Chương 26: Bình giấm chua bị đổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vẻ mặt Phó Hàn sững sờ một lát, anh thu hồi tầm mắt, kéo Giang Yêu Yêu xoay người rời đi.

Chỉ là anh mới vừa đi một bước, bàn tay đang nắm liền dùng sức kéo anh lại. 

Phó Hàn nhắm mắt lại, quay người nhìn qua.

Dưới ánh đèn sân khấu, những chùm ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên khuôn mặt của Giang Yêu Yêu, đôi mắt trong veo tràn đầy sự mong đợi.

Cô liếm môi, hai tay kéo tay anh, lắc lắc, "Chỉ hôn năm phút thôi, sẽ trôi qua rất nhanh mà."

Giọng nói ngọt ngào, trong giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, khi dùng giọng điệu làm nũng làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Giang Yêu Yêu nhận ra mình kéo Phó Hàn cũng không hề dịch chuyển chút nào, liền nghiêng người về phía sau, muốn dùng trọng lượng cơ thể kéo anh lên sân khấu, nhưng anh vẫn bất động như cũ.

"Anh đi cùng em đi mà."

Phó Hàn đan năm ngón tay vào nhau, dễ dàng kéo Giang Yêu Yêu về phía mình, anh nhìn cô, nhẫn nại nói: "Ngoan, đừng náo loạn nữa."

"Chàng trai đẹp trai anh tuấn, đừng xấu hổ, cậu xem bạn gái cậu tích cực muốn tham gia trận đấu lãng mạn như thế cơ mà, cậu mau ôm cô ấy lên sân khấu đi nào."

MC cầm microphone, thúc giục Phó Hàn, nheo mắt trêu chọc thêm một phen.

Liền nhìn thấy......

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén áp về phía anh ta.

Anh ta nhìn chủ nhân của ánh mắt, theo bản năng nắm chặt microphone, những lời trêu ghẹo đều mắc lại trong cổ họng.

Ánh mắt kia trắng trợn truyền đạt một ý, "Ngươi nói thêm một chữ nữa thử xem."

Thử xem......

Thử cái đầu nhà ngươi.

Anh ta im lặng ngậm miệng lại.

"Anh đừng kéo em, em nhất định phải tham gia", Giang Yêu Yêu nhận ra không kéo lại Phó Hàn, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, giương mắt nhìn anh chằm chằm.

Phó Hàn nhìn bộ dạng heo chết không sợ nước sôi của cô, mặt trầm xuống, đưa tay muốn kéo cô lên, "Em đứng lên nào, bao nhiêu tuổi rồi còn làm vậy?"

"......"

Sao còn làm như thế? Vì anh là bạn trai của em chứ sao? Hôn nhau với bạn trai thì có gì khó cơ chứ?

Phó Hàn còn chưa biết phải làm sao, mấy người vây xem đã bắt đầu nghị luận từng câu từng chữ.

"Tới cũng tới rồi, còn xấu hổ cái gì thế?"

"Đúng vậy, cậu xem bạn gái cậu ta đã nói ra rồi, cậu nhóc này còn khó xử gì chứ, trừ phi cậu ta thích người khác."

"Còn thích thì mau mau đi lên đây đi nào! Mau mau mau!"

"Hôn coi như cậu thật lòng yêu bạn gái......"

"......"

Cuối cùng lại biến thành mọi người cùng nhau la ó.

Âm thanh xung quanh cho Giang Yêu Yêu động lực, cô ngửa đầu nhìn anh, tranh luận:

"Nếu em là bạn gái anh thì tham gia với em đi."

Phó Hàn trầm mặc vài giây, khom lưng trực tiếp giữ chặt tay kia của Giang Yêu Yêu. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng cánh tay vòng qua vai cô, nửa ôm nửa kéo ra ngoài đám người.

"Ngoan nào, chúng ta đi về thôi......"

Đám người đứng ở hàng đầu thấy Phó Hàn tới gần liền muốn ngăn cản anh.

"Đừng đi, anh xem bạn gái anh sắp khóc rồi kìa."

Người vừa nói chuyện là một thanh niên rất cường tráng, hắn ôm cánh tay chặn đường phía trước.

Phó Hàn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ: "Tránh ra."

Thanh niên vừa định nói thêm vài câu thì chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương dưới kính kia, lời đến miệng tự động nuốt xuống, yên lặng tránh đường.

Người khác thấy hắn tránh ra, cũng tự động tránh ra.

Giang Yêu Yêu bị "bắt cóc" ra khỏi đám đông.

Lúc sắp ra khỏi đám người, sau lưng truyền đến giọng nói vang dội của MC.

"Xem ra có thể vẫn là bạn trai bạn gái. Nào nào, chúng ta tiếp tục tìm cặp đôi lên sân khấu tham gia cuộc thi nào."

Theo thanh âm của người dẫn chương trình càng lúc càng xa, Giang Yêu Yêu đã bị kéo ra ngoài trung tâm thương mại.

Trái tim của cô cũng theo thanh âm càng bay càng xa, chạm đáy.

Phó Hàn nắm cổ tay Giang Yêu Yêu, bước chân rất lớn.

Giang Yêu Yêu dọc đường đi bị nửa ôm nửa kéo đi rất gấp, tựa như có sói đuổi sau lưng. Cô mấy lần muốn thoát khỏi anh, nhưng chỉ cần tay cô khẽ động, đã bị nắm càng chặt.

Mãi cho đến khi ra tới bãi đỗ xe, bàn tay nắm cổ tay cô mới buông ra.

Cô xoa xoa cổ tay đỏ bừng của mình, rũ mi mắt xuống, cố nén những giọt nước mắt sắp chảy ra.

Phó Hàn mở cửa xe ghế lái phụ ra, tầm mắt anh rơi xuống cổ tay phiếm hồng, ngón tay buông thõng bên mép quần giật giật, môi mấp máy.

Ánh mắt mắt dời lên trên mặt cô.

Giang Yêu Yêu cụp mắt xuống, cho dù trong đêm tối anh cũng có thể thấy khóe mắt đỏ lên của cô. Tay siết chặt nắm cửa xe, giọng nói của anh mang theo tia bất đắc dĩ.

"Em lên xe đi."

Giọng nói lạnh nhạt, giống như đang thúc giục một cách tàn nhẫn.

Giang Yêu Yêu nhìn Phó Hàn một cái, thần sắc của anh tựa hồ so với bình thường thoạt nhìn càng thêm lãnh đạm.

Bộ dáng của anh càng làm tăng thêm tức giận trong lồng ngực cô.

Cảm xúc đè nén mấy ngày lập tức dâng lên, rõ ràng là trước mặt mọi người anh thừa nhận cô là bạn gái của anh, hiện tại lại bắt đầu phủ nhận?

Vài ngày trông mong được ở một mình với anh, nhưng trông tới trông lui, lại là kết quả này.

Cô trừng anh một cái, không nói gì trực tiếp lên xe ngồi xuống.

Phó Hàn rũ mắt nhìn người trong xe, cô cụp mắt, môi mím chặt, thắt dây an toàn một cách thô bạo. 

Anh trầm mặc vài giây rồi đóng cửa xe lại.

Một đường không ai nói gì với ai.

Mãi cho đến khi tới ngoài cửa lớn Giang gia, Giang Yêu Yêu cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Thấy xe dừng lại, cô lập tức tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, cô siết chặt dây an toàn, đầu cũng không quay lại.

Cô đi thẳng đến trước cửa lớn, sau lưng cũng không có ai gọi lại.

Phía sau yên tĩnh, tất cả những ủy khuất khó chịu trong lòng Giang Yêu Yêu trong chốc lát liền hoàn toàn bộc phát. 

Cô nhìn chằm chằm khóa điện tử trên cửa lớn một hồi lâu mới quay đầu lại.

Đèn đường mờ nhạt, thân ảnh đứng thẳng như cây tùng đứng xa xa phía sau cô, như mọi lần, Phó Hàn đang lẳng lặng nhìn cô.

Tại sao lại như mọi lần?

Giang Yêu Yêu biết vì sao, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô nhìn bóng dáng xa xa, đáy mắt lóe lên.

"Nếu anh nguyện ý, em muốn anh làm bạn trai của em", lời nói bốc đồng thốt ra.

Nói ra khỏi miệng, cơn tức của cô càng thêm mạnh mẽ, cô ngửa đầu nhìn anh.

"Nếu anh thích em, em cũng thích anh."

"Còn nếu anh thích người khác thì đi đi!"

Một trận gió thổi qua, nhánh cây bên đường vang lên tiếng xào xác, đèn đường cũng đong đưa qua lại.

Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, đáy mắt Phó Hàn dâng lên cảm xúc khó tả.

Anh mím môi dưới, vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy bóng hình phía trước đột nhiên chuyển động, rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của anh.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi ánh đèn tầng hai sáng lên mới thu hồi tầm mắt xoay người rời đi.

Giang Yêu Yêu tắm rửa xong nằm trên giường, trằn trọc xoay người, ngủ thế nào cũng không ngủ được, cô thở dài mở đèn bàn bên giường, với lấy điện thoại ở tủ đầu giường.

Mở màn hình lên, nhìn xuống thời gian, mười giờ rưỡi, anh hẳn là đã về đến nhà.

Cô nhíu mày, bắt đầu hối hận.

Sao cô có thể nói câu ban nãy chứ?

Yêu Yêu mở wechat ra, nhìn avatar hình cầu vồng cong cong trên nền xám kia, cô do dự mở ra một chút, ánh mắt dừng lại trên tin nhắn cuối cùng ở khung chat. Đó là của cô.

Rất nhiều câu, cũng chỉ có của cô.

Cơn tức giận vừa mới bình phục lại một lần nữa xông lên, ngón tay cô trượt ra khỏi khung chat, đang muốn tắt màn hình, điện thoại di động vang lên vài tiếng.

Ngón tay cô dừng lại, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc trên ảnh đại diện của "Bảo bối Kim Kim", cô lập tức bấm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro