Chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế, Tạ Liên và Hoa Thành hai người cùng nhau lên đường.

Hoa Thành nắm tay Tạ Liên, nói: " Ca ca, lần sau nếu nhìn thấy Quân Ngô, nhớ phải lập tức quay đầu chạy đi, một câu cũng đừng nói với hắn. "

Tạ Liên ngạc nhiên, hỏi " Tại sao? "

Hoa Thành nói "Ta thấy mỗii lần hắn tìm đến ca ca, đều chẳng có chuyện gì tốt cả. "

Tạ Liên cười " Sao lại vậy được? Nguyên bản hắn đâu có sai ta đi núi Đồng Lô. "

Hoa Thành lại nói: " Đều giống nhau cả thôi. Dù là đi núi Đồng Lô diệt quỷ hay là trở về Thượng Thiên Đình quản việc, có cái nào là chuyện tốt không? Thượng Thiên đình hiện giờ cũng nát nhừ cả rồi, tan rã là chuyện sớm muộn mà thôi. Ném cục diện rối rắm đó cho ca ca cũng không khác gì. Có khác cũng chỉ là dùng đao tự vẫn hay dùng kiếm tự vẫn thôi. "

Tạ Liên bật cười, xong, lại nghiêm túc nói " Nhưng ta không ngờ đệ chủ động đề nghị đi cùng ta tới núi Đồng Lô. Ta nghĩ, cảm thấy mình cần phải nói, Tam Lang, đệ không cần phải miễn cưỡng theo bồi ta đâu. "

Y cảm thấy, Tam Lang chắc chắn biết y muốn làm gì nên mới chủ động đề nghị đi cùng. Sau cùng Tạ Liên cũng cảm thấy ba cái chuyện bình ổn Thượng Thiên Đình gì đó thật nhàm chán, còn không bằng đến núi Đồng Lô chém chém giết giết một hồi. Hoa Thành lại nói "Ca ca, ta cam đoan mình thực sự không hề miễn cưỡng, ca ca không tin ta sao? "

Tạ Liên nói " Dĩ nhiên là không phải.... "

Hoa Thành gật đầu một cái" Vậy ca ca cứ an tâm, ta cũng có tính toán của ta. Không cần phải cảm thấy thiếu nợ nhân tình của ta. Dù sao thì ta cũng muốn đem tên Quỷ Vương sắp xuất thế kia nhét trở lại. Không cho hắn cơ hội xuất hiện. "

Chuyện này đúng là Thượng Thiên Đình với Quỷ Vương đôi bên cùng có lợi. Mọi người lâu nay cùng ăn chung một máng, thức ăn trong máng tuy nhiều, nhưng ai cũng muốn ăn, thậm chí đôi lúc còn muốn đánh nhau. Hiện giờ lại phải chia thêm một phần cho kẻ sắp tới kia, ai cũng không vui. Chưa kể, không chừng kẻ sắp tới kia có khi còn là một tên điên điên, nháo đến thiên hạ đại loạn, vậy ai cũng đừng hòng được ăn.

Quân Ngôn khi nghe lời đề nghị của Hoa Thành, im lặng cân nhắc hồi lâu. Nếu như chỉ một mình Tạ Liên đi, vậy thì không chắc chắn bằng hắn. Nhưng nếu có thêm một vị Quỷ Vương từng có kinh nghiệm ở núi Đồng Lô, do một tay núi Đồng Lô dựng dục ra cùng đi, vậy thì khả năng nắm chắc của tổ hợp này có khi còn hơn cả hắn.

Đương nhiên Hoa Thành cũng không giúp không, Quân Ngô còn phải đáp ứng điều kiện của hắn : Sau khi từ núi Đồng Lô trở về, toàn bộ Thượng Thiên Đình phải vòng qua Chợ Quỷ mà đi. Sau đó phải cho toàn bộ tiên kinh biết sự tích anh dũng này của hắn, còn phải ca công tụng đức suốt một năm.... Tạ Liên tưởng tượng một chút, đại khái ý không khác gì " Các ngươi lũ thần quan ngu xuẩn yếu đuối này. Biết ai đã cứu các ngươi không? " Với những thần quan đối  Hoa Thành âm dương quái khí mà nói, chuyện này không khác gì tự giẫm lên mặt mũi của họ.

Hoa Thành cười nhẹ" Có ta, chuyến này ca ca sẽ đỡ vất vả hơn. "

Tạ Liên lại nói:" Nhưng ta thấy, chờ khi nào thời kỳ xao động của đệ kết thúc, chúng ta  lên đường cũng được mà. "

Hoa Thành lắc đầu "Chuyện này ca ca không cần lo lắng. Sẽ nhanh thôi. "

Tạ Liên ngẩn ra "A... "

Hoa Thành nói "Sao vậy?  Biểu tình này của ca ca là ý gì? "

Tạ Liên cười  "Ý là muốn hỏi.  Tam Lang hiện tại muốn lớn lên rồi sao? "

Hoa Thành khoanh tay, nói " Ân, ta nhẫn thật lâu.  Hiện tại sắp chờ không được nữa rồi. "

Ai ngờ, hắn vừa nói xong Tạ Liên liền đem hai tay nhấc bổng hắn lên, cười nói "Vậy thì thật đáng tiếc! Tam Lang lớn lên rồi thì không thể tùy tiện ôm được nữa, bây giờ tranh thủ ôm nhiều để bù vậy. Hahahahahahahahahahaha"

"..."

Đi đến núi Đồng Lô không thể sử dụng súc đất ngàn dặm* Tạ Liên cùng Hoa Thành  đành phải cuốc bộ. Mấy chục ngày sau, cuối cùng hai người cũng rời xa hoàn toàn khu vực thành trấn cùng dân cư, tiến vào vùng núi, trước mắt là một mảnh rừng rậm mênh mông xanh ngắt đến buồn bực. (Nguyên văn lời má xú luôn, dù hổng hiểu sao má lại thấy buồn bực vì rừng xanh quá?)

Càng tiến vào sâu trong rừng rậm, bọn họ càng gặp được nhiều yêu ma quỷ quái, mỗi người đều có hình thù kỳ quái, tất cả đều vội vàng mà đi. Tạ Liên nắm lấy tay Hoa Thành, hạ giọng nói "Tới thật nhiều. "

Hoa thành đáp "Lần vạn quỷ tề tựu này quả thực nhiều hơn so với trước đây. Một phần là do Thượng Thiên Đình không ngăn cản, nên cũng có thêm vài nhân vật không ngờ được xuất hiện."

Hơn nữa, không chỉ có kẻ đi một mình, thậm chí còn có cả tổ đội. Đi được một đoạn, Tạ Liên gặp được một đoàn yêu ma quỷ quái ăn mặc rách rưới tứ tung, mặt mày dữ tợn, xếp thành hàng ngũ, vừa đi vừa hô:

" Thiên địa vì lò, chúng sinh vì đồng. "

"Nước sôi lửa bỏng, vạn kiếp trong đó."

" Thiên địa vì lò, chúng sinh vì đồng. "

"Nước sôi lửa bỏng, vạn kiếp trong đó."

Xung quanh nghe thấy khẩu khí hô quát này không những không khiếp sợ, ngược lại còn cao hứng hô theo. Hoa Thành nghe thấy khẩu hiệu của bọn họ, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nói "Căn bản không biết mình đang hô cái gì, vậy mà cũng dám kêu đến hăng say."

Kỳ thực, nhiều yêu ma quỷ quái trong này chưa từng đến đây, càng không biết đến sự tàn khốc ở trong đó, tất cả đều xem nhẹ quá trình trở thành Tuyệt, thậm chí còn có vài kẻ bừng bừng khí thế, nôn nóng mong chờ. Tạ Liên hỏi "Kết bè kéo đội như vậy cũng được sao?"

Hoa Thành nói " Loại này hẳn là đã sớm kết bạn từ trước. Chắc hẳn trước khi sóng vai đến đây đã từng ước định sẽ lưu lại cho đối phương một mạng. Nhưng sau đó ước định gì đó đều đem hết cho chó ăn. Khi mà chém giết bước vào giai đoạn cuối, giết thêm được một mạng sẽ tăng thêm được một phần thực lực, không giết một mạng thì sẽ mất đi một cơ hội tăng thực lực. Mà dễ xuống tay nhất, chính là đồng bọn thân tín bên cạnh mình. "

Nói xong, hắn hơi hơi nhíu mày, đưa tay bưng kín mắt phải, tựa hồ lại bắt đầu đau đầu. Tạ liên vội ôm lấy hắn vọt đến một cái cây gần đó, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi "Tam Lang, hiện tại phải vào núi Đồng Lô, đệ thật sự không sao chứ? "

Ánh mắt thoáng bình phục, Hoa Thành nói "Ca ca yên tâm, không sao. Rất nhanh sẽ ổn thôi. "

Tạ Liên sao có thể nói yên tâm liền yên tâm được chứ, Hoa Thành lại nói "Ca ca lại đây một chút, ta có chuyện cần nói cho ca ca. "

Tạ Liên không hiểu gì đem mặt để sát vào. Hoa Thành nhẹ nhàng đem hai tay ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng cụng vào trán hắn. Tạ Liên chớp chớp mắt, ngơ ngẩn. Chờ khi Hoa Thành buông ra, hắn hỏi "Tam Lang, đệ... "

Hoa Thành cười, nói "Ca ca, nơi này tất cả mọi người đều là quỷ, ca ca lại là thần quan, tiến vào trong kia, khí vị sẽ rất rõ ràng, làm như vậy có thể che giấu được. "

Nguyên lai là đem hơi thở của hắn dính lên người. Tạ Liên không tự chủ được nhớ tới lần độ pháp độ khí trước của hai người, sợ rằng Hoa Thành cũng sẽ nhớ đến, vội nói "Hảo, vậy chúng ta cũng cải trang một chút đi. "

Trà trộn vào đám quỷ, dĩ nhiên sẽ cần làm chút cải trang. Bất quá cũng chỉ là khoác thêm tấm áo choàng, ở đây có không ít quỷ đeo mặt nạ hoặc khoác áo choàng, cũng không có gì lạ. Hai người cải trang đơn giản xong, Tạ Liên nắm lấy tay Hoa Thành đi về phía trước. Đi được một đoạn thì phía trước lại truyền đến tiếng động ồn ào, không biết tại sao, Tạ Liên hỏi " Khi tiến vào được núi Đồng Lô, có dấu hiệu nào cho chúng ta biết đã tiến vào được không? "

Hoa Thành nói "Có. Nhưng không cần đâu. "

Tạ Liên đang muốn hỏi tiếp, thì tiếng ồn ở phía trước càng lúc càng lớn. Hai người bèn tiến lên, nguyên lai, ra khỏi rừng rậm rồi lại bị một vách núi chặn lại. Yêu ma quỷ quái dồn một đống đen nghìn nghịt ở đây, ít cũng phải đến ba trăm bốn trăm. Bất quá, này chỉ mới bằng một góc so với khi vạn quỷ tề tựu mà thôi.

"Sao lại bị chặn lại?  Không lẽ chúng ta đi nhầm đường rồi sao??? "

"Không thể nào...  Không phải đường nào cũng đều dẫn tới núi Đồng Lô sao?? "

Có lẽ do còn chưa chính thức tiến vào núi Đồng Lô, chém giết còn chưa có băt đầu, nên trước mắt đàn quỷ vẫn còn ở chung khá hài hoà. Tạ Liên quơ tay kéo một con quỷ ở bên canh, thuận miệng hỏi: "Cho hỏi, phía trước là có chuyện gì thế? "

Con quỷ kia nói "Ngươi không có mắt hay sao mà không thấy? Bị một ngọn núi chặn, không qua được. "

Tạ Liên nhìn con quỷ trước mặt, nửa đầu trên của hắn đã bị chém mất, nghĩ nghĩ ngươi mới là kẻ không còn mắt. Nhưng hắn không dám nói gì, chỉ hỏi "Vậy không thể đi vòng qua được sao? "
Mấy con quỷ bên cạnh ló sang, phun lưỡi dài nói " Dãy núi này thật con mẹ nó tà môn! Ta chạy vòng qua nó suốt nửa canh giờ mà vẫn không tìm được cửa thông qua núi, lại phải chạy suốt nửa canh giờ để trở lại. "

Chúng quỷ bèn nói với Tạ Liên "Không thể. "

Tạ Liên lại nói " Không thể leo qua hoặc bay qua sao? "

Vừa dứt lời, trên trời đột nhiên rầm một tiếng, một con đại điểu to chừng bảy thước rớt xuống đất, khí tuyệt bỏ mình. Có con quỷ kêu lên" Mẹ nó! Ngay cả điểu tinh cũng bay qua không nổi mà mệt chết."

Chúng quỷ lại nói với Tạ Liên "Không thể. "

Tạ Liên lại nói " Vậy còn.... "

Đàn quỷ vội vàng xông tới ngăn hắn nói, hận không thể khâu mồm hắn lại :"Ngươi mau im cái mồm quạ đen của ngươi lại. "

Tạ Liên "Được....."

Đàn quỷ bị kẹt, tìm cách nào cũng không qua được vách núi này, không vòng qua được, không bay qua được, chen chúc một đống ở trước vách núi, lớn tiếng tranh luận, âm thanh dội vào vách núi rồi lại dội ngược lại, thực sự rất ầm ĩ. Có kẻ nói:" Ta hiểu rồi. Ngọn núi này không phải là một ngọn núi bình thường, nó là một thử thách!"

Một con quỷ khác nói tiếp: " Các vị, nếu vậy chúng ta chỉ cần vượt qua ngọn núi này liền có thể thấy núi Đồng Lô. Ngọn núi này chẳng qua chỉ là khảo nghiệm thứ nhất để được quyền tới núi Đồng Lô mà thôi. Nếu ngay cả khảo nghiệm đơn giản như vậy cũng không vượt qua được thì không bằng bỏ cuộc rồi mau cút về nhà thôi. "

"Từ từ đã! "

"Từ cái gì?"

Một âm thanh nghi hoặc nói :" Ta như thế nào.... lại ngửi thấy mùi lạ? "

Có người đốp lại :"Mùi lạ cái gì? Không lẽ là mùi của xác chết ngươi ăn trên đường tới đây ?"

Âm thanh kia lại vang lên "Không, không đúng. Không phải mùi của xác chết, là mùi của người sống! Không,  không, cũng không đúng... Không chỉ là người sống....  Hình như là mùi của bọn thần quan!"

Lời này giống như một hòn đá ném vào làm cả hồ gợn sóng, đàn quỷ reo lên" Không thể nào!  Nói hươu nói vượn, sao lại có thần quan ở đây được?? "

"Từ từ đã, ta cũng ngửi thấy được? "

"Cái gì?  Vậy sao ta không ngửi thấy gì? "

"Các ngươi nói như vậy, không lẽ thực sự có thần quan đang ẩn nấp trong đây? "

"Không thể nào. Kẻ nào mà lại to gan như vậy??  Loại địa phương này của chúng ta mà cũng dám tới? "

Hơn mười câu vang lên cùng lúc, bốn phương tám hướng xung quanh đều loạn hết cả lên, Tạ Liên trong lòng cũng có chút khẩn trương, ngược lại trên mặt lại là bất động thanh sắc.

Rõ ràng lúc nãy Hoa Thành đã đem mùi vị trên người hắn che giấu bớt, như thế nào vẫn có kẻ bảo ngửi ra mùi của thần quan?  Không lẽ thực sự có kẻ ngửi được mùi của hắn?

Hoa Thành nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói " Ca ca đừng lo. Có kẻ cố ý gây rối loạn thôi. "

Tạ Liên lại nói" Cũng có thể, ngoại trừ ta ra, thực sự có một vị thần quan khác đang trà trộn trong đây. "

Cùng lúc đó, con quỷ nói ngửi thấy mùi vị thần quan sớm nhất nhảy lên một tảng đá gần đó, hô " Các vị, nói không chừng lũ thần quan trên Thiên giới đó biết không thể cản được chúng ta nên đã phái người trà trộn vào trong này, ý định phá hư chuyện tốt của chúng ta. Ta kiến nghị mấy vị ăn mặc nhiều, đeo mặt nạ hay choàng áo gì đó, cởi bớt đồ ra đi. Trên người kẻ nào xuất hiện linh quang, liền chính là hắn. Hơn nữa,  cởi đồ rồi cũng nên xưng cả họ tên, cách gọi, như vậy sẽ tránh được những kẻ muốn trà trộn vào. "

Đàn quỷ ở dưới trầm trồ, tên quỷ kia lại nói tiếp "Để ta tới trước. Ta là Đoạt mệnh khoái đao phủ. Trước từng là đao phủ chém đầu. Chém đầu, giết người, đều chỉ dùng một đao. "

"..."

Căn cứ vào kinh nghiệm của Tạ Liên, danh hào càng hoa hoè, tốt nhất là nên thêm vào mấy chữ như "Tuyệt Thế" "Vô Địch" "Đoạt Mệnh" "Thiên Thủ" linh tinh gì đó, càng dễ thông qua. Liên tục vài chục người báo tên như vậy, y một bên vừa nghe vừa ngán ngẩm lắc đầu. Đột nhiên một con quỷ ở cạnh thúc khuỷu tay y, hỏi" Này, sao ngươi vẫn chưa tháo áo choàng?  Ngươi là cái thứ gì? "

Này cũng không phải là cố ý khinh miệt y. Chỉ là, nếu không phải người, thì kêu bằng "đồ vật" cũng không có gì lạ. Kỳ thật, ngoài Tạ Liên ra, cũng có không ít con quỷ không cởi áo choàng hay mặt nạ, ví dụ như một vị ở ngay phụ cận y đang khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà Tạ Liên lại là người bị hỏi đích danh, vậy nên mọi người đều quay lại nhìn y. Tạ Liên bất đắc dĩ đành nhận xui xẻo,  tháo áo choàng ra, nói "Ta là một khôi lỗi sư. "

Cả đàn quỷ đều vây lại đây, trầm trồ" Thì ra là khôi lỗi sư, khó trách ta lại cảm thấy ngươi giống người như vậy. Đây là lần đầu tiên ta thấy một khôi lỗi sư đấy. "

Tạ Liên im lặng mỉm cười không nói, Khôi lỗi sư, là một loại yêu ma quỷ quái tà dị khá yếu. Bọn họ vì muốn con rối của mình trở nên hoàn mỹ mà phải đi tìm đủ loại nguyên liệu kỳ bí, vậy nên nếu trên người có lây nhiễm hơi thở kỳ lạ nào đó cũng không kỳ quái. Hơn nữa, bọn họ sẽ đặc biệt coi trọng tài liệu da người, nên rất chú trọng mùi vị người. Mộng tưởng của mọi Khôi lỗi sư đều là có được bộ da của một thần quan để đem về làm con rối của mình, có kẻ to gan lớn mật thì sẽ thực sự đi cướp. Vậy nên trên người Khôi lỗi sư nếu dính hơi thở của thần quan cũng sẽ không quá kỳ quái.

Có quỷ hỏi " Vậy con rối oa oa của ngươi đâu? "

Tạ Liên quay lại nhìn một cái, khom lưng ôm Hoa Thành đem lên.

Đàn quỷ xôn xao kinh ngạc trầm trồ " Thật là tinh xảo a. "

" Này là làm từ tài liệu nào vậy? Trông rất thật."

" Ta có cảm giác hắn sẽ là một đối thủ lợi hại. "

"Này trông thật ở đâu vậy, ta thấy quá giả. Da hắn sao lại trắng như vậy? Hơn nữa, lông mi của hài tử sao lại dài như vậy? "

Hoa Thành tuy ôm tay, mặt diện vô biểu tình, nhưng rất nhiều nữ quỷ vẫn bị bộ dạng này của hắn đánh gục, ôm tim "Ôi đứa bé hảo anh tuấn a. " " Ngươi có nhận làm con rối theo đơn không, ta muốn một con giống như vậy. Giá cả có thể thương lượng. " Thậm chí còn có nữ quỷ không kìm lòng được, vươn tay ra muốn sờ. Tạ Liên vội đem Hoa Thành kéo trở về, ôm ở trong ngực, đàn quỷ giận, nói "Ngươi thật nhỏ mọn. Sờ cũng không cho sờ một chút. "

Tạ Liên lại ôm người trong lòng chặt hơn, vuốt tóc hắn, nói " Đương nhiên, đây là tiểu oa oa của ta. Hơn nữa, hắn tính tình không tốt, ngoại trừ ta ra ai cũng không được động vào hắn, bằng không hắn sẽ thật tức giận. "

Hoa Thành ở trong lòng hắn nhíu mày, đàn quỷ thấy thế cười ha ha, nói "Hắn còn nhướn mày. Quả là một con rối kỳ quái. "

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên "Ta lại thấy không phải đâu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro