Đưa nhầm thư tình, osin một tháng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công viên về chiều...

Nắng thu nhè nhẹ mơn trớn vạn vật, từng cơn gió thoảng qua vô cùng dễ chịu.

Lục Tiểu Du mặt đỏ au trong tà váy trắng, đứng dưới gốc cây chăm chăm nhìn vào lá thư trên tay mình. Đó, chính là công trình 3 tiếng đồng hồ của cô và "quân sư ái tình" Lâm An An, nhỏ bạn thân lúc này đang đứng cạnh cô không ngớt lời khích lệ.

Hôm nay ấy mà, Lục Tiểu Du cô sẽ lấy hết dũng khí 17 năm chắt chiu cộng với công trình vĩ đại kia, mang tất cả đem đi làm một việc vô cùng trọng đại.

Cô cô... Cô sẽ đi tỏ tình với Vương Khang, đội trưởng CLB bóng rổ, thành viên ban chỉ huy của trường, hoàng tử đẹp trai tài giỏi thân thiện mà bao thiếu nữ mơ ước, tất nhiên, chính là người trong mộng bất đắc dĩ của cô.

Xoay xoay lá thư, Lục Tiểu Du khẽ thở dài. Thật ra Vương Khang chính là nổi tiếng toàn trường, xung quanh có biết bao mỹ nữ tìm đủ cách thu hút sự chú ý từ anh. Ấy vậy mà, anh còn không để ý đến một ai, Lục Tiểu Du cô đang phải diễn một vai không xinh đẹp không tài giỏi không nổi bật, có phải cô tỏ tình với anh là tự chuốc vào thân những cười nhạo của thế gian không?

Nhiệm vụ lần này đúng là bất khả thi, Tiểu Du mím môi, thầm nguyền rủa kẻ đã đề xuất phi vụ này với cha cô. Được thôi, hoàn thành xong rồi cô đảm bảo sẽ cho gã không biết điều đó một bài học đáng nhớ!

Đang miên man suy nghĩ, Lục Tiểu Du bỗng bị một lực đẩy đẩy chúi về phía trước. Cũng may cô "nội công thâm hậu", nếu không chắc chắn bây giờ đã hàm va vào răng cùng nhau hôn đất!

Tiểu Du suýt ngã, ấm ức ngoái đầu lại, chỉ thấy Lâm An An đứng núp sau bóng cây già, dùng khẩu hình nói cố lên với cô.

Bây giờ... Bây giờ phải làm sao?

Lâm An An chết tiệt, sao lại đẩy cô tới trước mặt anh thế này? Làm sao đây làm sao đây? Cô thậm chí còn chưa biết nên nói gì mà.

Lục Tiểu Du khó khăn cắn cắn môi, không dám nhìn lên, mắt dán thẳng vào mũi dày, hai tay xoay xoay lá thư nhỏ.

Cho tới khi cảm thấy người đối diện hình như đã mất kiên nhẫn, có ý định rời đi, Tiểu Du mới cuống cuồng ngăn lại, hai tay "dâng" lá thư, nói hết một hơi dài:

"Anh Khang, em thích anh, anh cho em cơ hội được không ạ?"

Nói xong lại căng thẳng chờ câu trả lời.

Thế nhưng...

Im lặng nối tiếp lặng im.

Lục Tiểu Du chờ mãi, phát hiện hình như không có câu trả lời nào!

Kì lạ? Nhận hay không cũng phải nói một tiếng chứ? Không giống điệu bộ nho nhã lịch sự của anh một chút nào!

Lục Tiểu Du bị tò mò lấn át sợ hãi, len lén đưa mắt ngước nhìn người đối diện mình.

Khi nhìn rõ rồi mới cảm thấy sự việc này thật kém chân thực.

Tiểu Du hoa cả mắt, mặt sa sầm, tay run run chỉ vào người đang cầm lá thư của mình :

"Cậu, cậu... sao lại là cậu?"

Aaaaaa~

Dân gian ta xưa nay lưu truyền 1 câu : "lên nhầm kiệu hoa, được chồng như ý", hôm nay Lục Tiểu Du cô đưa nhầm thư tình, liệu có được thoả mong ước không?

Câu trả lời là...

"A~ thì ra là fan của Vương Khang, lão cáo già cũng này ghê thật". Doãn Nhật Thiên vừa phe phẩy lá thư trên tay, vừa giở giọng giễu cợt.

Lục Tiểu Du nhìn theo từng động tác của cậu ta, muốn khóc thét:

"Trả tôi! Trả cho tôi!"

Doãn Nhật Thiên cong khoé môi : "Cái gì? Trả gì cơ?"

Tiểu Du nước mắt lưng tròng : "Lá thư!"

"Lá thư? Thư nào?"

"Thư, thư của tôi!". Lục Tiểu Du vừa nói vừa cố gắng nhảy lên để giật lại đồ...

Doãn Nhật Thiên đẩy tay cô ra: "khoan khoan! Tôi cướp của cô sao?"

Cướp ư? Thì... Không phải cướp, nhưng mà, nhưng mà cậu ta phải trả lại cho cô! Trong đó có bao nhiêu đoạn viết xong đọc lại chính cô còn đỏ mặt. Đó là "chiêu thức làm xiêu lòng tráng sĩ" của quân sư phá hoại Lâm An An bày ra! Hu hu! Lần này thì xong rồi, "tránh sĩ" này mà đọc đảm bảo toàn trường biết, cô chắc chắn không còn mặt mũi nhìn ai đâu!

"Không... Không phải cướp!".Tiểu Du dè dặt lên tiếng

"Thì đúng rồi! Cô tự tay đưa tôi, giờ còn đòi gì hả?"

"Nhưng mà...". Nhưng mà cái này không phải cho cậu, cậu làm ơn trả tôi! Tôi sẽ cảm ơn tám đời dòng tộc cậu mà!

Doãn Nhật Thiên xoa cằm đầy ác ý :

"Lá thư này mà công bố, chuyện hay gì sẽ xảy ra nhỉ?"

Lục Tiểu Du vội nhảy cẫng lên : "Á! Đừng! Xin cậu đấy! Cậu muốn gì cũng được mà!"

Doãn Nhật Thiên nhướn mày đầy nghi hoặc: "Thật không?"

"Thật, đảm bảo thật!" Tiểu Du vội gật đầu khẳng định, sau đó, ậm ờ một chút, bổ sung một câu "Chỉ cần không phải chuyện xấu"

"Tốt! Tôi quyết định sẽ giữ bí mật giúp cô"

Lục Tiểu Du nghe xong, còn chưa kịp thở phào lập tức bị đả kích

"Điều kiện là, cô, làm osin cho tôi, trong một tháng!"

HẢ???

HẢ????????

Cái gì cơ ? O... Osin? Trong một tháng???

Đùa sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro