phân tranh, người người đều coi mình có lý nhất. Nếu như ai muốn tới thò chân vào, ngày hôm nay ngươi giúp đất nước của ngươi, ngày mai giúp hậu duệ của ngươi báo thù, chẳng lẽ đụng lại không phải đụng thành một đám thần tiên hỗn chiến hay sao? Trong tình huống như vậy của Thái Tử điện hạ đương nhiên phải yên lặng tránh phiền toái rồi. 

Thế nhưng y mặc lệ, y đối với Quân Ngô nói:

"Ta muốn cứu vớt chúng sanh".

Quân Ngô sở hữu thần lực từ ngàn vạn năm trước, cũng không dám cả ngày đem mấy lời đó treo trên miệng. Lúc nghe được y nói như vậy, tâm tình có thể như thế nào không khó để đoán. Nhưng lại không có cách nào phản bác được y, ngài nói:

"Ngươi không thể cứu được tất cả mọi người".

Thái Tử trả lời: " Ta có thể!".

Sau đó, y không do dự gì nữa mà hạ phạm hay lập tức.

Thần dân Tiên Lạc thấy vậy đương nhiên đều vui mừng khôn siết. Nhưng mà từ cổ chí kim, dân gian đã sớm đoán trước một chân lý: Thần tiên một mình hạ phàm, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp. 

Ngọn lửa chiến tranh không những không bị dập tắt mà trái lại còn bùng cháy điên cuồng hơn. 

Không phải Thái Tử điện hạ không nỗ lực, chi bằng nói y đừng cố gắng nỗ lực làm gì. Y càng cố gắng, tình hình trận chiến càng rối tinh rối mù, người Tiên Lạc bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, thương vong nặng nề. Cuối cùng, ôn dịch bao phủ toàn thành, quân đạo chính đánh vào tận hoàng cung. Chiến tranh kết thúc. 

Nếu như nói Tiên Lạc vốn dĩ đang kéo dài hơi tàn. Như vậy, Thái Tử điện hạ liền trực tiếp để nó đoạn khí*.

( *Đoạn khí: đứt hơi thở, ý nói đã chết, lụi tàn. )

Sau khi bị diệt quốc, mọi người mới phát hiện một chuyện. Nguyên lai, Thái Tử mà bọn họ tôn sùng căn bản chính là không hoàn mỹ mạnh mẽ như bọn họ tưởng tượng. Nói khó nghe, không phải là thành công thì ít, thất bại có thừa hay sao?

Mất đi quê hương cùng người nhà mà không thể phát tiết, bách tính đau khổ cùng cực tức giận tràn đến điện Thái Tử mà đẩy ngã tượng thần, thiêu huỷ Thần điện. Tám ngàn điện quán, đốt bảy ngày bảy đem, thiêu đến không còn một gian. 

Từ đó về sau, vị Võ Thần bảo hộ bình an liền biến mất, mà một vị Ôn thần đưa tới tại hoạ liền ra đời.

Mọi người nói ngươi là Thần thì ngươi chính là Thần, nói ngươi là phế vật thì ngươi chính là phế vật. Nói ngươi là cái gì lập tức người sẽ trở thành cái đó. Sự đời vốn dĩ chính là như vậy. 

Thái Tử điện hạ vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu được sự thật này, y càng không thể tiếp nhận được chính là hình phạt được thiên giới đưa xuống, y bị giáng xuống làm thường dân. Phong ấn pháp lực, giáng xuống nhân gian. 

Y từ nhỏ tới lớn đều sống trong ngàn vạn nuông chiều, chưa bao giờ gặp kho khăn trắc trở. Mà hình phạt này, chính là khiến y từ trên trời rơi thắng xuống bùn đất. Y lần đầu tiên nếm trải cảm giác đói đến lả người, bần cùng, dơ bẩn. Cũng là lần đầu tiên y làm nhũng chuyện chính bản thân y không bao giờ dám nghĩ mình sẽ làm: cướp bóc, trộm cắp, chửi đổng,...Mặt mũi mất hết, tự tôn hoàn toàn không còn, muốn có bao nhiêu khó coi liền có từng đó khó coi. Đến cả người hầu trung thành nhất bên người cũng không tài nào tiếp thu được sự tha hoá này của y, lựa chọn rời đi từng người.

"Thân tại vô gián, tâm lại đào nguyên". Tám chũ này, bất luận là khắc trên bia đá hay bảng gỗ, sau chiến loạn cơ hồ đều bị đốt trụi. Nếu để Thái Tử nhìn thấy, không chừng y chính là kẻ đầu tiên xông lên đập phá. 

Câu nói này không phải chính y đã chứng minh được hay sao, khi chính y không ở vô gián, tâm cũng không thể nào ở yên đào nguyên được. 

Y phi thăng nhanh, rơi xuống lại càng nhanh hơn. Phảng phất vẫn là chuyện ngày hôm qua. Nhưng thiên giới chỉ trao đao một trận, sau đó liền quên vào dĩ vãng. 

Thẳng đến rất nhiều năm sau, vào một ngày hôm qua bầu trời bỗng vang lên một tiếng động thật lớn. Vị Thái Tử điện hạ này lại phi thăng lần thứ hai.

Từ cổ chí kim đến giờ, Thần quan bị giáng chức không phải không gượng dậy được mà rơi vào quỷ giới, thì cũng không được mấy vị sau khi bị đánh xuống còn có thể vươn mình lên. Lần thứ hai y phi thăng, liền vọt vào Thiên giới, đại sát tứ phương. Sau đó qua một nén nhang liền bị đánh thẳng xuống. 

Một nén nhang...Có thể nói là trong sử sách thì đây là lần phi thăng mãnh liệt nhất và cũng là ngắn ngủi nhất.

Nếu như nói lần thứ nhất phi thăng là một việc vô cùng tự hào thì lần thứ hai phi thăng chính là một trò cười cho tiên giới. 

Sau khi bị giáng xuống lần thứ hai, Thiên giới đối với vị Thái Tử này đều là chán ghét. Sau chán ghét còn có mấy phần cảnh giác. Dù sao bị giáng xuống một lần sẽ chết đi sống lại, bị giáng hai lần chẳng phải nhất định sẽ nổi tâm ma mà hại chúng sanh hay sao?.

Ai mà biết được sau lần giáng chức này y vẫn không nhập ma cũng rất thành thật ở dưới nhân gian sinh hoạt bình thường. Vấn đề gì cũng không có, có lẽ vấn đề duy nhất chính là...hơi quá nghiêm túc rồi. 

Có những lúc y sẽ mãi nghệ giang hồ, kéo đàn hay hát mọi thứ đều hoàn hảo làm xiếc chặn nát táng đá cũng không oán than. Tuy rằng đã sớm nghe được vị Thái Tử điện hạ này văn võ song toàn, đa tài đa nghệ nhưng lại dùng tài nghệ như vậy...quả thực khiến người  khác nghĩ không thông. Đôi khi y sẽ vô cùng chuyên chú và thật tâm khấn vái thiên địa.  

Chư tiên thiên giới đều rất kinh ngạc vô cùng. 

Đến lúc này, nếu có một người nào đối với ngươi nói: "Con trai ngươi sinh ra là Tiên Lạc Thái Tử" thì so với mắng hắng đoạn tử tuyệt tôn độc ác hơn nhiều.

Tốt xấu gì cũng là đã từng là Thái Tử điện hạ cành vàng lá ngọc, đứng đầu hàng thần quan đầu tiên, lại đi tới bước đường này. Chính là trò cười của Tam giới. Cười xong rồi nếu còn mấy phần chú ý còn có thể ngồi đàm tiếu vị kia trước đó đã từng cao cao tại thượng thiên chỉ kiêu tử bây giờ thật sự biến mất hoàn toàn rồi.

Tượng thần sụp đổ, đất nước diệt vong, mọi tín đồ đều không còn dần dần bị nhân gian quên lãng. Sau đó cũng không ai biết y đã lang bạt nơi nào. Bị giáng chức một lần đã vô cùng nhục nhã. Bị giáng chức lần thứ hai, không có bất kỳ người nào có thể bò lên được nữa. 

Lại trôi qua rất nhiều năm sau, đột nhiên có một ngày, bầu trời lại vang lên một tiếng động thật lớn. Long trời lở đất, núi đá rung chuyển. Đèn chõng rung động, ánh lửa nhảy múa, chúng thần quan đang ở bên trong Kim Điện cũng giật mình vội vàng nghi vấn rốt cuộc là vị quý nhân nào vừa mới phi thăng? Quả nhiên là trận rúng động lớn.

Ai biết được, chân trước vừa chúc phúc vừa nghi hoặc, chân sau bước tới nhìn thấy người vừa được phi thăng, Thần quan thiên giới đều muốn trượt chân ngã nhào.

Ngươi thật sự xong chưa hả?!

Vị nổi danh lẫy lừng kia, trò cười của cả tam giới trong truyền thuyết, Thái Tử điện hạ, y y y.....chết tiệt y lại phi thăng!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro