Chương 12: Lo Lắng Cho Ngươi Sợ Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luận về độ thân cận, trong những hoàng tử ở đây, chỉ có hắn và Trung Sơn Vương có chút qua lại.

Vì chính miệng phụ hoàng nói với hắn, muốn hắn tôn kính Trung Sơn Vương. Trung Sơn Vương là thử thách đầu tiên phụ hoàng giao cho hắn để củng cố vị trí thái tử, hắn tất nhiên vô cùng cung kính.

Mắt Trung Sơn Vương không lộ rõ vui buồn, nhìn hắn một lúc, nâng bước đi đến trước mặt Lạc Vân Hi, vươn tay trái ra, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay trái của nàng.

Lạc Vân Hi muốn tránh, lại không tránh được, trên cánh tay bị nhéo khiến nàng hơi kinh ngạc, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhấc chân đá vào phía dưới của Trung Sơn Vương.

Bước chân Trung Sơn Vương khẽ nhúc nhích, lui về sau một bước, lại không buông tay, mở miệng nói: "Tam tiểu thư, chuyện vừa rồi đã xảy ra trong viện, sao ngươi không nói với thái tử chứ? Nếu như không phải bổn vương tận mắt nhìn thấy, cũng không dám tin là đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ chúng ta lại có lòng dạ ác độc như vậy!"

Mọi người nghe lời hắn nói không đâu vào đâu đều ngây dại.

Đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ, không phải Lạc Phi Dĩnh sao? Sao nàng lại có lòng dạ ác độc đây?

Lạc Vân Hi cắn môi, đã biết hắn muốn làm gì, nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng đã giết chết con sói này ngàn lần vạn lần rồi! Chết tiệt, nàng cũng không muốn hi sinh tất cả của bản thân!

Lạc Phi Dĩnh giật mình ngẩng đầu, nàng không tin, mình chỉ chả vờ ngã chổng vó, Trung Sơn Vương vậy mà cũng có thể nhận ra được!

Hai mắt nàng đẫm lệ lạnh lùng, cho dù có nhận ra, không có chứng cớ, có thể làm gì nào?

Sắc mặt thái tử cũng kì quái, trong lòng Đoan Mộc Triết có chút không thoải mái, hỏi: "Trung Sơn Vương, ngài nhìn thấy gì?"

Hắn luôn có cảm giác, Trung Sơn Vương phát hiện quan hệ của hắn và Hi nhi, nên cố ý ở trước mặt hắn thân thiết với Hi nhi.

Trung Sơn Vương không nhanh không chậm giơ cánh tay Lạc Vân Hi lên, tay phải kéo tay áo của nàng xuống.

Mọi người kinh ngạc nhìn ống tay áo của Lạc Vân Hi bị kéo lên, một vết nhéo màu xanh tím hiện ra ở phần khuỷu tay.

Ngay cả Lạc Vân Hi cũng giật nảy mình, trời ạ, kẻ vô lương tâm này đúng là đủ độc ác!

Trung Sơn Vương trầm giọng nói: "Nửa canh giờ trước, bổn vương nhìn thấy Lạc đại tiểu thư lôi kéo Tam tiểu thư không buông tay, không biết vì sao tranh chấp, đại tiểu thư đá tam tiểu thư ngã xuống đất, đưa tay nhéo một cái trên cánh tay nàng, tam tiểu thư đau đến khóc thành tiếng, đại tiểu thư cũng mặc kệ nàng, mang theo người hầu rời khỏi đó."

Lạc Phi Dĩnh giống như nghe chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cao kêu lên: "Trung Sơn Vương, tại sao người muốn hãm hại ta?"

Nào chỉ là nàng ta, sắc mặt Lạc Vân Hi một trong số hai đương sự cũng rất bất ngờ, chỉ là vừa nhìn thấy biểu tình của Lạc Phi Dĩnh, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.

"Đại tỷ, vốn là ta không muốn nói, đây dù sao cũng là việc nhà của Lạc phủ chúng ta. Vừa rồi ta đã nói, không cần những người này nhúng tay vào việc nhà chúng ta, chính là ngươi cứ mang hết chuyện xấu trong nhà nói ra, làm muội muội cũng chẳng còn cách nào."

Lạc Vân Hi nhận những lời Trung Sơn Vương nói.

Lạc Phi Dĩnh chưa bao giờ biết Lạc Vân Hi sẽ có ngày đáng hận như hôm nay, cũng không ngờ Trung Sơn Vương lại nói ra những vô lý này.

Nàng chỉ biết, giờ khắc này, nàng nói nói gì cũng vô ích.

Trung Sơn Vương đã đưa ra chứng cứ là vết nhéo thực sự tồn tại trên cánh tay Lạc Vân Hi, làm cho nàng không thể cãi lại nửa câu!

Đoan Mộc Kỳ thấy sự chuyển biến theo hướng tốt như vậy, gật đầu nói : "Chuyện này, đúng là đại tiểu thư không đúng trước." Một lời cũng là ngả về phía Lạc Vân Hi.

Mặc dù có người nhìn thấy vừa rồi Trung Sơn Vương nắm vào nới có vết nhéo của Lạc Vân Hi, nhưng Lạc Vân Hi cũng không kêu đau, cho nên, liền loại bỏ khả năng là vừa rồi Trung Sơn Vương đã hạ thủ, ánh mắt phức tạp không khỏi liếc nhìn Lạc Phi Dĩnh.

Lạc Phi Dĩnh vùa tức vừa sợ, bụm mặt khóc lớn tiếng.

Thái tử thấy Lạc Phi Dĩnh khóc đến thương tâm như vậy, hai vai run lẩy bẩy, quả thực làm người khác đau lòng. Hắn nghiến răng, nói: "Dù Dĩnh nhi có nhéo Lạc Vân Hi, cũng nhất định là bị Lạc Vân Hi chọc tức, nhéo nàng một chút mà thôi, cũng có như Lạc Vân Hi đâu? Hành hạ Dĩnh nhi thành bộ này? Nhiều người như vậy đều tận mắt nhìn thấy!"

Lạc Vân Hi cười lạnh: "Nếu đúng như lời Thái tử nói, một đao giết chết người và mười đao giết chết người có thể xử lý khác nhau sao? Một đao giết chết người thì không nên bị kết tội phải không?"

Thái tử bị nàng nói đến cứng họng không còn lời nào để nói.

Không biết khi nào, Lạc Kính Văn và Đại phu nhân đều đã bị kinh động, rất nhiều người cũng chạy theo tới xem trò vui.

Lạc Kính Văn nghe hạ nhân bẩm báo tỉ mỉ, gương mặt tức giận đến chuyển từ trắng sang xanh, hôm nay là ngày chúc mừng cho Lạc Nguyệt Kỳ, trong phủ lại xảy ra chuyện như vậy, coi như đã ném mặt mũi cả đời hắn đi!

Hắn nhanh chân chạy tới, thấy rõ Lạc Phi Dĩnh, giận dữ hỏi Lạc Vân Hi: "Ranh con, ngươi dám ra tay đánh người, ai cho ngươi cái quyền này!"

Hắn hung hăng đá một cước về hướng kẻ gây họa Lạc Vân Hi, thế mà chân còn chưa đụng tới eo Lạc Vân Hi, đã cảm thấy bàn chân tê rần, đau đớn truyền tới đại não, hắn hô lớn một tiếng, vội vàng để chân phải xuống đất, vừa để xuống đất, cơn đau truyền đến khiến hắn đổ mồ hôi lạnh cả người, "A" tiếng hét không chế nổi tràn ra.

Lạc Vân Hi thu ngân châm trong tay về, chỉ là châm nhẹ một cái trên chân hắn mà thôi, vết thương chạm đất, tất nhiên rất đau đớn.

Lửa giận của Lạc Kính Văn bùng lên đỉnh đầu: "Người đâu, nhốt đứa con gái bất hiếu này lại!"

Trung Sơn Vương nhàn nhạt nói: "Tội của Đại tiểu thư, Lạc Thái Úy không có ý định xử phạt sao?"

Đại phu nhân chạy tới, đau lòng ôm chặt nữ nhi, mặt đầy hận thù.

Lạc Kính Văn cất cao giọng nói: "Dĩnh nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"

"Ngươi đang hoài nghi nhãn lực của bản vương sao?" Giọng nói của Trung Sơn Vương bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, hơi thở chết chóc bao phủ quanh người, một cỗ băng sát ý phóng ra.

Lạc Kính Văn bị doạ liên tục lui ba bước, chịu đựng đau đớn ở lòng bàn chân, lắc đầu nói: "Lão thần không dám, chắc chắn là không dám nghi ngờ Vương gia. Chỉ có điều, trong này nhất định có hiểu nhầm. Nhưng việc Lạc Vân Hi làm, là chuyện ai cũng nhìn thấy."

Lúc này, đại phu trong phủ đã vội vàng khoác hộp thuốc chạy đến, ngồi xổm xuống chữa thương cho Lạc Phi Dĩnh.

Đoan Mộc Triết vẫn không lên tiếng, Lạc Kính Văn đến đây, hắn lại càng không mở miệng nói cái gì.

Đại phu hô một tiếng: "Đại tiểu thư bị thương cũng không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều bị rung động, chỉ sợ phải nằm trên giường thời gian dài để điều trị."

Thấy Đại phu nhân đưa mắt, đại phu lập tức nói vết thương của Lạc Phi Dĩnh rất nặng.

Lạc Vân Hi châm biếm cong môi cười, mình tay ra tay nên tất nhiên lag hiểu rõ, Lạc Phi Dĩnh thực sự bị thương rất nặng, nhưng mà đều chỉ bị thương ngoài da, bị thương nhẹ như vậy, không đến nỗi không xuống giường được, chỉ có điều mỗi bước đi đều là hành hạ, mỗi lần lật người cũng là đau đớn thôi! Chứ đâu có dính đến lục phủ ngũ tạng chứ?

Ánh mắt Trung Sơn Vương trầm xuống, đang muốn đặt câu hỏi, lại bị Lạc Vân Hi nháy mắt giữ chặt ống tay áo, nàng đứng ra ngoài.

Thái tử tức giận chỉ Lạc Vân Hi: "Trung Sơn Vương, ta biết người không chịu nổi chuyện bất bình. Chẳng qua là hiện tại sự việc không giống với lúc trước, Dĩnh nhi chỉ là nhéo khuỷu tay của nàng, da thịt tím một chút mà thôi; mà Lạc Vân Hi lại làm Dĩnh nhi bị thương, theo luật pháp Thiên Dạ ta, nàng xúc phạm quốc pháp!"

Lạc Kính Văn nghe vậy, nghĩ tới nếu nữ nhi bất hiếu này bị nhốt vào Tông nhân phủ, nhất thời kích động, có thể nói chuyện Bình Mai ra hay không? Lập tức, hắn không nói tiếng nào, lặng lẽ quan sát Lạc Vân Hi.

Trong lòng cực kỳ tức giận, nàng làm nữ nhi mình yêu thương nhất xấu mặt, làm mình mất mặt, hắn rất muốn đánh chết nữ nhi này, nhưng không ngờ Trung Sơn Vương lại che chở cho nữ nhi bất hiếu này. Mà hắn, lại có cái chuôi bị nắm trong tay nữ nhi bất hiếu này, vừa bực vừa hận vừa bất đắc dĩ. Liền mở miệng thương lượng: "Điện hạ, tuy nàng phạm sai lầm lớn, nhưng vẫn mong người giao cho lão thần tự mình xử lý."

Thái tử ngẩn ra, không lập tức đáp ứng.

Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy Đoan Mộc Triết vẫn im lặng, trong lòng thoáng qua sự không thoải mái, nũng nịu kêu: "Triết . . ."

Đoan Mộc Triết thấy bị điểm danh, cũng chỉ đành đi qua, hỏi: "Dĩnh nhi, không sao chứ?"

"Đau." Lạc Phi Dĩnh lầm bầm một tiếng, đưa tay kéo vạt áo Đoan Mộc Triết lại, nước mắt đầy mặt.

Đoan Mộc Triết tới cũng không phải, lùi cũng không phải, hắn chớp mắt với Lạc Vân Hi, nhưng Lạc Vân Hi ngay cả khóe mắt cũng không quét đến hắn, đang tập trung nhìn Thái tử.

Hắn nhanh chóng đưa tay đỡ Lạc Phi Dĩnh vừa đỡ vừa nói: "Trước hết để cho đại phu xem thật kỹ một chút đã."

Sau đó đứng lên, giả bộ quan tâm chuyện này Thái tử giải quyết thế nào.

Trung Sơn Vương muốn nói chuyện, lại bị Lạc Vân Hi ngăn cản lại nhiều lần, thấy Trung Sơn Vương không lên tiếng, trong lòng Thái tử có ý định, chỉ cần Trung Sơn Vương không nhúng tay vào, hắn tuyệt đối muốn đưa Lạc Vân Hi vào Tông nhân phủ, mà lại không thể không nể mặt Lạc Thái Úy.

Mọi người im lặng một lúc, Lạc Vân Hi cười nhẹ, nói: "Tới Tông nhân phủ thì có thể, nhưng tự ta sẽ đi, đừng ai chạm vào ta. Đi thôi!"

Tất cả đều ngây dại, sao lại nghe thấy Lạc Vân Hi nói đồng ý đi Tông nhân phủ đây?

Trung Sơn Vương cũng khiếp sợ như tất cả.

Thái tử vui mừng, liếc mắt một cái, thị vệ ngự Lâm lập tức dẫn đường, cả đoàn người đi về hướng cửa lớn của Lạc phủ.

Đoan Mộc Kỳ gấp gáp đến gãi đầu, xông đến bên cạnh thái tử, thấp giọng nói: "Thái tử, hoàng huynh, nhất định phải bắt Lạc Vân Hi sao?"

Thái tử tuy là huynh đệ của hắn, nhưng ở trước mặt mọi người hắn cũng phải kêu một tiếng "thái tử", vào lúc này đổi thành "hoàng huynh".

Thái tử khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Sao ngươi muốn giúp Lạc Vân Hi?"

Đoan Mộc Kỳ không biết nên giải thích như thế nào, Lạc Vân Hi liếc mắt ra hiệu với hắn, lắc đầu, đi theo thị vệ và Thái tử rời đi.

Đoan Mộc Kỳ thấy thế, buồn bực không thôi, không khỏi đi theo bọn hắn.

"Lạc Vân Hi, bản thân ngươi đã muốn chết, thì đừng trách bổn vương không cứu ngươi! Hừ, tự giải quyết cho tốt." Giọng nói giận giữ của Trung Sơn Vương mạnh mẽ chen vào đầu Lạc Vân Hi, nàng không khỏi đưa tay xoa tai phải, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một vệt bóng lưng cao lớn rời đi.

Tay Lạc Phi Dĩnh vẫn còn nắm vạt áo Đoan Mộc Triết, đáy mắt chứa nự cười lạnh nhìn nàng.

Đoan Mộc Triết vừa muốn đi tới, Lạc Phi Dĩnh đã nhanh chóng bắt lấy hắn không buông: "Triết, ta nhớ trên người huynh có phấn Thanh Lương, mặt ta nóng quá, cho ta dùng một chút được không?"

Đoan Mộc Triết nhíu mày, nhìn thấy người xung quanh đều đang an ủi Lạc Phi Dĩnh, móc một hộp phấn Thanh Lương từ trong lòng ra, nói: "Ngươi dùng cái này trước đi."

Một thời gian trôi qua, đoàn thị vệ và Thái tử đều đã rời khỏi tầm mắt của bọn hắn.

"Tay ta đau, không tự xoa được." Giọng nói của Lạc Phi Dĩnh chứa sự làm nũng.

Ngón tay Đoan Mộc Triết khẽ run một cái, đành phải mở nắp hộp, lấy phấn Thanh Lương vào lòng bàn tay, xoa nhẹ trên mặt nàng.

Lạc Phi Dĩnh thỏa mãn nhắm chặt mắt lại.

Lạc Vân Hi, Đoan Mộc Triết sẽ chỉ là của ta, không phải hắn quan tâm ngươi sao? Vậy thì ta nhất định phải đoạt hắn! Cho ngươi đau, đau lòng đến không thể thở nổi!

Lạc Vân Hi cũng không biết vì sao mình muốn đến Tông nhân phủ, trong tiềm thức, ba chữ Tông nhân phủ này có một cảm giác kỳ diệu không nói ra được trong đáy lòng nàng, dường như, đây là ba chữ trước đây bị Lạc Vân Hi cố gắng dằn xuống ở đáy lòng.

Hôm nay, Thái tử vừa nói ra, loại cảm giác kia liền nổi lên trong lòng.

Tông nhân phủ, chắc có cái gì Lạc Vân Hi trước đây mong nhớ.

Đến trước cửa Lạc phủ, một bóng người đánh tới, thân hình Khinh Hồng nhẹ nhàng, tránh né một đám thị vệ ngự Lâm quân, chuẩn xác nhào tới trên người Lạc Vân Hi, khóc ròng nói: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Cũng nhét trong lòng bàn tay nàng một tờ giấy, trầm giọng nói: "Tam di nương cho." Cũng lấy khăn tay màu trắng buộc vào đai lưng nàng.

"Ai vậy, nhanh đuổi đi!" Thái tử quay đầu lại quát lên.

Khinh Hồng đã nhanh chóng lui lại.

Khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên một nụ cười thấu hiểu.

Sau khi Lạc Vân Hi bị tạm giữ ở Tông nhân phủ, phủ doãn Tông nhân, Nhan Thiếu Khanh đã tới trước để đón tiếp, hắn là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền trán rộng, ngũ quan lạnh nhạt, có chút nghiêm khắc.

Thái tử nói nhỏ với hắn vài câu, Nhan Thiếu Khanh nhìn Lạc Vân Hi chớp mắt, gật đầu nói: "Trước hãy đưa Lạc tiểu thư tới phòng giam, chờ thẩm vấn sau."

Ngự Lâm thị vệ lui lại , Tông nhân phủ ngân giáp thị vệ tiến lên , hai bên trái phải đi kéo Lạc Vân Hi .

"Ta nói, không cho phép người nào chạm vào ta!" Giọng nói của Lạc Vân Hi bỗng trở nên nghiêm khắc.

Nhan Thiếu Khanh khó hiểu nhìn thoáng qua nàng, dường như không ngờ một tiểu thư cũng sẽ có lúc cáu kỉnh như thế.

Đoan Mộc Kỳ đứng ra, sắc mặt rất khó nhìn: "Không cho phép người nào chạm vào nàng, an bài cho nàng phòng giam cũng phải tốt nhất, một ngày ba bữa cũng phải sắp xếp thức ăn ngon, không cho phép người nào ngược đãi nàng, Lạc Vân Hi là bằng hữu của bản hoàng tử, ai dám đối xử không tốt với nàng, chính là đối xử không tốt với bản hoàng tử!"

Tuy hắn vẫn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng đã sớm nhét Lạc Vân Hi vào phạm vi bằng hữu rồi.

Lạc Vân Hi nghe vậy, nhếch môi cười, trong lòng ấm áp, xem ra, sau này mình nên ít tính kế Đoan Mộc Kỳ.

Thái tử nghe vậy, tức giận nói: "Đoan Mộc Kỳ, đầu ngươi bị úng nước sao? Ngươi vậy mà giam nói phế vật này là bằng hữu của ngươi?"

Vào lúc này không có người ngoài, hắn cũng không để ý cái dáng vẻ nên có của thái tử, nói Đoan Mộc Kỳ một trận.

"Hoàng huynh, Lạc Vân Hi không phải phế vật." Đoan Mộc Kỳ không sợ hắn chút nào, khẳng định nói.

Thái tử cũng không muốn lý luận với hắn, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"

"Đoan Mộc Kỳ, cám ơn ngươi." Lạc Vân Hi cười với hắn.

Đoan Mộc Kỳ lắc đầu: "Lạc Vân Hi, về sau ngươi vẫn là bớt chọc tới phiền toái một chút, dù nói thế nào, Lạc Phi Dĩnh cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi làm như vậy thật sự là hơi quá đáng."

Lạc Vân Hi khẽ cười, Đoan Mộc Kỳ không hiểu, nên mới nói ra những lời này, nàng cũng không ngại.

Còn Đoan Mộc Triết, hắn không phải luôn miệng nói nàng là của hắn sao? Nàng cho rằng hắn là nam nhân của nàng, nếu là nam nhân của nàng, mặc kệ nàng làm đúng hay là sai, cũng phải ủng hộ nàng vô điều kiện! Tiếc thay, vốn dĩ không phải như vậy.

Quả nhiên, ngục tốt trong lao đều kiêng kỵ Đoan Mộc Kỳ, hắn ở trên đường phố Thiên Dạ hoành hành bá đạo đã quen, ai cũng chẳng muốn đắc tội vị hoàng tử này, chuẩn bị cho Lạc Vân Hi phòng giam cũng không tệ lắm, bên trong còn giường, bàn nhỏ như ở nhà, vô cùng sạch sẽ, trái ngược với những người bị giam ở nơi này chỉ có thể ngủ trên mặt đất ẩm ướt thực sự là tốt hon nhiều.

Quản ngục cũng không bắt nàng mang còng chân, khóa cửa lại liền đi ra ngoài.

Lạc Vân Hi nhàn nhã đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ngồi lên trên giường, bắt chéo chân.

Nàng cũng không phải tới để ở tù, một ngày ở Tông nhân phủ cũng chính là cơ hội tốt khó được.

Mở trang giấy Khinh Hồng đưa tới ra, mặt trên viết vài chữ: Đưa khăn tay cho Nhan phủ doãn nhìn. Chữ "nhìn" cuối cùng rất xấu, đủ thấy lúc ấy rất vội vàng.

Lạc Vân Hi mở rộng khăn tay màu trắng, một mùi thoang thoảng nhàn nhạt tràn vào chóp mũi, tơ lụa màu trắng hơi ố vàng, đủ thấy là đã có từ nhiều năm trước. Mặt khăn thêu một đóa hoa ngọc lan nhỏ, ước chừng nhỏ bằng lòng bàn tay, hoa nhụy vàng cánh trắng, ở đầu cành cây, cực kỳ đẹp mắt.

Nàng nhíu mày khó hiểu.

Nhan phủ doãn, vừa rồi Thái tử kêu Nhan phủ doãn.

Tông nhân phủ là do hoàng thân quốc thích quản, phủ doãn là chính Nhất Phẩm, chức quan khá cao, quyền thế lại lớn, cho nên trong triều rất được tôn kính và kiêng kỵ.

Tam di nương làm sao biết hắn?

Nhìn thấy chiếc khăn tay này, trong đầu không khỏi nổi lên một câu chuyện vô cùng cẩu huyết.

Di nương và Nhan phủ doãn vốn rất yêu nhau, nhưng một bên nhà cao cửa rộng một bên nhà nghèo, vương tử và cô bé lọ lem cuối cùng cũng không thể ở bên nhau, sau này Lạc Thái Úy vừa ý di nương, đã nạp nàng vào phủ làm thiếp . . .

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Hi không khỏi bật cười.

"Chuyện gì mà buồn cười như vậy?" Một giọng từ sau lưng truyền đến.

Nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy Cửu Khúc Chỉ tóc bạc, tay cầm một cái hồ lô rượu, ở ngoài đầu cửa nhà lao.

"Sư phụ." Lạc Vân Hi vô cùng vui vẻ, "Sao người tới nơi này?"

"Chuyện của ngươi lưu truyền đến mức tất cả mọi người đều biết." Cửu Khúc Chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, chêu chọc nói: "Hi nhi, ta thay con ở tù, con đi ra ngoài, ta muốn vào đây."

Lạc Vân Hi vốn rất cảm động, còn chưa cảm động được một giây, đã bị đánh nát.

Cửu Khúc Chỉ dương dương đắc ý nói: "Ta muốn ẩn núp trong Tông nhân phủ, tiểu tử chết tiệt kia chắc chắn không tìm được ta, Trung Sơn Vương cũng tìm không được ta, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không nghĩ đến Bổn đại tiên sẽ ở Tông nhân phủ, ha ha, nghĩ tới liền rất đắc ý!"

Hắn vui vẻ nhảy chân lên, dường như muốn lập tức xông tới.

Lạc Vân Hi bị mấy câu nói như nước lạnh của hắn giội xuống: "Có thể có chút tiền đồ được hay không, nếu không ta sẽ không tiếp tục để ngươi làm sư phụ của ta nữa đấy!"

Mặt Cửu Khúc Chỉ lập tức khổ sở, đang muốn nói gì, bất chợt, nhắm mắt lại, nói: "A..., có người đến, Hi nhi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, dùng bản lãnh của con, những người này đều không phải đối thủ của con, chẳng qua bổn tiên vẫn cho con một số độc dược, có người dám giở trò với con thì hãy độc chết bọn hắn! Bổn tiên đi đây."

Nói xong cả người hắn liền biến mất tại chỗ, một cái túi nhỏ rơi trên mặt đất trong tù.

Khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch lên, nhặt cái túi nhỏ lên thả vào trong ngực.

Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên.

Ở cửa nhà lao Tông nhân phủ đá hoa cương lát thành mấy chục bậc thang, giày quan đen nhánh giẫm ở trên các bậc thang, phát ra âm vang nặng nề, dưới ánh nến bốn phía, cũng không có người canh ngục, đương nhiên là có người viếng thăm.

Không gian mờ nhạt, dáng người nam tử cao to từng bước tới gần, Đoan Mộc Triết duỗi tay nắm chặt lan can, bất đắc dĩ nói: "Hi nhi, nàng xuống tay quá độc ác, Lạc phu nhân đã xem qua, trên người Lạc Phi Dĩnh đều là vết thương."

Lạc Vân Hi ngồi trên giường, nhìn gương mặt hắn bao phủ một tầng u ám, hỏi ngược lại: "Ta ra tay tàn nhẫn sao? Ta chẳng qua chỉ làm nàng ta bị thương ngoài da, nhưng nàng ta lại làm cho lòng ta đầy thương tích!"

"Lòng đầy thương tích?" Đoan Mộc Triết nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Đúng vậy." Lạc Vân Hi đứng lên, bước từng bước về phía cửa lao, "Quan hệ của ngươi và ta, nàng cũng biết?"

"Một chút."

"Biết rõ quan hệ của ngươi và ta như vậy, nàng ta còn đến cướp nam nhân của ta, không phải nàng ta làm lòng ta tổn thương sao? Ngươi nhìn nàng xuống tay với ta như vậy sao?" Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn hắn.

Sau khi Đoan Mộc Triết nghe được câu nói "nam nhân của ta" sắc mặt rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nói: "Hi nhi, bởi vì nàng ấy cũng không biết bây giờ chúng ta còn liên hệ."

Là biết mà vẫn giả vờ không biết thì đúng hơn?

"Vậy vì sao ngươi không cho nàng biết?" Lạc Vân Hi sắc bén hỏi ngược lại, "Ngươi sợ sau khi nàng ta biết quan hệ chúng ta, sẽ rời khỏi ngươi sao?"

Sắc mặt Đoan Mộc Triết hơi trầm xuống: "Nói bậy! Hi nhi, có một số việc hiện tại ta không giải thích được với nàng, nhưng nàng phải tin tưởng, trong lòng ta chỉ có nàng."

Thấy mặt Lạc Vân Hi đầy vẻ châm chọc, Đoan Mộc Triết chỉ lo nàng nói càng nhiều càng làm người khác thương, vội vàng nói: "Trước tiên nàng an tâm nghỉ ngơi ở này, đừng để ý đến việc gì, hiện tại ta tiến cung cầu xin phụ hoàng."

Lạc Vân Hi không tỏ rõ ý kiến, sau khi Đoan Mộc Triết rời đi, nàng lại ngồi trên giường nghiên cứu chiếc khăn tay kia.

Ý của Tam di nương, để cho Nhan phủ doãn nhìn chiếc khăn này, chắc là có thể bảo vệ tánh mạng.

Cung có thể, muốn nàng biết gì đó, có quan đến chiếc khăn này, nàng lập tức đứng lên, kêu lớn: "Người đâu!"

Một tên coi ngục chạy tới, khách khí hỏi: "Lạc tiểu thư, có gì sai bảo?"

Chuyện khác hắn không biết, nhưng Lục hoàng tử và thập nhị hoàng tử đều thưởng cho hắn! Các anh em đều nhận tiền thưởng, đối với vị Lạc tiểu thư đang bị giam giữ này tất nhiên sẽ vô cùng tôn kính.

"Ta muốn gặp Nhan phủ doãn." Lạc Vân Hi cách cửa sắt, bình tĩnh nói.

Người coi ngục ngẩn ngơ: "Nhan phủ doãn ư? Cái này . . . sợ là chúng ta không làm chủ được."

"Ta muốn gặp hắn." Giọng nói của Lạc Vân Hi không có bất kỳ gợn sóng gì.

Chưa từng có nhìn thấy một cô gái bị giam tại Tông nhân phủ còn có thể bình tĩnh như thế, bình thường là cô gái khác đều đã khóc lóc rối rít, cai ngục không khỏi gật đầu: "Được, để ta đi nói với thủ lĩnh, báo lên cho cô nương."

Cai ngục không chạy được bao xa đã tìm được trưởng ngục, nói việc này.

Trưởng ngục là nam tử trung niên, hắn im lặng suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói: "Mọi việc đều phải làm theo quy củ, tạm thời gác việc này lại, ba ngày sau còn phải thẩm vấn nữa."

Người cai ngục "dạ" một tiếng, trở lại nói lại cho Lạc Vân Hi, cũng chỉ nói Nhan đại nhân tiến cung mà thôi.

Lạc Vân Hi cũng không tin, cũng không định nói gì, thật sự nếu muốn rời khỏi phòng giam này, nàng có thừa biện pháp. Nàng móc cái túi vải trắng nhỏ Cửu Khúc Chỉ cho nàng ra rồi mở nó, bên trong rõ ràng là một ít bột phấn màu xanh nhạt.

Để trước mũi ngửi một cái, một số trí nhớ quen thuộc dâng lên, nàng cố gắng nhớ lại thành phần độc dược này.

Sau một lát, lính canh ngục đưa thức ăn đến, nàng vừa nghĩ đến buổi tối, nắm ngân châm thử độc, sau khi xác định an toàn mới bắt đầu ăn. Đại khái Đoan Mộc Triết đã thưởng, nêm cơm được làm rất mềm, chẳng qua nàng cũng chỉ ăn vài miếng, đã nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

May mà bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, trên giường trải một tấm chiếu, mà không phải đệm, nằm xuống là có thể ngủ, chỉ là có hơi nhiều muỗi.

Lạc Vân Hi không ngủ được, vẫn híp mắt, thỉnh thoảng đưa tay đuổi muỗi, thực sự là đáng ghét.

Đột nhiên, nàng cảm giác có tiếng bước chân tới gần phía này, Lạc Vân Hi đột nhiên mở hai mắt ra, ngọn đuốc ảm đạm từ ngoài khe cửa sắt rơi vào, nàng nghe thấy có người nắm chìa khoá mở khoa cửa ra, âm thanh giữa ban đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.

Nàng lặng yên đứng lên không một tiếng động, nắm túi nhỏ trong tay, đi thẳng tới góc tường đứng.

Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân hơi yếu vào, kèm theo một giọng nói quen thuộc: "Lạc Vân Hi, ngươi ở đâu?"

Người tới là Trung Sơn Vương.

Lạc Vân Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đi ra từ trong góc tường tối đen, sắc mặt rất khó coi: "Ngươi lại làm ta sợ."

Nghe được giọng nói của nàng, Trung Sơn Vương lần mò đi tới, khúc quanh rất tối, nhưng đứng gần, vẫn nhìn được mơ hồ khuôn mặt của đối phương.

"Ai doạ ngươi, ta đi tới không phải đã tạo ra tiếng rồi sao?" Thân mình cao lớn của Trung Sơn Vương dừng lại trước mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, "Bình thường ta đi lại đều không có thanh âm, chính là dọa ngươi sợ... lá gan ngươi so với ta tưởng tượng quả thật nhỏ hơn nhiều."

Lạc Vân Hi biết nam nhân này xuất quỷ nhập thần đã quen, nhíu mày nói: "Ngươi lấy được chìa khoá sao?"

"Không." Trung Sơn Vương giơ giơ sợi dây thép trong tay lên.

Nếu như không phải vì không muốn đưa tới hiểu lầm không cần thiết, hắn cũng sẽ không dùng thứ này, trực tiếp bẻ gãy khóa là được.

Mắt Lạc Vân Hi trong bóng tối cong lên: "Thì ra ngươi cũng biết loại hành động đầu trộm đuôi cướp này."

"Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai sao?" Nụ cười của Trung Sơn Vương rất đắc ý.

"Không phải ngươi nói không cứu ta, để ta tự lo lấy sa ? Sao lại tới?" Lạc Vân Hi bĩu môi, dựa vào tường không nhúc nhích.

Trung Sơn Vương hừ nhẹ một tiếng: "Ta chưa nói gì tới chuyện cứu ngươi cả."

"Vậy ngươi tới làm gì?"

"Để xem một chút xem ngươi đã chết hay chưa?"

Lạc Vân Hi không bị lời của hắn làm sợ hãi, cười lạnh nói: "Bây giờ thấy rồi đấy, ta sống rất tốt."

Trung Sơn Vương cười rộ lên: "Đúng vậy, ngươi sống rất tốt, thật sự là muốn chết cũng chưa chết được, ngươi đúng thật là mạng lớn."

Lạc Vân Hi nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng mà, ta sợ sẽ bị muỗi cắn chết, lần này, ngươi đến chết cùng ta đi."

Một người bị muỗi cắn, không bằng hai người bị cắn, không chừng da thịt mềm non Trung Sơn Vương, muỗi chỉ cắn một mình hắn.

Nghĩ tới đây, tâm tình nàng tốt lên rất nhiều cong môi cười.

Trung Sơn Vương cười thấp nói: "Được, chẳng qua chỗ chúng ta đứng bây giờ dường như là tổ muỗi!" Hắn nói, không một tiếng động bước ra cách xa nàng một bước dài.

Lạc Vân Hi nhíu mày, nghe hai tiếng "ong ong" bên tai, một con muỗi làm người ta ghét bay tới, nàng cũng không thèm nhìn tới, vung tay, chuẩn xác nhanh chóng nắm con muỗi, rồi tay buông thi thể nó ra.

Lúc huấn luyện tại rừng rậm nhiệt đới, muỗi, cây ăn thịt người nàng đều đã gặp, loại muỗi nhỏ này không tính là gì, chỉ là chúng bay qua bay lại rất nhiều làm phiền đến giấc ngủ của nàng.

Trung Sơn Vương cười, đi đóng cửa sắt thông gió lại, lập khắc ngăn ánh nến ngoài phòng lại, năng lực nhìn ban đêm của hắn vô cùng tốt, chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, con ngươi sáng quắc quắc: "Ta nói này, ngươi mới mặc quần áo đẹp mắt một chút, ngay cả muỗi cũng bị ngươi hấp dẫn rồi."

Nàng mặc một bộ váy có áo mỏng màu vàng nhạt kết hợp với váy hoa sen Bạch Tú, quả nhiên là cực kỳ đẹp, so với hắn tưởng tượng xinh đẹp hơn nhiều!

Lạc Vân Hi im lặng, không trả lời mà hỏi lại: "Trên người ngươi bôi cái gì?"

Trung Sơn Vương khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, ta bôi phòng dược muỗi đốt, chẳng qua là lúc đi vội vàng, quên lấy cho ngươi một chút."

Lạc Vân Hi hơi cau mày, chợt xông lại, đưa tay dùng sức nhéo một cái trên cánh tay hắn.

Khóe mắt Trung Sơn Vương kéo nhẹ, cũng không rút tay, mặc cho nàng nhéo: "Nha đầu ngốc, ngươi thù dai như vậy sao? Chẳng phải đó là ta giúp ngươi sao? Hơn nữa, trên cánh tay ngươi ta dùng chút kỹ xảo, sau cơn đau một chút lúc đó ngươi còn đau sao?"

Đau thực sự là chỉ cảm thấy thoáng cái lúc đó thôi, sau này cũng không còn cảm giác nữa, chỉ là dấu vết xanh tím kia thực sự nhìn thấy mà phải giật mình, khó trách cả nàng nhìn thấy cũng giật mình, có lẽ là đã thực sự dùng kỹ xảo.

Nói thì nói vậy, ánh mắt Trung Sơn Vương vẫn xẹt qua một chút đau lòng, nâng tay kéo ống tay áo của nàng lên, dịu dàng nói: "Nhìn đi, đã không sao rồi còn gì?"

Lạc Vân Hi cúi đầu, thấy khuỷu tay quả nhiên trắng trẻo như thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng cắn răng nói: "Đau, như vậy không có nghĩa là chưa từng đau, dựa vào cái gì hả? Ta muốn làm Lạc Phi Dĩnh đau thôi!"

"Ai, chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, bổn vương thấy đệ nhất mỹ nhân đó không vừa mắt, đương nhiên phải để cho nàng ta cũng dính chút nước miếng của người khác chứ." Trung Sơn Vương có chút ủy khuất nói. Tin rằng việc này vừa qua, thanh danh Lạc Phi Dĩnh sẽ phải phải chịu ảnh hưởng cực lớn. Thấy Lạc Vân Hi vẫn là không thoải mái, hắn duỗi cánh tay qua: "Ngươi nhéo đi."

Nói rồi, hắn bấm trên cánh tay mình một cái, lập tức hiện ra một mảnh xanh tím, Lạc Vân Hi trợn mắt há mồm, Trung Sơn Vương lại làm như không có chuyện gì xoay người lại.

Bỗng nhiên, nàng ngửi thấy hương vị canh gà nồng đậm, quay đầu lại nhìn, Trung Sơn Vương cầm trong tay một hòn dạ minh châu, ánh sáng trắng như tuyết, soi sáng giữa hộp cơm lớn, bên trong có một cái cốc, đựng canh gà đầy đủ sắc hương vị, bên cạnh là một chén cháo gạo.

Lạc Vân Hi nuốt nước miếng, đưa tay muốn nắm lấy.

"Hử?" Trung Sơn Vương ngăn cản nàng, "Qủy tham ăn!"

Mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, nàng đâu tham ăn chứ, buổi chiều chỉ ăn chút cơm, dù sao thức ăn nơi này cho dù tốt, cũng không sánh được với Lạc phủ.

Trung Sơn Vương bưng cháo và canh gà ra, hai tay hai thứ, nói: "Này, cháo gạo này thả vài loại nguyên liệu, cũng tốt cho việc dưỡng dạ dày, nhưng cháo này không được ăn nhiều, ta chỉ cho ngươi nửa bát, canh gà là để làm ấm dạ dày, cũng chỉ có thể uống nửa bát."

"Được rồi, cho ta!" Lạc Vân Hi tới lấy cháo.

Trung Sơn Vương đưa cho nàng, dặn dò: "Uống chậm rãi thôi, đừng vội vàng."

Lạc Vân Hi tất nhiên cũng yêu quý dạ dày mình, cầm muỗng lên chậm rãi múc, hương thơm hòa vào miệng, so với cháo dưỡng dạ dày đã uống ở Vân Các còn tốt hơn, nàng khen một tiếng.

Dung mạo Trung Sơn Vương đều nhiễm ý cười, đợi nàng uống xong, dịu dàng nói: "Ta đút ngươi uống canh gà."

Mặt Lạc Vân Hi đen xì: "Ai muốn ngươi đút!"

Trung Sơn Vương không theo ý nàng, múc một muỗng canh, dùng giọng dụ dỗ: "Ngươi không uống ta uống đó." Nói xong đưa vào trong miệng mình.

. . . Đây không phải là trò của người lớn và trẻ con sao?

"Đợi một chút!" Lạc Vân Hi thừa nhận, bây giờ nàng rất muốn nếm canh gà này, nếu Trung Sơn Vương uống, nàng lại không được uống.

"Ta tự uống!" Nàng cắn chặt môi nói.

"Vậy thì thôi, vẫn là để ta uống đi. Ta cũng đang đói bụng." Trung Sơn Vương lại chuẩn bị uống.

"Ngươi đáng chết!" Lạc Vân Hi tức giận chửi một tiếng, đưa tay cướp bát trong tay hắn.

Bất đắc dĩ Trung Sơn Vương lại không nhường chút nào, nắm chặt chén nhỏ trốn tránh, nửa giọt canh gà cũng chưa vương ra ngoài.

"Quên đi, ngươi uống đi!" Lạc Vân Hi ngừng tay, không khom lưng vì ba đấu gạo! Nàng suýt nữa vì một chén canh gà mà mất hết mặt mũi, lập tức buồn bực xoay người lại.

Trung Sơn Vương xuống giường, vòng gót chân tới trước nàng, tỉ mỉ nhìn kỹ sắc mặt của nàng, trầm giọng nói: "Ta sai lầm rồi, ta không giành với ngươi nữa."

Đưa canh gà đến tay nàng.

Lạc Vân Hi nói: "Ta không muốn uống, vào lúc này không có tâm tình để uống."

Thân mình to lớn của Trung Sơn Vương ngồi xổm xuống, mắt và ánh mắt của nàng đối diện, ăn nói khép nép: "Được rồi, ngươi uống đi, ta xin ngươi uống đó."

Lạc Vân Hi thấy hắn như thế, không nhịn được cười "xì" một tiếng, tiếp nhận chén nhỏ, nói: "Ta đành cố hết sức vậy."

Khóe miệng Trung Sơn Vương nhếch lên nụ cười, đưa tay thu thập chén cháo vào hộp cơm.

Gian ngoài vang lên tiếng bước chân, truyền đến giọng nói nghi vấn của cai ngục: "Lạc tiểu thư, vừa rồi có âm thanh gì vậy?"

Lạc Vân Hi đáp: "Ta đang học thuộc lòng, sao vậy, Nhan đại nhân muốn gặp ta sao?"

"Không có." Cai ngục lắc đầu, "Không còn sớm nữa, cô nương nghỉ ngơi đi." Nói rồi lui ra.

Uống xong canh gà, Lạc Vân Hi buồn ngủ nằm ở trên giường, đuổi Trung Sơn Vương đi.

Trung Sơn Vương ngồi ở giường đầu, nhắc nhở nàng: "Nha đầu không có lương tâm, ta vừa quên nói cho ngươi, ta bôi dược phòng muỗi rất hữu hiệu, ở gần ta cũng sẽ không bị muỗi cắn được, không tin ngươi đến bên cạnh ta đi."

Lạc Vân Hi oán hận nói: "Ngươi có ý gì?"

Mặt Trung Sơn Vương đầy vô tội: "Ta không có ý gì, ta chỉ lo lắng cho ngươi sợ tối, ở nơi này ngủ tạm cả đêm thôi." Hắn bước hai chân tới, tựa vào một đầu của chiếc giường.

"Ta không sợ tối!"

"Ai, phòng giam và bên ngoài không giống nhau." Trung Sơn Vương thở dài.

Lạc Vân Hi hỏi ngược lại hắn: "Nhưng ngươi ngủ ở một đầu, muỗi không phải hoàn toàn bị xua đến bên ta sao?"

Trung Sơn Vương "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, cho nên ngươi đến bên cạnh ta ngủ đi."

"Ngươi có ý định gì?" Lạc Vân Hi lên án.

"Không phải ta có ý định gì, là ta cố ý." Trung Sơn Vương kéo dài âm điệu.

Lạc Vân Hi im lặng không nói, Trung Sơn Vương cũng không nói chuyện, trong phòng giam rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh Lạc Vân Hi bóp chết muỗi, tứng tiếng nối tiếp từng tiếng.

Trung Sơn Vương khoanh hai tay, để ở sau gáy, tựa ở đầu giường hơi ẩm ướt.

Lạc Vân Hi cũng không phải không chịu nổi muỗi, mà là nhìn Trung Sơn Vương nhàn nhã không có việc gì, trong lòng nàng liền tức lên, từ trên giường ngồi dậy, bò về phía Trung Sơn Vương.

Trung Sơn Vương vụng trộm liếc mắt nhìn, khóe miệng hiện lên ý cười sâu thêm.

Lạc Vân Hi bò qua, đưa tay đã tìm thấy đai lưng trên áo dài màu xanh của hắn, hơi dùng sức, liền mở nút thắt đai lưng ra, sau đó cởi áo của hắn. Trung Sơn Vương kinh ngạc nắm chặt tay nàng, run giọng hỏi : "Ngươi làm gì?"

Lạc Vân Hi liều mạng, quỳ trên người hắn, chân ngăn chặn chân hắn, không cho hắn động đậy, hai cái tay nhỏ thoải mái cởi áo của hắn, trong miệng còn nói: "Không được nhúc nhích!"

Cái tư thế này thực sự mập mờ, động tác này thực sự như đang khiêu khích, Trung Sơn Vương không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, ngăn nàng lại, giọng nói run rẩy: "Đừng, đừng thế này . . . "

Hai tay Lạc Vân Hi lôi kéo, áo ngoài của Trung Sơn Vương liền bị nàng lột xuống, Trung Sơn Vương cảm giác cả người đều nóng nóng lên, nhìn nữ tử trước mặt, cả trái tim đều đang run rẩy, ngồi dậy cản nàng, đại não choáng váng: "Hi nhi . . ."

Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Đột nhiên hắn rất sợ, sợ không kiềm chế mình, giờ khắc này, chỉ muốn ôm chặt nàng.

"Ngươi cút đi! Ta chỉ muốn y phục của ngươi thôi!" Lạc Vân Hi lấy áo của hắn chạy đến một đầu khác của giường nằm ngủ.

Lạc Vân Hi thở phào một cái, nếu như không phải vì phòng muỗi, nàng sẽ không bao giờ quấn quần áo của con sói này! Trên y phục này rõ ràng có hương thơm của dược phòng muỗi, thế nên vừa nằm xuống, quả nhiên muỗi không bay đến nữa.

Trung Sơn Vương chỉ mặc áo trắng mỏng nhất thời khó mà từ trong kích động bình tĩnh lại, không nói gì nhìn Lạc Vân Hi.

Một đêm đến hừng đông, không nói chuyện.

Trên áo ngoài của Trung Sơn Vương ngoài hương thơm của dược, còn có một mùi hương đặc hữu của nam tử thành thục, có thể là do vừa tắm rửa không bao lâu, còn kèm theo hương vị thơm mát thoang thoảng, cho nên Lạc Vân Hi không bài xích, vừa mới một lúc đã ngủ rất say.

Sáng sớm ngày hôm sau, lại bị tiếng vang của cửa sắt đánh thức.

Lính cai ngục mở cổng sắt, thả đồ ăn sáng đến trên ván ở hông cửa nói: "Lạc tiểu thư, đây là đồ ăn sáng."  

Lạc Vân Hi xoa mắt, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Trung Sơn Vương, ván giường trống trơn, người cũng không thấy đâu.

Lính cai ngục đóng cửa sắt lại, ngay tầng bên trong cửa cũng tỉ mỉ nâng lên cho nàng, trong phòng giam, tối mờ.

Lạc Vân Hi có cảm giác không đúng lắm, giờ này là buổi sáng sao?

Tuy nàng thường ngủ nướng, nhưng đồng hồ sinh học nhưng cực kỳ chuẩn, thời gian này tuyệt đối không phải là sáng sớm, hay là nói, thời điểm tối hôm qua nàng ngủ vốn dĩ không phải đêm?

Góc khuất truyền ra tiếng ho nhẹ của Trung Sơn Vương, Lạc Vân Hi cảm giác tâm trạng yên ổn, lật người xuống giường.

Trung Sơn Vương nhanh chân đi tới, thấp giọng hỏi : "Có thể trả y phục cho ta trước hay không?"

Lạc Vân Hi lúc này mới nhớ tới quần áo hắn còn trên người mình, bèn xoay người, vung cả chiếc áo lên ném cho hắn: "Tiếp lấy."

Trung Sơn Vương mặc thêm áo ngoài, không thể nghi ngờ là trên chiếc áo nhiều hơn một mùi sữa thơm, khóe môi hắn nhếch lên một tia nụ cười thỏa mãn.

"Hiện tại giờ gì rồi?" Lạc Vân Hi hỏi hắn.

"Mới canh ba, lúc này mà đưa đồ ăn sáng đến, là sợ ngươi bị đói, hay là có ý khác đây?" Trung Sơn Vương nói đến đây, ánh mắt lạnh lẽo hẳn xuống.

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng đi tới chỗ cửa sắt, nâng bát cháo lên, cổ tay phải xoay một cái, ngón tay có thêm một chiếc ngân châm, đâm vào bát cháo, dựa vào ánh sáng xuyên quakhe cửa vào, có thể thấy rõ, một đầu ngân châm đã đen lại.

Nàng cười lạnh một tiếng, tiện tay ném bát chao xuống mặt đất, "lạch cạch" một tiếng, cháo nóng hổi văng hết ra ngoài, một con chuột từ chỗ tối chạy tới liếm cháo trên đất, chỉ một lát, liền lăn ra, sau đó ưỡn bụng chết ngay trên mặt đất.

Bên ngoài, dưới ngọn đèn dầu mờ tối, cai ngục và trưởng ngục đứng đối diện, nghe được tiếng vang, trong ánh mắt của nhau thấy được sự hoảng sợ.

"Thành." Giọng trưởng ngục có chút run rẩy.

"Vào xem thử sao?" Cai ngục hỏi thăm dò.

"Đúng." Trưởng ngục trả lời, hai người rón ra rón rén tới gần cửa nhà lao, phòng giam này ở cuối cùng, là một gian phòng đơn, ngăn cách khá xa với những phòng giam khác.

Bên trong yên lặng không một tiếng động, đủ để thấy, người đã chết.

Cai ngục móc chìa khoá ra, mở cửa sắt, ánh sáng len vào, hắn híp mắt, đi vào.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh như băng chuẩn xác nắm cổ họng hắn, làm một nửa tiếng kêu của hắn cũng không phát ra được, trưởng ngục nhìn thấy hắn đi vào, cũng lớn mật đi vào theo.

Dưới chân bị thứ gì đó giữ lại một cái, hắn thở nhẹ một tiếng, ngã lăn ra đất, duỗi tay lần mò, rõ ràng là cỗ thi thể, doạ đầu hắn chảy đầy mồ hôi.

"Ba!" Cửa sắt bị đóng lại, tiếng khóa đặc biệt rõ ràng.

Tầng của bên trong cũng không đóng lại, cho nên ở đây dần dần sáng lên.

Trưởng ngục nhìn thấy Lạc Vân Hi lạnh lùng đúng trước người, lập tức hồn vía lên mây hét lên: "Quỷ!"

Tiếc thay, giọng nói đã bị bẻ gẫy trong cổ họng.

Lạc Vân Hi đạp lên cai ngục ngất đi một cước cho hắn lăn sang một bên, bóp chặt cổ trưởng ngục, thấp giọng hỏi: "Ai sai khiến các ngươi hạ thủ?"

Trưởng ngục bị doạ mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, nghiến răng không nói.

"Ta thấy, miệng hắn thật không thành thật chút nào." Giọng nói của Trung Sơn Vương bỗng nhiên xuất hiện.

Trưởng ngục không thể tin được mà nhìn lại, nhưng cuộc đời này của hắn đều rất ít nhìn thấy Trung Sơn Vương, lập tức, phòng tuyến trong lòng đều hỏng hết, hắn không có hình tượng chút nào quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ: "Trung, Trung Sơn Vương, sao ngài lại ở chỗ này?"

"Mưu hại bổn vương, có thể cũng không phải một mình ngươi có tội, ta nghĩ, trên dưới cả nhà ngươi, già trẻ lớn bé vì chuyện ngươi làm mà phải trả giá rất lớn." Trung Sơn Vương đi tới trước mặt hắn, ở trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh như băng.

Trưởng ngục vội vàng nói: "Ta khai! Là Lạc Thái Úy!"

Lông mày Trung Sơn Vương nhíu lại, nhìn về phía Lạc Vân Hi.

Mặt Lạc Vân Hi hiện lên sự thấu hiểu, vỗ một cái vào gáy trưởng ngục, cả người trưởng ngục mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Nàng thản nhiên nói: "Có lẽ là hắn cảm thấy để lại kẻ gây họa là ta, sẽ uy hiếp đến nữ nhi hữu dụng nhất với hắn, hắn lại không muốn ai biết một bí mật ta nắm giữ, không tiếc giết người trong ngục."

"Bí mật gì vậy?" Trung Sơn Vương hỏi.

Lạc Vân Hi cũng không nói cho hắn, quét mắt về phía hai người co quắp trên đất, cũng không để việc này trong lòng, nói: "Bây giờ ta trở về phủ một chút."

Nàng đi tới cửa sắt, ngay cả chìa khoá cũng chưa lấy, cây ngân châm cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng quay, chiếc khóa tinh xảo trong tay nàng như một khối sắt hỏng, dễ dàng mở ra.

Mắt Trung Sơn Vương lộ ra sự kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ rằng nàng còn có nghề thật tài tình này, xem ra, phòng giam này quả nhiên giam không được nàng!

Lạc Vân Hi đi ra khỏi địa lao, trèo ra từ tường Tông nhân phủ, rẽ vào một con đường nhỏ trở lại Lạc phủ.

Trung Sơn Vương đứng dưới hiên Tông nhân phủ, kêu lên: "Cửu Sát, đi mang hai người trong địa lao xuống xử lý."

Cửu Sát vâng lời.

Trên đường phố không có một bóng người, bầu trời phía đông lộ ra ánh sáng mờ ảo, Lạc Vân Hi dẫm xuống ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đứng trong phòng nghị sự ở Lạc phủ.

Lạc Kính Văn khoác áo chạy đến, phía sau là người bị kinh động trọng phủ.

"Ngươi...ngươi sao bây giờ lại ở đây?" Giọng nói của Lạc Kính Văn run rẩy.

Cả người Lạc Vân Hi lạnh lẽo, tóc dài bị nàng cởi xuống, nới lỏng buộc sau gáy, đỉnh đầu bị sương làm ướt nhẹp, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn lạnh lẽo, nàng phun ra một câu vô cùng rõ ràng: "Thắp hết đèn trong đại sảnh lên."

Mọi người không nhúc nhích, ánh mắt nàng rét căm căm lập tức bắn về phía Lý Tài.

Lý Tài chạy nhanh vào phòng nghị sự, thắp hết nến lên, chẳng biết vì sao, ánh mắt Tam tiểu thư làm hắn cảm thấy khắp người phát run.

Lạc Vân Hi đi tới chỗ cao nhất ngồi xuống, Lạc Kính Văn không dám đi vào, cứ đứng ở cửa, hỏi lần nữa: "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"

"Bắt một con mèo lại đây!" Lạc Vân Hi ra lệnh.

Lý Tài đang muốn đi, Lạc Kính Văn quát lên: "Không cho phép kẻ nào đi!"

Lạc Vân Hi chậm rãi móc ra một cái túi nhỏ màu trắng từ trong lòng, đứng ở trên thềm, ánh mắt xẹt qua sự khát máu: "Như vậy, phụ thân, vậy thì ngươi chịu chút thiệt thòi thử một chút độc dược nữ nhi mới nhất làm vậy."

Tay phải nàng đẩy bốn góc túi ra, bột phấn bên trong dưới ánh đèn chiếu rọi càng lộ ra màu lục quỷ dị!

Lạc Vân Hi đứng lên, từng bước từng bước chậm rãi đi về hướng Lạc Kính Văn.

"Tam tiểu thư điên rồi, túm chặt nàng lại!" Lạc Kính Văn kêu to.

Nhiều thị vệ xông tới, Lạc Vân Hi cũng không sợ, nhếch môi cười, giơ cái túi lên, thổi một cái về phía một tên thị vệ xông tới đầu tiên, mấy hạt bột phấn lập tức chui vào cổ hắn, hắn một tiếng kêu thảm, hắn dường như nổi cơn điên bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

Những thị vệ khác sợ hãi liền lùi mấy bước.

Mọi người dựa vào ánh nến nhìn lại, cổ tên thị vệ kia rữa nát một đám lớn, đều bị doạ mặt tái mét, không có ai còn hoài nghi thứ Lạc Vân Hi cầm trong tay không phải độc dược.

"Ta, ta đi bắt mèo." Lạc Kính Văn chưa từng thấy độc tính mạnh như vậy, thuốc bột quỷ dị như vậy, giọng nói trở nên run rẩy.

"Đáng tiếc, đã muộn, không phải sao ?" Lạc Vân Hi đe dọa hắn.

"Không, không muộn." Lạc Kính Văn vừa quay đầu lại, một đầu gối tự nhiên khụy xuống dưới ngã xuống đất.

Mắt Lạc Vân Hi lộ ra sự xem thường, Lạc Ôn quyết định thật nhanh, phi thân ra ngoài, ôm một con mèo trắng vào.

"Thôi, hiện tại ta không có tâm tình." Lạc Vân Hi đá văng con mèo kia ra, nói: "Lạc Thái Úy, ngươi phải biết, độc dược này của ta, chạm vào người sẽ khiến da thịt thối nát, nếu ăn phải, da thịt đều sẽ thối nát, thối rữa mà chết. Nếu như ngươi muốn thử, lúc nào cũng có thể tìm ta." Thực ra nàng cũng không biết độc này có độc tính như vậy, bởi vì chính nàng cũng đụng vào, nhưng cũng không làm sao một chút nào.

Có thể, sư phụ đã sớm bồi dưỡng được cơ thể kháng độc cho nàng!

Lạc Kính Văn gắt gao trừng nàng.

Lạc Vân Hi đi qua bên cạnh hắn, thấp thấp giọng nói: "Còn có, ta đã nói ngự chuyện Bình Ngọc Mai ra, nếu ta chết, lập tức sẽ có người bẩm báo chuyện này cho thánh thượng, cả Lạc gia sẽ chôn cùng ta, không một kẻ nào trốn thoát."

Lạc Kính Văn tức đến mức cả người run rẩy, hắn biết, chuyện tối qua bại lộ rồi!

Run lẩy bẩy đứng lên từ dưới đất, giọng hắn bình tinh lại, quát lên: "Tự nhiên đờ ra làm gì, cần làm gì thì đi làm đấy đi!"

Trên đại sảnh Tông nhân phủ, Lạc Vân Hi ngồi trên ghế bằng gỗ lê, thoải mái uống trà.

Trung Sơn Vương từ bên ngoài đi vào, đoạt lấy ly trà trong tay nàng: "Bụng đói uống trà, sẽ làm dạ dày bị tổn thương!"

Lạc Vân Hi bĩu môi, nhưng chú ý tới có vài người theo sau Trung Sơn Vương vào.

Cửu Sát bưng tới một cái chén nhỏ khảm viền vàng, mở nắp chén ra, một bát cháo bát bảo thơm ngát.

Vừa rồi, Trung Sơn Vương vẫn đi theo sau lưng Lạc Vân Hi, sau khi Lạc Vân Hi về Tông nhân phủ, cứ ngồi trong đại sảnh không một bóng người.

Lúc này, Tông nhân phủ còn chưa mở cửa, thị vệ trực đêm cũng chẳng biết đi đâu.

Sau khi Trung Sơn Vương rời khỏi đây, mãi không thấy quay lại, thì ra là đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng.

"Ngươi ăn cái gì?" Nàng hỏi.

"Ta đã ăn rồi." Trung Sơn Vương đáp, nhìn nàng húp cháo, trên mặt không che giấu nổi ý cười thỏa mãn.

Canh năm, cửa lớn của Tông nhân phủ rốt cục cũng mở ra, sáng sớm Nhan Thiếu đã ngồi xe ngựa đến.

Lạc Vân Hi ngồi không nhúc nhích, Trung Sơn Vương và Cửu Sát lặng yên biến mất.

Cửa chính đại sảnh truyền đến âm thanh thị vệ nắm chìa khoá mở khóa, một giọng nói trong suốt vui vẻ nói: "Sáng sớm hôm nay hãy để Lạc phủ tiểu thư ra thẩm vấn trước, cũng cho Thái tử một câu trả lời."

Sau khi cửa mở ra, thị vệ kia nhìn thấy Lạc Vân Hi ngồi ở bên trong, sợ hãi kêu một tiếng: "Ai?" giơ đao ra trước, che ở trước mặt Nhan Thiếu Khanh.

"Là Nhan phủ doãn sao?" Lạc Vân Hi lễ phép đứng lên.

"Ngươi là... Lạc Tam tiểu thư sao?" Mặt Nhan Thiếu Khanh đầy trấn định.

"Đúng vậy. Ta muốn nói chuyện riêng với Nhan đại nhân."

Thị vệ tức giận nói: Đại nhân, saobnàng ở chỗ này? Trong đó chắc chắn có âm mưu!"

Nhan Thiếu Khanh cười, mặt không sợ hãi phất tay một cái: "Lui ra!"

"Có dũng khí." Lạc Vân Hi thấy hắn không phải người sợ chết, khen một câu.

"Sao ngươi lại có thể ra đây?" Phía sau Nhan Thiếu Khanh, cửa bị mở ra, nắng sớm mỏng manh xuyên qua hai bên cửa sổ chiếu vào.

"Chuyện này, đại nhân có thể hỏi thăm trưởng ngục." Nàng biết, Trung Sơn Vương đã sắp xếp xong xuôi, trưởng ngục và cai ngục sẽ chịu oan ức cho nàng.

Lạc Vân Hi rút khăn tay hoa ngọc lan ra, nói: "Đại nhân có biết cái này không?"

Sắc mặt Nhan Thiếu Khanh lúc nhìn đến chiếc khăn tay này, lập tức thay đổi, "sưu" một cái xông lại, mắt mở to nhìn chiếc khăn tay kia, Lạc Vân Hi mặc hắn đưa khăn tay qua đó, thản nhiên chú ý thần sắc hắn thay đổi.

"Dung Khuynh . . . " Nước mắt trong mắt hắn rưng rưng ở vành mắt, hắn vuốt ve khăn tay, động tình lẩm bẩm.

Mãi một lúc sau, hắn ngẩng đầu hỏi: "Chiếc khăn tay này, ngươi có được từ đâu?"

Lạc Vân Hi nói: "Là di nương ta giao cho ta, nói đại nhân nhìn thấy chiếc khăn tay này, nhất định sẽ giúp ta tránh được cửa ải khó khăn này."

Nhan Thiếu Khanh trầm ngâm một lát, hỏi: "Di nương ngươi tên là gì?"

Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ta không biết."

"Tiểu thiếp của Lạc Kính Văn sao? Nàng sao lại có này chiếc khăn tay?" Nhan Thiếu Khanh rất nghi ngờ.

Lạc Vân Hi cười nói: "Như vậy đi, Nhan đại nhân, đêm nay giờ Tuất ba khắc, ta hẹn di nương ra gặp ngươi được không?"

Nhan Thiếu Khanh trịnh trọng gật đầu: "Đêm nay ta sẽ cho người mang xe ngựa tới của sau của Lạc phủ chờ các ngươi."

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng.

Nhan Thiếu Khanh nói: "Vụ án này của ngươi, ta sẽ giúp ngươi kết thúc."

Có chuyện Lạc Phi Dĩnh bắt nạt Lạc Vân Hi trước, Nhan Thiếu Khanh bỏ đi tội danh giúp Lạc Vân Hi rất nhanh, còn phái xe ngựa đưa nàng hồi phủ.

Lạc Vân Hi không khỏi suy nghĩ, chiếc khăn này công lao rất là lớn, lẽ nào di nương thật sự là thanh mai trúc của Nhan Thiếu Khanh?

Về Lạc phủ là một chuyện, Lạc Vân Hi đã đi gặp Tam di nương, nói việc này.

Tam di nương một câu cũng không chịu nói nhiều, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt lã chã như khóc, dường như nghĩ đến rất chuyện xưa, nói chuyện cùng nàng lúc cũng là mất tập trung.

Lạc Vân Hi thấy trạng thái của nàng không tốt, dặn nàng đi nghỉ ngơi, tự về Vân Các.

Tề Sính Đình nhận được tin tức, vẫn đang chờ nàng trở lại Vân Các, gặp mặt liền kéo tay nàng hỏi han .

Thì ra ngày hôm qua nàng tới Tông nhân phủ, chỉ tiếc Thái tử ra lệnh xuống, bên ngoài trông coi quá nghiêm, không cho phép nàng vào thăm viếng.

Lạc Vân Hi hỏi nàng chuyện có liên quan đến Nhan Thiếu Khanh.

"Nhan đại nhân sao?" Tề Sính Đình suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhan gia là một trong các đại gia tộc, thừa kế thừa tước vị khai quốc công thần và chức vị chính Nhất Phẩm trấn Quốc Đại tướng quân, địa vị tại Thiên Dạ Quốc rất cao, mấy đại gia tộc, ta cũng không biết hết, ngươi xem mấy lần cung yến này, người của đại gia tộc thân phận cao quý, đều rất thần bí."

Nói đến đây, ánh mắt của nàng ấy bất chợt tối sầm lại, cúi đầu không nói một lời, sắc mặt cũng nổi lên một chút tái nhợt.

"Sao vậy?" Lạc Vân Hi giật mình.

Vành mắt Tề Sính Đình đỏ lên, nức nở nói: "Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện cũ, ngược lại, nên tránh những người trong gia tộc lớn kia xa một chút, bọn hắn luôn tự cho mình là đúng, vốn dĩ xem thường những người bình thường chúng ta, nhất là của các thế gia, rất là bạc tình."

Lạc Vân Hi phát hiện nàng lời nói chứa đầy hàm ý , lẩm bẩm một tiếng : " Thế gia nam tử ? " Nàng nhớ không lầm , Quân gia là tứ đại thế tộc đứng đầu chứ?

Tề Sính Đình kích động đứng lên nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Hi nhi, ta và ngươi đi dạo đi."

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, không muốn hỏi nhiều.

Cùng ngày, Đoan Mộc Triết và Đoan Mộc Kỳ lần lượt tới thăm nàng, chẳng qua là không gặp được Cửu Khúc Chỉ.

Buổi chiều, nàng đưa Tam di nương ra cửa sau của Lạc phủ, Tam di nương vẫn rất hồi hộp nắm tay, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Cách đó không xa, quả nhiên có một chiếc xe ngựa, Lạc Vân Hi và Tam di nương lên xe ngựa, người đánh xe thuần thục đánh ngựa rồi khỏi Lạc phủ, đi rất lâu, dừng lại ở một tửu lâu trong thành.

Lạc Vân Hi xuống xe nhìn, trên mặt là ba chữ "Bát Trân Lâu."

Lúc vào trong, lúc Nhan Thiếu Khanh mặc áo xanh nhìn thấy Tam di nương, thất thanh kêu: "Duyệt Nhi!"

Tam di nương quỳ xuống, nước mắt ràn rụa: "Nhị thiếu gia, Duyệt Nhi thất lễ."

Lạc Vân Hi cho dù nghĩ như thế nào, cũng bị tình cảnh này làm khiếp sợ, Nhị thiếu gia? Tình cảnh tình nhân gặp gỡ sao lại thế này?

Mày Nhan Thiếu Khanh nhíu chặt: "Duyệt Nhi, sao ngươi . . . những năm này có sao không? Ta cũng không ngờ ngươi sẽ ở Lạc phủ, đây là nữ nhi của ngươi sao?" Hắn giật mình liếc nhìn Lạc Vân Hi.

Tam tiểu thư phế vật hắn từng nghe nói rất nhiều, chỉ là ngàn lần vạn lần, cũng sẽ không ngờ nàng thực ra là nữ nhi của Duyệt Nhi!

Tam di nương cúi đầu, giọng nói yếu ớt đáp: "Nàng là con gái ta, vô cùng tinh nghịch, khiến người bận lòng rồi."

Nhan Thiếu Khanh thấy nàng còn quỳ, vội vươn tay nâng nàng dậy: "Nói gì vậy? Lúc ta thấy chiếc khăn liền kinh sợ, trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn không ngờ đến lại như vậy."

Tam di nương đứng lên, phủi sạch bụi trên đầu gối, quay đầu nhìn Lạc Vân Hi, nói: "Hi nhi, ta và Nhan đại nhân trò chuyện, con . . . ra ngoài đợi chúng ta, đừng có chạy lung tung."

Nhan Thiếu Khanh nói: "Để nàng ở lại đi, không phải người ngoài mà."

Tam di nương lắc đầu: "Thôi, nàng từ nhỏ đã bị ta dạy hư mất rồi, ra ngoài đi."

Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, lui ra ngoài, khép cửa.

Nàng không vội, rồi sẽ tìm hiểu rõ ràng chuyện này.

Không ngờ Tam di nương ở Lạc phủ chịu bị ức hiếp nhiều như vậy còn có lớn chỗ dựa thế này!

Nhan gia là một trong tứ đại thế gia, gia thế hùng mạnh, không phải có thể nhìn là Lạc gia bằng nửa con mắt thôi sao.

Mặc dù không đủ để xác định Tam di nương và Nhan gia đến cùng có quan hệ gì, nhưng quan hệ của Tam di nương và vị phủ doãn Tông nhân phủ Nhan Thiếu Khanh này tương đối thân thiết, nguyên nhân trong này tất nhiên là không đơn giản như vậy!

Nàng muốn nghe trộm thử xem, nhưng hai tên thị vệ của Nhan Thiếu Khanh lại giữ chắc cửa, nàng âm thầm lặng lẽ xuống lầu, từ một đầu khác đi vào một gian phòng sát vách gian phòng kia.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro