[Hoa Liên] Không Phụ Lòng Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Không Phụ Lòng Quân
Tác giả: Minh Nguyệt (Nguyệt Hạ Hoa Ảnh Nhã Nhân Liên)

(Đã có sự cho phép từ tác giả)
---

Tạ Liên mơ màng mở mắt ra, ý thức vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo, tới khi ánh mắt tập trung lại được, y phát hiện không biết mình đã dựa vào thân cây ngủ từ bao giờ.
Thân thể rã rời không ngừng đau nhức, một vài hình ảnh vụn vặt nhanh chóng lóe lên trong đầu, trí nhớ chắp vá lại nhưng vẫn luôn bị sót một phần, không biết là quên ở góc nào nữa.
Cành lá xanh non đung đưa trong làn gió nhẹ phát ra âm thanh xào xạc. Y xoa cặp mắt mơ màng, hơi ngẩng đầu lên đối mặt với một người đàn ông mặc áo đỏ đang nửa quỳ.
Tạ Liên nghiêng đầu đánh giá người lạ mặt mang phong cách dị tộc này, hạt châu đỏ tô điểm nơi ngọn tóc đen vô cùng bắt mắt. Tạ Liên có cảm giác dường như mình đã gặp người này ở đâu đó, y bày ra tư thế phòng ngự, cảnh giác hỏi:

"Ngươi là ai?".

"Điện hạ, huynh không nhận ra ta?". Hoa Thành rũ mắt, giấu đi vẻ mặt không rõ ý tứ, hắn vươn tay vén sợi tóc tán loạn trên trán Tạ Liên.
Không biết có phải ảo giác không, trong chớp mắt đó, Tạ Liên bắt được nụ cười trên môi không thể đè xuống được của đối phương.
"Ta là phu quân của huynh".
"???". Tạ Liên dường như bị hàng loạt tia sét bổ xuống, lập tức kéo tay Hoa Thành ra, tựa như một cô nương chưa lấy chồng kéo lại áo quần hơi xộc xệch, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.
Đùa chắc? Y là thái tử điện hạ! Sao... sao có thể gả cho một người đàn ông?!?
Hơn nữa, y tu đạo cần kiêng rượu cấm dục, một khi phá giới y có thể còn pháp lực được chắc?...
Bỗng nhiên lòng Tạ Liên nặng nề, đúng vậy, y vừa mới thử qua, quả thật không còn pháp lực. Y thanh tu cấm dục ở Hoàng Cực Quán từ nhỏ, mười bảy năm thủ thân như ngọc, không ngờ chẳng hiểu ra làm sao cứ vậy phá thân rồi. Tạ Liên giận dữ nhìn Hoa Thành trước mặt, vừa định mắng hắn vài câu tiện thể đập cho tên ăn nói bậy bạ này thành đầu heo, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Một vài ký ức như mũi tên rời cung nhanh chóng hiện lên trong đầu, dần dần ngưng tụ lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Thời gian quay ngược như dừng lại trong khoảnh khắc Tạ Liên để lại tin nhắn chia tay kia.
"Ngươi là...Tam lang ca ca?".
"Là ta". Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, xong khi nghe được tiếng ca ca này của Tạ Liên, mắt trái của Hoa Thành nóng rực như thiêu đốt, giống như vuốt mèo cào vào lòng không nặng không nhẹ.
"Ta sao lại....". Lại không nhớ được một vài chuyện khác nữa.
Hoa Thành tiến tới kéo người đi tới bờ sông cách đó không xa, rửa mặt cho y, "Xin lỗi, là ta không tốt".
"Không nên để huynh đi ra ngoài gặp yêu quái kia một mình". Hoa Thành ôm Tạ Liên vào ngực, hôn lên đỉnh đầu y. "Yêu quái đó rất xảo quyệt, huynh không cẩn thận bị nó cắn, mất đi một phần trí nhớ".
"Nhưng mà tất cả đều qua rồi".
"Còn nữa, điện hạ...", Hoa Thành nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nháy mắt với Tạ Liên: "Ta đã nói huynh sẽ nhanh được gặp Hoa Thành mà, bây giờ huynh gặp được rồi".
"Ngươi? Sao... sao có thể...". Giấc mơ kiểu diễm như nước tràn bờ đê, mặt Tạ Liên bỗng chốc trắng bệch:

"Ngươi lừa ta...".

Hoa Thành không nói gì, hắn đưa tay ra hiệu cho Tạ Liên nhìn xem. Dây đỏ quấn trên tay hai người hiện ra rõ ràng giống như sợi duyên kết xinh đẹp.
Tạ Liên ngẩn người, tâm tình phức tạp.
"Xin lỗi". Hoa Thành chân thành nói: "Chỉ lần này thôi, mọi việc sau này ta tuyệt đối không lừa dối điện hạ".
"Ngươi...". Tạ Liên còn chưa nói ra miệng, môi đã bị chặn lại, y nghe thấy Hoa Thành dịu dàng nói với mình:
"Chữa bệnh trước đã".

.....

Tới khi bị Hoa Thành đè xuống bãi cỏ, tim Tạ Liên rõ ràng đập càng nhanh.
Hoa Thành đẩy ngã người ta xuống cũng không vội vàng làm gì đó mà kiên nhẫn hôn Tạ Liên. Đôi môi mềm mại hôn lên trán y, tới đôi mắt, xuống sống mũi, qua hai gò má của y... Dần dần bình ổn nai con dưới người đang sợ hãi không yên.
Hoa Thành quen tay quen thói kéo vạt áo của Tạ Liên, tháo đai lưng của y xuống. Ngón tay thon dài dạo chơi trên thân thể trắng nõn mang theo cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua, kích thích khiến Tạ Liên nổi lên một tầng da gà nhỏ mịn.
Tạ Liên không quen bị đối đãi như vậy, nhưng thân thể không tự chủ được lựa chọn tin tưởng, để mặc động tác của Hoa Thành. Cổ y bị làm cho ngửa lên, yết hầu yếu ớt bại lộ trong không khí tràn đầy hơi thở nguy hiểm.
"Tam lang ca ca...". Tạ Liên khó khăn kéo lý trí rời rạc bên ngoài của mình trở về, gian nan nắm lấy vai áo màu đỏ của hắn, đôi mắt lóng lánh ánh nước, hai gò má đỏ ửng, thở dốc nói: "Đừng...".
Một tiếng Tam lang ca ca rõ ràng bình thường chẳng có gì kỳ lạ, vòng vèo chín khúc mười tám chỗ ngoặt trong tai Hoa Thành lại hóa thành mật ong chảy xuống đáy lòng. Trong lòng căng thẳng, hô hấp cũng nặng nề hơn, hắn không lên tiếng đẩy hai chân thon dài ra, chen vào giữa.
Mười ngón tay buộc dây đỏ đan lấy nhau, Hoa Thành vững vàng khóa người trên đất, vừa hôn Tạ Liên vừa dịu dàng nói:
"Điện hạ, đừng sợ".
Khi dao thịt xuyên thẳng vào thân thể, trí nhớ vụn vặt chồng lên từng tầng lại bị một làn sương mù dày đặc che đi ánh mắt tìm kiếm của Tạ Liên. Y bị một người đàn ông xa lạ đè trên đất mạnh mẽ đưa đẩy, nhưng tín nhiệm vô hình và phản ứng của thân thể không kiềm chế được hùa theo động tác của hắn.
Bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, Hoa Thành cứ vậy ôm y lên đi tới thân cây Tạ Liên dựa vào lúc trước. Hắn xấu xa đi thật chậm, từng bước từng bước khiến vật to lớn kia càng đi vào sâu hơn một phần, Tạ Liên cũng bị thúc tới cả người run rẩy, Tạ Liên "chưa nếm trải sự đời" thẹn thùng tới mức muốn chui xuống đất, chỉ mong vùi cả khuôn mặt vào trong ngực Hoa Thành.
Bị ép đè lên thân cây, không có chỗ nào dùng được sức, Tạ Liên mê muội bị Hoa Thành nâng đỡ, từng đợt sóng tình dục mãnh liệt dâng trào, cả người không có sức chỉ đành kẹp chặt hông của đối phương, thừa nhận từng nụ hôn mãnh liệt triền miên.
"Tam lang ca ca...". Lý trí bị sức mạnh bùng phát trong cơ thể đánh tan, đi cùng với tiếng gầm nhẹ của Hoa Thành là tiếng hét kinh hãi của Tạ Liên, hai tay không kiềm chế được cắm vào mái tóc đen mềm mại của đối phương, chất dịch nóng bỏng cưỡng ép lời nói tan ra thành từng tiếng rên rỉ.
"Ta...".
"Còn muốn...".
Dục vọng chưa lui vì câu nói này lại cứng lên lần nữa, bộ phận chưa rút ra mãnh liệt tiến vào vách thịt mềm mại, lỗ nhỏ ướt át co rút kịch liệt, kẹp chặt Hoa Thành không thả.
.....

Không biết Hoa Thành chơi đùa ở bên trong bao lâu, trên người Tạ Liên rải đầy vết đỏ mập mờ, ngay cả bắp đùi cũng không được bỏ qua. Y bị làm tới mơ màng nặng trĩu, trong đầu hỗn loạn, giọng nói dịu dàng nỉ non của Hoa Thành vẫn luôn quanh quẩn bên tai, thân thể được bao bọc bởi mùi vị riêng biệt có một không hai.
Thật giống như... cả thế giới đều là hắn.
Cho dù mệt mỏi mất sức, bị thay đổi góc độ và tư thế lăn qua lăn lại nửa ngày mà Hoa Thành vẫn không thỏa mãn, Tạ Liên cũng lười để ý. Y mơ màng ngủ mê bất tỉnh, toàn thân toàn tâm cũng yên lòng giao ra.
Hoa Thành ôm người vào ngực, cúi người hôn lên ngón út đang cuộn lại, thu dọn qua loa rồi chuẩn bị ôm Tạ Liên đi tẩy rửa.
Cho dù thiếu đi một phần trí nhớ, Tạ Liên vẫn tin tưởng Hoa Thành. Y có thể cảm nhận được tình ý chân thành trong mắt hắn, thậm chí cảm nhận được trái tim người kia cũng sẽ vì mình mà có nhịp đập trở lại. Tạ Liên không hề nghi ngờ, nếu như y muốn, bất cứ lúc nào Hoa Thành cũng có thể dùng thanh loan đao sắc bén kia xuyên thẳng qua ngực mình, hai tay dâng lòng chân thành đưa lên trước mặt y.
Đến mức như vậy, lòng quân làm sao dám phụ bạc đây.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro