Chap 9 : Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10h sáng,nó và hắn đặt chân tới thành phố A.

- Ngồi xe nãy giờ mệt rồi. Em vào phòng nghỉ ngơi đi. Hắn nói rồi đưa chùm chìa khóa cho nó.

Nó phòng 124 còn hắn phòng 125.Chẳng biết cái khách sạn do nhà trường sắp xếp trước này mấy sao nhưng nhìn cũng sang trọng phết. Không gian kiến trúc bên trong hiện đại với hai tông màu chủ đạo là vàng và nâu sữa. Kéo rèm cửa,quang cảnh phía sau khách sạn đẹp lắm nha. Một vườn hoa đủ màu,bên cạnh còn có hồ lớn , nước trong vắt . Cứ như thiên đường ấy. Lát phải chụp vài tấm hình rồi up lên Fb để khoe mới được. Bất chợt,nó nghĩ tới anh. - Warm Prince. Có lẽ anh cũng biết mặt nó rồi... Có khi nào hai người đi qua nhau, anh biết nó nhưng... nó hoàn toàn không nhận ra anh không nhỉ? Haizzz ... Sẽ không thể xảy ra. Anh đang ở Massachusetts , còn nó đang ở thành phố A . Vốn là không thể. Nhưng nghe nói hội nghị lần này tổ chức có mời mấy chuyên gia nước ngoài tới... Có khi nào anh cũng tới không ?

Nó vừa ra khỏi phòng thì hắn cũng vừa mở cửa.

- Em định đi đâu sao???

- À! Tôi định ra ngoài một lát.

- Ở đây lạ nước lạ cái, không biết đường, em đi lạc thì sao? Đợi một chút. Anh sẽ đi cùng em.

- À thôi.không cần đâu. Ở đây tôi có người quen, vừa tới nên muốn đi thăm cậu ấy.

- Con trai hay gái?

- Không liên quan đến anh.Nói rồi nó đi thẳng.

Anh ta quan tâm một cách thái quá tới chuyện riêng của nó rồi đấy.

Lang thang trên một con đường xa lạ, của thành phố xa lạ , nhìn những người qua đường cũng xa lạ luôn. Nó không có người thân hay bạn bè gì ở thành phố này cả. Nó nói dối hắn . Chỉ là nó muốn hít thở không khí ở đây... Hơn nữa là... Nó không muốn ở cạnh hắn. Ở bên hắn nó có cảm giác gì đó. Giống như thể rất quen. Thứ cảm giác khó gọi tên này khiến nó thấy khó chịu. Nhưng chắc chắn không phải là yêu đâu.

Mùi thơm của bánh nướng ở quán đối diện bay tới , quyện quanh mũi nó khiến nó thấy đói. Giờ cũng trưa rồi, nó lại gần và mua hai cái.

" Heo béo à! Bắt máy đi . Bắt máy đi "

Vừa trả xong tiền cho chủ quán thì điện thoại nó reo.

- Sao thế ? Nó nghe.

- AAA... lãng mạn ghê nha. Hai người,hai ngày một đêm.... Oaaaaaaaaa.... Phương nói lớn qua điện thoại khiến nó muốn thủng lỗ tai.

- Hai phòng đơn đàng hoàng nha. Đầu óc mày đen tối quá đấy.

- Hai người đi đâu ăn thế ? Chắc là một nơi đẹp, thơ mộng lắm nhỉ.

- Vớ vẩn mày. Tao đang ở ngoài đường,hắn đang ở khách sạn.

- Ủa ? Sao mày lại bỏ chàng để ra ngoài thế. ???

- A. Tao có việc rồi. Cúp máy đây. Bye. Nó vội nói rồi cúp máy luôn , tránh việc con bạn tra khảo này nọ.

Nhìn màn hình điện thoại... Nó nhớ anh. Không biết lúc này anh đang làm gì nhỉ.

Ghé vào quán nét cạnh đó ( vừa có thể nói chuyện với anh, tiện thể ăn trưa ở đó luôn... Vì tầm trưa quán thưa khách ) bật Fb , cái nick Heaven without you đang sáng.

- Em đang ở đâu thế?

- Em tới nơi rồi. Giờ đang ở ngoài. Tối qua nó có kể với anh việc nó tới thành phố A.

- Ở cùng cậu bạn kia hả?

" anh đang quan tâm sao :)) "

- Không. Ở đây chẳng quen biết ai. Em không thích ở gần anh ta nên ra ngoài.

- Cậu ta đáng sợ thế sao. ???

- Không hẳn. Nhưng không thích là không thích. Không có lí do.

Một tiếng thở dài của người phía đầu chat.

- Em ăn gì chưa?

- Vừa mới mua cái bánh.

nó chợt nhớ ra... Có lẽ bên đó bây giờ vẫn là ban đêm.

- Anh không ngủ sao?

Nick đang sáng... Anh không trả lời... Có lẽ anh đang bận. Nó ngồi đợi tin nhắn từ anh,tiện xem qua hoạt động của bạn bè.

Một lát sau... Tin nhắn được gửi tới.

- Vì... Anh nhớ em !

Nó nhìn dòng chat mà đứng tim. Anh nhớ nó. ???????????? Là thật sao???? Một chút cảm xúc nâng nâng trong nó. Cứ thế này hỏi sao nó không yêu anh cho được... Cứ thế này hỏi sao nó có thể dặn lòng thôi nhớ anh đây. Nhưng mà............... Dòng chat cũ trước đây lại hiện về..... " Em dũng cảm ghê ha. Biết gì về anh đâu mà kêu thích . Em không thích anh được đâu... " Câu nói nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong đầu nó, một lần nữa lại bóp nghẹt trái tim nó. Một dòng lệ nhỏ chảy dài rồi rơi xuống bàn phím. Cái từ nhớ ở đây có lẽ chỉ ở mức tình bạn thôi. Không phải yêu đâu. Nó không nên ảo tưởng chứ. Anh ở Mĩ ... Và đó là cách thể hiện xã giao của người phương tây mà thôi.

- Em yêu đơn phương anh... Anh cũng biết mà... Lẽ ra anh không nên dùng những từ ngữ nhạy cảm đó chứ... Cứ để em giữ cái thứ tình cảm này cho riêng em đi...

Viết xong, nhìn dòng chat , nó vội xóa đi và viết lại một tin nhắn mới

- Anh thật hài nha. Thích trêu em à.

- Em không tin anh à ?

Lại là một tin nhắn " cân não" với nó. Cứ thế này các nơron thần kinh của nó sẽ vì anh mà làm việc hết công suất mất . Thật hại não .

...

Ra khỏi quán,trời cũng xế chiều.Cái lạnh nhàn nhạt cùng gió trời đang thổi nhè nhẹ. Nhìn đường xá lạ hoắc. Rốt cuộc ... nó đang ở đâu ?

- Cô ơi.cho con hỏi. Đường về khách sạn S đi như thế nào ạ. Nó chạy lại,vội hỏi một vị khách qua đường.

- Con đi thẳng , sau đó rẽ trái là tới cái hồ lớn. Đi vòng qua bên kia hồ là tới nhé.

- Dạ. Cảm ơn cô.

Theo lời chỉ dẫn,nó đi thẳng... nhưng đi thẳng là đi bao xa và tới chỗ nào thì rẽ.Nó rút điện thoại,tính gọi cho hắn...nhưng chợt nhớ ra lúc nào sáng nó nói với hắn là đi thăm bạn. Biết đường đi chẳng lẽ lại không nhớ đường về. Vì lòng tự tôn của một con cua sắt đá, nó quyết định cất điện thoại vào túi và đi tiếp. Đường ở miệng mà. Lo gì không tìm được đường về cơ chứ. Nó tiếp tục hỏi đường. Loanh quanh một hồi, cuối cùng nó cũng tới bờ hồ. Nhìn sang phía bên kia thấy biển hiệu khách sạn đang sáng nhấp nháy. Lúc này nhìn hồ nước thật đẹp. Mặt hồ như một bức tranh thủy mặc về những vì tinh tú trên cao vậy.

Một ngôi sao băng chạy sượt qua.... Cứ như thể nó nhìn thấy vàng. Vội chắp hai tay lại và nhanh chóng ước.

" con ước... Con sẽ được gặp anh ấy".

Nó mỉm cười...dù biết rằng điều đó khó xảy ra.... Nhưng có khi nào phép màu xuất hiện ?

Nó vừa đi vừa ngân nga hát...

" Nhìn lên trời cao, đôi khi em thầm ước ao. Cùng ngàn vì sao cho đôi chúng ta bên nhau. Anh là nắng ấm áp ngày đông. Anh là nỗi nhớ em ngóng trông. Được yêu anh là niềm hạnh phúc của em...........

Và ước mơ em là thế. Dù trái tim em nhỏ bé. Nhưng tình yêu em lớn lao để biết em mong anh thế nào. Ngày ngày vẫn nhớ,vẫn tin vẫn luôn yêu người. Chỉ cần anh luôn hứa sẽ không bao giờ đổi thay... You are my dream "

Đường vắng,nó không ngần ngại mà thể hiện tình cảm qua lời bài hát, còn vung tay múa chân nữa chứ.

- Ừ! Anh hứa sẽ không bao giờ đổi thay này em.

Nó giật mình,quay đầu lại nhìn. Phía sau có hai tên mặt mày bặm trợn.

- Đi với tụi anh cho vui nào cô em.

- Đừng có lại đây không tôi la lên đó.

- Em có cá tính đấy. Anh thích em rồi đấy. Hai tên đó càng tiến lại gần, vừa nói vừa cười ha hả.

Nó lo sợ,chân tay bủn rủn hết cả ra. Nó vừa định chạy thì một tên giữ tay nó lại.

- Các người làm gì thế. Buông ra. Nó lo sợ tột độ, nó la lớn.

- Ở đây không có ai đâu. La làm gì. Tên này giọng khàn khàn ghé tai nó nói.

- Buông ra. Dùng hết sức bình sinh, nó đẩy mạnh hắn sang một bên.

- Con này muốn gọi đòn à.

- Nguyễn Minh Dương. Cứu tôi....

Có phải thần giao cách cảm không khi nó vừa gọi thì hắn xuất hiện .

- Buông tay cô ấy ra. Hắn quát lớn,kế đó chạy lại và đá mạnh vào lưng kẻ đang giữ nó.

Tên đó bị bất ngờ, ngã dúi xuống đất.

- Có anh ở đây rồi. Sẽ ổn thôi.Hắn ôm chặt nó vào người. Nó sợ hãi,chỉ biết giữ chặt lấy tay hắn.

- Thằng nhãi nhãi ranh.Mày thích chết à.Đánh nó đi.

cả hai tên cùng xông vào. Hắn đẩy nó sang một bên để tránh bị thương.

Nó đứng ngoài lo sợ nhìn. Phải làm sao để giúp hắn đây??? Nó vội tìm điện thoại... nhưng chẳng biết bị văng đi đâu mất rồi nữa.

Hắn không trở tay kịp liền bị đánh mạnh vào lưng. Nó lo sợ,hốt hoảng chạy lại đỡ hắn.

- Em chạy đi.Hắn đẩy nó ra,cứng giọng nói.

- Không.vì em mà anh bị như vậy.em không đi.

- Chúng mày bày đặt. Ra oai anh hùng cứu mỹ nhân cơ. Cho mày chừa.

tuýpppppppp....... ( tiếng còi của công an)

- Chạy thôi. Cớm tới rồi.

...

Nó dìu hắn lại ghế đá ( phía sau khách sạn) , những khóm hoa cỏ vẫn chen nhau khoe sắc dưới màn trời đêm tĩnh mịch.

- Anh không sao chứ??? Có đau lắm không??? Nó lấy tay chạm nhẹ vào khóe miệng hắn, lau đi một vệt máu nhỏ. Nó chạm vào chỗ bị thương,hắn khẽ nhăn mặt nhưng không hề tỏ ra đau đớn. Có lẽ hắn không muốn nó lo lắng.

- Không sao.Vết thương ngoài da ấy mà. Hắn nhoẻn miệng cười.

- Còn cười được nữa hả. Nó tỏ vẻ giận.

Hắn ... Vẫn tiếp tục cười

- Anh cười cái gì. Bộ mắc cười lắm sao. Nó gắt.

Vừa chỉ là tủm tỉm cười. Giờ thì hắn bật cười thành tiếng.

- Anh... Nó bực tức quay mặt đi chỗ khác.

- Em...haha...em chịu xưng em với anh rồi kìa. Nghe vậy có phải vui không chứ.

- Ơ... Mặt nó như quả mơ.

- Tôi...tôi xưng vậy hồi nào. Anh đừng có mà vu oan cho người khác.

- Em chắc chứ. Vậy hồi nãy ai bảo " vì em mà anh bị như vậy. Em không đi "

- Ơ... Mặt nó nghệt ra trước câu nói. Trời ơi. Thật muốn độn thổ nha... Mắt mặt chết được. Hai má nó nóng ran.

- Lại còn đỏ mặt kìa. Hắn được thế , cười sung sướng.

Tên này thật không muốn giữ thể diện cho người khác nha.

- Anh đi chết đi. Nó đẩy mạnh hắn vào ghế đá rồi đứng dậy đi thẳng.

- Đợi anh với. Không lại gặp bọn du côn bây giờ. Hắn cười rồi đứng dậy chạy theo nó. Nghe anh đe dọa nó chùn bước,đi chậm lại............... Hay nó muốn đợi anh.

.....

.....

Một đêm khó ngủ. Nó nghiêng bên nọ , lật bên kia mà không sao ngủ được. Trong đầu nó lúc này tràn ngập hình ảnh của hắn. Nhớ lúc hắn bảo vệ nó, lúc hắn nhăn mặt vì đau , lúc hắn cười khi trêu chọc nó... vân vân và mây mây.... Có khi nào...có khi nào... Nó thích hắn không nhỉ... Trời ơi. Không phải chứ. Sao có thể. Người nó thích là Warm Prince cơ mà. Nhưng... ở cạnh,bảo vệ nó lúc nó gặp nguy hiểm lại là hắn - tú cầu xanh. Nhưng đâu phải vì thế mà nó thích hắn được. Một mối quan hệ chỉ mới bắt đầu được vài tháng hơn nữa cũng chỉ ở mức tình bạn, so với mối tình kéo dài gần 3 năm. Thời gian dài như vậy...và nó yêu người chưa từng gặp mặt.

- Mày thật điên rồ. Cũng chỉ là yêu qua mạng thôi. Không có gì chắc chắn cả. Mày không sợ bị lừa, bị lợi dụng à. Bây giờ mấy cái kiểu lừa tình qua mạng đầy đấy.

- Nhưng tao tin ổng.

- Điên. Đến mặt ổng mày còn không biết nữa là. Nếu không phải lừa thì sao ổng không cho mày biết mặt. Hoặc quá xấu xí hoặc là lừa tình.

- Sao mày vội kết luận như vậy. Vẫn còn người tốt trên đời mà.

- Phần trăm mày gặp được chỉ là 1/1000. Ít nhất cũng phải biết nhau như thế nào chứ. Mày có biết tí gì đâu. Cũng chỉ là mạng xã hội thôi. Thế giới ảo.

- Ờ. Thì là thế. Nhưng cái 1/1000 đó... tao sẽ có được. Nó cứng miệng khẳng định với Phương... dù thâm tâm nó cũng đang rối...

Internet giống như một tấm màn mờ ảo. Thông qua nó chúng ta bất giác ảo tưởng đối phương là người hoàn hảo,không sứt mẻ.

Nó chằn chọc cả đêm suy nghĩ . Liệu nó thực sự thích ai???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aily