Chương 2: Trò Cười Của Cả Kinh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử thân hình cao lớn nhảy lên đầu tường

Lạc Vân Hi không đợi hắn đứng lại, xông về phía trước từng bước, một chưởng vỗ đến

Hắn đứng trên vách tường, phượng mâu hẹp dài bắn ra một tia tức giận

Phía trên vô cùng tĩnh lặng, phía dưới lại náo loạn: "Thích khách, thích khách ở hướng kia!"

Lạc Vân Hi bị đánh, ngã xuống bờ tường, cố gắng cuộn thân mình lại, giảm sự đau đớn đến tối thiểu

Phượng mâu chợt lóe, đánh giá toàn cục, đây là lần đầu tiên có người dám can đảm khiêu khích sự uy nghiêm của hắn như vậy

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Lương gia chuẩn bị xe ngựa, hộ tống hai vị tiểu thư đến kinh thành

Lạc Vân Hi nhìn thấy Lạc Nguyệt Kỳ sắc mặt liền tái nhợt, đáy mắt còn thâm đen, hiển nhiên đêm hôm qua nghỉ ngơi không được tốt

Tối hôm qua nàng trong lúc ngủ tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện trong phòng có một gã nam tử xa lạ đang nói chuyện, phía sau màn nhìn rõ hai thân ảnh. Trong đầu nàng chỉ có hoảng sợ, sao có thể chú ý đến bộ dáng thích khách như thế nào!

Cho nên, nàng căn bản không nghĩ tới Lạc Vân Hi

Phía sau có ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm xe ngựa

Tam tiểu thư Lạc gia, không phải sớm có thanh danh phế vật tiểu thư Thiên Dạ quốc sao?

Người nói nàng kém cỏi bất tài, tuy là thiên kim tiểu thư nhưng cầm kỳ thi họa không tinh thông bất cứ thứ gì, ngay cả khâu vá cũng là dốt đặc cán mai

Ba năm trước đây, Lạc thái úy mang theo gia quyến đến sinh thần thái hậu, vì vị tam tiểu thư này báo danh biểu diễn tài nghệ cho thái hậu xem, đến phiên nàng lên đài, ở cung điện sợ tới mức thất thanh khóc rống lên, chỉ trong một lần trở thành trò cười lớn trong kinh thành

Yến tiệc sau lại hậu đậu đánh vỡ ly ngọc, làm cho thái hậu tức giận, đuổi tam tiểu thư đi ngay trong đêm

Này đó, đều là do hắn nghe được

Bởi vì hắn rất ít khi tham gia yến tiệc

Nhưng mà nghe qua lời đồn, tựa hồ cũng không thể quá tin

____

Hai tháng sau, Lạc Vân Hi cũng đến được kinh thành của Thiên Dạ quốc___ Dạ Đô

Trong kinh thành có năm mươi vạn dân cư, là một trong mười kinh thành lớn nhất

"Ta cuối cùng cũng đã trở lại, vẫn là Dạ Đô phồn hoa nhất!"

Lạc Nguyệt Kỳ nhấc rèm kiệu, kích động nhìn cửa thành nguy nga, ngự lâm quân uy nghiêm đứng đó

Lạc Vân Hi mở mắt, quay đầu thấy nơi đây quả là một nơi phồn hoa thịnh thế, một đám dân chúng vây quanh xe ngựa chỉ trỏ

"Lạc thái úy thật sự gọi phế vật kia trở lại!"

"Ba năm trước đây phế vật này thiếu chút nữa bị thái hậu chém, thế nhưng còn dám trở về!"

"Ta có biểu huynh làm người hầu trong phủ thái úy, mọi người trong phủ đều biết phế vật này là một cô nương hoa si! Nhìn thấy nam nhân đều ngây ngốc..."

"Ta cho ngươi biết một bí mật, thúc thúc ta cũng là người hầu trong đó, tận mắt nhìn thấy phế vật kia ngây ngốc trước lục hoàng tử..."  

Thanh âm nói chuyện của bách tính cũng không nhỏ, Lạc Nguyệt Kỳ đương nhiên nghe thấy được, nàng quay đầu nhìn Lạc Vân Hi, trong mắt hiện lên tia khinh miệt cùng trào phúng

Lạc Vân Hi nhìn lại hướng xe ngựa, thị vệ điều khiển xe ngựa đi chậm lại, coi như không nghe thấy lời bàn tán của dân chúng

Thế cho nên, những lời nghị luận ngày càng nhiều

"Dừng xe"

Thanh âm trong trẻo của Lạc Vân Hi bỗng dưng vang lên, xe ngựa "Dát" một tiếng rồi dừng lại

Xa phu còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, một thân ảnh nhỏ gầy lập tức ra khỏi xe, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào đám người

Dân chúng còn không kịp phản ứng, gió lạnh tự nhiên gào thét bên tai, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, đã dừng lại trên cổ của một nam tử trẻ tuổi

"Đem lời ngươi vừa nói lặp lại một lần nữa!"

Thình lình xảy ra việc ngoài ý muốn, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh xe ngựa liền chìm vào mảnh yên tĩnh

"Ngươi là ai?" Nam tử trẻ tuổi nhất thời không tránh kịp, ánh mắt chạm phải con ngươi băng lãnh của nữ tử, rùng mình một cái

Khóe miệng Lạc Vân Hi lãnh mạc gợn lên, cao giọng nói: "Không biết ta? Các người đều không biết ta, liền ở trong này vũ nhục thanh danh của ta?!"

"Nàng là phế vật của Lạc gia!" Có người mẫn cảm phản ứng, kinh hoàng la lên

Nam tử trẻ tuổi không khỏi giật mình, muốn nhanh chóng tránh thoát lực đạo của Lạc Vân Hi nhưng lại thất bại

Lạc Vân Hi nâng giọng, thanh âm đủ cho mọi người có thể nghe rõ được: "Bị phế vật ta đây bắt, muốn trốn cũng không thoát được, ngươi chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng sao!"

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của nam tử liền đỏ lên một mảng lớn

Hắn nghe được thanh âm hít lạnh của những người xung quang, cơ hồ không ai tin, một nam nhân to lớn như vậy lại bị một tiểu cô nương gầy yếu chế phục

Có người bắt đầu đả kích

"Đồ Tứ, ngươi còn thất thần làm chi?"

"Chạy mau a, nha, ngươi không phải là ngay cả phế vật cũng không bằng chứ?"

"Đừng nói với ta, ngươi ngay cả một tiểu cô nương cũng không đánh lại!"

Đồ Tứ gương mặt tím lại, thẹn quá hóa giận, không lưỡng lự, gỡ tay nàng đẩy ra

Lạc Vân Hi căn bản muốn phản kích, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng chỗ thị vệ hộ tống

Xe ngựa nàng cưỡi cách xa hơn năm mươi thước, mặc dù một đám người kia đều nhìn thấy, nhưng lại không có người nào ý muốn giúp ra tay. Tất cả đều đứng ở xa quan sát

Trong lòng Lạc Vân Hi có một cỗ hàn khí, trong phút chốc nắm lấy cổ tay Đồ Tứ, quay đầu lại quát lớn: "Các ngươi còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì? Mau trói hắn lại!"

Thanh âm của nàng có vài phần sắc bén, mọi người cũng muốn đi đến

Nhưng nghĩ đến đại phu nhân đã phân phó, bọn họ có chút chần chờ

Lúc này Lý Tài mới chậm rãi đi đến bên người của Lạc Vân Hi nói: "Tam tiểu thư, bỏ đi, trở về quan trọng hơn, lão gia ở trong phủ chờ sẽ sốt ruột"

Bỏ đi?

Lạc Vân Hi trong lòng cười lạnh

Nàng bị khinh miệt nói có thể bỏ! Bị đánh nói có thể bỏ!

"Được, bỏ đi!"

Nàng chậm rãi nói ra ba chữ kia, cầm lấy tay của Đồ Tứ tăng thêm lực đạo

Đồ Tứ cắn chặt răng, nghe thấy tiếng "Rắc rắc" rung động. Bởi vì thấy Lạc Vân Hi thân hình bé nhỏ, không hề đề phòng, nên lúc này tay mới bị nàng điều khiển.  

Lý Tài đã hơn bốn mươi tuổi, là đại tổng quản của phủ thái úy, vô cùng khôn khéo, nhưng một tay trói gà không chặt

Đồ Tứ bất ngờ bị như vậy, nhất thời cũng không kịp phản ứng

"Phanh!" Một tiếng thật lớn, bụi đất bay lên, mọi người vội vàng né tránh

Lý Tài bị đánh văng ra xa, máu văng khắp nơi, hắn kêu thảm một tiếng, đưa tay che mặt

Lạc Vân Hi thấy rõ mũi của hắn bị gãy, máu dâng lên, con mắt bị tím bầm

"Đem hắn bắt lấy!"

Lý Tài ngồi dưới đất rống giận

"Khoan đã!" Lạc Vân Hi đưa tay ngăn cản bọn thị vệ xông lên, thản nhiên nói: "Vừa mới nói quên đi, hay là Lý đại tổng quân mau quên như vậy!"

Lý Tài trong lòng nén giận!

Hắn cố gắng đứng lên, nghĩ thầm đây là lần đầu tiên hắn bị đối xử như vậy. Đường đường là một đại tổng quản, lại bị chỉ định đi ngàn dặm xa xôi đến đón hai thứ nữ không được cưng chiều thì thôi, hiện tại còn bị tai họa như vậy

Khẩu khí lúc này thập phần không cam lòng: "Tam tiểu thư, hắn đem lão nô đánh thành bộ dạng như thế này, người còn không để ý sao?"

Vị tam tiểu thư này từ trước đến nay tính tình yếu đuối, gặp chuyện thường xuyên chảy nước mắt

Ở Lạc phủ tất nhiên cũng... Không có địa vị

Người như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không để nàng vào mắt

Lạc Vân Hi trào phúng cong môi: "Trước ngươi hắn cũng vũ nhục thanh danh của ta, thậm chí còn động thủ với ta, ngươi cũng bị hắn đối xử như vậy, liền chịu không nổi sao? Ngươi nói như vậy, người ngoài còn tưởng rằng chủ tử trong Lạc phủ là người không đứng đắn!"

Thanh âm của nàng chậm rãi mà sâu kín, nhẹ nhàng mà nhợt nhạt, nghe thì rất dịu dàng, nhưng lại làm cho sau lưng một mảnh ướt át

Giờ phút này muốn làm lớn chuyện, e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng

Nô tài không lễ phép với chủ tử, ở Thiên Dạ quốc sẽ không có... không gian sinh tồn

Lý Tài sắc mặt xanh trắng, cắn răng nói: "Nô tài đi quá giới hạn, toàn bộ đều do tiểu thư xử trí"

"Được rồi" Lạc Vân Hi nhẹ nhàng cười, nhìn về phía đám thị vệ vây quanh Đồ Tứ như hổ rình mồi, mâu quang chợt híp lại, quát lạnh: "Mang về phủ!"

Nàng vốn quyết định trước đem Đồ Tứ bắt về phủ trước, sau đó nói với thái úy, mặc kệ thế nào nàng cũng phải ra oai phủ đầu trước, sau đó ở trong Lạc phủ yên ổn sống qua ngày!

Về phần Lý Tài... Chỉ là một giáo huấn nho nhỏ mà thôi!

____

Phủ thái úy ở phía đông chiếm bốn mươi mẫu đất, phòng ốc trăm phòng, rường cột đều được trạm trổ tinh xảo, hành lang khúc khuỷu, đại khí thong dong

Lúc này trong sảnh lớn hội tụ đông đủ, đứng cách đó vài nơi vẫn có thể nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của thái úy đại nhân: "Là ai làm?"

Lý Tài mới thay qua y phục, nước mắt trên mặt tung hoành, chỉ về phía Đồ Tứ nói: "Lão gia, hắn ở bên đường nói xấu tam tiểu thư, nô tài một lòng muốn bảo vệ chủ, kết quả bị đánh thành bộ dạng này! Cầu lão gia làm chủ cho nô tài!"

Hắn tùy ý bóp méo sự thực  

Khóe miệng Lạc Vân Hi gợi lên nụ cười, cười như không cười, ánh mắt Lạc thái úy đột nhiên chuyển hướng đến phía Lạc Vân hi

Nữ nhi này sao... Hắn nhăn mi mắt

Trong sảnh chật ních, có người đang ngồi trên ghế, Lạc Vân hi cũng không vội đến, nàng thong dong đứng ở bên ngoài, đánh giá từng người một

So với Lạc Nguyệt Kỳ không được bình tĩnh như vậy

Nàng vốn bằng tuổi với Lạc Vân Hi, chỉ so với nàng nhỏ hơn bảy tháng, mười ba tuổi, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ. Suốt ba năm ở thôn quê, nhất thời không thể thích ứng được với không khí uy nghiêm của gia tộc

Đầu cúi xuống thật thấp, hai tay nắm chặt góc áo, dáng điệu cực kỳ bất an

Lạc Kính Văn nội tâm do dự, trong lòng đã thấy sự đối lập giữa Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ, rõ ràng phản ứng của Lạc vân Hi không nên như thế này

Trong nháy mắt, Lạc Vân Hi cảm giác giác được có ánh mắt đang dán sát trên người mình, nhưng trên mặt nàng lại làm bộ như không biết

Nghe xong Lý Tài khóc lóc kể lể, vẻ mặt Lạc Kính Văn vô cùng tức giận

Không nghĩ tới, nữ nhi vừa trở về, đã có thể áp chế lời đồn, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới

Lạc Vân Hi nhân cơ hội nhấc lên tà váy, quỳ rạp xuống đất, đáy mắt lộ vẻ cầu xin: "Phụ thân, người nhất định phải thay nữ nhi làm chủ! Lời nói của Đồ Tứ là do biểu huynh của hắn cũng là người hầu trong Lạc phủ chúng ta nói ra. Người trong phủ không thích nữ nhi cũng không quan trọng, nhưng bọn họ lại không niệm tình ân đức của phụ thân, đưa ra lời đồn bậy bạ, hãm hại không chỉ là nữ nhi, còn là toàn bộ Lạc phủ a!"

Lạc Kính Văn ngẩn ra, dĩ nhiên trong đầu hiểu được

Đúng vậy, việc hôm nay tuy rằng nhắm vào Lạc Vân Hi, rồi sao lại không phải mặt mũi của Lạc phủ chứ?

Việc này bởi vì liên quan đến tính mạng, nên Đồ Tứ vội vàng vàng nói tên biểu huynh Đồ Cương

Sắc mặt Lạc Kính Văn xanh mét, cả giận nói: "Gọi Đồ Cương tới đây cho bản úy!"

Người gọi là Đồ Cương kia chính là người mới được thăng chức quản sự ngoại viên

Chỉ chốc lát sau, một gã sai vặt trên mặt đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh. Vừa tiến vào liền quỳ xuống trước mặt Lạc Kính Văn, run rẩy

Hắn đang muốn giải thích, Lạc kính Văn lại hung hăng quát lớn: "Cẩu nô tài, Lạc phủ không phải là nơi ngươi có thể nói linh tinh"

Tâm tình hắn giờ phút này cực kỳ không vui

Vừa nghĩ tới hạ nhân trong phủ sau lưng bàn luận về nữ nhi của mình, phá hủy thanh danh Lạc phủ, hướng trên mặt hắn bôi đen, hắn liền hận không thể giết người!

"Lão gia, nô tài oan uổng!" Đồ Cương còn muốn nói xạo

Đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một đôi giày thêu hoa, hắn sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu

Lạc Vân Hi từ trên cao nhìn xuống, đôi phượng mâu lạnh như dao nhỏ, lạnh lùng nhìn thẳng hắn

Chẳng hiểu tại sao, Đồ Cương cảm thấy cả người run rẩy

Khuôn mặt tam tiểu thư này vẫn không thay đổi là mấy, nhưng vì sao khi hắn bắt gặp gương mặt kia lại cả thấy sợ hãi?

Là ánh mắt của nàng!

Lạnh như băng không có tình cảm gì!

Thấy rõ hết thảy sự sắc bén, làm sao tiểu cô nương mười ba tuổi lại có ánh mắt như vậy!

"Oan uổng ngươi? Thân đệ của ngươi cũng oan uổng ngươi? Đồ gia chỉ có ngươi ở trong Lạc phủ làm người hầu, hắn có thể nghe được tin tức về ta, không phải thông qua ngươi, thì có thể thông qua ai?" Lạc Vân Hi rõ ràng từng chữ phun ra rành mạch

"Nô tài không biết" Đồ Cương chột dạ cúi đầu

"Cho dù ngươi không biết, thân là quản sự của Lạc phủ, ngay cả thân đệ đệ cũng quản không tốt, tùy ý hắt chậu nước bẩn lên người chủ tử, đối với việc này ngươi còn tư cách làm quản sự sao? Ngươi còn có thể diện đối diện với chủ tử của mình sao?"

Giọng nói của Lạc Vân Hi vô cùng sắc bén.  

Lạc Vân Hi thanh sắc nghiêm nghị, không chỉ làm Đồ Cương sợ tới mức chân tay luống cuống, mà còn làm cho Đồ Tứ sợ đến co quắp bủn rủn

Con mẹ nói, ai nói tam tiểu thư Lạc gia là phế vật, hắn liền liều mạng với người đo!

Người này nếu là phế vật, khắp thiên hạ tin chắc không ai bình thường!

Giờ phút này, trong lòng đem Đồ Cương hận chết, cảm thán chính mình coi như xong!

Không chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, toàn bộ Lạc gia cũng đều lâm vào kinh sợ

Lạc Kính Văn trên mặt thập phần kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm nữ nhi này, quả thực không thể tin được, nàng lại dám dùng thanh âm lớn tiếng như vậy để nói chuyện?

Chẳng lẽ ở thôn quê ngây ngốc ba năm, lá gan thật sự có thể lớn lên sao?

Hắn gật gật đầu, mở miệng nói: "Hi Nhi nói đúng, Đồ Cương, ngươi làm cho bản úy thất vọng rồi! Người đâu, đem hai người này đem hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ thái úy, để răn đe!"

Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị kéo xuống, chỉ trong chỗ lát, bên ngoài đại sảnh truyền tới tiếng "Ba ba ba"

Lạc Kính Văn lúc này mới vừa lòng nói: "Hi Nhi, Kỳ Nhi, lại đây thỉnh an mẫu thân vào di nương đi"

Đi theo Lạc Nguyệt Kỳ vấn an, Lạc Vân Hi trong lòng âm thầm tính toán

Lạc Kính Văn có một thê năm thiếp, đại phu nhân sinh một nữ nhi, tức là đại tiểu thư. Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, lại sinh ra được một nam hài. Đứa con được đại phu nhân nhận làm con thừa tự, còn đại di nương một năm trước đã ngã xuống nước mà chết đuối

Nhị di nương mất sớm. Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi. Tứ di nương có một nữ nhi là tứ tiểu thư Lạc Băng Linh. Ngũ di nương là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt Kỳ

Trong đó Lạc Vân Hi, Lạc Nguyệt Kỳ, Lạc Băng Linh cùng năm sinh ra, chỉ kém tháng. Lạc Phi Dĩnh so với các nàng lớn hơn hai tuổi

Lúc này, tam di nương đang ở phật đường lễ phật, đại thiếu gia đang ở trường học, Lạc Phi Dĩnh cũng không ở nhà

Lạc Kính Văn giải thích, Lạc Phi Dĩnh được lục hoàng tử hẹn ra ngoài đi thưởng sen

Vẻ mặt đại phu nhân đắc ý, Lạc Phi Dĩnh ở Thiên Dạ quốc có danh xưng đệ nhất mỹ nữ, vài vị hoàng tử đều muốn thân cận với nàng

Lạc Kính Văn nói: "Các ngươi trước về viện của mình đi, buổi tối hôm nay trong hoàng cung có yến hội, các ngươi đi đến thỉnh an mẫu thân của mình đi!"

Ánh mắt dừng lại trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng cùng thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó không muốn gặp ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ tên ngươi muốn gặp, cho nên buổi tối, ngươi an phận một chút cho ta, nếu lại gây chuyện cho ta...."

Trong lời nói có uy hiếp

Lạc Vân Hi cười lạnh, đây được gọi là phụ thân sao, đời trước thân nhân của nàng có phải cũng như vậy?

Nàng không kiêu ngạo siểm nịnh đáp: "Nữ nhân tự biết có chừng mực"

Nàng nghĩ, nên đi nhìn tam di nương. Tại sao nàng trở về, lại không đi ra gặp nàng? Dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của khối thi thể này

Xuân Liễu cùng Hạ Đào đi theo phía sau, ba người đi qua hoa viên, bỗng nhiên có một thứ gì đó muốn đánh tới trước mặt nàng

Mặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh đi

Đưa mắt nhìn xuống, trên mặt đất có một chiếc bánh bao thịt trắng bóng

Đã bị cắn một miếng, thịt tràn ra bên ngoài

Lạc Vân Hi trong lòng vô cùng tức giận, cố nén đi xuống, phượng mâu lại hướng về phía trên cây

Một thiếu niên mày rậm mắt to ngồi ở trên cây cười ha ha, cười lại cảm thấy không thích hợp, đi xuống vừa thấy Lạc Vân Hi vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có ủy khuất, cũng không có chạy trốn!

"A? Không phải là ở thôn quê đến ngu si rồi chứ?"

Đoan Mộc Kỳ từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt hàm chứa thẩm vấn Lạc Vân Hi, đột nhiên hướng hai nha hoàn ở phía sau nói lớn: "Uy, tiểu thư nhà các ngươi có phải choáng váng rồi hay không?"

Khóe mắt Lạc Vân Hi hiện lên sự lạnh lẽo, nam nhân này, y phục trên người đều được may bằng vải hàng thượng đẳng, tính chất mềm mại, loại này cùng với loại mặc trên người thích khách ngày đó giống nhau, tất không phải người bình thường

Nàng xoay người nhặt lên chiếc bánh bao thịt kia, trái xoa phải bóp, khóe môi mỉm cười

"Ngươi, ngươi không phải choáng váng, mà là điên rồi!"

Đoan Mộc Kỳ thấy cử chỉ quái dị của nàng, bừng tỉnh đãi ngộ mở miệng

Từ "A" còn chưa nói xong, thân hình còn chưa trở về trạng thái cũ, trên tay Lạc Vân Hi đã cầm bánh bao ném đi

Bánh bao nhân thịt thẳng tắp nhét vào miệng đang mở lớn của hắn

"A!" Xuân Liễu cùng Hạ Đào thấy vậy cũng la hoảng lên

Bánh bao bị ném trên mặt đất dính đầy cát còn không nói, thịt trong bánh bao bị ném vào miệng của hắn nhất thời liền phi xuống yết hầu

"Khụ khụ khụ____" Đoan Mộc Kỳ bị sặc đến mức sắc mặt đỏ bừng "Phi" mộ tiếng ra sức phun ra, tức giận hai mắt hiện lên tia lửa!

Lạc Vân Hi cười đến vô hại: "Công tử, bánh bao này hương vị không tồi chứ? Ai nha, tất nhiên là không tồi, nếu không từ trên cao rơi xuống như vậy, công tử còn không chê bẩn xuống lấy ăn?"

"Ha ha" Xuân Liễu nhịn không được lớn tiếng cười, nhưng lại vội vàng kìm lại

"Ngươi, ngươi phế vật này!"

Lồng ngực hắn tức giận như muốn nổ tung, lời nói của Lạc Vân Hi kia giống như là trong một phen quét tan tôn nghiêm trong lòng hắn

"Ta là một phế vật, không cần ngươi nhắc nhở" Lạc Vân Hi cười hì hì, căn bản không để lời này trong lòng

Đùa giỡn người nam nhân này, tâm tình của nàng liền trở lên tốt vô cùng

Đoan Mộc Kỳ từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, sao có thể chịu đựng được sỉ nhục như vậy? Hắn không khỏi tức giận, chỉ vào bánh bao dưới mặt đất

"Lạc Vân Hi, ngươi đem bánh bao này toàn bộ ăn hết cho ta! Nếu không, bổn hoàng tử sẽ đích thân động thủ!"

Hoàng tử sao?

Lạc Vân Hi nghĩ đến vừa rồi Lạc Kính Văn nhắc đến lục hoàng tử. Đại phu nhân nhắc tới hắn vẻ mặt rất kiêu ngạo

"Đem bánh bao ăn hết toàn bộ?"

Lạc Vân Hi nhíu mày, chân phải đạp lên, dẫm nát bánh bao trên mặt đất

"Ngươi!" Đoan Mộc Kỳ vô cùng tức giận

"Bánh bao hảo đen a!" Lac Vân Hi nhặt lên kiệt tác của chính mình, hướng về phía Đoan Mộc Kỳ

"Ngươi muốn làm gì?" Đoan Mộc Kỳ phòng bị hỏi

Chết tiệt, hắn sao lại sợ Lạc Vân Hi, phế vật này?

Bất quá, vừa rồi, nàng ném bánh bao sao lại chuẩn như vậy?

"Muốn ăn không?" Lạc Vân Hi ung dung hỏi

Đoan Mộc Kỳ nhìn bánh bao đen như mực, dạ dày tràn đầy một trận ghê tởm, trợn mắt nhìn nàng  

Lạc Vân Hi nhìn gương mặt tuấn lãng của Đoan Mộc Kỳ đang biến sắc, trong lòng mừng thầm, nói ra lời vô cùng thê lương cùng bi ai: "Ta không muốn ăn, ta có thể không ăn sao?"

Đoan Mộc Kỳ nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn nàng

Lạc Vân Hi cắn môi dưới, làm ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất: "Van cầu ngươi, đừng để cho ta ăn cái này, được không? Ta van cầu ngươi..."

Đoan Mộc Kỳ trong lòng nhảy loạn

Nha đầu này tuyệt đối là người điên!

Nếu ngay từ đầu nàng cầu hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hiện tại, việc này vô cùng quỷ dị! Sắc mặt của phế vật này thay đổi vô cùng nhanh

Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân

Đoan Mộc Kỳ trong lòng chợt lóe, Lạc Vân Hi đã lớn tiếng cầu xin: "Ta cầu người, ta quỳ xuống cầu người còn không được sao?"

Nàng làm bộ như muốn quỳ xuống, Lạc Kính Văn hét lên một tiếng: "Khoan đã!"

Hắn tiến đến phía trước, hướng Đoan Mộc Kỳ thi lễ, cố gắng trấn định hỏi: "Thập nhị hoàng tử, nữ nhi nhà ta đắc tội với người sao?"

Hắn nhìn bánh bao đen trên tay Lạc Vân Hi, mặt biến sắc

Đây không phải là khi dễ Lạc Vân Hi, phải biết rằng, nơi này chính là Lạc phủ, căn bản là đánh vào mặt hắn

"Ngươi, ngươi..." Đoan Mộc Kỳ lúc này mới hiểu được, chết tiệt, hắn thế nhưng bị phế vật xỏ mũi!

Lạc Kính Văn tức giận đến thanh âm kích động: "Lạc gia chúng ta tuy rằng là thần tử hoàng thất, dù gì cũng là trọng thần trong triều, thập nhị hoàng tử tới phủ của bản úy nhục nhã, hoàng thượng nếu biết nhất định cũng sẽ không đứng về phía người!"

Đoan Mộc Kỳ vội vàng xua tay, cười hì hì: "Lạc thái úy, ta bất quá chỉ cùng tiểu thư nhà người nói giỡn mà thôi, người không cần để ở trong lòng"

Nói xong, hắn đưa tay đoạt lấy bánh bao trên tay của Lạc Vân Hi, tức giận nhìn nàng một cái, sau đó ném bánh bao ra xa

Lạc Kính Văn thấy biểu hiện của hắn như vậy, hít một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười: "Nguyên lại là nói giỡn, bản úy đã hiểu lầm người"

Nữ nhi này dù sao cũng không phải nữ nhi hắn sủng ái, hắn bất quá chỉ không muốn người khác mượn nữ nhi này cười nhạo hắn, thập nhị hoàng tử nghịch ngợm, nhưng cũng là đứa con của hoàng thượng, tốt nhất không nên đắc tội

Hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Vân Hi, đang muốn phê bình nàng vài câu, đã thấy nàng khôi phục thần sắc, ánh mắt mang theo ủy khuất vừa rồi đã không còn

Trong lòng bị kiềm hãm, nói: "Ta vừa mới nói cho di nương ngươi biết, ngươi đến nhìn nàng một cái đi"

Lạc Vân Hi thi lễ cáo lui, phía sau truyền đến thanh âm buồn bực của Đoan Mộc Kỳ: "Lạc thái úy, lục hoàng huynh còn chưa trở về sao?"

Thì ra, thập nhị hoàng tử này đến tìm lục hoàng tử

Phía sau Xuân Liễu cùng Hạ Đào không khỏi liếc nhìn nhau, trên mặt cũng là nồng đậm khiếp sợ

Chuyện vừa rồi, các nàng toàn bộ đều nhìn thấy, các nàng không ngờ tiểu thư lại làm ra thủ đoạn như vậy! Nếu đổi là ba năm về trước, tam tiểu thư nhất định sẽ ăn bánh bao kia, hơn nữa nếu bị Lạc thái úy bắt gặp, nàng cũng sẽ đem hết trách nhiệm thu về mình. Người khác đánh mặt nàng, nàng còn thay người khác giải thích, Lạc thái úy tuy rằng hoài nghi cũng không thể làm gì được.

Lạc Vân Hi đi đến chỗ không người, đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về phía Xuân Liễu

Xuân Liễu vội vàng đi tới: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Ngươi có biết đó là thập nhị hoàng tử không?" Lạc Vân Hi thản nhiên hỏi

"Có a, tiểu thư người không nhận ra sao?" Xuân Liễu kỳ quái hỏi

Thanh âm Lạc Vân Hi trầm xuống: "Ngươi biết còn dám cười hắn? Một tiếng cười này, hoàn toàn có thể lấy mạng của ngươi!"

Xuân Liễu nghĩ đến vừa rồi ánh mắt Đoan Mộc Kỳ tràn đầy lửa giận, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh: "Tiểu thư, nô tỳ sai rồi!"

Lạc Vân Hi ánh mắt chuyển nhu hòa: "Xuân Liễu, lần sau nhớ kỹ chớ để tai bay vạ gió"

Hai tháng ở cùng, tính nết của Xuân Liễu và Hạ Đào nàng cũng hiểu rõ. Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa rất tốt

Xuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt, nàng biết tiểu thư hiện tại đối đãi với nàng vô cùng tốt

Mà Hạ Đào rõ ràng không có được sự tín nhiệm của tiểu thư

Chú tớ đang nói chuyện, liền có mấy đạo thân ảnh vội vàng đi tới

Đi đầu là nữ tử trung niên, dáng người cao gầy, xiêm y màu tím, búi tóc đơn giản không có bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có lớp phấn mỏng, nhưng dấu không được hai mắt phù thũng,

"Là tam di nương" Xuân Liễu kinh hỉ thấp giọng kêu lên

"Tam di nương" Lạc Vân Hi tiến lên gọi một tiếng

Đây là mẫu thân ruột của nàng? Nghe nói tuổi cũng không lớn, so với đại phu nhân cũng mấy vị di nương kia..

"Tam tiểu thư, ngươi rốt cục cũng trở lại..." Tam di nương giữ chặt tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, xúc động không thôi

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn thân ảnh trốn sau cây đại thụ, liền cười một tiếng đỡ tam di nương đi

"Di nương, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện"

Các nàng đi một đoạn xa, Đoan Mộc Kỳ lúc này mới đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi

Tam tiểu thư này nhất định là trúng ta, hắn cũng mặc kệ lục ca, hôm nay nhất định phải tìm ra đáp án

Nghĩ vậy, hắn liền lặng lẽ đi theo

Đông viện là chỗ ở của các tiểu thư, Lạc Vân Hi ở trong một căn phòng đã cũ

"Đứa nhỏ, ba năm nay ngươi chịu khổ..." Tam di nương nghẹn ngào cầm tay nàng

Lạc Vân Hi trong lòng than nhẹ, gặp qua nhiều người như vậy, chỉ có vị tam di nương này đối đãi với nàng thiệt tình tốt

Một phen hỏi han ân cần, tam di nương nói: "Ba năm nay, cầm kỳ thi họa có tiến bộ hay không?"

Lạc Vân Hi cả kinh, quay sang nhìn tam di nương

Đây là tình huống gì? Nàng không phải là phế vật sao? Như thế nào lại hỏi đến vấn đề cầm kỳ thi họa?

Đến ngay cả Xuân Liễu cũng không nhắc tới...

Tam di nương thấy vẻ mặt nàng không đúng, liền bỏ tay nàng ra, thanh âm rõ ràng nghiêm nghị lại: "Ngươi lười biếng sao?"

"Ta___" Lạc Vân Hi không biết nên trả lời thế nào

Trên mặt tam di nương vô cùng thất vọng: "Hi Nhi, nương đã nói, ngươi chính là danh môn khuê tú, ngươi không phải Lạc Phi Dĩnh nhưng ngươi cũng có cơ hội hơn nàng ta. Nhưng ngươi lại làm ta thất vọng, ngươi nói ta như thế nào... không thất vọng đây..."

Lời của nàng còn chưa hết, nước mắt đã chảy xuống

Lạc Vân Hi thấy nàng khó chịu, vội vàng nói: "Nương, ta với người vẫn hay nói giỡn!"

Sắc mặt của tam di nương không tốt, vỗ ngực nói: "Ngươi, đứa nhỏ này..."

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Lạc Kính Văn phái người đến thúc giục Lạc Vân hi, tuy nói là tiến cung tham gia tiệc tối, nhưng buổi trưa nhất định phải tiến vào cung trước để chuẩn bị

"Ba!"

Một thân ảnh tuyết trắng không kịp trở tay, chật vật ngã xuống mặt đất

Một đôi giày thêu hoa giẫm lên người hắn, khiến cho y phục trên người hắn bẩn một mảng lớn

"Thập nhị hoàng tử hảo tao nhã!" Lạc Vân Hi lạnh lùng mở miệng

Đoan Mộc Kỳ vừa sợ vừa giận, muốn giãy dụa nhưng lại cảm thấy sau gáy đau đớn khó nhịn

Nữ nhân này thế nhưng lại giẫm vào thiên trụ huyệt của hắn! Thật sự là rất chuẩn!

"Ngươi trước buông ra!" Đoan Mộc Kỳ kêu la

Lúc này nếu vẫn coi nữ nhân này là một phế vật, vậy Đoan Mộc Kỳ hắn chính là phế vật nhất Thiên Dạ quốc

Xuân Liễu cùng Hạ Đào nghe thấy tiếng chạy tới, chứng kiến cảnh này, tất cả đều ngây người

Lạc Vân Hi dùng ánh mắt cảnh cáo các nàng, hai người ngoan ngoãn yên lặng rời đi

"Lời nói ngươi nghe thấy hôm nay, tốt nhất chỉ nên giữ ở trong lòng" Nàng không chút để ý mở miệng

Thật ra nàng dám để hắn nghe, đương nhiên cũng không sợ hắn nói ra. Bất quá nàng không thích người khác đứng ở góc tường nghe lén chuyện của nàng

"Hảo, ta đáp ứng ngươi"

Đoan Mộc Kỳ cũng là một quân tử, trên lưng được buông lỏng, hắn liền đứng lên, cũng không thèm để ý đến tro bụi trên người, kinh ngạc hỏi: "Nguyên lại ngươi cầm kỳ thi họa đều tinh, ngươi luôn luôn ngụy trang!"

Lạc Vân Hi thản nhiên liếc hắn một cái, ngụy trang? Chủ nhân của khối thân thể này luôn ngụy trang, ngay cả khi bị phụ thân đuổi tới Dương thành hẻo lánh, nàng cũng ẩn nhẫn ba năm

"Nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng với ta" Lạc Vân Hi không đếm xỉa tới hắn, xoay người rời đi

"Khoan đã Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Kỳ vọt tới trước mặt nàng: "Ngươi có biết hôm nay tại sao trong hoàng cung tổ chức yến hội không?"

"Tại sao?"

"Trung Sơn vương thắng trận trở về, nên vì hắn tẩy trần đón gió"

"Ngươi lấy oán trả ơn?" Lạc Vân Hi nhíu mày

Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ lại thay đổi, cuống quýt tránh chiêu của nàng

"Đừng động thủ!"

Đoan Mộc Kỳ thu tay, xoa xoa trên quần áo, oán hận nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi nghĩ rằng ta muốn đánh ngươi sao? Ta chính là hảo tâm, sợ ngươi vì cái miệng mà gặp tai ương! Hừ, thật đúng là chó cắn Lã Động Tân, không nhận ra người tốt!"

Lạc Vân Hi mỉm cười, hắn vừa rồi khẩn trương như vậy, vậy Trung Sơn vương kia cũng không phải là nhân vật dễ đắc tội

"Tốt lắm, nói xong chưa?" Nàng hỏi

"Nha đầu vô lương tâm, ta còn chưa nói xong đâu. Bên ngoài là tẩy trần đoán gió, nhưng bên trong chính là tuyển chọn thái tử phi" Đoan Mộc Kỳ trừng mắt nhìn nàng

"Nga... Thái tử phi" Lạc Vân Hi gật gật đầu: "Này có liên quan đến ta sao?"

"Chẳng lẽ ngươi dấu mình nhiều năm như vậy, cam nguyện là một phế vật không phải vì muốn có ngày này sao?" Đoan Mộc Kỳ tức giận giậm chân

Lạc Vân Hi bật cười, khẽ thở dài: "Ngươi nghĩ rằng ta là vì vị trí thái tử phi? Như thế nào lại không cho rằng ta đang trù tính vị trí... hoàng phi của thập nhị hoàng tử?"

Đoan Mộc Kỳ hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, nghiêm mặt nhìn về phía nữ nhân trước mặt

Khóe môi Lạc Vân Hi vẽ lên độ cung, ánh mắt mang ý cười nhìn hắn, một đôi mắt trong suốt khẽ lưu chuyển

Tim của hắn không khỏi nhảy dựng

Trước mắt gương mặt này chưa nảy nở hết, nếu sau một thời gian không còn đường nét hài đồng, chắc chắn sẽ làm mê mẩn thiên hạ...

Lạc Vân Hi đột nhiên hồi phục thần sắc, cười giảo hoạt, xoay người rời đi, mị công của "Xà mỹ nhân" cũng không phải một sớm một chiều

Đoan Mộc Kỳ vừa giận vừa thẹn, sắc mặt đỏ sậm, tiếp tục đi theo phía sau nàng vài bước, đột nhiên nhớ tới cảm thấy không hợp

Xuân Liễu cùng Hạ Đào thấy tiểu thư đi ra ngoài, liếc nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi theo

Lúc này cửa lớn của Lạc gia vô cùng náo nhiệt

Lạc Vân Hi đi đến nơi đã thấy Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ ngồi trên xe ngựa phía sau đại phu nhân, mấy di nương còn ở cửa tiễn đưa

Tam di nương thấy Lạc Vân Hi đến, liền đi đến bên cạnh dặn dò

Đột nhiên có một đạo thanh âm bén nhọn cười nói: "Tam tiểu thư, lúc vào hoàng cung ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ mà trốn đi, miễn cho thái hậu phát hiện!"

Lạc Vân Hi mỉm cười, đáp: "Tứ di nương, người đây là đang cười nhạo ta phế vật sao? Hôm nay trong phủ có nô tài bị đánh mấy đại trượng vì việc này, lúc này tứ di nương lại nhắc tới, phụ thân mà biết, không biết sẽ xử trí di nương như thế nào?"

Tứ di nương bị nàng nói vậy, trong lòng hốt hoảng thầm mắt, tiểu tiện nhân! Nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Tam tiểu thư nói quá lời, ta bất quá chỉ là nói giỡn mà thôi"

Trong lòng hoảng sợ, phế vật này như thế nào lại thay đổi giống như biến thành người khác? Nhanh mồm nhanh miệng như thế?

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể lung tung" Lạc Vân Hi lạnh lùng liếc nàng một cái

Tứ di nương hừ một tiếng quay sang hướng khác

Lạc Vân Hi hướng tam di nương gật đầu, lên xe ngựa

Xe ngựa vừa chạy, bên tai nàng liền nghe thấy tiếng cười lạnh: "Một kẻ dở hơi, cự nhiên còn dám tiến vào hoàng cung? Mất hết mặt mũi Lạc gia chúng ta!"

Lạc Vân Hi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lạc Băng Linh đang nhìn mình, với ánh mắt chế giễu

Lạc Nguyệt Kỳ ngồi ở một bên, mang theo thái độ không liên quan đến mình

Thật ra, nữ nhân này thừa hưởng tính tình của tứ di nương... Đôi mắt của Lạc Vân Hi trầm xuống, đang muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại

"Có chuyện gì vậy?" Lạc Băng Linh nhấc rèm che hỏi

"Phía trước là xe ngựa của Trung Sơn vương, thỉnh các tiểu thư tránh một chút" Quản sự vội vàng chạy tới bẩm báo

Trung Sơn vương?

Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ đều cả kinh, rồi sau đó lại mừng rỡ, không dám tin liếc mắt nhìn nhau

Cứ như có thể thấy được xe ngựa của Trung Sơn vương... chính là chuyện cực kỳ hiếm gặp

Mà xe rũ xuống, bên trong xe yên tĩnh

Thanh âm xa xa của Lạc Kính Văn truyền đến, vô cùng rõ ràng: "Vương gia, cựu thần còn chưa kịp chúc mừng lần này người đại thắng trở về!"

Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên: "Lạc thái úy cùng gia quyến vào cung sao? Không biết bổn vương có cơ hội được thấy mặt đệ nhất mỹ nữ của Thiên Dạ quốc hay không?"

Bên trong xe ngựa, ba người đều khiếp sợ

Lạc Băng Linh hung hăng nắm chặt tay, mỹ nhân Thiên Dạ quốc, lại là mỹ nhân Thiên Dạ quốc! Lại là tiện nhân kia!

Lạc Nguyệt Kỳ lại cảm thấy kinh sợ, đại tỷ Lạc Phi Dĩnh thanh danh thế như đã muốn vang dội như vậy, ngay cả Trung Sơn vương là người ít xuất hiện trước mọi người, cũng nghe thấy kỳ danh

Lạc Kính Văn bất ngờ nói: "Dĩnh Nhi được lục hoàng tử gọi đi cưỡi ngựa, còn chưa trở về, chờ nàng hồi phủ, thần sẽ nói cho nàng biết"

Nam tử thở nhẹ một hơi: "Như thế, bổn vương hiện tại không thấy được"

Hắn nói xong, ánh mắt thản nhiên lại nhìn về phía rèm che mỏng của xe ngựa

Tâm tình Lạc Vân Hi căng thẳng, thanh âm này chính là thanh âm nàng nghe thấy được trong phòng của Lạc Nguyệt Kỳ ngày đó

Đường đường là Trung Sơn vương lại đến Dương thành làm một thích khách!

Nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi, nhìn Lạc Nguyệt Kỳ, nàng hiển nhiên không biết chuyện này

Khép hờ hai mắt, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, y phục thượng đẳng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, khẩu khí không nhanh không chậm... Nàng nhịn không được muốn lén nhìn hắn đến tột cùng là người như thế nào

Bên tai có lời khinh bỉ của Lạc Băng Linh: "Người thân phận cao quý như vậy ngươi có thể nhìn sao, cũng không sợ đau mắt!"

Lạc Vân Hi quay sang, cười nhìn nàng ta, khóe miệng ngày càng dương cao, tay ngọc vừa lật "Ba!" Xe ngựa không lớn, đột nhiên có tiếng thâm thúy vang dội

Nàng đưa tay về, nhẹ nhàng quăng quăng tay vài cái, tựa hồ để dãn gân cốt

Lạc Nguyệt Kỳ sợ đến ngây người

Nàng thấy phế vật Tam tỷ vung tay, đem Lạc Băng Linh cao ngạo đánh đến đầu tóc rối loạn

Má trái của Lạc Băng Linh mau chóng sưng lên, nàng ôm mặt thét chói tai: "Phế vật, ngươi làm cái gì!"

Khóe miệng Lạc Vân Hi có nét cười, giọng nói cực nhẹ: "Tứ muội muội, trước cho ngươi biết Lạc phủ gió thổi bên nào!"

Lạc Vân Hi ánh mắt chợt lóe, đưa tay nắm lấy Lạc Băng Linh, xốc màn xe, đem thân ảnh nhỏ xinh của nàng ném ra xe ngựa "Rầm"

Lạc Băng Linh sao có thể ngờ được nàng sẽ bị như vậy? Chỉ cảm thấy người rất nhanh từ trong xe ngựa ngã xuống đất nhanh như chớp

"Người tới a, có thích khách!"

Lạc Vân Hi linh hoạt nhào tới trên người Lạc Nguyệt Kỳ, gắt gao ôm nàng, kinh hoàng kêu to, một mặt cố gắng nhéo vào eo Lạc Nguyệt Kỳ

"A, đau____" Vẻ mặt khiếp sợ của Lạc Nguyệt Kỳ còn chưa tan đi, liền thống khổ hét lớn

"Mau nâng tứ tiểu thư lên!"

Lời nói vừa dứt, liền thấy sắc mặt xanh trắng của Lạc Kính Văn hiện ra, hắn thét chói tai: "Thích khách ở đâu?"

"Ta, ta không biết, vừa rồi mới nhảy ra từ ngoài cửa xe!" Lạc Vân Hi trợn tròn mắt nói dối

"Kỳ Nhi!" Lạc Kính Văn hiển nhiên không tin lời nói của nữ nhi phế vật

Lạc Nguyệt Kỳ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nàng tận mắt chứng kiến Lạc Vân Hi đem Lạc Băng Linh đẩy ra khỏi xe ngựa, đang muốn mở miệng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro