Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên càng nghĩ càng cảm thấy việc này rối loạn phức tạp, nói: "Tướng quân, Bán Nguyệt quốc sư kia vì sao lại muốn mở cửa dẫn quân tàn sát hàng loạt dân trong thành?"

Không ngờ, Khắc Ma lại nói: "Các ngươi giết chết huynh đệ ta, ta không trả lời các ngươi, ta muốn cùng các ngươi quyết chiến!"

Tam Lang nói: "Là ta giết, huynh ấy không có động thủ. Ngươi có thể trả lời huynh ấy, sau đó đánh với ta."

"......"

Tạ Liên nghĩ thầm, lời này thật sự phi thường đạo lý, Khắc Ma muốn phản bác cũng không được. Khắc Ma cả giận quát: "Các ngươi đều là do tiện nhân kia tìm tới giúp đỡ, đều cùng một giuộc!"

Tạ Liên lập tức nói: "Khắc Ma tướng quân, ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không. Chúng ta nguyên bản chính là vì diệt trừ Bán Nguyệt quốc sư mới đến sa mạc này, như thế nào lại là do nàng ta mời đến giúp đỡ??"

Vừa nghe Tạ Liên nói là vì diệt trừ Bán Nguyệt quốc sư mà đến, Khắc Ma bên kia lâm vào trầm mặc, qua một hồi, lại lên tiếng chất vấn: "Nếu các ngươi không phải nàng ta phái tới, các ngươi vì sao giết chết huynh đệ của ta?! Chỉ có nàng ta mới làm như vậy!"

Tạ Liên giảng giải cho hắn, nói:"Cái này không phải do ngươi đem chúng ta ném xuống, chúng ta bất đắc dĩ phải tự bảo vệ bản thân sao?"

Khắc Ma giận dữ nói: "Nói hươu nói vượn! Ta căn bản không muốn ném các ngươi xuống! Ta rõ ràng vừa nãy còn muốn bắt lấy ngươi, rõ ràng là các ngươi tự mình nhảy xuống!"

"......"

Tạ Liên thự sự vô pháp tiếp lời này của hắn, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này, khụ, nếu không phải chúng ta bị ném xuống, thì cũng là những người khác bị ném xuống, nói chung không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra được. Các ngươi đây chính là  ăn thịt người."

Khắc Ma tựa hồ nhớ tới liền hận, nói: "Có phải ăn thịt người cũng là do bị tiện nhân kia làm hại!"

Xem ra, hắn đối Bán Nguyệt quốc sư kia thật sự là hận thấu xương. Tạ Liên nói: "Tướng quân, trước mắt chúng ta đều bị vây ở đáy hố này, ngươi vẫn đừng mắng vội, nghĩ xem có biện pháp nào ra ngoài không đã. Bán Nguyệt quốc sư kia đến tột cùng là như thế nào?"

Khắc Ma lạnh lùng thốt: "Hai người các ngươi giảo hoạt đê tiện như vậy, cùng nhau đánh ta, ta đánh không lại, nhưng ta bất luận vấn đề gì đều sẽ không trả lời các ngươi."

Tạ Liên liền có điểm buồn bực, xoa xoa ấn đường, nói: "Ta chỉ kéo ngươi một chút. Thật sự chỉ kéo một chút thôi."

Hắn thật ra không ngại bị người ta nói đê tiện giảo hoạt gì đó. Nếu là tình huống nguy cấp, đừng nói hai đánh một, kể cả là kéo trăm người vây khốn một, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ gì. Chính là vừa rồi, Tam Lang rõ ràng dù trên tay ôm thêm một người là hắn thì vẫn luôn chiếm thế thượng phong, cũng nói qua không cho Tạ Liên ra tay, kết quả Khắc Ma lại cảm thấy nếu đơn đả độc đấu thì có thể thắng được hắn, Tạ Liên thật sự là thay hắn buồn bực. Tam Lang lại không thấy có gì buồn bực, vui vẻ nói: “Đúng vậy, là ta đánh. Ngươi có ý kiến gì không?"

Khắc Ma vẫn ngoan cố, nói: "Hai người các ngươi vừa rồi hợp nhau tới đánh ta một chưởng, hiện tại lại hợp nhau tới nói ta một câu. Quá đê tiện. Ta sẽ không trả lời câu hỏi của các ngươi."

Hắn cực không phối hợp, nhưng Tạ Liên cũng không nóng nảy, xem tính cách của Khắc Ma này, lời nói vẫn còn hòa hoãn, từ từ mà tính, không thành vấn đề. Nhưng mà, Tam Lang không có kiên nhẫn, hắn ở một bên nhàn nhã nói: "Vì huynh đệ của ngươi, ngươi vẫn là nên trả lời huynh ấy cho tốt đi."

Khắc Ma nói: "Bọn họ đã bị ngươi giết chết, ngươi không cần đem bọn họ tới uy hiếp ta."

Tam Lang nói: "Đã chết, nhưng thi thể còn thì chẳng phải vẫn còn sao?"

Khắc Ma trong lòng dự cảm không tốt, cảnh giác nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Tam Lang cười nói: "Phải hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi muốn thế nào?"

Chỉ cần nghe giọng nói, Tạ Liên đã có thể tưởng tượng ra khi hắn nói lời này là bộ dáng nheo lại đôi mắt: "Ngươi muốn bọn họ kiếp sau an khang, hay là muốn bọn họ đầu thai thành một bãi huyết tương?"

Khắc Ma đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu lời hắn nói có ý tứ gì, cả người như muốn phát nổ, cuồng nộ mà quát: "Ngươi?!"

Người Bán Nguyệt rất nặng lễ nghi mai táng, bọn họ tin rằng, khi người chết mất đi thi thể có bộ dáng gì, thì bộ dáng kiếp sau của họ liền giống như thế. Tỷ như, nếu là khi chết thiếu một cái cánh tay, như vậy kiếp sau sinh ra liền sẽ là một kẻ cụt tay khuyết tật. Nếu những thi thể dưới đáy hố này thực sự bị nghiền thành một bãi huyết tương, vậy thì kiếp sau chi bằng nói thẳng là không có!

Từ thái độ này của Khắc Ma tướng quân mà nói, hắn một người Bán Nguyệt thuần khiết, những phong tục lý niệm này đó hẳn khảm sâu trong thâm tâm, mà hắn lại càng  rất coi trọng những "Huynh đệ" kia, dùng cách này uy hiếp hắn, có thể xem là một biện pháp tốt. Quả nhiên, Khắc Ma ở trong bóng tối nghẹn khí một lát, cường ức phẫn nộ, sau một lúc lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài thỏa hiệp: "Ngươi đừng chạm vào thi thể các huynh đệ của ta! Bọn họ đều là những binh lính cực kỳ anh dũng , bị trói buộc dưới tội nhân hố này nhiều năm như vậy, đã là đủ bất hạnh, hôm nay lại bị ngươi giết, không biết có thể xem là giải thoát hay không. Nhưng thi thể của bọn hắn, tuyệt đối không đáng chịu vũ nhục như vậy."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Các ngươi thật sự là tới đểu tiêu diệt tiện nhân kia?"

Tạ Liên ôn thanh nói: "Tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Có câu là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, sự tích về Bán Nguyệt quốc sư kia người ngoài biết rất ít, muốn đối phó nàng cũng không dễ. Nhưng Khắc Ma tướng quân ngươi đã từng cộng sự cùng nàng, hẳn là có thể cho chúng ta thêm chút thông tin."

Có lẽ bởi vì người cùng coi Bán Nguyệt quốc sư là kẻ địch, khiến cho hắn sinh ra cảm giác chung một địch nhân, lại có lẽ bởi vì rơi vào vực sâu bò không lên được, lại ngồi trên núi xác của quân lính thủ hạ, nên nản lòng thoái chí, Khắc Ma tựa hồ tạm thời thu hồi ý nghĩ muốn công kích hung thủ, nói: "Ngươi muốn biết nàng vì cái gì mà mở cửa dẫn quân đội Trung Nguyên tiến vào diệt quốc? Bởi vì nàng chính là muốn cùng chúng ta đối nghịch. Nàng hận chúng ta! Nàng hận Bán Nguyệt quốc!"

Tạ Liên nói: "Vì sao Bán Nguyệt quốc sư......"

Khắc Ma ngắt lời sửa lại, nói: "Là yêu đạo!"

Xem ra, hắn không muốn thừa nhận thiếu nữ hắc y kia là quốc sư của bổn quốc, Tạ Liên nói: "Được rồi, là yêu đạo. Vì sao lại nói nàng hận các ngươi? Nàng đã hận các ngươi, lại làm như thế nào mà ngồi lên vị trí quốc sư?"

Ở trong lời Khắc Ma thỉnh thoảng mắng hỗn loạn, Tạ Liên rốt cuộc dần dần hiểu được rõ ràng mọi chuyện.

Bán Nguyệt quốc sư kia chính là một nữ tử của Bán Nguyệt quốc, cùng một nam nhân Trung Nguyên nảy sinh tình cảm. Ở nơi biên cảnh này, nhân dân hai nước chán ghét lẫn nhau, một đôi phu thê dị tộc sống đến cực kỳ gian nan, qua vài năm, nam tử Trung Nguyên kia thật sự không thể chịu đựng loại sinh hoạt này nữa, rời khỏi biên cảnh, trở về Trung Nguyên. Hai người tuy là đã cùng nhau nói chuyện ổn thỏa mới tách ra, nhưng nữ tử Bán Nguyệt quốc kia sống không được bao lâu, cũng mang tâm bệnh tích tụ mà qua đời.

Bọn họ lưu lại một đứa con gái sáu bảy tuổi, không có người trông nom, ở đầu đường lưu lạc, bữa đói bữa no mà lớn lên. Cha bị bị khinh thường, con cái sinh ra cũng lại bị người khinh thường theo. Người Bán Nguyệt mỗi người đều thân hình cao lớn, nam nữ toàn lấy cường tráng hoạt bát cho là đẹp, mà thiếu nữ này lại là dị tộc hỗn huyết, ở giữa một đám trẻ con Bán Nguyệt có vẻ cực kỳ nhỏ bé gầy yếu, bởi vậy từ nhỏ đã thường chịu khinh nhục, dần dần tính cách càng ngày càng âm trầm cổ quái, lũ trẻ con Bán Nguyệt đều không thích chơi đùa cùng nàng, thế nhưng thật ra vài đứa trẻ con Trung Nguyên nguyện ý chơi cùng nàng.

Thời điểm thiếu nữ mười hai tuổi, biên cảnh xảy ra một hồi bạo loạn, hai bên quân đội đánh một hồi, sau trận chiến ấy, thiếu nữ kia liền biến mất. Nàng ở trong Bán Nguyệt quốc nguyên bản không có thân nhân cùng bằng hữu nào, biến mất mấy năm cũng không có người dò hỏi một tiếng. Nhưng mà, đợi tới thời điểm nàng lần nữa xuất hiện, tình huống liền phát sinh đại biến.

Nguyên lai, mấy năm nay, nàng lại ngàn dặm bôn ba, một mình xuyên qua sa mạc, đi đến Trung Nguyên. Không biết nàng ở nơi đó gặp được cái gì, học một thân pháp thuật yêu tà cực kỳ bản lĩnh trở về, không những như thế, còn có thể thao túng độc vật mà người Bán Nguyệt sợ hãi nhất—— Hạt Vĩ Xà.

Thấy nàng trở về, trừ bỏ thán phục, còn có một ít người Bán Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Bởi vì, thiếu nữ này tính cách không có bất luận thay đổi gì, vẫn âm trầm quái gở y như năm xưa lúc bị người Bán Nguyệt khi dễ, hiện giờ nàng lại tiến vào cung đình làm quan, còn trở thành pháp sư địa vị cực cao, vạn nhất ngày nào đó muốn trả thù bọn họ, chẳng phải là muốn tìm bọn họ gây phiền toái sao?

Vì thế, những người này hướng hoàng cung đăng báo, nói thiếu nữ này là sứ giả ác độc của Hạt Vĩ Xà phái tới gây họa cho Bán Nguyệt quốc, cần phải treo cổ trừ họa.

Lúc ấy, Khắc Ma đã thanh danh hiển hách,là đại tướng kiêu dũng thiện chiến của Bán Nguyệt quốc. Hắn cùng thiếu nữ này cộng sự vài lần, cảm thấy nàng hành sự làm việc ổn trọng, lại quy củ, cũng có ý đồ làm hại quốc gia, liền dốc hết sức đảm bảo,phản bác lại những lời nói không hay đó về nàng. Hơn nữa Khắc Ma khi còn nhỏ cũng từng bởi thân thể gầy yếu mà chịu bạn cùng lứa tuổi khinh nhục, bởi vậy sinh cảm giác đồng cảm cùng thiếu nữ, tự nhiên cũng quan tâm nàng là rất nhiều. Càng chú ý càng phát hiện, thiếu nữ này bản lĩnh cực lớn, vì thế một đường tiến cử, một tay đem nàng đưa lên vị trí quốc sư, hơn nữa giống như hậu nhân ghi lại —— trở thành người ủng hộ trung thành nhất của Bán Nguyệt quốc sư.

Ai biết được, vị quốc sư này căn bản là rắp tâm hại người, ngụy trang đến cực kỳ hoàn hảo. Nàng cực kỳ hận Bán Nguyệt quốc, học nghệ trở về chính là vì muốn trả thù quốc gia này, mà phương thức trả thù, chính là ở thời khắc đại chiến kịch liệt nhất, đột nhiên mở cửa thành!

Khắc Ma đang cùng quân địch khổ chiến vừa nghe nói quốc sư đem cửa thành mở ra, cả người nổi cơn thịnh nộ vô biên.

Hắn một người tuy là dũng mãnh, chung quy vẫn vô lực xoay chuyển được trời đất. Nhưng nếu đã định phải chết trận, trước khi chết cũng nhất quyết phải mang phản đồ kia theo cùng.

Vì thế, hắn dẫn theo một đội binh lính xông lên thành lâu, đem quốc sư kéo xuống dưới, treo cổ ở phía trên tội nhân hố.

Đại quân quá cảnh, toàn bộ Bán Nguyệt quốc hóa thành vong quốc. Mà quốc sư cùng tướng quân đều chết trong trận đại chiến này, bỏ mạng trong tử thành, biến thành "Hung".

Hai bên đều không thể rời khỏi tòa phế tích này, lại vẫn như cũ đối nghịch lẫn nhau. Khắc Ma bên này dẫn đầu Bán Nguyệt quân thủ hạ của hắn, nơi nơi tìm tòi bóng dáng quốc sư, mỗi lần bắt được nàng, lại đem nàng một lần điếu "Chết" ở trên tội nhân hố. Mà Bán Nguyệt quốc sư kia cũng xuất quỷ nhập thần mà lùng bắt những binh lính Bán Nguyệt đó, đưa bọn họ đẩy vào bên trong tội nhân hố. Nàng ở tội nhân hố bốn phía thiết hạ trận pháp cực kỳ lợi hại, ngã xuống liền không lên được, mà những binh lính chết trận đó oán khí cực kỳ sâu nặng, chỉ có ăn thịt uống máu, mới có thể giảm đi thù hận trong lòng, nếu không hàng đêm sẽ kêu gào, không được giải thoát.

Nhìn đến binh lính đã từng anh dũng biến thành dáng vẻ hiện giờ, Khắc Ma trong lòng tất nhiên là thống khổ không thôi. Cũng may Hạt Vĩ Xà của Bán Nguyệt quốc sư lực công kích cực cường, thường thường bò ra ngoài cổ thành, khắp nơi cắn người, những thương đội bị Hạt Vĩ Xà gây thương tích vào thành tìm kiếm Thiện Nguyệt Thảo, liền sẽ bị Khắc Ma bắt lấy, đem ném xuống tội nhân hố, nuôi nấng những binh lính vô pháp đi lên kia.

Một phen tự thuật đứt quãng này, Tạ Liên nghe không sót. Một hồi lâu sau, Khắc Ma không lên tiếng, hắn mới nói: "một mảnh Thiện Nguyệt Thảo trong hoàng cung kia, là các ngươi nuôi sao? Người kia là các ngươi chôn?"

Khắc Ma nói: "Không sai. Cái kia người chôn dưới đất kia, là muốn trộm bảo vật của hoàng cung. Nhưng tất cả bảo vật của quốc gia chúng ta vào hai trăm năm trước đều đã bị cướp sạch không còn, hắn không những không tìm được bảo vật, lại phải làm phân bón cho chúng ta."

Nghe đến đó, Tạ Liên lại trầm mặc không nói.

Hắn cảm thấy, Khắc Ma đang nói dối.

Hoặc là, ít nhất, Khắc Ma đang che giấu gì đó.

Đám binh lính Bán Nguyệt nếu tự giác mà đi trồng trọt Thiện Nguyệt Thảo, thậm chí dùng người sống làm phân bón để dưỡng, chứng tỏ mặc dù bọn họ đã không còn là người, nhưng lại đối với Hạt Vĩ Xà vẫn sợ hãi như cũ, không có mảy may yếu bớt. Nếu thế, lúc bọn họ còn sống, sợ hãi này nhất định càng sâu.

Nhưng mà, Bán Nguyệt quốc sư kia nếu có thể thao túng Hạt Vĩ Xà bọn họ sợ hãi nhất, như thế nào lại sẽ đơn giản như vậy đã bị một đám binh lính kéo xuống thành lâu treo cổ? Huống chi, dựa theo cách nói của Khắc Ma, tại đây suốt hai trăm năm, hắn một lần lại một lần mà bắt được quốc sư, quốc sư một lần lại một lần mà bị hắn treo cổ.

Còn có Hạt Vĩ Xà kia bò ra cổ thành đi cắn người, cũng thực khiến người ta để ý. Là ngoài ý muốn? Thật sự có ngoài ý muốn trùng hợp như vậy sao? Là quốc sư cố ý mà làm, nhưng nếu là như thế, không phải tương đương là vì Khắc Ma bắt người sống đầu cho binh lính làm thức ăn? Nói hai bên đối địch, chẳng phải là rất mâu thuẫn hay sao?

Tội nhân hố bốn phía trận pháp là Bán Nguyệt quốc sư khia thiết hạ, nàng có thể làm, thì cũng có thể giải. Nói cách khác, nếu nàng đem một đám binh lính quét xuống, nàng cũng tương tự có thể thả bọn họ ra. Chỉ là, nếu là như thế này, bọn họ làm bộ đối địch với nhau, là có mục đích gì?

Mà ở phía trước đống manh mối phân phân loạn loạn này còn có một câu đố —— bạch y nữ quan cùng người đồng hành với nàng là ai?

Nghĩ nghĩ, Tạ Liên quyết định lại hỏi thêm vài câu, phán đoán lời Khắc Ma nói rốt cuộc có thể tin vài phần, nói: "Khắc Ma tướng quân, chúng ta mới vừa rồi khi vào thành, ở trên phố nhìn hai người một đen một trắng......"

Đang ở lúc này, Tam Lang nhẹ giọng: "Hư."

Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng Tạ Liên lập tức dừng lại. Một loại trực giác kỳ dị khiến cho hắn quay đầu hướng về phía trước nhìn lại.

Vẫn là một mảnh trời đêm xanh thẫm vuông vức kia, vẫn là một nửa mảnh trăng sáng trắng. Nhưng mà, bên cạnh vầng trăng trên cao, hắn xa xa mà thấy được một người, non nửa bộ dáng hắc y đang nhìn xuống mà dò xét.

Nhìn một lát, non nửa cái thân mình người kia chợt biến thành toàn bộ thân mình —— nhảy xuống.

Trong quá trình người kia rơi xuống , Tạ Liên xem đến rõ ràng, người này tóc dài rối tung, thân hình nhỏ gầy, Bán Nguyệt quốc sư bị treo trên cột trước kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro