Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương pháp học ở trung tâm Maximus là học theo nhóm. 1 nhóm có thể có từ 3 đến 15 người. Trung tâm sẽ xem xét trình độ và khả năng của mỗi cá nhân mà xếp mỗi người vào nhóm thích hợp.

Năm đầu tiên học chủ yếu là để kiểm tra khả năng trí tuệ và phát triển. Rồi sau đó mới xếp nhóm. Chương trình học thì dày đặc. Thời gian nghỉ ngơi tuy có nhưng cũng là dùng để làm bài tập về nhà hoặc làm thêm để nâng cao kiến thức. Mỗi tháng sẽ có 1 bài kiểm tra. Một lớp học tuy chỉ có 10 người, nhưng mỗi ngày lại xếp random học sinh, nên không ngày nào bạn học chung giống ngày nào. Chưa kể lúc học không được nói chuyện, không được hỏi tên tuổi hay giao tiếp với bất kì ai trừ thầy cô. Bọn họ bảo là muốn đảm bảo mọi người có mối quan hệ trung lập trước khi xếp nhóm.

Cuối năm, không biết tại sao, Uyên Uyên cảm thấy số lượng học sinh có vẻ ít hơn so với ban đầu. Nhà ăn tuy vẫn đông như mọi ngày như lác đác thấy khá nhiều khoảng trống mà trước giờ chư từng có. Trên đường đi về phòng mình, Uyên Uyên nghe có tiếng khóc nhỏ trong bụi cây. Uyên Uyên tò mò đi đến thì kinh ngạc khi thấy Hồng Hân. Vì nơi này quản lý rất nghiêm, năm nhất cấm tuyệt đối giao tiếp giữa các học sinh. Nếu bị phát hiện sẽ bị phạt... chích điện, để xoá phần ký ức đó. Họ nói vậy nhưng Uyên Uyên không chắc những thứ khác ngoài ký ức kia có bị ảnh hưởng gì không.

Uyên Uyên cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhảy vào lùm cây. Đã lâu không gặp Hồng Hân, nó vẫn không thay đổi gì nhiều. "Có chuyện gì vậy?"

"Alisa kế bên phòng tui bị chuyển đi rồi"

"Thì sao? Có vậy thôi cũng khóc? Bộ thân thiết lắm à?" Uyên Uyên đảo mắt. Cảm thấy hơi bó tay.

"Bạn không biết tụi nó đưa Alisa đi đâu sao?"

Uyên Uyên lắc đầu.

"Là đi tẩy não đó!!! Brain wash! Sau đó là trả về gia đình, trở về 1 đứa trẻ vô tri."

"Nói bậy bạ gì đó? Ai đồn?" Quả thật Uyên Uyên cũng để ý thấy mấy người gần phòng đã chuyển đi đâu mất. Hỏi quản lý thì người ta nói là học không nổi, về nước. Chỉ vậy thôi, chứ đâu nói brain wash gì.

"Bạn thật dễ bị dụ quá. Người ta nói vậy cũng tin. Tận mắt tôi thấy họ lôi Alisa đi. Khi trở lại cô ấy như người vô hồn, ánh mắt đờ đẫn, mất hết tuệ khí. Bọn người kia thì liên tục quan sát xung quanh, còn chặng đường hai đầu hành lang để đảm bảo không ai đi qua. Họ nhanh chóng thu dọn hành lý của cô ấy rồi đưa người đi. Lúc đó tôi ở ngay phía sau cửa phòng mình, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa."

"Tại sao Alisa bị đưa đi?"

"Cô ấy fail kì kiểm tra vừa rồi. Tất cả những người fail đều bị như vậy cả Uyên Uyên à. Chúng không nói chúng ta nghe vì không muốn chúng ta stress out rồi nghĩ quẩn." Hồng Hân buồn rầu nói. Chợt nó nhắm mắt lại, ngả người xuống bãi nền đất, để 2 hàng lệ chảy dài.

"Tôi biết thế nào bọn người này cũng chả tốt đẹp gì mà. Người nhà của những người bị trả về thì sao? Họ không ý kiến gì?"

"Tui không biết nữa. Chắc cũng bị tẩy não?"

"Tẩy não dễ vậy sao? Muốn tẩy là tẩy?" Uyên Uyên dừng một chút... "Bản cam kết! Bạn có bản cam kết ở đây không?"

"Không. Nhưng bản cam kết đó tui đã đọc rất kỹ. Hoàn toàn không có gì bất thường."

"Well, họ chỉ cần chữ ký thôi. Đổi trắng thay đen, dễ như trở lòng bàn tay đó mà. Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ chúng ta mở bản cam kết ra, bảo đảm sẽ là 1 phiên bản hoàn toàn khác với ban đầu."

Uyên Uyên đứng lên, nhìn tới nhìn lui. "Đừng quên điện thoại của chúng ta có máy nghe lén." Nói rồi bỏ đi.

Hồng Hân vẫn nằm đó, miệng khẽ nhếch. Uyên Uyên muốn nhắc nhở nó đừng hỏi gia đình vụ bản cam kết đây mà. Bằng những công nghệ mà những người này hiện có, việc copy chữ ký và tráo hợp đồng là chuyện dễ như ăn cháo.

Uyên Uyên như chợt nhớ đến điều gì, nó bỗng quay lại chỗ Hồng Hân, giả vờ đi ngang qua, mắt không nhìn vào phía bụi cây kia. "Đừng thi rớt nha!"

"Bạn cũng vậy! Bảo trọng!" Hồng Hân nói với theo. Nét cười trên khuôn mặt càng đậm hơn.

~•~•~•~•~•~•~

Kì thi cuối cùng đã kết thúc. Thành tích của các học sinh được tổng kết và hôm nay là ngày xếp nhóm. Mỗi người sẽ nhận được 1 thiệp mời. Trong đó sẽ ghi tên những người trong nhóm và địa điểm tập trung để các thành viên có thể làm quen với nhau.

Vừa mở thiệp mời ra mắt Uyên Uyên đã sáng lên và không kiềm nỗi vui mừng. Hồng Hân cũng có trong đó. Hay nói đúng hơn là toàn bộ những người Việt đi cùng chuyến bay với nó năm ngoái đều nằm trong nhóm này. Nó nghĩ vậy vì thấy toàn tên tiếng Việt.

Nó mò mẫn cả nửa buổi mới tìm được địa điểm tập trung.

Tui bị mù phương hướng a! Không thể cho 1 hướng dẫn viên sao?

Uyên Uyên bước vào phòng thì thấy tất cả mọi người đều đã tập trung đông đủ. Ngoài 11 đứa trẻ kia thì nó nhận ra 3 người Việt lai đã đến nhà mình cũng ở đây, Elvis, Johnson, Peter.

"Welcome, Uyen. Our last member of the team. We were waiting for you." - Elvis.

"Xin lỗi, tôi bị lạc. Đều là người Việt cả, nói tiếng Việt đi." Giọng Uyên Uyên không có vẻ gì là yêu cầu mà là ra lệnh. Ba người thanh niên thoáng sửng sốt, nhưng khuôn mặt vô tội của người vừa phát ngôn làm họ câm nín.

"Haha, được. Kể từ hôm nay chúng ta sẽ là 1 nhóm. Anh xin tự giới thiệu lại anh là Elvis, kia là Johnson, còn đây là Peter. Tụi anh sẽ chịu tránh nhiệm quản lý và hỗ trợ các em. Các em có thể bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Uyên Uyên, không ngại nếu bắt đầu từ em chứ?"

Ngại a!!! Ghét nhất nói chuyện trước đám đông!!! Tôi là antisocial có biết không? Để tôi yên!!! Leave me alone!!!
Dù trong lònh đang gió cuộn sóng trào nhưng ngoài mặt Uyên Uyên vẫn là điềm tĩnh, miệng cười cứng nhắc. "Tôi là Hứa Uyên Uyên... hết".

*gió lạnh thổi qua*

Johnson cười khan vài tiếng rồi cứu vãng tình thế "Người tiếp theo đi."

Thế là tất cả mọi người sau đó bắt đầu tự giới thiệu về bản thân. Để tránh tình huống xấu hổ như vừa rồi, những người sau khá thoải mái kể sơ lược về bản thân họ như quê quán, sở thích. Bầu không khí trở nên thoải mái và thân thiện hơn... cho đến người cuối cùng.

"Trần Thiên Phú. Done" Cậu bé 6 tuổi nhưng khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng. Nói xong nó còn quét mắt một lượt qua căn phòng như cảnh báo: no further questions (không được hỏi thêm).

*Gió lạnh lại thổi qua*. Trong khi những người khác đang đơ thì Uyên Uyên đang cố nín cười. Khả năng bình ổn đám đông là đây. Một lời nói ra làm đóng băng cả bầu không khí. Cuối cùng nó vẫn là nhịn không được mà bật cười. Chợt gần đó ... "Phụt... há há há" Nguyễn Ánh Hoài Minh, cậu bé với mái tóc xoăn, cười lớn, lộ ra 2 má lúm đồng tiền dễ thương. Rồi một người lại một người nữa bật cười, cho đến khi cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười.

Thiên Phú mặt càng lạnh. Bầu không khí xung quanh cậu giảm nhiệt nhanh chóng. Nếu ánh mắt có thể giết nguời, căn phòng này đã không ai còn sống sót. Cậu nhìn kẻ cầm đầu kia bằng ánh mắt hình viên đạn. Nhưng ai đó vẫn đang hít khí liên tục do thở không nổi vì cười quá nhiều, không mảy may để ý đến ánh mắt hình giết người kia.

"Được rồi. Được rồi. Mấy đứa bình tĩnh lại đi. Bây giờ anh sẽ nói đến phần quan trọng nhất của ngày hôm nay: kế hoạch học tập trong 4 năm tới." Mấy đứa trẻ tuy miệng nói ừ nhưng đứa thì ôm bụng, đứa thì tay lau nước mắt, đứa thì vẫn còn lăn lộn, đứa thì hít khí... hoàn toàn không có vẻ gì là nghiêm túc cả. Chuyện lúc nãy có gì mắc cười chứ? Mấy đứa này có bệnh không vậy? Có phải vì vậy mà tụi nó được xếp cùng 1 nhóm không? - Elvis bực bội nghĩ nhưng mặt vẫn mang nét cười như có như không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro