Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: từ bây giờ ngôi thứ ba của Tạ Liên sẽ là y nhé. Cứ xưng "hắn" chả biết ai mà lần

Tạ Liên chỉ cảm thấy tầng tầng dao động kịch liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến, một trận khí quỷ dị tràn vào mũi y.

Những hoàng phù đó đều nổ mạnh!

Mà những con quỷ đem chúng dán lên trán đều bị nổ tung, máu bắn tung toé, thân thể bị nổ lỗ chỗ, tựa như bị ai đào rỗng ruột, khói đen toả ra. Trước vách núi là một cảnh tượng quỷ khóc thần gào. Hoa Thành buông hai tay đang che lỗ tai của Tạ Liên ra, thoạt nhìn như không bị ảnh hưởng gì. Tạ Liên đứng dậy, cảm thấy kinh hãi. Những tấm hoàng phù đó vừa nãy y đã xem qua, đích xác đều là phù đuổi quỷ  đơn giản nhất, làm sao có thể có công hiệu đáng sợ như vậy được?

Lúc này, những mẩu giấy còn sót lại của hoàng phù từ từ bay xuống đầy trời, Tạ Liên bắt lấy một mẩu, vừa nhìn thấy, nhất thời sáng tỏ, nói: “Thật giảo hoạt.”

Đây là một mảnh vụn góc của tấm hoàng phù, nếu không xé ra, căn bản không thể phát hiện những tấm hoàng phù này có tới hai lớp! Một tầng giấy bao trùm phía trên được vẽ phù chú đơn giản nhất, bên trong còn có một tầng lá bùa cực mỏng, tuy rằng lúc này đã bị thiêu không nhìn ra được vẽ gì, nhưng  chắc chắn nó là loại phù chú mạnh nhất, ác độc nhất.

Nhìn lại, lúc này xung quanh  bụi đất mịt mù, không thể nhìn rõ, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của bọn quỷ kia, tựa như bị ai nhân cơ hội đánh lén.  Tạ Liên lập tức cúi thấp người, có quỷ hô: “Từ từ! Chém giết còn chưa bắt đầu, các ngươi động tay làm gì!”

“Đúng vậy! Không phải đã nói tất cả mọi người đều là quỷ, trước tiên chung sống hoà bình cùng nhau nghĩ cách thông qua ngọn núi này sao?!”

Một thanh âm cười dữ tợn nói: “Các ngươi đúng là đồ ngu, đúng là cái thứ rớt từ vòng gửi xe!  ( chém cho nó gần gũi, chứ thực ra là loại từ vòng đầu). Trước giờ không ai biết cụ thể khi nào chém giết bắt đầu. Dù sao trước sau gì cũng là đối thủ, xử lý càng sớm càng tốt! Muốn đánh chẳng lẽ còn phải chờ người tới đánh nữa sao? "

“Từ từ, từ từ! Ta muốn rời khỏi đây! Còn chưa tiến vào đồng lò sơn a! Ta hiện tại rời khỏi đây là được chứ gì?!”

“Ngươi cho rằng đây là địa phương nào mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Chưa tiến vào đồng lò sơn? Các ngươi tự mình xem, hiện tại bản thân đang ở đâu!”

Bụi mù thoáng tan đi một chút, sau khi đàn quỷ nhìn rõ, liền lớn tiếng khiếp sợ nói: “A?! Tại sao lại như vậy?!”

Không riêng gì bọn họ, Tạ Liên cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.

Khi bọn họ tới, phía trước bị một ngọn núi ngăn lại, không cách nào qua được. Nhưng giờ đây, không biế từ lúc nào, ngọn núi cao sừng sững kia đã biến mất. Không, không phải biến mất, mà là chuyển ra sau bọn họ. Nguyên lai, bất tri bất giác, bọn họ đã sớm tiến vào bên trong khu vực núi Đồng Lò.

Tạ Liên bỗng nhiên minh bạch, vì cái gì y hỏi đồng lò sơn có hay không cái gì mà tiêu khi, Hoa Thành nói có, nhưng là không cần tin tưởng chúng nó. Bởi vì này đó “Mà tiêu”, tựa như trẻ con thích đùa dai, chúng sẽ tự mình động! ( Xin lỗi nhé, đoạn này mình dịch từ bản QT sang nên chả hiểu gì cả T^T, nên mới ngâm mãi như vậy, ai có raw nhờ dịch hộ mình :<<<)

Thình lình, Tạ Liên nghe được tiếng cười lạnh từ phía sau lưng y : " Để ta xem, ngươi tột cùng chỉ là 1 con rối hay là  thứ gì khác? "

Đoạt mệnh khoái ma đao!

Tạ Liên quay đầu lại, nhưng, Nhược Tà còn chưa kịp bay ra, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, tên Khoái ma đao kia còn chưa kịp hét thảm một tiếng, đã bị chặn ngang. 

Tạ Liên vừa tiến lên liền thấy, nửa điểm không giả, là hai phần trên dưới của cơ thể bị chém tách đôi đến chuẩn xác đang chỉnh tề nằm đó, chết đến không thể chết hơn. Y ngẩng đầu, động thủ cư nhiên vậy mà là áo choàng quái khách kia, hắn yên lặng bình tĩnh thu kiếm vào vỏ kiếm dưới áo choàng, vững bước đi tới.

Tạ Liên chỉ cảm thấy thân hình này cùng dáng đi đều có chút quen thuộc, đứng dậy hỏi: “Các hạ đến tột cùng là?”

Người nọ thấp giọng cười, tựa hồ đang muốn trả lời, lại đột nhiên cúi người. Thấy dị trạng, chuông cảnh báo trong lòng Tạ Liên kêu vang, y vội ngưng thần đề phòng hắn đánh lén, lại thấy người nọ chỉ là cúi người, mỗi bên một tay gã ôm một nữ quỷ eo thon, nói:

“Hai vị cô nương không sao chứ?”

Tạ Liên: “……”

Hai nữ quỷ trong lòng gã đều có dáng người dung mạo rất mị hoặc, bởi vì không sử dụng kiếm, không phải dán hoàng phù, cho nên mới tránh được một kiếp, nhưng vẫn là bị xung chấn do vụ nổ quá gần làm cho ngất đi. Hai nữ quỷ được kéo vào lòng an ủi yểu điệu, dùng giọng nói cảm kích mềm yếu trả lời:

“Ta không có việc gì, tạ……”

Há miệng, một tiếng “Cám ơn” còn chưa nói xong, hai gã nữ quỷ song song sắc mặt đại biến, mỗi người một tát vào mặt áo choàng quái khách kia, hét: “Cút ngay!”  Sau đó vội vội vàng vàng bò đến nơi khác. Người nọ bị ăn hai tát vào mặt cũng không giận, chỉ là tựa hồ cảm thấy kỳ quái, sờ sờ cằm, nhíu mày ngạc nhiên nói:

“Không phải a? Khuôn mặt này. cũng không xấu a?”

“……”

Tuy rằng hắn vẫn chưa tháo bỏ ngụy trang, Tạ Liên đã minh bạch hắn là ai, nói:

“Bùi tướng quân, ngươi sao cũng tới đây?”

Người kia quay sang nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười, tay kéo mặt nạ trên mặt lên, lộ ra chân dung thật, đúng là Bùi Minh!

Hắn nói: " Đương nhiên là đế quân để cho ta tới giúp Thái tử điện hạ một tay. "

Tạ Liên nói: “Thật sự? Kia thật đúng là ngại, ngươi cũng thấy rồi, nơi này tương đối nguy hiểm.”

Hoa Thành nói: “Ca ca không cần phải ngại, hắn tất nhiên cũng muốn lấy lòng Quân Ngô.”

Bùi Minh đi đến trước mặt Hoa Thành, ngồi xổm xuống lấy tay so  chiều cao hiện tại của thân thể hắn, cười nói: “Ta không nhìn lầm đi, này chẳng lẽ là Huyết Vũ Thám Hoa các hạ sao? Quả thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn, các hạ ăn phải cái gì mà lại ngắn đi thế này? Ha……”

Hắn mới “Ha” một tiếng, Tạ Liên một tay quăng ra Nhược Tà, đánh hắn tới suýt văng ra ngoài. Bùi Minh né qua, vội nhảy về phía sau:

“Thái Tử điện hạ, ngươi định xem Huyết Vũ Thám Hoa thành bảo bối của mình sao, ngay cả vui đùa cũng không được?”

Tạ Liên nghiêm mặt nói: “Ngươi thật sự là Bùi tướng quân?”

Bùi Minh vỗ vỗ bội kiếm bên hông, cho y xem, nói: “Cam đoan không giả.”

Tạ Liên nói: “Không giả cũng thế, làm phiền lùi xa.”

Hoa Thành nói: “Ca ca, đánh chết đi, giả.”

Bùi Mính: “Uy!”

Tạ Liên nói: “Nếu ngươi thật sự là Bùi tướng quân, mới vừa rồi tại sao hoàng phù lại để lại dấu trên trán ngươi?”

Bùi Mính nói: “Rất đơn giản, bằng cái này.”

Vừa nói, hắn vứt một vật nhỏ cho Tạ Liên. Xuất phát từ đề phòng, Tạ Liên không lấy tay tiếp, y lấy kiếm chọc, đưa đến trước mắt, nói: “Đường?”

Ở đầu mũi kiếm, là một viên kẹo đen nho nhỏ toả ra mùi ngọt. Bùi Mính lại ném một viên vào trong miệng, nói: “Ở Chợ Quỷ, ta có mua đường vị Quỷ, nhai một viên trong miệng cả người đầy quỷ khí, từ trong ra ngoài, là một vật giúp ngụy trang tùy thời điểm rất hữu dụng.”

Tạ Liên vo viên đường quỷ vị kia trong tay, ngạc nhiên nói: “Ở Chợ Quỷ còn bán cả thứ thần kỳ như vậy sao?"

Bùi Mính ăn đường nói: “Hỏi người bên cạnh ngươi, Hoa Thành chủ đi, hắn rõ ràng nhất. Ở Chợ Quỷ cái gì cũng bán, chỉ xem ngươi có biết mối bán hay không. Hương vị không tồi, Thái Tử điện hạ cũng tới một viên thử xem?”

Tạ Liên cũng khá tò mò với việc toàn thân có quỷ khí, nói với Hoa Thành

“Nói như vậy, có lẽ sau này ta cũng nên đi mua một ít loại viên đường này.”

Hoa Thành lại lấy viên đường từ chỗ y, nói: “Ca ca muốn cái gì ở Chợ Quỷ, nói thẳng với ta là được. Nhưng thứ này đừng ăn.”

“Vì sao?”

Hoa Thành trên tay căn bản không dùng lực, nhưng viên đường kia lại hét thảm một tiếng, hóa thành một sợi khói đen. Hắn nói: “Đồ bán ở Chợ Quỷ đều nguy hiểm. Tỷ như loại viên đường này, xuất từ xưởng đen, nguyên liệu phần lớn là từ tiểu quỷ thấp kém lai lịch không rõ, ăn vào sau này có thể tổn hại đến cơ thể.”

Bùi Minh không để bụng: “Không sao, không thường ăn, khẩn cấp mà thôi.”

Hoa Thành nói tiếp: “Hơn nữa hương vị gay mũi. Thần Quan cùng người bình thường không ngửi được, cũng không phân biệt được, nhưng càng là loại tiểu quỷ thấp kém, hương vị càng tanh tưởi.”

Bùi Mính: “……”

Hoa Thành hì hì cười nói: “Cho nên, ngươi biết hai cái nữ quỷ kia vì cái gì vội kêu ngươi cút ngay chưa?”

“……”

Bởi vì các nàng cảm thấy, quỷ khí trên người Bùi Minh chính là loại thập phần thấp kém, thập phần tanh tưởi!

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: “Bùi tướng quân, cái này…… Vẫn là đừng ăn đi.”

Bùi Mính nắm chặt tay, đem tất cả các viên đường quỷ vị còn sót lại ném đi, nói: “Chết tiệt. Bất quá, hiện tại chúng ta mới chỉ đang ở vòng ngoài cùng của Đồng lò sơn, chắc chắn sau này đi vào sẽ còn gặp được nhiều yêu ma quỷ quái lợi hại hơn nhiều, đến lúc đó khẳng định chúng sẽ nhận ra ta có điểm không đúng, khi đó phải làm sao?”

Những nữ quỷ trước đó rất yêu thích Tạ Liên, liên tục muốn sờ mó, chính là vì yêu thích quỷ khí của y. Quỷ khí Hoa Thành độ cho y, tất nhiên là loại quỷ khí tốt nhất, cho nên hoàn toàn không cần thiết đi mua mấy viên đường quỷ vị kia. Chỉ là, nếu muốn không bị người khác nhìn ra quỷ khí chỉ là lây dính bên ngoài, đại khái vẫn là giống như trước đây, cứ cách một khoảng thời gian là phải môi răng tương hợp, trao đổi thể dịch độ khí mới được. Nghĩ đến đây, Tạ Liên vội ngăn dòng suy nghĩ của mình lại, nghiêm trang nói:“Ta cũng không biết. Ta chỉ là một con rối oa oa.”

Đại khái ý tứ là muốn tiếp tục diễn trò. Bùi Minh nói: " Vậy được. Vậy thỉnh Thái tử điện hạ nhớ theo sát chủ nhân của mình.”

Tạ Liên làm bộ như không nghe được, nhìn xung quanh, thoáng trầm ngâm, nói: “Thật không ngờ được, chỉ mới một trận chiến mở màn mà đã chết nhiều như vậy.”

Ban đầu, nơi này tụ tập hơn bốn trăm tên yêu ma quỷ quái, nhưng qua trận náo loạn hỗn chiến vừa rồi, cơ hồ đã chết gần hết. Tạ Liên không khỏi liên tương tới cảnh tượng đêm đó Hoa Thành vì y mà biểu diễn một màn, đích xác là chỉ một trận gió lốc thổi qua, tất cả mọi thứ kể cả cỏ dại đều bị quét bay, thật sự không hề khoa trương. Chỉ còn lại những kẻ may mắn tránh được một kiếp, suýt chết còn sót lại, xung quanh là tử thi cùng tứ chi bừa bãi, nhất thời có kẻ rên rỉ ai oán không thôi. Hoa Thành đứng trước mặt bọn họ  nói: “Hiện tại đã biết đồng lò sơn là nơi như thế nào rồi?”

Những con quỷ may mắn còn sống không dám lên tiếng. Tạ Liên ôn thanh nói: “Trước mắt các ngươi mới chỉ là ở vòng ngoài cùng, còn có thể bứt ra, nếu không muốn tiếp tục thâm nhập, gặp phải sự tình càng đáng sợ, ta khuyên các ngươi nên ở yên tại chỗ, tìm cơ hội rồi rời đi đi.”

Đàn quỷ đang có ý này, thấy bọn họ không có ý đồ diệt khẩu, vội đỡ nhau chạy trốn, lủi ra xa. Nhìn những bóng dáng đang rút lui đó, Tạ Liên suy nghĩ gì đó, nói: “Tên Đoạt mệnh khoái đao ma kia tuy rằng tên thật khoa trương, loè loạt, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại đến vậy, xuống tay thật tàn nhẫn.”

Bùi Minh tán đồng nói: “Kẻ này phải nói là rất giỏi về tâm kế, ngay từ đầu đã khuấy một ao nước đục, hơn nữa còn tùy cơ ứng biến cực nhanh, Thái Tử điện hạ, một kiếm kia của ngươi vừa vặn đã giúp hắn thi triển khổ nhục kế.”

Tạ Liên ngẩn ra, nói: “Từ từ, một kiếm của ta? Ta xuất kiếm khi nào?  Ta không có đâm hắn a? "

Bùi Mnh nói: “Không có sao? Chính là vết kiếm nhỏ trên bụng hắn a. Nếu không phải trước đó hắn cực lực gây khủng hoảng, sau đó miệng vết thương còn dính linh quang thì lũ yêu ma quỷ quái cũng sẽ không tin tưởng lời hắn nói mà chịu dán phù lên đầu mình.”

Tạ Liên ngạc nhiên nói: “Thật không dám dấu diếm, ta còn cho rằng một kiếm kia là của Bùi tướng quân  chứ?”

Bùi Mính nói: “Thái Tử điện hạ sao lại hiểu lầm ta như vậy? Bùi mỗ không phải hạng người thích đánh lén."

Tạ Liên nói: “Không phải ngươi cũng không phải ta, vậy chẳng lẽ vừa rồi ngoài chúng ta ra còn có Thần quan thứ ba? Hoặc cũng có thể là linh quang trên miệng vết thương của tên Đoạt mệnh khoái ma đao kia có vấn đề……” Y vừa quay đầu,  muốn xác nhận một phen thì lại thấy chỗ mà thi thể bị phanh thây của Đoạt mệnh khoái ma đao vốn nên ở đã trống không.

Y ngạc nhiên nói: “Thi thể của Khoái ma đao đâu?”

Bùi Mính cũng hơi hơi ngạc nhiên, nói: “Ta vừa rồi rõ ràng đã một kiếm chém đứt éo hắn .”

Hoa Thành trầm giọng nói: “Ca ca để ý. Trong núi Đồng lò, giết được càng nhiều sẽ trở nên càng mạnh.”

Mà vừa rồi chỉ trong nháy mắt, Đoạt mệnh khoái ma đao đã giết gần bốn trăm yêu ma quỷ quái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro