Chương 124.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không lâu sau, áp lực trong cổ họng đột nhiên thả lỏng, lượng lớn không khí mạnh mẽ ùa vào, sặc tới mức Sư Thanh Huyền liên tục ho khan, khó khăn hít vào một hơi dài. Hạ Huyền vẫn đứng bên cạnh bọn họ, nhìn tới hai cánh tay bị hắn bẻ gãy vẫn còn đang bóp chặt cổ Sư Thanh Huyền, âm thanh lạnh lùng:

"Ta cho các ngươi một lựa chọn thứ ba thì thế nào?"

Sư Vô Độ hai tay đã bị bẻ gãy, máu phun như suối, lại cất tiếng cười to. Hạ Huyền ném hai cánh tay của y đi như vứt bỏ một đồ vật bình thường, nói:

"Ngươi cười cái gì?"

Sư Vô Độ vung ống tay áo trống rỗng nhuộm đầy máu tươi lên, trả lời:

"Ta cười ngươi cho rằng mình đã chiếm được thượng phong! Ngươi nghĩ mình ẩn nhẫn nhiều năm cho tới bây giờ, báo được thù liền cảm thấy rất thống khoái sao?"

Hạ Huyền nói:

"Nhìn tới bộ dạng này của ngươi, xác thực vô cùng thống khoái."

Sư Vô Độ lại nói:

"Phải không? Vậy ta đây nói cho ngươi biết, ta cũng thật sự rất thống khoái!"

Y đưa đôi tay cụt máu phun như suối kia lên "nắm lấy" cổ áo Hạ Huyền:

"Bởi vì ta nhùn thấy ngươi hiện tại phẫn nộ như vậy, thống khổ như vậy, lại thù hận như vậy, nhưng ngươi vẫn không thể nào cứu được người thân của mình trở về, ngươi bây giờ có làm gì cũng không có tác dụng, bởi vì bọn họ sớm đều đã chết hết! Mà ta, đệ đệ của ta sống lâu như vậy, lại làm Thần Quan mấy trăm năm, hiện tại dù cho hắn có không xứng đáng, thì kia vẫn là hắn được lợi, vẫn là ta thắng. Ta còn không thống khoái được như ngươi sao? Ha ha ha ha ha ha..."

Nghe một lúc, khuôn mặt tái nhợt của Hạ Huyền cũng dần thay đổi, phảng phất như ma trơi đột nhiên xuất hiện trên đồng cỏ lạnh băng, chỉ trong nháy mắt, không khí trong phòng tựa hồ lạnh đi rất nhiều.

Sư Thanh Huyền sợ hãi tới cực điểm, ách giọng nói:

"... Ca, ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa có được không. Ca, trời ạ, ngươi đang nói gì vậy, ngươi đang nói linh tinh cái gì..."

Hạ Huyền đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Sư Vô Độ, lạnh lùng nói:

"Ngươi, không có một chút ăn năn hối lỗi nào cả!"

Sư Vô Độ chỉ là cuồng tiếu đáp trả:

"Ăn năn? Hừ, cười chết ngươi! Mệt cho ngươi vẫn là Quỷ Vương Tuyệt cảnh Hắc Thuỷ Trầm Thuyền, ngươi lại cùng ta nói cái thứ ăn năn hối lỗi này? Ta đây nói cho ngươi, không có!"

Sư Thanh Huyền kêu thảm thiết một tiếng, Sư Vô Độ lại ngẩng đầu nói:

"Tất thảy những gì ta có được cho tới ngày hôm nay, đều là do chính ta tự mình tranh tới. Không có đồ vật, ta liền tranh; không có mệnh, ta liền chính mình sửa! Mệnh ta do ta, không do trời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro