Chương570: Nhạc tế âm thầm đấu đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Hù dọa ta? Vân Khê ta cũng bị dọa sợ thật lớn" khóe môi Vân Khê lạnh  lùng nhếch lên, trên tay đột nhiên dùng sức, quyển sách nhỏ có bốn chữ  "Tàn Hoa bí lục″ hóa thành từng mảnh nhỏ.

"Ngươi......" Tả Hộ pháp tức giận, con mắt trợn trừng lên, Nội Tông cao  thủ khác bên trong Vân tộc rối rít hút không khí kinh hô. Đây chính là  Tàn Hoa bí lục, bảo vật của Vân tộc, chẳng lẽ cứ như vậy bị hủy ở trong  tay của nàng?

"Vân Khê, ngươi quá vong động rồi!" Chi trưởng lão dậm chân kêu đau,  sớm biết Vân Khê muốn phá hủy bí lục, nàng đã sớm đi qua ngăn cản rồi.

Lan trưởng lão cũng kích động theo: "Vân Khê, có việc thì cùng thương  lượng, ngươi cần gì phải làm việc vọng động như thế? Tàn Hoa bí lục đã  trải qua nhiều năm như vậy mới có cơ hội quay về Vân tộc, ngươi sao có  thể phá hủy nó đi như thế?"

Những cao thủ khác chưa quen Vân Khê lại càng xúc động phẫn nộ không  dứt: "Vân Khê, ngươi phá hủy Tàn Hoa bí lục, ngươi chính là người đắc  tội Vân tộc. Ngươi tại sao lại làm cho liệt tổ liệt tông Vân tộc như  thế...."

Ở bên tai là đủ loại trách mắng, Vân Khê cười lạnh, trên thực tế  quyển sách nhỏ nàng phá hủy căn bản là không phải là Tàn Hoa bí lục,  nàng làm sao có thể ngu xuẩn như thế, đem Tàn Hoa bí lục mang ra ngoài,  dẫn cao thủ tới tranh đoạt đây? Thực sự không thể đoạt được thứ đó, phải  nhớ nó trong đầu thì mới vững chắc. Sở dĩ xuất hiện một quyển sách nhỏ  như vậy, bởi vì sau khi nàng đến Vân tộc suy nghĩ cho bản thân, có thể  sẽ đụng phải một chút phiền toái. Vì để ngừa vạn nhất, nàng mới tạm thời  chuẩn bị một quyển bí lục giả, giờ phút này làm trò phá hủy nó trước  mặt Nội Tông cao thủ, chính vì muốn bày cảnh này ra cho bọn họ. Bọn họ  tất phải đem nàng làm như thần Phật mà cung kính, đả thương nàng, giết  nàng, bọn họ cũng sẽ không còn được nhìn thấy nội dung chân chính của  Tàn Hoa bí lục, bởi vì ngoài nàng trên đời này không một ai biết được  nội dung của Tàn Hoa bí lục.

"Aiz, các vị, những lời mọi người nói đều có đạo lý. Con người của ta  trời sanh tính manh động, không chịu nổi khi có người kích thích, cũng  không chịu nổi nửa điểm ủy khuất. Người khác nếu khuyên nhủ có thiện ý  có lẽ sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (không biết thì thôi, biết sẽ nói hết),  người khác nếu có lời ác độc, uy bức lợi dụ, ta sẽ ác độc với kẻ đó,  làm việc không có chừng mực. Bây giờ suy nghĩ một chút, ta cũng rất hối  hận. Một quyển Tàn Hoa bí lục nguyên vẹn như thế cứ như vậy bị phá hủy,  muốn đem nó chép lại một lần nữa, cũng không biết phí bao nhiêu thời  gian......" Vân Khê vừa lắc đầu thở dài, vừa làm bộ dáng hối hận.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn ái thê, trên mặt lạnh lùng, đáy lòng  thầm cười trộm. Vật nhỏ lại muốn bắt đầu làm chuyện xấu rồi. Người khác  không biết, hắn làm sao có thể không biết? Tàn Hoa bí lục hắn đã sớm nhớ  kỹ trong lòng, nàng bởi phá hủy một quyển sách nhỏ mà hối hận tỉnh lại  mới lạ.

Vân Trung Thiên khẽ nhếch môi, cười đến vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng khoan khoái như nước chảy mây trôi),  ý nghĩ của hắn cùng Long Thiên Tuyệt giống nhau như đúc. Có thể là cùng  Vân Khê chung đụng đã lâu, nàng mặt mày hơi vừa động, là hắn đã biết  nàng có ý đồ gì rồi.

Vân Mộ Phàm lại không như thế, thấy nữ nhi đích thân phá hủy Tàn Hoa  bí lục, hắn cũng nhịn không được thầm than đáng tiếc, nghĩ thầm nữ nhi  không nên vọng động như thế mới đúng, vì sao lần này lại lạnh lùng như  thế?

Các cao thủ nghe Vân Khê nói như vậy, trách cứ nàng quá mức vọng  động, đồng thời trách cứ cái kẻ kích thích nàng nhiều hơn, đối với việc  nàng hung dữ với kẻ kia, nếu không phải hắn gây khó khăn cho Vân Khê thì  làm sao có chuyện nàng nhất thời tức giận mà phá hủy bí lục chứ ? Bởi  vì sợ hãi địa vị và thân phận của Tả Hộ pháp, nên dù trong miệng mọi  người không dám nói gì, song ánh mắt của họ cũng đã rất rõ ràng.

Tả Hộ pháp thấy mọi người nhìn chăm chú vào hắn, da thịt trên mặt bởi  tức giận mà nhảy lên: "Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ bổn tọa nói gì sai  sao?"

Các cao thủ rối rít thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ, không phải là ngươi sai hay sao?

Vân Khê nhìn phản ứng của mọi người, cảm thấy không thêm dầu thêm mỡ  một lần, thật xin lỗi chính mình, cho nên thở dài một tiếng, lại nói  câu: "Mọi người cũng không cần trách cứ Tả Hộ pháp, người nha, đều có  thời điểm không yên lặng, biết sai có thể sửa đổi thành người lương  thiện mới tốt. Chỉ là phá hủy một quyển bí lục nha, không có gì lớn,  không quá nửa năm đến một năm, ta có thể viết lại quyển bí lục một lần  nữa. Ta nghĩ Tả Hộ pháp nhất định sẽ rất vui lòng hỗ trợ ta, dù sao bí  lục bị hủy, cũng không phải do mình ta chịu trách nhiệm......"

Vân Khê bỏ lại một đoạn, vẻ mặt Tả Hộ pháp cực kỳ ngoạn mục, màu sắc  lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên chuyển thành màu tím, một bộ muốn phát tác  lại không dám phát tác, thấy vậy các cao thủ cười thầm, đáng tiếc Vân  Khê nhìn không thấy.

Tả Hộ pháp tức giận cực kỳ, nàng nói như vậy là muốn tha hắn xuống  nước, trước khi nàng chưa đem bí lục viết đầy đủ, hắn không thể động tới  một sợi lông của nàng, nếu không nghe lời, hắn sẽ phải mang trên lưng  cái tội danh hủy hoại bí lục, không cách nào ngẩng đầu trước liệt tổ  liệt tông Vân tộc. Kể từ đó, hắn chẳng những không thể động vào nàng,  còn phải nghĩ biện pháp bảo vệ nàng an toàn...... Vậy coi là gì? Quá đáng  lắm rồi!

Chi trưởng lão ho khan một tiếng, cố gắng xoa dịu không khí tại hiện  trường : "Qua hai ngày nữa Tông chủ sẽ đích thân tới Hắc Mãng Sơn, tất  cả mọi người đều là người của Vân tộc, dĩ hòa vi quý (giữ hòa khí để mọi chuyện đều tốt đẹp),  ta đề nghị chúng ta chia làm hai đường, đường thứ nhất cắm trại tại  chỗ, một đường khác đi thăm dò xung quanh, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

"Chi trưởng lão nói đúng, Hắc Mãng Sơn không thể so với địa bàn của  chúng ta, khắp nơi đều tồn tại nguy hiểm không thể biết trước, mọi người  cần đoàn kết lại." Lan trưởng lão đáp lại.

Những cao thủ khác của Vân tộc rối rít gật đầu đồng ý, sau khi thương  nghị, chia làm hai đường, Tả Hộ pháp dẫn một nhóm người lưu lại tại chỗ  cắm trại, Chi trưởng lão thì dẫn một nhóm người đi trước dò đường.

Đoàn người Vân Khê cố ý cùng Nội Tông cao thủ Vân tộc giữ một khoảng  cách, cho nên tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi, Vân Khê, Long Thiên Tuyệt,  Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên, Vân Mạch Thiên cùng thầy trò Côn Luân lão  giả mấy người tụ ở một chỗ thương nghị.

Gần tới đêm trăng tròn, các cao thủ tụ tập đến Hắc Mãng Sơn cũng càng  ngày càng nhiều, tình huống ngoài ý muốn không ngừng phát sinh, áp lực  mọi người gặp phải cũng càng lúc càng lớn.

"Trước mắt chúng ta phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, càng ngày càng  khó khăn. Tông chủ và Tả Hộ pháp cùng Nội Tông cao thủ lục tục đi tới  Hắc Mãng Sơn, mục đích của bọn họ không rõ, chúng ta phải cẩn thận phòng  bị, dù sao bị trấn áp trong núi Hắc Mãng chính là hồn phách của tổ tiên  cấm kỵ nhất tộc chúng ta. Thái độ của Tông chủ như thế nào, chúng ta  cũng không ai biết......" Vân Mộ Phàm thần sắc ngưng trọng nói.

"Thái độ của Tông chủ đến tột cùng như thế nào chúng ta không biết,  nhưng mà cũng không có ý tốt, nàng mời tăng nhân Phạm Âm Tự đến vì muốn  cho Vân Huyên hồn phi phách tán. Rốt cuộc nàng được Tông chủ bày mưu đặt  kế, hay là tự chủ trương, chúng ta sẽ biết thôi." Vân Khê nói.

"Không thể nào. Tông chủ sẽ không bày mưu đặt kế cho cung chủ làm  chuyện này!" Vân Mộ Phàm kiên quyết bác bỏ suy đoán của Vân Khê, "Lấy  hiểu biết của ta đối với Tông chủ, nàng là người ôn nhuận, mềm lòng,  thiện lương, nàng tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện ở sau lưng ám hại  đồng môn. Theo ta được biết, Tông chủ năm đó là do tổ tiên Vân Huyên của  chúng ta nhận nuôi, dưỡng dục thành người, theo lý thuyết, giữa các  nàng có một phần tình nghĩa mẹ con. Sau khi vị tổ tiên này phản bội Vân  tộc,Tông chủ lại hướng về phía các vị trưởng lão của Vân tộc cầu tình,  hơn nữa lại ngăn cản Vân tộc lùng bắt cấm kị nhất tộc. Cho đến bây giờ,  khi nàng biết ta là hậu nhân của cấm kỵ nhất tộc, nàng cũng chưa từng  bắt tội ta, lại còn dặn dò ta không nên ở bên trong Nội Tông công khai  thân phận của mình, có thể thấy được Tông chủ là người khoan hậu bao  dung."

"Cha, ý của cha là, Tông chủ biết người là hậu nhân cấm kỵ nhất tộc,  vẫn lưu ngươi ở Nội Tông như cũ?" Vân Khê âm thầm ngạc nhiên, phụ thân  đã phá vỡ ấn tượng của nàng đối với Tông chủ. Cũng không biết là có phải  cung chủ là nguyên nhân làm cho nàng theo bản năng đem tất cả cao thủ  Nội Tông Vân tộc đều giống cung chủ hay không, rất khó đối với người  trong Vân tộc lưu lại ấn tượng tốt.

"Không sai, lúc đầu ta lấy quan hệ với Phùng đại sư mới có thể tiến  vào Nội Tông, mục đích là muốn lẻn vào Nội Tông, thành lập thế lực của  mình, một ngày nào đó có cơ hội vì tộc nhân báo thù. Nhưng ta không  lường trước được Tông chủ đã biết thân phận của ta, nàng chẳng những  không đem ta trục xuất khỏi Nội Tông, còn dốc sức truyền thụ các loại  công pháp của Vân tộc cho ta, có thể thấy được Tông chủ lòng dạ rộng  lớn, không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi." Vân Mộ Phàm nhớ lại nói.

Vân Khê yên lặng gật đầu, nếu đúng như phụ thân nói, như vậy những điều Tông chủ làm khiến nàng bằng lòng.

"Không nói tới cao thủ Nội Tông, trước mắt cường địch của chúng ta  chính là Tử Yêu. Rõ ràng hắn đến vì hồn phách của Vân Huyên, hiện tại  hắn cướp được một viên Tru Tiên Đan, một khi sử dụng xong, thực lực của  hắn sẽ tăng nhiều, càng thêm khó đối phó." Vân Khê nói.

"Điều này còn không phải là phiền toái nhất, còn có một chuyện phiền  phức hơn, ta phải nói cho các ngươi biết." Vân Trung Thiên xen vào nói,  "Trong khoảng thời gian các ngươi rời đi, ba vị Lạt Ma đã phát hiện trên  tay Tiểu Nguyệt Nha đeo Xá Lợi Phật Châu, xem bộ dạng của bọn họ là  muốn đòi lại Phật Châu, nếu không đòi được rất khó mà bỏ qua."

"Cái gì?" Vân Khê kinh ngạc, không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, vẫn  không phòng được việc này, lại để cho Tiểu Ban bắt gặp Tiểu Nguyệt Nha.

Long Thiên Tuyệt đột nhiên vỗ một cái vào đùi, ảo não nói: "Đều tại  ta sơ sót, quên mất chuyện này. Ba vị Lạt Ma đâu rồi, bây giờ bọn hắn  tính toán thế nào?"

"Bọn họ tạm thời vẫn còn không có bất kỳ hành động gì, bất quá sau  này thì ta không biết......" Vân Trung Thiên âm thầm trao đổi ánh mắt, Long  Thiên Tuyệt biết ý, không tiếp tục cái đề tài này nữa.

Lúc này,bên trong Ngọa Long cư,Tiểu Ban đang cố gắng đến gần Tiểu  Nguyệt Nha, muốn ở khoảng cách gần một chút nhìn Xá Lợi Phật Châu trên  tay nàng. Tiểu Mặc phát hiện, lập tức ngăn ở trước mặt hắn, nghiễm nhiên  thành thần giữ cửa của muội muội, không cho phép bất kỳ ngưu quỷ xà  thần (đầu trâu mặt ngựa) nhích tới gần muội muội.

Đôi mắt híp lại mang theo thần thái linh hoạt, Tiểu Mặc tự có chính  sách ngăn địch của mình, bé nắm đầu vai Tiểu Ban, vừa lôi vừa kéo hắn  rời xa muội muội, vừa nhiệt tình nói: "Tiểu Ban, nghe mẫu thân ta nói,  công phu của Phạm Âm Tự rất là kỳ lạ, không bằng chúng ta đi luận bàn  một chút được không?"

"Hôm khác đi, hôm nay ta không muốn tỷ thí." Tiểu Ban bị chen ngang  quay đầu lại, hắn muốn nhìn rõ Xá Lợi Phật Châu có thần kỳ như trong  sách cổ ghi lại hay không, làm gì còn có tâm tư đi tỉ thí võ nghệ?

Tiểu Mặc giơ tay lên, nâng mặt lên dùng sức nói : "Cải lương không  bằng bạo lực. Dù sao cũng không có chuyện gì làm, chúng ta luận bàn một  chút, nếu như ta thắng, ngươi dạy ta công phu của Phạm Âm tự, nếu như  ngươi thắng, ta dạy cho ngươi công phu của ta."

"Nhưng là......" Tiểu Ban gặp khó khăn, hắn là thật sự không muốn tỷ thí.

"Không có nhưng là, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thống khoái  một chút, không được mè nheo." Tiểu Mặc vừa lôi vừa túm, rốt cục đem  Tiểu Ban tha ra khỏi gian phòng của muội muội.

Bên trong gian phòng, Tiểu Nguyệt Nha tự mình vui đùa tiêu khiển, xa  xa thấy ca ca kéo một vị tiểu ca ca đi ra ngoài sân, cô bé tò mò, cho  nên nhảy xuống khỏi giường, nện bước hai cái chân ngắn, đi về phía hai  người đi xa, lảo đảo đuổi theo.

Cách đó không xa, tăng nhân trẻ tuổi nhìn thấy một màn này, mắt chợt  lóe lên, dục niệm bộc phát. Hắn muốn tiến lên chặn Tiểu Nguyệt Nha lại,  nhân cơ hội cướp lấy Phật Châu. Lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện ở  phía sau hắn, ngăn hắn lại: "Chúng ta là người Phật môn, không thể nảy  sinh tà niệm, phải biết nhất niệm thành Phật nhất niệm thành ma!"

Tăng nhân trẻ tuổi ánh mắt giãy dụa, một lúc lâu sau, hắn lộ ra hối hận, khiêm tốn thụ giáo: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."

"Ngươi phải nhớ kỹ, Xá Lợi Phật Châu tất nhiên trọng yếu, nhưng mà  danh dự Phạm Âm tự chúng ta và sự lương thiện của Phật gia so với Phật  Châu trọng yếu hơn, vi sư biết ngươi lần này đi, Đông Phương Tang Luật  đại sư từng dặn dò bày mưu đặt kế. Từ khi trụ trì bế quan tới nay, tất  cả mọi chuyện của Phạm Âm Tự đều do Tang Luật đại sư trông coi, hắn muốn  làm ra một phen thành tích, để cho trụ trì cùng chúng tăng lữ Phạm Âm  Tự thay đổi cách nhìn với hắn, khó tránh khỏi chỉ vì cái trước mắt.  Ngươi chớ để bị hắn ảnh hưởng, nhiễu loạn tu hành của mình, đi con đường  tà đạo có đi mà không có về."

"Đồ nhi thụ giáo."

Đợi thầy trò hai người rời đi, hai vợ chồng Long Thiên Tuyệt và Vân  Khê lặng lẽ đến, đem lời nói của hai người toàn bộ thu vào trong tai.  Long Thiên Tuyệt nhăn mày trầm tư, xem ra bọn họ sắp gặp phải trở ngại,  cao thủ Nội Tông Vân tộc, Tử Yêu cùng nguy hiểm không biết trước trong  núi Hắc Mãng ở ngoài, tăng nhân Phạm Âm tự cũng là một lực lượng không  thể không phòng, thử hỏi ai có thể cho phép kho báu của mình bị người  nhòm ngó đây ?

"Bắt đầu từ hôm nay, để cho Côn Luân tiền bối nhìn ba người này, một  khi chúng ta tiến vào sâu trong Hắc Mãng Sơn, không có cách nào phân tâm  chiếu khán Tiểu Nguyệt Nha bên này, chỉ có Tiểu Mặc và Tiểu Bạch, chưa  chắc có thể trông coi chu toàn." Vân Khê nói.

"Ta sẽ bảo Côn Luân tiền bối." Long Thiên Tuyệt sóng mắt lưu chuyển,  rơi vào ánh mắt Vân Khê, ánh mắt từ từ chuyển sang nhu hòa, "Hiện tại Tử  Yêu chiếm được Tru Tiên Đan, nhất định đang tìm chỗ tu luyện khôi phục  thực lực, nàng cũng nhanh chóng đem Tru Tiên Đan ăn vào, chữa khỏi mắt  của nàng. Ta không muốn nhìn nàng ngươi tiếp tục ở trong bóng tối, ta sẽ  đau lòng."

Vân Khê khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay của hắn, nói: "Có chàng ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ."

Long Thiên Tuyệt nhìn chăm chú vào nàng, hòa tan vào nụ cười say lòng  người của nàng, ánh mắt toát ra một ngọn lửa, hắn nghiêng thân nhắm  mắt, từ từ hướng môi của nàng để sát vào.

Ba!

Đôi môi hôn đến liễu một mảnh lạnh như băng và cứng rắn, Long Thiên  Tuyệt nhận thấy được có cái gì không đúng, đột nhiên mở mắt, lại thấy  một thanh trường kiếm chẳng biết lúc nào để giữa mình và ái thê, mà bờ  môi của hắn vừa vặn cùng vỏ kiếm thân mật tiếp xúc.

Ánh mắt lưu chuyển, hắn thấy rõ chủ nhân trường kiếm, khóe mắt của hắn bỗng nhiên co rút lại: "Nhạc, nhạc phụ đại nhân?"

Vị làm hỏng chuyện tốt của người khác, trừ vị nhạc phụ ghen tức đến tóc tai rối bời, còn có thể là ai?

Vân Mộ Phàm không lên tiếng, chỉ khiêu khích nhíu mày, ý tứ là lên án hành động ác liệt lúc trước của hắn, muốn nghe giải thích.

Tiểu tử thúi, muốn hôn nữ nhi của ta, được,trước nhìn xem lão phu có đáp ứng hay không đã.

"Cha?" Vân Khê không biết xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng của phụ  thân đại nhân, cho nên đưa tay, quơ quơ dò hướng Vân Mộ Phàm. Vân Mộ  Phàm đắc ý giương mắt lên, đem nữ nhi ôm vào trong ngực của mình, ôn nhu  khẽ vuốt mái tóc dài của nữ nhi.

"Khê Nhi, cha nhớ con muốn chết."

"Cha, ta cũng nhớ người." Vân Khê hai tay ôm lên hông của ông, chui  vào trong ngực của ông, hưởng thụ cảm giác của người làm cha.

Long Thiên Tuyệt nhìn nhạc phụ đại nhân hưởng thụ đến đắc ý, khóe  miệng hắn không khỏi co quắp, rốt cuộc là hắn quá ngây thơ, hay là nhạc  phụ đại nhân quá ngây thơ, lại vì con gái của mình mà ăn dấm chua linh  tinh, thật là trẻ con nhàm chán.

"Khê Nhi, con thành hôn, cha cũng không làm được gì cho con, trong lòng vẫn thấy bất an." Vân Mộ Phàm nói.

"Cha, không có gì, ngài không cần đem việc này để ở trong lòng. Thiên  Tuyệt đối với ta rất tốt, ta cảm thấy rất hạnh phúc, không cầu gì hơn."  Vân Khê nói giúp Long Thiên Tuyệt, để cho hắn và nhạc phụ hòa nhau một  ván trong vô hình.

Vân Mộ Phàm không vui, trong lòng hừ hừ, ông không muốn chia rẽ vợ  chồng bọn họ, nhưng cũng không muốn "hiền tế" được lợi, ai bảo hắn không  hiểu "kính trọng", làm trò trước mặt ông, thiết kế bắt cóc nữ nhi của  ông chứ? Lần này tuyệt đối không thể cổ vũ, có một thì sẽ có hai, ông  nếu không thể gây dựng lại uy phong cuả nhạc phụ ngày sau làm sao uy  hiếp con rể được?

"Thiên Tuyệt đứa bé này không sai, mọi mặt ta đều hài lòng, chỉ là......  Có chuyện, ta không nói không được. Nhưng trong lòng ta cũng có băn  khoăn, vạn nhất ta nói, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng các con, cũng không  tốt, nhưng không nói, ta lại cảm thấy có lỗi với lương tâm của ta......" Vân  Mộ Phàm làm ra vẻ huyền bí, hai mắt âm thầm hướng Long Thiên Tuyệt liếc  một cái, ý đồ khiêu khích rất rõ ràng.

Lúc đầu Long Thiên Tuyệt không kịp phản ứng, cho đến khi Vân Mộ Phàm  liên tục hướng hắn nháy mắt, hắn bừng tỉnh đại ngộ, theo như lời của Vân  Mộ Phàm, nhất định là sự kiện Bạch Tuyết Mai kia.

Mặt của hắn đen hơn một nửa, trong lòng tự nhủ, nhạc phụ đại nhân  ngài đừng có ác như vậy được không? Mặc dù hắn không thẹn với lương tâm,  nhưng có một số việc chỉ cần có một vệt đen là đủ, nhiều một chuyện  không bằng bớt một chuyện.

"Nhạc phụ đại nhân, hay là ta tới nói đi. ta biết ta còn có rất nhiều  khuyết điểm, không thể để cho nhạc phụ đại nhân ngài hài lòng, ta rất  xấu hổ. Nói thí dụ như, ta còn cất giữ rất nhiều Long Tinh Thạch, nhưng  hẹp hòi keo kiệt, không chịu cùng nhạc phụ đại nhân chia sẻ, khiến nhạc  phụ đại nhân ngài trong lòng không vui. Bây giờ ta biết sai rồi, chỉ cần  là nhạc phụ đại nhân muốn, bất kể là bao nhiêu Long Tinh Thạch, ta đều  nguyện ý hai tay dâng lên."

Trong đôi mắt khôn khéo của Vân Mộ Phàm rõ ràng lóe sáng lên, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống.

"Hừ, chẳng qua là Long Tinh Thạch thôi? Ngươi cho ta là ai? Lại ham vật nhỏ này của ngươi?"

Long Thiên Tuyệt cắn răng nhẫn nhịn, nói tiếp: "Đương nhiên không chỉ  có vậy, Long Tinh Thạch làm sao có thể vào được mắt nhạc phụ đại nhân?  Con rể nơi này còn có một chút tinh thạch trân quý hơn, chỉ cần có thể  vào mắt nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân lấy tự nhiên."

Tâm rỉ máu.

Đây là lừa gạt trắng trợn

Vân Mộ Phàm lúc này mới hài lòng nheo mắt lại, vuốt ve mái tóc dài  của con gái nói: "Không tệ, không tệ, con chọn chồng coi như đạt tiêu  chuẩn."

Mới chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao? Nhạc phụ đại nhân, yêu cầu của ngài rốt cuộc là cao bao nhiêu?

Long Thiên Tuyệt đáy lòng nhéo nhéo, mơ hồ có loại dự cảm xấu, con đường phía trước thật gập ghềnh a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro